Công Chúa Dã Man
Chương 11

*******

Đúng lúc, sau nàng khó khăn lắm mới đem bộ quần áo này mặc người, Độc Cô Dận cũng phái người tới đón nàng.

Chẳng qua tiểu thái giám tới đón nàng nhìn thấy dáng vẻ lung tung lộn xộn này của nàng, đầu tiên là sợ hết hồn, sau đó vội vội vàng vàng chạy về báo cho Độc Cô Dận.

Cáp Liên đang buồn bực đứng chờ ở hành lanh Độc Cô Dận cũng đi tới, vốn dĩ hắn đang hao tổn tinh thần không biết làm thế nào để giải thích với hoàng huynh chuyện Cáp Liên tự tiện chạy trốn, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu này của nàng, liền không nhịn được buột miệng cười, tâm trạng trong nháy mắt đã trở nên khá hơn.

"Tiểu nha đầu này, không ai dạy nàng mặc quần áo sao?" - Khuôn mặt nghiêm nghị lúc đầu liền mỉm cười.

Cáp Liên tất nhiên không phục, nàng lớn như vậy nhưng chưa từng mặc qua quần áo người hán! Nàng nghĩ nam nhân này đang giễu cợt nàng, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, tai nàng không biết vì sao liền nóng lên.

Nam nhân này thật kỳ quái, đang tức giận nhưng lập tức lại cười được ngay, thật sự làm cho người ta mờ mịt.

Nhưng nhìn thấy hắn vì mình mà cười, trong lòng Cáp Liên có sự thoản mãn nho nhỏ cùng với cảm giác hư vinh đang tác quái, hơn nữa cả trong lòng cũng ấm áp, giống như là.... hạnh phúc.

Chính nàng cũng không đoán ra, rõ ràng nàng chính là liều chết muốn trốn khỏi hoàng cung, nhưng nàng lại đồng thời mâu thuẫn thích sự bá đạo của tên Vương gia này giữ nàng ở lại, rốt cuộc là có chuyện gì xẩy ra ở đây?

Tình yêu quan trong hơn? Hay là tự do quan trong hơn?

Bây giờ nàng vẫn có chút mơ hồ không biết.

"Lại đây, ta giúp nàng sửa sang lại" - Ngữ điệu dịu dàng nhưng lai không để cho người ta cơ hội từ chối.

Giống như là mê muội, Cáp Liên không chút phản kháng nào, mà lại ngoan ngoãn đi lên trước.

"Thực là, làm sao nàng có thể mặc thành như này được chứ" - Hắn lắc đầu cười, bắt đầu đưa tay cởi từng thứ trong bộ quần áo lung tung lộn xộn trên người nàng xuống.

Mặt Cáp Liên đỏ lên: "Ngươi..... ngươi đang làm gì?". Hắn đang cởi quần áo của nàng! Mặc dù biết là hắn tốt bụng sửa sang lại quần áo cho mình, nhưng.... Nàng len lén nhìn khuôn mặt tràn đầy mỉm cười của y, lúc trước hắn cợt nhả mình nhiều như vậy, ai biết hắn có thừa cơ hội này sàm sỡ nàng hay không?

"Ta đang sửa sang lại quần áo cho nàng, trước đó phải cởi ra toàn bộ ta mới có thể sửa sang lại không phải sao? Nhìn nàng xem, thứ tự quần áo đều mặc sai rồi, ngay cả vạt áo cũng đặt sai, cứ như này mà đi ra ngoài sẽ làm cho người ta cười đến rụng răng đó".

Cáp Liên chu miệng lên: "Ta chưa bao giờ mặc quần áo người hán, làm sao có thể biết được những quy củ này?"

Độc Cô Dận nhìn dáng vẻ bĩu môi dí dỏm của nàng, trong mắt tất cả đều là cưng chiều: "Ta đây không phải là tự mình đến hầu hạ nàng thay quần áo rồi hay sao? Phải biết, trên đời này nàng là người con gái đầu tiên được ta hầu mặc quần áo đó, nếu nàng không lấy ta làm chồng, chẳng phải ta sẽ bị thiệt thòi lớn sao?"

Nàng nghe giọng điệu tán tỉnh như vậy, đang muốn phản bác. Độc Cô Dận lúc này cởi chiếc áo khoác cuối cùng trên người nàng xuống, chỉ để lại một chiếc áo nhỏ mong manh trên người nàng, da thịt mịn màng hoàn toàn lộ ra trong không khí.

"A" - Nàng hốt hoảng, theo bản năng vội vàng đưa tay bảo vệ mình, cũng mất ý định cãi lại nam nhân trước mắt.

Nàng đỏ bừng cả mặt, vốn tưởng rằng Độc Cô Dận nhất định lại nhân cơ hội nay ăn đậu hũ của nàng, nàng len lén nhìn Độc Cô Dận, chỉ thấy khuôn mặt mỉm cười của hắn đang nhìn chằm chằm nàng, khiến trái tim nàng đập thình thịch không ngừng.

"Đây là trung y, phải mặc ở trong cùng" - Hắn tự tay mặc vào cho nàng chiếc áo trắng tinh, chất vải này cực kỳ mềm nhẵn mềm nhẹ giống như lông chim vậy, lại tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt .

"Quần áo này mặc vào thật thỏa mái" - Nàng nhẹ nhàng thở dài, hưởng thụ từng chút cảm xúc khi chất vải lướt trên da thịt.

"Đây là áo gấm, mặc ở bên ngoài trung y, có tác dụng giữ ấm" - Hắn tỉ mỉ mặc thêm vào cho nàng chiếc áo gấm màu vàng nhạt: "Cuối cùng mới là tú y, (Là loại áo lụa thêu hoa ở bên ngoài cùng) trên áo tú y này có thêu kim phượng, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể mặc những bộ quần áo cực kỳ hiếm hoi này, chế tác tinh xảo, giá trị lên thành đấy".

"Giá trị lên thành? Trang phục quý như vậy, ta không muốn mặc" - Nàng có chút khó xử nhìn bộ quần áo mỹ lệ trên người.

"Những thứ này còn chưa có cái gì, miếng hồng ngọc anh đào dắt trên người nàng, chính là đồ trang sức mà mẫu thân ta thích nhất khi còn sống, bà từng nói muốn để lại cho con dâu của bà" - Hắn từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc hộ hồng ngọc, thắt ở trên hông Cáp Liên.

"Ai muốn....." - Nàng vốn định phản bác ai ngờ dáng vẻ tự đại cuồng vợ của hắn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn mỉm cười của hắn, những lời nói đó lại không thốt ra được.

Nàng len lén liếc hắn một cái, nhưng cũng để hắn tùy ý thắt ngọc bộ anh đào kia ở bên hông nàng, màu hồng diễm lệ được tôn trên màu xanh thanh nhã, trông rất đẹp mắt.

"Về phần tóc của nàng...." - Hắn nhìn mái tóc dài đen như thác nước của Cáp Liên, lúc ấy trong cung bình thường các cô gái đều búi cao tóc tỏ rõ thân phận, như tóc rối bì sẽ bị coi là hành vi thất lễ, hơn nữa Cáp Liên còn phải cùng hắn đi diện kiến hoàng huynh, hắn không thể để cho tóc nàng xõa trên vai như vậy... Mặc dù hắn rất thích mái tóc thả bồng bềnh của nàng, nhìn vào sẽ cảm giác được cái đẹp hoang dã ngỗ ngược thuộc về Thảo Nguyên bao la: "Kêu Thái Thì đến giúp nàng chải mái tóc mây đơn giản".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương