Công Chúa Tha Mạng
-
Chương 99: Ẩn ý của Túc Sa Duyệt Dung
Ban đêm trên thuyền, gió thổi mang theo hơi ẩm ướt của biển hòa lẫn với mùi máu tanh.
Cố Nguyệt Mẫn xiêm váy nửa che vùi trong lòng Nguyên Thương, hai vai lộ ra xuân sắc khiến trong phòng có chút khô nóng. Nhưng Cố Nguyệt Mẫn nhắm mắt ngủ rất trầm, Nguyên Thương đành phải dằn lòng muốn hôn nàng thắm thiết lại, chỉ có thể nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, đem nàng chặt chẽ ôm trong lòng, muốn đem cả trái tim của nàng đều hòa tan cùng mình.
Một canh giờ trước, Nguyên Thương rốt cuộc hiểu được tất cả.
Dùng lời bộc bạch để kể thì chỉ hai ba câu, nhưng mà, từ góc nhìn của Cố Nguyệt Mẫn, quả thật đau đến tận xương tủy.
Cố Nguyệt Mẫn lúc sáu tuổi, đã được cô cô Cố Thường Y đả thông hai mạch nhâm đốc, dưới sự giám sát không hề buông lỏng một khắc nào, học võ cường thân, còn cẩn thận giám sát ca ca Cố Duệ, nói cho hắn biết muội muội trời sinh có bệnh, tánh mạng gian nan. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duệ hiện lên thần sắc kiên nghị, dùng bàn tay nho nhỏ của hắn cầm lấy kiếm mà hắn không yêu thích. Bởi vì hắn nói: "Ta muốn bảo hộ mẫu thân và muội muội."
Cố Duệ cùng Cố Nguyệt Mẫn là song thai, đều là đứa nhỏ thông minh, khi còn bé đều giống như tiểu thiếu gia, hậu duệ đại quý tộc, chịu gian khổ không giống những đứa bé khác. Thẳng đến khi dần lớn lên, học theo tính tình Cố Thường Y dùng cà lơ phất phơ, cợt nhả để bảo hộ chính mình.
Đều là con của Túc Sa Duyệt Dung, bởi vì di truyền bệnh của nàng, là con gái, cho nên được Cố Thường Y ôm vào trong ngực; Mà Cố Duệ, phải liều chết liều sống học tập văn thao vũ lược, qua lại giữa giang hồ cùng triều đình, các thứ như sách luận binh pháp đều không ít, cùng Thái tử huynh trưởng giống nhau, làm một ca ca che gió chắn mưa.
Song bào thai trời sinh có linh tê [ hiểu ý nhau ], ca ca như vậy, kiêu ngạo của hắn, lòng thương tiếc của hắn, đều chân chân thật thật truyền đạt cho Cố Nguyệt Mẫn, muội muội duy nhất trong lòng hắn.
Đối với huynh muội Cố Nguyệt Mẫn, mẫu thân Túc Sa Duyệt Dung giống như núi Thái Sơn đè áp, như thần tiên hỉ nộ không lộ sắc, hết thảy những cảm xúc dao động có thể nhìn ra được ở mẫu thân đều đến từ cô cô, mặt đầy tươi cười ôm mình mỗi ngày.
Cố Nguyệt Mẫn từ bé đến lớn số lần gặp gỡ phụ hoàng ít đến đáng thương. Trong cảm nhận của nàng, Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Thường Y mới là song thân[ cha mẹ ]của nàng và ca ca.
Nàng nhớ rõ Cố Thường Y ôm hai huynh muội cưỡi ngựa, nhớ rõ Cố Thường Y nghiêm mặt giám sát mình và ca ca luyện công. Thậm chí, khi nàng cùng Cố Duệ thích nghịch ngợm phá phách, gây chuyện thị phi, sau đó Cố Thường Y bùng nổ không phân tốt xấu bao che khuyết điểm, lộ ra thần sắc không biết làm sao nhưng biểu tình lại cưng chiều hạnh phúc giống mẫu thân.
Mỗi khi như vậy, Túc Sa Duyệt Dung sẽ bất động thanh sắc cười nhạo Cố Thường Y tính khí tiểu hài tử, sau đó Cố Thường Y phản bác, Túc Sa Duyệt Dung dẫn chứng phong phú [nói có sách, mách có chứng ] chèn ép, Cố Thường Y nhảy dựng lên, mặt dày chơi xấu. Sau cùng vẫn là Cố Thường Y đuối lý," ngang ngược " cậy vào võ nghệ Tiên thiên cao thủ đem Túc Sa Duyệt Dung nhốt vào phòng ngủ, phải giống như trên chiến trường khiến người nào đó tước vũ khí đầu hàng.
Cố Thường Y cuối cùng sẽ khinh thường nói: "Đừng nghĩ là ta sẽ sợ tài nữ như ngươi! Ngươi không nghe nói qua sao? Tú tài gặp phải binh, có lý cũng không thể nói được!"
Túc Sa Duyệt Dung lúc này sẽ vẻ mặt " Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán * " thần sắc khiếp sợ: " Ồ? Thường Y từ khi nào [ nói có sách, mách có chứng ]?"
( * ) Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán: Ba ngày không gặp, lúc gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Cố Thường Y ánh mắt dời xuống trước ngực đầy đặn của Túc Sa Duyệt Dung, không có ý tốt nói: "Bị mực nơi này của ngươi nhiễm đen!"
Túc Sa Duyệt Dung lại nhìn mặc hương trên bàn sách do thuộc hạ tiến cống, cười nói: "Ha ha, đúng rồi, khó trách gần đây trên người ngươi có hương mực của đàn [ cây đàn hương ] Nam Sơn..."
Cố Thường Y da mặt dày hơn tường thành, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đắc ý, như đang khai sáng đại nghiệp vô biên nói: "Đây không phải hương mực của đàn Nam Sơn, là đêm qua khi phong vân [ mưa gió ] hội tụ, ngón tay ta dính phải hương quỳnh mật."
Mặc kệ là người tài hoa vô song, cơ trí tính toán hơn người cỡ nào, cũng sẽ bị lời nói như vậy làm mặt đỏ bừng, sau đó nhận mệnh bị Cố Thường Y không quan tâm ôm vào trong phòng ban ngày tuyên dâm.
Mà huynh muội Cố Nguyệt Mẫn, ban đầu còn cắn ngón tay lòng tràn đầy nghi hoặc, cho đến sau này khi hiểu được cũng sớm bình tĩnh thành thói quen.
Vị " Minh Huy Công chúa ", trong những năm tháng đó, trải qua mười năm gia đình tràn ngập ấm áp. Thời thơ ấu của hai huynh muội bọn họ, so với những con cháu hoàng thất khác, đã hạnh phúc mỹ mãn biết bao?
Nhưng mà, tuổi càng lớn, huynh muội Cố Nguyệt Mẫn tâm tư dần dần trở nên nặng nề. Mẫu thân thành " mẫu hậu ", cô cô thành " hoàng cô cô ", hậu cung tranh đấu gay gắt, triều đình mạch nước ngầm mãnh liệt, khiến cho hai huynh muội dần dần hiểu chuyện càng thêm lo lắng.
Tư duy của huynh muội Cố Nguyệt Mẫn thay đổi, nhưng duy nhất không thay đổi, chính là chưa bao giờ cho rằng cô cô và mẫu thân yêu nhau là sai lầm.
Cho nên, khi Thần Cơ Tử cùng mẫu thân âm thầm thương nghị kế hoạch giả chết trốn ra hoàng cung, huynh muội hai người vui mừng khôn xiết, thậm chí còn cùng nhau kế hoạch nên mua sản nghiệp ở nơi nào của Giang Nam để cùng mẫu thân, cô cô chung sống.
Túc Sa Duyệt Dung nói với bọn họ: "Suỵt -không được nói cho cô cô nha! Chúng ta cho nàng một kinh hỉ!"
Hai huynh muội sùng bái cô cô âm thầm cao hứng, bọn họ, cũng có thể làm chút chuyện cho cô cô tài giỏi, tuy rằng, chỉ là bảo vệ một bí mật mà thôi.
Năm đó, bọn họ mười ba tuổi đã hiểu chuyện nhiều lắm. Mười ba tuổi, là tuổi có thể cưới gả, xem như trưởng thành, tuổi đó mẫu thân cũng đã sớm bắt đầu chỉnh đốn sản nghiệp Túc Sa gia đem gia tộc Túc Sa hướng tới phồn vinh. Không hề xem bọn họ là tiểu hài tử, Túc Sa Duyệt Dung ở trước mặt bọn họ cùng thần y nói chuyện.
"Bệnh của ngươi đã bỏ lỡ tuổi, không thể kéo dài nữa, lão đạo sĩ Thiên Vân Quan kia hẳn đã nói qua với ngươi."
"Phải, sư phụ đã nói qua. Nếu tiền bối có thể giúp tiểu nữ có thêm mười năm tuổi thọ, tiểu nữ sẽ khắc sâu trong lòng."
Thần Cơ Tử vẻ mặt khó chịu, "Ngươi chính là quá giữ lễ tiết, ta không thích. Vẫn là tiểu nha đầu Cố Thường Y kia hợp khẩu vị của ta! Ừ, chỗ ta có một biện pháp, có lẽ có thể trị, nhưng mà, đây là nghiên cứu lúc tuổi già, chưa từng thử nghiệm qua, không biết có dùng được hay không."
Túc Sa Duyệt Dung sắc mặt khó nén vui mừng: "Biện pháp gì?"
Thần Cơ Tử như tiểu hài tử lộ ra khinh bỉ: "Ta còn tưởng ngươi đối với chuyện gì cũng sẽ phong khinh vân đạm * ! Xem ra vẫn sợ chết!"
( * ) Vân đạm phong khinh [ mây thưa gió nhẹ ]: chỉ tính cách điềm nhiên, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
"Ta đương nhiên sợ chết." Túc Sa Duyệt Dung cũng không phản bác, tươi cười hạnh phúc lại thâm tình, " Nàng dính ta như vậy, lại sợ tịch mịch, ta chết, ai bồi nàng đây?"
Lão ngoan đồng Thần Cơ Tử kinh ngạc há miệng thở dốc, rốt cục lộ ra tuổi tác của hắn, nhìn thấu thế sự tang thương, cùng với sự vui mừng của trưởng bối tuổi già dành cho hậu bối.
"Vậy liền thử đi! Chờ ngươi rời hoàng cung, chúng ta sẽ thử." Thần Cơ Tử lại khôi phục bộ dáng lão ngoan đồng, "Biện pháp này cần phải có năm cao thủ Tiên Thiên hành công, ngươi còn cất giữ Tần Hoàng bảo tàng thì không chắc! Hắc hắc, muốn thu mua Tiên thiên cao thủ, giá cả cũng không thấp nha -"
Túc Sa Duyệt Dung cười nói: "Chí ít, Thiên Hương Đan mà Thần Cơ Tử tiền bối muốn thì có thể cầm lấy."
Thần Cơ Tử hai mắt tỏa ánh sáng, "Tốt tốt tốt! Chuyện mua bán này ta đáp ứng!"
Nhìn xem, việc buôn bán, Túc Sa Duyệt Dung cơ hồ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có thể sợ ai?
Nhưng mà, không bao lâu sau, kế hoạch âm thầm chuẩn bị giả chết, lại bị Hoàng đế biết được. Thật ra Túc Sa Duyệt Dung vẫn nghĩ, Hoàng đế sẽ cam chịu chuyện này.
Nhưng nàng đã quên, nàng có thể tính toán mọi thứ, lại không tính được lòng người.
Giống như lúc trước, nàng đối với Quán chủ Thiên Vân Quan - sư phụ của nàng, nói: "Đệ tử thiển thường triếp chỉ *..."
( * ) Thiển thường triếp chỉ : chỉ việc mới ở giai đoạn đầu.
Ý ở đây nói: Tình cảm chỉ vừa chớm nở.
Tình cảm vấn vương, khiến người ta từng bước chìm đắm, đối mặt với Cố Thường Y, người làm biến động tâm hồn nàng, nàng có thể " thiển thường triếp chỉ " sao?
Tình cảm khó nén a!
Một vị Hoàng đế phía trên vạn người, vì giang sơn, dễ dàng tha thứ việc bị muội muội mình cắm sừng, đối tượng còn là một quốc gia chi mẫu. Từng bước từng bước tha thứ, cũng không khiến Hoàng đế trở thành " thói quen ". Hoàng đế cũng có thất tình lục dục*, Hoàng đế cũng sẽ khó kiềm chế mà yêu thích một người. Hơn nữa, đừng quên, huynh muội này, tính tình cùng quan điểm, ý chí cùng hoài bão, vô cùng giống nhau!
-------------------
Thất tình lục dục : là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người.
Thất tình bao gồm: hỉ ( vui mừng), nộ ( giận dữ), ai ( buồn bã), lạc ( vui vẻ), ái ( yêu thương), ố ( ghét) và dục ( ham muốn).
Lục dục bao gồm:
1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
2. Thính dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.
3. Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.
4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.
5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.
6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.
-------------------
Vì thế, yêu cùng một người, cũng đều thuận lý thành chương [ rõ ràng, hợp lẽ ].
Hơn nữa, nữ tử giống như Túc Sa Duyệt Dung, có bao nhiêu người có thể chống lại mị lực của nàng? Tả Hiền, Đậu Uyên, Viên đại tướng - thuộc hạ của Cố Thường Y, cũng từng quỳ gối dưới nụ cười đạm nhiên của Túc Sa Duyệt Dung.
Ban đêm ngày đó, Cố Nguyệt Mẫn,Cố Duệ cùng mẫu thân chơi cờ. Đã trở thành thiếu nữ thiên tài mười ba tuổi, nhưng vẫn không phải đối thủ của mẫu thân nàng.
"Mẫu hậu, người không thể nhường cho ta sao?" Chuyện đầu tiên Cố Nguyệt Mẫn học được ở mẫu thân nàng, chính là làm nũng diễn trò.
"Ta nhường ngươi, còn ý nghĩa gì? Hơn nữa..." Túc Sa Duyệt Dung ngón tay thon dài nhẹ nhàng đè xuống quân cờ tuyết trắng giống như làn da của nàng, lộ ra nụ cười ám muội ý vị thâm trường, "Cũng không tới phiên mẫu hậu nhường ngươi a!"
Cố Nguyệt Mẫn trừng mắt liếc Cố Duệ, "Đều là ca không tốt! Còn là song bào thai đấy! Ánh mắt ta vừa rồi rõ ràng như vậy, ngươi cũng không hiểu được?"
Cố Duệ vô tội buông tay: "Thì cũng phải có cơ hội a! Mẫu thân rất tinh mắt, thời gian uống một ngụm trà ta sao có cơ hội trộm?"
Túc Sa Duyệt Dung nhìn hai huynh muội đùa giỡn khiến bản thân mình vui vẻ, cười híp mắt, "Một chút tiểu xiếc [ lừa bịp ] đó của các ngươi, vẫn là đến trước mặt cô cô các ngươi chơi đi!"
Cố Duệ ngượng ngùng cười, Cố Nguyệt Mẫn cọ vào lòng nàng. "Chờ cô cô trở về, nàng sẽ không cùng chúng ta chơi đâu, nàng càng lúc càng chê chúng ta vướng bận."
Cố Duệ gật đầu: "Đúng vậy! Còn phái ta đi giang hồ học tập thu gom thế lực! Để cho muội muội tiếp quản Mạc thị thương hành. Muốn hai chúng ta bận tối mày tối mặt không có thời gian quấn quít lấy người!"
Túc Sa Duyệt Dung không nhịn được nở nụ cười. Bởi vì cô cô bá đạo hẹp hòi toàn tâm toàn ý.
Lúc này, Mặc Lan vội vàng chạy tới, nói: "Nhị tiểu thư, bệ hạ tới! Đã đến tiền điện!"
Túc Sa Duyệt Dung lông mày chau lại, bình tĩnh thu cờ, phân phó hai huynh muội, nói: "Đi trốn đi!" Hai huynh muội vội vàng núp dưới một cái bàn được bài trí rực rỡ bên cạnh điện thờ.
Dưới ánh trăng, Hoàng đế Đại Yến vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện trong tẩm cung Hoàng hậu. Nhưng thực rõ ràng, người đứng đầu một quốc gia này, tâm tình đang không tốt.
"Tam Lang, đã trễ thế này, vừa trở về sao?" Túc Sa Duyệt Dung so với Cố Nguyệt Mẫn còn tinh thâm biểu diễn hơn, ánh mắt nhu hòa giống như Quan Âm đại sĩ xót thương, "Thiếp thân pha trà cho người."
Hoàng đế im lặng không nói.
Đợi cho đến khi nàng không nhanh không chậm pha trà xong, hắn mặt không chút thay đổi chậm rãi uống, sau đó, nhìn Hoàng hậu của hắn không nói một lời.
Túc Sa Duyệt Dung bồi hắn ngồi, ôn nhu cười nói: "Hôm trước ta thu được mấy bản lẻ, Tam Lang muốn xem không?"
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, "Cũng khuya như vậy rồi, còn xem sách cái gì. Đi ngủ đi!"
Túc Sa Duyệt Dung gật đầu, nói: "Ta đi gọi Hoàng công công."
"Không cần." Hoàng đế giữ chặt tay nàng, "Đêm nay trẫm ở nơi này của ngươi."
Túc Sa Duyệt Dung dịu ngoan [ dịu dàng, ngoan ngoãn ] mặc hắn nắm, lại ôn nhu nói: "Tam Lang, đây không hợp lễ. Ngươi hẳn phải ở Càn cung triệu hồi phi tử thị tẩm..."
"Không hợp lễ?" Hoàng đế nắm bắt tay nàng lâm vào của nàng lòng bàn tay, "Vậy ngươi cùng hoàng muội trẫm tằng tịu có xem như không hợp lễ?"
"Bệ hạ." Túc Sa Duyệt Dung thản nhiên dùng tôn xưng, "Nô tì không còn ở trần thế bao lâu nữa, bệ hạ cần gì nổi nóng với người sắp chết?"
"Ta không nổi nóng với ngươi." Hoàng đế bỗng nhiên phóng nhẹ ngữ khí, thậm chí mang theo ý tứ khẩn cầu, "Ngươi đừng đi, có được không?"
Túc Sa Duyệt Dung trên mặt lạnh nhạt lộ ra chút kinh ngạc.
"Duyệt Dung..." Hoàng đế khóe mắt ngấn lệ, "Chúng ta quên hiệp định, ngươi không gặp Thường Y nữa, ta coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chúng ta nối lại tiền duyên!"
"Tam Lang..." Túc Sa Duyệt Dung khẽ thở dài một tiếng, tâm Hoàng đế bỗng chốc lạnh đi.
Nàng nói: "Tam Lang, ngươi và ta chưa từng có duyên, sao lại có phân [ phân ly ] * ?"
( * ) Ý ở đoạn này: Trước đó bên nhau cũng không phải là duyên phận. Không phải duyên thì làm gì có chia cắt hay nối lại.
Hoàng đế sắc mặt theo lời nói của Túc Sa Duyệt Dung mà thay đổi.
"Ta kính Tam Lang, như thân huynh trưởng."
Như thân huynh trưởng.
-Bởi vì, ngươi là huynh trưởng của Cố Thường Y, cho nên, cũng là huynh trưởng của ta. Bởi vì ngươi là người mà tỷ tỷ đã qua đời của ta yêu nhất, cho nên ta kính ngươi như huynh trưởng. Tất cả tình nghĩa ta đối với ngươi, cũng đều vì Cố Thường Y. Cho nên, ngươi muốn ta không thương nàng, làm sao có thể được đây?
Túc Sa Duyệt Dung rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Hoàng đế, cổ tay bị bóp đến xanh.
Huynh muội Cố Nguyệt Mẫn trốn dưới bàn cạnh điện thờ, nhìn nhau chằm chằm, khẩn trương không nói nên lời.
Túc Sa Duyệt Dung kiên quyết như thế, một khi làm Hoàng đế tức giận, hắn xé rách thể diện tùy tiện tìm một cái cớ cũng có thể khiến cho Túc Sa Duyệt Dung ở trong hậu cung không có ngày lành.
Không khí dường như ngưng đọng.
"Vạn tuế gia!" Hoàng công công ở ngoài cửa điện lớn tiếng nói, "Phía tây có cấp báo."
"Đã biết." Hoàng đế thật sâu nhìn Túc Sa Duyệt Dung, qua lúc lâu, mới đứng lên, ly khai tẩm cung.
Mặc Lan từ chỗ tối đi ra, đối với Túc Sa Duyệt Dung gật đầu, nói: "Nhị tiểu thư yên tâm, trong tay ta còn hai cấp báo của Mạc thị thương hành truyền đến, nếu Hoàng đế đến cũng có thể ứng phó thêm hai lần nữa."
Túc Sa Duyệt Dung mỏi mệt gật đầu, nói: "Tặng cho Hoàng công công một ngoại trạch [ chỗ ở bên ngoài ]."
"Vâng!" Mặc Lan cúi đầu lui đi ra ngoài.
Đợi đến khi Hoàng đế đi xa, hai huynh muội mới chui ra khỏi bàn.
Cố Duệ nói: "Mẫu hậu, người không sao chứ?"
Cố Nguyệt Mẫn nắm tay mẫu thân, phát hiện trong lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi. "Nương, tay người... " Bị bóp đến xanh.
Túc Sa Duyệt Dung nhìn hai hài tử, có chút xuất thần.
Có lẽ, nàng là nữ tử ác độc nhất thế gian này. Khi Thường Y vẫn còn là đứa nhỏ, liền câu dẫn nàng. Đối mặt với phu quân của mình, lại không có chút tình nghĩa, thậm chí còn có ý niệm trong đầu vì Cố Thường Y lưu lại đứa nhỏ. Cực kỳ ích kỷ, bất tri bất giác, đem hai Hoàng tử, Công chúa xem là đứa nhỏ của nàng và Cố Thường Y.
Cố Thường Y, nữ tử giống như nàng ấy, nàng sao xứng đôi? Nhưng mà, dù một khắc sau sẽ chết, nàng cũng khó lòng buông tay Cố Thường Y.
Từ trước đến nay, vô số chuyện khiến nàng phải lao tâm. Khi Tần triều xuống dốc, rồi vì Cố gia, sau lại đến Thái tử cùng nhị Hoàng tử từng bước ép sát muốn tiêu diệt vương phủ, tiếp đến là hậu cung - ngươi lừa ta gạt.
Nàng thầm nghĩ buông tha mọi thứ, cùng Cố Thường Y bên nhau, như vậy, không thể được sao? Có phải hay không, vì đã câu dẫn Cố Thường Y nên bị trừng phạt?
Túc Sa Duyệt Dung cúi đầu, một hàng nước mắt rơi xuống.
Cố Nguyệt Mẫn sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, "Mẫu thân -"
Cố Duệ cũng quỳ gối bên cạnh, nắm chặt tay Túc Sa Duyệt Dung, khóc còn lợi hại hơn Túc Sa Duyệt Dung, "Mẫu thân, người, người đừng khóc, con đã trưởng thành, con nhất định sẽ bảo hộ người!"
Cố Nguyệt Mẫn cầm khăn giúp nàng lau khô nước mắt, thấp giọng nói: "Mẫu thân, người phải tin tưởng bản thân, tin tưởng cô cô, người còn có chúng ta."
Túc Sa Duyệt Dung phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ, nói: "Ừ, các ngươi đã trưởng thành."
Đúng lúc này, Mặc Lan vội vàng xông vào so với lần trước còn gấp hơn.
"Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa đến đây!"
Cố Duệ bỗng chốc nhảy dựng lên, lôi kéo Cố Nguyệt Mẫn chạy đến cái bàn vừa rồi.
"Duyệt Dung, Duyệt Dung!" Tiếng cười của trưởng công chúa Cố Thường Y từ xa truyền tới, "Ta đã về rồi!"
Túc Sa Duyệt Dung bất động thanh sắc lau khô nước mắt, nói với Mặc Ngôn: "Đi, không cho người khác tới gần, trông coi kẻ dưới! "
" Tiểu thư yên tâm! " Mặc Ngôn ngầm hiểu gật đầu.
Không bao lâu, Cố Thường Y hấp tấp chạy vào, nhanh chóng đem Túc Sa Duyệt Dung ôm vào lòng.
"Duyệt Dung, Duyệt Dung, Dung nhi tốt của ta, ngươi đoán ta mang cái gì đến cho ngươi?" Cố Thường Y lấy ra một cây ngọc trâm tử sắc, vẻ mặt lấy lòng. Bỗng nhiên phát giác Túc Sa Duyệt Dung sắc mặt không đúng, cúi đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói: "Duyệt Dung, sao mắt ngươi lại đỏ?"
Túc Sa Duyệt Dung không chút nào che giấu ngẩng đầu kề sát mắt gần nàng, nói: "Vừa rồi có hạt cát rơi vào trong mắt ta, rất đau, ngươi giúp ta thổi đi."
Cố Thường Y không chút nghi ngờ, còn tưởng thật giúp nàng thổi hồi lâu.
Đợi một hồi, Túc Sa Duyệt Dung đầu ngón tay quyến rũ gõ một chút vào trán nàng, "Được rồi, đừng thổi nữa!"
Cố Thường Y cười giúp nàng mang trâm, vừa lòng gật đầu, nói, "Ta cảm thấy cây trâm này rất hợp với ngươi!" Ngọc trâm được điêu khắc tinh xảo so với cây trâm bình thường bằng ngọc thạch quý hơn nhiều, người bình thường đều không mua nổi, huống chi còn là ngọc bích được điêu khắc hoa Tử La Lan cực nhỏ. Nhưng mà, Trưởng Công chúa tất nhiên tài đại khí thô [ giàu có, phô trương ].
Cố Thường Y cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trầm xuống, "Tay ngươi làm sao vậy?"
Túc Sa Duyệt Dung mắt đẹp chuyển động, chứa đầy u oán: "Còn không phải tại ngươi!"
"Tại ta?" Cố Thường Y không rõ, "Ta làm gì?"
Túc Sa Duyệt Dung cắn môi dưới vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ, "Còn không phải đêm qua bị ngươi xiết..."
Cố Thường Y thoáng cái hiểu được, khóe miệng nở nụ cười không ý tốt, "Là do ta không tốt, đêm nay ta sẽ nhẹ một chút... Chúng ta lại tiếp tục chơi trò mới..."
Hai huynh muội vẫn ngồi xổm dưới cái bàn rộng lớn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nháy mắt mấy cái.
Ca, chúng ta đừng núp ở đây... Hai người trên giường chơi rất dữ dội, Cố Nguyệt Mẫn dù sao cũng là cô nương, sớm chịu không nổi.
Không được, cô cô võ nghệ rất cao, chúng ta lúc này đi ra ngoài, cô cô sẽ phát hiện. Chúng ta đợi thêm một chút, chờ các nàng kìm lòng không đậu hoàn toàn quên mình, chúng ta hãy đi ra...
Cố Nguyệt Mẫn không nói gì.
-------------------
"Một khi đã như vậy, ngươi tính làm sao đây?" Thần Cơ Tử nhíu nhíu mày.
Túc Sa Duyệt Dung bình tĩnh giống như đây không phải là chuyện của mình: "Hết cách. Hắn không cho ta "giả chết", ta liền "chết thật" một lần là được."
"Như vậy rất nguy hiểm! Cho dù dùng Bế Khí Đan [ đan dược ngừng thở ] cũng không thể giúp ngươi kéo dài trên ba ngày."
"Tên đã trên dây, không thể không bắn." Túc Sa Duyệt Dung trong mắt lóe lên kiên quyết, "Hoàng Thượng đã động tâm tư. Hắn là Hoàng đế, chưa từng có thứ không chiếm được. Bây giờ trong lòng còn cố kỵ, qua một thời gian nữa, hắn nghĩ thông suốt, muốn vạch kế hoạch càng khó hơn. Nói không chừng dù ta bệnh chết thật cũng không thể đi ra ngoài."
Thần Cơ Tử giương mắt nhìn nàng một cái, không chút để ý nói: "Ta thấy ngươi xui khiến Cố nha đầu mưu phản còn tốt hơn!"
Túc Sa Duyệt Dung ánh mắt lộ ra chút khổ sở.
"Trừ ta, người thân nhất với nàng cũng là ca ca này. Chuyện của ta cùng Thường Y, hắn nhịn mười năm, Thường Y trong lòng đối với hắn áy náy, hận không thể đem mệnh đưa cho hắn, sao có thể nguyện ý làm chuyện đại nghịch bất đạo. Nàng từ nhỏ coi Hoàng đế như cha, ta không thể khiến nàng khó xử!"
Thần Cơ Tử miệng ngậm đầy điểm tâm, nói: "Tùy ngươi, dù sao cũng là chuyện của các ngươi. Thật không biết tên tiểu Ngưu kia có thể tức giận đến từ trên trời nhảy xuống hay không."
Túc Sa Duyệt Dung mắt chuyển ý cười, "Ta sẽ chuyển lời lại cho sư phụ."
"..."
Túc Sa Duyệt Dung giả chết, vốn rất nguy hiểm. Chuyện này, trừ bỏ Túc Sa Duyệt Dung cùng Thần Cơ Tử, Cố Nguyệt Mẫn biết, Cố Duệ biết, Mặc Lan biết, Tả Mạn Thuyền biết, Đậu Uyên biết, Lữ Thiên Tứ biết, ngay cả tình địch Ngọc Hoàn Điền cũng biết. Chỉ có Cố Thường Y không biết.
"Ta giả chết, có ba phần sống; dùng biện pháp chữa bệnh của Thần y, cơ hội sống giảm thêm hai phần. Còn không đến một phần cơ hội, cũng không biết phải mất bao nhiêu năm... Nếu ta giữa chừng chết, không phải khiến nàng chờ không cả đời? Để cho nàng nghĩ ta đã chết đi!"
Từ lúc bắt đầu kế hoạch, Túc Sa Duyệt Dung luôn có dự cảm không tốt.
Mà sự thật, nghiệm chứng lời nói của Túc Sa Duyệt Dung. Hoàng đế, chủ nhân chân chính của hoàng cung, đã biết kế hoạch của nàng. Hoàng đế của bây giờ không phải là Tam Lang ở lúc loạn thế, cần Túc Sa gia cung cấp tài chính, cũng không phải bị hai vị huynh trưởng ép lâm vào cùng đường, cần Túc Sa gia ở phía sau màn hiệp trợ liều mạng đánh một trận; hắn là Hoàng đế, chủ nhân của thiên hạ, có rất nhiều người muốn đầu nhập vào hắn chứ không chỉ có Hoàng hậu.
Không biết Hoàng đế xuất phát từ tâm lý gì, ở lúc Túc Sa Duyệt Dung giả chết, đẩy một cái, vì thế liền thành chết thật.
-------------------
Nguyên Thương chợt thấy trong lòng có chút ẩm ướt.
Lệ người trong lòng thấm ướt trung y của mình.
"Mẫn nhi..." Nguyên Thương nâng cằm của nàng lên, hôn nước mắt của nàng, môi của nàng," Mẫn nhi, tỉnh lại!"
Cố Nguyệt Mẫn bị nàng hôn mà hít thở không thông, tỉnh dậy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng, "Thập Tam?"
Nguyên Thương con ngươi sáng ngời toàn tâm toàn ý nhìn nàng, "Là ta."
"Thập Tam."
"Ta ở đây."
"Ngươi nói..." Cố Nguyệt Mẫn vùi đầu vào chiếc cổ trơn mịn của Nguyên Thương, "Ngươi nói, phụ hoàng vì sao lại làm như vậy?"
Nguyên Thương nghĩ một chút, còn thật sự trả lời: "Có lẽ, hắn không muốn mẫu hậu rời khỏi hắn, thà rằng tất cả mọi người đều không chiếm được."
Cố Nguyệt Mẫn nhìn nàng một cái, nói: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
Nguyên Thương rất nghiêm túc trả lời: "Không có nếu như. Ta là ta, ta là Thập Tam của ngươi."
Cố Nguyệt Mẫn hai mắt đẫm lệ mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, ngươi là Thập Tam của ta... Ngươi là của ta..."
Các nàng, sẽ không lặp lại bi kịch của đời trước.
Cố Nguyệt Mẫn xiêm váy nửa che vùi trong lòng Nguyên Thương, hai vai lộ ra xuân sắc khiến trong phòng có chút khô nóng. Nhưng Cố Nguyệt Mẫn nhắm mắt ngủ rất trầm, Nguyên Thương đành phải dằn lòng muốn hôn nàng thắm thiết lại, chỉ có thể nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, đem nàng chặt chẽ ôm trong lòng, muốn đem cả trái tim của nàng đều hòa tan cùng mình.
Một canh giờ trước, Nguyên Thương rốt cuộc hiểu được tất cả.
Dùng lời bộc bạch để kể thì chỉ hai ba câu, nhưng mà, từ góc nhìn của Cố Nguyệt Mẫn, quả thật đau đến tận xương tủy.
Cố Nguyệt Mẫn lúc sáu tuổi, đã được cô cô Cố Thường Y đả thông hai mạch nhâm đốc, dưới sự giám sát không hề buông lỏng một khắc nào, học võ cường thân, còn cẩn thận giám sát ca ca Cố Duệ, nói cho hắn biết muội muội trời sinh có bệnh, tánh mạng gian nan. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duệ hiện lên thần sắc kiên nghị, dùng bàn tay nho nhỏ của hắn cầm lấy kiếm mà hắn không yêu thích. Bởi vì hắn nói: "Ta muốn bảo hộ mẫu thân và muội muội."
Cố Duệ cùng Cố Nguyệt Mẫn là song thai, đều là đứa nhỏ thông minh, khi còn bé đều giống như tiểu thiếu gia, hậu duệ đại quý tộc, chịu gian khổ không giống những đứa bé khác. Thẳng đến khi dần lớn lên, học theo tính tình Cố Thường Y dùng cà lơ phất phơ, cợt nhả để bảo hộ chính mình.
Đều là con của Túc Sa Duyệt Dung, bởi vì di truyền bệnh của nàng, là con gái, cho nên được Cố Thường Y ôm vào trong ngực; Mà Cố Duệ, phải liều chết liều sống học tập văn thao vũ lược, qua lại giữa giang hồ cùng triều đình, các thứ như sách luận binh pháp đều không ít, cùng Thái tử huynh trưởng giống nhau, làm một ca ca che gió chắn mưa.
Song bào thai trời sinh có linh tê [ hiểu ý nhau ], ca ca như vậy, kiêu ngạo của hắn, lòng thương tiếc của hắn, đều chân chân thật thật truyền đạt cho Cố Nguyệt Mẫn, muội muội duy nhất trong lòng hắn.
Đối với huynh muội Cố Nguyệt Mẫn, mẫu thân Túc Sa Duyệt Dung giống như núi Thái Sơn đè áp, như thần tiên hỉ nộ không lộ sắc, hết thảy những cảm xúc dao động có thể nhìn ra được ở mẫu thân đều đến từ cô cô, mặt đầy tươi cười ôm mình mỗi ngày.
Cố Nguyệt Mẫn từ bé đến lớn số lần gặp gỡ phụ hoàng ít đến đáng thương. Trong cảm nhận của nàng, Túc Sa Duyệt Dung cùng Cố Thường Y mới là song thân[ cha mẹ ]của nàng và ca ca.
Nàng nhớ rõ Cố Thường Y ôm hai huynh muội cưỡi ngựa, nhớ rõ Cố Thường Y nghiêm mặt giám sát mình và ca ca luyện công. Thậm chí, khi nàng cùng Cố Duệ thích nghịch ngợm phá phách, gây chuyện thị phi, sau đó Cố Thường Y bùng nổ không phân tốt xấu bao che khuyết điểm, lộ ra thần sắc không biết làm sao nhưng biểu tình lại cưng chiều hạnh phúc giống mẫu thân.
Mỗi khi như vậy, Túc Sa Duyệt Dung sẽ bất động thanh sắc cười nhạo Cố Thường Y tính khí tiểu hài tử, sau đó Cố Thường Y phản bác, Túc Sa Duyệt Dung dẫn chứng phong phú [nói có sách, mách có chứng ] chèn ép, Cố Thường Y nhảy dựng lên, mặt dày chơi xấu. Sau cùng vẫn là Cố Thường Y đuối lý," ngang ngược " cậy vào võ nghệ Tiên thiên cao thủ đem Túc Sa Duyệt Dung nhốt vào phòng ngủ, phải giống như trên chiến trường khiến người nào đó tước vũ khí đầu hàng.
Cố Thường Y cuối cùng sẽ khinh thường nói: "Đừng nghĩ là ta sẽ sợ tài nữ như ngươi! Ngươi không nghe nói qua sao? Tú tài gặp phải binh, có lý cũng không thể nói được!"
Túc Sa Duyệt Dung lúc này sẽ vẻ mặt " Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán * " thần sắc khiếp sợ: " Ồ? Thường Y từ khi nào [ nói có sách, mách có chứng ]?"
( * ) Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán: Ba ngày không gặp, lúc gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Cố Thường Y ánh mắt dời xuống trước ngực đầy đặn của Túc Sa Duyệt Dung, không có ý tốt nói: "Bị mực nơi này của ngươi nhiễm đen!"
Túc Sa Duyệt Dung lại nhìn mặc hương trên bàn sách do thuộc hạ tiến cống, cười nói: "Ha ha, đúng rồi, khó trách gần đây trên người ngươi có hương mực của đàn [ cây đàn hương ] Nam Sơn..."
Cố Thường Y da mặt dày hơn tường thành, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đắc ý, như đang khai sáng đại nghiệp vô biên nói: "Đây không phải hương mực của đàn Nam Sơn, là đêm qua khi phong vân [ mưa gió ] hội tụ, ngón tay ta dính phải hương quỳnh mật."
Mặc kệ là người tài hoa vô song, cơ trí tính toán hơn người cỡ nào, cũng sẽ bị lời nói như vậy làm mặt đỏ bừng, sau đó nhận mệnh bị Cố Thường Y không quan tâm ôm vào trong phòng ban ngày tuyên dâm.
Mà huynh muội Cố Nguyệt Mẫn, ban đầu còn cắn ngón tay lòng tràn đầy nghi hoặc, cho đến sau này khi hiểu được cũng sớm bình tĩnh thành thói quen.
Vị " Minh Huy Công chúa ", trong những năm tháng đó, trải qua mười năm gia đình tràn ngập ấm áp. Thời thơ ấu của hai huynh muội bọn họ, so với những con cháu hoàng thất khác, đã hạnh phúc mỹ mãn biết bao?
Nhưng mà, tuổi càng lớn, huynh muội Cố Nguyệt Mẫn tâm tư dần dần trở nên nặng nề. Mẫu thân thành " mẫu hậu ", cô cô thành " hoàng cô cô ", hậu cung tranh đấu gay gắt, triều đình mạch nước ngầm mãnh liệt, khiến cho hai huynh muội dần dần hiểu chuyện càng thêm lo lắng.
Tư duy của huynh muội Cố Nguyệt Mẫn thay đổi, nhưng duy nhất không thay đổi, chính là chưa bao giờ cho rằng cô cô và mẫu thân yêu nhau là sai lầm.
Cho nên, khi Thần Cơ Tử cùng mẫu thân âm thầm thương nghị kế hoạch giả chết trốn ra hoàng cung, huynh muội hai người vui mừng khôn xiết, thậm chí còn cùng nhau kế hoạch nên mua sản nghiệp ở nơi nào của Giang Nam để cùng mẫu thân, cô cô chung sống.
Túc Sa Duyệt Dung nói với bọn họ: "Suỵt -không được nói cho cô cô nha! Chúng ta cho nàng một kinh hỉ!"
Hai huynh muội sùng bái cô cô âm thầm cao hứng, bọn họ, cũng có thể làm chút chuyện cho cô cô tài giỏi, tuy rằng, chỉ là bảo vệ một bí mật mà thôi.
Năm đó, bọn họ mười ba tuổi đã hiểu chuyện nhiều lắm. Mười ba tuổi, là tuổi có thể cưới gả, xem như trưởng thành, tuổi đó mẫu thân cũng đã sớm bắt đầu chỉnh đốn sản nghiệp Túc Sa gia đem gia tộc Túc Sa hướng tới phồn vinh. Không hề xem bọn họ là tiểu hài tử, Túc Sa Duyệt Dung ở trước mặt bọn họ cùng thần y nói chuyện.
"Bệnh của ngươi đã bỏ lỡ tuổi, không thể kéo dài nữa, lão đạo sĩ Thiên Vân Quan kia hẳn đã nói qua với ngươi."
"Phải, sư phụ đã nói qua. Nếu tiền bối có thể giúp tiểu nữ có thêm mười năm tuổi thọ, tiểu nữ sẽ khắc sâu trong lòng."
Thần Cơ Tử vẻ mặt khó chịu, "Ngươi chính là quá giữ lễ tiết, ta không thích. Vẫn là tiểu nha đầu Cố Thường Y kia hợp khẩu vị của ta! Ừ, chỗ ta có một biện pháp, có lẽ có thể trị, nhưng mà, đây là nghiên cứu lúc tuổi già, chưa từng thử nghiệm qua, không biết có dùng được hay không."
Túc Sa Duyệt Dung sắc mặt khó nén vui mừng: "Biện pháp gì?"
Thần Cơ Tử như tiểu hài tử lộ ra khinh bỉ: "Ta còn tưởng ngươi đối với chuyện gì cũng sẽ phong khinh vân đạm * ! Xem ra vẫn sợ chết!"
( * ) Vân đạm phong khinh [ mây thưa gió nhẹ ]: chỉ tính cách điềm nhiên, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
"Ta đương nhiên sợ chết." Túc Sa Duyệt Dung cũng không phản bác, tươi cười hạnh phúc lại thâm tình, " Nàng dính ta như vậy, lại sợ tịch mịch, ta chết, ai bồi nàng đây?"
Lão ngoan đồng Thần Cơ Tử kinh ngạc há miệng thở dốc, rốt cục lộ ra tuổi tác của hắn, nhìn thấu thế sự tang thương, cùng với sự vui mừng của trưởng bối tuổi già dành cho hậu bối.
"Vậy liền thử đi! Chờ ngươi rời hoàng cung, chúng ta sẽ thử." Thần Cơ Tử lại khôi phục bộ dáng lão ngoan đồng, "Biện pháp này cần phải có năm cao thủ Tiên Thiên hành công, ngươi còn cất giữ Tần Hoàng bảo tàng thì không chắc! Hắc hắc, muốn thu mua Tiên thiên cao thủ, giá cả cũng không thấp nha -"
Túc Sa Duyệt Dung cười nói: "Chí ít, Thiên Hương Đan mà Thần Cơ Tử tiền bối muốn thì có thể cầm lấy."
Thần Cơ Tử hai mắt tỏa ánh sáng, "Tốt tốt tốt! Chuyện mua bán này ta đáp ứng!"
Nhìn xem, việc buôn bán, Túc Sa Duyệt Dung cơ hồ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có thể sợ ai?
Nhưng mà, không bao lâu sau, kế hoạch âm thầm chuẩn bị giả chết, lại bị Hoàng đế biết được. Thật ra Túc Sa Duyệt Dung vẫn nghĩ, Hoàng đế sẽ cam chịu chuyện này.
Nhưng nàng đã quên, nàng có thể tính toán mọi thứ, lại không tính được lòng người.
Giống như lúc trước, nàng đối với Quán chủ Thiên Vân Quan - sư phụ của nàng, nói: "Đệ tử thiển thường triếp chỉ *..."
( * ) Thiển thường triếp chỉ : chỉ việc mới ở giai đoạn đầu.
Ý ở đây nói: Tình cảm chỉ vừa chớm nở.
Tình cảm vấn vương, khiến người ta từng bước chìm đắm, đối mặt với Cố Thường Y, người làm biến động tâm hồn nàng, nàng có thể " thiển thường triếp chỉ " sao?
Tình cảm khó nén a!
Một vị Hoàng đế phía trên vạn người, vì giang sơn, dễ dàng tha thứ việc bị muội muội mình cắm sừng, đối tượng còn là một quốc gia chi mẫu. Từng bước từng bước tha thứ, cũng không khiến Hoàng đế trở thành " thói quen ". Hoàng đế cũng có thất tình lục dục*, Hoàng đế cũng sẽ khó kiềm chế mà yêu thích một người. Hơn nữa, đừng quên, huynh muội này, tính tình cùng quan điểm, ý chí cùng hoài bão, vô cùng giống nhau!
-------------------
Thất tình lục dục : là bảy thứ tình cảm biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người.
Thất tình bao gồm: hỉ ( vui mừng), nộ ( giận dữ), ai ( buồn bã), lạc ( vui vẻ), ái ( yêu thương), ố ( ghét) và dục ( ham muốn).
Lục dục bao gồm:
1. Sắc dục: ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.
2. Thính dục: ham muốn nghe âm thanh êm tai.
3. Hương dục: ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.
4. Vị dục: ham muốn món ăn ngon miệng.
5. Xúc dục: ham muốn xác thân sung sướng.
6. Pháp dục: ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.
-------------------
Vì thế, yêu cùng một người, cũng đều thuận lý thành chương [ rõ ràng, hợp lẽ ].
Hơn nữa, nữ tử giống như Túc Sa Duyệt Dung, có bao nhiêu người có thể chống lại mị lực của nàng? Tả Hiền, Đậu Uyên, Viên đại tướng - thuộc hạ của Cố Thường Y, cũng từng quỳ gối dưới nụ cười đạm nhiên của Túc Sa Duyệt Dung.
Ban đêm ngày đó, Cố Nguyệt Mẫn,Cố Duệ cùng mẫu thân chơi cờ. Đã trở thành thiếu nữ thiên tài mười ba tuổi, nhưng vẫn không phải đối thủ của mẫu thân nàng.
"Mẫu hậu, người không thể nhường cho ta sao?" Chuyện đầu tiên Cố Nguyệt Mẫn học được ở mẫu thân nàng, chính là làm nũng diễn trò.
"Ta nhường ngươi, còn ý nghĩa gì? Hơn nữa..." Túc Sa Duyệt Dung ngón tay thon dài nhẹ nhàng đè xuống quân cờ tuyết trắng giống như làn da của nàng, lộ ra nụ cười ám muội ý vị thâm trường, "Cũng không tới phiên mẫu hậu nhường ngươi a!"
Cố Nguyệt Mẫn trừng mắt liếc Cố Duệ, "Đều là ca không tốt! Còn là song bào thai đấy! Ánh mắt ta vừa rồi rõ ràng như vậy, ngươi cũng không hiểu được?"
Cố Duệ vô tội buông tay: "Thì cũng phải có cơ hội a! Mẫu thân rất tinh mắt, thời gian uống một ngụm trà ta sao có cơ hội trộm?"
Túc Sa Duyệt Dung nhìn hai huynh muội đùa giỡn khiến bản thân mình vui vẻ, cười híp mắt, "Một chút tiểu xiếc [ lừa bịp ] đó của các ngươi, vẫn là đến trước mặt cô cô các ngươi chơi đi!"
Cố Duệ ngượng ngùng cười, Cố Nguyệt Mẫn cọ vào lòng nàng. "Chờ cô cô trở về, nàng sẽ không cùng chúng ta chơi đâu, nàng càng lúc càng chê chúng ta vướng bận."
Cố Duệ gật đầu: "Đúng vậy! Còn phái ta đi giang hồ học tập thu gom thế lực! Để cho muội muội tiếp quản Mạc thị thương hành. Muốn hai chúng ta bận tối mày tối mặt không có thời gian quấn quít lấy người!"
Túc Sa Duyệt Dung không nhịn được nở nụ cười. Bởi vì cô cô bá đạo hẹp hòi toàn tâm toàn ý.
Lúc này, Mặc Lan vội vàng chạy tới, nói: "Nhị tiểu thư, bệ hạ tới! Đã đến tiền điện!"
Túc Sa Duyệt Dung lông mày chau lại, bình tĩnh thu cờ, phân phó hai huynh muội, nói: "Đi trốn đi!" Hai huynh muội vội vàng núp dưới một cái bàn được bài trí rực rỡ bên cạnh điện thờ.
Dưới ánh trăng, Hoàng đế Đại Yến vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện trong tẩm cung Hoàng hậu. Nhưng thực rõ ràng, người đứng đầu một quốc gia này, tâm tình đang không tốt.
"Tam Lang, đã trễ thế này, vừa trở về sao?" Túc Sa Duyệt Dung so với Cố Nguyệt Mẫn còn tinh thâm biểu diễn hơn, ánh mắt nhu hòa giống như Quan Âm đại sĩ xót thương, "Thiếp thân pha trà cho người."
Hoàng đế im lặng không nói.
Đợi cho đến khi nàng không nhanh không chậm pha trà xong, hắn mặt không chút thay đổi chậm rãi uống, sau đó, nhìn Hoàng hậu của hắn không nói một lời.
Túc Sa Duyệt Dung bồi hắn ngồi, ôn nhu cười nói: "Hôm trước ta thu được mấy bản lẻ, Tam Lang muốn xem không?"
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, "Cũng khuya như vậy rồi, còn xem sách cái gì. Đi ngủ đi!"
Túc Sa Duyệt Dung gật đầu, nói: "Ta đi gọi Hoàng công công."
"Không cần." Hoàng đế giữ chặt tay nàng, "Đêm nay trẫm ở nơi này của ngươi."
Túc Sa Duyệt Dung dịu ngoan [ dịu dàng, ngoan ngoãn ] mặc hắn nắm, lại ôn nhu nói: "Tam Lang, đây không hợp lễ. Ngươi hẳn phải ở Càn cung triệu hồi phi tử thị tẩm..."
"Không hợp lễ?" Hoàng đế nắm bắt tay nàng lâm vào của nàng lòng bàn tay, "Vậy ngươi cùng hoàng muội trẫm tằng tịu có xem như không hợp lễ?"
"Bệ hạ." Túc Sa Duyệt Dung thản nhiên dùng tôn xưng, "Nô tì không còn ở trần thế bao lâu nữa, bệ hạ cần gì nổi nóng với người sắp chết?"
"Ta không nổi nóng với ngươi." Hoàng đế bỗng nhiên phóng nhẹ ngữ khí, thậm chí mang theo ý tứ khẩn cầu, "Ngươi đừng đi, có được không?"
Túc Sa Duyệt Dung trên mặt lạnh nhạt lộ ra chút kinh ngạc.
"Duyệt Dung..." Hoàng đế khóe mắt ngấn lệ, "Chúng ta quên hiệp định, ngươi không gặp Thường Y nữa, ta coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chúng ta nối lại tiền duyên!"
"Tam Lang..." Túc Sa Duyệt Dung khẽ thở dài một tiếng, tâm Hoàng đế bỗng chốc lạnh đi.
Nàng nói: "Tam Lang, ngươi và ta chưa từng có duyên, sao lại có phân [ phân ly ] * ?"
( * ) Ý ở đoạn này: Trước đó bên nhau cũng không phải là duyên phận. Không phải duyên thì làm gì có chia cắt hay nối lại.
Hoàng đế sắc mặt theo lời nói của Túc Sa Duyệt Dung mà thay đổi.
"Ta kính Tam Lang, như thân huynh trưởng."
Như thân huynh trưởng.
-Bởi vì, ngươi là huynh trưởng của Cố Thường Y, cho nên, cũng là huynh trưởng của ta. Bởi vì ngươi là người mà tỷ tỷ đã qua đời của ta yêu nhất, cho nên ta kính ngươi như huynh trưởng. Tất cả tình nghĩa ta đối với ngươi, cũng đều vì Cố Thường Y. Cho nên, ngươi muốn ta không thương nàng, làm sao có thể được đây?
Túc Sa Duyệt Dung rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Hoàng đế, cổ tay bị bóp đến xanh.
Huynh muội Cố Nguyệt Mẫn trốn dưới bàn cạnh điện thờ, nhìn nhau chằm chằm, khẩn trương không nói nên lời.
Túc Sa Duyệt Dung kiên quyết như thế, một khi làm Hoàng đế tức giận, hắn xé rách thể diện tùy tiện tìm một cái cớ cũng có thể khiến cho Túc Sa Duyệt Dung ở trong hậu cung không có ngày lành.
Không khí dường như ngưng đọng.
"Vạn tuế gia!" Hoàng công công ở ngoài cửa điện lớn tiếng nói, "Phía tây có cấp báo."
"Đã biết." Hoàng đế thật sâu nhìn Túc Sa Duyệt Dung, qua lúc lâu, mới đứng lên, ly khai tẩm cung.
Mặc Lan từ chỗ tối đi ra, đối với Túc Sa Duyệt Dung gật đầu, nói: "Nhị tiểu thư yên tâm, trong tay ta còn hai cấp báo của Mạc thị thương hành truyền đến, nếu Hoàng đế đến cũng có thể ứng phó thêm hai lần nữa."
Túc Sa Duyệt Dung mỏi mệt gật đầu, nói: "Tặng cho Hoàng công công một ngoại trạch [ chỗ ở bên ngoài ]."
"Vâng!" Mặc Lan cúi đầu lui đi ra ngoài.
Đợi đến khi Hoàng đế đi xa, hai huynh muội mới chui ra khỏi bàn.
Cố Duệ nói: "Mẫu hậu, người không sao chứ?"
Cố Nguyệt Mẫn nắm tay mẫu thân, phát hiện trong lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi. "Nương, tay người... " Bị bóp đến xanh.
Túc Sa Duyệt Dung nhìn hai hài tử, có chút xuất thần.
Có lẽ, nàng là nữ tử ác độc nhất thế gian này. Khi Thường Y vẫn còn là đứa nhỏ, liền câu dẫn nàng. Đối mặt với phu quân của mình, lại không có chút tình nghĩa, thậm chí còn có ý niệm trong đầu vì Cố Thường Y lưu lại đứa nhỏ. Cực kỳ ích kỷ, bất tri bất giác, đem hai Hoàng tử, Công chúa xem là đứa nhỏ của nàng và Cố Thường Y.
Cố Thường Y, nữ tử giống như nàng ấy, nàng sao xứng đôi? Nhưng mà, dù một khắc sau sẽ chết, nàng cũng khó lòng buông tay Cố Thường Y.
Từ trước đến nay, vô số chuyện khiến nàng phải lao tâm. Khi Tần triều xuống dốc, rồi vì Cố gia, sau lại đến Thái tử cùng nhị Hoàng tử từng bước ép sát muốn tiêu diệt vương phủ, tiếp đến là hậu cung - ngươi lừa ta gạt.
Nàng thầm nghĩ buông tha mọi thứ, cùng Cố Thường Y bên nhau, như vậy, không thể được sao? Có phải hay không, vì đã câu dẫn Cố Thường Y nên bị trừng phạt?
Túc Sa Duyệt Dung cúi đầu, một hàng nước mắt rơi xuống.
Cố Nguyệt Mẫn sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, "Mẫu thân -"
Cố Duệ cũng quỳ gối bên cạnh, nắm chặt tay Túc Sa Duyệt Dung, khóc còn lợi hại hơn Túc Sa Duyệt Dung, "Mẫu thân, người, người đừng khóc, con đã trưởng thành, con nhất định sẽ bảo hộ người!"
Cố Nguyệt Mẫn cầm khăn giúp nàng lau khô nước mắt, thấp giọng nói: "Mẫu thân, người phải tin tưởng bản thân, tin tưởng cô cô, người còn có chúng ta."
Túc Sa Duyệt Dung phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ, nói: "Ừ, các ngươi đã trưởng thành."
Đúng lúc này, Mặc Lan vội vàng xông vào so với lần trước còn gấp hơn.
"Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa đến đây!"
Cố Duệ bỗng chốc nhảy dựng lên, lôi kéo Cố Nguyệt Mẫn chạy đến cái bàn vừa rồi.
"Duyệt Dung, Duyệt Dung!" Tiếng cười của trưởng công chúa Cố Thường Y từ xa truyền tới, "Ta đã về rồi!"
Túc Sa Duyệt Dung bất động thanh sắc lau khô nước mắt, nói với Mặc Ngôn: "Đi, không cho người khác tới gần, trông coi kẻ dưới! "
" Tiểu thư yên tâm! " Mặc Ngôn ngầm hiểu gật đầu.
Không bao lâu, Cố Thường Y hấp tấp chạy vào, nhanh chóng đem Túc Sa Duyệt Dung ôm vào lòng.
"Duyệt Dung, Duyệt Dung, Dung nhi tốt của ta, ngươi đoán ta mang cái gì đến cho ngươi?" Cố Thường Y lấy ra một cây ngọc trâm tử sắc, vẻ mặt lấy lòng. Bỗng nhiên phát giác Túc Sa Duyệt Dung sắc mặt không đúng, cúi đầu nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói: "Duyệt Dung, sao mắt ngươi lại đỏ?"
Túc Sa Duyệt Dung không chút nào che giấu ngẩng đầu kề sát mắt gần nàng, nói: "Vừa rồi có hạt cát rơi vào trong mắt ta, rất đau, ngươi giúp ta thổi đi."
Cố Thường Y không chút nghi ngờ, còn tưởng thật giúp nàng thổi hồi lâu.
Đợi một hồi, Túc Sa Duyệt Dung đầu ngón tay quyến rũ gõ một chút vào trán nàng, "Được rồi, đừng thổi nữa!"
Cố Thường Y cười giúp nàng mang trâm, vừa lòng gật đầu, nói, "Ta cảm thấy cây trâm này rất hợp với ngươi!" Ngọc trâm được điêu khắc tinh xảo so với cây trâm bình thường bằng ngọc thạch quý hơn nhiều, người bình thường đều không mua nổi, huống chi còn là ngọc bích được điêu khắc hoa Tử La Lan cực nhỏ. Nhưng mà, Trưởng Công chúa tất nhiên tài đại khí thô [ giàu có, phô trương ].
Cố Thường Y cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trầm xuống, "Tay ngươi làm sao vậy?"
Túc Sa Duyệt Dung mắt đẹp chuyển động, chứa đầy u oán: "Còn không phải tại ngươi!"
"Tại ta?" Cố Thường Y không rõ, "Ta làm gì?"
Túc Sa Duyệt Dung cắn môi dưới vẻ mặt ngượng ngùng ửng đỏ, "Còn không phải đêm qua bị ngươi xiết..."
Cố Thường Y thoáng cái hiểu được, khóe miệng nở nụ cười không ý tốt, "Là do ta không tốt, đêm nay ta sẽ nhẹ một chút... Chúng ta lại tiếp tục chơi trò mới..."
Hai huynh muội vẫn ngồi xổm dưới cái bàn rộng lớn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nháy mắt mấy cái.
Ca, chúng ta đừng núp ở đây... Hai người trên giường chơi rất dữ dội, Cố Nguyệt Mẫn dù sao cũng là cô nương, sớm chịu không nổi.
Không được, cô cô võ nghệ rất cao, chúng ta lúc này đi ra ngoài, cô cô sẽ phát hiện. Chúng ta đợi thêm một chút, chờ các nàng kìm lòng không đậu hoàn toàn quên mình, chúng ta hãy đi ra...
Cố Nguyệt Mẫn không nói gì.
-------------------
"Một khi đã như vậy, ngươi tính làm sao đây?" Thần Cơ Tử nhíu nhíu mày.
Túc Sa Duyệt Dung bình tĩnh giống như đây không phải là chuyện của mình: "Hết cách. Hắn không cho ta "giả chết", ta liền "chết thật" một lần là được."
"Như vậy rất nguy hiểm! Cho dù dùng Bế Khí Đan [ đan dược ngừng thở ] cũng không thể giúp ngươi kéo dài trên ba ngày."
"Tên đã trên dây, không thể không bắn." Túc Sa Duyệt Dung trong mắt lóe lên kiên quyết, "Hoàng Thượng đã động tâm tư. Hắn là Hoàng đế, chưa từng có thứ không chiếm được. Bây giờ trong lòng còn cố kỵ, qua một thời gian nữa, hắn nghĩ thông suốt, muốn vạch kế hoạch càng khó hơn. Nói không chừng dù ta bệnh chết thật cũng không thể đi ra ngoài."
Thần Cơ Tử giương mắt nhìn nàng một cái, không chút để ý nói: "Ta thấy ngươi xui khiến Cố nha đầu mưu phản còn tốt hơn!"
Túc Sa Duyệt Dung ánh mắt lộ ra chút khổ sở.
"Trừ ta, người thân nhất với nàng cũng là ca ca này. Chuyện của ta cùng Thường Y, hắn nhịn mười năm, Thường Y trong lòng đối với hắn áy náy, hận không thể đem mệnh đưa cho hắn, sao có thể nguyện ý làm chuyện đại nghịch bất đạo. Nàng từ nhỏ coi Hoàng đế như cha, ta không thể khiến nàng khó xử!"
Thần Cơ Tử miệng ngậm đầy điểm tâm, nói: "Tùy ngươi, dù sao cũng là chuyện của các ngươi. Thật không biết tên tiểu Ngưu kia có thể tức giận đến từ trên trời nhảy xuống hay không."
Túc Sa Duyệt Dung mắt chuyển ý cười, "Ta sẽ chuyển lời lại cho sư phụ."
"..."
Túc Sa Duyệt Dung giả chết, vốn rất nguy hiểm. Chuyện này, trừ bỏ Túc Sa Duyệt Dung cùng Thần Cơ Tử, Cố Nguyệt Mẫn biết, Cố Duệ biết, Mặc Lan biết, Tả Mạn Thuyền biết, Đậu Uyên biết, Lữ Thiên Tứ biết, ngay cả tình địch Ngọc Hoàn Điền cũng biết. Chỉ có Cố Thường Y không biết.
"Ta giả chết, có ba phần sống; dùng biện pháp chữa bệnh của Thần y, cơ hội sống giảm thêm hai phần. Còn không đến một phần cơ hội, cũng không biết phải mất bao nhiêu năm... Nếu ta giữa chừng chết, không phải khiến nàng chờ không cả đời? Để cho nàng nghĩ ta đã chết đi!"
Từ lúc bắt đầu kế hoạch, Túc Sa Duyệt Dung luôn có dự cảm không tốt.
Mà sự thật, nghiệm chứng lời nói của Túc Sa Duyệt Dung. Hoàng đế, chủ nhân chân chính của hoàng cung, đã biết kế hoạch của nàng. Hoàng đế của bây giờ không phải là Tam Lang ở lúc loạn thế, cần Túc Sa gia cung cấp tài chính, cũng không phải bị hai vị huynh trưởng ép lâm vào cùng đường, cần Túc Sa gia ở phía sau màn hiệp trợ liều mạng đánh một trận; hắn là Hoàng đế, chủ nhân của thiên hạ, có rất nhiều người muốn đầu nhập vào hắn chứ không chỉ có Hoàng hậu.
Không biết Hoàng đế xuất phát từ tâm lý gì, ở lúc Túc Sa Duyệt Dung giả chết, đẩy một cái, vì thế liền thành chết thật.
-------------------
Nguyên Thương chợt thấy trong lòng có chút ẩm ướt.
Lệ người trong lòng thấm ướt trung y của mình.
"Mẫn nhi..." Nguyên Thương nâng cằm của nàng lên, hôn nước mắt của nàng, môi của nàng," Mẫn nhi, tỉnh lại!"
Cố Nguyệt Mẫn bị nàng hôn mà hít thở không thông, tỉnh dậy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng, "Thập Tam?"
Nguyên Thương con ngươi sáng ngời toàn tâm toàn ý nhìn nàng, "Là ta."
"Thập Tam."
"Ta ở đây."
"Ngươi nói..." Cố Nguyệt Mẫn vùi đầu vào chiếc cổ trơn mịn của Nguyên Thương, "Ngươi nói, phụ hoàng vì sao lại làm như vậy?"
Nguyên Thương nghĩ một chút, còn thật sự trả lời: "Có lẽ, hắn không muốn mẫu hậu rời khỏi hắn, thà rằng tất cả mọi người đều không chiếm được."
Cố Nguyệt Mẫn nhìn nàng một cái, nói: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?"
Nguyên Thương rất nghiêm túc trả lời: "Không có nếu như. Ta là ta, ta là Thập Tam của ngươi."
Cố Nguyệt Mẫn hai mắt đẫm lệ mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, ngươi là Thập Tam của ta... Ngươi là của ta..."
Các nàng, sẽ không lặp lại bi kịch của đời trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook