Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!
Chương 90: Kế trong kế (4): Lạc Tử Thuần VS Thẩm Chính Hạo (4)

“Lạc đường sao?”

Một giọng trầm thấp lười biếng vang lên ở bên tai cô, ấm áp như gió mát làm cho Tiêu Nhiên cả người run rẩy một người. Đột nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa đụng vào bờ môi của Đinh Chi Thành.

“Thật không nhìn ra, cô lại chủ động như vậy?”

Lực cánh tay vững vàng nắm lấy eo nhỏ của cô, Đinh Chi Thành cách cô gần đến nổi cả chóp mũi đều muốn dán lại với nhau, ngửi trên người cô mùi sữa tắm nhàn nhạt, nghe thấy mùi nước hoa nồng nặc, trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt làm cho trong lòng anh run lên.

“Anh, anh buông tôi ra.”

Tiêu Nhiên cả kinh đỏ bừng cả khuôn mặt, cô bị vòng ở trong ngực của anh, tư thế hai người vô cùng mập mờ, làm hại cô động cũng không dám động, chỉ có thể trợn to hai mắt đỏ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, vẻ nghiêm túc của anh rõ ràng lộ ra vẻ trêu chọc.

“Cô đang nhìn cái gì?”

Đinh Chi Thành mỉm cười thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng không hề buông lỏng bàn tay đang ôm lấy cô, mắt dõi theo phương hướng vừa rồi cô mới nhìn sang có vẻ mê mẩn, nhưng sao thấy chẳng có gì đặc biệt.

“Chuyện không liên quan đến anh.”

Tiêu Nhiên mặt lạnh trừng lấy anh, thân thể liều mạng giãy dụa, muốn tránh sự khống chế của anh, do cô đưa lưng về phía anh nên cô không phát hiện trong đôi mắt Đinh Chi Thành có nhiều biến hóa, đó chính là người đàn ông đang đầy khát vọng về người phụ nữ. Khi cô cọ xát vào trên người Đinh Chi Thành như đốt một cây đuốc, làm cho anh cứ hô hấp dồn dập.

Loại cảm giác này khiến cho Đinh Chi Thành cũng thấy sợ hãi, anh giống như bị chạm điện, chợt buông Tiêu Nhiên ra, ngực phập phồng kịch liệt, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cố gắng để ình tỉnh táo. Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn thuần thiết trắng trẻo của Tiêu Nhiên, đầu lại bị ức chế không nghĩ được khi muốn ôm lấy cô, hung lên môi cô, anh luôn luôn có thể điều khiển bản thân của chính mình làm cho anh có chút kiêu ngạo, nhưng tại sao mỗi lần đối mắt với Tiêu Nhiên làm anh mất đi hết lý trí?

Tiêu Nhiên chợt mất đi lồng ngực ấm áp của anh, thậm chí có một chút không bỏ được, chỉ là cô có chút kỳ quái thỉnh thoảng nhìn Đinh Chi Thành cau mày, thỉnh thoảng có điều suy nghĩ cứ nhìn chằm chằm, giống như đang cực lực nhẫn nại để lấy đi thứ gì đó.

“Này, anh làm sao vậy? Anh không sao chứ?”

Vươn cánh tay trắng nõn nhỏ bé ở trước mắt anh cứ quơ quơ, bộ dáng của anh giống như rất khó chịu.

“Không có sao,” Đinh Chi Thành lấy lại tinh thần, bắt lấy cánh tay nhỏ bé làm loạn của cô, ánh mắt trở nên bình tĩnh trở lại, “Cô còn chưa nói cho tôi biết, cô lén lén lút lút ở chỗ này làm gì?”

Trực giác nói cho anh biết, Tiêu Nhiên không đơn giản như vậy, trong ánh mắt của cô có quá nhiều thần bí làm anh nhìn không hiểu, để cho anh càng ngày càng có hứng thú thăm dò những thần bí lẫn trốn trong lòng của cô.

“Tôi, tôi, vì sao tôi phải nói cho anh biết chứ?! A… Anh xem bên kia kìa…”

Tiêu Nhiên chuyển động mắt to, nói quanh co nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp giải thích hợp lý, quát to lên một tiếng, muốn nhân cơ hội này chạy trốn, đáng tiếc cô lại đối mặt với Đinh Chi Thành, bị giữ chặt lấy cổ áo làm cô không thể động đậy.

“Cô cảm thấy chiêu này có thể hữu dụng với tôi sao? Tôi…”

Còn chưa nói hết, Tiêu Nhiên liền xoay người tựa sát vào, môi đã hôn lên Đinh Chi Thành. Hành động lớn mật này của cô quả nhiên khiến cho Đinh Chi Thành đứng sững sờ tại chỗ, Tiêu Nhiên chớp chớp hai mắt, thừa dịp anh còn chưa phản ứng kịp, vội vàng bỏ trốn mất dạng. Thật lâu Đinh Chi Thành mới lấy lại tinh thần, sờ sờ lên cánh môi còn lưu lại cảm giác ngọt ngào mềm mại, nhìn theo bóng dáng trốn chạy của cô, không nhịn khóe môi mở ra, sau tròng kính chính là ánh mắt đang tập trung vào con mồi, dù vẫn chưa thỏa mãn hết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương