Công Chúa Bướng Bỉnh Của Hoàng Tử Lạnh Lùng
Chương 17: Tiểu anh nhi bị thương



"Chuyện gì xảy ra?" Minh Khải lạnh lùng nhìn cô nữ sinh đang sợ hãi trước mặt.

"Ách, không có chuyện gì đâu, vừa rồi em thấy một con rắn trên tảng đá bên cạnh, cho nên mới hoảng sợ." Cô nữ sinh nhìn những người bị tiếng hét của mình thu hút đang đứng xúm quanh, ngượng ngùng nói.

"Vậy là tốt rồi, cẩn thận một chút, chú ý an toàn." Lí Hạo Hiên nhìn cô nói, không sao là tốt rồi, mọi người cùng nhau đến đây chơi, sẽ đảm bảo phụ trách an toàn cho tất cả mọi người.

___

Anh Nhi ôm một đống đá cuội buông xuống bên tảng đá lớn, đi đến chỗ cái tòa thành bằng cát mà chính mình đắp, bàn chân trắng trẻo dẫm lên trên cát, "A" một tiếng, tiểu Anh Nhi thấy dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn như bị một vật nhọn đâm vào, lập tức té ngã trên mặt đất.

Cô nhìn thấy bàn chân mình đang chậm rãi chảy máu, thực đau a, nước mắt chảy ra, ôm chân, ngồi bệt dưới đất.

"Làm sao vậy?" Minh Khải vừa đi tới liền nhìn thấy Anh Nhi đang ngồi dưới đất, trên người dính đầy cát, hình như là bị ngã.

"Khải ca ca, huhu, chân chảy máu rồi... " Nhìn khuôn mặt đáng thương ướt đẫm nước mắt trước mặt, Minh Khải nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn chân cô, máu chảy ra đều dính cả với cát, sắc mặt hắn vốn không tốt nay lại càng khó coi hơn.

Cúi xuống ôm lấy cô, bước nhanh đến cái xe ở phía xa.

Lí Hạo Hiên trông thấy Minh Khải bế Anh Nhi đi, có chút buồn bực, hình như Anh Nhi bị thương rồi, rất muốn đi theo, nhưng mà Minh Khải đã rời đi, nếu mình không ở lại thì mọi người ở đây phải làm sao, vẫn là lát nữa gọi điện thoại cho Anh Nhi vậy, lo lắng nhìn chiếc xe đã đi xa, Lí Hạo Hiên bất an nghĩ, không mảy may phát hiện cách đó xa xa có ánh mắt lạnh lẽo...

___

Minh Khải chạy như bay đến bệnh viện của nhà mình, bởi vì lúc trên đường đi hắn đã gọi điện thoại rồi, cho nên hết thảy đều thực nhanh chóng, rửa sạch, sát trùng, băng bó, rất nhanh chóng đều đã làm xong, mọi người rời đi, chỉ còn lại Minh Khải đang đứng một bên và tiểu Anh Nhi đang nằm trên giường.

"Tại sao lại bị như vậy?" Minh Khải ngồi bên cạnh sắc mặt không tốt hỏi, cả người tỏa ra hàn khí, nhìn bàn chân nhỏ kia bị băng gạc, lại nhìn đôi mắt khóc có chút sưng đỏ kia, cuối cùng cũng không thể tực giận được.

"Ách... Không biết... Hình như giẫm lên thủy tinh..." Nhìn nét mặt âm trầm của hắn, tiểu Anh Nhi thật cẩn thận nói, vừa rồi chân tê rần, chỉ lo khóc, ai còn quan tâm rốt cuộc là giẫm vào cái gì nha, những lời này đương nhiên không dám nói ra, nói ra hắn tuyệt đối sẽ cười mình ngu ngốc, tuy rằng hình như mình cũng không thông minh như vậy...

"Ừ." Minh Khải cũng không nghĩ nhiêu, vốn trên cát cũng không phải là sạch sẽ cho lắm, cũng không nghĩ tới là có người cố ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương