Công Chúa, Thất Lễ Nàng A
-
Chương 3
Trong không khí tràn ngập mùi hương dược thảo, toàn thân Lý Vân Dung bị nhốt trong bồn nước. Vì sợ sẽ có ảnh hưởng tới bên trong cơ thể về sau nên nàng không dám sử dụng nội lực nữa. Nàng cũng biết được vấn đề này rất nghiêm trọng, huống chi bây giờ nàng vô cùng suy yếu lại chỉ có một mình.
Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, kêu quỷ quỷ không để ý tới, ngay cả tỳ nữ thân cận cũng “bán đứng” nàng. Cuối cùng nàng đành phải ngượng ngùng mà ngồi trong bồn nước này, nghe lời để Hách Khiếu Phong trị liệu. Nước ngập tới ngang ngực, hơi khói bốc lên nghi ngút, mái tóc đen nhánh của nàng được vấn lên một cách gọn gàng làm lộ ra chiếc gáy mảnh khảnh cùng cánh tay thon nhỏ trắng mịn. Khuôn ngực như cảnh xuân xinh đẹp ẩn giấu dưới lớp nước dược, thỉnh thoảng mặt nước gợn sóng khiến bộ ngực sữa lộ nửa như ẩn như hiện… Tất cả trông như một cảnh đẹp hút hồn người khác.
Cắn chặt hàm răng trắng muốt đều tăm tắp vào môi, trong mắt Hách Khiếu Phong dường như hai bên má nàng đỏ ửng lên vì nóng nực. Thân là công chúa đại Đường tôn quý nhưng một khi dỡ cẩm y hoa phục xuống thì nàng cũng giống như bao cô gái bình thường khác, cảm thấy bất an, ngượng ngùng, thậm chí là run rẩy. Hách Khiếu Phong thu vào tầm mắt vẻ đẹp của nàng, kể cả sự giãy dụa của nàng, kể cả sự ương bướng của nàng... mặc dù chỉ là một thứ biểu tình khoa trương vô lực nhưng cũng làm cho hắn nhìn rõ được mọi thứ… Hắn bình tĩnh thu hồi ánh mắt, ngưng tụ tâm trí, vận nội lực, dồn sức vào hai bàn tay.
- Đắc tội, công chúa - hai bàn tay to lớn dán lên tấm lưng láng mịn của nàng, đẩy nội lực vào trong cơ thể nàng.
Nàng không tự chủ mà hít một hơi thật sâu. Khi nội lực của hắn cứ cuồn cuộn truyền vào người nàng không dứt, sự đau đớn trong cơ thể dường như thuyên giảm đi rất nhiều, cảm giác... rất thoải mái. Chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt lại thì có thể theo làn da mà cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của hắn, đó là một đôi bàn tay luyện tập, sử dụng kiếm rất nhiều năm. Sự thô ráp cùng sự mềm nhẵn như nước của da thịt nàng đối lập hoàn toàn, cũng giống như thân phận của hai người vậy.
Hắn là một nam nhân thô kệch tục tằng còn nàng là lá ngọc cành vàng vốn quen được chiều chuộng... hai thế giới rất xa nhau… Giữa hai người chưa có bất kỳ một mối quan hệ nào thế mà... đêm nay, nhân một việc nhỏ hồ đồ mà đối mặt...
Bọn họ ngay cả sự hiểu biết tối thiểu nhất về nhau cũng chưa có, nhưng chưa gì quần áo của nàng đã bị hắn cởi bỏ, ngực cũng để cho hắn nhìn thấy, bây giờ lại còn tiếp xúc da thịt nữa… Nói thật, cái gì cũng bị hắn chiếm hết, nhìn hết... nàng là người chịu thiệt thòi nhất rồi. Điều kỳ lạ là, nàng phát hiện tận sâu trong lòng mình không hề tức giận. Ở ngoài mặt tức giận thì có một nửa nguyên nhân là vì muốn duy trì tự tôn mà cố làm ra vẻ, nếu không như vậy, nàng sẽ xấu hổ tới mức không ngẩng đầu lên nổi nữa.
- Ngươi dám đưa bổn công chúa về phòng, không sợ sau này bổn công chúa thưa tội với hoàng thượng sao? - Phải biết rằng, nam nhân trong hoàng cung có thể chạm vào nàng chỉ có thái giám và ngự y, còn những nam nhân khác nếu dám sờ soạng thân thể nàng thì chỉ có đường chết, mặc kệ là lý do ra sao, đều là tội lớn đáng chém đầu.
- Tình huống khẩn cấp quá nên ty chức không có thời gian để do dự.
- Hừ, ngươi đả thương ta, tội này nhẹ thì chặt tay, nặng thì chém đầu.
Nàng nói như vậy là vì không phục, muốn hù dọa hắn. Vốn tưởng hắn vì vậy mà khiếp sợ tới biến sắc nhưng ai ngờ hắn lại hoàn toàn thờ ơ, còn quang minh chính đại trả lời:
- Công chúa yên tâm, ty chức sẽ tự mình tới nhận tội với hoàng thượng và trình bày rõ ngọn nguồn chuyện này. Sau đó giao cho hình bộ xử lý, nhất định họ sẽ điều tra và phán quyết nghiêm minh.
Cái này… không phải... tới lúc đó thì toàn bộ người trong hoàng cung này, từ thượng thư vương công đại thần cho tới gã nô bộc sai vặt đều sẽ biết chuyện Lý Vân Dung nàng nửa đêm không ngủ được nên mặc mặc y phục dạ hành mạo danh thích khách trèo tường diễn tuồng sao? Diễn đã không được, ngược lại còn bị người ta đánh rớt xuống, bị người ta lột sạch quần áo, bị người ta… sờ mó sao...? Kết quả, nàng biến thành người bị hại, trở thành đối tượng bàn tán trong những tiệc rượu trà ở hoàng cung này sao?
Nàng thầm nghiến răng, họ Hách kia rõ ràng xem nàng không ra gì nên mới cố ý nói những lời này chọc tức nàng.
- Ngươi dám?
- Ty chức không rõ ý của công chúa?
- Nếu ngươi dám nói ra ngoài chuyện đêm nay, bổn công chúa nhất định không tha cho ngươi.
- Công chúa muốn ty chức giữ bí mật?
- Vớ vẩn… ai...! - giận quá nên lời nói có dùng chút lực làm động tới chỗ đau.
- Công chúa phượng thể trân quý, trăm ngàn lần đừng nói những điều vô nghĩa vớ vẩn nữa.
- Ngươi…. ngươi nhớ kỹ cho ta… - dám biến chữ “vớ vẩn” của nàng thành ý khác để giễu cợt nàng ư? Người này thật đáng ghét!
- Dạ, ty chức sẽ nhớ kỹ giữ bí mật.
- Ngươi đáng ghét… Đáng chết mà…
- Công chúa, xin đừng nổi giận, nếu không sẽ động tới thương thế, chỉ làm mình đau hơn thôi.
Ngươi còn dám nói sao? Đã sớm đau muốn chết rồi!
Nàng cắn chặt răng, vừa muốn khóc lại vừa muốn mắng chửi người. Người này có ý muốn làm nàng tức chết mà. Trước nay nàng cãi nhau với người ta chưa thua trận nào, vậy mà bây giờ ngay cả khí lực để ầm ĩ cũng không có. Duy nhất chỉ có thể mắng hai tỳ nữ không dám cãi lại kia, dám cởi sạch quần áo nàng, ném bỏ nàng vào bồn nước sau đó còn dám trốn biệt. Các nàng tưởng nàng không biết hai người đang trốn sau cánh cửa mà lén nhìn sao? Chỉ cần liếc mắt một cái thì ai mà chả biết được.
- Ngươi đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận, không ta… - nàng khóc không ra nước mắt, mắng lớn.
Nàng không hề phát hiện phía sau lưng mình, trên khuôn mặt lạnh băng uy vũ không dễ dàng tìm thấy một nụ cười kia đang gợi lên một độ cong nhợt nhạt.
Đột nhiên trong cổ nóng như có lửa thiêu, nàng nôn ra một ngụm máu đen, một trận choáng váng xây xẩm đánh úp lại, thân mình xụi lơ chống đỡ không được... trước mắt nàng thấy mình sắp chìm vào trong nước. Hai cánh tay phía sau lưng nhanh chóng vươn ra giữ lấy nàng rồi điểm hai huyệt đạo trên người nàng.
Cuối cùng hắn cũng ép ra được Hỏa Long độc trong người nàng, mày rậm giãn ra, thở phào một tiếng, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận đỡ lấy nàng đem trường bào bên cạnh bao bọc lấy cơ thể khiến cho nam nhân mất hồn tới điên cuồng kia.
Nàng vô lực ngã vào khuỷu tay kiên cố rộng mở của hắn... cả người nhẹ hẫng như không có sức nặng.
- Ngươi nhớ kỹ cho ta… - cho dù đã yếu tới mức này nhưng nàng vẫn thì thào mấy chữ “nhớ kỹ”, ương ngạng không chịu thua.
Thật đúng là một nàng công chúa quật cường… Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn công chúa nằm trong lòng mà có điểm sủng nịnh, ánh mắt lợi hại lạnh lẽo thường ngày mất tích thay vào đó là một tia lửa ấm nóng không chút vấy đục. Tầm mắt dừng lại trên cánh môi hãy còn nhiễm tơ máu...
- Nhớ kỹ cho ta…
- Ta nhớ kỹ, công chúa - thanh âm ôn nhu hùng hậu vang lên rất nhẹ nhàng mà trả lời.
Hầu hết mọi chuyện xảy ra trong cung không thể nào giấu diếm được, chỉ một việc nhỏ như hạt đậu thôi nếu rơi vào tai hạ nhân thì lan đi nhanh như gió vậy.
“Thân thể Văn Nhạc công chúa chỉ là bị bệnh nhẹ”, Cúc Hương và Khấu Nhi nhất nhất nói với người bên ngoài như vậy nên mọi người trong cung cũng nghĩ là Văn Nhạc công chúa bị nhiễm phong hàn cho nên phải nằm trên giường tịnh dưỡng.
Ngoài hoàng thượng có thể vào thăm thì các vương gia đại thần khác đều được thái giám nghe theo lệnh của chủ nhân mà mời đứng ở bên ngoài cửa. Về phần ngự y cũng chỉ được đứng xa xa mà xem sắc mặt, cung cấp một ít dược liệu chứ không cho phép bắt mạch. Dù sao công chúa Văn Nhạc vốn có tiếng là xảo quyệt, mọi người có muốn cũng không thể trách được.
Lý Vân Dung nằm trên giường, đắp một chiếc chăn được làm từ một loại vải gấm thượng hạng, rèm lụa mỏng được buông xuống kín đáo. Nàng tuy sức còn yếu nhưng khí sắc đã có chuyển biến tốt, sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt nữa.
Duy chỉ có hai tỳ nữ biết được rằng, Lý Vân Dung không phải nhiễm phong hàn mà là bị nội thương. May mà độc tính của Hỏa Long chưởng đã được đẩy ra hết, kinh mạch tương đối ổn định nhưng khí huyết còn rất yếu, chỉ cần theo phương thuốc do tên “tiếu điên” kia khai ra, đưa cho ngự y bốc thuốc rồi sắc với nước, mỗi ngày uống đều đặn và tĩnh dưỡng trong một tháng sẽ hồi phục.
- Công chúa, tới giờ uống thuốc rồi - Cúc Hương thướt tha bước vào phòng, trên tay bưng một chén thuốc.
Khấu Nhi ở một bên đỡ công chúa ngồi dậy dựa vào chiếc chăn để cho nàng thuận tiện uống thuốc.
Lý Vân Dung nhìn chằm chằm bát thuốc, đôi mi thanh tú chớp chớp vài cái nhíu lại. Nước thuốc kia đặc sệt, màu đen đen giống nước bùn... nàng đã bị van nài và thúc ép uống thứ nước này 5 ngày rồi.
Vì ba ngày trước nàng lâm vào hôn mê nên chỉ nằm ngủ li bì, đều là do hai vị tỳ nữ thân cận đút thuốc cho nàng, bắt đầu đến ngày thứ 4 thì nàng có thể ngồi dậy và phải tự mình uống thuốc. Nhưng thuốc này đắng vô cùng, khi não bộ thanh tỉnh lại thì vị giác cũng thay đổi nhanh chóng, hại nàng giờ nghe thấy thuốc thì mặt liền biến sắc.
- Thuốc này đắng chết người, sai người bỏ thêm chút mật vào.
- Không được - Khấu Nhi nói - Thống lĩnh đại nhân đã dặn nô tỳ, không thể bỏ bất cứ thứ gì khác vào tránh làm mất đi công hiệu của thuốc. Thuốc đắng thì mới tốt, mới nhanh khỏi bệnh.
- Vả lại, thống lĩnh đại nhân còn nói, phải uống thuốc này liên tục trong một tháng, nội thương của công chúa nhất định sẽ khỏi thôi.
Mắt đẹp của Lý Vân Dung liếc qua hai người tỳ nữ:
- Vậy sao? Vị thống lĩnh đại nhân kia còn dặn dò các ngươi chuyện gì nữa không?
- Thống lĩnh đại nhân nói, trong vòng một tháng tuyệt đối không được dụng tới nội lực.
- Thống lĩnh đại nhân cũng nói những món ăn sống và lạnh không được ăn.
- Thống lĩnh đại nhân còn nói, cách ba bữa thì uống thêm thuốc bổ vào có thể giúp tốc độ phục hồi nhanh hơn.
- Thống lĩnh đại nhân dặn dò thêm, không được để người nhiễm sương sớm. Ngủ sớm dậy muộn có thể, nhưng ngủ muộn dậy sớm thì không được, thức đêm là tối kỵ.
Đôi mắt Lý Vân Dung ánh lên mị hoặc, hai nha đầu này, trái một câu thống lĩnh đại nhân nói, phải một câu thống lĩnh đại nhân nói, cảm giác như xem lời của hắn là thánh chỉ vậy, so với công chúa là nàng đây còn có điểm quyền uy hơn.
- Từ khi nào các ngươi biến thành thuộc hạ của tên họ Hách kia vậy? Hình như các ngươi đã quên bổn công chúa đây mới là chủ tử thì phải?
Hai nữ nhân nghe ra trong lời nói của công chúa có điểm chế giễu, nhất thời ngượng ngùng, ngay cả Khấu Nhi lạnh lùng thường ngày cũng im lặng.
- Hắn không phải là đã hạ dược với các ngươi nên mấy ngày hôm nay các ngươi cứ nói giúp hắn chứ? Đừng quên, thương thế này của ta chính là do hắn tạo ra.
- Đó là... vì đại nhân nghĩ rằng chúng ta là nhóm thích khách. Nếu không phải công chúa bịa cái tên gì mà Thiên Sơn tam hiệp kia ra thì Hách đại nhân cũng sẽ không đánh nhầm người - Khấu Nhi lắc đầu. Cái gì mà Thiên Sơn tam hiệp, theo nàng thì “ba con tôm lẩn trong đêm tối” thì đúng hơn. Ngẫm lại thật mất mặt, võ công của các nàng so với thống lĩnh đại nhân còn kém xa lắm, nàng và Cúc Hương chỉ bị vài vết thương nhẹ, còn may là Hách đại nhân hạ thủ lưu tình.
- Im miệng! Ta còn chưa tính sổ với các ngươi, lại còn dám cãi lệnh cởi hết quần áo của ta ra... hại ta mất mặt. -Lý Vân Dung trừng mắt nhìn các nàng, trên khuôn mặt nhiễm đỏ có ba phần là khí giận, bảy phần là ngượng ngùng. Đời này, nàng còn chưa từng vì nam nhân nào mà phải cới áo tháo thắt lưng.
Cúc Hương cùng Khấu Nhi thức thời mà ngậm miệng lại, hai người cố nén ý cười tới mức nghẹn lại trong cổ nhưng thấy mắt lạnh công chúa lại trừng lên... lập tức thu lại.
Lý Vân Dung hồi tưởng lại cái đêm năm ngày trước đó, nàng nhớ mang máng đôi bàn tay của hắn... thật lớn, phỏng chừng gấp hai bàn tay nàng... Còn có, hắn ngoài miệng tuy xưng là ty chức nhưng nàng tuyệt không cảm nhận được chút khiêm tốn nào. Nàng chưa gặp qua một người nào dám nói chuyện với nàng bằng cái giọng uy vũ, ngang tàng đáng ghét giống như hắn. Bình tĩnh mà xem xét thì hắn đúng là một võ tướng làm cho cô gái ái mộ, cũng khó trách Cúc Hương và Khấu Nhi sùng bái hắn như vậy. Nhưng điều này cũng không thể phủ nhận chuyện hắn thất lễ với nàng. Hai tỳ nữ này miệng lúc nào cũng “thống lĩnh đại nhân nói”, nói đi nói lại vẫn chưa nói điểm quan trọng nhất mà nàng muốn biết.
Một tay nàng đưa lên vỗ ngực, hôm nay cảm giác tốt hơn nhiều, cảm giác khó chịu trong lồng ngực đã tiêu giảm đi không ít, nhưng… cái vết ứ bầm tím trước ngực vẫn in rõ ràng.
Trên gương mặt Lý Vân Dung bỗng nhiên đỏ ửng lên, không được tự nhiên cho lắm mà thấp giọng hỏi:
- Vậy hắn… hắn có nói là vết thâm này mấy ngày mới biến mất không?
Hai người bọn họ vừa nghe thấy thì khuôn mặt vì nhịn cười nãy giờ bắt đầu run run lên, thậm chí còn đỏ bừng. Tuy công chúa bị nội thương nhưng trên khuôn ngực trắng nõn như ngọc lại in rõ một dấu… chưởng ấn* của Hách đại nhân. Mà cái ấn chưởng kia cũng rất oái oăm, nằm ngay nơi nhạy cảm nhất trên người công chúa tôn quý. Cũng khó cho công chúa, chắc nàng phải lấy hết dũng khí mới hỏi ra miệng vấn đề này.
*chưởng ấn: dấu bàn tay
Hai tỳ nữ thiếu chút nữa là chạy ra ngoài cười to nhưng khổ là không thể cười,, nếu cười thì gặp họa mà không cười thì bị nội thương. Thật sự là sự lựa chọn thống khổ đệ nhất!
- … Thống lĩnh đại nhân không nói…
- Nếu công chúa muốn biết thì … nô tỳ sẽ tìm cơ hội… hỏi thống lĩnh đại nhân...
Mặt các nàng hiện tại biểu tình như bị ép tới cực điểm, dùng khí lực lớn nhất nén lại ý cười, nhẫn nại tới cực hạn rồi... Ngay cả Khấu Nhi vốn là người chịu đựng rất tốt mà trên mặt cũng đã đỏ gay gắt...
Lý Vân Dung xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, dung mạo như ngọc kia càng thêm hồng. Đúng là ngượng quá hóa giận:
- Ai muốn các ngươi đến hỏi? Không được phép hỏi.
- Dạ, công chúa!
Hai người khúc khích, yên lặng, lại khúc khích, yên lặng, rồi lại khúc khích, yên lặng, rồi tiếp tục khúc khích…
- Hai người các ngươi có im lại ngay không? Đừng tưởng rằng không cười ra tiếng thì không ai biết nhé!
- Dạ, công chúa!
- Lần sau không cho phép các ngươi nhắc tới người kia nữa.
- Dạ, công chúa!
- Chuyện này không cho phép truyền ra ngoài.
- Dạ, công chúa!
- Cũng không được cười trộm nữa!
- …... - tiếng khúc khích lại vang lên…
Lý Vân Dung như muốn điên cái đầu, nhắm nghiền mắt lại phân phó:
- Được rồi, lui ra đi!
- Dạ… nhưng còn bát thuốc này thì…
Nếu Lý Vân Dung thật sự xảo quyệt, tùy hứng thì nhất định sẽ sai người bỏ thêm đường hoặc mật vào trong nước thuốc, nếu nàng thật sự là một công chúa nhẫn tâm thì chắc chắn sẽ xử phạt các nàng nhưng… Nàng là một chủ nhân tâm địa thiện lương, biết phân rõ phải trái trắng đen, chỉ có bên ngoài quật cường cướng rắn mà thôi, cho nên những lời vừa nói chỉ có điểm nghiêm khắc.
Nàng cầm chén thuốc lên, một hơi uống sạch. Vì muốn nhanh khỏe lại thì đắng cũng phải uống, khổ cũng phải nhẫn nại. Uống xong, nàng trả lại bát cho Cúc Hương, cắn răng mệnh lệnh với hai người đang nghẹn cười kia chỉ thiếu không chảy nước mắt:
- Lui ra, ta muốn ở một mình!
- Dạ, công chúa!
Mệnh lệnh này không khác nào một loại ân xá. Hai nàng dọn dẹp một chút, sau đó giúp công chúa mặc thêm một chiếc áo ngủ bằng gấm vào rồi vội vàng cúi người cáo lui. Thật tốt quá! Rốt cuộc cũng có thể chạy tới một chỗ nào đó mà cười to ra rồi. Vì vậy, các nàng đều cố gắng mím chặt đôi môi tới phát run kia rồi nhanh nhanh rời đi, nếu không đi thì các nàng nhất định sẽ bị nội thương!
Tĩnh dưỡng trong một tháng, thương thế của Lý Vân Dung đã tốt lên được tám phần, còn hai phần kia thì chỉ cần đều đặn uống thuốc nữa là có khả năng hoàn toàn hồ phục.
Lý Vân Dung vẫy vẫy tứ chi, vặn vẹo gân cốt, nằm trên giường suốt một tháng khiến nàng cảm thấy người mình như bị mốc meo. Thừa dịp hôm nay thời tiết khá đẹp, nàng rất muốn cưỡi ngựa cho khuây khỏa đầu óc, nhân tiện vận động cơ thể. Dĩ nhiên hai nha đầu Cúc Hương và Khấu Nhi không chịu hợp tác.
- Vì sao không thể cưỡi ngựa?
- Thương thế của công chúa còn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể vận động mạnh được.
- Ta đã sớm khỏe rồi!
- Chỉ có tám phần thôi!
- Được rồi, tám phần thì cũng xem như sắp khỏe rồi mà.
- Sắp khỏe không giống với hoàn toàn khỏe.
Lý Vân Dung nghẹn lời, trừng mắt nhìn Khấu Nhi đang che chắn đằng trước mình, tiểu tỳ này dám đưa tay ngang ngực mà trừng mắt to mắt nhỏ với nàng, kiên quyết không chịu để nàng lên ngựa.
Giằng co một hồi lâu, rốt cục nàng lựa chọn bỏ cuộc. Được rồi, nếu không thể cưỡi ngựa thì nàng sẽ đi luyện tập bắn cung! Chủ ý nhanh chóng được thay đổi, vừa mới tới Đông Viện định lấy cung tiễn của mình thì thấy trước cửa lại xuất hiện một “thần giữ cửa” khác ngăn trở.
- Công chúa chưa thể bắn tên.
- Vì sao?
- Nội thương của người còn chưa hoàn toàn khôi phục.
- Chỉ là bắn tên thôi mà!
- Không được!
- Ngươi… - đôi mắt Lý Vân Dung trừng lên nảy lửa, thế nhưng vẻ mặt Cúc Hương cũng kiên quyết không chịu nhượng bộ.
Hai tỳ nữ này thật ranh mãnh, phân công mỗi người một nơi ngăn cản không cho nàng cưỡi ngựa bắn tên.
Lại một màn giằng co hồi lâu, Cúc Hương giống như ăn được quả cân quyết tâm vậy, không chịu thối lui. Lý Vân Dung tức giận xoay người rời đi. Được rồi, vậy thì nàng đi lấy kiếm luyện tập vậy. Tâm ý nhất quyết, nàng lại hướng phòng binh khí mà đi. Kết quả, đi tới cửa phòng thì “môn thần” lần này đổi thành nhũ mẫu, tính cả Cúc Hương và Khấu Nhi nãy giờ đi theo sát nàng, ba người họ vây nàng lại.
- Làm gì? - nàng đảo mắt nhìn quanh ba người bao vây mình thành cái hình tam giác.
- Công chúa không thể chạm vào bất kỳ một loại binh khí nào.
- Cái gì? Có phải làm quá lên rồi không? Ta không phải là tay không thể cầm mà chân không thể đi, bệnh cũng không phải là chết được... Ngay cả lấy binh khí chơi đùa cũng không được?!
- Công chúa, nhũ mẫu chỉ là muốn tốt cho người thôi. Trước khi thân thể hồi phục hoàn toàn thì tuyệt đối không được vận động mạnh - lão phụ nhân tận tình khuyên nhủ.
Nàng chớp mắt nhìn, kêu lên ai oán:
- Này không thể làm, kia không thể làm, có khi ta chưa khỏe lại thì đã vì buồn mà sinh bệnh chết mất rồi.
- Công chúa, người có thể làm những việc khác mà!
- Ngươi nói cho ta biết, ta có thể làm cái gì?
- Hay là Cúc Hương hầu người đánh cờ?
- Lại chơi cờ? Chán ngấy rồi!
- Khấu Nhi đi thả diều với người!
- Cái trò chơi tẻ nhạt của mấy cô nương đó bổn công chúa không có hứng thú - nàng phủi phủi tay cười nhạt. Cử chỉ nam tính kia lập tức làm nhũ mẫu kháng nghị.
- Công chúa à... - nhũ mẫu ôn hòa nói - Không phải nhũ mẫu muốn nói người, nhưng tốt xấu gì người cũng nên học đánh đàn ngâm thơ như mấy thiên kim nhà các đại thần khác. Không nên lúc nào cũng nghĩ tới chuyện cưỡi ngựa bắn tên. Như Liễu tiểu thư, thiên kim của tướng quân, nàng cùng tuổi với công chúa thế mà đã là mẹ của hai đứa nhỏ, còn có ba vị thiên kim của trung thư thị lang đại nhân, so với công chúa còn thua xa về tư sắc... mỗi ngày người tới cửa xin cầu thân nối liền không dứt... Thế mà, trong cung Văn Nhạc lại thiếu người thăm hỏi, công chúa lại suốt ngày mặc quần dài giày da, khác với các công chúa và nương nương trong hậu cung, lúc nào cũng mặc những bộ váy sáu lớp thời thượng nhất tại thành Trường An này. Nghe nói, Thục phi nương nương còn mặc những loại váy tám lớp... ngẫm lại, nếu công chúa chăm chút một tý tới việc ăn mặc thì có thể khẳng định mấy phi tử công chúa tiểu thư kia còn thua xa. Nhưng… ai... công chúa nhìn lại xem, người trông chẳng khác nào một nam nhân cả... Ai...
Lại nói nữa rồi, từ khi nàng bước sang tuổi 18 thì nhũ mẫu lúc nào cũng kể lể trước mặt nàng nào thiên kim nhà ai gả cho công tử nhà ai, nào công tử nhà này cầu hôn thiên kim tiểu thư nhà ai. Nếu không thì lại khuyên nàng phải giống các tiểu thư khuê các kia, mặc những kim sam lũ váy tơ lụa….
- Nhũ mẫu, đúng là ta ăn mặc đơn giản không giống ai nhưng ta thấy rất thoải mái. Ta không cần nam tử phải bảo vệ hay là đối đãi với ta thế này thế kia, bổn công chúa cũng không cầu bọn họ cưới ta. Vả lại, tìm khắp thành Trường An này cũng chẳng có ai có thể vừa mắt được bổn công chúa cả!
- Vậy Hách đại nhân kia thì sao? - đột nhiên một câu toát ra làm cho Lý Vân Dung khựng người lại, thần sắc quật cường nháy mắt biến ngượng ngùng. Nàng liếc Cúc Hương một cái.
- Bỗng dưng nhắc tới người kia làm gì?
- Hách đại nhân chưa có thê thiếp lại tuấn tú lịch sự, nô tỳ cảm thấy hắn và công chúa rất xứng đôi.
- Nói bậy!
- Nô tỳ không có nói bậy!
- Hách đại nhân? Vị này… - nhũ mẫu tò mò hỏi.
- Đó chính là thống lĩnh ngự tiền Hách Khiếu Phong đại nhân ạ! Lần trước ba người chúng ta từng đối mặt với hắn một lần, về phần có chuyện gì thì không thể kể ra đây bởi vì nó không quan trọng. Quang trọng là chúng ta cảm thấy hắn đối với công chúa rất tốt!
- Chuyện này là thật sao? - vừa nghe thấy có người có hứng thú với công chúa thì ánh mắt mờ mịt của nhũ mẫu đột nhiên sáng lóe lên như chuông đồng - Sao trước giờ không nghe các ngươi nói qua. Vị Hách đại nhân kia năm nay bao nhiêu tuổi? Diện mạo trông thế nào? Tính tình ra làm sao?
Cúc Hương giơ lên ngón tay cái:
- Đó là đệ nhất mỹ nam tử, võ công cao cường. Trong cảm nhận của cung nữ chúng ta thì đó một hình tượng người chồng tốt nhất, ngay cả phi tử trong Dịch Đình cung này cũng mê hắn như điếu đổ.
Nghe Cúc Hương nói như vậy, Khấu Nhi cũng nhịn không được mà bật cười.
Nhũ mẫu vui vẻ nói:
- Ai nha, nam nhân tốt như vậy thì còn chờ gì nữa chứ. Công chúa, người mau nói với hoàng thượng đi, xin hoàng thượng tác hợp cho người và Hách đại nhân kia.
- Làm ơn mà ... Các ngươi càng nói càng khoa trương. Ta chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút nhưng các ngươi lại nói tới hôn sự... Không nói với các ngươi nữa - Lý Vân Dung than thở, xoay người hướng phía ngoài cung bước đi. Kỳ thật là mặt nàng đang đỏ như gấc chín, không muốn để các nàng nhìn thấy mà có dịp giễu cười.
- Công chúa, người đi đâu?
- Nếu không thể luyện kiếm, cũng không thể cưỡi ngựa, bắn cung thì ta đi dạo. Các ngươi không được phép đi theo ta! - nàng hắng giọng cảnh cáo, một thân quần áo đơn giản liền chạy đi nhanh như bay.
Sự thật là từ đêm hôm đó nàng không hề gặp lại Hách Khiếu Phong, và cũng từ đêm hôm đó, tư thế oai hùng bất phàm kia đã in đậm và quấy nhiễu tâm trí nàng mãi. Theo lời Khấu Nhi thì hành tung người này rất mơ hồ, thần long kiến thủ bất kiến vĩ*. Nhiều lần nàng cố ý gây chuyện trong hoàng cung hoặc là đi tìm hoàng huynh để xem có thấy hắn hay không nhưng kết quả là... thất vọng.
*rồng thần thấy đầu không thấy đuôi... chỉ sự bí ẩn
Nàng dạo quanh ngự hoa viên tới độ nhàm chán không chịu nổi, cho dù hoàng thành có rộng lớn, phong cảnh có đẹp mấy thì làm sao so được với thế giới bên ngoài kia? Nàng ngồi ở bên rìa hồ nước, dựa vào lan can hướng mắt nhìn hình ảnh bị đảo ngược trong mặt nước.
Nước hồ phản chiếu lại khuôn mặt của nàng chưa hề trang điểm, nàng không thích làm mấy chuyện đó, đơn giản vì thấy rất phiền phức. Đôi khi nàng thấy chính mình không hề thích hợp với cuộc sống đế vương này. Cũng giống như những con cá trong ao nước này, nhàn nhã không phải lo cái ăn... Nhưng nếu chúng biết bên ngoài còn có sông dài biển rộng thì chúng có thể chấp nhận ở trong cái ao này tới chết sao?
Lúc trước nàng còn có thể xuất cung ngắm cảnh, vì dưỡng thương, ước chừng một tháng này chưa hề bước chân ra khỏi cung... Nàng cảm thấy chân mình như sắp bị cuồng lên vì bị giam cầm vậy.
- Thật là nhàm chán quá đi…!
Nàng khẽ thở dài, ngồi lên trên lan can, hai chân vắt ra ngoài lắc qua lắc lại, tuyệt không sợ nếu nhỡ ngã xuống dưới ao thì thế nào. Mực nước dưới hồ rất sâu, ngập tới đầu người đứng.
Hai chân đong đưa qua lại... nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, muốn thử xem mức độ giữ thăng bằng của mình thế nào. Dù sao cơ thể nàng cũng đang bình phục... gần như là hoàn toàn, nếu cứ để cho gân cốt tay chân bất không được vận động thế này thì nàng thật sự buồn muốn chết mất! Sự nhàm chán nhanh chóng được loại bỏ khỏi tròng mắt, nhìn trên một cái, nhìn dưới một cái, nhìn trái một cái, nhìn phải một cái... linh quang chợt lóe lên.
Hắc hắc, hai bên khóe môi nàng giơ lên ranh mãnh. Nếu không được đụng tới binh khí, không được cưỡi ngựa bắn cung thì nàng có thể tìm ra một trò khác. Trước mắt “cái kia” chính là một chủ ý để giải buồn hữu hiệu! Nàng nhìn đông nhìn tây một lát, thấy bốn bề đều vắng lặng liền nhảy xuống khỏi lan can, xoa xoa hai bàn tay vào nhau... quyết định xong, chân tay cũng phối hợp linh động, gân cốt căng lên chuẩn bị.
Trong khu vườn cây xanh ngắt ấm áp, có hai nam nhân đang chậm rãi đi tới. Trong đó, một người trông rất tuấn tú xuất chúng, hai tay bắt chéo ở đằng sau, dáng đi vững vàng, một thân áo bào trắng, phong thái nhã nhặn nho nhã, ngạo nghễ mà uy nghiêm. Người này đúng là cái người mà rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác - Hách Khiếu Phong.
Đi cùng hắn là một nam tử có vẻ bề ngoài xuất sắc nhưng nhìn rất khô khan già dặn... chứng tỏ người này đã chinh chiến trên sa trường rất nhiều năm. Hắn có cái thô của một hảo hán, đó là Vân Huy tướng quân - Hàn Nhạc, hắn vừa mới trở lại kinh thành. Sau khi hồi kinh, hắn lập tức tới tìm Hách Khiếu Phong, hảo huynh đệ kết nghĩa của hắn.
Hàn Nhạc cùng Hách Khiếu Phong vừa đi vừa nói chuyện, hắn đem mọi chuyện kể cho vị huynh đệ tốt của mình nghe ....
- Lần này tiểu đệ được về một tháng, trước là bẩm báo với hoàng thượng về tình hình nơi biên cương, sau là thăm người nhà. Và quan trọng nhất chính là tìm đại ca để uống vài ly rượu - nói tới đây, Hàn Nhạc nhịn không được muốn nói vài lời với vị hảo huynh đệ anh tuấn đầy hứa hẹn này - Hách đại ca, tuổi huynh cũng không phải ít nữa, cũng nên tính chuyện cưới vợ đi chứ. Cho tới bây giờ huynh vẫn không coi trọng một cô nương nào sao? Đệ có một đối tượng, nếu không... tiểu đệ sẽ làm mai cho huynh.
Hách Khiếu Phong ngay cả mày cũng chưa động một chút, thản nhiên đáp lại:
- Nếu là có người nhờ ngươi làm mai thì miễn cho!
- Haizzzz, đúng là không gạt được huynh mà. Kỳ thật là tướng gia bảo đệ tới, hắn biết là đệ và huynh có giao hảo nên nhờ ta nói một tiếng với huynh - Hàn Nhạc gãi gãi đầu.
- Việc này hoàng thượng cũng có đề cập với ta, nhưng ta đã có lời từ chối rồi!
- Sao? Hoàng thượng đã đề cập chuyện này với huynh? - Hàn Nhạc vừa nghe là biết không còn hy vọng nữa, ngay cả hoàng thượng mà đại ca còn dám cự tuyệt thì… thiên kim của tướng gia tuyệt đối không có phúc làm Hách phu nhân rồi.
Nói tới vị Hách đại ca này của hắn thì chẳng những có vẻ bề ngoài xuất chúng mà công phu rất giỏi, trong toàn hoàng thành này thì người duy nhất mà hắn bội phục chính là Hách đại ca. Hách đại ca tuy là thống lĩnh ngự tiền thị vệ ngự lâm quân nhưng không ai biết rằng huynh ấy chính là thần tử mà hoàng thượng tín nhiệm nhất.
Hoàng thượng vốn có ý cho Hách đại ca chức quan to hưởng lộc hậu nhưng đại ca không nhận, tình nguyện làm một thống lĩnh tự do. Nghĩ lại thì thấy đại ca thật thông minh, giống như hắn, mặc dù thân là tướng quân nhưng ngay từ những ngày đầu tiên nhậm chức thì bắt đầu xuất hiện một đống mối quan hệ xã giao, hại hắn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
- Đại ca, trong thành Trường An này không thiếu mỹ nữ, chẳng lẽ không có người nào lọt vào mắt huynh sao? Nghe nói thiên kim nhà Ngự sử Thái đại nhân vừa tới tuổi cập kê, năm trước trong một buổi thưởng nguyệt đã biểu hiện rất tốt nên tiếng tăm đồn rất xa, lại còn có đại tiểu thư nhà thượng thư đại nhân, tài mạo song toàn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, cùng với Trương Thục phi trong hậu cung là tam đại mỹ nữ của kinh thành. Bỏ qua Trương Thục phi, hai vị kia đúng là rất đẹp, không có một nữ nhân nào so được với các nàng. Mọi nam nhân đều ao ước có được các nàng, chẳng lẽ đại ca không nghĩ vậy sao?
Hách Khiếu Phong hoàn toàn thờ ơ với những lời nói của Hàn Nhạc, nhưng đối với cách hắn nói lại có chút ý kiến: “Không có một nữ nhân nào so được với các nàng? Không hẳn vậy.”
Hách Khiếu Phong cười thần bí, không nói gì nữa. Đêm đó, một cảnh đẹp đã in sâu trong đầu hắn. Cặp mắt trong veo lung linh cùng dung nhan như được chạm khắc một cách tinh xảo, nên, so với những nữ nhân xuất sắc mà hắn từng gặp qua thì mỹ mạo không phải là đáng ngạc nhiên, nhưng cá tính thì cô gái khác không thể có được. Mỗi khi hắn đấu võ mồm với nàng thì nàng liền lên tinh thần rất nhanh, ngôn ngữ thì đầy quật cường khiêu khích, khiến một người ít cười như hắn cũng nhịn không được nhiều lần mỉm cười.
Thấy một người không bao giờ cười lại nở nụ cười khiến cho Hàn Nhạc tò mò vô cùng:
- Đại ca cho rằng có một cô gái xuất sắc hơn hai vị thiên kim kia sao?
- Là … - ánh mắt sâu thăm thẳm lơ đãng nhìn về phía trước. Hách Khiếu Phong đang muốn mở miệng thì thoáng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt… giật nảy mình!
Hàn Nhạc kỳ quái nhìn Hách đại ca, theo tầm mắt mà hướng tới phía trước, hắn muốn biết thực ra là cái gì đã làm cho đại ca ngây ngốc nhìn không chớp mắt…
Ở phía trước, bên ao nước, có một người giống như là... khỉ vậy, dường như đang trèo lên cây. Người này không phải ai khác chính là người “trời không sợ, đất không sợ” - Văn Nhạc công chúa.
- Cái gì? Không phải… là Văn Nhạc công chúa sao? Nàng đang làm gì vậy?
- …… - Hách Khiếu Phong cũng rất muốn biết, vì sao mỗi lần gặp mặt là nàng luôn có cái bộ dạng khiến người ta không ngờ tới vậy?
- Ha ha… nàng vẫn là bướng bỉnh giống như trước kia. Đã lâu không cùng nàng tranh luận một phen.
Ưng mâu đột nhiên thu hồi lại, mâu quang lợi hại bắn về phía Hàn Nhạc:
- Ngươi và công chúa rất thân thiết ư?
- Đâu chỉ như vậy, chúng ta là tri kỷ - Hàn Nhạc vui vẻ trả lời.
Tâm Hách Khiếu Phong đột nhiên căng thẳng, một thứ cảm giác buồn bực... không còn sự lạnh lùng thoáng nảy lên. Và lúc đó, hắn phát hiện... lần đầu tiên trong cuộc đời... hắn biết tới ghen tỵ.
Kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, kêu quỷ quỷ không để ý tới, ngay cả tỳ nữ thân cận cũng “bán đứng” nàng. Cuối cùng nàng đành phải ngượng ngùng mà ngồi trong bồn nước này, nghe lời để Hách Khiếu Phong trị liệu. Nước ngập tới ngang ngực, hơi khói bốc lên nghi ngút, mái tóc đen nhánh của nàng được vấn lên một cách gọn gàng làm lộ ra chiếc gáy mảnh khảnh cùng cánh tay thon nhỏ trắng mịn. Khuôn ngực như cảnh xuân xinh đẹp ẩn giấu dưới lớp nước dược, thỉnh thoảng mặt nước gợn sóng khiến bộ ngực sữa lộ nửa như ẩn như hiện… Tất cả trông như một cảnh đẹp hút hồn người khác.
Cắn chặt hàm răng trắng muốt đều tăm tắp vào môi, trong mắt Hách Khiếu Phong dường như hai bên má nàng đỏ ửng lên vì nóng nực. Thân là công chúa đại Đường tôn quý nhưng một khi dỡ cẩm y hoa phục xuống thì nàng cũng giống như bao cô gái bình thường khác, cảm thấy bất an, ngượng ngùng, thậm chí là run rẩy. Hách Khiếu Phong thu vào tầm mắt vẻ đẹp của nàng, kể cả sự giãy dụa của nàng, kể cả sự ương bướng của nàng... mặc dù chỉ là một thứ biểu tình khoa trương vô lực nhưng cũng làm cho hắn nhìn rõ được mọi thứ… Hắn bình tĩnh thu hồi ánh mắt, ngưng tụ tâm trí, vận nội lực, dồn sức vào hai bàn tay.
- Đắc tội, công chúa - hai bàn tay to lớn dán lên tấm lưng láng mịn của nàng, đẩy nội lực vào trong cơ thể nàng.
Nàng không tự chủ mà hít một hơi thật sâu. Khi nội lực của hắn cứ cuồn cuộn truyền vào người nàng không dứt, sự đau đớn trong cơ thể dường như thuyên giảm đi rất nhiều, cảm giác... rất thoải mái. Chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt lại thì có thể theo làn da mà cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của hắn, đó là một đôi bàn tay luyện tập, sử dụng kiếm rất nhiều năm. Sự thô ráp cùng sự mềm nhẵn như nước của da thịt nàng đối lập hoàn toàn, cũng giống như thân phận của hai người vậy.
Hắn là một nam nhân thô kệch tục tằng còn nàng là lá ngọc cành vàng vốn quen được chiều chuộng... hai thế giới rất xa nhau… Giữa hai người chưa có bất kỳ một mối quan hệ nào thế mà... đêm nay, nhân một việc nhỏ hồ đồ mà đối mặt...
Bọn họ ngay cả sự hiểu biết tối thiểu nhất về nhau cũng chưa có, nhưng chưa gì quần áo của nàng đã bị hắn cởi bỏ, ngực cũng để cho hắn nhìn thấy, bây giờ lại còn tiếp xúc da thịt nữa… Nói thật, cái gì cũng bị hắn chiếm hết, nhìn hết... nàng là người chịu thiệt thòi nhất rồi. Điều kỳ lạ là, nàng phát hiện tận sâu trong lòng mình không hề tức giận. Ở ngoài mặt tức giận thì có một nửa nguyên nhân là vì muốn duy trì tự tôn mà cố làm ra vẻ, nếu không như vậy, nàng sẽ xấu hổ tới mức không ngẩng đầu lên nổi nữa.
- Ngươi dám đưa bổn công chúa về phòng, không sợ sau này bổn công chúa thưa tội với hoàng thượng sao? - Phải biết rằng, nam nhân trong hoàng cung có thể chạm vào nàng chỉ có thái giám và ngự y, còn những nam nhân khác nếu dám sờ soạng thân thể nàng thì chỉ có đường chết, mặc kệ là lý do ra sao, đều là tội lớn đáng chém đầu.
- Tình huống khẩn cấp quá nên ty chức không có thời gian để do dự.
- Hừ, ngươi đả thương ta, tội này nhẹ thì chặt tay, nặng thì chém đầu.
Nàng nói như vậy là vì không phục, muốn hù dọa hắn. Vốn tưởng hắn vì vậy mà khiếp sợ tới biến sắc nhưng ai ngờ hắn lại hoàn toàn thờ ơ, còn quang minh chính đại trả lời:
- Công chúa yên tâm, ty chức sẽ tự mình tới nhận tội với hoàng thượng và trình bày rõ ngọn nguồn chuyện này. Sau đó giao cho hình bộ xử lý, nhất định họ sẽ điều tra và phán quyết nghiêm minh.
Cái này… không phải... tới lúc đó thì toàn bộ người trong hoàng cung này, từ thượng thư vương công đại thần cho tới gã nô bộc sai vặt đều sẽ biết chuyện Lý Vân Dung nàng nửa đêm không ngủ được nên mặc mặc y phục dạ hành mạo danh thích khách trèo tường diễn tuồng sao? Diễn đã không được, ngược lại còn bị người ta đánh rớt xuống, bị người ta lột sạch quần áo, bị người ta… sờ mó sao...? Kết quả, nàng biến thành người bị hại, trở thành đối tượng bàn tán trong những tiệc rượu trà ở hoàng cung này sao?
Nàng thầm nghiến răng, họ Hách kia rõ ràng xem nàng không ra gì nên mới cố ý nói những lời này chọc tức nàng.
- Ngươi dám?
- Ty chức không rõ ý của công chúa?
- Nếu ngươi dám nói ra ngoài chuyện đêm nay, bổn công chúa nhất định không tha cho ngươi.
- Công chúa muốn ty chức giữ bí mật?
- Vớ vẩn… ai...! - giận quá nên lời nói có dùng chút lực làm động tới chỗ đau.
- Công chúa phượng thể trân quý, trăm ngàn lần đừng nói những điều vô nghĩa vớ vẩn nữa.
- Ngươi…. ngươi nhớ kỹ cho ta… - dám biến chữ “vớ vẩn” của nàng thành ý khác để giễu cợt nàng ư? Người này thật đáng ghét!
- Dạ, ty chức sẽ nhớ kỹ giữ bí mật.
- Ngươi đáng ghét… Đáng chết mà…
- Công chúa, xin đừng nổi giận, nếu không sẽ động tới thương thế, chỉ làm mình đau hơn thôi.
Ngươi còn dám nói sao? Đã sớm đau muốn chết rồi!
Nàng cắn chặt răng, vừa muốn khóc lại vừa muốn mắng chửi người. Người này có ý muốn làm nàng tức chết mà. Trước nay nàng cãi nhau với người ta chưa thua trận nào, vậy mà bây giờ ngay cả khí lực để ầm ĩ cũng không có. Duy nhất chỉ có thể mắng hai tỳ nữ không dám cãi lại kia, dám cởi sạch quần áo nàng, ném bỏ nàng vào bồn nước sau đó còn dám trốn biệt. Các nàng tưởng nàng không biết hai người đang trốn sau cánh cửa mà lén nhìn sao? Chỉ cần liếc mắt một cái thì ai mà chả biết được.
- Ngươi đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận, không ta… - nàng khóc không ra nước mắt, mắng lớn.
Nàng không hề phát hiện phía sau lưng mình, trên khuôn mặt lạnh băng uy vũ không dễ dàng tìm thấy một nụ cười kia đang gợi lên một độ cong nhợt nhạt.
Đột nhiên trong cổ nóng như có lửa thiêu, nàng nôn ra một ngụm máu đen, một trận choáng váng xây xẩm đánh úp lại, thân mình xụi lơ chống đỡ không được... trước mắt nàng thấy mình sắp chìm vào trong nước. Hai cánh tay phía sau lưng nhanh chóng vươn ra giữ lấy nàng rồi điểm hai huyệt đạo trên người nàng.
Cuối cùng hắn cũng ép ra được Hỏa Long độc trong người nàng, mày rậm giãn ra, thở phào một tiếng, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận đỡ lấy nàng đem trường bào bên cạnh bao bọc lấy cơ thể khiến cho nam nhân mất hồn tới điên cuồng kia.
Nàng vô lực ngã vào khuỷu tay kiên cố rộng mở của hắn... cả người nhẹ hẫng như không có sức nặng.
- Ngươi nhớ kỹ cho ta… - cho dù đã yếu tới mức này nhưng nàng vẫn thì thào mấy chữ “nhớ kỹ”, ương ngạng không chịu thua.
Thật đúng là một nàng công chúa quật cường… Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn công chúa nằm trong lòng mà có điểm sủng nịnh, ánh mắt lợi hại lạnh lẽo thường ngày mất tích thay vào đó là một tia lửa ấm nóng không chút vấy đục. Tầm mắt dừng lại trên cánh môi hãy còn nhiễm tơ máu...
- Nhớ kỹ cho ta…
- Ta nhớ kỹ, công chúa - thanh âm ôn nhu hùng hậu vang lên rất nhẹ nhàng mà trả lời.
Hầu hết mọi chuyện xảy ra trong cung không thể nào giấu diếm được, chỉ một việc nhỏ như hạt đậu thôi nếu rơi vào tai hạ nhân thì lan đi nhanh như gió vậy.
“Thân thể Văn Nhạc công chúa chỉ là bị bệnh nhẹ”, Cúc Hương và Khấu Nhi nhất nhất nói với người bên ngoài như vậy nên mọi người trong cung cũng nghĩ là Văn Nhạc công chúa bị nhiễm phong hàn cho nên phải nằm trên giường tịnh dưỡng.
Ngoài hoàng thượng có thể vào thăm thì các vương gia đại thần khác đều được thái giám nghe theo lệnh của chủ nhân mà mời đứng ở bên ngoài cửa. Về phần ngự y cũng chỉ được đứng xa xa mà xem sắc mặt, cung cấp một ít dược liệu chứ không cho phép bắt mạch. Dù sao công chúa Văn Nhạc vốn có tiếng là xảo quyệt, mọi người có muốn cũng không thể trách được.
Lý Vân Dung nằm trên giường, đắp một chiếc chăn được làm từ một loại vải gấm thượng hạng, rèm lụa mỏng được buông xuống kín đáo. Nàng tuy sức còn yếu nhưng khí sắc đã có chuyển biến tốt, sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt nữa.
Duy chỉ có hai tỳ nữ biết được rằng, Lý Vân Dung không phải nhiễm phong hàn mà là bị nội thương. May mà độc tính của Hỏa Long chưởng đã được đẩy ra hết, kinh mạch tương đối ổn định nhưng khí huyết còn rất yếu, chỉ cần theo phương thuốc do tên “tiếu điên” kia khai ra, đưa cho ngự y bốc thuốc rồi sắc với nước, mỗi ngày uống đều đặn và tĩnh dưỡng trong một tháng sẽ hồi phục.
- Công chúa, tới giờ uống thuốc rồi - Cúc Hương thướt tha bước vào phòng, trên tay bưng một chén thuốc.
Khấu Nhi ở một bên đỡ công chúa ngồi dậy dựa vào chiếc chăn để cho nàng thuận tiện uống thuốc.
Lý Vân Dung nhìn chằm chằm bát thuốc, đôi mi thanh tú chớp chớp vài cái nhíu lại. Nước thuốc kia đặc sệt, màu đen đen giống nước bùn... nàng đã bị van nài và thúc ép uống thứ nước này 5 ngày rồi.
Vì ba ngày trước nàng lâm vào hôn mê nên chỉ nằm ngủ li bì, đều là do hai vị tỳ nữ thân cận đút thuốc cho nàng, bắt đầu đến ngày thứ 4 thì nàng có thể ngồi dậy và phải tự mình uống thuốc. Nhưng thuốc này đắng vô cùng, khi não bộ thanh tỉnh lại thì vị giác cũng thay đổi nhanh chóng, hại nàng giờ nghe thấy thuốc thì mặt liền biến sắc.
- Thuốc này đắng chết người, sai người bỏ thêm chút mật vào.
- Không được - Khấu Nhi nói - Thống lĩnh đại nhân đã dặn nô tỳ, không thể bỏ bất cứ thứ gì khác vào tránh làm mất đi công hiệu của thuốc. Thuốc đắng thì mới tốt, mới nhanh khỏi bệnh.
- Vả lại, thống lĩnh đại nhân còn nói, phải uống thuốc này liên tục trong một tháng, nội thương của công chúa nhất định sẽ khỏi thôi.
Mắt đẹp của Lý Vân Dung liếc qua hai người tỳ nữ:
- Vậy sao? Vị thống lĩnh đại nhân kia còn dặn dò các ngươi chuyện gì nữa không?
- Thống lĩnh đại nhân nói, trong vòng một tháng tuyệt đối không được dụng tới nội lực.
- Thống lĩnh đại nhân cũng nói những món ăn sống và lạnh không được ăn.
- Thống lĩnh đại nhân còn nói, cách ba bữa thì uống thêm thuốc bổ vào có thể giúp tốc độ phục hồi nhanh hơn.
- Thống lĩnh đại nhân dặn dò thêm, không được để người nhiễm sương sớm. Ngủ sớm dậy muộn có thể, nhưng ngủ muộn dậy sớm thì không được, thức đêm là tối kỵ.
Đôi mắt Lý Vân Dung ánh lên mị hoặc, hai nha đầu này, trái một câu thống lĩnh đại nhân nói, phải một câu thống lĩnh đại nhân nói, cảm giác như xem lời của hắn là thánh chỉ vậy, so với công chúa là nàng đây còn có điểm quyền uy hơn.
- Từ khi nào các ngươi biến thành thuộc hạ của tên họ Hách kia vậy? Hình như các ngươi đã quên bổn công chúa đây mới là chủ tử thì phải?
Hai nữ nhân nghe ra trong lời nói của công chúa có điểm chế giễu, nhất thời ngượng ngùng, ngay cả Khấu Nhi lạnh lùng thường ngày cũng im lặng.
- Hắn không phải là đã hạ dược với các ngươi nên mấy ngày hôm nay các ngươi cứ nói giúp hắn chứ? Đừng quên, thương thế này của ta chính là do hắn tạo ra.
- Đó là... vì đại nhân nghĩ rằng chúng ta là nhóm thích khách. Nếu không phải công chúa bịa cái tên gì mà Thiên Sơn tam hiệp kia ra thì Hách đại nhân cũng sẽ không đánh nhầm người - Khấu Nhi lắc đầu. Cái gì mà Thiên Sơn tam hiệp, theo nàng thì “ba con tôm lẩn trong đêm tối” thì đúng hơn. Ngẫm lại thật mất mặt, võ công của các nàng so với thống lĩnh đại nhân còn kém xa lắm, nàng và Cúc Hương chỉ bị vài vết thương nhẹ, còn may là Hách đại nhân hạ thủ lưu tình.
- Im miệng! Ta còn chưa tính sổ với các ngươi, lại còn dám cãi lệnh cởi hết quần áo của ta ra... hại ta mất mặt. -Lý Vân Dung trừng mắt nhìn các nàng, trên khuôn mặt nhiễm đỏ có ba phần là khí giận, bảy phần là ngượng ngùng. Đời này, nàng còn chưa từng vì nam nhân nào mà phải cới áo tháo thắt lưng.
Cúc Hương cùng Khấu Nhi thức thời mà ngậm miệng lại, hai người cố nén ý cười tới mức nghẹn lại trong cổ nhưng thấy mắt lạnh công chúa lại trừng lên... lập tức thu lại.
Lý Vân Dung hồi tưởng lại cái đêm năm ngày trước đó, nàng nhớ mang máng đôi bàn tay của hắn... thật lớn, phỏng chừng gấp hai bàn tay nàng... Còn có, hắn ngoài miệng tuy xưng là ty chức nhưng nàng tuyệt không cảm nhận được chút khiêm tốn nào. Nàng chưa gặp qua một người nào dám nói chuyện với nàng bằng cái giọng uy vũ, ngang tàng đáng ghét giống như hắn. Bình tĩnh mà xem xét thì hắn đúng là một võ tướng làm cho cô gái ái mộ, cũng khó trách Cúc Hương và Khấu Nhi sùng bái hắn như vậy. Nhưng điều này cũng không thể phủ nhận chuyện hắn thất lễ với nàng. Hai tỳ nữ này miệng lúc nào cũng “thống lĩnh đại nhân nói”, nói đi nói lại vẫn chưa nói điểm quan trọng nhất mà nàng muốn biết.
Một tay nàng đưa lên vỗ ngực, hôm nay cảm giác tốt hơn nhiều, cảm giác khó chịu trong lồng ngực đã tiêu giảm đi không ít, nhưng… cái vết ứ bầm tím trước ngực vẫn in rõ ràng.
Trên gương mặt Lý Vân Dung bỗng nhiên đỏ ửng lên, không được tự nhiên cho lắm mà thấp giọng hỏi:
- Vậy hắn… hắn có nói là vết thâm này mấy ngày mới biến mất không?
Hai người bọn họ vừa nghe thấy thì khuôn mặt vì nhịn cười nãy giờ bắt đầu run run lên, thậm chí còn đỏ bừng. Tuy công chúa bị nội thương nhưng trên khuôn ngực trắng nõn như ngọc lại in rõ một dấu… chưởng ấn* của Hách đại nhân. Mà cái ấn chưởng kia cũng rất oái oăm, nằm ngay nơi nhạy cảm nhất trên người công chúa tôn quý. Cũng khó cho công chúa, chắc nàng phải lấy hết dũng khí mới hỏi ra miệng vấn đề này.
*chưởng ấn: dấu bàn tay
Hai tỳ nữ thiếu chút nữa là chạy ra ngoài cười to nhưng khổ là không thể cười,, nếu cười thì gặp họa mà không cười thì bị nội thương. Thật sự là sự lựa chọn thống khổ đệ nhất!
- … Thống lĩnh đại nhân không nói…
- Nếu công chúa muốn biết thì … nô tỳ sẽ tìm cơ hội… hỏi thống lĩnh đại nhân...
Mặt các nàng hiện tại biểu tình như bị ép tới cực điểm, dùng khí lực lớn nhất nén lại ý cười, nhẫn nại tới cực hạn rồi... Ngay cả Khấu Nhi vốn là người chịu đựng rất tốt mà trên mặt cũng đã đỏ gay gắt...
Lý Vân Dung xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, dung mạo như ngọc kia càng thêm hồng. Đúng là ngượng quá hóa giận:
- Ai muốn các ngươi đến hỏi? Không được phép hỏi.
- Dạ, công chúa!
Hai người khúc khích, yên lặng, lại khúc khích, yên lặng, rồi lại khúc khích, yên lặng, rồi tiếp tục khúc khích…
- Hai người các ngươi có im lại ngay không? Đừng tưởng rằng không cười ra tiếng thì không ai biết nhé!
- Dạ, công chúa!
- Lần sau không cho phép các ngươi nhắc tới người kia nữa.
- Dạ, công chúa!
- Chuyện này không cho phép truyền ra ngoài.
- Dạ, công chúa!
- Cũng không được cười trộm nữa!
- …... - tiếng khúc khích lại vang lên…
Lý Vân Dung như muốn điên cái đầu, nhắm nghiền mắt lại phân phó:
- Được rồi, lui ra đi!
- Dạ… nhưng còn bát thuốc này thì…
Nếu Lý Vân Dung thật sự xảo quyệt, tùy hứng thì nhất định sẽ sai người bỏ thêm đường hoặc mật vào trong nước thuốc, nếu nàng thật sự là một công chúa nhẫn tâm thì chắc chắn sẽ xử phạt các nàng nhưng… Nàng là một chủ nhân tâm địa thiện lương, biết phân rõ phải trái trắng đen, chỉ có bên ngoài quật cường cướng rắn mà thôi, cho nên những lời vừa nói chỉ có điểm nghiêm khắc.
Nàng cầm chén thuốc lên, một hơi uống sạch. Vì muốn nhanh khỏe lại thì đắng cũng phải uống, khổ cũng phải nhẫn nại. Uống xong, nàng trả lại bát cho Cúc Hương, cắn răng mệnh lệnh với hai người đang nghẹn cười kia chỉ thiếu không chảy nước mắt:
- Lui ra, ta muốn ở một mình!
- Dạ, công chúa!
Mệnh lệnh này không khác nào một loại ân xá. Hai nàng dọn dẹp một chút, sau đó giúp công chúa mặc thêm một chiếc áo ngủ bằng gấm vào rồi vội vàng cúi người cáo lui. Thật tốt quá! Rốt cuộc cũng có thể chạy tới một chỗ nào đó mà cười to ra rồi. Vì vậy, các nàng đều cố gắng mím chặt đôi môi tới phát run kia rồi nhanh nhanh rời đi, nếu không đi thì các nàng nhất định sẽ bị nội thương!
Tĩnh dưỡng trong một tháng, thương thế của Lý Vân Dung đã tốt lên được tám phần, còn hai phần kia thì chỉ cần đều đặn uống thuốc nữa là có khả năng hoàn toàn hồ phục.
Lý Vân Dung vẫy vẫy tứ chi, vặn vẹo gân cốt, nằm trên giường suốt một tháng khiến nàng cảm thấy người mình như bị mốc meo. Thừa dịp hôm nay thời tiết khá đẹp, nàng rất muốn cưỡi ngựa cho khuây khỏa đầu óc, nhân tiện vận động cơ thể. Dĩ nhiên hai nha đầu Cúc Hương và Khấu Nhi không chịu hợp tác.
- Vì sao không thể cưỡi ngựa?
- Thương thế của công chúa còn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể vận động mạnh được.
- Ta đã sớm khỏe rồi!
- Chỉ có tám phần thôi!
- Được rồi, tám phần thì cũng xem như sắp khỏe rồi mà.
- Sắp khỏe không giống với hoàn toàn khỏe.
Lý Vân Dung nghẹn lời, trừng mắt nhìn Khấu Nhi đang che chắn đằng trước mình, tiểu tỳ này dám đưa tay ngang ngực mà trừng mắt to mắt nhỏ với nàng, kiên quyết không chịu để nàng lên ngựa.
Giằng co một hồi lâu, rốt cục nàng lựa chọn bỏ cuộc. Được rồi, nếu không thể cưỡi ngựa thì nàng sẽ đi luyện tập bắn cung! Chủ ý nhanh chóng được thay đổi, vừa mới tới Đông Viện định lấy cung tiễn của mình thì thấy trước cửa lại xuất hiện một “thần giữ cửa” khác ngăn trở.
- Công chúa chưa thể bắn tên.
- Vì sao?
- Nội thương của người còn chưa hoàn toàn khôi phục.
- Chỉ là bắn tên thôi mà!
- Không được!
- Ngươi… - đôi mắt Lý Vân Dung trừng lên nảy lửa, thế nhưng vẻ mặt Cúc Hương cũng kiên quyết không chịu nhượng bộ.
Hai tỳ nữ này thật ranh mãnh, phân công mỗi người một nơi ngăn cản không cho nàng cưỡi ngựa bắn tên.
Lại một màn giằng co hồi lâu, Cúc Hương giống như ăn được quả cân quyết tâm vậy, không chịu thối lui. Lý Vân Dung tức giận xoay người rời đi. Được rồi, vậy thì nàng đi lấy kiếm luyện tập vậy. Tâm ý nhất quyết, nàng lại hướng phòng binh khí mà đi. Kết quả, đi tới cửa phòng thì “môn thần” lần này đổi thành nhũ mẫu, tính cả Cúc Hương và Khấu Nhi nãy giờ đi theo sát nàng, ba người họ vây nàng lại.
- Làm gì? - nàng đảo mắt nhìn quanh ba người bao vây mình thành cái hình tam giác.
- Công chúa không thể chạm vào bất kỳ một loại binh khí nào.
- Cái gì? Có phải làm quá lên rồi không? Ta không phải là tay không thể cầm mà chân không thể đi, bệnh cũng không phải là chết được... Ngay cả lấy binh khí chơi đùa cũng không được?!
- Công chúa, nhũ mẫu chỉ là muốn tốt cho người thôi. Trước khi thân thể hồi phục hoàn toàn thì tuyệt đối không được vận động mạnh - lão phụ nhân tận tình khuyên nhủ.
Nàng chớp mắt nhìn, kêu lên ai oán:
- Này không thể làm, kia không thể làm, có khi ta chưa khỏe lại thì đã vì buồn mà sinh bệnh chết mất rồi.
- Công chúa, người có thể làm những việc khác mà!
- Ngươi nói cho ta biết, ta có thể làm cái gì?
- Hay là Cúc Hương hầu người đánh cờ?
- Lại chơi cờ? Chán ngấy rồi!
- Khấu Nhi đi thả diều với người!
- Cái trò chơi tẻ nhạt của mấy cô nương đó bổn công chúa không có hứng thú - nàng phủi phủi tay cười nhạt. Cử chỉ nam tính kia lập tức làm nhũ mẫu kháng nghị.
- Công chúa à... - nhũ mẫu ôn hòa nói - Không phải nhũ mẫu muốn nói người, nhưng tốt xấu gì người cũng nên học đánh đàn ngâm thơ như mấy thiên kim nhà các đại thần khác. Không nên lúc nào cũng nghĩ tới chuyện cưỡi ngựa bắn tên. Như Liễu tiểu thư, thiên kim của tướng quân, nàng cùng tuổi với công chúa thế mà đã là mẹ của hai đứa nhỏ, còn có ba vị thiên kim của trung thư thị lang đại nhân, so với công chúa còn thua xa về tư sắc... mỗi ngày người tới cửa xin cầu thân nối liền không dứt... Thế mà, trong cung Văn Nhạc lại thiếu người thăm hỏi, công chúa lại suốt ngày mặc quần dài giày da, khác với các công chúa và nương nương trong hậu cung, lúc nào cũng mặc những bộ váy sáu lớp thời thượng nhất tại thành Trường An này. Nghe nói, Thục phi nương nương còn mặc những loại váy tám lớp... ngẫm lại, nếu công chúa chăm chút một tý tới việc ăn mặc thì có thể khẳng định mấy phi tử công chúa tiểu thư kia còn thua xa. Nhưng… ai... công chúa nhìn lại xem, người trông chẳng khác nào một nam nhân cả... Ai...
Lại nói nữa rồi, từ khi nàng bước sang tuổi 18 thì nhũ mẫu lúc nào cũng kể lể trước mặt nàng nào thiên kim nhà ai gả cho công tử nhà ai, nào công tử nhà này cầu hôn thiên kim tiểu thư nhà ai. Nếu không thì lại khuyên nàng phải giống các tiểu thư khuê các kia, mặc những kim sam lũ váy tơ lụa….
- Nhũ mẫu, đúng là ta ăn mặc đơn giản không giống ai nhưng ta thấy rất thoải mái. Ta không cần nam tử phải bảo vệ hay là đối đãi với ta thế này thế kia, bổn công chúa cũng không cầu bọn họ cưới ta. Vả lại, tìm khắp thành Trường An này cũng chẳng có ai có thể vừa mắt được bổn công chúa cả!
- Vậy Hách đại nhân kia thì sao? - đột nhiên một câu toát ra làm cho Lý Vân Dung khựng người lại, thần sắc quật cường nháy mắt biến ngượng ngùng. Nàng liếc Cúc Hương một cái.
- Bỗng dưng nhắc tới người kia làm gì?
- Hách đại nhân chưa có thê thiếp lại tuấn tú lịch sự, nô tỳ cảm thấy hắn và công chúa rất xứng đôi.
- Nói bậy!
- Nô tỳ không có nói bậy!
- Hách đại nhân? Vị này… - nhũ mẫu tò mò hỏi.
- Đó chính là thống lĩnh ngự tiền Hách Khiếu Phong đại nhân ạ! Lần trước ba người chúng ta từng đối mặt với hắn một lần, về phần có chuyện gì thì không thể kể ra đây bởi vì nó không quan trọng. Quang trọng là chúng ta cảm thấy hắn đối với công chúa rất tốt!
- Chuyện này là thật sao? - vừa nghe thấy có người có hứng thú với công chúa thì ánh mắt mờ mịt của nhũ mẫu đột nhiên sáng lóe lên như chuông đồng - Sao trước giờ không nghe các ngươi nói qua. Vị Hách đại nhân kia năm nay bao nhiêu tuổi? Diện mạo trông thế nào? Tính tình ra làm sao?
Cúc Hương giơ lên ngón tay cái:
- Đó là đệ nhất mỹ nam tử, võ công cao cường. Trong cảm nhận của cung nữ chúng ta thì đó một hình tượng người chồng tốt nhất, ngay cả phi tử trong Dịch Đình cung này cũng mê hắn như điếu đổ.
Nghe Cúc Hương nói như vậy, Khấu Nhi cũng nhịn không được mà bật cười.
Nhũ mẫu vui vẻ nói:
- Ai nha, nam nhân tốt như vậy thì còn chờ gì nữa chứ. Công chúa, người mau nói với hoàng thượng đi, xin hoàng thượng tác hợp cho người và Hách đại nhân kia.
- Làm ơn mà ... Các ngươi càng nói càng khoa trương. Ta chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút nhưng các ngươi lại nói tới hôn sự... Không nói với các ngươi nữa - Lý Vân Dung than thở, xoay người hướng phía ngoài cung bước đi. Kỳ thật là mặt nàng đang đỏ như gấc chín, không muốn để các nàng nhìn thấy mà có dịp giễu cười.
- Công chúa, người đi đâu?
- Nếu không thể luyện kiếm, cũng không thể cưỡi ngựa, bắn cung thì ta đi dạo. Các ngươi không được phép đi theo ta! - nàng hắng giọng cảnh cáo, một thân quần áo đơn giản liền chạy đi nhanh như bay.
Sự thật là từ đêm hôm đó nàng không hề gặp lại Hách Khiếu Phong, và cũng từ đêm hôm đó, tư thế oai hùng bất phàm kia đã in đậm và quấy nhiễu tâm trí nàng mãi. Theo lời Khấu Nhi thì hành tung người này rất mơ hồ, thần long kiến thủ bất kiến vĩ*. Nhiều lần nàng cố ý gây chuyện trong hoàng cung hoặc là đi tìm hoàng huynh để xem có thấy hắn hay không nhưng kết quả là... thất vọng.
*rồng thần thấy đầu không thấy đuôi... chỉ sự bí ẩn
Nàng dạo quanh ngự hoa viên tới độ nhàm chán không chịu nổi, cho dù hoàng thành có rộng lớn, phong cảnh có đẹp mấy thì làm sao so được với thế giới bên ngoài kia? Nàng ngồi ở bên rìa hồ nước, dựa vào lan can hướng mắt nhìn hình ảnh bị đảo ngược trong mặt nước.
Nước hồ phản chiếu lại khuôn mặt của nàng chưa hề trang điểm, nàng không thích làm mấy chuyện đó, đơn giản vì thấy rất phiền phức. Đôi khi nàng thấy chính mình không hề thích hợp với cuộc sống đế vương này. Cũng giống như những con cá trong ao nước này, nhàn nhã không phải lo cái ăn... Nhưng nếu chúng biết bên ngoài còn có sông dài biển rộng thì chúng có thể chấp nhận ở trong cái ao này tới chết sao?
Lúc trước nàng còn có thể xuất cung ngắm cảnh, vì dưỡng thương, ước chừng một tháng này chưa hề bước chân ra khỏi cung... Nàng cảm thấy chân mình như sắp bị cuồng lên vì bị giam cầm vậy.
- Thật là nhàm chán quá đi…!
Nàng khẽ thở dài, ngồi lên trên lan can, hai chân vắt ra ngoài lắc qua lắc lại, tuyệt không sợ nếu nhỡ ngã xuống dưới ao thì thế nào. Mực nước dưới hồ rất sâu, ngập tới đầu người đứng.
Hai chân đong đưa qua lại... nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, muốn thử xem mức độ giữ thăng bằng của mình thế nào. Dù sao cơ thể nàng cũng đang bình phục... gần như là hoàn toàn, nếu cứ để cho gân cốt tay chân bất không được vận động thế này thì nàng thật sự buồn muốn chết mất! Sự nhàm chán nhanh chóng được loại bỏ khỏi tròng mắt, nhìn trên một cái, nhìn dưới một cái, nhìn trái một cái, nhìn phải một cái... linh quang chợt lóe lên.
Hắc hắc, hai bên khóe môi nàng giơ lên ranh mãnh. Nếu không được đụng tới binh khí, không được cưỡi ngựa bắn cung thì nàng có thể tìm ra một trò khác. Trước mắt “cái kia” chính là một chủ ý để giải buồn hữu hiệu! Nàng nhìn đông nhìn tây một lát, thấy bốn bề đều vắng lặng liền nhảy xuống khỏi lan can, xoa xoa hai bàn tay vào nhau... quyết định xong, chân tay cũng phối hợp linh động, gân cốt căng lên chuẩn bị.
Trong khu vườn cây xanh ngắt ấm áp, có hai nam nhân đang chậm rãi đi tới. Trong đó, một người trông rất tuấn tú xuất chúng, hai tay bắt chéo ở đằng sau, dáng đi vững vàng, một thân áo bào trắng, phong thái nhã nhặn nho nhã, ngạo nghễ mà uy nghiêm. Người này đúng là cái người mà rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác - Hách Khiếu Phong.
Đi cùng hắn là một nam tử có vẻ bề ngoài xuất sắc nhưng nhìn rất khô khan già dặn... chứng tỏ người này đã chinh chiến trên sa trường rất nhiều năm. Hắn có cái thô của một hảo hán, đó là Vân Huy tướng quân - Hàn Nhạc, hắn vừa mới trở lại kinh thành. Sau khi hồi kinh, hắn lập tức tới tìm Hách Khiếu Phong, hảo huynh đệ kết nghĩa của hắn.
Hàn Nhạc cùng Hách Khiếu Phong vừa đi vừa nói chuyện, hắn đem mọi chuyện kể cho vị huynh đệ tốt của mình nghe ....
- Lần này tiểu đệ được về một tháng, trước là bẩm báo với hoàng thượng về tình hình nơi biên cương, sau là thăm người nhà. Và quan trọng nhất chính là tìm đại ca để uống vài ly rượu - nói tới đây, Hàn Nhạc nhịn không được muốn nói vài lời với vị hảo huynh đệ anh tuấn đầy hứa hẹn này - Hách đại ca, tuổi huynh cũng không phải ít nữa, cũng nên tính chuyện cưới vợ đi chứ. Cho tới bây giờ huynh vẫn không coi trọng một cô nương nào sao? Đệ có một đối tượng, nếu không... tiểu đệ sẽ làm mai cho huynh.
Hách Khiếu Phong ngay cả mày cũng chưa động một chút, thản nhiên đáp lại:
- Nếu là có người nhờ ngươi làm mai thì miễn cho!
- Haizzzz, đúng là không gạt được huynh mà. Kỳ thật là tướng gia bảo đệ tới, hắn biết là đệ và huynh có giao hảo nên nhờ ta nói một tiếng với huynh - Hàn Nhạc gãi gãi đầu.
- Việc này hoàng thượng cũng có đề cập với ta, nhưng ta đã có lời từ chối rồi!
- Sao? Hoàng thượng đã đề cập chuyện này với huynh? - Hàn Nhạc vừa nghe là biết không còn hy vọng nữa, ngay cả hoàng thượng mà đại ca còn dám cự tuyệt thì… thiên kim của tướng gia tuyệt đối không có phúc làm Hách phu nhân rồi.
Nói tới vị Hách đại ca này của hắn thì chẳng những có vẻ bề ngoài xuất chúng mà công phu rất giỏi, trong toàn hoàng thành này thì người duy nhất mà hắn bội phục chính là Hách đại ca. Hách đại ca tuy là thống lĩnh ngự tiền thị vệ ngự lâm quân nhưng không ai biết rằng huynh ấy chính là thần tử mà hoàng thượng tín nhiệm nhất.
Hoàng thượng vốn có ý cho Hách đại ca chức quan to hưởng lộc hậu nhưng đại ca không nhận, tình nguyện làm một thống lĩnh tự do. Nghĩ lại thì thấy đại ca thật thông minh, giống như hắn, mặc dù thân là tướng quân nhưng ngay từ những ngày đầu tiên nhậm chức thì bắt đầu xuất hiện một đống mối quan hệ xã giao, hại hắn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
- Đại ca, trong thành Trường An này không thiếu mỹ nữ, chẳng lẽ không có người nào lọt vào mắt huynh sao? Nghe nói thiên kim nhà Ngự sử Thái đại nhân vừa tới tuổi cập kê, năm trước trong một buổi thưởng nguyệt đã biểu hiện rất tốt nên tiếng tăm đồn rất xa, lại còn có đại tiểu thư nhà thượng thư đại nhân, tài mạo song toàn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, cùng với Trương Thục phi trong hậu cung là tam đại mỹ nữ của kinh thành. Bỏ qua Trương Thục phi, hai vị kia đúng là rất đẹp, không có một nữ nhân nào so được với các nàng. Mọi nam nhân đều ao ước có được các nàng, chẳng lẽ đại ca không nghĩ vậy sao?
Hách Khiếu Phong hoàn toàn thờ ơ với những lời nói của Hàn Nhạc, nhưng đối với cách hắn nói lại có chút ý kiến: “Không có một nữ nhân nào so được với các nàng? Không hẳn vậy.”
Hách Khiếu Phong cười thần bí, không nói gì nữa. Đêm đó, một cảnh đẹp đã in sâu trong đầu hắn. Cặp mắt trong veo lung linh cùng dung nhan như được chạm khắc một cách tinh xảo, nên, so với những nữ nhân xuất sắc mà hắn từng gặp qua thì mỹ mạo không phải là đáng ngạc nhiên, nhưng cá tính thì cô gái khác không thể có được. Mỗi khi hắn đấu võ mồm với nàng thì nàng liền lên tinh thần rất nhanh, ngôn ngữ thì đầy quật cường khiêu khích, khiến một người ít cười như hắn cũng nhịn không được nhiều lần mỉm cười.
Thấy một người không bao giờ cười lại nở nụ cười khiến cho Hàn Nhạc tò mò vô cùng:
- Đại ca cho rằng có một cô gái xuất sắc hơn hai vị thiên kim kia sao?
- Là … - ánh mắt sâu thăm thẳm lơ đãng nhìn về phía trước. Hách Khiếu Phong đang muốn mở miệng thì thoáng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt… giật nảy mình!
Hàn Nhạc kỳ quái nhìn Hách đại ca, theo tầm mắt mà hướng tới phía trước, hắn muốn biết thực ra là cái gì đã làm cho đại ca ngây ngốc nhìn không chớp mắt…
Ở phía trước, bên ao nước, có một người giống như là... khỉ vậy, dường như đang trèo lên cây. Người này không phải ai khác chính là người “trời không sợ, đất không sợ” - Văn Nhạc công chúa.
- Cái gì? Không phải… là Văn Nhạc công chúa sao? Nàng đang làm gì vậy?
- …… - Hách Khiếu Phong cũng rất muốn biết, vì sao mỗi lần gặp mặt là nàng luôn có cái bộ dạng khiến người ta không ngờ tới vậy?
- Ha ha… nàng vẫn là bướng bỉnh giống như trước kia. Đã lâu không cùng nàng tranh luận một phen.
Ưng mâu đột nhiên thu hồi lại, mâu quang lợi hại bắn về phía Hàn Nhạc:
- Ngươi và công chúa rất thân thiết ư?
- Đâu chỉ như vậy, chúng ta là tri kỷ - Hàn Nhạc vui vẻ trả lời.
Tâm Hách Khiếu Phong đột nhiên căng thẳng, một thứ cảm giác buồn bực... không còn sự lạnh lùng thoáng nảy lên. Và lúc đó, hắn phát hiện... lần đầu tiên trong cuộc đời... hắn biết tới ghen tỵ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook