Công Chúa Yêu Phò Mã
-
Chương 43
“Nguyệt Quang.” Nàng thấy Nguyệt Quang bước vào, cao hứng định đứng dậy.
“Không….” Nguyệt Quang khẩn trương chạy tới trước giường, “Cô nên nằm xuống.”
“Đừng lo.” Nàng bám vào giường muốn đứng lên.
Nguyệt Quang vội vàng ngồi xuống giường, miễn cho Nhạc Bình phiền toái, “Cô không sao là được rồi, vừa rồi lúc Úy Vân bảo ta vào, sắc mặt đó, ta còn tưởng tình hình của cô rất nghiêm trọng.”
Nhạc Bình nói:
“Hắn cứ chuyện bé xé ra to.”
Nguyệt Quang lè mặt quỷ, “Ta nghĩ…. Nếu chuyện ta đến thăm làm cô mệt mỏi, nói không chừng hắn sẽ hạ lệnh đem ta….” Nàng làm động tác chém cổ mình, “Chém đầu!” Nàng le lưỡi.
“Làm sao có thể?”
Nguyệt Quang đùa giỡn kêu lên sợ hãi:
“Chẳng lẽ hắn sẽ đem ta…. Lăng trì?”
Nhạc Bình cười cười đánh vào đầu nàng, “Đừng náo loạn, tốt xấu gì cô cũng là một quận chúa, ai dám đối đãi với cô như vậy?”
Nguyệt Quang như nhớ tới chuyện gì, phẫn nộ nói:
“Quận chúa cũng không được tiện nghi gì, tên Âu Dương kia, từ khi phát hiện ra chuyện ta che giấu cô, ngày càng hung dữ với ta, một ngày nào đó ta sẽ lên âm mưu giết hắn, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi ta là quận chúa!”
Nhạc Bình cười đến cả người run lên, nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được Nguyệt Quang quận chúa yếu ớt lại giết được ác ma Âu Dương.
“Cô không được cười…” Nàng giả bộ cười nham hiểm, “Sáng hôm qua ta đã nghĩ ra cách thả thuốc xổ vào bát của hắn, nghe nói với lượng nhất định, hắn sẽ tiêu chảy đến chết.”
Nhạc Bình nhíu mày:
“Thuốc xổ, chẳng phải rất vô dụng sao? Rất khó làm người ta chết, người yếu thì may ra, hơn nữa….”
“Hơn nữa cái gì?” Nàng cẩn thận hỏi.
Nguyệt Quang càng hoảng sợ, Nhạc Bình không phải sẽ khuyên nàng bỏ chủ ý chứ?
“Hơn nữa với thân thể của Âu Dương, thật ra thạch tín tương đối hữu hiệu.” Nhạc Bình cười đề nghị.
“Thạch tín?” Nguyệt Quang bật cười, “So với ta cô còn độc hơn.” Nàng chỉ vào mũi Nhạc Bình, “Thật ra thì thạch tín giết người quá dễ dàng, dùng thuốc xổ giết người mới có chút thống khổ.”
“Nếu như vì nguyên nhân này….” Nhạc Bình lo lắng một chút, “Ta đồng ý.”
Trời ạ! Hai nữ nhân ở trong phòng này xem mạng người như cỏ rác.
“Nhưng mà…” Nguyệt Quang ngập ngừng.
“Nhưng mà cái gì?”
“Ta bình thường rất ít khi vào bếp, nếu không tìm được cơ hội vào bếp hạ độc, chưa thực hiện được đã bị phát hiện rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Nhạc Bình lo lắng hỏi.
“Cho nên…. Có thể sẽ tốn thời gian chờ đợi.” Nhãn tình của Nguyệt Quang sáng lên, “Nhưng buổi sáng ta vừa phát hiện cơ hội ra tay rất tốt.”
“Cái gì?”
Nguyệt Quang thần bí nói:
“Ta thấy Ma vương ở một bên ăn cỏ, nếu…. ta đâm cho nó một đao trước khi Âu Dương nhảy lên…. Chẳng phải sẽ….” Tuyệt đối hắn sẽ ngã chết.
Tim Nhạc Bình nhảy lên, “Kết quả cô có làm không?”
Nguyệt Quang hờ hững nhún nhún vai, “Không có, quá khó khăn, kỳ thật chuyện này, ta chỉ nghĩ đến cũng thỏa mãn, không có ý định sẽ đích thân đi thực hiện.”
Đây xem như mạng Âu Dương lớn! Bằng không coi như chín mạng cũng không thoát khỏi hai nữ nhân này.
“Cốc…. cốc….”
“Mời vào.”
Người vào là Úy Vân, Nhạc Bình kinh ngạc, không ngờ hắn lại gõ cửa.
“Nguyệt Quang quận chúa, lúc tới nàng không nói với Âu Dương sao?”
“Ta tại sao lại phải nói với hắn?”
“Nàng….” Úy Vân nhìn thấy sắc mặt Nhạc Bình liền im lặng không nói, hắn không ngốc đến thế, bây giờ hắn không muốn làm Nhạc Bình tức giận, coi như muốn giúp Âu Dương mà không được.
“Có chuyện gì không?” Nhạc Bình hỏi thẳng.
“Ta chỉ đến báo cho Nguyệt Quang quận chúa…” Mắt Úy Vân thoáng qua một tia thú vị, “Âu Dương tới rồi, đang ở ngoài chờ đón nàng về.”
“Đáng ghét!” Nguyệt Quang tức giận dậm chân.
“Ta nghĩ nàng nên nhanh chóng ra ngoài thì tốt hơn.” Úy Vân khuyên.
Nhạc Bình đồng tình nhìn Nguyệt Quang, nàng đã từng biết đến cơn giận dữ của Âu Dương.
Nguyệt Quang xoay người đi, lúc sắp ra ngoài đột nhiên nhớ ra cái gì, quay lại nói với Nhạc Bình:
“Ta quyết định thay đổi chủ ý, chờ sau khi trở về…. ta lập tức bắt tay vào kế hoạch kia.” Nàng tức giận đập mạnh cánh cửa nặng nề, phát ra tiếng vang lớn.
Úy Vân trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ may mắn vẫn còn nguyên vẹn nói:
“Nàng ấy nói kế hoạch gì?”
Nhạc Bình cười hì hì trả lời:
“Không có gì…. Không có gì!”
“Không….” Nguyệt Quang khẩn trương chạy tới trước giường, “Cô nên nằm xuống.”
“Đừng lo.” Nàng bám vào giường muốn đứng lên.
Nguyệt Quang vội vàng ngồi xuống giường, miễn cho Nhạc Bình phiền toái, “Cô không sao là được rồi, vừa rồi lúc Úy Vân bảo ta vào, sắc mặt đó, ta còn tưởng tình hình của cô rất nghiêm trọng.”
Nhạc Bình nói:
“Hắn cứ chuyện bé xé ra to.”
Nguyệt Quang lè mặt quỷ, “Ta nghĩ…. Nếu chuyện ta đến thăm làm cô mệt mỏi, nói không chừng hắn sẽ hạ lệnh đem ta….” Nàng làm động tác chém cổ mình, “Chém đầu!” Nàng le lưỡi.
“Làm sao có thể?”
Nguyệt Quang đùa giỡn kêu lên sợ hãi:
“Chẳng lẽ hắn sẽ đem ta…. Lăng trì?”
Nhạc Bình cười cười đánh vào đầu nàng, “Đừng náo loạn, tốt xấu gì cô cũng là một quận chúa, ai dám đối đãi với cô như vậy?”
Nguyệt Quang như nhớ tới chuyện gì, phẫn nộ nói:
“Quận chúa cũng không được tiện nghi gì, tên Âu Dương kia, từ khi phát hiện ra chuyện ta che giấu cô, ngày càng hung dữ với ta, một ngày nào đó ta sẽ lên âm mưu giết hắn, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi ta là quận chúa!”
Nhạc Bình cười đến cả người run lên, nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được Nguyệt Quang quận chúa yếu ớt lại giết được ác ma Âu Dương.
“Cô không được cười…” Nàng giả bộ cười nham hiểm, “Sáng hôm qua ta đã nghĩ ra cách thả thuốc xổ vào bát của hắn, nghe nói với lượng nhất định, hắn sẽ tiêu chảy đến chết.”
Nhạc Bình nhíu mày:
“Thuốc xổ, chẳng phải rất vô dụng sao? Rất khó làm người ta chết, người yếu thì may ra, hơn nữa….”
“Hơn nữa cái gì?” Nàng cẩn thận hỏi.
Nguyệt Quang càng hoảng sợ, Nhạc Bình không phải sẽ khuyên nàng bỏ chủ ý chứ?
“Hơn nữa với thân thể của Âu Dương, thật ra thạch tín tương đối hữu hiệu.” Nhạc Bình cười đề nghị.
“Thạch tín?” Nguyệt Quang bật cười, “So với ta cô còn độc hơn.” Nàng chỉ vào mũi Nhạc Bình, “Thật ra thì thạch tín giết người quá dễ dàng, dùng thuốc xổ giết người mới có chút thống khổ.”
“Nếu như vì nguyên nhân này….” Nhạc Bình lo lắng một chút, “Ta đồng ý.”
Trời ạ! Hai nữ nhân ở trong phòng này xem mạng người như cỏ rác.
“Nhưng mà…” Nguyệt Quang ngập ngừng.
“Nhưng mà cái gì?”
“Ta bình thường rất ít khi vào bếp, nếu không tìm được cơ hội vào bếp hạ độc, chưa thực hiện được đã bị phát hiện rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Nhạc Bình lo lắng hỏi.
“Cho nên…. Có thể sẽ tốn thời gian chờ đợi.” Nhãn tình của Nguyệt Quang sáng lên, “Nhưng buổi sáng ta vừa phát hiện cơ hội ra tay rất tốt.”
“Cái gì?”
Nguyệt Quang thần bí nói:
“Ta thấy Ma vương ở một bên ăn cỏ, nếu…. ta đâm cho nó một đao trước khi Âu Dương nhảy lên…. Chẳng phải sẽ….” Tuyệt đối hắn sẽ ngã chết.
Tim Nhạc Bình nhảy lên, “Kết quả cô có làm không?”
Nguyệt Quang hờ hững nhún nhún vai, “Không có, quá khó khăn, kỳ thật chuyện này, ta chỉ nghĩ đến cũng thỏa mãn, không có ý định sẽ đích thân đi thực hiện.”
Đây xem như mạng Âu Dương lớn! Bằng không coi như chín mạng cũng không thoát khỏi hai nữ nhân này.
“Cốc…. cốc….”
“Mời vào.”
Người vào là Úy Vân, Nhạc Bình kinh ngạc, không ngờ hắn lại gõ cửa.
“Nguyệt Quang quận chúa, lúc tới nàng không nói với Âu Dương sao?”
“Ta tại sao lại phải nói với hắn?”
“Nàng….” Úy Vân nhìn thấy sắc mặt Nhạc Bình liền im lặng không nói, hắn không ngốc đến thế, bây giờ hắn không muốn làm Nhạc Bình tức giận, coi như muốn giúp Âu Dương mà không được.
“Có chuyện gì không?” Nhạc Bình hỏi thẳng.
“Ta chỉ đến báo cho Nguyệt Quang quận chúa…” Mắt Úy Vân thoáng qua một tia thú vị, “Âu Dương tới rồi, đang ở ngoài chờ đón nàng về.”
“Đáng ghét!” Nguyệt Quang tức giận dậm chân.
“Ta nghĩ nàng nên nhanh chóng ra ngoài thì tốt hơn.” Úy Vân khuyên.
Nhạc Bình đồng tình nhìn Nguyệt Quang, nàng đã từng biết đến cơn giận dữ của Âu Dương.
Nguyệt Quang xoay người đi, lúc sắp ra ngoài đột nhiên nhớ ra cái gì, quay lại nói với Nhạc Bình:
“Ta quyết định thay đổi chủ ý, chờ sau khi trở về…. ta lập tức bắt tay vào kế hoạch kia.” Nàng tức giận đập mạnh cánh cửa nặng nề, phát ra tiếng vang lớn.
Úy Vân trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ may mắn vẫn còn nguyên vẹn nói:
“Nàng ấy nói kế hoạch gì?”
Nhạc Bình cười hì hì trả lời:
“Không có gì…. Không có gì!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook