Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận
-
Chương 47
Chuyển ngữ: Mic
Liên tiếp mấy trận mưa thu rơi xuống, tiết trời ngày càng lạnh, càng đi về phía Tây Bắc lại càng gió lạnh hiu hiu.
Đoàn người Tề Tốn Chi sớm đã tập hợp cùng đại đội, nhưng khi di chuyển vẫn chia thành từng đội nhỏ.
Chiếu theo kế hoạch của hắn, trước tiên phái một đội giả làm thổ phỉ, liều lĩnh hướng phía trước chạy trốn, vừa bảo đảm tốc độ hành quân nhanh chóng lại vừa có thể che giấu tai mắt, đồng thời còn có thể dò đường cho đội quân phía sau.
Sau đó lại cho một đội quân truy đuổi thổ phỉ, nhánh quân này chiếm số lượng đông đảo, có nhân số gần ba phần của cả đại đội. Thế nhưng chính vì có lý do truy đuổi này nên cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Nhóm quân thứ ba cũng chính là nhóm có Tề Tốn Chi và Tần Tôn thì giả thành thương lữ, vận chuyển hàng hóa đi về phía Tây vực mua bán, phần lớn hành trang cất giấu trong đó là đồ quân nhu. Nhánh quân này số lượng cũng không ít, nghiễm nhiên có quy mô tương đương một thương đội lớn, còn nhánh quân cuối cùng trở thành đội ngũ bảo tiêu thì liền có lý do hiện diện đương nhiên.
Bốn nhánh quân chia thành hai tổ tiến về phía trước, như vậy cũng có thể tránh được tình huống giữa đường xảy ra bất trắc khó mà trở tay.
Tần Tôn mặc dù là người dẫn quân trên danh nghĩa, nhưng chỉ với kế hoạch này, Tề Tốn Chi đã trở thành nhân vật trung tâm của toàn quân. Lại thêm hắn vốn sợ Tề Tốn Chi, cho nên hiện giờ đã phát triển thành tình huống cái gì cũng đều phải chạy đến hỏi hắn trước rồi mới có thể quyết định.
Giống như hiện tại, hắn đứng bên ngoài xe ngựa của Tề Tốn Chi, cung cung kính kính hỏi: “Tử Đô huynh, nếu không thì đêm nay ngủ ngoài trời?”
Đội ngũ gấp rút lên đường, khó tránh khỏi ăn gió nằm sương, Tề Tốn Chi không chút do dự liền gật đầu, gọi tùy tùng thiếp thân dìu hắn xuống xe. Hắn ở trong đội ngũ vẫn luôn cực kỳ ít lộ diện, lúc đầu là lo lắng chúng binh sĩ thấy một người như hắn lãnh binh sẽ dao động quân tâm, mãi đến gần đây mọi người dần dần tiếp nhận thì mới bắt đầu đi lại nhiều hơn.
Tần Tôn thấy hắn đồng ý liền đi truyền đạt nhiệm vụ, thủ hạ trong tay đều từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, ở cánh rừng bên cạnh dọn một khoảng trống lớn, không bao lâu đã dựng lều trại, chuẩn bị nấu cơm.
Nhân lúc trời còn chưa tối, Tần Tôn dẫn theo vài người vào rừng, nói muốn tìm chút hương vị sơn dã. Chúng binh sĩ được huấn luyện kỹ, cho dù bận rộn cũng vô cùng yên tĩnh. Tề Tốn Chi ngồi bên đống lửa nhìn hơi nước bốc lên từ chiếc nồi mà trầm tư.
Không bao lâu, bên tai chợt truyền đến tiếng ca như có như không, thê lương da diết. Trong lòng hắn lập tức cảnh giác, quay đầu liếc mắt nhìn về hướng quan đạo trải dài trong hoàng hôn mờ tối không xa phía trước, nhưng không thấy một người nào cả.
Đó dường như là tiếng nức nở nghẹn ngào của một nữ tử, đứt quãng không liên tục, không thành giai điệu, khiến người ta bất giác nảy sinh một tia bi thương.
Chúng binh sĩ cũng nghe thấy tiếng ca này, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tề Tốn Chi. Hắn nhếch môi, thản nhiên nói: “Chúng ta hiện giờ là thương nhân, đừng nhiều chuyện.”
Bên cạnh chợt có ngọn gió cuốn qua, Tề Tốn Chi quay đầu, trong lòng thoáng kinh ngạc, sao có cảm giác như có người đi theo mình….
Kinh thành một mảnh tĩnh lặng, mà hoàng đế bệ hạ lại càng yên ắng.
Phần lớn thời gian, An Bình đều ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, bất quá chỉ có Viên Hỉ biết trên án thư của nàng luôn trải một tấm địa đồ. Mặt trên bị nàng dùng bút chu sa tỷ mỷ vẽ rất nhiều dấu hiệu, Viên Hỉ nhìn không hiểu, đương nhiên cũng không dám hỏi.
Tây Nhung vương vẫn như trước ở Thanh Hải quốc dưỡng bệnh, nhóm triều thần vẫn đều đặn thượng triều hạ triều, Song Cửu vẫn trung thành tận tụy bảo vệ hoàng đế an toàn, Viên Hỉ cũng vẫn thấy Song Cửu hoàn toàn không thuận mắt….
Chính tại thời điểm cuối mùa thu mọi thứ đều yên ả không chút thay đổi, sứ thần Thanh Hải quốc cuối cùng trong ánh mắt trông mong chờ đợi của bách tính Đại Lương tiến vào Lương đô.
Đây là thời khắc mang tính lịch sử, bách tính đô thành may mắn khi họ được chứng kiến thời khắc này. Lý tưởng rất nhiều đế vương chưa hoàn thành,thơ văn hoa mỹ chúng văn hào ngâm vịnh trăm năm qua, chỉ vào thời điểm này cuối cùng mới có thể thành hiện thực.
Chẳng qua đối với An Bình mà nói, nàng chỉ cảm thấy dùng thân phận của mình chiếm được rất thuận lợi, nếu không phải mẫu thân nàng là nữ vương Thanh Hải quốc thì có lẽ cũng sẽ thật sự cần phải động đến binh lực mới có thể giải quyết.
Hôm cử hành nghi thức, đại khái là một ngày tiết trời đẹp nhất vào cuối thu, vầng dương rực rỡ trải dọc khắp đường lớn ngõ nhỏ đô thành, gió thu mát mẻ, trời xanh mây trắng. Chúng bách tính tề tựu ngoài cung thành, đầu người nhấp nhô, dù không cách nào đến gần nhưng vẫn ra sức tưởng tượng trong đầu một màn kinh động lòng người nơi Kim Loan điện.
Trên thực tế, An Bình chỉ bình tĩnh nhận triều bái của sứ thần, tiếp nhận quốc tỷ cùng quốc thư họ trình lên, sau đó trao cho họ Thanh Hải vương ấn cũng như chiếu thư sắc phong đã chuẩn bị từ trước.
Từ nay trở đi Thanh Hải không còn là quốc gia, chỉ là châu quận, do Hiền vương Đông Đức Trác Y làm phiên vương đời thứ nhất, vương tước kế thừa. Ngoại trừ quan chế mọi thứ đều dựa theo châu quận Lương quốc mà thiết lập, còn thì phong tục tập quán trước giờ đều giữ nguyên. Từ nay về sau, An Bình chính là hoàng đế của Đại Lương đế quốc, chẳng qua là bản đồ đã được mở rộng.
Nàng đoan trang ngồi trên long ỷ, xuyên qua ngọc châu rũ xuống trên mũ miện nhìn về phía chân trời xa xa bên ngoài điện, nét mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại trăm xoay vạn chuyển….
Lúc này, Tề Tốn Chi cách xa vạn lý nhận được tin, tựa vào thùng xe cười tủm tỉm tổng kết với Tần Tôn: “Chuyện Thanh Hải khiến chúng ta được lợi không ít, điều này nói cho chúng ta biết, có một mẫu thân quyền lực là quan trọng đến nhường nào.”
“……………”
“Đương nhiên dân chúng Thanh Hải quốc nhất định cũng đã được giải thích tận tình, cho nên điều này cũng nói cho cho chúng ta biết….” Hắn kéo dài giọng khoan thai nhìn Tần Tôn: “Thông hôn thực ra một chút điểm tốt cũng không có.”
“……………” Tần tướng quân co rút khóe miệng, mặc dù trong lòng nói không có gì, có điều sao lại cảm thấy những lời này lại có chút cảm giác ngấm ngầm hại người vậy chứ?
Lúc này hai người đang chuẩn bị xuất phát, sắp tiến vào khu vực dài rộng không có người, qua đoạn này lại đi về phía trước, rất nhanh sẽ tới biên giới Thanh Hải quốc. Chỉ là muốn đến thành trấn thì còn phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Bầu trời bất quá chỉ mới hơi tối, Tề Tốn Chi cùng Tần Tôn ngồi trong xe ngựa đều mặc thường phục thâm y chu tử, cách ăn mặc của những huynh đệ thường tới lui Tây Vực mua bán.
Chúng binh sĩ bên dưới cũng đều là trang phục người hầu bình thường, nhanh tay lẹ chân chuẩn bị tốt xe ngựa, sắp sửa lên đường. Nào ngờ xe ngựa vừa mới chạy lên quan đạo thì liền nghe thấy tiếng khóc rấm rứt cách đấy không xa truyền tới. Ai nấy đều sửng sốt, nhưng quay đầu thấy người bên trong xe ngựa không có động tĩnh gì thì liền cúi đầu tiếp tục lên đường.
Tần Tôn nhíu mày nhìn Tề Tốn Chi: “Tử Đô huynh, lại xuất hiện rồi, lúc thì hát, lúc thì khóc, cũng không biết là người hay quỷ, chúng ta thật sự mặc kệ?”
“Việc chúng ta muốn làm chính là thần không biết quỷ không hay đi tới biên quan, không phải quản việc không liên quan đến mình.” Tề Tốn Chi dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, đối với âm thanh bên ngoài mắt điếc tai ngơ.
Tần Tôn không nhiều lời nữa, chỉ xuyên qua khe hở của bức mành xe nhìn ra ngoài, đội xe khổng lồ dọc theo quan đạo rộng lớn đi về phía trước, tiếng khóc kia cũng càng lúc càng rõ, nhất thời kinh động đến đám chim tước nhát gan trong cánh rừng xung quanh vỗ cánh phành phạch. Tình hình này không khiến người ta cảm thấy hay ho, trái lại sinh ra đôi phần quỷ dị. Đến khi đội xe đi về trước được một đoạn trên quan đạo thì đột nhiên có người kinh hãi hô lên một tiếng dừng lại.
Tiếng hô cảnh báo phát ra trong quân đội được huấn luyện khiến Tần Tôn lập tức xốc mành nhảy xuống, toàn đội xe đang từ từ di chuyển về trước kế đó liền dừng lại, hắn đi nhanh lên trước, định xem thử đằng trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới kinh hoảng như vậy. Mấy người này tốt xấu gì cũng xuất thân là quân nhân đó nha!
Nhưng đợi đến khi hắn lên đầu, vừa trông thấy tình cảnh trước mắt thì cũng sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Giữa đám cỏ khô xơ xác bên đường, một bàn tay đầy vết thương, loang lổ máu tóm chân của một binh sĩ, thuận theo bàn tay nhìn qua, nhưng chỉ có thể thấy một thân mình gầy gò, quần áo rách nát màu nâu tro, tóc tai tán loạn dán trên mặt, lầm rà lầm rầm nói gì đó, giống như đang khóc, lại giống như đang hát.
Tần Tôn nhận ra đây chính là nơi phát ra tiếng khóc kia, nhất thời trái lại thở phào nhẹ nhõm, hình dáng này hẳn là người sống.
“Chuyện gì vậy?” Hắn vừa đi qua đó vừa quát một tiếng.
“Tần….À không, nhị công tử, tôi….tôi…..” Binh sĩ bị túm chân sợ run, lời nói ra cũng ấp a ấp úng, suýt chút nữa còn để lộ thân phận của Tần Tôn.
Binh sĩ đứng bên này thấy tình hình vội vàng giải thích: “Mới rồi đi ngang qua đây nghe thấy tiếng khóc gần sát, chúng tôi liền bàn bạc qua đó xem thử, ai biết vừa qua đó thì thứ kia đã kéo chân hắn, dù dứt thế nào cũng dứt không ra.”
Tần Tôn vừa nghe liền nổi giận đùng đùng: “ Lời đại công tử các ngươi đều không để trong lòng phải không? Ai kêu các ngươi nhiều chuyện không đâu hả?!”
Binh sĩ bên cạnh đồng loạt cúi đầu, còn vị bị “vuốt quỷ” bám chặt không dứt ra được kia đã không nói một lời nước mắt ròng ròng, tướng quân ngài trước tiên cứu ta được không vậy? >_<
Tần Tôn nói xong, bất ngờ quay đầu nhìn về chiếc xe ngựa Tề Tốn Chi ngồi, thấy hắn vẫn như cũ không hề động đậy, đành làm chủ gọi người đem ‘nữ quỷ’ còn đang rên hừ hừ kia kéo ra, thuận thể giải cứu chân của binh sĩ nọ.
Nữ tử trước đó kêu rên không ngừng chợt ngừng bặt, nằm trên đất không chút động đậy, giống như đã chết. Đến lúc Tần Tôn không nhịn được định bước tới kiểm tra, nàng ta mới từ từ chống nửa người ngồi dậy, gạt mái tóc bù xù như rơm rạ nhìn về phía hắn.
Một cái nhìn này khiến Tần Tôn sợ điếng, thấy nàng ta cả người bẩn thỉu, mặt mày còn lem luốc, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng động lòng người, vừa liếc nhìn đã như thể bị câu mất hồn phách. Hắn ho khan một tiếng che giấu tâm trạng, quay đầu nhìn, mấy binh sĩ bên cạnh cũng đều trợn mắt há mồm. Hắn lập tức ý thức được không ổn, lệnh cho toàn quân đợi lệnh, quay đầu đi bàn bạc với Tề Tốn Chi.
Tề Tốn Chi đương nhiên từ sớm đã nghe thấy động tĩnh, có điều thân phận hắn hiện thời là một thương nhân bo bo giữ mình, không phải bồ tát quan tâm đến đau khổ của dân gian. Tần Tôn vén mành xe, đem sự tình trước sau kể lại với hắn, chờ hắn quyết định.
“Ngươi nói đôi mắt nàng ta sau khi nhìn thấy khiến người ta cảm thấy tâm hồn chấn động?”
Liệu có cần nắm bắt trọng điểm như vậy không chứ! Tần Tôn giựt giựt khóe miệng, mặc dù oán thầm, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Tề Tốn Chi nhíu mày một cái, nói: “Đưa nữ tử đó để lên xe ngựa, mọi người tiếp tục lên đường, lại có người vô cớ dừng lại thì bảo hắn cứ ở lại, đừng đi nữa!”
Tần Tôn bị ngữ khí của hắn dọa giật thót, vội nghe lời đi làm. Trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không thỏa đáng, hắn giữ lại nữ tử kia làm gì nhỉ? Lại còn để ở bên cạnh, lẽ nào là vì hắn cũng muốn cảm nhận cảm giác ‘tâm hồn chấn động”?
Tần tướng quân nháy mắt khinh bỉ….
Trong đội ngũ có quân y đi theo, nữ tử kia được yên ổn mang lên xe ngựa, quân y cũng lên theo, rửa sạch miệng vết thương cùng bôi thuốc, trong lúc đó đội ngũ đã không hề dừng lại tiếp tục đi về phía trước.
Từ sau khi nữ tử kia lên xe, Tề Tốn Chi vẫn luôn âm thầm quan sát nàng ta, nếu không nhìn nhầm, vết thương trên người kia hẳn là do roi da. Một nữ tử bị roi đánh đến trọng thương, tại sao lại bị vứt ở nơi đồng không mông quạnh?
Huống hồ còn là một người như vậy.
Tầm mắt hắn di chuyển đến đôi mắt nữ tử, đúng lúc nàng ta cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, nữ tử đột nhiên lộ ra ý cười tươi đẹp, tựa như gió xuân hóa thành mưa rào, lại như nắng ấm chiếu rọi trên đầu, từng chút từng chút ngấm vào tâm phổi đều là nhu tình mật ý, không có ý khác.
Thế nhưng Tề Tốn Chi lại chỉ cười lạnh một tiếng: “Cô nương vì sao cứ luôn nhìn tại hạ?”
Thần sắc nữ tử cứng đờ, nét mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Tần Tôn ngồi ở vị trí cạnh cửa, sao có thể cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, nhìn nhìn Tề Tốn Chi, lại nhìn nhìn nữ tử, chỉ là theo thói quen né tránh đôi mắt nàng ta, chung quy cảm thấy nàng như có một loại yêu khí mê hoặc lòng người.
Quân y đắp thuốc cho nữ tử xong thì lui ra, Tề Tốn Chi từ vị trí bên cạnh lấy chiếc áo choàng vứt lên người nàng, che đi xiêm y rách nát trên người, cười cười: “Cô nương nghỉ ngơi cho tốt, chờ phục hồi khí lực thì lại nói rõ, tại hạ sẽ tận lực giúp đỡ.”
Sắc mặt suy sụp ban đầu của nữ tử chợt có chút thần thái, lập tức trở mình ngồi dậy, như thể hoàn toàn không có lấy một chút thương tích: “Lời này của công tử là thật?” Ngữ điệu nàng ấy vừa nhu hòa vừa mềm mại, tựa như oanh hót, chỉ là phát âm có chút trúc trắc, giống người ngoại tộc.
Ngoại tộc? Lúc Tần Tôn nghĩ tới điểm này, nhịn không được lại liếc nhìn tướng mạo nữ tử ấy, mặt mày rõ nét, thực sự có một chút cảm giác ngoại nhân.
“Tại hạ mặc dù chỉ là thương nhân, nhưng vẫn có năng lực tiễn một thiếu nữ, cô nương muốn đi đâu, cứ nói là được.”
Thiếu nữ kia rũ mắt, tròng mắt khẽ đảo, lại ngẩng đầu, bất chợt rơi lệ đầy mặt: “Công tử đại ân đại đức, nô gia cảm kích vô cùng. Nô gia tên gọi Nhã Vân, vốn định đến Lương đô tìm người thân, tiếc là giữa đường gặp phải nữ tặc cướp sạch, còn bị thương, hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng đến đô thành mà thôi.”
“Thì ra là muốn tới đô thành à.” Tề Tốn Chi tựa như suy nghĩ gật đầu, ánh mắt lại lướt qua nơi cổ tay nàng, vết thương do roi quất trên đó vô cùng rõ ràng.
Nơi biên giới hoang tàn vắng vẻ này, ngay cả một con sâu cũng khó mà trông thấy, lại có nữ tặc? Trong lòng hắn đã cười thầm một trận.
“Như vậy đi, nếu Nhã Vân cô nương muốn đi đô thành, ta phái hai tiêu sư tiễn cô lên đường, thế nào?”
Mặt Nhã Vân lộ ra vui mừng, liên tục gật đầu, còn không quên cúi lạy cảm tạ Tề Tốn Chi. Nhưng không hề để ý thấy ánh mắt nam tử trước mặt đã rơi trên cổ áo hơi mở của nàng, nhìn cổ áo trong nàng ta cười tủm tỉm.
Tần Tôn lặng lẽ quay đầu, vốn biết Tề Tử Đô ngoài mặt quân tử nội tâm cầm thú, nhìn đi, ứng nghiệm rồi đó!
Liên tiếp mấy trận mưa thu rơi xuống, tiết trời ngày càng lạnh, càng đi về phía Tây Bắc lại càng gió lạnh hiu hiu.
Đoàn người Tề Tốn Chi sớm đã tập hợp cùng đại đội, nhưng khi di chuyển vẫn chia thành từng đội nhỏ.
Chiếu theo kế hoạch của hắn, trước tiên phái một đội giả làm thổ phỉ, liều lĩnh hướng phía trước chạy trốn, vừa bảo đảm tốc độ hành quân nhanh chóng lại vừa có thể che giấu tai mắt, đồng thời còn có thể dò đường cho đội quân phía sau.
Sau đó lại cho một đội quân truy đuổi thổ phỉ, nhánh quân này chiếm số lượng đông đảo, có nhân số gần ba phần của cả đại đội. Thế nhưng chính vì có lý do truy đuổi này nên cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi.
Nhóm quân thứ ba cũng chính là nhóm có Tề Tốn Chi và Tần Tôn thì giả thành thương lữ, vận chuyển hàng hóa đi về phía Tây vực mua bán, phần lớn hành trang cất giấu trong đó là đồ quân nhu. Nhánh quân này số lượng cũng không ít, nghiễm nhiên có quy mô tương đương một thương đội lớn, còn nhánh quân cuối cùng trở thành đội ngũ bảo tiêu thì liền có lý do hiện diện đương nhiên.
Bốn nhánh quân chia thành hai tổ tiến về phía trước, như vậy cũng có thể tránh được tình huống giữa đường xảy ra bất trắc khó mà trở tay.
Tần Tôn mặc dù là người dẫn quân trên danh nghĩa, nhưng chỉ với kế hoạch này, Tề Tốn Chi đã trở thành nhân vật trung tâm của toàn quân. Lại thêm hắn vốn sợ Tề Tốn Chi, cho nên hiện giờ đã phát triển thành tình huống cái gì cũng đều phải chạy đến hỏi hắn trước rồi mới có thể quyết định.
Giống như hiện tại, hắn đứng bên ngoài xe ngựa của Tề Tốn Chi, cung cung kính kính hỏi: “Tử Đô huynh, nếu không thì đêm nay ngủ ngoài trời?”
Đội ngũ gấp rút lên đường, khó tránh khỏi ăn gió nằm sương, Tề Tốn Chi không chút do dự liền gật đầu, gọi tùy tùng thiếp thân dìu hắn xuống xe. Hắn ở trong đội ngũ vẫn luôn cực kỳ ít lộ diện, lúc đầu là lo lắng chúng binh sĩ thấy một người như hắn lãnh binh sẽ dao động quân tâm, mãi đến gần đây mọi người dần dần tiếp nhận thì mới bắt đầu đi lại nhiều hơn.
Tần Tôn thấy hắn đồng ý liền đi truyền đạt nhiệm vụ, thủ hạ trong tay đều từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, ở cánh rừng bên cạnh dọn một khoảng trống lớn, không bao lâu đã dựng lều trại, chuẩn bị nấu cơm.
Nhân lúc trời còn chưa tối, Tần Tôn dẫn theo vài người vào rừng, nói muốn tìm chút hương vị sơn dã. Chúng binh sĩ được huấn luyện kỹ, cho dù bận rộn cũng vô cùng yên tĩnh. Tề Tốn Chi ngồi bên đống lửa nhìn hơi nước bốc lên từ chiếc nồi mà trầm tư.
Không bao lâu, bên tai chợt truyền đến tiếng ca như có như không, thê lương da diết. Trong lòng hắn lập tức cảnh giác, quay đầu liếc mắt nhìn về hướng quan đạo trải dài trong hoàng hôn mờ tối không xa phía trước, nhưng không thấy một người nào cả.
Đó dường như là tiếng nức nở nghẹn ngào của một nữ tử, đứt quãng không liên tục, không thành giai điệu, khiến người ta bất giác nảy sinh một tia bi thương.
Chúng binh sĩ cũng nghe thấy tiếng ca này, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tề Tốn Chi. Hắn nhếch môi, thản nhiên nói: “Chúng ta hiện giờ là thương nhân, đừng nhiều chuyện.”
Bên cạnh chợt có ngọn gió cuốn qua, Tề Tốn Chi quay đầu, trong lòng thoáng kinh ngạc, sao có cảm giác như có người đi theo mình….
Kinh thành một mảnh tĩnh lặng, mà hoàng đế bệ hạ lại càng yên ắng.
Phần lớn thời gian, An Bình đều ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, bất quá chỉ có Viên Hỉ biết trên án thư của nàng luôn trải một tấm địa đồ. Mặt trên bị nàng dùng bút chu sa tỷ mỷ vẽ rất nhiều dấu hiệu, Viên Hỉ nhìn không hiểu, đương nhiên cũng không dám hỏi.
Tây Nhung vương vẫn như trước ở Thanh Hải quốc dưỡng bệnh, nhóm triều thần vẫn đều đặn thượng triều hạ triều, Song Cửu vẫn trung thành tận tụy bảo vệ hoàng đế an toàn, Viên Hỉ cũng vẫn thấy Song Cửu hoàn toàn không thuận mắt….
Chính tại thời điểm cuối mùa thu mọi thứ đều yên ả không chút thay đổi, sứ thần Thanh Hải quốc cuối cùng trong ánh mắt trông mong chờ đợi của bách tính Đại Lương tiến vào Lương đô.
Đây là thời khắc mang tính lịch sử, bách tính đô thành may mắn khi họ được chứng kiến thời khắc này. Lý tưởng rất nhiều đế vương chưa hoàn thành,thơ văn hoa mỹ chúng văn hào ngâm vịnh trăm năm qua, chỉ vào thời điểm này cuối cùng mới có thể thành hiện thực.
Chẳng qua đối với An Bình mà nói, nàng chỉ cảm thấy dùng thân phận của mình chiếm được rất thuận lợi, nếu không phải mẫu thân nàng là nữ vương Thanh Hải quốc thì có lẽ cũng sẽ thật sự cần phải động đến binh lực mới có thể giải quyết.
Hôm cử hành nghi thức, đại khái là một ngày tiết trời đẹp nhất vào cuối thu, vầng dương rực rỡ trải dọc khắp đường lớn ngõ nhỏ đô thành, gió thu mát mẻ, trời xanh mây trắng. Chúng bách tính tề tựu ngoài cung thành, đầu người nhấp nhô, dù không cách nào đến gần nhưng vẫn ra sức tưởng tượng trong đầu một màn kinh động lòng người nơi Kim Loan điện.
Trên thực tế, An Bình chỉ bình tĩnh nhận triều bái của sứ thần, tiếp nhận quốc tỷ cùng quốc thư họ trình lên, sau đó trao cho họ Thanh Hải vương ấn cũng như chiếu thư sắc phong đã chuẩn bị từ trước.
Từ nay trở đi Thanh Hải không còn là quốc gia, chỉ là châu quận, do Hiền vương Đông Đức Trác Y làm phiên vương đời thứ nhất, vương tước kế thừa. Ngoại trừ quan chế mọi thứ đều dựa theo châu quận Lương quốc mà thiết lập, còn thì phong tục tập quán trước giờ đều giữ nguyên. Từ nay về sau, An Bình chính là hoàng đế của Đại Lương đế quốc, chẳng qua là bản đồ đã được mở rộng.
Nàng đoan trang ngồi trên long ỷ, xuyên qua ngọc châu rũ xuống trên mũ miện nhìn về phía chân trời xa xa bên ngoài điện, nét mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại trăm xoay vạn chuyển….
Lúc này, Tề Tốn Chi cách xa vạn lý nhận được tin, tựa vào thùng xe cười tủm tỉm tổng kết với Tần Tôn: “Chuyện Thanh Hải khiến chúng ta được lợi không ít, điều này nói cho chúng ta biết, có một mẫu thân quyền lực là quan trọng đến nhường nào.”
“……………”
“Đương nhiên dân chúng Thanh Hải quốc nhất định cũng đã được giải thích tận tình, cho nên điều này cũng nói cho cho chúng ta biết….” Hắn kéo dài giọng khoan thai nhìn Tần Tôn: “Thông hôn thực ra một chút điểm tốt cũng không có.”
“……………” Tần tướng quân co rút khóe miệng, mặc dù trong lòng nói không có gì, có điều sao lại cảm thấy những lời này lại có chút cảm giác ngấm ngầm hại người vậy chứ?
Lúc này hai người đang chuẩn bị xuất phát, sắp tiến vào khu vực dài rộng không có người, qua đoạn này lại đi về phía trước, rất nhanh sẽ tới biên giới Thanh Hải quốc. Chỉ là muốn đến thành trấn thì còn phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Bầu trời bất quá chỉ mới hơi tối, Tề Tốn Chi cùng Tần Tôn ngồi trong xe ngựa đều mặc thường phục thâm y chu tử, cách ăn mặc của những huynh đệ thường tới lui Tây Vực mua bán.
Chúng binh sĩ bên dưới cũng đều là trang phục người hầu bình thường, nhanh tay lẹ chân chuẩn bị tốt xe ngựa, sắp sửa lên đường. Nào ngờ xe ngựa vừa mới chạy lên quan đạo thì liền nghe thấy tiếng khóc rấm rứt cách đấy không xa truyền tới. Ai nấy đều sửng sốt, nhưng quay đầu thấy người bên trong xe ngựa không có động tĩnh gì thì liền cúi đầu tiếp tục lên đường.
Tần Tôn nhíu mày nhìn Tề Tốn Chi: “Tử Đô huynh, lại xuất hiện rồi, lúc thì hát, lúc thì khóc, cũng không biết là người hay quỷ, chúng ta thật sự mặc kệ?”
“Việc chúng ta muốn làm chính là thần không biết quỷ không hay đi tới biên quan, không phải quản việc không liên quan đến mình.” Tề Tốn Chi dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, đối với âm thanh bên ngoài mắt điếc tai ngơ.
Tần Tôn không nhiều lời nữa, chỉ xuyên qua khe hở của bức mành xe nhìn ra ngoài, đội xe khổng lồ dọc theo quan đạo rộng lớn đi về phía trước, tiếng khóc kia cũng càng lúc càng rõ, nhất thời kinh động đến đám chim tước nhát gan trong cánh rừng xung quanh vỗ cánh phành phạch. Tình hình này không khiến người ta cảm thấy hay ho, trái lại sinh ra đôi phần quỷ dị. Đến khi đội xe đi về trước được một đoạn trên quan đạo thì đột nhiên có người kinh hãi hô lên một tiếng dừng lại.
Tiếng hô cảnh báo phát ra trong quân đội được huấn luyện khiến Tần Tôn lập tức xốc mành nhảy xuống, toàn đội xe đang từ từ di chuyển về trước kế đó liền dừng lại, hắn đi nhanh lên trước, định xem thử đằng trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới kinh hoảng như vậy. Mấy người này tốt xấu gì cũng xuất thân là quân nhân đó nha!
Nhưng đợi đến khi hắn lên đầu, vừa trông thấy tình cảnh trước mắt thì cũng sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Giữa đám cỏ khô xơ xác bên đường, một bàn tay đầy vết thương, loang lổ máu tóm chân của một binh sĩ, thuận theo bàn tay nhìn qua, nhưng chỉ có thể thấy một thân mình gầy gò, quần áo rách nát màu nâu tro, tóc tai tán loạn dán trên mặt, lầm rà lầm rầm nói gì đó, giống như đang khóc, lại giống như đang hát.
Tần Tôn nhận ra đây chính là nơi phát ra tiếng khóc kia, nhất thời trái lại thở phào nhẹ nhõm, hình dáng này hẳn là người sống.
“Chuyện gì vậy?” Hắn vừa đi qua đó vừa quát một tiếng.
“Tần….À không, nhị công tử, tôi….tôi…..” Binh sĩ bị túm chân sợ run, lời nói ra cũng ấp a ấp úng, suýt chút nữa còn để lộ thân phận của Tần Tôn.
Binh sĩ đứng bên này thấy tình hình vội vàng giải thích: “Mới rồi đi ngang qua đây nghe thấy tiếng khóc gần sát, chúng tôi liền bàn bạc qua đó xem thử, ai biết vừa qua đó thì thứ kia đã kéo chân hắn, dù dứt thế nào cũng dứt không ra.”
Tần Tôn vừa nghe liền nổi giận đùng đùng: “ Lời đại công tử các ngươi đều không để trong lòng phải không? Ai kêu các ngươi nhiều chuyện không đâu hả?!”
Binh sĩ bên cạnh đồng loạt cúi đầu, còn vị bị “vuốt quỷ” bám chặt không dứt ra được kia đã không nói một lời nước mắt ròng ròng, tướng quân ngài trước tiên cứu ta được không vậy? >_<
Tần Tôn nói xong, bất ngờ quay đầu nhìn về chiếc xe ngựa Tề Tốn Chi ngồi, thấy hắn vẫn như cũ không hề động đậy, đành làm chủ gọi người đem ‘nữ quỷ’ còn đang rên hừ hừ kia kéo ra, thuận thể giải cứu chân của binh sĩ nọ.
Nữ tử trước đó kêu rên không ngừng chợt ngừng bặt, nằm trên đất không chút động đậy, giống như đã chết. Đến lúc Tần Tôn không nhịn được định bước tới kiểm tra, nàng ta mới từ từ chống nửa người ngồi dậy, gạt mái tóc bù xù như rơm rạ nhìn về phía hắn.
Một cái nhìn này khiến Tần Tôn sợ điếng, thấy nàng ta cả người bẩn thỉu, mặt mày còn lem luốc, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng động lòng người, vừa liếc nhìn đã như thể bị câu mất hồn phách. Hắn ho khan một tiếng che giấu tâm trạng, quay đầu nhìn, mấy binh sĩ bên cạnh cũng đều trợn mắt há mồm. Hắn lập tức ý thức được không ổn, lệnh cho toàn quân đợi lệnh, quay đầu đi bàn bạc với Tề Tốn Chi.
Tề Tốn Chi đương nhiên từ sớm đã nghe thấy động tĩnh, có điều thân phận hắn hiện thời là một thương nhân bo bo giữ mình, không phải bồ tát quan tâm đến đau khổ của dân gian. Tần Tôn vén mành xe, đem sự tình trước sau kể lại với hắn, chờ hắn quyết định.
“Ngươi nói đôi mắt nàng ta sau khi nhìn thấy khiến người ta cảm thấy tâm hồn chấn động?”
Liệu có cần nắm bắt trọng điểm như vậy không chứ! Tần Tôn giựt giựt khóe miệng, mặc dù oán thầm, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Tề Tốn Chi nhíu mày một cái, nói: “Đưa nữ tử đó để lên xe ngựa, mọi người tiếp tục lên đường, lại có người vô cớ dừng lại thì bảo hắn cứ ở lại, đừng đi nữa!”
Tần Tôn bị ngữ khí của hắn dọa giật thót, vội nghe lời đi làm. Trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không thỏa đáng, hắn giữ lại nữ tử kia làm gì nhỉ? Lại còn để ở bên cạnh, lẽ nào là vì hắn cũng muốn cảm nhận cảm giác ‘tâm hồn chấn động”?
Tần tướng quân nháy mắt khinh bỉ….
Trong đội ngũ có quân y đi theo, nữ tử kia được yên ổn mang lên xe ngựa, quân y cũng lên theo, rửa sạch miệng vết thương cùng bôi thuốc, trong lúc đó đội ngũ đã không hề dừng lại tiếp tục đi về phía trước.
Từ sau khi nữ tử kia lên xe, Tề Tốn Chi vẫn luôn âm thầm quan sát nàng ta, nếu không nhìn nhầm, vết thương trên người kia hẳn là do roi da. Một nữ tử bị roi đánh đến trọng thương, tại sao lại bị vứt ở nơi đồng không mông quạnh?
Huống hồ còn là một người như vậy.
Tầm mắt hắn di chuyển đến đôi mắt nữ tử, đúng lúc nàng ta cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, nữ tử đột nhiên lộ ra ý cười tươi đẹp, tựa như gió xuân hóa thành mưa rào, lại như nắng ấm chiếu rọi trên đầu, từng chút từng chút ngấm vào tâm phổi đều là nhu tình mật ý, không có ý khác.
Thế nhưng Tề Tốn Chi lại chỉ cười lạnh một tiếng: “Cô nương vì sao cứ luôn nhìn tại hạ?”
Thần sắc nữ tử cứng đờ, nét mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Tần Tôn ngồi ở vị trí cạnh cửa, sao có thể cảm nhận được gì, chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, nhìn nhìn Tề Tốn Chi, lại nhìn nhìn nữ tử, chỉ là theo thói quen né tránh đôi mắt nàng ta, chung quy cảm thấy nàng như có một loại yêu khí mê hoặc lòng người.
Quân y đắp thuốc cho nữ tử xong thì lui ra, Tề Tốn Chi từ vị trí bên cạnh lấy chiếc áo choàng vứt lên người nàng, che đi xiêm y rách nát trên người, cười cười: “Cô nương nghỉ ngơi cho tốt, chờ phục hồi khí lực thì lại nói rõ, tại hạ sẽ tận lực giúp đỡ.”
Sắc mặt suy sụp ban đầu của nữ tử chợt có chút thần thái, lập tức trở mình ngồi dậy, như thể hoàn toàn không có lấy một chút thương tích: “Lời này của công tử là thật?” Ngữ điệu nàng ấy vừa nhu hòa vừa mềm mại, tựa như oanh hót, chỉ là phát âm có chút trúc trắc, giống người ngoại tộc.
Ngoại tộc? Lúc Tần Tôn nghĩ tới điểm này, nhịn không được lại liếc nhìn tướng mạo nữ tử ấy, mặt mày rõ nét, thực sự có một chút cảm giác ngoại nhân.
“Tại hạ mặc dù chỉ là thương nhân, nhưng vẫn có năng lực tiễn một thiếu nữ, cô nương muốn đi đâu, cứ nói là được.”
Thiếu nữ kia rũ mắt, tròng mắt khẽ đảo, lại ngẩng đầu, bất chợt rơi lệ đầy mặt: “Công tử đại ân đại đức, nô gia cảm kích vô cùng. Nô gia tên gọi Nhã Vân, vốn định đến Lương đô tìm người thân, tiếc là giữa đường gặp phải nữ tặc cướp sạch, còn bị thương, hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng đến đô thành mà thôi.”
“Thì ra là muốn tới đô thành à.” Tề Tốn Chi tựa như suy nghĩ gật đầu, ánh mắt lại lướt qua nơi cổ tay nàng, vết thương do roi quất trên đó vô cùng rõ ràng.
Nơi biên giới hoang tàn vắng vẻ này, ngay cả một con sâu cũng khó mà trông thấy, lại có nữ tặc? Trong lòng hắn đã cười thầm một trận.
“Như vậy đi, nếu Nhã Vân cô nương muốn đi đô thành, ta phái hai tiêu sư tiễn cô lên đường, thế nào?”
Mặt Nhã Vân lộ ra vui mừng, liên tục gật đầu, còn không quên cúi lạy cảm tạ Tề Tốn Chi. Nhưng không hề để ý thấy ánh mắt nam tử trước mặt đã rơi trên cổ áo hơi mở của nàng, nhìn cổ áo trong nàng ta cười tủm tỉm.
Tần Tôn lặng lẽ quay đầu, vốn biết Tề Tử Đô ngoài mặt quân tử nội tâm cầm thú, nhìn đi, ứng nghiệm rồi đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook