“Đáng chết, rốt cuộc người đàn bà Cung Mạt Lỵ kia rốt cuộc đã trốn ở nơi nào?”

Tìm tòi một ngày mà không có kết quả gì, khắp người Thẩm Chính Hạo mệt mỏi, phiền não bất an tháo cà vạt ra, mắt dần dần rơi vào trong bóng tối, hắn nhíu mày, lo lắng cho an nguy của Tống Khuynh Vân.

Ngược lại, Hạ Vũ Hi cũng bôn ba tìm hết một ngày nhưng lại không lên tiếng cứ vùi mình ở trên sô pha, ưu nhã thưởng thức cà phê má Trương đưa lên, nhắm mắt dưỡng thần, thật giống như sự việc mất tích kia đều không liên quan đến hắn.

“Này, hiện giờ bà xã của anh vẫn không tìm thấy, vậy mà anh vẫn còn tâm tư uống cà phê sao?”

Lửa giận ập đến, Thẩm Chính Hạo không nhịn được liền rống giận, giơ tay lến đổ tách cà phê trong tay anh, cà phê nóng bỏng vẩy thẳng vào quần tây của hắn, làm ướt một mảnh lớn.

“Trời ạ!”

Hạ Vũ Nhược cũng mệt rã rời ngồi ở bên cạnh Hạ Vũ Hi liền thốt lên, cuống quít rút khăn giấy kìm chặt trên đùi của anh trai, xoay mặt nhìn về phía Thẩm Chính Hạo với vẻ xem thường.

“Anh cũng biết cô ấy là bà xã của tôi, vậy thì không nên biểu hiện quan tâm cô ấy quá nhiều.”

Tách cà phê nóng bỏng khi bị dội lên trên người anh, chân mày Hạ Vũ Hi cũng không hề nhíu lại một cái, giọng nói cố ý tăng thêm ‘Bà xã của tôi’ bốn chữ này.

Bây giờ tâm tình của anh rất loạn, vốn chỉ hoài nghi thân phận của cô ấy, nhưng khi chân tướng đã được mở ra, anh phát hiện mình cũng không có chút tức giận với dự đoán kia sao, ngược lại khi biết cô không có chết, đáy lòng lại vọt lên một loại tình cảm vui mừng.

Nhưng khi nghĩ đến cô ấy đã mất tích một ngày một đêm, tâm tình không ngừng trầm xuống, anh đã tìm tất cả mọi nơi có thể trong một lần, nhưng vẫn vẫn không có thu hoạch được gì, anh biết rõ cứ để thời gian cứ trôi qua một khắc thì cô lại nguy hiểm hơn một phần, chỉ có trời mới biết anh muốn thay cô chịu phạt biết dường nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương