Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận
-
Chương 67
Chuyển ngữ: Mic
Lưu Tự vung roi phóng ngựa, từ hoàng cung chạy đi. Kinh thành về đêm không mất đi sự náo nhiệt, tiếng vó ngựa lộc cộc tung vó trên đường phố lát đá xanh giống như tiếng chuông nặng nề trong Tướng Quốc tự xa xa.
Một đường phóng thẳng về phía trước, tốc độ rất nhanh, thế nhưng lúc ngang qua một trà lâu, hắn chợt ghìm cương dừng lại.
Người qua đường ồ ạt quay đầu nhìn hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn chỉ dừng ở cửa sổ lầu hai, trong đó vẫn sáng ánh nến, nhưng cửa sổ lại đóng chặt.
Lẽ nào còn thật sự cho rằng câu nói sẽ đợi hắn kia là thật? Cho dù là thật, hắn cũng không thể lại đi sâu nghiên cứu, hiện giờ, hắn nhất định phải bảo vệ người kia……..Hắn cúi đầu, sóng cuộn biển gầm trong lòng chưa từng lắng lại.
Một canh giờ trước, Thái thượng hoàng triệu kiến hắn, tỷ mỷ thăm dò tình hình cụ thể lúc Tề Tốn Chi bị bắt. Hắn không dám che giấu, từng chút từng chút đem sự việc bẩm báo, nhưng lại đổi lấy một tiếng thở dài của ngài.
Một tiếng thở dài ấy tựa như đao sắc, đâm sâu vào ngực hắn, thoáng chốc không kịp phòng thủ đã lan ra, hắn thậm chí còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã nghe thấy lão nhân gia ngài nói một câu về kết quả hắn vẫn luôn sợ hãi: “Tốn Chi đã không còn nữa…………”
Hắn nháy mắt trợn to hai mắt, chết sững không thốt nổi một câu.
Trước đó hắn đã nghe được tin An Bình mang thai từ phụ thân, lúc ấy chỉ cảm thấy kinh ngạc hơn là chua xót, sự áy náy hổ thẹn còn hơn cả kinh ngạc. Còn từng nghĩ, Tử Đô huynh nếu như biết được, hẳn là rất vui đây.
Nhưng bây giờ, Tề Tốn Chi đã chẳng thể nào biết được nữa rồi…….Không còn nhớ Sùng Đức bệ hạ sau đó còn nói gì nữa, trong khoảnh khắc, hắn dường như rơi vào bóng đêm dày đặc, trong lúc ngẩn ngơ lại nhìn thấy Tề Tốn Chi toàn thân đầy thương tích bị người ta kéo vào thành ma quỷ.
Sau khi hồi kinh, hắn không chỉ từng một lần nghĩ qua, thà rằng lúc đó người bị kéo vào thành ma quỷ là mình. Cho dù mạng này có mất, cũng còn hơn là sự hổ thẹn tự trách hiện giờ.
Hắn cũng không ngu ngốc, Sùng Đức bệ hạ nói tin này An Bình chưa từng để lộ, chỉ nói riêng với mình hắn, đấy là một loại ám thị.
Hắn vén vạt áo quỳ xuống, thành khẩn dập đầu: “Vi thần nguyện xin cưới bệ hạ, xin Thái thượng hoàng thành toàn.”
Sùng Đức bệ hạ vui mừng nhìn hắn, nhưng trong thần sắc cũng có cả ưu sầu, bởi vì An Bình vẫn không đồng ý…………..Đang hồi tưởng thì cửa sổ đột nhiên ‘kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, Lưu Tự ngạc nhiên ngẩng lên, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Tiêu Trữ, người kia đột nhiên bật cười, giống như thập phần kinh hỉ, nháy mắt quay người rời đi, một khắc sau đã đẩy Chiêu Ninh đến bên cửa.
Không biết vì sao, Lưu Tự đối với một màn này bất giác lại cảm thấy hoảng hốt, lập tức cũng chẳng màng cáo từ, thúc vào bụng ngựa rồi liền hướng phía trước phóng như điên.
Tiêu Trữ thấy tình hình như vậy, nháy mắt kêu to đáng tiếc, nói với muội muội: “Xem đi, đã kêu muội vừa rồi chủ động một chút mà, có khó như vậy sao?”
Chiêu Ninh nhìn về phía Lưu Tự biến mất, rũ mắt nói: “Chung quy cảm thấy muội và hắn không hợp.”
“Cho nên muội lúc đó gặp hắn rồi liền trực tiếp quay về, chính là vì nguyên nhân này?”
Nàng gật đầu, ở kinh thành đợi là vì lúc trước liên lụy hắn bị thương, hiện giờ thấy hắn không sao, trong lòng liền trấn tĩnh.
Tiêu Trữ có chút tức giận với sự không tranh không đoạt này, vỗ trán một cái: “Muội bị tên tiểu tử thối trước kia tổn thương rồi liền trở nên sợ sệt, lo trước lo sau có gì tốt chứ, trực tiếp nói với hắn là được rồi, hắn không để ý muội, chúng ta liền trở lại Giang Nam, cùng lắm thì sau này cả đời không qua lại với nhau.”
Chiêu Ninh một tay chống lên khung cửa, cả người hơi nghiêng về trước, nhìn con phố dài ngoài cửa, thấp giọng nói: “Dù bị người kia tổn thương, nhưng hắn cũng dạy cho muội rất nhiều, ít nhất muội biết bỏ đi thân phận của mình thì bản thân thực ra chỉ là một người không khiến nam tử yêu thích.”
Tiêu Trữ nhìn chăm chăm sườn mặt nàng, buồn cười thở dài, đưa tay ôm vai nàng, an ủi: “Làm gì có, chỉ có mấy nữ tử vẻ mặt tươi cười như hoa, lời lẽ đẩy đưa mới không tốt, muội rất rất tốt, là người khác không có phúc.”
Chiêu Ninh nở nụ cười hiếm hoi: “Ca ca, người cũng thấy rồi, ngày mai chúng ta từ biệt bệ hạ rồi về Giang Nam đi.”
Nàng tuân thủ lời hứa, đợi hắn trở về, hắn cũng không có việc gì, hiển hách vô cùng bước đi trên phố lớn kinh thành. Hiện giờ cũng nên quên rồi.
Nàng đã không còn thiếu niên, hoặc trở về dựa vào thân phận quận chúa gả cho nhà nào đó, hoặc cả đời này bầu bạn cùng cha mẹ, cũng nên có một sự lựa chọn. Mà hắn chính trực tao nhã, chí khí bừng bừng, công thành danh toại,, tiền đồ như gấm…
Thời điểm này trong cung, Sùng Đức bệ hạ vẫn đang cố sức khuyên An Bình.
“An Bình, con vẫn nên thử suy nghĩ lại đi, Lương Quốc dù gì cũng không phải Thanh Hải, con hiện giờ chẳng dễ gì mới tạo lập được uy danh, càng phải quý trọng. Đứa trẻ trong bụng không thể không có phụ thân, vẫn nên sớm định hôn sự đi.”
Là phụ mẫu,đương nhiên hiểu rõ tính tình nữ nhi nhất. Hiện giờ tiếp tục nhắc tới Tề Tốn Chi sẽ chỉ khiến nàng càng đau buồn, chi bằng nói thẳng vào vấn đề chính. Cho dù tàn nhẫn cũng còn tốt hơn để nàng tiếp tục đắm chìm trong nỗi ưu tư của riêng mình. Cho nên họ nhân lúc An Bình vào điện liền thẳng thắn bảo nàng nhanh chóng thành hôn, chuyện của Tề Tốn Chi ngược lại một chữ cũng không nhắc tới.
Đông Đức bệ hạ cũng kéo tay nàng khuyên nhủ. An Bình không trả lời, cũng không cự tuyệt, chỉ ngồi bên bàn trầm tư, dường như rất chân thành lắng nghe ý kiến của hai người.
Sùng Đức bệ hạ nhíu mày, đành nhẫn tâm nói: “Bất luận thế nào, đừng quên con là đế vương! Giang sơn xã tắc, uy vọng hoàng thất, bên nào cũng đều nặng hơn so với nhi nữ tình trường của con!”
Ngón tay An Bình bị mẫu thân giữ lấy chợt co giật, ngước lên nhìn phụ mẫu, sắc mặt trắng bệch gật đầu: “Phụ hoàng nói chí phải, Trẫm nếu đã lựa chọn con đường này, hiện giờ không nên vì tư lợi bản thân mà lưu luyến không rời.”
Thật sự nghe nàng nói vậy, phụ mẫu hai người trái lại bắt đầu lưỡng lự, dường như bản thân đã ép nàng làm chuyện không nên làm. Nhưng thâm tâm đều hiểu rõ đây là vì tốt cho nàng.
Đối với cái chết của Tề Tốn Chi, nhị vị bệ hạ đều không dễ chịu gì, dù gì trên đời này có được mấy ai cả đời đều toàn tâm toàn ý che chở cho nữ nhi của mình như Tề Tốn Chi? Nhưng người chết cũng không thể sống lại, bi thương qua rồi, chung quy phải nhìn về phía trước, huống hồ nàng còn là đế vương. Hỉ nộ của nàng chưa bao giờ là việc riêng của chỉ một người.
Họ quan tâm thể diện hoàng thất, nhưng càng quan tâm đến chung thân của nàng. Trăm năm sau, ai có thể ở bên cạnh nàng? Vì nàng là nữ đế, phải chấp chưởng triều đường, phải chăm lo thiên hạ, còn phải lo cho con cái, không có người tốt bầu bạn, ắt hẳn sẽ thập phần gian khổ. Nơi cao đón gió, chung quy phải có người chia sẻ tịch mịch.
Vào thời khắc này, chỉ đành rèn sắt khi còn nóng, tốt nhất là khiến nàng vô cùng bận rộn, không có thời gian mà bi thương. Cho nên Sùng Đức bệ hạ lập tức lại nói: “Trẫm đã triệu kiến Lưu Tự, nó cũng có lòng muốn cưới con, chi bằng chọn nó đi.”
An Bình rũ mi mắt, không nói không rằng.
Đông Đức bệ hạ thấy thế thì thở dài nói: “Bây giờ thiên hạ đại định, bụng con không thể đợi được nữa rồi, vẫn là nhanh chóng chuẩn bị hỉ sự đi.”
Hai chữ “hỉ sự” tựa như kim châm, bất ngờ đâm vào lòng An Bình, nàng dời mắt, nhìn chăm chú bức bình phong vẽ trúc xanh bên cạnh, lắc đầu: “Vì tránh để người Tề gia đau lòng, Trẫm không dám tuyên bố chuyện của chàng, cũng không dám truy phong cho chàng, bây giờ lẽ nào ngay cả thời gian chịu tang chàng cũng không có ư?”
“Chẳng lẽ con muốn vì nó mà chịu tang ba năm?” Sùng Đức bệ hạ nhất thời vừa khó xử vừa tức giận, không khỏi chống tay lên bàn thở hổn hển, Đông Đức bệ hạ vội vỗ lưng ông để thuận khí.
An Bình khép mắt, bất đắc dĩ nói: “Vậy ít ra cho nữ nhi thời gian ba tháng….”
“Không được! Nhiều nhất là nửa tháng, con nếu như ngay cả vết thương nhỏ này cũng không chịu được thì còn nói đến thiên hạ gì chứ!” Sùng Đức bệ hạ cứng rắn, phất tay áo nhanh chóng hướng bên ngoài mà đi.
Đông Đức bệ hạ lo lắng cho sức khỏe ông, an ủi vỗ vỗ mu bàn tay An Bình rồi cũng đứng dậy rời đi.
An Bình yên lặng ngồi đấy, nghĩ đến hắn táng cốt tha hương, còn mình sắp tới sẽ mặc giá y đỏ thẫm gả cho người khác thì ngực bỗng nhiên trống rỗng, cuối cùng của cuối cùng, thế nhưng lại vô bi vô hỉ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng khổ sở vì vị trí của mình, nhưng cũng là lần cuối cùng. Lý trí quá mức là một ưu thế, nhưng loại ưu thế này có đôi khi cũng sẽ hại người hại mình.
Nàng từng nghĩ nếu chàng chết rồi, nàng sẽ sống thật tốt, chàng có thể trở lại, nàng sẽ càng yêu chàng hơn. Nhưng bây giờ khi chàng thật sự không còn nữa, nàng lại chỉ có thể để tang chàng trong lòng, không để bất cứ người nào quấy nhiễu……….
Lưu thái phó biết chuyện Lưu Tự được Tề Tốn Chi cứu, cũng không phản đối quyết định của hắn, nhưng lại nặng nề thở dài. Có lẽ nghĩ tới sau này của hắn, dù sao trái tim của An Bình bệ hạ cũng không đặt trên người hắn.
Hôm sau sau khi nhận được tin An Bình đồng ý, Lưu Tự phụng mệnh nhập cung, lúc ngang qua Tề phủ, trong lòng từng hồi từng hồi áy náy không thôi. Phụ thân nói Tề đại học sĩ đã biết hài tử trong bụng An Bình bệ hạ là của Tề gia, bây giờ người sắp gả lại là hắn, chỉ sợ sau khi nghe thấy sẽ thập phần khó chịu.
Có lẽ hôn sự này sẽ khiến tất cả mọi người rơi vào mối quan hệ khó xử, nhưng hắn nếu đã quyết định, thì sẽ không hối hận.
Hắn đã không hi vọng An Bình sẽ có tình ý với hắn, cũng không dám giống như trước đây trực tiếp biểu lộ tình cảm với nàng. Tề Tốn Chi là một ngọn tháp cao chắn giữa hai người, hắn chỉ có thể kính trọng An Bình, bảo vệ An Bình, ngoài ra, bất kỳ suy tưởng hương diễm nào cũng chỉ khiến hắn áy náy tự trách.
Lúc ngang qua ngự hoa viên, xa xa trông thấy hai người trước mặt đi tới, hắn dừng bước, chợt cảm thấy chuyện càng lúc càng phức tạp rồi.
Tiêu Trữ và Chiêu Ninh vừa mới đến từ biệt An Bình, trước khi rời đi còn tới gặp Thái thượng hoàng, Sùng Đức bệ hạ giữ hai người lại, lý do là vì An Bình sắp đại hôn.
Đường mòn nhỏ hẹp, Chiêu Ninh trông thấy Lưu Tự ở đối diện thì cũng không bước tiếp nữa. Tiêu Trữ thấy tình hình như vậy, cảm thấy cần phải để hai người nói đôi lời, liền hướng Lưu Tự gật đầu một cái, quay người đi trước.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy nàng đi qua, Lưu Tự đành phải tự mình bước về trước. Ánh mắt Chiêu Ninh nhìn đi nơi khác, dư quang thấy bộ y phục trắng của hắn càng lúc càng gần, đành phải quay đầu lại
“Quận chúa.”
Nàng gật đầu một cái, có lẽ thật sự không biết nói gì, chỉ nhìn y phục hắn: “Lần đầu tiên thấy ngươi mặc bạch y.”
Ánh mắt Lưu Tự ảm đạm: “Mặc vì Tử Đô huynh.”
Chiêu Ninh nhất thời không nói gì.
“Khánh Chi từ sau khi hồi kinh vẫn chưa từng gặp Quận chúa, không biết lần trước có bị thương?”
“Không có.” Chiêu Ninh chợt cảm thấy bầu không khí thật áp lực, dứt khoát cất bước muốn lướt qua hắn đi về phía trước: “Nghe nói ngươi và bệ hạ sắp thành hôn, chúc mừng ngươi, có điều không thể ở lại uống rượu mừng, thật có lỗi.”
Lưu Tự cúi đầu, thấy vạt áo nàng lướt qua, hướng sau lưng mà đi.
Thế nhưng chưa được mấy bước, bước chân nàng lại dừng lại, đột ngột xoay người, nổi giận đùng đùng nói: “Huynh đệ sống chết chưa biết ngươi liền mặc áo trắng để tang, còn muốn mau chóng cưới người yêu thương của hắn, đây là thái độ làm người của Lưu Khánh Chi ngươi sao?!”
Trong thoáng chốc như có kình lôi bổ vào hắn, một người khác rất nhiều ngay qua vẫn luôn núp sâu trong thâm tâm mắng chửi mình dường như đã hợp làm một cùng Chiêu Ninh.
“Ta cũng cảm thấy bản thân thật vô sỉ, thế nhưng, cô không hiểu………”
Hắn quay lưng về phía nàng thở dài, Tề Tốn Chi đã không còn nữa, không ai hay biết, lặng yên không chút tiếng động, nhưng dường như cũng đã mang đi từng chút từng chút sinh khí trên người hắn………… Chiêu Ninh khôi phục tâm tình, quay đầu đi: “Ta mắng ngươi là vì không hi vọng ngươi nhất thời xúc động, hủy hoại chính mình mà cũng làm tổn thương người khác.”
Lưu Từ từ đầu chí cuối không hề quay đầu lại, mãi đến khi tiếng bước chân kia sắp không nghe thấy nữa mới xoay người nhìn, bóng lưng nàng đã mơ hồ, sắp không trông rõ.
Một vài người có duyên nhưng không có phận, một vài người tình sâu nhưng duyên bạc. Hợp tan vô thường, đây đại khái chính là nhân sinh. Mà hắn hiện thời tự tay đem chính mình gửi vào cửu trùng cung khuyết, chôn vùi một đời tươi đẹp của bản thân, đổi lấy nửa khắc an bình trong đáy lòng……..
Lưu Tự vung roi phóng ngựa, từ hoàng cung chạy đi. Kinh thành về đêm không mất đi sự náo nhiệt, tiếng vó ngựa lộc cộc tung vó trên đường phố lát đá xanh giống như tiếng chuông nặng nề trong Tướng Quốc tự xa xa.
Một đường phóng thẳng về phía trước, tốc độ rất nhanh, thế nhưng lúc ngang qua một trà lâu, hắn chợt ghìm cương dừng lại.
Người qua đường ồ ạt quay đầu nhìn hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn chỉ dừng ở cửa sổ lầu hai, trong đó vẫn sáng ánh nến, nhưng cửa sổ lại đóng chặt.
Lẽ nào còn thật sự cho rằng câu nói sẽ đợi hắn kia là thật? Cho dù là thật, hắn cũng không thể lại đi sâu nghiên cứu, hiện giờ, hắn nhất định phải bảo vệ người kia……..Hắn cúi đầu, sóng cuộn biển gầm trong lòng chưa từng lắng lại.
Một canh giờ trước, Thái thượng hoàng triệu kiến hắn, tỷ mỷ thăm dò tình hình cụ thể lúc Tề Tốn Chi bị bắt. Hắn không dám che giấu, từng chút từng chút đem sự việc bẩm báo, nhưng lại đổi lấy một tiếng thở dài của ngài.
Một tiếng thở dài ấy tựa như đao sắc, đâm sâu vào ngực hắn, thoáng chốc không kịp phòng thủ đã lan ra, hắn thậm chí còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã nghe thấy lão nhân gia ngài nói một câu về kết quả hắn vẫn luôn sợ hãi: “Tốn Chi đã không còn nữa…………”
Hắn nháy mắt trợn to hai mắt, chết sững không thốt nổi một câu.
Trước đó hắn đã nghe được tin An Bình mang thai từ phụ thân, lúc ấy chỉ cảm thấy kinh ngạc hơn là chua xót, sự áy náy hổ thẹn còn hơn cả kinh ngạc. Còn từng nghĩ, Tử Đô huynh nếu như biết được, hẳn là rất vui đây.
Nhưng bây giờ, Tề Tốn Chi đã chẳng thể nào biết được nữa rồi…….Không còn nhớ Sùng Đức bệ hạ sau đó còn nói gì nữa, trong khoảnh khắc, hắn dường như rơi vào bóng đêm dày đặc, trong lúc ngẩn ngơ lại nhìn thấy Tề Tốn Chi toàn thân đầy thương tích bị người ta kéo vào thành ma quỷ.
Sau khi hồi kinh, hắn không chỉ từng một lần nghĩ qua, thà rằng lúc đó người bị kéo vào thành ma quỷ là mình. Cho dù mạng này có mất, cũng còn hơn là sự hổ thẹn tự trách hiện giờ.
Hắn cũng không ngu ngốc, Sùng Đức bệ hạ nói tin này An Bình chưa từng để lộ, chỉ nói riêng với mình hắn, đấy là một loại ám thị.
Hắn vén vạt áo quỳ xuống, thành khẩn dập đầu: “Vi thần nguyện xin cưới bệ hạ, xin Thái thượng hoàng thành toàn.”
Sùng Đức bệ hạ vui mừng nhìn hắn, nhưng trong thần sắc cũng có cả ưu sầu, bởi vì An Bình vẫn không đồng ý…………..Đang hồi tưởng thì cửa sổ đột nhiên ‘kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, Lưu Tự ngạc nhiên ngẩng lên, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Tiêu Trữ, người kia đột nhiên bật cười, giống như thập phần kinh hỉ, nháy mắt quay người rời đi, một khắc sau đã đẩy Chiêu Ninh đến bên cửa.
Không biết vì sao, Lưu Tự đối với một màn này bất giác lại cảm thấy hoảng hốt, lập tức cũng chẳng màng cáo từ, thúc vào bụng ngựa rồi liền hướng phía trước phóng như điên.
Tiêu Trữ thấy tình hình như vậy, nháy mắt kêu to đáng tiếc, nói với muội muội: “Xem đi, đã kêu muội vừa rồi chủ động một chút mà, có khó như vậy sao?”
Chiêu Ninh nhìn về phía Lưu Tự biến mất, rũ mắt nói: “Chung quy cảm thấy muội và hắn không hợp.”
“Cho nên muội lúc đó gặp hắn rồi liền trực tiếp quay về, chính là vì nguyên nhân này?”
Nàng gật đầu, ở kinh thành đợi là vì lúc trước liên lụy hắn bị thương, hiện giờ thấy hắn không sao, trong lòng liền trấn tĩnh.
Tiêu Trữ có chút tức giận với sự không tranh không đoạt này, vỗ trán một cái: “Muội bị tên tiểu tử thối trước kia tổn thương rồi liền trở nên sợ sệt, lo trước lo sau có gì tốt chứ, trực tiếp nói với hắn là được rồi, hắn không để ý muội, chúng ta liền trở lại Giang Nam, cùng lắm thì sau này cả đời không qua lại với nhau.”
Chiêu Ninh một tay chống lên khung cửa, cả người hơi nghiêng về trước, nhìn con phố dài ngoài cửa, thấp giọng nói: “Dù bị người kia tổn thương, nhưng hắn cũng dạy cho muội rất nhiều, ít nhất muội biết bỏ đi thân phận của mình thì bản thân thực ra chỉ là một người không khiến nam tử yêu thích.”
Tiêu Trữ nhìn chăm chăm sườn mặt nàng, buồn cười thở dài, đưa tay ôm vai nàng, an ủi: “Làm gì có, chỉ có mấy nữ tử vẻ mặt tươi cười như hoa, lời lẽ đẩy đưa mới không tốt, muội rất rất tốt, là người khác không có phúc.”
Chiêu Ninh nở nụ cười hiếm hoi: “Ca ca, người cũng thấy rồi, ngày mai chúng ta từ biệt bệ hạ rồi về Giang Nam đi.”
Nàng tuân thủ lời hứa, đợi hắn trở về, hắn cũng không có việc gì, hiển hách vô cùng bước đi trên phố lớn kinh thành. Hiện giờ cũng nên quên rồi.
Nàng đã không còn thiếu niên, hoặc trở về dựa vào thân phận quận chúa gả cho nhà nào đó, hoặc cả đời này bầu bạn cùng cha mẹ, cũng nên có một sự lựa chọn. Mà hắn chính trực tao nhã, chí khí bừng bừng, công thành danh toại,, tiền đồ như gấm…
Thời điểm này trong cung, Sùng Đức bệ hạ vẫn đang cố sức khuyên An Bình.
“An Bình, con vẫn nên thử suy nghĩ lại đi, Lương Quốc dù gì cũng không phải Thanh Hải, con hiện giờ chẳng dễ gì mới tạo lập được uy danh, càng phải quý trọng. Đứa trẻ trong bụng không thể không có phụ thân, vẫn nên sớm định hôn sự đi.”
Là phụ mẫu,đương nhiên hiểu rõ tính tình nữ nhi nhất. Hiện giờ tiếp tục nhắc tới Tề Tốn Chi sẽ chỉ khiến nàng càng đau buồn, chi bằng nói thẳng vào vấn đề chính. Cho dù tàn nhẫn cũng còn tốt hơn để nàng tiếp tục đắm chìm trong nỗi ưu tư của riêng mình. Cho nên họ nhân lúc An Bình vào điện liền thẳng thắn bảo nàng nhanh chóng thành hôn, chuyện của Tề Tốn Chi ngược lại một chữ cũng không nhắc tới.
Đông Đức bệ hạ cũng kéo tay nàng khuyên nhủ. An Bình không trả lời, cũng không cự tuyệt, chỉ ngồi bên bàn trầm tư, dường như rất chân thành lắng nghe ý kiến của hai người.
Sùng Đức bệ hạ nhíu mày, đành nhẫn tâm nói: “Bất luận thế nào, đừng quên con là đế vương! Giang sơn xã tắc, uy vọng hoàng thất, bên nào cũng đều nặng hơn so với nhi nữ tình trường của con!”
Ngón tay An Bình bị mẫu thân giữ lấy chợt co giật, ngước lên nhìn phụ mẫu, sắc mặt trắng bệch gật đầu: “Phụ hoàng nói chí phải, Trẫm nếu đã lựa chọn con đường này, hiện giờ không nên vì tư lợi bản thân mà lưu luyến không rời.”
Thật sự nghe nàng nói vậy, phụ mẫu hai người trái lại bắt đầu lưỡng lự, dường như bản thân đã ép nàng làm chuyện không nên làm. Nhưng thâm tâm đều hiểu rõ đây là vì tốt cho nàng.
Đối với cái chết của Tề Tốn Chi, nhị vị bệ hạ đều không dễ chịu gì, dù gì trên đời này có được mấy ai cả đời đều toàn tâm toàn ý che chở cho nữ nhi của mình như Tề Tốn Chi? Nhưng người chết cũng không thể sống lại, bi thương qua rồi, chung quy phải nhìn về phía trước, huống hồ nàng còn là đế vương. Hỉ nộ của nàng chưa bao giờ là việc riêng của chỉ một người.
Họ quan tâm thể diện hoàng thất, nhưng càng quan tâm đến chung thân của nàng. Trăm năm sau, ai có thể ở bên cạnh nàng? Vì nàng là nữ đế, phải chấp chưởng triều đường, phải chăm lo thiên hạ, còn phải lo cho con cái, không có người tốt bầu bạn, ắt hẳn sẽ thập phần gian khổ. Nơi cao đón gió, chung quy phải có người chia sẻ tịch mịch.
Vào thời khắc này, chỉ đành rèn sắt khi còn nóng, tốt nhất là khiến nàng vô cùng bận rộn, không có thời gian mà bi thương. Cho nên Sùng Đức bệ hạ lập tức lại nói: “Trẫm đã triệu kiến Lưu Tự, nó cũng có lòng muốn cưới con, chi bằng chọn nó đi.”
An Bình rũ mi mắt, không nói không rằng.
Đông Đức bệ hạ thấy thế thì thở dài nói: “Bây giờ thiên hạ đại định, bụng con không thể đợi được nữa rồi, vẫn là nhanh chóng chuẩn bị hỉ sự đi.”
Hai chữ “hỉ sự” tựa như kim châm, bất ngờ đâm vào lòng An Bình, nàng dời mắt, nhìn chăm chú bức bình phong vẽ trúc xanh bên cạnh, lắc đầu: “Vì tránh để người Tề gia đau lòng, Trẫm không dám tuyên bố chuyện của chàng, cũng không dám truy phong cho chàng, bây giờ lẽ nào ngay cả thời gian chịu tang chàng cũng không có ư?”
“Chẳng lẽ con muốn vì nó mà chịu tang ba năm?” Sùng Đức bệ hạ nhất thời vừa khó xử vừa tức giận, không khỏi chống tay lên bàn thở hổn hển, Đông Đức bệ hạ vội vỗ lưng ông để thuận khí.
An Bình khép mắt, bất đắc dĩ nói: “Vậy ít ra cho nữ nhi thời gian ba tháng….”
“Không được! Nhiều nhất là nửa tháng, con nếu như ngay cả vết thương nhỏ này cũng không chịu được thì còn nói đến thiên hạ gì chứ!” Sùng Đức bệ hạ cứng rắn, phất tay áo nhanh chóng hướng bên ngoài mà đi.
Đông Đức bệ hạ lo lắng cho sức khỏe ông, an ủi vỗ vỗ mu bàn tay An Bình rồi cũng đứng dậy rời đi.
An Bình yên lặng ngồi đấy, nghĩ đến hắn táng cốt tha hương, còn mình sắp tới sẽ mặc giá y đỏ thẫm gả cho người khác thì ngực bỗng nhiên trống rỗng, cuối cùng của cuối cùng, thế nhưng lại vô bi vô hỉ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng khổ sở vì vị trí của mình, nhưng cũng là lần cuối cùng. Lý trí quá mức là một ưu thế, nhưng loại ưu thế này có đôi khi cũng sẽ hại người hại mình.
Nàng từng nghĩ nếu chàng chết rồi, nàng sẽ sống thật tốt, chàng có thể trở lại, nàng sẽ càng yêu chàng hơn. Nhưng bây giờ khi chàng thật sự không còn nữa, nàng lại chỉ có thể để tang chàng trong lòng, không để bất cứ người nào quấy nhiễu……….
Lưu thái phó biết chuyện Lưu Tự được Tề Tốn Chi cứu, cũng không phản đối quyết định của hắn, nhưng lại nặng nề thở dài. Có lẽ nghĩ tới sau này của hắn, dù sao trái tim của An Bình bệ hạ cũng không đặt trên người hắn.
Hôm sau sau khi nhận được tin An Bình đồng ý, Lưu Tự phụng mệnh nhập cung, lúc ngang qua Tề phủ, trong lòng từng hồi từng hồi áy náy không thôi. Phụ thân nói Tề đại học sĩ đã biết hài tử trong bụng An Bình bệ hạ là của Tề gia, bây giờ người sắp gả lại là hắn, chỉ sợ sau khi nghe thấy sẽ thập phần khó chịu.
Có lẽ hôn sự này sẽ khiến tất cả mọi người rơi vào mối quan hệ khó xử, nhưng hắn nếu đã quyết định, thì sẽ không hối hận.
Hắn đã không hi vọng An Bình sẽ có tình ý với hắn, cũng không dám giống như trước đây trực tiếp biểu lộ tình cảm với nàng. Tề Tốn Chi là một ngọn tháp cao chắn giữa hai người, hắn chỉ có thể kính trọng An Bình, bảo vệ An Bình, ngoài ra, bất kỳ suy tưởng hương diễm nào cũng chỉ khiến hắn áy náy tự trách.
Lúc ngang qua ngự hoa viên, xa xa trông thấy hai người trước mặt đi tới, hắn dừng bước, chợt cảm thấy chuyện càng lúc càng phức tạp rồi.
Tiêu Trữ và Chiêu Ninh vừa mới đến từ biệt An Bình, trước khi rời đi còn tới gặp Thái thượng hoàng, Sùng Đức bệ hạ giữ hai người lại, lý do là vì An Bình sắp đại hôn.
Đường mòn nhỏ hẹp, Chiêu Ninh trông thấy Lưu Tự ở đối diện thì cũng không bước tiếp nữa. Tiêu Trữ thấy tình hình như vậy, cảm thấy cần phải để hai người nói đôi lời, liền hướng Lưu Tự gật đầu một cái, quay người đi trước.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy nàng đi qua, Lưu Tự đành phải tự mình bước về trước. Ánh mắt Chiêu Ninh nhìn đi nơi khác, dư quang thấy bộ y phục trắng của hắn càng lúc càng gần, đành phải quay đầu lại
“Quận chúa.”
Nàng gật đầu một cái, có lẽ thật sự không biết nói gì, chỉ nhìn y phục hắn: “Lần đầu tiên thấy ngươi mặc bạch y.”
Ánh mắt Lưu Tự ảm đạm: “Mặc vì Tử Đô huynh.”
Chiêu Ninh nhất thời không nói gì.
“Khánh Chi từ sau khi hồi kinh vẫn chưa từng gặp Quận chúa, không biết lần trước có bị thương?”
“Không có.” Chiêu Ninh chợt cảm thấy bầu không khí thật áp lực, dứt khoát cất bước muốn lướt qua hắn đi về phía trước: “Nghe nói ngươi và bệ hạ sắp thành hôn, chúc mừng ngươi, có điều không thể ở lại uống rượu mừng, thật có lỗi.”
Lưu Tự cúi đầu, thấy vạt áo nàng lướt qua, hướng sau lưng mà đi.
Thế nhưng chưa được mấy bước, bước chân nàng lại dừng lại, đột ngột xoay người, nổi giận đùng đùng nói: “Huynh đệ sống chết chưa biết ngươi liền mặc áo trắng để tang, còn muốn mau chóng cưới người yêu thương của hắn, đây là thái độ làm người của Lưu Khánh Chi ngươi sao?!”
Trong thoáng chốc như có kình lôi bổ vào hắn, một người khác rất nhiều ngay qua vẫn luôn núp sâu trong thâm tâm mắng chửi mình dường như đã hợp làm một cùng Chiêu Ninh.
“Ta cũng cảm thấy bản thân thật vô sỉ, thế nhưng, cô không hiểu………”
Hắn quay lưng về phía nàng thở dài, Tề Tốn Chi đã không còn nữa, không ai hay biết, lặng yên không chút tiếng động, nhưng dường như cũng đã mang đi từng chút từng chút sinh khí trên người hắn………… Chiêu Ninh khôi phục tâm tình, quay đầu đi: “Ta mắng ngươi là vì không hi vọng ngươi nhất thời xúc động, hủy hoại chính mình mà cũng làm tổn thương người khác.”
Lưu Từ từ đầu chí cuối không hề quay đầu lại, mãi đến khi tiếng bước chân kia sắp không nghe thấy nữa mới xoay người nhìn, bóng lưng nàng đã mơ hồ, sắp không trông rõ.
Một vài người có duyên nhưng không có phận, một vài người tình sâu nhưng duyên bạc. Hợp tan vô thường, đây đại khái chính là nhân sinh. Mà hắn hiện thời tự tay đem chính mình gửi vào cửu trùng cung khuyết, chôn vùi một đời tươi đẹp của bản thân, đổi lấy nửa khắc an bình trong đáy lòng……..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook