Công Chúa Kiêu Ngạo!
-
Chương 18: Gặp nạn (2)
Hàn Mễ Mễ đi rồi? Cậu ấy đi rồi? Cảm giác này là gì đây? Là nhẹ nhõm khi cô đã bảo vệ được bạn của mình? Nhưng nỗi sợ hãi đã che mất đi cảm xúc nhẹ nhõm đó rồi. Thứ còn lại chỉ là lo lắng, sợ hãi, bất an và đầy tuyệt vọng.
Chu Tịnh Hà luôn tin rằng Hàn Mễ Mễ sẽ quay lại cứu mình. Nhưng cô sợ, nhỡ đâu...
Cô lùi dần về phía sau, cảm giác sợ hãi lấp đầy lí trí và con tim. Cô nhìn bọn chúng cười cợt và buông lời trêu ghẹo, cô thấy rất ghê tởm. Lùi, lùi dần đến khi chân đau thắt lại, cảm giác có thứ gì đó xuyên thẳng qua lớp da thịt cắm vào sâu bên trong lòng bàn chân. Chu Tịnh Hà hít một ngụm khí lạnh, cô cúi đầu nhìn xuống chân mình. Miếng miểng chai sắt nhọn đâm sâu vào trong giày trắng, đâm đến tận lớp da thịt của cô, máu chảy ra nhuộm đỏ một mảng.
Cảm giác đau buốt lấn át hết thảy nỗi sợ hãi ban đầu. Cơn đau truyền đến, liên tục áp đảo các dây thần kinh, nó khiến cô tỉnh táo hẳn ra. Chu Tịnh Hà đưa tay mò vào trong túi xách. Nhân lúc bọn chúng đang cãi nhau không để ý mà nhấm phím một. Đợi cho cuộc gọi bắt đầu kết nối, cô mới có thêm dũng khí mà lên tiếng.
Liếc qua một đám người đang cãi nhau ồn ào phía trước, cô hít sâu vào một hơi, giọng nói trong trẻo đan xen vào tiếng cãi vả ầm ĩ: "Tôi nói cho các người biết, ở đây là hẻm gần khu chợ Hoà Thịnh nếu các người dám làm bậy, sẽ có người đến thôi."
Đám thanh niên sở hữu bộ tóc xanh đỏ tím vàng lúc này mới dừng cuộc cãi vả, cười lên rầm rộ, một tên đứng ra đại diện vuốt ve mặt cô cười khẩy "Cô em đang doạ ai vậy? Tụi bây, nó doạ làm tao sợ quá haha..." Sau câu nói của anh ta, một tràn cười ghê rợn truyền đến bên tai.
Cô lùi một bước, miếng miểng chai càng đâm vào lòng bàn chân, khiến cô không khỏi kêu lên một tiếng, mày liễu gắt gao nhíu lại, cả người như mất thăng bằng mà ngã xuống đất, tất cả đồ đạt trong túi xách đảo lộn một vòng mà rơi hết ra ngoài.
Đám thanh niên cười cợt nhã trước dáng vẻ đáng thương này của cô, chúng cúi xuống đưa tay vuốt ve khắp da thịt trắng nõn mát lạnh của Chu Tịnh Hà.
Diệp Hạo Thần vừa mới tắm xong, điện thoại đã reo liên hồi, ngó vào màn hình, hiển thị tên của cô cũng không dám chậm trễ mà nhấc máy. Bên tai liền nghe thấy một tràn cười hết sức ghê rợn, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an, nghe giọng cô nói. Anh hoảng sợ không thôi, cái gì cũng không cần liền leo lên xe mô tô phóng như bay. Anh không biết bản thân đã đạt tới tốc độ thần thánh như thế nào, anh chỉ biết anh thấy nó quá chậm. Anh rất sợ, anh sợ anh đến trễ...
Chạy như bay đến chỗ cô nói, hiện giờ anh như được lập trình sẵn, không nhận thức được gì chỉ biết phải chạy, chạy thật nhanh đến bên cô, vỗ về cô, an ủi cô, nói với cô rằng: không sao nữa, có anh ở đây rồi.
Lần đầu tiên anh sợ hãi đến vậy, lần đầu tiên cảm thấy bản thân quá vô dụng, lần đầu tiên cảm thấy bất lực, lần đầu tiên anh trách bản thân nhiều đến thế. Tất cả đều là lần đầu tiên cảm thấy.
Anh đến rồi. Cảm giác lo lắng sợ hãi vẫn không giảm bớt, nhìn người con gái anh yêu thương vật vã nằm dưới nền đất, cả người quần áo xộc xệch đầy bụi bẩn, bên chân còn chảy máu, bị một đám thanh niên vây quanh, tim anh như ngừng đập. Chỉ biết cắm đầu mà chạy đến bên cô. Anh điên máu, cùng đánh nhau với mấy thằng giang hồ, anh bị đánh đến nỗi chỗ xanh chỗ tím cả người, nhưng anh không thấy đau, anh chỉ thấy xót trong lòng. Có ai biết rằng lúc đấy anh đã sợ hãi như thế nào không?
Nhưng giờ được nhìn thấy cô, anh chỉ thấy đau lòng. Anh đấm, bọn nó đến chảy máu cả mặt mày, anh muốn giết chết chúng nó. Nhưng Hàn Mễ Mễ cùng cảnh sát đến, lôi anh ra một bên. Anh cười lạnh, lạnh đến mức không khí cũng lạnh theo, nếu hôm nay Chu Tịnh Hà có mệnh hệ gì, anh nhất định bắt bọn chúng chôn xuống đất.
Chu Tịnh Hà mơ hồ cảm giác có người ôm mình vào lòng, bên tai ngoại trừ những âm thanh tạp nham kia còn nghe thấy giọng trầm bỗng ấm áp của anh. Cô nghe anh vỗ nhẹ lưng mình, anh nói: "Anh xin lỗi, anh tới rồi. Em đừng sợ, có anh rồi."
Cô không ý thức được gì, nhớ mình đã đợi Hàn Mễ Mễ rất lâu nhưng không thấy, cô hiện giờ chr biết bản thân có cảm giác được rất ấm áp rất an toàn nỗi bất an trong lòng tiêu tán, hốc mắt đỏ hoe. Không biết lúc nãy... Tại sao lại dũng cảm đến vậy, nhưng bây giờ cô rất sợ. Nước mắt dâng lên cản trở tầm nhìn của cô, trước mắt là một mảng trắng xoá một giọt, hai giọt cứ thi nhau rơi xuống trên gò má trắng mịn. Cô mím môi cố kìm nén tiếng khóc của mình, nhưng cả người cứ run lên từng đợt, cô muốn nói với anh, cô đã rất sợ, cô sợ anh không đến, cổ họng nghẹn ứ không thể phát ra âm thanh nào ngoại trừ tiếng khóc thút thít.
Anh cứng đờ cả người, lôi cô từ trong ngực mình ra, liền thấy khuôn mặt nhỏ bé thấm đẫm nước mắt làm ướt cả một mảng áo của mình. Anh thở dài đưa tay lau đi nước mắt của cô, giọng nói đầy ôn nhu: "Không sao nữa rồi. Đừng khóc, có anh ở đây rồi. Ngoan, không có chuyện gì nữa rồi."
Sau khi trình bày sự việc với cảnh sát rốt cuộc bọn họ cũng được thả về.
Diệp Hạo Thần ngồi trên taxi không nói một lời, im lặng đến đáng sợ. Anh quẳng chiếc mô tô của mình ở một nơi xó xỉnh nào đó rồi hộ tống cô cùng Hàn Mễ Mễ đến bệnh viện để xem vết thương ở chân của cô.
Trên xe lạnh lẽo, không một ai nói gì. Chu Tịnh Hà nín thinh, đến thở cũng không dám thở mạnh, cô biết anh đang giận, cũng không dám nói gì. Hàn Mễ Mễ ngồi ở ghế phụ đang nhìn vào gương chiếu hậu, cũng im lặng không nói chỉ thấy nhíu chặt mày đầy khó chịu và bất mãn.
Diệp Hạo Thần đúng là đang tức giận. Tức giận cô, cũng tức giận bản thân. Nhưng tức giận đó cũng chỉ vì muốn tốt cho Chu Tịnh Hà thôi, anh không hề biết lúc bản thân tức giận kéo theo khí lạnh như thế nào. Anh cũng rất vui mừng, vì khi cô gặp nguy hiểm người cô gọi đầu tiên là anh chứ không phải ai khác. Thật sự anh cũng có chuyện cần phải suy nghĩ. Anh không hiểu tại sao, con hẻm gần chợ như vậy lại không có một bóng người nào? Chẳng phải là rất kì hoặc hay sao? Nhất là khi chợ sắp diễn ra hội chợ, lẽ ra phải có rất nhiều người?
Đến bệnh viện xử lý vết thương ở chân. Bác sĩ nói miểng chai đâm không sâu lắm, đã băng bó lại nhưng phải nghỉ ngơi vài ngày tránh vận động quá nhiều.
Chu Tịnh Hà và Diệp Hạo thần cả người như hoá đá khó có thể tiếp thu. Phải nghỉ ngơi vài ngày, tránh vận động quá nhiều? Vậy hai ngày nữa đến cuộc thi nhảy tranh tài thì phải làm sao?
Diệp Hạo Thần ngập ngừng hỏi: "Chân em như vậy, chẳng lẽ phải bỏ cuộc thi ư?"
Chu Tịnh Hà cả người trùng xuống, nhanh chóng lắc đầu bác bỏ: "Không được, đã chuẩn bị rất lâu rồi. Không thể nói bỏ là bỏ."
Anh lo lắng nắm chặt lấy tay cô. Gương mặt đầy nghiêm trọng.
"Nhưng, chân em..."
Lúc này, tưởng chừng như quên mất sự tồn tại của ai đó. Hàn Mễ Mễ đi nhanh vài bước tiếng về phía trước, chen giữa cô và anh, giọng nói van lên mang theo mười phần dò xét.
"Hay là... để em thi giúp cậu ấy đi?"
Chu Tịnh Hà luôn tin rằng Hàn Mễ Mễ sẽ quay lại cứu mình. Nhưng cô sợ, nhỡ đâu...
Cô lùi dần về phía sau, cảm giác sợ hãi lấp đầy lí trí và con tim. Cô nhìn bọn chúng cười cợt và buông lời trêu ghẹo, cô thấy rất ghê tởm. Lùi, lùi dần đến khi chân đau thắt lại, cảm giác có thứ gì đó xuyên thẳng qua lớp da thịt cắm vào sâu bên trong lòng bàn chân. Chu Tịnh Hà hít một ngụm khí lạnh, cô cúi đầu nhìn xuống chân mình. Miếng miểng chai sắt nhọn đâm sâu vào trong giày trắng, đâm đến tận lớp da thịt của cô, máu chảy ra nhuộm đỏ một mảng.
Cảm giác đau buốt lấn át hết thảy nỗi sợ hãi ban đầu. Cơn đau truyền đến, liên tục áp đảo các dây thần kinh, nó khiến cô tỉnh táo hẳn ra. Chu Tịnh Hà đưa tay mò vào trong túi xách. Nhân lúc bọn chúng đang cãi nhau không để ý mà nhấm phím một. Đợi cho cuộc gọi bắt đầu kết nối, cô mới có thêm dũng khí mà lên tiếng.
Liếc qua một đám người đang cãi nhau ồn ào phía trước, cô hít sâu vào một hơi, giọng nói trong trẻo đan xen vào tiếng cãi vả ầm ĩ: "Tôi nói cho các người biết, ở đây là hẻm gần khu chợ Hoà Thịnh nếu các người dám làm bậy, sẽ có người đến thôi."
Đám thanh niên sở hữu bộ tóc xanh đỏ tím vàng lúc này mới dừng cuộc cãi vả, cười lên rầm rộ, một tên đứng ra đại diện vuốt ve mặt cô cười khẩy "Cô em đang doạ ai vậy? Tụi bây, nó doạ làm tao sợ quá haha..." Sau câu nói của anh ta, một tràn cười ghê rợn truyền đến bên tai.
Cô lùi một bước, miếng miểng chai càng đâm vào lòng bàn chân, khiến cô không khỏi kêu lên một tiếng, mày liễu gắt gao nhíu lại, cả người như mất thăng bằng mà ngã xuống đất, tất cả đồ đạt trong túi xách đảo lộn một vòng mà rơi hết ra ngoài.
Đám thanh niên cười cợt nhã trước dáng vẻ đáng thương này của cô, chúng cúi xuống đưa tay vuốt ve khắp da thịt trắng nõn mát lạnh của Chu Tịnh Hà.
Diệp Hạo Thần vừa mới tắm xong, điện thoại đã reo liên hồi, ngó vào màn hình, hiển thị tên của cô cũng không dám chậm trễ mà nhấc máy. Bên tai liền nghe thấy một tràn cười hết sức ghê rợn, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an, nghe giọng cô nói. Anh hoảng sợ không thôi, cái gì cũng không cần liền leo lên xe mô tô phóng như bay. Anh không biết bản thân đã đạt tới tốc độ thần thánh như thế nào, anh chỉ biết anh thấy nó quá chậm. Anh rất sợ, anh sợ anh đến trễ...
Chạy như bay đến chỗ cô nói, hiện giờ anh như được lập trình sẵn, không nhận thức được gì chỉ biết phải chạy, chạy thật nhanh đến bên cô, vỗ về cô, an ủi cô, nói với cô rằng: không sao nữa, có anh ở đây rồi.
Lần đầu tiên anh sợ hãi đến vậy, lần đầu tiên cảm thấy bản thân quá vô dụng, lần đầu tiên cảm thấy bất lực, lần đầu tiên anh trách bản thân nhiều đến thế. Tất cả đều là lần đầu tiên cảm thấy.
Anh đến rồi. Cảm giác lo lắng sợ hãi vẫn không giảm bớt, nhìn người con gái anh yêu thương vật vã nằm dưới nền đất, cả người quần áo xộc xệch đầy bụi bẩn, bên chân còn chảy máu, bị một đám thanh niên vây quanh, tim anh như ngừng đập. Chỉ biết cắm đầu mà chạy đến bên cô. Anh điên máu, cùng đánh nhau với mấy thằng giang hồ, anh bị đánh đến nỗi chỗ xanh chỗ tím cả người, nhưng anh không thấy đau, anh chỉ thấy xót trong lòng. Có ai biết rằng lúc đấy anh đã sợ hãi như thế nào không?
Nhưng giờ được nhìn thấy cô, anh chỉ thấy đau lòng. Anh đấm, bọn nó đến chảy máu cả mặt mày, anh muốn giết chết chúng nó. Nhưng Hàn Mễ Mễ cùng cảnh sát đến, lôi anh ra một bên. Anh cười lạnh, lạnh đến mức không khí cũng lạnh theo, nếu hôm nay Chu Tịnh Hà có mệnh hệ gì, anh nhất định bắt bọn chúng chôn xuống đất.
Chu Tịnh Hà mơ hồ cảm giác có người ôm mình vào lòng, bên tai ngoại trừ những âm thanh tạp nham kia còn nghe thấy giọng trầm bỗng ấm áp của anh. Cô nghe anh vỗ nhẹ lưng mình, anh nói: "Anh xin lỗi, anh tới rồi. Em đừng sợ, có anh rồi."
Cô không ý thức được gì, nhớ mình đã đợi Hàn Mễ Mễ rất lâu nhưng không thấy, cô hiện giờ chr biết bản thân có cảm giác được rất ấm áp rất an toàn nỗi bất an trong lòng tiêu tán, hốc mắt đỏ hoe. Không biết lúc nãy... Tại sao lại dũng cảm đến vậy, nhưng bây giờ cô rất sợ. Nước mắt dâng lên cản trở tầm nhìn của cô, trước mắt là một mảng trắng xoá một giọt, hai giọt cứ thi nhau rơi xuống trên gò má trắng mịn. Cô mím môi cố kìm nén tiếng khóc của mình, nhưng cả người cứ run lên từng đợt, cô muốn nói với anh, cô đã rất sợ, cô sợ anh không đến, cổ họng nghẹn ứ không thể phát ra âm thanh nào ngoại trừ tiếng khóc thút thít.
Anh cứng đờ cả người, lôi cô từ trong ngực mình ra, liền thấy khuôn mặt nhỏ bé thấm đẫm nước mắt làm ướt cả một mảng áo của mình. Anh thở dài đưa tay lau đi nước mắt của cô, giọng nói đầy ôn nhu: "Không sao nữa rồi. Đừng khóc, có anh ở đây rồi. Ngoan, không có chuyện gì nữa rồi."
Sau khi trình bày sự việc với cảnh sát rốt cuộc bọn họ cũng được thả về.
Diệp Hạo Thần ngồi trên taxi không nói một lời, im lặng đến đáng sợ. Anh quẳng chiếc mô tô của mình ở một nơi xó xỉnh nào đó rồi hộ tống cô cùng Hàn Mễ Mễ đến bệnh viện để xem vết thương ở chân của cô.
Trên xe lạnh lẽo, không một ai nói gì. Chu Tịnh Hà nín thinh, đến thở cũng không dám thở mạnh, cô biết anh đang giận, cũng không dám nói gì. Hàn Mễ Mễ ngồi ở ghế phụ đang nhìn vào gương chiếu hậu, cũng im lặng không nói chỉ thấy nhíu chặt mày đầy khó chịu và bất mãn.
Diệp Hạo Thần đúng là đang tức giận. Tức giận cô, cũng tức giận bản thân. Nhưng tức giận đó cũng chỉ vì muốn tốt cho Chu Tịnh Hà thôi, anh không hề biết lúc bản thân tức giận kéo theo khí lạnh như thế nào. Anh cũng rất vui mừng, vì khi cô gặp nguy hiểm người cô gọi đầu tiên là anh chứ không phải ai khác. Thật sự anh cũng có chuyện cần phải suy nghĩ. Anh không hiểu tại sao, con hẻm gần chợ như vậy lại không có một bóng người nào? Chẳng phải là rất kì hoặc hay sao? Nhất là khi chợ sắp diễn ra hội chợ, lẽ ra phải có rất nhiều người?
Đến bệnh viện xử lý vết thương ở chân. Bác sĩ nói miểng chai đâm không sâu lắm, đã băng bó lại nhưng phải nghỉ ngơi vài ngày tránh vận động quá nhiều.
Chu Tịnh Hà và Diệp Hạo thần cả người như hoá đá khó có thể tiếp thu. Phải nghỉ ngơi vài ngày, tránh vận động quá nhiều? Vậy hai ngày nữa đến cuộc thi nhảy tranh tài thì phải làm sao?
Diệp Hạo Thần ngập ngừng hỏi: "Chân em như vậy, chẳng lẽ phải bỏ cuộc thi ư?"
Chu Tịnh Hà cả người trùng xuống, nhanh chóng lắc đầu bác bỏ: "Không được, đã chuẩn bị rất lâu rồi. Không thể nói bỏ là bỏ."
Anh lo lắng nắm chặt lấy tay cô. Gương mặt đầy nghiêm trọng.
"Nhưng, chân em..."
Lúc này, tưởng chừng như quên mất sự tồn tại của ai đó. Hàn Mễ Mễ đi nhanh vài bước tiếng về phía trước, chen giữa cô và anh, giọng nói van lên mang theo mười phần dò xét.
"Hay là... để em thi giúp cậu ấy đi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook