Công Chúa Hòa Thân
-
Chương 19: Sửa chữa lỗi lầm
Lúc này Dương Thiên Long nghe được khí tức đều đều của thê tử vang lên, xác định nàng đã ngủ, hắn khẽ gọi: “Trạch Nghiễm.”
Trạch Nghiễm mở cửa bước vào, tay cầm một hộp gỗ vuông điêu khắt hoa văn kỳ lạ cung kính khom người hành qua lễ. Cả hai chủ tớ đầu tiên bôi một loại dược liệu vào người rồi mới mang hộp mở ra, đặt hộp đến bên cổ của Nhạc Xích Vũ.
Chỉ thấy hợp vừa mở, có một con nhện to chừng lòng bàn tay, cả thân đen tuyền như mực, các chân đốt đen đốt trắng đốt cam bò ra ngoài. Tốc độ bò nhanh hơn những con nhện thường rất nhiều.
Chỉ thấy nó tiến đến bên cổ của Nhạc Xích Vũ liên tục cắn như thấy được miếng thịt ngon béo bở vậy. Cổ của nàng bắt đầu có tử huyết chảy ra, có lẽ là đau cùng mệt mỏi nên nàng chỉ khẽ động lại không mở mắt.
Dương Thiên Long chậm rãi vuốt ve lưng nàng trong chăn như muốn giúp nàng giảm bớt đau đớn vậy, tay kia ôm chặt không để nàng động tránh con nhện kia bị hách mà hỏng chuyện. Nghĩ không ra máu của nàng chính là tử sắc, Nhạc Thanh Loan cũng quá thâm độc rồi.
Nhớ lại chuyện của đời trước, hắn để người đến Ngạn quốc tìm cho ra con nhện độc này. Hàn Chí Vỹ có nói cùng hắn, nhện này là vương nên kích cỡ sẽ lớn hơn những con thông thường gấp bốn lần, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều nhưng rất hiếm gặp.
Loại nhện này đặc biệt thích độc, nếu không phải trên người thê tử của hắn có độc thì con nhện này cũng không xuất hiện mà cắn nàng. Mà độc công độc thế nên độc trong người nàng mới được giải. Tơ của nhện này phun ra cũng là kịch độc nên năm đó nàng cản hắn mới để tơ nhện giăng đầy lối đi không để hắn vào.
Tìm kiếm trong năm năm nay, khi hắn từ Nhạc quốc trở về mới có tin tức rằng đã tìm được. Khi ám vệ mang trở về có nói, để tránh khi sử dụng bị nhện cắn trúng liền phải dùng loại dược vô vị này bôi lên người, nhện ngửi được sẽ không đến gần. Còn độc của con nhện này mà tiến nhập thân thể sẽ theo máu mà chạy rất nhanh sẽ chết, hiện không có thuốc giải.
Lúc này còn nhện kia ăn xong cũng no, Dương Thiên Phong lập tức thu nhện trở về hộp cho Trạch Nghiễm mang ra ngoài. Hắn lấy một chiếc khăn tay thấm máu trên cổ nàng, bôi chút thuốc mỡ rồi mới ôm lấy nàng vào giấc ngủ.
Trời còn chưa sáng, hắn khẽ hôn lên môi nàng rồi lẳng lặng đặt nàng trở về trên đống củi bản thân chạy ra bên ngoài để Trạch Nghiễm cửa khóa lại cẩn thận rồi bản thân vờ gục ở bên ngoài ngủ. Trạch Nghiễm thu dọn xonglại giải huyệt đạo cho đám người kia rồi dùng khinh công phi thân núp đi.
Đám người kia tỉnh lại sờ cái gáy đau nhức lại nhìn đến cửa sài phòng. Ngoài trừ Dương Thiên Phong đang ngủ liền không còn thấy gì nữa mới an tâm thở phào. Lại tiếp tục trở về với công việc canh gác của mình.
Một khắc còn chưa qua đã thấy được một thái giám thiếp thân bên cạnh Thiệu Khánh đế bước đến quan sát một trận rồi mới hỏi đám lính canh gác. Đương nhiên hắn là thừa lệnh của Thiệu Khánh đế mà đến.
Dương Thiên Phong trở mình hắc-xì vài cái rồi lại chép chép miệng tiếp tục ngủ. Lão thái giám im lặng nhìn nhìn sau khi thấy hắn không còn động tĩnh gì lại tiếp tục hỏi. Hỏi qua một lúc mới hồi cung hội báo.
Sau khi bóng lưng già nua đi khỏi, Dương Thiên Phong nhếch môi cười. Hắn biết rõ sẽ là như vậy mà, chỉ cần một chút nữa thôi thê tử của hắn liền được thả ra rồi.
Quả nhiên một lúc sau liền có khẩu dụ đến Xương vương phủ, Nhạc Xích Vũ được phóng thích trước thời hạn. Bách tính ngoài Kim đô chỉ biết Xương vương phi không đáp ứng Thiệu Khánh đế nên bị phạt, còn đáp ứng chuyện gì thì họ không thể biết được mà chỉ có thể suy đoán linh tinh.
Dương Thiên Phong bế thê tử đang say giấc nồng trở về tân phòng của bọn họ. Cẩn thận đặt nàng lên giường vì nàng đắp chăn rồi bản thân mới nằm bên cạnh, chậm rãi ôm lấy nàng. Đương nhiên y phục của các hai vẫn còn nguyên vẹn rồi, một ngốc tử nhất định sẽ không chú ý nhiều thứ như vậy đâu.
Thái dương dần lên cao, tia sáng chói mắt xuyên qua khung cửa sổ bằng giấy mỏng mà chiếu vào trong phòng. Nhạc Xích Vũ cuối cùng cũng tỉnh dậy, nàng nhìn quanh thấy được bản thân ở nơi nào liền giật mình. Lại nhìn thấy được sỏa trượng phu cũng nằm bên cạnh ôm lấy mình say giấc nồng, nàng mỉm cười ôm hồi lại hắn.
Tân phòng này là nơi nàng cùng hắn từng có khoảnh khắc ngọt ngọt, giận hờn, khắc khẩu nhưng tất cả vẫn in sâu trong đầu nàng không chút nào có thể quên được. Sỏa trượng phu của nàng, hắn vẫn đang nằm bên cạnh nàng.
“Tướng công tướng công.” Khẽ lẩm bẩm như thế vài lần.
“Nương tử nương tử, nàng gọi ta?” Dương Thiên Phong cũng sớm tỉnh giấc, nghe nàng gọi mình liền cao hứng đáp trả. Tay cũng xiết chặt nàng, muốn nhớ rõ thời khắt có nàng bên người.
Nhạc Xích Vũ có chút kinh hỉ ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Vì sao chúng ta lại ở đây?”
Hắn ngây thơ theo thực tế mà đáp trả: “Phụ hoàng nguôi giận cho miễn tội rồi nên ta mang nàng trở về đây.” Mắt hắn mở to chậm rãi quét sang những nốt mụn nước trên mặt nàng. Vẫn là chưa thấy có thay đổi chút gì, nên thầm thở dài.
“Ân.” Nhạc Xích Vũ gật đầu, nàng ngồi dậy chuẩn bị thay y phục đã nghe tiếng gõ cửa kèm theo âm thanh trong trẻo vang lên.
“Vương gia, vương phi đã thức dậy?” Là nghe được âm thanh nói chuyện bên trong nên tiểu nha hoàn mới bạo gan gõ cửa.
“Tiến vào.” Nghe được giọng nói êm tai của Phong Linh trong lòng Nhạc Xích Vũ có chút khẩn trương.
Phong Linh cầm thau đồng đựng nước nóng tiến vào, chậm rãi bước đến trước giường cung kính khom người:” Nô tỳ Phong Linh gặp qua vương gia vương phi, vương gia vương phi vạn phúc. Nô tỳ được Nghiễm ca ca phái đến hầu hạ vương phi.”
“Đứng lên đi.” Nhạc Xích Vũ mỉm cười nhìn Phong Linh.
Dương Thiên Phong vẫn nằm trên giường nhìn biểu tình trên mặt thê tử mà hài lòng đến cực điểm. Hắn biết trong phủ này chỉ có Phong Linh nguyện ý tiếp cận nàng. Thế nên hắn đã cố ý an bài Phong Linh đến tiếp tục chiếu cố nàng như đời trước.
Nhắc đến Phong Linh, hôm thê tử của hắn rời khỏi phủ cũng không mang theo, nàng ta đã khóc rất nhiều. Sau đó Nhạc Thanh Loan nói cùng hắn nha hoàn thiếp thân của nàng Hỉ nhi có ý với Trạch Nghiễm nên bảo hắn thành toàn.
Bản thân hắn trước giờ vẫn chưa từng để ý đến chuyện cá nhân của Trạch Nghiễm, vốn định là quan sát xong mới đáp ứng lại không biết bản thân bị Nhạc Thanh Loan thiết kế. Sau khi ban hôn, Phong Linh tại ngày đại hôn của Trạch Nghiễm mà tự sát.
Lúc đầu hắn cũng không để ý cho đến khi thấy được Trạch Nghiễm âm thầm đứng ở phòng của Phong Linh rất lâu hắn mới biết bản thân đã sai. Hắn đã từng trách Trạch Nghiễm không nói cùng hắn, nhưng khi từ miệng Trạch Nghiễm biết được một chuyện đã khiến hắn dường như chết đứng tại chỗ.
Khi hưu Nhạc Xích Vũ xong hắn đã từng hạ lệnh, không ai được phép nhắn đến nàng, ngay cả những thứ cùng nàng có liên quan cũng bị hắn mang đi thiêu hủy, Phong Linh từ nhất đẳng nha hoàn bị biếm thành hạ đẳng nha hoàn. Thế nên lúc hắn hỏi Trạch Nghiễm không dám nhắc đến người trong lòng hắn(TN) là Phong Linh.
Đời trước vì sai lầm của hắn mà tất cả dường như đảo lộn, đời này hắn sửa sai từng từng thứ một.
Phong Linh vẫn là như đời trước, vẫn sợ tướng mạo của vị tân vương phi này. Nàng run rẩy vắt khô khăn lau mặt rồi hai tay đưa cho Nhạc Xích Vũ, đầu cúi thấp đến cực điểm. Trong đầu còn không quên quanh quẩn câu nói của đám hạ nhân rằng những nốt mụn trên mặt vương phi sẽ lây nhiễm nếu có người dám nhìn thẳng a.
Nhạc Xích Vũ không chút để ý nhận lấy khăn lau qua mặt rồi nói: “Ta muốn tắm rửa.” Nàng rời giường vòng ra sau tấm bình phong gỗ được điêu khắc tinh xảo.
Trạch Nghiễm mở cửa bước vào, tay cầm một hộp gỗ vuông điêu khắt hoa văn kỳ lạ cung kính khom người hành qua lễ. Cả hai chủ tớ đầu tiên bôi một loại dược liệu vào người rồi mới mang hộp mở ra, đặt hộp đến bên cổ của Nhạc Xích Vũ.
Chỉ thấy hợp vừa mở, có một con nhện to chừng lòng bàn tay, cả thân đen tuyền như mực, các chân đốt đen đốt trắng đốt cam bò ra ngoài. Tốc độ bò nhanh hơn những con nhện thường rất nhiều.
Chỉ thấy nó tiến đến bên cổ của Nhạc Xích Vũ liên tục cắn như thấy được miếng thịt ngon béo bở vậy. Cổ của nàng bắt đầu có tử huyết chảy ra, có lẽ là đau cùng mệt mỏi nên nàng chỉ khẽ động lại không mở mắt.
Dương Thiên Long chậm rãi vuốt ve lưng nàng trong chăn như muốn giúp nàng giảm bớt đau đớn vậy, tay kia ôm chặt không để nàng động tránh con nhện kia bị hách mà hỏng chuyện. Nghĩ không ra máu của nàng chính là tử sắc, Nhạc Thanh Loan cũng quá thâm độc rồi.
Nhớ lại chuyện của đời trước, hắn để người đến Ngạn quốc tìm cho ra con nhện độc này. Hàn Chí Vỹ có nói cùng hắn, nhện này là vương nên kích cỡ sẽ lớn hơn những con thông thường gấp bốn lần, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều nhưng rất hiếm gặp.
Loại nhện này đặc biệt thích độc, nếu không phải trên người thê tử của hắn có độc thì con nhện này cũng không xuất hiện mà cắn nàng. Mà độc công độc thế nên độc trong người nàng mới được giải. Tơ của nhện này phun ra cũng là kịch độc nên năm đó nàng cản hắn mới để tơ nhện giăng đầy lối đi không để hắn vào.
Tìm kiếm trong năm năm nay, khi hắn từ Nhạc quốc trở về mới có tin tức rằng đã tìm được. Khi ám vệ mang trở về có nói, để tránh khi sử dụng bị nhện cắn trúng liền phải dùng loại dược vô vị này bôi lên người, nhện ngửi được sẽ không đến gần. Còn độc của con nhện này mà tiến nhập thân thể sẽ theo máu mà chạy rất nhanh sẽ chết, hiện không có thuốc giải.
Lúc này còn nhện kia ăn xong cũng no, Dương Thiên Phong lập tức thu nhện trở về hộp cho Trạch Nghiễm mang ra ngoài. Hắn lấy một chiếc khăn tay thấm máu trên cổ nàng, bôi chút thuốc mỡ rồi mới ôm lấy nàng vào giấc ngủ.
Trời còn chưa sáng, hắn khẽ hôn lên môi nàng rồi lẳng lặng đặt nàng trở về trên đống củi bản thân chạy ra bên ngoài để Trạch Nghiễm cửa khóa lại cẩn thận rồi bản thân vờ gục ở bên ngoài ngủ. Trạch Nghiễm thu dọn xonglại giải huyệt đạo cho đám người kia rồi dùng khinh công phi thân núp đi.
Đám người kia tỉnh lại sờ cái gáy đau nhức lại nhìn đến cửa sài phòng. Ngoài trừ Dương Thiên Phong đang ngủ liền không còn thấy gì nữa mới an tâm thở phào. Lại tiếp tục trở về với công việc canh gác của mình.
Một khắc còn chưa qua đã thấy được một thái giám thiếp thân bên cạnh Thiệu Khánh đế bước đến quan sát một trận rồi mới hỏi đám lính canh gác. Đương nhiên hắn là thừa lệnh của Thiệu Khánh đế mà đến.
Dương Thiên Phong trở mình hắc-xì vài cái rồi lại chép chép miệng tiếp tục ngủ. Lão thái giám im lặng nhìn nhìn sau khi thấy hắn không còn động tĩnh gì lại tiếp tục hỏi. Hỏi qua một lúc mới hồi cung hội báo.
Sau khi bóng lưng già nua đi khỏi, Dương Thiên Phong nhếch môi cười. Hắn biết rõ sẽ là như vậy mà, chỉ cần một chút nữa thôi thê tử của hắn liền được thả ra rồi.
Quả nhiên một lúc sau liền có khẩu dụ đến Xương vương phủ, Nhạc Xích Vũ được phóng thích trước thời hạn. Bách tính ngoài Kim đô chỉ biết Xương vương phi không đáp ứng Thiệu Khánh đế nên bị phạt, còn đáp ứng chuyện gì thì họ không thể biết được mà chỉ có thể suy đoán linh tinh.
Dương Thiên Phong bế thê tử đang say giấc nồng trở về tân phòng của bọn họ. Cẩn thận đặt nàng lên giường vì nàng đắp chăn rồi bản thân mới nằm bên cạnh, chậm rãi ôm lấy nàng. Đương nhiên y phục của các hai vẫn còn nguyên vẹn rồi, một ngốc tử nhất định sẽ không chú ý nhiều thứ như vậy đâu.
Thái dương dần lên cao, tia sáng chói mắt xuyên qua khung cửa sổ bằng giấy mỏng mà chiếu vào trong phòng. Nhạc Xích Vũ cuối cùng cũng tỉnh dậy, nàng nhìn quanh thấy được bản thân ở nơi nào liền giật mình. Lại nhìn thấy được sỏa trượng phu cũng nằm bên cạnh ôm lấy mình say giấc nồng, nàng mỉm cười ôm hồi lại hắn.
Tân phòng này là nơi nàng cùng hắn từng có khoảnh khắc ngọt ngọt, giận hờn, khắc khẩu nhưng tất cả vẫn in sâu trong đầu nàng không chút nào có thể quên được. Sỏa trượng phu của nàng, hắn vẫn đang nằm bên cạnh nàng.
“Tướng công tướng công.” Khẽ lẩm bẩm như thế vài lần.
“Nương tử nương tử, nàng gọi ta?” Dương Thiên Phong cũng sớm tỉnh giấc, nghe nàng gọi mình liền cao hứng đáp trả. Tay cũng xiết chặt nàng, muốn nhớ rõ thời khắt có nàng bên người.
Nhạc Xích Vũ có chút kinh hỉ ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Vì sao chúng ta lại ở đây?”
Hắn ngây thơ theo thực tế mà đáp trả: “Phụ hoàng nguôi giận cho miễn tội rồi nên ta mang nàng trở về đây.” Mắt hắn mở to chậm rãi quét sang những nốt mụn nước trên mặt nàng. Vẫn là chưa thấy có thay đổi chút gì, nên thầm thở dài.
“Ân.” Nhạc Xích Vũ gật đầu, nàng ngồi dậy chuẩn bị thay y phục đã nghe tiếng gõ cửa kèm theo âm thanh trong trẻo vang lên.
“Vương gia, vương phi đã thức dậy?” Là nghe được âm thanh nói chuyện bên trong nên tiểu nha hoàn mới bạo gan gõ cửa.
“Tiến vào.” Nghe được giọng nói êm tai của Phong Linh trong lòng Nhạc Xích Vũ có chút khẩn trương.
Phong Linh cầm thau đồng đựng nước nóng tiến vào, chậm rãi bước đến trước giường cung kính khom người:” Nô tỳ Phong Linh gặp qua vương gia vương phi, vương gia vương phi vạn phúc. Nô tỳ được Nghiễm ca ca phái đến hầu hạ vương phi.”
“Đứng lên đi.” Nhạc Xích Vũ mỉm cười nhìn Phong Linh.
Dương Thiên Phong vẫn nằm trên giường nhìn biểu tình trên mặt thê tử mà hài lòng đến cực điểm. Hắn biết trong phủ này chỉ có Phong Linh nguyện ý tiếp cận nàng. Thế nên hắn đã cố ý an bài Phong Linh đến tiếp tục chiếu cố nàng như đời trước.
Nhắc đến Phong Linh, hôm thê tử của hắn rời khỏi phủ cũng không mang theo, nàng ta đã khóc rất nhiều. Sau đó Nhạc Thanh Loan nói cùng hắn nha hoàn thiếp thân của nàng Hỉ nhi có ý với Trạch Nghiễm nên bảo hắn thành toàn.
Bản thân hắn trước giờ vẫn chưa từng để ý đến chuyện cá nhân của Trạch Nghiễm, vốn định là quan sát xong mới đáp ứng lại không biết bản thân bị Nhạc Thanh Loan thiết kế. Sau khi ban hôn, Phong Linh tại ngày đại hôn của Trạch Nghiễm mà tự sát.
Lúc đầu hắn cũng không để ý cho đến khi thấy được Trạch Nghiễm âm thầm đứng ở phòng của Phong Linh rất lâu hắn mới biết bản thân đã sai. Hắn đã từng trách Trạch Nghiễm không nói cùng hắn, nhưng khi từ miệng Trạch Nghiễm biết được một chuyện đã khiến hắn dường như chết đứng tại chỗ.
Khi hưu Nhạc Xích Vũ xong hắn đã từng hạ lệnh, không ai được phép nhắn đến nàng, ngay cả những thứ cùng nàng có liên quan cũng bị hắn mang đi thiêu hủy, Phong Linh từ nhất đẳng nha hoàn bị biếm thành hạ đẳng nha hoàn. Thế nên lúc hắn hỏi Trạch Nghiễm không dám nhắc đến người trong lòng hắn(TN) là Phong Linh.
Đời trước vì sai lầm của hắn mà tất cả dường như đảo lộn, đời này hắn sửa sai từng từng thứ một.
Phong Linh vẫn là như đời trước, vẫn sợ tướng mạo của vị tân vương phi này. Nàng run rẩy vắt khô khăn lau mặt rồi hai tay đưa cho Nhạc Xích Vũ, đầu cúi thấp đến cực điểm. Trong đầu còn không quên quanh quẩn câu nói của đám hạ nhân rằng những nốt mụn trên mặt vương phi sẽ lây nhiễm nếu có người dám nhìn thẳng a.
Nhạc Xích Vũ không chút để ý nhận lấy khăn lau qua mặt rồi nói: “Ta muốn tắm rửa.” Nàng rời giường vòng ra sau tấm bình phong gỗ được điêu khắc tinh xảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook