Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại
-
Chương 37
Qua Lâm nghe xong giật mình "Làm gì tới mức đó a, ta xem trên tivi thấy làm một cái thân phận cũng đâu khó lắm, người ta làm hàng loạt, chất đống như bán hàng chợ a."
Khương Ngọc ở một bên im lặng lắng nghe, "Bà chị, cho ta hỏi một câu, bà chị tưởng mình đang đóng phim hả? Ngươi cũng biết nói đó là trên tivi, thì có làm một xe tải thả đầy đường cũng không có vấn đề gì. Nhưng chúng ta đây không có đóng phim, huống hồ làm ra cũng không phải là giấy tờ giả. Chúng ta là làm ra một thân phận thật sự."
Cũng đúng a.
Qua Lâm gật gật đầu, không phải cô muốn là một thân phận thật sự sao?
"Vậy cũng được đi." Qua Lâm gật gật đầu, chuyện bây giờ cần làm cũng chỉ có đợi. "Chuyện này các ngươi xem giúp ta, khi nào làm xong nói cho ta một tiếng."
"Đó là chuyện đương nhiên!" Nói xong Khương Ngọc đột nhiên cười nham nhở, ánh mắt láu liên "Ngươi quan tâm chuyện của công chúa như vậy, các ngươi..."
"Chúng ta thế nào?" Qua Lâm đột nhiên đỏ mặt, lúng túng giải thích "Chúng ta có thể có chuyện gì a."
Khương Ngọc cùng Tề Vi vừa thấy Qua Lâm như vậy, liền đập tay nhau cười hắc hắc "Ta nói cái gì ta? Ngươi xem ngươi đỏ mặt nhanh bắt kịp đít khỉ rồi!" Khương Ngọc vừa cười lớn vừa nói, cười đến mặt cũng đỏ lên.
"Biến ngay!" Qua Lâm trừng mắt Khương Ngọc xùy một tiếng "Ta đỏ mặt hồi nào, chị đây là như vậy ngại nhờ vả ngươi, ngươi không biết? Ta quan tâm chuyện này thì thế nào? Chị đây là người tốt, ngươi chưa thấy qua?!"
...
Đó, một câu kia nhưng làm Khương Ngọc buồn cười hết sức.
Nàng khoát tay áo, cũng lười cùng Qua Lâm tiếp tục nói cái này, "Buổi chiều ngươi tính làm cái gì?" Nàng nói sang chuyện khác.
Buổi chiều, vừa nói buổi chiều, Qua Lâm lại lập tức nhớ tới một chuyện khác, "Buổi chiều ta muốn đi văn phòng môi giới, Tô Chỉ muốn tìm một nơi mở phòng khám, cần giấy tờ chứng nhận gì ta còn chưa biết, buổi chiều ngươi cũng giúp ta đi xem đi, cần cái gì ngươi trực tiếp giúp ta đối phó, có vấn đề không?"
Nghe vậy, Khương Ngọc cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một ngụm, trên mặt là có biểu lộ ngưng trọng, nàng nhấp môi thật chậm, giống như là gặp phải sự tình đặc biệt khó khăn.
Qua Lâm nhìn qua, trong nội tâm không khỏi phiền muộn, nghĩ thầm chuyện này rất khó sao? Việc làm giả thân phận nàng cũng có thể sảng khoái đáp ứng như vậy, chuyện này ngược lại không được? Nghĩ đến đây, đáy lòng cô dâng lên một tia lung lây, không nắm chắc cái gì.
Từ trước đến nay, loại chuyện này đều là điểm mạnh của Khương Ngọc, nàng quen biết rất nhiều, đường đi rộng rãi, làm những chuyện này so với ai khác đều thuận lợi hơn. Nhưng Qua Lâm lại bất đồng, cô chỉ có một mình, cũng không có nhiều chuyện cần giúp đỡ. Hôm nay vì Tô Chỉ, lần đầu tiên Qua Lâm tìm Khương Ngọc hỗ trợ, đối với mấy vấn đề này cô không biết rành, vì vậy khi nhìn biểu lộ trầm trọng của Khương Ngọc, hiển nhiên cô tưởng rằng đây hẳn là việc khó giải quyết.
Cứ như vậy, ước chừng qua một phút đồng hồ, Qua Lâm có chút nóng lòng "Rất khó làm sao? Ngươi làm gì im lặng lâu như vậy."
Qua Lâm không rõ ràng cho lắm cho nên mở miệng hỏi, Tề Vi ở bên cạnh đột nhiên chịu đựng không được "Phốc.." một tiếng bật cười.
Qua Lâm càng thêm khó hiểu.
Đến lúc này, Khương Ngọc rốt cuộc đã có phản ứng, nàng xoa xoa cằm, ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói "Sự tình cũng không phải khó làm."
"Vậy ngươi suy nghĩ cái gì lâu như vậy?!"
Khương ngọc nhìn cô một cái "Ta suy nghĩ lời ngươi nói có thật không!" Nàng thấy Qua Lâm biểu lộ tò mò, lại lắc đầu thì thào nói "Làm thân phận, mở cửa tiệm, ngươi ân cần giúp đỡ công chúa như vậy còn nói các ngươi không có gì?!"
Bà mẹ nó!
Qua Lâm thoáng cái liền bốc hỏa! Lâu như vậy không nói lời nào thì ra là suy nghĩ cái sự tình không đâu này!
"Ta nói ngươi cái này, ngươi làm gì như bà tám vậy?" Qua Lâm trừng mắt chuẩn bị mắng "Ta cùng Tô Chỉ cái dạng gì ngươi chưa thấy qua? Tô Chỉ là ai ngươi không biết? Ta đây là vì bản thân nên mới làm vậy được chưa, ta giúp nàng có việc làm tổng so với để nàng xài tiền bậy bạ cái nào tốt! Ngươi suy tưởng cái gì, ta giúp nàng ít chuyện là phải có vấn đề hả? Mà dù ta với nàng có tiến triển thì có liên quan gì đến ngươi? Gà mẹ!"
"Được được rồi, ta gà mẹ." Khương Ngọc chẳng muốn cùng cô nhao nhao, vội vàng khoát tay, nàng cảm thấy ý nghĩ của nàng rất bình thường a, vốn hai người bọn họ hay xung khắc như nước với lửa không có gì khác nhau, đột nhiên Qua Lâm lại tận tâm giúp đỡ Tô Chỉ xử lý cái này cái nọ, có thể không làm người ta suy nghĩ nhiều sao?! Cái kia không nghĩ ngợi thêm còn có thể là người sao?!
Qua Lâm cũng không muốn cùng nàng nhao nhao, "Tóm lại hai chuyện này ta giao cho ngươi." Cô nói xong liền nhìn đồng hồ, sau đó uống xong chén trà, đứng lên nói "Ta đi gặp môi giới đây, buổi chiều ngươi giúp ta làm chuyện kia đi, càng nhanh càng tốt."
Khương Ngọc ngồi trên ghế cười nham nhỡ, đưa tay làm dấu OK. Qua Lâm nhìn cái bộ dạng khó ưa của nàng là muốn xử nàng, nhưng bây giờ còn không phải lúc. Cho nên cô đình chỉ cái ý niệm kia, nói với Tề Vi "Quản lý nữ nhân ngươi đi, đã hai mươi mấy rồi, mà nhìn bộ dáng như bệnh thần kinh!"
Tề Vi vểnh môi, "Ta cảm thấy nữ nhân ta rất bình thường a."
Qua Lâm bất khả tư nghị cười lạnh một tiếng, xem ra cô sai rồi, thật tốt là nguyên cái gia đình này đều không bình thường a.
Chờ thoát khỏi cái gia đình tâm thần kia, Qua Lâm liền ngựa không dừng vó lái xe trở về, cô định sẽ mở phòng khám cho Tô Chỉ ở gần nhà, thứ nhất, Tô Chỉ có chuyện gì cũng thuận tiện. Thứ hai, nhà cô cũng coi như thuộc khu vực trung tâm, xung quanh siêu thị cửa hàng gì đều có, lưu lượng người qua lại cũng tương đối nhiều, mở tại đó rất hợp thích.
Vì vậy khi đã xác định chủ ý, Qua Lâm lập tức ra xe chạy như điên trở về, khu nhà cô ở cũng không biết làm sao mà môi giới không nhiều lắm, mà đó giờ cô chưa từng để ý, tóm lại cô lái xe lượn quanh không ít đường, mới nhìn thấy một công ty môi giới nhà đất.
Vào chỗ môi giới, chọn một cái mặt bằng thích hợp, lại lái xe đi coi, giao tiền làm thủ tục, hết thảy sự tình đều đã giải quyết thỏa đáng, sắc trời đã sớm ngả sang màu tối. Qua Lâm nhìn sắc trời, trong nội tâm lộp bộp một cái, cô lập tức cầm điện thoại lên, bấm một dãy số đánh điện nhà đi.
Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia điện thoại Tô Chỉ nhẹ nhàng "Uy" một tiếng.
Qua Lâm nghe xong, trong lòng tự nhủ tiêu rồi, có phải công chúa đói đến chóng mặt rồi a, một tiếng "uy" này thật hư không, cùng sắp chết không có gì khác nhau. Nghĩ đến đây, cô lập tức hỏi "Ngươi ăn cơm chưa?"
"Đã ăn rồi a."
Cái gì? Đã ăn rồi? Qua Lâm chớp mắt mấy cái "Ngươi ăn cái gì a? Ăn rồi sao nói chuyện không có khí lực vậy?"
"Ta tự làm vài thứ, ngươi đã ăn rồi sao?"
"A." Qua Lâm nói, "Ta còn chưa ăn a."
"Ừ, vậy thì tốt, ta có để thức ăn dư lại cho ngươi, ngươi về ăn đi."
Nàng không nghe lầm chứ?! "Ngươi để cơm dư lại cho ta hả?"
Tô Chỉ không kiên nhẫn "Ngươi có ăn hay không, không ăn ta liền vứt sạch."
"Ăn ăn ăn." Qua Lâm cười hắc hắc "Ngươi đợi chút, ta về liền." Nói xong, Qua Lâm cúp điện thoại, chui vào xe lái nhanh về nhà. Đoạn đường này tâm tình của cô cũng không tệ lắm, nghĩ đến hôm nay mình như vậy bận rộn đã được hồi báo, mặc dù là cơm người ta ăn dư, nhưng là công chúa làm đó, phần dư lại cũng gọi là khiến người mừng rỡ a.
Mười năm phút, Qua Lâm cũng đã trở về nhà. Tiến vào cửa, cô đã ngửi được hương vị đồ ăn. Chậc chậc chậc chậc miệng, cô cởi giày, người liền đi toilet rửa tay.
Tô Chỉ ngồi trên sofa ở phòng khách xem tivi, trên bàn trà trước mặt nàng là vài món đồ ăn mà hôm nay nàng ra tay làm. Nguyên liệu nấu ăn không phải là cái gì đắc giá như bào ngư hay vi cá, nhưng là Tô Chỉ dụng tâm làm, mấy cái đĩa trước mắt làm màu đỏ ra màu đỏ, lục ra lục, nhìn xem cũng thấy nhiều tỉ mỉ rồi.
Rửa tay xong đi ra Qua Lâm nhìn đồ ăn trên bàn trà không khỏi líu lưỡi, "Cái này là đồ ăn thừa ngươi nói? Ngươi ăn rồi?!" Ông Trời ơi mấy cái đĩa thức ăn đẹp mắt tinh xảo cùng đầu bếp làm quả thực không có gì khác nhau, ngay cả đĩa rau cũng được bày một cách tinh tế tự nhiên, cái này gọi là đồ ăn thừa, ngươi nói ai mà tin a?
Nhưng ai biết Tô Chỉ nhìn Qua Lâm, một mực chắc chắn "Đây chính là đồ ăn ta đã nếm qua đó a."
Đó, Tô Chỉ đều nói như vậy, Qua Lâm còn có thể nói như thế nào? Cô lúng túng gật đầu, ngồi xuống bên bàn trà, đợi cô cầm đũa lên, nhưng lại không thể nào hạ thủ được. Một là cô cảm thấy đồ ăn trước mặt rất quen mắt, hai là...
Qua Lâm trong lòng âm thầm mắng mình, cô quả nhiên không có ngày nào tốt lành, đĩa nào cũng đẹp mắt như vậy, cô không biết xuống tay thế nào a! Xoắn xuýt cả buổi, khóe miệng cô giật giật, cuối cùng mới gắp một đũa rau bắt đầu ăn, không có cách nào khác, cô quá đói rồi.
Vừa đưa vào miệng, cô liền gật đầu, bởi vì mùi vị rất ngon. "Ngươi học ở đâu a?" Qua Lâm nói không rõ ràng vì trong miệng vẫn bận nhai đồ ăn, cô nhớ rõ lần trước Tô Chỉ vào bếp cũng chỉ là nấu cháo hoa và một ít rau, hôm nay trước mắt cũng là rau xanh, thế nhưng là có cá có thịt, sắc hương vị đều đủ a.
"Sách dạy nấu ăn trong nhà ngươi."
Phốc...
Lập tức Qua Lâm cảm nhận một luồng hơi không hề trì hoãn đi lên, thức ăn trong miệng trực tiếp sặc vào trong khí quản. Cô khục khục liên tục, mặt cũng nghẹn đỏ lên, nhanh chóng uống vài chén nước, mới xem như áp chế được cơn ho khan. Tình hình tốt hơn một chút, Qua Lâm ẩn chứa nước mắt nhìn đồ ăn trước mắt hiện tại quả là nhịn không được muốn cười rộ lên. Cô nói mà, cô cảm thấy đồ ăn trước mắt rất quen, thì ra làm theo sách dạy nấu ăn.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân thật sự khiến Qua Lâm buồn.cười, mà nguyên nhân thật sự là bởi vì đồ ăn này, phải nói là mấy đĩa đồ ăn chưng bày y chang trong sách, cô hoài nghi không biết có phải Tô Chỉ đối chiếu theo sách gắp từng miếng từng miếng xếp thành hay không a?!
Tô Chỉ... có đôi khi cũng thật là khờ khạo đến đáng yêu?!
Qua Lâm muốn cười, nhưng liền nhịn xuống. Cảm giác muốn cười dần dần qua đi, lúc này cô mới hỏi "Ngươi làm mất bao lâu?"
Tô Chỉ nhìn tivi, mắt cũng không chớp "Hơn ba tiếng."
Một câu, Qua Lâm triệt để vỡ vụn rồi, cô nhìn đồ ăn trước mắt, trong lòng tự nhủ chị đây không ăn, tranh thủ thời gian ngắm một chút. Bình thường cô làm ba món một canh cũng chỉ hơn một tiếng một chút, năm món hôm nay dùng hơn ba tiếng đồng hồ, là Mãn Hán Toàn Tịch* a?
(Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.) Theo wiki.
Khương Ngọc ở một bên im lặng lắng nghe, "Bà chị, cho ta hỏi một câu, bà chị tưởng mình đang đóng phim hả? Ngươi cũng biết nói đó là trên tivi, thì có làm một xe tải thả đầy đường cũng không có vấn đề gì. Nhưng chúng ta đây không có đóng phim, huống hồ làm ra cũng không phải là giấy tờ giả. Chúng ta là làm ra một thân phận thật sự."
Cũng đúng a.
Qua Lâm gật gật đầu, không phải cô muốn là một thân phận thật sự sao?
"Vậy cũng được đi." Qua Lâm gật gật đầu, chuyện bây giờ cần làm cũng chỉ có đợi. "Chuyện này các ngươi xem giúp ta, khi nào làm xong nói cho ta một tiếng."
"Đó là chuyện đương nhiên!" Nói xong Khương Ngọc đột nhiên cười nham nhở, ánh mắt láu liên "Ngươi quan tâm chuyện của công chúa như vậy, các ngươi..."
"Chúng ta thế nào?" Qua Lâm đột nhiên đỏ mặt, lúng túng giải thích "Chúng ta có thể có chuyện gì a."
Khương Ngọc cùng Tề Vi vừa thấy Qua Lâm như vậy, liền đập tay nhau cười hắc hắc "Ta nói cái gì ta? Ngươi xem ngươi đỏ mặt nhanh bắt kịp đít khỉ rồi!" Khương Ngọc vừa cười lớn vừa nói, cười đến mặt cũng đỏ lên.
"Biến ngay!" Qua Lâm trừng mắt Khương Ngọc xùy một tiếng "Ta đỏ mặt hồi nào, chị đây là như vậy ngại nhờ vả ngươi, ngươi không biết? Ta quan tâm chuyện này thì thế nào? Chị đây là người tốt, ngươi chưa thấy qua?!"
...
Đó, một câu kia nhưng làm Khương Ngọc buồn cười hết sức.
Nàng khoát tay áo, cũng lười cùng Qua Lâm tiếp tục nói cái này, "Buổi chiều ngươi tính làm cái gì?" Nàng nói sang chuyện khác.
Buổi chiều, vừa nói buổi chiều, Qua Lâm lại lập tức nhớ tới một chuyện khác, "Buổi chiều ta muốn đi văn phòng môi giới, Tô Chỉ muốn tìm một nơi mở phòng khám, cần giấy tờ chứng nhận gì ta còn chưa biết, buổi chiều ngươi cũng giúp ta đi xem đi, cần cái gì ngươi trực tiếp giúp ta đối phó, có vấn đề không?"
Nghe vậy, Khương Ngọc cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một ngụm, trên mặt là có biểu lộ ngưng trọng, nàng nhấp môi thật chậm, giống như là gặp phải sự tình đặc biệt khó khăn.
Qua Lâm nhìn qua, trong nội tâm không khỏi phiền muộn, nghĩ thầm chuyện này rất khó sao? Việc làm giả thân phận nàng cũng có thể sảng khoái đáp ứng như vậy, chuyện này ngược lại không được? Nghĩ đến đây, đáy lòng cô dâng lên một tia lung lây, không nắm chắc cái gì.
Từ trước đến nay, loại chuyện này đều là điểm mạnh của Khương Ngọc, nàng quen biết rất nhiều, đường đi rộng rãi, làm những chuyện này so với ai khác đều thuận lợi hơn. Nhưng Qua Lâm lại bất đồng, cô chỉ có một mình, cũng không có nhiều chuyện cần giúp đỡ. Hôm nay vì Tô Chỉ, lần đầu tiên Qua Lâm tìm Khương Ngọc hỗ trợ, đối với mấy vấn đề này cô không biết rành, vì vậy khi nhìn biểu lộ trầm trọng của Khương Ngọc, hiển nhiên cô tưởng rằng đây hẳn là việc khó giải quyết.
Cứ như vậy, ước chừng qua một phút đồng hồ, Qua Lâm có chút nóng lòng "Rất khó làm sao? Ngươi làm gì im lặng lâu như vậy."
Qua Lâm không rõ ràng cho lắm cho nên mở miệng hỏi, Tề Vi ở bên cạnh đột nhiên chịu đựng không được "Phốc.." một tiếng bật cười.
Qua Lâm càng thêm khó hiểu.
Đến lúc này, Khương Ngọc rốt cuộc đã có phản ứng, nàng xoa xoa cằm, ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói "Sự tình cũng không phải khó làm."
"Vậy ngươi suy nghĩ cái gì lâu như vậy?!"
Khương ngọc nhìn cô một cái "Ta suy nghĩ lời ngươi nói có thật không!" Nàng thấy Qua Lâm biểu lộ tò mò, lại lắc đầu thì thào nói "Làm thân phận, mở cửa tiệm, ngươi ân cần giúp đỡ công chúa như vậy còn nói các ngươi không có gì?!"
Bà mẹ nó!
Qua Lâm thoáng cái liền bốc hỏa! Lâu như vậy không nói lời nào thì ra là suy nghĩ cái sự tình không đâu này!
"Ta nói ngươi cái này, ngươi làm gì như bà tám vậy?" Qua Lâm trừng mắt chuẩn bị mắng "Ta cùng Tô Chỉ cái dạng gì ngươi chưa thấy qua? Tô Chỉ là ai ngươi không biết? Ta đây là vì bản thân nên mới làm vậy được chưa, ta giúp nàng có việc làm tổng so với để nàng xài tiền bậy bạ cái nào tốt! Ngươi suy tưởng cái gì, ta giúp nàng ít chuyện là phải có vấn đề hả? Mà dù ta với nàng có tiến triển thì có liên quan gì đến ngươi? Gà mẹ!"
"Được được rồi, ta gà mẹ." Khương Ngọc chẳng muốn cùng cô nhao nhao, vội vàng khoát tay, nàng cảm thấy ý nghĩ của nàng rất bình thường a, vốn hai người bọn họ hay xung khắc như nước với lửa không có gì khác nhau, đột nhiên Qua Lâm lại tận tâm giúp đỡ Tô Chỉ xử lý cái này cái nọ, có thể không làm người ta suy nghĩ nhiều sao?! Cái kia không nghĩ ngợi thêm còn có thể là người sao?!
Qua Lâm cũng không muốn cùng nàng nhao nhao, "Tóm lại hai chuyện này ta giao cho ngươi." Cô nói xong liền nhìn đồng hồ, sau đó uống xong chén trà, đứng lên nói "Ta đi gặp môi giới đây, buổi chiều ngươi giúp ta làm chuyện kia đi, càng nhanh càng tốt."
Khương Ngọc ngồi trên ghế cười nham nhỡ, đưa tay làm dấu OK. Qua Lâm nhìn cái bộ dạng khó ưa của nàng là muốn xử nàng, nhưng bây giờ còn không phải lúc. Cho nên cô đình chỉ cái ý niệm kia, nói với Tề Vi "Quản lý nữ nhân ngươi đi, đã hai mươi mấy rồi, mà nhìn bộ dáng như bệnh thần kinh!"
Tề Vi vểnh môi, "Ta cảm thấy nữ nhân ta rất bình thường a."
Qua Lâm bất khả tư nghị cười lạnh một tiếng, xem ra cô sai rồi, thật tốt là nguyên cái gia đình này đều không bình thường a.
Chờ thoát khỏi cái gia đình tâm thần kia, Qua Lâm liền ngựa không dừng vó lái xe trở về, cô định sẽ mở phòng khám cho Tô Chỉ ở gần nhà, thứ nhất, Tô Chỉ có chuyện gì cũng thuận tiện. Thứ hai, nhà cô cũng coi như thuộc khu vực trung tâm, xung quanh siêu thị cửa hàng gì đều có, lưu lượng người qua lại cũng tương đối nhiều, mở tại đó rất hợp thích.
Vì vậy khi đã xác định chủ ý, Qua Lâm lập tức ra xe chạy như điên trở về, khu nhà cô ở cũng không biết làm sao mà môi giới không nhiều lắm, mà đó giờ cô chưa từng để ý, tóm lại cô lái xe lượn quanh không ít đường, mới nhìn thấy một công ty môi giới nhà đất.
Vào chỗ môi giới, chọn một cái mặt bằng thích hợp, lại lái xe đi coi, giao tiền làm thủ tục, hết thảy sự tình đều đã giải quyết thỏa đáng, sắc trời đã sớm ngả sang màu tối. Qua Lâm nhìn sắc trời, trong nội tâm lộp bộp một cái, cô lập tức cầm điện thoại lên, bấm một dãy số đánh điện nhà đi.
Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia điện thoại Tô Chỉ nhẹ nhàng "Uy" một tiếng.
Qua Lâm nghe xong, trong lòng tự nhủ tiêu rồi, có phải công chúa đói đến chóng mặt rồi a, một tiếng "uy" này thật hư không, cùng sắp chết không có gì khác nhau. Nghĩ đến đây, cô lập tức hỏi "Ngươi ăn cơm chưa?"
"Đã ăn rồi a."
Cái gì? Đã ăn rồi? Qua Lâm chớp mắt mấy cái "Ngươi ăn cái gì a? Ăn rồi sao nói chuyện không có khí lực vậy?"
"Ta tự làm vài thứ, ngươi đã ăn rồi sao?"
"A." Qua Lâm nói, "Ta còn chưa ăn a."
"Ừ, vậy thì tốt, ta có để thức ăn dư lại cho ngươi, ngươi về ăn đi."
Nàng không nghe lầm chứ?! "Ngươi để cơm dư lại cho ta hả?"
Tô Chỉ không kiên nhẫn "Ngươi có ăn hay không, không ăn ta liền vứt sạch."
"Ăn ăn ăn." Qua Lâm cười hắc hắc "Ngươi đợi chút, ta về liền." Nói xong, Qua Lâm cúp điện thoại, chui vào xe lái nhanh về nhà. Đoạn đường này tâm tình của cô cũng không tệ lắm, nghĩ đến hôm nay mình như vậy bận rộn đã được hồi báo, mặc dù là cơm người ta ăn dư, nhưng là công chúa làm đó, phần dư lại cũng gọi là khiến người mừng rỡ a.
Mười năm phút, Qua Lâm cũng đã trở về nhà. Tiến vào cửa, cô đã ngửi được hương vị đồ ăn. Chậc chậc chậc chậc miệng, cô cởi giày, người liền đi toilet rửa tay.
Tô Chỉ ngồi trên sofa ở phòng khách xem tivi, trên bàn trà trước mặt nàng là vài món đồ ăn mà hôm nay nàng ra tay làm. Nguyên liệu nấu ăn không phải là cái gì đắc giá như bào ngư hay vi cá, nhưng là Tô Chỉ dụng tâm làm, mấy cái đĩa trước mắt làm màu đỏ ra màu đỏ, lục ra lục, nhìn xem cũng thấy nhiều tỉ mỉ rồi.
Rửa tay xong đi ra Qua Lâm nhìn đồ ăn trên bàn trà không khỏi líu lưỡi, "Cái này là đồ ăn thừa ngươi nói? Ngươi ăn rồi?!" Ông Trời ơi mấy cái đĩa thức ăn đẹp mắt tinh xảo cùng đầu bếp làm quả thực không có gì khác nhau, ngay cả đĩa rau cũng được bày một cách tinh tế tự nhiên, cái này gọi là đồ ăn thừa, ngươi nói ai mà tin a?
Nhưng ai biết Tô Chỉ nhìn Qua Lâm, một mực chắc chắn "Đây chính là đồ ăn ta đã nếm qua đó a."
Đó, Tô Chỉ đều nói như vậy, Qua Lâm còn có thể nói như thế nào? Cô lúng túng gật đầu, ngồi xuống bên bàn trà, đợi cô cầm đũa lên, nhưng lại không thể nào hạ thủ được. Một là cô cảm thấy đồ ăn trước mặt rất quen mắt, hai là...
Qua Lâm trong lòng âm thầm mắng mình, cô quả nhiên không có ngày nào tốt lành, đĩa nào cũng đẹp mắt như vậy, cô không biết xuống tay thế nào a! Xoắn xuýt cả buổi, khóe miệng cô giật giật, cuối cùng mới gắp một đũa rau bắt đầu ăn, không có cách nào khác, cô quá đói rồi.
Vừa đưa vào miệng, cô liền gật đầu, bởi vì mùi vị rất ngon. "Ngươi học ở đâu a?" Qua Lâm nói không rõ ràng vì trong miệng vẫn bận nhai đồ ăn, cô nhớ rõ lần trước Tô Chỉ vào bếp cũng chỉ là nấu cháo hoa và một ít rau, hôm nay trước mắt cũng là rau xanh, thế nhưng là có cá có thịt, sắc hương vị đều đủ a.
"Sách dạy nấu ăn trong nhà ngươi."
Phốc...
Lập tức Qua Lâm cảm nhận một luồng hơi không hề trì hoãn đi lên, thức ăn trong miệng trực tiếp sặc vào trong khí quản. Cô khục khục liên tục, mặt cũng nghẹn đỏ lên, nhanh chóng uống vài chén nước, mới xem như áp chế được cơn ho khan. Tình hình tốt hơn một chút, Qua Lâm ẩn chứa nước mắt nhìn đồ ăn trước mắt hiện tại quả là nhịn không được muốn cười rộ lên. Cô nói mà, cô cảm thấy đồ ăn trước mắt rất quen, thì ra làm theo sách dạy nấu ăn.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân thật sự khiến Qua Lâm buồn.cười, mà nguyên nhân thật sự là bởi vì đồ ăn này, phải nói là mấy đĩa đồ ăn chưng bày y chang trong sách, cô hoài nghi không biết có phải Tô Chỉ đối chiếu theo sách gắp từng miếng từng miếng xếp thành hay không a?!
Tô Chỉ... có đôi khi cũng thật là khờ khạo đến đáng yêu?!
Qua Lâm muốn cười, nhưng liền nhịn xuống. Cảm giác muốn cười dần dần qua đi, lúc này cô mới hỏi "Ngươi làm mất bao lâu?"
Tô Chỉ nhìn tivi, mắt cũng không chớp "Hơn ba tiếng."
Một câu, Qua Lâm triệt để vỡ vụn rồi, cô nhìn đồ ăn trước mắt, trong lòng tự nhủ chị đây không ăn, tranh thủ thời gian ngắm một chút. Bình thường cô làm ba món một canh cũng chỉ hơn một tiếng một chút, năm món hôm nay dùng hơn ba tiếng đồng hồ, là Mãn Hán Toàn Tịch* a?
(Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.) Theo wiki.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook