Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!
Chương 8: Lấy người làm quà tặng (2): Vô tình gặp gỡ (3)

***

Dùng khăn tắm màu trắng bọc lại, sợi tóc còn nhỏ những giọt châu, Tống Khuynh Vân trợn to hai mắt, run lên lẩy bẩy.

“Không sao chứ.”

Thẩm Chính Hạo phải tìm mất nửa ngày, cuối cùng tìm được ly nước nóng, đặt ở trước mặt cô, đưa tay chạm vào vầng trán của cô, lại bị cô né tránh phòng bị, dùng ánh mắt đen lạnh lùng chăm chú nhìn vào hắn.

“Làm sao anh lại ở nơi này? Anh đã làm gì với tôi?”

Tống Khuynh Vân liền chất vấn, cô chưa quên được chiếc khăn tắm ở dưới đang tiếp cận nội y của mình, liếc nhìn giường lớn xốc xếch, giày cao gót cùng chiếc đầm bị đá vào một bên, cô âm thầm cầu nguyện ở trong lòng.

“Em hi vọng tôi đối với em có cái gì à?”

Cười khổ, nào có người đàn ông đối mặt với người phụ nữ mà mình thích, đang trong lúc khẩn cấp nhất lại dừng thắng xe lại, chỉ vì hắn không muốn cô phải đau khổ.

“Khuynh Vân, cô thật sự không nhận ra tôi sao?” Lời tra hỏi có chút yếu ớt, ánh mắt hắn lộ ra vẻ mong đợi.

“Anh…” Lông mày đọng lại, chăm chú suy nghĩ, quả thật hắn mang đến một cảm giác rất quen thuộc, lần đầu tiên gặp mặt cô đã có một loại cảm giác này.

“Anh là, anh Masahiro?”

Đột nhiên, hình ảnh khi còn bé liền lủi về trong đầu cô, khuôn mặt quen thuộc trong lòng của cô dần dần trở nên rõ ràng.

“Em cuối cùng cũng đã nhớ ra tôi.” Dịu dàng sờ sờ đầu của cô, Thẩm Chính Hạo cười.

Khi còn bé, nhà hắn ở sát vách nhà của cha Tống Khuynh Vân, hắn còn nhớ rõ khi còn bé, Khuynh Vân rất thích khóc, thích bám vào hắn. Sau khi hắn đi theo cô của mình đi đến Canada, từ đó bọn họ cũng chưa từng gặp lại nhau.

Không nghĩ tới, lại gặp nhau ở dưới tình huống này.

“Khuynh Vân, hắn đối với em không tốt sao.” Đau lòng sờ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ gầy tái nhạt của cô, Thẩm Chính Hạo không nói ra được mà chỉ thấy đau lòng.

“Không có, anh ấy, rất tốt.” Khóe miệng lay động đầy khó khăn, cố lộ ra nụ cười trấn an.

“Rất tốt ư?” Thẩm Chính Hạo hừ lạnh, “Rất tốt, nên bỏ thuốc cho vợ của mình, sau đó đem làm quà tặng đưa ột người đàn ông khác sao?”

Không cách nào thoát khỏi đau đớn, Tống Khuynh Vân khổ sở quay đầu đi, không muốn Thẩm Chính Hạo nhìn thấy nước mắt của cô: Vũ Hi, ở trong lòng của anh, vì không thể chờ đợi thêm nữa nên muốn đem tôi cho người khác như vậy sao

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương