Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại
-
Chương 39
"Được a!" Qua Lâm ngực đầy tin tưởng nói "Nếu ngươi có thể đoán được, ta đáp ứng ngươi làm một chuyện."
"Chuyện gì?"
Qua Lâm hí một tiếng "Chuyện gì là ta hỏi ngươi, ta đáp ứng ngươi một chuyện, không phải ngươi đáp ứng ta."
Đúng là như vậy, nhưng vấn đề là "Ta không nghĩ tới muốn ngươi làm chuyện gì." Tô Chỉ nói.
Đến đến đến, Qua Lâm khoát tay chặn lại, vẻ mặt "ngươi đừng nói mạnh miệng", "Đâu có chắc là ngươi đoán đúng, đừng cao hứng sớm như vậy."
"Không phải là chuyện y quán à." Tô Chỉ ngay sau đó đã nói một câu như vậy.
Tô Chỉ vừa bật ra lời này, Qua Lâm lập tức liền choáng váng, một ngón tay cô chỉ vào Tô Chỉ, nâng lên lại buông xuống, như thế tuần hoàn hai ba lần, mới nghẹn một câu "Ta nói ngươi, ngươi không thể chiều lòng người một chút sao, ngươi không thể giả vờ không biết sao? Sao lại có thể nói ra nhanh như vậy?"
Tô Chỉ vô tội nói "Không phải là ngươi muốn ta đoán sao."
Đúng vậy a đúng vậy a, Qua Lâm cười khổ, trong lòng tự nhủ chị hai đây làm sao biết ngươi thông minh như vậy?! Làm sao biết ngươi không hiểu tình người như vậy đây?!!
Việc ngoài ý muốn vừa xảy ra, hưng phấn nhiệt tình trong người Qua Lâm lập tức bị đè xuống không ít, khí thế kia thoáng qua một cái lại đi, cả người cô lập tức liền mềm nhũn ra, cô dựa lưng vào trên ghế sa lon, hữu khí vô lực nói "Vậy ngươi có muốn đi xem hay không, không thì ngươi cứ tiếp tục xem phim Hàn của ngươi đi."
"Đương nhiên xem!" Nói xong Tô Chỉ đứng lên, đi vào phòng ngủ, "Những chuyện này sao có thể quan trọng bằng y quán ngươi dựng cho ta." Tô Chỉ càng đi càng xa, lời nói cũng đã nhẹ rất nhiều. Nhưng mặc dù lại nhẹ, mấy con chữ vẫn từng con từng con lọt vào tai Qua Lâm, nghe được Tô Chỉ nói như vậy, Qua Lâm vừa ỉu xìu kia dường như lập tức sống lại.
20 phút về sau, Qua Lâm cùng Tô Chỉ ra cửa, lần này Qua Lâm không có lái xe, để nàng đi bộ cho quen thuộc đường.
Cái y quán thật sự rất gần, xem chừng đi bộ tầm mười phút, các nàng hai người cũng đã đến cửa y quán. Tô Chỉ ngẩng đầu nhìn, cái bảng hiệu cực đại đập vào trong mắt, trên đó viết "Tô thị Trung y quán" năm chữ to, chói mắt vô cùng.
"Thế nào thế nào, tên như vậy có được không?" Qua Lâm lập tức cười hỏi.
Tô Chỉ nhìn cô một cái, trong mắt có vui vẻ, lại có điểm nghịch ngợm, không thể nói được là ý vị gì. Qua Lâm nhìn nàng, nội tâm bồn chồn, nghĩ thầm công chúa không phải là không hài lòng đi? Cái bảng hiệu này tốn hết mấy nghìn, phải biết rằng cô... nhưng cô còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy công chúa nhẹ gật đầu, nói "Không tệ."
Phù...
Qua Lâm thở phào nhẹ nhỏm.
Tiếp theo, cô móc chìa khoá ra mở cửa, hết thảy cảnh tượng bên trong lập tức rõ ràng, Qua Lâm nhìn lên một cái, nội tâm cũng kinh hỉ a. Tuy rằng những thứ này đều là cô sắp xếp, chưng bày, nhưng cùng công chúa đến xem lại có một loại cảm giác khác. Mỗi cái bàn cái ghế ở đây đều là vật liệu gỗ tốt nhất, từng ly từng tý đều là tâm huyết của cô, cái tủ trung dược kia cũng là gỗ quý cổ xưa, tựa hồ cũng kể lại chuyện xưa tốt đẹp, làm cho nội tâm người nhìn không khỏi liền trở nên thư thản.
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Qua Lâm có thay đổi nghiêng trời lệch đất, lúc trước cô cảm thấy công chúa làm không được mấy ngày sẽ đóng cửa y quán này. Nhưng bây giờ bất đồng, dù cho công chúa đúng như cô nghĩ, nhưng chết sống cô cũng sẽ không để y quán này dẹp tiệm.
Qua Lâm nhìn mấy giây, vừa quay đầu, lại phát hiện Tô Chỉ đứng ở sau lưng cô cũng là một bộ biểu lộ sững sờ, vừa thấy như thế, nội tâm Qua Lâm không khỏi thì có điểm mừng thầm, "Thất thần làm gì, vào xem?"
Sau nửa ngày, Tô Chỉ lúc này mới nhẹ gật đầu, nhấc chân đi vào.
Trong y quán, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt nhàn nhạt mùi hương gỗ, làm cho người ta thanh thản dễ chịu. Qua Lâm hít một hơi thật sâu, lại nở nụ cười. Cô ngồi ở một bên dựa lưng vào ghế, nhìn toàn cảnh y quán.
Bên kia Tô Chỉ, nàng đi trong đại sảnh, nhìn trên nhìn dưới, đến cái bên cạnh bàn tròn thì dừng lại, chỉ thấy nàng duỗi ra một ngón tay, quệt trên mặt bàn một cái, sau đó đưa ngón tay lên mũi ngửi nhẹ, nói "Gỗ tốt."
"Đó là đương nhiên." Qua Lâm hé miệng cười cười, trong lòng thầm nghĩ, bàn ghế này tuy nói là hàng nhái, nhưng chất lượng không hề kém nha, vật liệu gỗ kia là cô dùng nhiều tiền nhờ người quen mới tìm được. Nghĩ xong, cô lại nghĩ tới chút gì đó "Y quán này cái gì cũng chuẩn bị xong rồi, ngươi chuẩn bị cái gì khai trương chưa hả?"
"Khai trương?" Tô Chỉ đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, suy nghĩ một chút, lúc này mới nói "Ba ngày sau đi, còn cần mua thêm dược liệu, đợi ngày mai chúng ta đi mua thuốc."
"Yes Madam!"
Ngày hôm sau, chỉ mới vừa rạng sáng, Tô Chỉ cùng Qua Lâm hai người cùng lái xe đi chợ đầu mối trung dược của thành phố S. Ngay từ đầu, Qua Lâm vẫn lo lắng Tô Chỉ đạo hạnh chưa đủ, bị người lừa. Nhưng đến nơi rồi, công phu chân chính của công chúa điện hạ không thể không khiến Qua Lâm bội phục, chỉ thấy người ta cầm lên sờ sờ ngửi ngửi, lập tức liền có thể nói ra tên vị thuốc, phẩm chất như thế nào. Qua Lâm không hiểu, tự nhiên là nghe như lọt vào trong sương mù, hình như người bán thuốc bất đồng, lời nói của Tô Chỉ trực tiếp làm người bán thuốc choáng váng, đợi thật lâu lão bán thuốc mới cười khổ thẳng lắc đầu "Sinh ý khó làm, thời nay mà lại có một tiểu cô nương lợi hại như vậy, bảo đám lão già khọm khẹm chúng ta sống thế nào đây."
...
Tô Chỉ lấy thuốc, Qua Lâm trả tiền, ăn ý cực kỳ khủng khiếp, cái này tục ngữ không phải nói sao, con gái con gái phối hợp làm việc không mệt, vì vậy một buổi sáng đi qua, hai nàng lại không có chút nào mệt mỏi, ngược lại là càng đánh càng hăng.
Đợi đến lúc Tô Chỉ cảm thấy coi như xong việc, này thời gian đã đến buổi chiều. Hai người dừng lại, lúc này mới cảm giác được vừa mệt vừa đói, Qua Lâm xoa xoa bụng, nhẹ vung tay lên, hai binh sĩ lập tức đánh tới tiệm cơm phía trước.
Thời gian trôi nhanh chóng, một cái nháy mắt, đã qua ba ngày. Trong khoảng thời gian này các nàng soạn dược liệu cho vào từng hộc tủ, thông báo tuyển dụng, phát tờ bướm quảng cáo, vô cùng phong phú. Đợi đến 9h sáng ngày thứ tư, "Tô thị Trung y quán" đúng giờ vang lên từng đợt "đùng đùng" tiếng pháo nổ không dứt.
Qua Lâm đứng trước cửa y quán kêu gọi mọi người đến xem bệnh, trên mặt cười hận không thể nở ra đóa hoa. Mà Tô Chỉ, thì ngồi sau bàn trong đại sảnh, bắt mạch xem bệnh cho bệnh nhân. Tô Chỉ khoác áo khoác blouse trắng, đừng nói, từ người nàng cảm giác tản ra một cỗ mùi vị cao thâm. Phía ngoài Qua Lâm thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào trong xem tình hình của Tô Chỉ, chẳng qua là mỗi lần cô quay đầu nhìn, đều ngăn không được nở nụ cười.
Kỳ thật, áo khoác trắng trên thân Tô Chỉ là Qua Lâm chết sống muốn nàng mặc, lúc đầu Tô Chỉ không đồng ý, bĩu môi không muốn mặc, nhưng Qua Lâm không bỏ cuộc, cô bắt đầu dở trò uy hiếp không mặc sẽ không khai trương, không còn cách nào, lúc này Tô Chỉ mới không cam tâm khoác cái áo trắng lên người.
Dáng người Tô Chỉ vốn là nhỏ gầy, hôm nay khoác cái áo này dài đến mắt cá chân, càng lộ ra dáng người không thể nhỏ hơn, cái này, vô luận nhìn từ hướng nào, công chúa đều giống lương y* loli a! (Bác sĩ bên Đông y gọi là lương y)
Nhưng không phải chỉ có một mình Qua Lâm mở to mắt nhìn vào bàn Tô Chỉ, chín mươi chín phần trăm người vô đây khám đều đàn ông, từ mười mấy tuổi đến mấy chục tuổi, đều nhìn nàng, ngươi nói có nổi nóng hay không?
Xuất hiện tình huống như vậy, là hoàn toàn ngoài dự đoán của Qua Lâm, bởi vì trong đầu của cô, Trung y quán chính là nơi chỉ có mấy cụ ông cụ bà lui tới, nhiều năm nay, người có bệnh đều chạy bệnh viện, ai còn đến đây bốc thuốc Đông y uống a. Nhưng ngươi nhìn hiện tại đi, trong phòng người hận không thể chen lấn, dẫm đạp lên nhau. Cô lúc trước mướn hai sinh viên, cùng cô và Tô Chỉ là bốn người, bậm bở hơi tay!
Buồn rầu a buồn rầu...
Bận rộn, thời gian nháy mắt liền đến trưa, Qua Lâm cầm lấy điện thoại gọi cơm mang đến, định chờ sóng người này vừa đi, các nàng cùng nhau ăn cơm. Nhưng ngươi nói, lão thiên gia có phải luôn muốn đối nghịch cùng các nàng không, cơm đã được đưa đến hồi lâu, vậy mà dòng ngươi vào tiệm vẫn không dứt, căn bản là người ở trông y quán bây giờ không hề ít!
Qua Lâm thật sự không còn biện pháp, bệnh nhân đến chúng ta đuổi không được, không ăn cơm ta cũng chịu không được, đây không phải hành hạ chết người sao! Nghĩ tới nghĩ lui, Qua Lâm cũng không có phương pháp xử lý, cuối cùng cô quyết định chắc chắn, không cần biết nhiều người, cầm lấy một hộp cơm ngồi bên cạnh Tô Chỉ chuẩn bị ăn.
Tô Chỉ vẫn còn rất nghiêm túc giúp người ta xem bệnh, thoáng nhìn qua Qua Lâm, nàng không khỏi liền phân tâm, nàng thấy Qua Lâm tay trái cầm hộp cơm, tay phải cầm muỗng, không khỏi cười cười, "Ngươi đây là muốn làm cái gì?"
Qua Lâm nhìn nụ cười kia của Tô Chỉ, cảm thấy nàng không có hảo ý, cô nhún nhún vai, giơ hộp cơm trong tay lên, nói "Đương nhiên ăn cơm a."
Tô Chỉ hơi nheo mắt "Ngồi bên cạnh ta ăn? Muốn ta nhìn ngươi ăn?
Oan uổng!
Qua Lâm méo miệng, vẻ mặt ủy khuất "Ta là muốn cầm đến cho ngươi ăn, ngươi tin hay không?"
"Ăn không được a." Tô Chỉ cũng bắt chước méo miệng như Qua Lâm, "Bận lắm a."
"Không sao a!" Nói qua, Qua Lâm mở hộp cơm ra, múc một muỗng cơm cùng đồ ăn trực tiếp đưa tới trước mặt Tô Chỉ, nói "Ta đút ngươi ăn a!"
Một cử chỉ kia, lại để cho tay Tô Chỉ đang ghi phương thuốc trực tiếp ngừng lại, Qua Lâm còn chưa hiểu tình hình, thấy Tô Chỉ không có động tĩnh, lại quơ quơ thìa "Ăn a!"
Tô Chỉ không nói chuyện, chỉ buông bút trong tay xuống, quay đầu nhìn lên Qua Lâm, Qua Lâm không rõ ràng cho lắm, cũng trực tiếp mắt đối mắt với đối phương.
Trong nháy mắt, Qua Lâm đột nhiên đã nhìn thấy, mặt Tô Chỉ đã đỏ lên, đỏ đến tận cổ!
Lão thiên a, cái tình huống gì đây? Phát sinh chuyện gì rồi hả?!
Qua Lâm cả kinh, đầu óc trì độn lúc này mới cảm giác được bầu không khí tựa hồ có chút vi diệu a, nghĩ đến, chính cô cũng hiểu được, trên mặt có chút nóng. Giờ này khắc này, tay cô ngược lại đã thành chướng ngại, đút ăn cũng không phải, buông xuống cũng không xong.
Hai người cứ như vậy ngây ngốc nhìn đối phương, ngược lại là lão bá đối diện phá vỡ lúng túng trước "Ta nói tiểu cô nương, ngươi còn ngồi ngây ra đó làm gì, cô nương kia để tay nảy giờ cũng mỏi rồi đó, ngươi mau ăn a."
Lão bá nói một câu kinh người, một đám người toàn nam nhân chờ xem bệnh phía sau toàn bộ cùng nhỏ giọng cười thầm.
Mặt, thật sự là đỏ hơn.
"Chuyện gì?"
Qua Lâm hí một tiếng "Chuyện gì là ta hỏi ngươi, ta đáp ứng ngươi một chuyện, không phải ngươi đáp ứng ta."
Đúng là như vậy, nhưng vấn đề là "Ta không nghĩ tới muốn ngươi làm chuyện gì." Tô Chỉ nói.
Đến đến đến, Qua Lâm khoát tay chặn lại, vẻ mặt "ngươi đừng nói mạnh miệng", "Đâu có chắc là ngươi đoán đúng, đừng cao hứng sớm như vậy."
"Không phải là chuyện y quán à." Tô Chỉ ngay sau đó đã nói một câu như vậy.
Tô Chỉ vừa bật ra lời này, Qua Lâm lập tức liền choáng váng, một ngón tay cô chỉ vào Tô Chỉ, nâng lên lại buông xuống, như thế tuần hoàn hai ba lần, mới nghẹn một câu "Ta nói ngươi, ngươi không thể chiều lòng người một chút sao, ngươi không thể giả vờ không biết sao? Sao lại có thể nói ra nhanh như vậy?"
Tô Chỉ vô tội nói "Không phải là ngươi muốn ta đoán sao."
Đúng vậy a đúng vậy a, Qua Lâm cười khổ, trong lòng tự nhủ chị hai đây làm sao biết ngươi thông minh như vậy?! Làm sao biết ngươi không hiểu tình người như vậy đây?!!
Việc ngoài ý muốn vừa xảy ra, hưng phấn nhiệt tình trong người Qua Lâm lập tức bị đè xuống không ít, khí thế kia thoáng qua một cái lại đi, cả người cô lập tức liền mềm nhũn ra, cô dựa lưng vào trên ghế sa lon, hữu khí vô lực nói "Vậy ngươi có muốn đi xem hay không, không thì ngươi cứ tiếp tục xem phim Hàn của ngươi đi."
"Đương nhiên xem!" Nói xong Tô Chỉ đứng lên, đi vào phòng ngủ, "Những chuyện này sao có thể quan trọng bằng y quán ngươi dựng cho ta." Tô Chỉ càng đi càng xa, lời nói cũng đã nhẹ rất nhiều. Nhưng mặc dù lại nhẹ, mấy con chữ vẫn từng con từng con lọt vào tai Qua Lâm, nghe được Tô Chỉ nói như vậy, Qua Lâm vừa ỉu xìu kia dường như lập tức sống lại.
20 phút về sau, Qua Lâm cùng Tô Chỉ ra cửa, lần này Qua Lâm không có lái xe, để nàng đi bộ cho quen thuộc đường.
Cái y quán thật sự rất gần, xem chừng đi bộ tầm mười phút, các nàng hai người cũng đã đến cửa y quán. Tô Chỉ ngẩng đầu nhìn, cái bảng hiệu cực đại đập vào trong mắt, trên đó viết "Tô thị Trung y quán" năm chữ to, chói mắt vô cùng.
"Thế nào thế nào, tên như vậy có được không?" Qua Lâm lập tức cười hỏi.
Tô Chỉ nhìn cô một cái, trong mắt có vui vẻ, lại có điểm nghịch ngợm, không thể nói được là ý vị gì. Qua Lâm nhìn nàng, nội tâm bồn chồn, nghĩ thầm công chúa không phải là không hài lòng đi? Cái bảng hiệu này tốn hết mấy nghìn, phải biết rằng cô... nhưng cô còn chưa nghĩ xong, chỉ thấy công chúa nhẹ gật đầu, nói "Không tệ."
Phù...
Qua Lâm thở phào nhẹ nhỏm.
Tiếp theo, cô móc chìa khoá ra mở cửa, hết thảy cảnh tượng bên trong lập tức rõ ràng, Qua Lâm nhìn lên một cái, nội tâm cũng kinh hỉ a. Tuy rằng những thứ này đều là cô sắp xếp, chưng bày, nhưng cùng công chúa đến xem lại có một loại cảm giác khác. Mỗi cái bàn cái ghế ở đây đều là vật liệu gỗ tốt nhất, từng ly từng tý đều là tâm huyết của cô, cái tủ trung dược kia cũng là gỗ quý cổ xưa, tựa hồ cũng kể lại chuyện xưa tốt đẹp, làm cho nội tâm người nhìn không khỏi liền trở nên thư thản.
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Qua Lâm có thay đổi nghiêng trời lệch đất, lúc trước cô cảm thấy công chúa làm không được mấy ngày sẽ đóng cửa y quán này. Nhưng bây giờ bất đồng, dù cho công chúa đúng như cô nghĩ, nhưng chết sống cô cũng sẽ không để y quán này dẹp tiệm.
Qua Lâm nhìn mấy giây, vừa quay đầu, lại phát hiện Tô Chỉ đứng ở sau lưng cô cũng là một bộ biểu lộ sững sờ, vừa thấy như thế, nội tâm Qua Lâm không khỏi thì có điểm mừng thầm, "Thất thần làm gì, vào xem?"
Sau nửa ngày, Tô Chỉ lúc này mới nhẹ gật đầu, nhấc chân đi vào.
Trong y quán, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt nhàn nhạt mùi hương gỗ, làm cho người ta thanh thản dễ chịu. Qua Lâm hít một hơi thật sâu, lại nở nụ cười. Cô ngồi ở một bên dựa lưng vào ghế, nhìn toàn cảnh y quán.
Bên kia Tô Chỉ, nàng đi trong đại sảnh, nhìn trên nhìn dưới, đến cái bên cạnh bàn tròn thì dừng lại, chỉ thấy nàng duỗi ra một ngón tay, quệt trên mặt bàn một cái, sau đó đưa ngón tay lên mũi ngửi nhẹ, nói "Gỗ tốt."
"Đó là đương nhiên." Qua Lâm hé miệng cười cười, trong lòng thầm nghĩ, bàn ghế này tuy nói là hàng nhái, nhưng chất lượng không hề kém nha, vật liệu gỗ kia là cô dùng nhiều tiền nhờ người quen mới tìm được. Nghĩ xong, cô lại nghĩ tới chút gì đó "Y quán này cái gì cũng chuẩn bị xong rồi, ngươi chuẩn bị cái gì khai trương chưa hả?"
"Khai trương?" Tô Chỉ đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, suy nghĩ một chút, lúc này mới nói "Ba ngày sau đi, còn cần mua thêm dược liệu, đợi ngày mai chúng ta đi mua thuốc."
"Yes Madam!"
Ngày hôm sau, chỉ mới vừa rạng sáng, Tô Chỉ cùng Qua Lâm hai người cùng lái xe đi chợ đầu mối trung dược của thành phố S. Ngay từ đầu, Qua Lâm vẫn lo lắng Tô Chỉ đạo hạnh chưa đủ, bị người lừa. Nhưng đến nơi rồi, công phu chân chính của công chúa điện hạ không thể không khiến Qua Lâm bội phục, chỉ thấy người ta cầm lên sờ sờ ngửi ngửi, lập tức liền có thể nói ra tên vị thuốc, phẩm chất như thế nào. Qua Lâm không hiểu, tự nhiên là nghe như lọt vào trong sương mù, hình như người bán thuốc bất đồng, lời nói của Tô Chỉ trực tiếp làm người bán thuốc choáng váng, đợi thật lâu lão bán thuốc mới cười khổ thẳng lắc đầu "Sinh ý khó làm, thời nay mà lại có một tiểu cô nương lợi hại như vậy, bảo đám lão già khọm khẹm chúng ta sống thế nào đây."
...
Tô Chỉ lấy thuốc, Qua Lâm trả tiền, ăn ý cực kỳ khủng khiếp, cái này tục ngữ không phải nói sao, con gái con gái phối hợp làm việc không mệt, vì vậy một buổi sáng đi qua, hai nàng lại không có chút nào mệt mỏi, ngược lại là càng đánh càng hăng.
Đợi đến lúc Tô Chỉ cảm thấy coi như xong việc, này thời gian đã đến buổi chiều. Hai người dừng lại, lúc này mới cảm giác được vừa mệt vừa đói, Qua Lâm xoa xoa bụng, nhẹ vung tay lên, hai binh sĩ lập tức đánh tới tiệm cơm phía trước.
Thời gian trôi nhanh chóng, một cái nháy mắt, đã qua ba ngày. Trong khoảng thời gian này các nàng soạn dược liệu cho vào từng hộc tủ, thông báo tuyển dụng, phát tờ bướm quảng cáo, vô cùng phong phú. Đợi đến 9h sáng ngày thứ tư, "Tô thị Trung y quán" đúng giờ vang lên từng đợt "đùng đùng" tiếng pháo nổ không dứt.
Qua Lâm đứng trước cửa y quán kêu gọi mọi người đến xem bệnh, trên mặt cười hận không thể nở ra đóa hoa. Mà Tô Chỉ, thì ngồi sau bàn trong đại sảnh, bắt mạch xem bệnh cho bệnh nhân. Tô Chỉ khoác áo khoác blouse trắng, đừng nói, từ người nàng cảm giác tản ra một cỗ mùi vị cao thâm. Phía ngoài Qua Lâm thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào trong xem tình hình của Tô Chỉ, chẳng qua là mỗi lần cô quay đầu nhìn, đều ngăn không được nở nụ cười.
Kỳ thật, áo khoác trắng trên thân Tô Chỉ là Qua Lâm chết sống muốn nàng mặc, lúc đầu Tô Chỉ không đồng ý, bĩu môi không muốn mặc, nhưng Qua Lâm không bỏ cuộc, cô bắt đầu dở trò uy hiếp không mặc sẽ không khai trương, không còn cách nào, lúc này Tô Chỉ mới không cam tâm khoác cái áo trắng lên người.
Dáng người Tô Chỉ vốn là nhỏ gầy, hôm nay khoác cái áo này dài đến mắt cá chân, càng lộ ra dáng người không thể nhỏ hơn, cái này, vô luận nhìn từ hướng nào, công chúa đều giống lương y* loli a! (Bác sĩ bên Đông y gọi là lương y)
Nhưng không phải chỉ có một mình Qua Lâm mở to mắt nhìn vào bàn Tô Chỉ, chín mươi chín phần trăm người vô đây khám đều đàn ông, từ mười mấy tuổi đến mấy chục tuổi, đều nhìn nàng, ngươi nói có nổi nóng hay không?
Xuất hiện tình huống như vậy, là hoàn toàn ngoài dự đoán của Qua Lâm, bởi vì trong đầu của cô, Trung y quán chính là nơi chỉ có mấy cụ ông cụ bà lui tới, nhiều năm nay, người có bệnh đều chạy bệnh viện, ai còn đến đây bốc thuốc Đông y uống a. Nhưng ngươi nhìn hiện tại đi, trong phòng người hận không thể chen lấn, dẫm đạp lên nhau. Cô lúc trước mướn hai sinh viên, cùng cô và Tô Chỉ là bốn người, bậm bở hơi tay!
Buồn rầu a buồn rầu...
Bận rộn, thời gian nháy mắt liền đến trưa, Qua Lâm cầm lấy điện thoại gọi cơm mang đến, định chờ sóng người này vừa đi, các nàng cùng nhau ăn cơm. Nhưng ngươi nói, lão thiên gia có phải luôn muốn đối nghịch cùng các nàng không, cơm đã được đưa đến hồi lâu, vậy mà dòng ngươi vào tiệm vẫn không dứt, căn bản là người ở trông y quán bây giờ không hề ít!
Qua Lâm thật sự không còn biện pháp, bệnh nhân đến chúng ta đuổi không được, không ăn cơm ta cũng chịu không được, đây không phải hành hạ chết người sao! Nghĩ tới nghĩ lui, Qua Lâm cũng không có phương pháp xử lý, cuối cùng cô quyết định chắc chắn, không cần biết nhiều người, cầm lấy một hộp cơm ngồi bên cạnh Tô Chỉ chuẩn bị ăn.
Tô Chỉ vẫn còn rất nghiêm túc giúp người ta xem bệnh, thoáng nhìn qua Qua Lâm, nàng không khỏi liền phân tâm, nàng thấy Qua Lâm tay trái cầm hộp cơm, tay phải cầm muỗng, không khỏi cười cười, "Ngươi đây là muốn làm cái gì?"
Qua Lâm nhìn nụ cười kia của Tô Chỉ, cảm thấy nàng không có hảo ý, cô nhún nhún vai, giơ hộp cơm trong tay lên, nói "Đương nhiên ăn cơm a."
Tô Chỉ hơi nheo mắt "Ngồi bên cạnh ta ăn? Muốn ta nhìn ngươi ăn?
Oan uổng!
Qua Lâm méo miệng, vẻ mặt ủy khuất "Ta là muốn cầm đến cho ngươi ăn, ngươi tin hay không?"
"Ăn không được a." Tô Chỉ cũng bắt chước méo miệng như Qua Lâm, "Bận lắm a."
"Không sao a!" Nói qua, Qua Lâm mở hộp cơm ra, múc một muỗng cơm cùng đồ ăn trực tiếp đưa tới trước mặt Tô Chỉ, nói "Ta đút ngươi ăn a!"
Một cử chỉ kia, lại để cho tay Tô Chỉ đang ghi phương thuốc trực tiếp ngừng lại, Qua Lâm còn chưa hiểu tình hình, thấy Tô Chỉ không có động tĩnh, lại quơ quơ thìa "Ăn a!"
Tô Chỉ không nói chuyện, chỉ buông bút trong tay xuống, quay đầu nhìn lên Qua Lâm, Qua Lâm không rõ ràng cho lắm, cũng trực tiếp mắt đối mắt với đối phương.
Trong nháy mắt, Qua Lâm đột nhiên đã nhìn thấy, mặt Tô Chỉ đã đỏ lên, đỏ đến tận cổ!
Lão thiên a, cái tình huống gì đây? Phát sinh chuyện gì rồi hả?!
Qua Lâm cả kinh, đầu óc trì độn lúc này mới cảm giác được bầu không khí tựa hồ có chút vi diệu a, nghĩ đến, chính cô cũng hiểu được, trên mặt có chút nóng. Giờ này khắc này, tay cô ngược lại đã thành chướng ngại, đút ăn cũng không phải, buông xuống cũng không xong.
Hai người cứ như vậy ngây ngốc nhìn đối phương, ngược lại là lão bá đối diện phá vỡ lúng túng trước "Ta nói tiểu cô nương, ngươi còn ngồi ngây ra đó làm gì, cô nương kia để tay nảy giờ cũng mỏi rồi đó, ngươi mau ăn a."
Lão bá nói một câu kinh người, một đám người toàn nam nhân chờ xem bệnh phía sau toàn bộ cùng nhỏ giọng cười thầm.
Mặt, thật sự là đỏ hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook