Công Chúa Nhỏ Phúc Hắc: Cha Trước, Cách Xa Mẹ Một Chút!
Chương 56: Nhân lúc yếu đuối mà khích bác vào

**

Giày cao gót nhọn hạ xuống, mang chiếc mắt kính màu trà, áo khoác màu vàng nhạt, Hạ Vũ Nhược ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy người phụ nữ đang vẫy tay với cô, liền tiến nhanh lên phía trước.

“Caramel Macchiato, cám ơn.” Lấy mắt kính xuống, Hạ Vũ Nhược rất thích khẩu vị của mình.

Nhìn dáng vẻ ưu nhã thong dong của người phụ nữ xinh đẹp đối diện đang khuấy tách cà phê đắng, Hạ Vũ Nhược nhíu mày một cái, không nghĩ rằng sao cô lại hẹn mình tới quán cà phê vắng vẻ gặp mặt.

“Cô hẹn tôi tới, không phải chỉ vì muốn mời tôi uống ly cà phê chứ!”

Khẽ nhấp tách cà phê mà người phục vụ vừa mới bưng lên, Hạ Vũ Nhược liền đánh đòn phủ đầu.

“Đương nhiên không phải.” Cung Mạt Lỵ cười nhạt, mặc dù dung nhan đã được trang điểm thật tinh xảo, nhưng vẫn không che đậy được ánh mắt sưng sưng dày đặc cùng quầng thâm dưới mắt, “Vũ Nhược, tôi biết rõ cô vẫn không thích tôi, nhưng cô phải tin tôi, là tôi thật lòng thích Vũ Hi.”

Vẻ mặt đau thương, Cung Mạt Lỵ kích động cầm lấy tay của cô, lại bị cô lẩn tránh chỉ có thể cười khan bối rối.

“Có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra đi!” Hạ Vũ Nhược vẫn còn vì sự kiện năm đó, trong lòng cứ mãi canh cánh.

“Vũ Nhược, cô phải giúp tôi, Vũ Hi sắp bị con tiện nhân kia đoạt đi rồi, tôi, tôi…” Nói đến chỗ động tình, Cung Mạt Lỵ không tiếc nặn ra vài giọt lệ rơi xuống.

“Hừ, không phải ban đầu cô cũng đoạt chồng của chị Vân sao, đáng đời!” Hạ Vũ Nhược hừ lạnh, một chút đồng tình với cô cũng không có.

Vẻ mặt đau khổ ở trên mặt liền cứng đơ, trong lòng Cung Mạt Lỵ liền toan tính, xem ra đối với nha đầu này không thể thực hiện vẻ yếu thế được, ánh mắt liền chuyển động, Cung Mạt Lỵ quyết định bỏ dáng vẻ giả dối trước mặt đi.

“Được rồi, xem như cô không muốn giúp tôi, cô cũng có thể xem như giúp cho chính mình một chút đi!”

Vén vén mái tóc dài, Cung Mạt Lỵ xóa đi sắc son môi hồng, cánh môi nở ra nụ nười lạnh nhạt đầy tính toán.

“Cô có ý gì?” Nhíu mày chặt, Hạ Vũ Nhược hỏi tới.

“Vũ Nhược, tin rằng cô cũng biết rõ chuyện tình giữa hồ ly tinh kia với Vũ Hi, cô nghĩ rằng, cô ấy là vợ chưa cưới của Lạc thiếu gia, vì sao lại cứ quấn bên cạnh Vũ Hi, mà vì sao Lạc thiếu gia cứ nhìn vị hôn thê của mình mà bỏ mặc các tin đồn đi? Nhiều nghi vấn như vậy, chẳng lẽ cô không muốn biết sao?”

Cung Mạt Lỵ đắc ý nhìn sắc mặt Hạ Vũ Nhược càng ngày càng khó coi.

“Cho dù, cho dù là như vậy, vậy thì chuyện này có liên quan gì đến tôi?” Hạ Vũ Nhược vẫn kiên quyết không chịu thừa nhận tình cảm của cô đối với Lạc Tử Quân, ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng lại rất đố kỵ lại còn rất thống hận.

“Vũ Nhược, một là anh trai của cô, một là người bạn tốt đã chơi chung từ nhỏ đến lớn của cô, cô thật sự nhẫn tâm nhìn bọn họ bị con tiện nhân kia đùa giỡn sao?”

Cung Mạt Lỵ thêm dầu thêm mỡ vào, tiếp tục khích bác, trong ánh mắt thoáng qua một tia sát ý.

“Cô không tin lời của tôi sao, cô có thể đi hỏi Lạc thiếu gia, tôi bảo đảm anh ta nhất định lại nói chuyện úp mở, muốn nói rồi lại thôi!”

Nâng khóe môi lên, chỉ nhìn thấy thân thể Hạ Vũ Nhược cứng đơ đột nhiên đứng lên, vội vàng rời đi, đắc ý nhìn theo bóng lưng của cô, Cung Mạt Lỵ nheo lại tròng mắt độc ác.

Cố Hiểu Mạn, bất kể có phải là Tống Khuynh Vân chết đi sống lại hay không, cùng tôi tranh giành chỉ có kết quả chết, tôi sẽ làm cho cô chết thêm lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương