Có mùi xông vào mũi? Nếu như khứu giác cô không có vấn đề, này chính là mùi thơm ah! Trong nhà làm sao có thể có loại mùi này? Cô nhớ rõ trong tủ lạnh trống rỗng, đồ ăn thừa cũng không còn mà nếu như có, công chúa cũng sẽ không làm ah!

Qua Lâm vội vàng vung giày, chân trần chạy vào phòng ăn.

Trong phòng ăn...

Công chúa vậy mà thảnh thơi ăn cơm!

Hơn nữa, bàn đồ ăn kia không hề thua kém bàn tiệc lớn giữa trưa của cô!

Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Qua Lâm sải hai bước dài tiến lên, hai tay chóng lên bàn, liều mạng nhìn chằm chằm vào đồ ăn, thiếu điều muốn lòi hai con mắt. Cô cho rằng cô xuất hiện ảo giác rồi, nhưng thật sự, trên bàn kia là gà vịt thịt cá chân thực tồn tại nha.

Gặp quỷ rồi.

Tô Chỉ đối với động tác quái dị của Qua Lâm nhưng không hề quở trách, thấy cô xông đến như bị điên, chỉ cho rằng cô luống cuống vì đói, cả ngày chưa ăn cơm. Tô Chỉ đặt đũa xuống, hỏi "Ăn cơm?"

"Không không không không, ta ăn rồi." Qua Lâm không thể tin được lắc đầu "Nhưng vấn đề là, bàn đồ ăn này làm sao có đây?"

Nghe Qua Lâm nói ăn rồi, Tô Chỉ liền không nói gì nữa, nàng gật gật đầu, lại nâng đũa bắt đầu ăn.

Công chúa điện hạ đủ loại bỏ qua, rất là tổn thương lòng của Qua Lâm, cái này đồng thời, một loại dự cảm không tốt bắt đầu sinh ra. Qua Lâm thầm nghĩ, không thể nào?

"Cái kia..." Qua Lâm nịnh nọt cười cười " Thức ăn không tệ ah, nhưng mà công chúa, ngài có thể chia sẻ với ta, bàn đồ ăn này là do phép thuật biến ra sao?"

"Phép thuật?" Tô Chỉ cau mày lại nhướng mày "Ta không biết."

Qua Lâm cười to "Haha, xem ra ta đã nghĩ nhiều, vậy ngài có thể nói, bàn đồ ăn này làm sao có, được không?"

"Đương nhiên là mua về."

"Đúng ah đúng a." Qua Lâm cười khổ "Ta cũng biết ngài đây là mua về, nhưng vấn đề là, ngài lấy tiền ở đâu mua ah?"

Tô Chỉ chớp mắt mấy cái "Dưới giường của ngươi rất nhiều tiền."

Sặc...

Qua Lâm kinh hãi bắt đầu thở gấp, "phù phù phù" thiếu chút nữa "phù" chết cô. Cô nhanh chóng cầm lấy ly nước trên bàn uống hai hớp lớn, này mới tốt lên một chút. Qua Lâm bị sặc hai mắt đỏ bừng, đẫm lệ, vẻ mặt uất ức "Ngươi sao có thể trộm tiền của ta? Đó là tiền riêng của ta ah!"

"Trộm?" Tô Chỉ "Cạch~" đặt đũa xuống bàn, "Ngươi nói bổn cung trộm tiền của ngươi?"

"Ngươi..." Ngươi không được sự cho phép của ta, còn không phải trộm sao. Lòng Qua Lâm tràn đầy uất ức, lại không dám thổ lộ, cái này thật đúng là nghẹn chết cô. Biểu hiện trên mặt là thành thật nhất, Qua Lâm tuy không dám nói, nhưng cái vẻ mặt vô cùng uất ức kia gần như đem nội tâm cô nói ra toàn bộ.

Tô Chỉ nhìn thấy, đương nhiên biết rõ trong lòng Qua Lâm nghĩ cái gì, nàng ôm tay trước ngực, hơi ngửa đầu, "Hiện tại người ngủ ở giường lớn là ta, tiền làm sao lại thành của ngươi?"

Mẹ ah, cái thể loại ngụy biện gì đây ah! Không nên chơi người ta như vậy ah!

Ấm ức nửa ngày, Qua Lâm bĩu môi, bình định nỗi lòng, thầm nghĩ hiện tại vấn đề quan trọng không phải cái này, tiền cũng đã bỏ ra, kêu nàng trả lại là không có khả năng. Vấn đề hiện tại là, làm sao lấy lại số tiền còn lại ah? Số tiền dưới giường đủ cô ăn hơn mười bữa như hôm nay! Nghĩ đến đây, Qua Lâm đau lòng không thôi, nghĩ, cô vất vả để dành tiền, lại bị công chúa này phá gia chi tử, tiêu tiền như nước, cô có thể không đau lòng sao!

"Ta nói công chúa, hôm nay tiền ngài cũng đã xài, ngài xem phần còn lại..." Qua Lâm chớp mắt mấy cái, ý tứ là ngươi phải hiểu ah, cô nghĩ công chúa sở dĩ là công chúa, khẳng định năng lực lý giải có chỗ hơn người, có mấy lời ah, có một chút tiền cũng dễ giải quyết thôi, cô cũng không muốn làm quá, mắc công phản hiệu quả.

Nhưng xem chừng cũng đã phản hiệu quả rồi, cũng không biết Tô Chỉ là cố ý hay thật cảm thấy như vậy, tóm lại, Tô Chỉ chỉ lắc lắc đầu "Ta nói rõ ràng rồi, tiền là của ta."

Ah, má ơi. Qua Lâm thậm chí muốn phát điên rồi, cô làm sao lại gặp được cực phẩm như vậy đây hả?

Xem ra tiền này không có hy vọng rồi, Qua Lâm cả người lả ra trên ghế, trong lòng suy nghĩ, vẫn là đợi ngày nào đó công chúa hồi tâm chuyển ý trả tiền đã trộm lại ah.

Tô Chỉ thấy Qua Lâm không hề phản bác, liền rút tờ khăn giấy, ưu nhã lau miệng, uống nước, Tô Chỉ đứng lên, nói "Ta ăn no rồi, còn lại ngươi ăn đi, nhiều như vậy quá lãng phí." Nói xong, nàng trở về phòng.

Qua Lâm nhìn một bàn thịt cá, không khỏi muốn rớt nước mắt, bốn năm người đều ăn không hết, một mình nàng ăn, có thể không lãng phí sao! May mắn cô chưa ăn cơm tối, hiện tại có thể ăn một chút, cầm đũa lên, Qua Lâm liều mạng nhét đồ ăn vào miệng.

Người lao động vất vả trồng trọt lương thực, chúng ta không thể lãng phí!

Nửa giờ sau, cái bụng Qua Lâm đã muốn nổ, nhưng này đồ ăn vẫn... okay, Qua Lâm vịn eo, có chút khó khăn đứng lên, đem đồ ăn gói lại từng phần bỏ vào tủ lạnh. Trong lòng tự nhủ, ai bảo ngươi lãng phí, ta cũng không ăn nổi nữa, mai cho ngươi ăn thức ăn thừa của ta ah!

Sau khi rửa mặt xong, Qua Lâm nằm ở trên giường không ngủ được, trong đầu tránh không được suy nghĩ chuyện của Tô Chỉ, thẳng đến hai giờ sáng, Qua Lâm lăn lốc bò dậy. Cô mò mò lấy điện thoại trên đầu giường, mở điện thoại, gọi cho Khương Ngọc.

Điện thoại reo mấy hồi mới có người nhận, ai ngờ điện thoại vừa thông, tiếng mắng chửi rung trời truyền vào tai Qua Lâm "Ngươi làm cái gì giờ này! Hơn nửa đêm không ngủ mà gọi điện?!"

Qua Lâm nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình "Ngươi câm miệng cho ta!" Cô hừ hừ hai tiếng "Ngươi còn mặt mũi lớn tiếng với ta, đều là tại cái miệng thúi nhà ngươi, hại ta hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ, ta không trừng trị là phước cho ngươi rồi! Bây giờ ngươi còn dám la ta?"

Đầu dây bên kia, Khương Ngọc bị Qua Lâm mắng tới tỉnh, nàng lấy lại bình tĩnh, hỏi "Ngươi... ngươi làm sao vậy ah? Phát hỏa cái gì hả? Đến ngày đèn đỏ rồi hả?"

Qua Lâm cười lạnh một tiếng "Đúng vậy ah, ngươi không biết ta một tháng tổng có hơn mười ngày như vậy sao."

"..." Được, lần này nhưng Khương Ngọc không biết nói cái gì nữa, "Rốt cuộc ngươi làm sao ah?" Nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"Ngươi không biết?" Qua Lâm gầm nhẹ hỏi lại "Ngươi còn mặt mũi dám nói không biết hả?!"

Khương Ngọc bị hù sắp khóc rồi "Ngươi đây rốt cuộc là làm sao vậy ah, hơn nửa đêm còn khiến người ta sợ hãi, ngươi không phải bị quỷ ám đi ah?"

"Ám cái đầu của ngươi!" Khương Ngọc mà có ở bên cạnh cô, cô không tát chết nàng mới là lạ "Ta nói đại tiểu thư Khương Ngọc, ngài đây là quý nhân hay quên ah, trước đây không lâu tặng cho ta một mầm tại họa, nháy mắt cái đã quên ah? Ngài lên trời xuống đất thoải mái quá, không sợ báo ứng à!"

Khương Ngọc khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới chuyện kia, "Không không không, chuyện lớn như vậy làm sao ta dám quên ah! Ta..."

"Ngươi chỉ là không nghĩ tới ta sẽ thảm như vậy?"

Khương Ngọc ủy khuất lầm bầm "Ngươi cũng không phải không biết ta, ta đây không phải không suy nghĩ chuyện này."

"Đợi ngươi suy nghĩ xong, lão nương có còn sống không hả?"

Cuộc đối thoại này Khương Ngọc bị áp gắt gao, không có chỗ phản bác, bởi vì Qua Lâm mắng đúng quá mà, lúc ấy nếu không phải gia hỏa Khương Ngọc nhát như thỏ, cô há sẽ biến thành bộ dạng như ngày hôm nay? Khương Ngọc cũng tự biết đuối lý, không dám lên tiếng nữa. Qua Lâm thấy nàng không nói, nộ khí trong lòng cũng không có tiếp tục bành trướng.

Từng người yên lặng một lát, Qua Lâm mới nói "Ngày mai ở nhà chờ ta, ta trước hảo hảo trừng phạt ngươi một trận, rồi bàn bạc biện pháp giải quyết chuyện này!"

Nói xong, Qua Lâm cũng không đợi Khương Ngọc đáp lời, trực tiếp "Bụp" một tiếng cúp điện thoại. Đợi phát tiết xong, uất nghẹn mấy ngày nay vơi đi không ít, hít sâu một hơi, Qua Lâm bật máy điều hòa đắp chăn đi ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương