Khắp gian phòng từ khăn trải giường đến chiếc chăn và đồng phục bệnh nhân cũng đều là màu trắng, Tống Khuynh Vân nằm ở trên giường mang theo bình dưỡng khí với sắc mặt tái nhợt, trên mu bàn tay còn ghim một cây kim để truyền máu.

Khắp người Hạ Vũ Hi trông rất nhếch nhác, nhưng bất kể y tá có khuyên nhủ như thế nào anh cũng không chịu đi rửa sạch vết thương. Y phục trên người anh dù rất sạch sẽ, nhưng vẫn cứ ngồi như người mất hồn ở trước giường cứ mãi nắm chặt lấy tay của cô.

Anh không có cách nào thả lỏng được, sau khi đến bệnh viện, bác sĩ và y tá đều đã kiểm tra bao nhiêu vết thương trên người của cô, chỉ là giận tại sao mình không tìm cô sớm hơn một chút, anh đã hạ lệnh truy sát thề phải bắt được Cung Mạt Lỵ với tâm như xà độc kia trở về.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, vẻ mặt lo lắng của Hạ Vũ Nhược đang bế Tống Mẫn Nhi rón rén đi vào, sợ quấy rầy lúc cô nghỉ ngơi.

“Mẹ…”

Vừa mới mở miệng, Mẫn Nhi liền nghẹn ngào nói không nên lời, nước mắt rơi xuống đất ào ạc, cố sức tựa sát vào bên giường, bàn tay nhỏ nhu mềm đau lòng vuốt ve lấy khuôn mặt tái nhợt của Tống Khuynh Vân.

“Mẫn Nhi.”

Theo thói quen vươn tay ra muốn ôm Mẫn Nhi vào trong ngực, nhưng không ngờ Mẫn Nhi quật cường né tránh tay của anh. Một đôi mắt đẫm lệ lạnh lùng nhìn thấy trong lòng anh không khỏi khổ sở, vẻ mặt lạnh lùng làm cho anh không kịp ứng phó, giống như Mẫn Nhi chưa bao giờ đối với anh lại dịu dàng làm nũng qua.

“Ông đi ra ngoài đi, mẹ tôi cứ để tôi chăm sóc.”

Cả việc nhìn vào mặt anh một cái cũng không thèm, Mẫn Nhi cắm đầu cắm cổ quan sát nhìn Tống Khuynh Vân, cánh tay nhỏ bé thay cô chỉnh sửa những sợi tóc rối ở trên trán của cô.

Hai tay Hạ Vũ Hi dừng lại giữa không trung, trong khoảng thời gian ngắn không khí trở nên căng thẳng, cũng may Hạ Vũ Nhược kịp thời tiến lại gần vỗ vỗ bờ vai của anh an ủi, dùng ánh mắt nhằm bảo anh đi ra ngoài.

“Anh hai, anh định làm như thế nào?”

Hạ Vũ Nhược lo lắng trùng trùng hỏi, trên hành lang bệnh viện đầy yên tĩnh, chỉ thưa thớt có vài thân nhân của bệnh nhân đang ngồi, Hạ Vũ Hi chán nản nhắm nghiền đôi mắt tựa vào vách tường lạnh như băng.

Hạ Vũ Hi lắc đầu một cái, anh bây giờ thật sự không biết nên làm gì. Anh muốn bù đắp nhưng không xác định rõ cô có đồng ý để cho anh bù đắp lại hay không, dù sao thương thế của anh gây cho cô đã khắc quá sâu rồi.

“Tất cả đều chờ Khuynh Vân tỉnh lại rồi hãy nói.”

Nhắm chặt cặp mắt để dưỡng thần, anh không ngủ cũng không nghỉ ngơi cứ giữ ở bên cạnh Tống Khuynh Vân đã hai ngày một đêm, gò má tuấn lãng của anh càng thêm gầy đi.

Hạ Vũ Hi cau mày gật đầu một cái, cũng chỉ có thể như vậy, hai anh em còn chưa kịp nói đôi câu, từ trong phòng bệnh truyền đến một tiếng kêu sợ hãi làm xôn xao cả lên.

“A… A…”

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, cuống quít đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tống Mẫn Nhi đầy nước mắt sợ hãi đứng ở trước giường, Tống Khuynh Vân vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường giờ đây đã mở mắt ra, co rúc thân thể núp ở trong góc, biểu cảm bất đồng, cô nhìn Mẫn Nhi bằng ánh mắt xa lạ với vẻ hoảng sợ.

“Mẹ, con là Mẫn Nhi nè, mẹ, mẹ không phải quên mất Mẫn Nhi chứ…”

Tống Mẫn Nhi khóc thút thít, muốn tiến lên nhưng chỉ cần thoáng đến gần cô thì Tống Khuynh Vân sẽ kinh hãi né tránh, sợ cô trong lúc vô ý sẽ tự đả thương chính mình, Tống Mẫn Nhi chỉ có thể đứng bất động tại chỗ mà khóc thút thít.

“Các người là ai? Tôi là ai? Sao tôi lại ở chỗ này?”

Ánh mắt kiều diễm của Tống Khuynh Vân cứ nhìn chằm chằm phòng bị ba người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, mặc dù còn rất yếu, nhưng vẫn không từ bỏ cứ liền đặt ra các vấn đề. Ba người đang đứng ở trước mắt, làm cho cô có một loại cảm giác khó hiểu, thật giống như trước kia đã cùng với bọn họ có đến trăm nghìn mối quan hệ, nhưng chỉ cần cô suy nghĩ thì đầu lại đau đớn kịch liệt.

“Anh trai, chị Vân, chị Vân chị ấy…”

Kinh ngạc không biết nên nói những gì, Hạ Vũ Nhược vất vả mới phản ứng kịp, cuống quít chạy ra ngoài tìm bác sĩ.

Chỉ chốc lát sau, cuối cùng Tống Khuynh Vân mới ngoan ngoãn để cho bác sĩ thay cô kiểm tra từ trên xuống dưới một phen, không có vẻ phòng bị khi mới tỉnh lại như vậy. Tống Khuynh Vân bắt đầu đón nhận Tống Mẫn Nhi đến gần cô, cùng trò chuyện với cô, để cho Mẫn Nhi giúp cô uống chút nước.

“Bác sĩ, chị Vân chị ấy thế nào? Chị ấy làm sao lại không biết chúng tôi, lại không biết Mẫn Nhi chứ?”

Hạ Vũ Nhược cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại sợ làm kinh động đến Tống Khuynh Vân, chỉ có thể hạ thấp giọng hỏi thăm bác sĩ.

Một vị bác sĩ trung niên hơi mập mạp xoa xoa mồ hôi trên trán, đang đứng trước mặt ông chính là tổng giám đốc cùng đại tiểu thư của Geel quốc tế, làm cho ông thật sự không thở được, thật vất vả lắm mới làm mình trấn tĩnh lại.

“Hạ phu nhân có thể do bị hoảng sợ, cũng có thể do mất máu quá nhiều làm thiếu dinh dưỡng đến não, tạm thời sẽ bị mất trí nhớ trong một thời gian ngắn, nhưng khi tôi kiểm tra lại mới phát hiện Hạ phu nhân đã từng bị va chạm mạnh, có thể làm cho trong đầu có khối máu làm áp chế dây thần kinh, cho nên mới bị mất trí nhớ…”

Không chờ bác sĩ trung niên nói dứt câu, Hạ Vụ Hi không còn kiên nhẫn liền nắm lấy cổ áo của ông lên, hạ thấp giọng quát.

“Cái gì gọi là có thể, tôi không cần có thể, lập tức đi kiểm tra rõ ràng cho tôi, nhanh đi mau!”

Một tay đẩy bác sĩ trung niên đi ra, thiếu chút nữa bác sĩ đã đứng không vững. Vất vả mới ổn định thân thể đứng thẳng người lại, liền khẩn trương lau mồ hôi vội vàng gật đầu nhận lời, phân phó y tá mời với các bác sĩ khác cùng nhau tụ họp lại hội chẩn.

Hạ Vũ Hi quay đầu lại, thấy Tống Khuynh Vân dần dần mất đi phòng bị, giờ phút này đang cùng Mẫn Nhi chơi rất vui vẻ, rốt cuộc lại thấy nụ cười ở trên mặt của cô. Mặc dù sắc mặt vẫn còn rất tiều tụy, nhưng dáng vẻ dịu dàng lại làm cho anh không có cách nào di chuyển tầm mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương