Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại
-
Chương 54
Không phải thích, mà là yêu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, không vừa mắt đến để trong lòng, thích chuyển hóa thành yêu.
Kỳ diệu cỡ nào.
Lời Qua Lâm nói ra thật kinh người, cô thấy khi cô nói xong, Tô Chỉ ngoại trừ biểu lộ kinh ngạc cũng chỉ có kinh ngạc, không biết có sợ hãi trong lòng hay không, Qua Lâm nhìn không ra, cho nên cô cũng không nắm chắc cho lắm.
Tí tách, đêm khuya yên tĩnh thực sự khô người, thời tiết đêm đông, vậy mà Qua Lâm lại khẩn trương đổ đầy mồ hôi.
"Ngươi..." Qua Lâm cứng lưỡi "Cuối cùng ngươi có ý gì, tỏ một chút thái độ đi a."
Sau cả buổi, không thấy đáp lại.
Qua Lâm có chút gấp "Thường ngày miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay thế nào lại im lặng thế, thích hay không thích, ngươi nói đi a!"
Tô Chỉ thở dài, "Thích thì sao? Cuối cùng ta cũng phải đi."
Trong nháy máy, Qua Lâm cảm thấy giống như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh, cô ngu ngơ đứng yên, thân thể run nhẹ. Hình ảnh ngày trước hiện rõ mồn một trước mắt, những ký ức kia không phải bọt biển, không phải hư ảo, cô biết rõ, biết rõ Tô Chỉ khẳng định cũng có hảo cảm với cô, đúng, Qua Lâm chưa từ bỏ "Người nào quy định ngươi phải đi? Ta không có đuổi ngươi, tư tưởng là của ngươi, thân thể cũng là của ngươi, muốn đi hay không là quyền của ngươi, ai có thể bắt ép ngươi đi? Nếu như ngươi cũng thích ta thì đừng đi, ở lại đây, hai ta vẫn ở căn hộ đó, giống như bây giờ, mỗi ngày đến y quán làm rồi tan tầm, chẳng phải rất vui vẻ sao?"
Cô còn nói "Ngươi trở về làm gì? Trở về không ngoài hai kết quả, ngươi vẫn là công chúa, phải gả cho Tướng quân kia, nếu không còn là công chúa, phải lưu lạc ngoài cung, nói không chừng còn tệ hơn bây giờ. Đừng nói là vì sợ chết tha hương, ngươi thông minh như vậy, khẳng định ngươi phải rõ hơn ta, quốc gia của ngươi diệt vong, thời gian xuôi dòng, trải qua nghìn năm, ngươi vẫn là ở thời kì hiện đại này!"
"Nhưng ta không có thân phận!" Tô Chỉ đột nhiên hô lớn, "Ta ở lại chỗ này thì sẽ ra sao? Ta không có thân phận, ta làm cái gì cũng không được, sống ở mảnh đất này, ta không quang minh chính đại. Trở về tuy rằng giống như người nói, nhưng ta an tâm, đó là đất của ta, quốc gia của ta, là nhà của ta."
...
Chỉ là bởi vì không có thân phận, cho nên mới phải đi sao?
Qua Lâm đột nhiên nở nụ cười, "Nếu như ta nói, ngươi có thân phận, ở chỗ này ngươi sẽ có thân phận hợp pháp, ngươi có thể sinh sống ở đây như Đại Doanh, ngươi vẫn muốn đi sao?"
Nghe xong lời này, Tô Chỉ mãnh liệt ngẩng đầu, bất khả tư nghị trừng Qua Lâm, dường như sợ những lời này của Qua Lâm chẳng qua là nói đùa.
Qua Lâm lại hỏi "Ngươi thấy sao?"
Tô Chỉ không trả lời, mà là hỏi "Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ thứ này cũng có thể làm?"
"Phải." Qua Lâm đáp "Những vấn đề ngươi nói ta đã sớm nghĩ đến, cho nên ta đã nhờ Khương Ngọc đi làm, chẳng qua là vài hôm nữa mới có giấy tờ, nhưng ngươi lại muốn đi rồi."
Tô Chỉ nghe xong ha ha cười "Dù ngươi làm được thì sao, giả cuối cùng cũng là giả, dù có giống y như thật thì cũng là giả."
Nói đến đây, Qua Lâm thật mê mang rồi, cô không rõ công chúa muốn cái gì, không có thân phận nàng muốn có thân phận, đến lúc có thân phận, nàng lại không chấp nhận là thân phận giả, nhưng...
Không đúng nha.
"Ai nói thân phận giả, nếu đã làm được, kia chính là thật!" Qua Lâm vội vàng nói rõ, cô nhớ rõ ràng, lúc trước Khương Ngọc nói với cô như vậy, giấy tờ vừa đưa ra, là thành phố S có thêm cư dân tên Tô Chỉ rồi, nếu nàng đi, không chừng đồn cảnh sát sẽ lập hồ sơ cư dân mất tích!
Cô lại giả thích "Ngươi tin ta, ta nói đều là sự thật. Qua vài ngày nữa giấy tờ chứng minh sẽ đến tay, thân phận của ngươi sẽ được hợp pháp hóa, CMND, hộ khẩu, chứng nhận tốt nghiệp, không thiếu thứ gì. Ngươi cũng giống chúng ta, đều là cư dân của thành phố S!" Nói xong, cô sợ không đánh động được Tô Chỉ, nên tiếp tục nói "Ngươi hà tất so đo nhiều như vậy? Kỳ thật ở đâu cũng giống nhau, chúng ta đều có khuôn mặt giống nhau, có mắt có mũi có miệng, ngươi có ta cũng có. Ở chỗ này ngươi còn có ta, còn có y quán, trở về ngươi có cái gì? Vạn nhất Công chúa Đại Doanh vẫn còn, cha ngươi không nhận ngươi, ngươi cái gì cũng không có. Coi như ông ấy nhận ngươi, âm mưu quyền thế, nữ nhân các ngươi chính là vật hi sinh, chẳng lẽ ngươi sống mười mấy năm ở đó còn chưa đủ?"
Một chuỗi lớn sự kiện, giống như súng bắn phá, Qua Lâm nói đến miệng đắng lưỡi khô. Nói xong, cô nhìn Tô Chỉ, trong lòng hy vọng nàng có thể ở lại, bởi vì nói tới như vậy mà Tô Chỉ vẫn cố ý muốn đi, thì dù cô có trăm cái miệng, nàng vẫn sẽ đi.
Là thắng hay bại, đều trong một khắc này.
Vậy giờ phút này, trong lòng Tô Chỉ đang nghĩ cái gì.
Cô thực mâu thuẫn, những kời Qua Lâm nói không sai, trong lòng nàng đều hiểu rõ. Nhưng dù sao cũng không chút khó tiếp nhận, nàng là người có tư tưởng thủ cựu*. Mặc dù cái gọi là nhà kia, không có nửa phần ấm áp, nhưng nàng vẫn nhớ nhà, nhớ Phụ hoàng và Mẫu hậu.
(*Thủ cựu: giữ cái cũ một cách cố chấp, không chịu tiếp thu cái mới. Đồng nghĩa: cổ hủ)
Đi hay không đi? Nhìn như đơn gỉn, nhưng lại muôn phần khó khăn, bởi vì sai một ly, đi một dặm.
Từng phút từng giây, tối nay xem ra hai người đặc biệt bị giày vò.
Qua Lâm thật sự không chịu đựng nổi, đây chính là nổi sợ hãi không rõ ràng, giống như động không đáy, mà cô còn chính là người rơi xuống cái động đó, rơi, rơi mãi, tổng không nắm chắc điều gì. Sống trong sợ hãi như vậy, không bằng trực tiếp cắt đứt đường lui, rơi xuống tận cùng đáy động, dù thịt nát xương tan, cô cũng chấp nhận.
Vì vậy, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, giải quyết dứt khoát "Đêm nay vô luận ngươi quyết định đi hay ở, ta sẽ không can dự vô nữa. Hiện tại ta chỉ muốn nói với ngươi, nếu trong lòng ngươi có ta, yêu ta, như vậy liền ở lại. Nếu trong lòng ngươi một chút cũng không có ta, như vậy liền đi."
Nói đến đây, Qua Lâm coi như tự cho mình một câu trả lời chắc chắn. Tô Chỉ lưu lại, cô tự nhiên vui vẻ. Nếu như Tô Chỉ vẫn có ý đi, cũng có thể nói rõ trong lòng Tô Chỉ không có cô, nếu như đã không có, tội gì không biết xấu hổ mà bức bách người ta.
Đột nhiên Tô Chỉ bật cười, không biết cười cái gì, có lẽ lời này buồn cười, có lẽ là cảm thấy bất đắc dĩ.
Qua Lâm nhìn mà sợ hãi.
Tiếng cười lớn dần, cuối cùng lại có chút thê lương, đêm khuya vắng người, làm cho người ta có cảm giác như mèo cào trong lòng, lòng chua xót bi thương.
"Đừng cười." Qua Lâm sầu khổ "Là ta bức ngươi rồi, ngươi đi đi, trở về đi."
"Không." Tô Chỉ cười lắc đầu "Ngươi không bức ta, ta cười ta ích kỷ, ngày đó Phụ hoàng ta vì củng cố binh quyền, đem ta gả cho Tào tướng quân, ta ích kỷ, ta tự sát. Hôm nay ta vốn nên trở về, như ta lại ích kỷ, trong lòng không muốn về."
"Ngươi..."
"Phải." Tô Chỉ gật đầu "Trong lòng ta có ngươi, sớm đã có ngươi, chẳng qua là ngươi ngốc, ngươi ngu muội, ngươi không nhìn ra. Mà ta lại là người thủ cựu, tưởng rằng không có ngày trở về, cho nên không đề cập với ngươi, ta đợi, nghĩ tổng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ như hôm nay, nói ra tất cả. Lúc ấy nghĩ đến ngày sẽ được hạnh phúc, vui đến phát khóc. Chẳng qua là không nghĩ đến, mọi chuyện được nói rõ trong hoàn cảnh như thế này. Ta cười, chẳng qua là cười thiên ý trêu người mà thôi."
Đây là, nên cười hay nên khóc.
Qua Lâm biết vào lúc này cô không thể thể hiện cảm xúc quá vui vẻ, bởi vì Tô Chỉ ở bên cạnh như một đứa trẻ khuôn mặt khổ qua* (khuôn mặt nhăn nhúm). Cô bước nhỏ hai bước tiến lên, ôm Tô Chỉ vào lòng, siết chặt vòng tay, thật chặt. "Muốn khóc thì khóc một chút đi, ngươi cứ xem ta là khúc gỗ, cái gì cũng không thấy a."
Tô Chỉ nức nở, "Ngươi chính là khúc gỗ, còn là khúc gỗ mục." Nói xong, nàng tựa đầu vào ngực Qua Lâm, nhỏ giọng nức nở khóc òa.
Phải, cô là gỗ mục.
Qua Lâm lắc đầu cười khổ, nhưng mà cô chưa từng cảm thấy làm khúc gỗ lại là công việc thoải mái như vậy.
Đêm hôm đó, vừa vui vẻ lại vừa khổ sở.
Đã định trước có người không thể ngủ.
Trải qua mấy tháng, lần đầu tiên Qua Lâm quay về phòng ngủ lớn của cô. Chẳng qua là vừa bước vào cửa, cô liền có cảm giảm lạ lẫm, giống như đi vào nhà người khác. Nhưng mà không trở ngại, đồ dùng trong nhà đều là của cô, Tô Chỉ cũng không phải ai khác, lạ lẫm chẳng qua là quá lâu không thấy, lạ lẫm thì nhìn hoài, sớm muộn gì cũng quen thuộc.
Hai nàng lần lượt đi đánh răng rửa mặt một chút, liền leo lên giường, kia là một cái giường đôi lớn, hai người vẫn dư xài. Qua Lâm cẩn thận tiếp xúc với tay Tô Chỉ, động cũng không dám động, ngay cả thở cũng sợ ảnh hưởng đến Tô Chỉ.
Tô Chỉ thấy bộ dáng của Qua Lâm, không khỏi mỉm cười "Như thế nào lại có cảm giác khách khí vậy?"
"Nào có?" Qua Lâm mở to mắt "Ta đây... ta đây có chút thích nghi không kịp." Cô nói xong, lại mãnh liệt nghiêng người, nhìn Tô Chỉ "Ngươi nói ta có phải đang nằm mơ không? Bằng không ngươi đánh ta một cái đi."
Tô Chỉ rất hợp tác, nhưng mà trước lúc nàng ta tay, nàng cười, nói "Xác định muốn ta đánh?"
Vốn đang không có cảm giác gì, nhưng Qua Lâm vừa thấy bộ dáng gian xảo của Tô Chỉ, trong lòng liền kêu lên một tiếng "Tiêu", xem ra cô thật sự bị dụ dỗ đầu óc hôn mê rồi, để Tô Chỉ đánh một cái, tay cô rồi sẽ đi về đâu? Không tàn cũng phế!
"Bỏ qua đi!" Qua Lâm rút cánh tay lại "Sau này tay ta còn nhiều việc phải làm, đánh phế rồi, nấu cơm giặt quần áo mọi thứ đều cực thân ngươi, đừng nói là ta đau lòng vì ngươi, vấn đề là những thứ này ngươi cũng không làm được a."
"Biết là tốt rồi." Tô Chỉ cũng thu tay về.
Nhưng mà Qua Lâm còn chưa từ bỏ ý đồ, nàng cười hắc hắc "Nếu không ngươi hôn ta một cái đi?"
"Giải thích vì sao đi?"
"Hắc hắc hắc." Cô cười hí hửng "Theo như tính tình công chúa, khẳng định không thể chủ động hôn người khác. Vì vậy nếu ngươi tới hôn ta, ngươi hôn rồi sẽ chứng minh ta không phải mơ."
Tô Chỉ nhìn Qua Lâm dò xét một phen, nói "Ta xem ngươi hình như nói ngược rồi đó, ta hôn ngươi đó mới là nằm mơ, mơ giữa ban ngày."
"Nhưng vấn đề chính là, bây giờ không phải ban ngày." Qua Lâm nói qua, gấp không chịu nổi, mặt đã tiến tới bên miệng Tô Chỉ, "Nhanh, ngươi không biết mộng đều là ngược lại sao? Nhanh hôn ta một cái, để ta biết chắc đây không phải mộng."
Qua Lâm cười vui vẻ, cô cũng biết Tô Chỉ sẽ không hôn cô, chẳng qua là cô thật sự rất vui, cũng bắt đầu đắc ý vong hình* (vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình). Trêu chọc công chúa, đây cũng là chuyện cô muốn làm, dù sao mấy ngày nay, hai người bọn họ đều đã bị áp lực quá nhiều.
Nhưng Qua Lâm không hề nghĩ tới, ngay tại lúc cô muốn thu mặt về, bên má lại cảm giác được một chút ẩm ướt, mềm mại, lạnh mát, giống như jelly vậy, còn có hương mộc lan.
Qua Lâm biết rõ đó là cái gì, vì vậy thoáng cái mặt đã ửng đỏ, nóng muốn bốc hơi.
Trời, công chúa vậy mà thật sự hôn cô, cô không có mộng đi?
Không biết bắt đầu từ khi nào, không vừa mắt đến để trong lòng, thích chuyển hóa thành yêu.
Kỳ diệu cỡ nào.
Lời Qua Lâm nói ra thật kinh người, cô thấy khi cô nói xong, Tô Chỉ ngoại trừ biểu lộ kinh ngạc cũng chỉ có kinh ngạc, không biết có sợ hãi trong lòng hay không, Qua Lâm nhìn không ra, cho nên cô cũng không nắm chắc cho lắm.
Tí tách, đêm khuya yên tĩnh thực sự khô người, thời tiết đêm đông, vậy mà Qua Lâm lại khẩn trương đổ đầy mồ hôi.
"Ngươi..." Qua Lâm cứng lưỡi "Cuối cùng ngươi có ý gì, tỏ một chút thái độ đi a."
Sau cả buổi, không thấy đáp lại.
Qua Lâm có chút gấp "Thường ngày miệng lưỡi bén nhọn, hôm nay thế nào lại im lặng thế, thích hay không thích, ngươi nói đi a!"
Tô Chỉ thở dài, "Thích thì sao? Cuối cùng ta cũng phải đi."
Trong nháy máy, Qua Lâm cảm thấy giống như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh, cô ngu ngơ đứng yên, thân thể run nhẹ. Hình ảnh ngày trước hiện rõ mồn một trước mắt, những ký ức kia không phải bọt biển, không phải hư ảo, cô biết rõ, biết rõ Tô Chỉ khẳng định cũng có hảo cảm với cô, đúng, Qua Lâm chưa từ bỏ "Người nào quy định ngươi phải đi? Ta không có đuổi ngươi, tư tưởng là của ngươi, thân thể cũng là của ngươi, muốn đi hay không là quyền của ngươi, ai có thể bắt ép ngươi đi? Nếu như ngươi cũng thích ta thì đừng đi, ở lại đây, hai ta vẫn ở căn hộ đó, giống như bây giờ, mỗi ngày đến y quán làm rồi tan tầm, chẳng phải rất vui vẻ sao?"
Cô còn nói "Ngươi trở về làm gì? Trở về không ngoài hai kết quả, ngươi vẫn là công chúa, phải gả cho Tướng quân kia, nếu không còn là công chúa, phải lưu lạc ngoài cung, nói không chừng còn tệ hơn bây giờ. Đừng nói là vì sợ chết tha hương, ngươi thông minh như vậy, khẳng định ngươi phải rõ hơn ta, quốc gia của ngươi diệt vong, thời gian xuôi dòng, trải qua nghìn năm, ngươi vẫn là ở thời kì hiện đại này!"
"Nhưng ta không có thân phận!" Tô Chỉ đột nhiên hô lớn, "Ta ở lại chỗ này thì sẽ ra sao? Ta không có thân phận, ta làm cái gì cũng không được, sống ở mảnh đất này, ta không quang minh chính đại. Trở về tuy rằng giống như người nói, nhưng ta an tâm, đó là đất của ta, quốc gia của ta, là nhà của ta."
...
Chỉ là bởi vì không có thân phận, cho nên mới phải đi sao?
Qua Lâm đột nhiên nở nụ cười, "Nếu như ta nói, ngươi có thân phận, ở chỗ này ngươi sẽ có thân phận hợp pháp, ngươi có thể sinh sống ở đây như Đại Doanh, ngươi vẫn muốn đi sao?"
Nghe xong lời này, Tô Chỉ mãnh liệt ngẩng đầu, bất khả tư nghị trừng Qua Lâm, dường như sợ những lời này của Qua Lâm chẳng qua là nói đùa.
Qua Lâm lại hỏi "Ngươi thấy sao?"
Tô Chỉ không trả lời, mà là hỏi "Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ thứ này cũng có thể làm?"
"Phải." Qua Lâm đáp "Những vấn đề ngươi nói ta đã sớm nghĩ đến, cho nên ta đã nhờ Khương Ngọc đi làm, chẳng qua là vài hôm nữa mới có giấy tờ, nhưng ngươi lại muốn đi rồi."
Tô Chỉ nghe xong ha ha cười "Dù ngươi làm được thì sao, giả cuối cùng cũng là giả, dù có giống y như thật thì cũng là giả."
Nói đến đây, Qua Lâm thật mê mang rồi, cô không rõ công chúa muốn cái gì, không có thân phận nàng muốn có thân phận, đến lúc có thân phận, nàng lại không chấp nhận là thân phận giả, nhưng...
Không đúng nha.
"Ai nói thân phận giả, nếu đã làm được, kia chính là thật!" Qua Lâm vội vàng nói rõ, cô nhớ rõ ràng, lúc trước Khương Ngọc nói với cô như vậy, giấy tờ vừa đưa ra, là thành phố S có thêm cư dân tên Tô Chỉ rồi, nếu nàng đi, không chừng đồn cảnh sát sẽ lập hồ sơ cư dân mất tích!
Cô lại giả thích "Ngươi tin ta, ta nói đều là sự thật. Qua vài ngày nữa giấy tờ chứng minh sẽ đến tay, thân phận của ngươi sẽ được hợp pháp hóa, CMND, hộ khẩu, chứng nhận tốt nghiệp, không thiếu thứ gì. Ngươi cũng giống chúng ta, đều là cư dân của thành phố S!" Nói xong, cô sợ không đánh động được Tô Chỉ, nên tiếp tục nói "Ngươi hà tất so đo nhiều như vậy? Kỳ thật ở đâu cũng giống nhau, chúng ta đều có khuôn mặt giống nhau, có mắt có mũi có miệng, ngươi có ta cũng có. Ở chỗ này ngươi còn có ta, còn có y quán, trở về ngươi có cái gì? Vạn nhất Công chúa Đại Doanh vẫn còn, cha ngươi không nhận ngươi, ngươi cái gì cũng không có. Coi như ông ấy nhận ngươi, âm mưu quyền thế, nữ nhân các ngươi chính là vật hi sinh, chẳng lẽ ngươi sống mười mấy năm ở đó còn chưa đủ?"
Một chuỗi lớn sự kiện, giống như súng bắn phá, Qua Lâm nói đến miệng đắng lưỡi khô. Nói xong, cô nhìn Tô Chỉ, trong lòng hy vọng nàng có thể ở lại, bởi vì nói tới như vậy mà Tô Chỉ vẫn cố ý muốn đi, thì dù cô có trăm cái miệng, nàng vẫn sẽ đi.
Là thắng hay bại, đều trong một khắc này.
Vậy giờ phút này, trong lòng Tô Chỉ đang nghĩ cái gì.
Cô thực mâu thuẫn, những kời Qua Lâm nói không sai, trong lòng nàng đều hiểu rõ. Nhưng dù sao cũng không chút khó tiếp nhận, nàng là người có tư tưởng thủ cựu*. Mặc dù cái gọi là nhà kia, không có nửa phần ấm áp, nhưng nàng vẫn nhớ nhà, nhớ Phụ hoàng và Mẫu hậu.
(*Thủ cựu: giữ cái cũ một cách cố chấp, không chịu tiếp thu cái mới. Đồng nghĩa: cổ hủ)
Đi hay không đi? Nhìn như đơn gỉn, nhưng lại muôn phần khó khăn, bởi vì sai một ly, đi một dặm.
Từng phút từng giây, tối nay xem ra hai người đặc biệt bị giày vò.
Qua Lâm thật sự không chịu đựng nổi, đây chính là nổi sợ hãi không rõ ràng, giống như động không đáy, mà cô còn chính là người rơi xuống cái động đó, rơi, rơi mãi, tổng không nắm chắc điều gì. Sống trong sợ hãi như vậy, không bằng trực tiếp cắt đứt đường lui, rơi xuống tận cùng đáy động, dù thịt nát xương tan, cô cũng chấp nhận.
Vì vậy, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, giải quyết dứt khoát "Đêm nay vô luận ngươi quyết định đi hay ở, ta sẽ không can dự vô nữa. Hiện tại ta chỉ muốn nói với ngươi, nếu trong lòng ngươi có ta, yêu ta, như vậy liền ở lại. Nếu trong lòng ngươi một chút cũng không có ta, như vậy liền đi."
Nói đến đây, Qua Lâm coi như tự cho mình một câu trả lời chắc chắn. Tô Chỉ lưu lại, cô tự nhiên vui vẻ. Nếu như Tô Chỉ vẫn có ý đi, cũng có thể nói rõ trong lòng Tô Chỉ không có cô, nếu như đã không có, tội gì không biết xấu hổ mà bức bách người ta.
Đột nhiên Tô Chỉ bật cười, không biết cười cái gì, có lẽ lời này buồn cười, có lẽ là cảm thấy bất đắc dĩ.
Qua Lâm nhìn mà sợ hãi.
Tiếng cười lớn dần, cuối cùng lại có chút thê lương, đêm khuya vắng người, làm cho người ta có cảm giác như mèo cào trong lòng, lòng chua xót bi thương.
"Đừng cười." Qua Lâm sầu khổ "Là ta bức ngươi rồi, ngươi đi đi, trở về đi."
"Không." Tô Chỉ cười lắc đầu "Ngươi không bức ta, ta cười ta ích kỷ, ngày đó Phụ hoàng ta vì củng cố binh quyền, đem ta gả cho Tào tướng quân, ta ích kỷ, ta tự sát. Hôm nay ta vốn nên trở về, như ta lại ích kỷ, trong lòng không muốn về."
"Ngươi..."
"Phải." Tô Chỉ gật đầu "Trong lòng ta có ngươi, sớm đã có ngươi, chẳng qua là ngươi ngốc, ngươi ngu muội, ngươi không nhìn ra. Mà ta lại là người thủ cựu, tưởng rằng không có ngày trở về, cho nên không đề cập với ngươi, ta đợi, nghĩ tổng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ như hôm nay, nói ra tất cả. Lúc ấy nghĩ đến ngày sẽ được hạnh phúc, vui đến phát khóc. Chẳng qua là không nghĩ đến, mọi chuyện được nói rõ trong hoàn cảnh như thế này. Ta cười, chẳng qua là cười thiên ý trêu người mà thôi."
Đây là, nên cười hay nên khóc.
Qua Lâm biết vào lúc này cô không thể thể hiện cảm xúc quá vui vẻ, bởi vì Tô Chỉ ở bên cạnh như một đứa trẻ khuôn mặt khổ qua* (khuôn mặt nhăn nhúm). Cô bước nhỏ hai bước tiến lên, ôm Tô Chỉ vào lòng, siết chặt vòng tay, thật chặt. "Muốn khóc thì khóc một chút đi, ngươi cứ xem ta là khúc gỗ, cái gì cũng không thấy a."
Tô Chỉ nức nở, "Ngươi chính là khúc gỗ, còn là khúc gỗ mục." Nói xong, nàng tựa đầu vào ngực Qua Lâm, nhỏ giọng nức nở khóc òa.
Phải, cô là gỗ mục.
Qua Lâm lắc đầu cười khổ, nhưng mà cô chưa từng cảm thấy làm khúc gỗ lại là công việc thoải mái như vậy.
Đêm hôm đó, vừa vui vẻ lại vừa khổ sở.
Đã định trước có người không thể ngủ.
Trải qua mấy tháng, lần đầu tiên Qua Lâm quay về phòng ngủ lớn của cô. Chẳng qua là vừa bước vào cửa, cô liền có cảm giảm lạ lẫm, giống như đi vào nhà người khác. Nhưng mà không trở ngại, đồ dùng trong nhà đều là của cô, Tô Chỉ cũng không phải ai khác, lạ lẫm chẳng qua là quá lâu không thấy, lạ lẫm thì nhìn hoài, sớm muộn gì cũng quen thuộc.
Hai nàng lần lượt đi đánh răng rửa mặt một chút, liền leo lên giường, kia là một cái giường đôi lớn, hai người vẫn dư xài. Qua Lâm cẩn thận tiếp xúc với tay Tô Chỉ, động cũng không dám động, ngay cả thở cũng sợ ảnh hưởng đến Tô Chỉ.
Tô Chỉ thấy bộ dáng của Qua Lâm, không khỏi mỉm cười "Như thế nào lại có cảm giác khách khí vậy?"
"Nào có?" Qua Lâm mở to mắt "Ta đây... ta đây có chút thích nghi không kịp." Cô nói xong, lại mãnh liệt nghiêng người, nhìn Tô Chỉ "Ngươi nói ta có phải đang nằm mơ không? Bằng không ngươi đánh ta một cái đi."
Tô Chỉ rất hợp tác, nhưng mà trước lúc nàng ta tay, nàng cười, nói "Xác định muốn ta đánh?"
Vốn đang không có cảm giác gì, nhưng Qua Lâm vừa thấy bộ dáng gian xảo của Tô Chỉ, trong lòng liền kêu lên một tiếng "Tiêu", xem ra cô thật sự bị dụ dỗ đầu óc hôn mê rồi, để Tô Chỉ đánh một cái, tay cô rồi sẽ đi về đâu? Không tàn cũng phế!
"Bỏ qua đi!" Qua Lâm rút cánh tay lại "Sau này tay ta còn nhiều việc phải làm, đánh phế rồi, nấu cơm giặt quần áo mọi thứ đều cực thân ngươi, đừng nói là ta đau lòng vì ngươi, vấn đề là những thứ này ngươi cũng không làm được a."
"Biết là tốt rồi." Tô Chỉ cũng thu tay về.
Nhưng mà Qua Lâm còn chưa từ bỏ ý đồ, nàng cười hắc hắc "Nếu không ngươi hôn ta một cái đi?"
"Giải thích vì sao đi?"
"Hắc hắc hắc." Cô cười hí hửng "Theo như tính tình công chúa, khẳng định không thể chủ động hôn người khác. Vì vậy nếu ngươi tới hôn ta, ngươi hôn rồi sẽ chứng minh ta không phải mơ."
Tô Chỉ nhìn Qua Lâm dò xét một phen, nói "Ta xem ngươi hình như nói ngược rồi đó, ta hôn ngươi đó mới là nằm mơ, mơ giữa ban ngày."
"Nhưng vấn đề chính là, bây giờ không phải ban ngày." Qua Lâm nói qua, gấp không chịu nổi, mặt đã tiến tới bên miệng Tô Chỉ, "Nhanh, ngươi không biết mộng đều là ngược lại sao? Nhanh hôn ta một cái, để ta biết chắc đây không phải mộng."
Qua Lâm cười vui vẻ, cô cũng biết Tô Chỉ sẽ không hôn cô, chẳng qua là cô thật sự rất vui, cũng bắt đầu đắc ý vong hình* (vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình). Trêu chọc công chúa, đây cũng là chuyện cô muốn làm, dù sao mấy ngày nay, hai người bọn họ đều đã bị áp lực quá nhiều.
Nhưng Qua Lâm không hề nghĩ tới, ngay tại lúc cô muốn thu mặt về, bên má lại cảm giác được một chút ẩm ướt, mềm mại, lạnh mát, giống như jelly vậy, còn có hương mộc lan.
Qua Lâm biết rõ đó là cái gì, vì vậy thoáng cái mặt đã ửng đỏ, nóng muốn bốc hơi.
Trời, công chúa vậy mà thật sự hôn cô, cô không có mộng đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook