Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết
-
Chương 6: Hai công cùng nhau về nhà
Ta biết, võ công mới là gốc rễ chỗ dựa tại thế giới đam mỹ võ hiệp. Nhớ năm đó lúc ta có võ công, thống lĩnh hàng vạn hàng nghìn đệ tử ma giáo, quyền sinh sát trong tay, uy phong bực nào? Sau đó bị người hạ độc mất võ công, đầu tiên là tiểu thụ cũng có thể điểm huyệt của ta, còn hạ xuân dược đè ta ngã xuống giường, bây giờ lại bị một công năm thân phận còn thấp hơn ta thượng!
Nhìn từ quá khứ tới hiện tại, thật khiến cho người ta đau xót trong lòng.
Càng đau xót là, ta bây giờ còn chưa về được ma giáo, thậm chí ngay cả lưu lại ám hiệu thông báo cũng không thể. Tiển Băng Nhận kia cứ lởn vởn bên cạnh ta, ăn mặc ở đi lại toàn bộ do y ôm đồm tất cả, ngay cả cơ hội nhân tiện đi tiểu chạy trốn cũng không có. Thân thể ta đỡ hơn một chút, y liền trực tiếp mướn chiếc xe rời khỏi Tây Vực, kéo ta đi về phía Trung Nguyên.
Cơ sở ngầm của ma giáo chúng ta đều dùng làm cái gì? Giáo chủ bị người ta kéo chạy khắp thế giới, cũng không một ai qua đây liếc mắt nhìn! Đám ăn hại không thể lên sàn lộ diện là cũng không làm cái quái gì này, khi nào ta trở lại trong giáo, nhất định dạy dỗ tử tế bọn chúng một lần. Nên biếm thì biếm, nên phạt thì phạt, cho bọn chúng biết ma giáo là ai làm chủ!
Ta đang khó chịu, Tiển Băng Nhận lại bưng một chén thuốc tiến vào, trên mặt còn cố ý giả vờ sầu muộn nghiêm túc, chân mày nhăn đến cũng có thể kẹp ruồi.
Uống thuốc gì, hai ngày nay ta xúi quẩy chính là xúi quẩy do thuốc! Y đưa thuốc qua đây, ta không thèm để ý, đánh đổ thuốc đấy là tình thú với tiểu thụ, một tên công năm như y còn có cái gì để làm, trực tiếp không để ý là được.
Y đặt nước thuốc bên cạnh bàn, vẻ mặt đứng đắn khuyên ta: “Bách Lý giáo chủ, ngươi ngày đó sinh hoạt vợ chồng quá nhiều, tổn thương thận âm, nếu không tẩm bổ tử tế không tốt đối với cơ thể. Vả lại ma giáo là giáo lớn đệ nhất thiên hạ, giáo chủ ngươi mỗi tiếng nói cử động đều liên quan đến yên ổn võ lâm, cho dù là suy tính vì thiên hạ, cũng phải tẩm bổ.”
Ta tức giận đến thiếu chút nữa không cười nổi. Ngày đó nếu không phải ngươi, ta bây giờ sớm tinh thần sảng khoái về ma giáo chỉnh đốn đệ tử, bắt đầu kế hoạch lớn thống nhất giang hồ của ta rồi, sao có thể còn núp trong chăn nhìn sắc mặt ngươi? Cười lạnh một tiếng, ta cũng châm chọc y một câu: “Tiển minh chủ nếu thật lòng mong đợi thân thể tại hạ phục hồi, sao không đưa tại hạ về ma giáo? Vả lại, các hạ thân là minh chủ võ lâm, tất nhiên là người công bằng chính trực, sao lại chỉ chăm sóc một mình ta. Ngươi sau khi đả thương Ngọc Lam Yên, còn chưa từng đưa cho hắn một bát thuốc chứ?”
Sắc mặt y cũng có chút khó coi, giận dỗi quay lưng ngồi đầu giường ta, qua một lúc, cúi đầu thở dài mở miệng, thanh âm lại hơi khản.
“Ngươi cho rằng ta không muốn đi xem hắn? Ta vừa lên sàn đã ngóng trông có thể giống như tác giả thiết lập, đánh đuổi đại ma đầu ngươi đây, anh hùng cứu mỹ nhân, chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong lòng hắn. Những chương tiết phần đầu ta xem không biết bao nhiêu lần, tác giả viết hắn dịu dàng mỹ mạo, tâm địa thuần thiện, thiên chân khả ái, ta, ta mặc dù chỉ là công năm, nhưng có thể chung sống với người như vậy một thời gian, có thể luyến mộ hắn tại đáy lòng, ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi…”
Đợi chút, ngươi với ta xem chính là một quyển sách ư? Ta thấy thế nào tác giả viết hắn ngu ngốc vô cùng, chỉ có mỹ mạo không có đầu óc, còn thánh mẫu muốn chết, hàng ngày để người ta chơi đùa khắp nơi tựa như bó rau? Đương nhiên ta cũng không không ngờ chân nhân của hắn là như vậy.
Nói xong, thanh âm Tiển Băng Nhận lại có chút nghẹn ngào: “Không ngờ, ta đến đó mới biết được, hắn căn bản không phải bộ dáng ta tưởng tượng lúc trước. Hắn căn bản không phải thiếu niên hồn nhiên cần người ta cẩn thận bảo vệ, trái lại lòng dạ độc ác, quả quyết dứt khoát, vì đạt được mục đích bất kể hết thảy — ngươi có thể thể hội cái loại cảm giác lý tưởng tan vỡ đó của ta không?”
Quá mẹ nó có thể ấy, lý tưởng của ta bây giờ đã tan vỡ mấy lần rồi. Nhưng mà dựa vào cái gì lý tưởng của ngươi tan vỡ liền kéo ta đệm lưng? Ta còn có lý tưởng lớn hơn nữa đây, đi theo người bị bệnh thần kinh như ngươi thế là làm sao?
“Tiển minh chủ, ta mặc kệ trong lòng ngươi bị kích thích gì, đấy là chuyện của ngươi và Ngọc Lam Yên, ta không muốn xen vào. Ma giáo vẫn xa tại Tây Vực, không đụng đến cây kim sợi chỉ các đại môn phái Trung Nguyên, ngươi làm nhục ta như vậy cũng làm nhục đủ rồi… Ngươi nói Ngọc Lam Yên khiến lý tưởng ngươi tan vỡ, hành vi như thế của ngươi có gì khác hắn chứ?”
Ta bây giờ rơi vào trong tay người ta, lời có khí phách nói không nổi. Ngẫm lại ta một thế hệ ma đầu vậy mà cầu xin minh chủ võ lâm thiện tâm thả ta, cuộc sống ta đây gọi là thế nào? Thật sự là mạng công bia đỡ đạn không đáng giá, chết sớm không nói, sống cũng tốn sức như thế.
Ta cũng thấp kém cầu xin y như vậy, y lại không đỏ mặt chút nào, còn đắc chí nói: “Bách Lý giáo chủ, ngươi hiểu lầm, ta không có ý làm nhục ngươi. Chẳng qua ta cũng là công, ta muốn cứu ngươi, đương nhiên chỉ có một loại phương pháp đó. Cũng may thân thể ngươi bây giờ không việc gì lớn, ta lại dẫn ngươi đến Giang Nam mời diệu thủ thần y La Hồng Tụ thanh lọc dư độc, thân thể của ngươi có thể khỏi hẳn.”
“Không cần, chỉ cần ngươi thả ta, trong ma giáo cũng tự có hạnh lâm quốc thủ!”
“Như vậy sao được. Trên người ngươi cũng có không ít vết thương là ta nhất thời không khống chế được mà thành, vả lại tác giả đây của chúng ta ngươi còn không biết, tâm địa đen tối, không có việc gì còn thích tạo ra sinh con. Trong núi ma giáo ướt lạnh, ngộ nhỡ tổn thương thân thể ngươi thì không tốt.”
Bộp!
Ta rốt cuộc nhịn không được, một chưởng vỗ lên bàn, vỗ mặt bàn nát bấy, chén thuốc kia cũng đổ trên mặt đất. Tiển Băng Nhận cắn môi, vẻ mặt giật mình, hai mắt vẫn liếc bụng ta. Khốn kiếp, lại nhìn sẽ xuyên vào mắt chó của ngươi!
Tiển Băng Nhận mặt trắng bệch, chậm rãi nói: “Bách Lý giáo chủ, ngươi nghe ta nói, dù sao ngươi cũng không thích Ngọc Lam Yên, thật ra hai chúng ta ở bên nhau cũng không có gì không tốt…” Y lần lần mò mò đứng dậy, từng bước một rề rà đi về phía bên cạnh ta, sau đó vận ngón tay như gió, trong nháy mắt lại điểm trúng mấy chỗ đại huyệt trên người ta, lúc này mới thở dài một hơi, dường như yên tâm ngồi xuống bên giường, đặt ta nằm lên giường.
Ta hận đến thiếu chút nữa cắn khớp hàm, lại chỉ có thể nhìn thấy y giả bộ buồn thương tự kỷ cúi người nhìn ta, từng câu từng chữ nói nhảm: “Ta có một vị bằng hữu, tên là Trung Nguyên Bách Hiểu Sinh. Hắn từng tính số cho ta một lần, nói số ta đã định trước, sẽ yêu một nam tử thuần khiết tốt đẹp như tiên nhân, sau đó vì hắn cô độc cả đời…”
Không cần hắn tính, ta cũng biết, trong đại cương đều viết đấy. Khỏi cần nói nhảm!
Y lại nói tiếp: “Ta vốn cũng không cảm thấy vận mệnh như thế có gì không tốt. Dù sao ta cũng không phải nhân vật chính, trên cơ bản chính là số như vậy, đừng nói ta là công năm, dù cho công hai công ba công bốn thì sao? Miễn là kết cục 1v1, bọn họ không phải cũng phải bơ vơ cả đời giống ta? Đương nhiên, công bốn ngươi đây còn thảm hại hơn chút, còn chưa được cả đời đâu.”
Cho nên ngươi mới chú ý ta như thế, chỉ bởi vì ta có thể khiến ngươi tìm được chút cảm giác về sự ưu việt?
Y đồng tình liếc ta một cái, ta quay đầu không nhìn y, lại tránh không khỏi tiếng lải nhải truyền đến bên tai: “Về sau Bách Hiểu Sinh nói cho ta biết, trong tác phẩm khác, minh chủ võ lâm và giáo chủ ma giáo đều là một đôi. Giáo chủ ma giáo các ngươi nói chung đều là đại ma đầu giết người không chớp mắt, nếu để mặc kệ nhất định sẽ dấy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ. Nhưng nếu hai chúng ta yêu đương thì sao, giáo chủ ma giáo sau đó đều sẽ biến thành hiền nội trợ, với giang hồ cũng là một chuyện thật tốt.”
Lời này càng nói càng kỳ cục, tức giận đến mức cổ họng ta có vị ngọt, máu tươi mang theo mùi tanh bị vọt lên, phun đến mức bên gối từng chấm đều là vệt máu đỏ sậm. Tiển Băng Nhận thế mới biết lời của mình không phải lời nói của con người biết bao, lập tức ngậm miệng, đưa tay giải huyệt đạo vừa mới điểm, một đôi tay vẫn còn vững vàng kiềm chế mạch môn của ta, chậm rãi đưa chân khí qua, thay ta thuận khí tức trong cơ thể.
Sau khi hung hăng chọc tức ta một lần, y cũng để ý, không lại nhắc Bách Hiểu Sinh não úng nước kia nữa, nhưng vẫn một bước không tách khỏi ta, ra vào đều là xe bao, hại ta ngay cả cơ hội lưu lại cái ám hiệu trên đường cũng không có.
Đương nhiên, đám thuộc hạ không lương tâm ấy của ta cũng không đến tìm ta.
Càng đi về phía nam trời lại càng nóng, ta từ bé lớn lên trên Xử La sơn Tây Vực, bất kể trong sơn động hay là sân tại đỉnh núi kia, đều không dính dấp tới ấm áp. Lúc đến phương bắc Trung Nguyên ta liền bắt đầu có hiện tượng bị trúng nắng, vừa qua Trường Giang liền thành cá muối rau khô phơi trong nhà người ta.
Trong tên Tiển Băng Nhận đặt uổng một chữ Băng, cả người nóng muốn chết, còn toàn ôm ta, sơn đến mức ta mồ hôi từng tầng một toát ra, quần áo sáng sớm thay buổi trưa đã giống như giặt qua nước, vậy còn cho người ta sống sao?
Ta nói với y mấy lần rồi, bảo y không có việc gì cách ta xa một chút, lại tìm vài tiểu thụ trắng mịn thơm tho tới hầu hạ ta, tiền ta móc, trên người ta mang bạc. Y chính là chết sống không chịu, ngược lại mỗi ngày mua vài khối băng đặt trong một cái lọ, cũng không để bên cạnh ta, mà là thỉnh thoảng dùng nước đã tan ra lau mặt cho ta.
Cũng là đường đường một minh chủ võ lâm, bối cảnh gia đình thiết lập tương đối khá, sao có thể bủn xỉn đến nước này chứ?
Dọc theo con đường này Tiển Băng Nhận cũng có vài phần lương tâm trỗi dậy, mỗi ngày sau khi thay ta sắc thuốc bổ dưỡng, lại vận nội lực thay ta chữa thương. Nội lực của y đi chính là mạch chính đại dương cương, hóa giải độc tính còn hữu dụng hơn nội lực âm hàn ma giáo ta một chút, chờ đến Phượng Hoàng sơn trang của Tiển gia Cô Tô, công lực của ta đã khôi phục tám chín phần, nội thương bị y chọc tức mà ra trên cơ bản cũng bình phục rồi.
Phượng Hoàng sơn trang chiếm mấy trăm mẫu, lệ trạch tinh xá từng mảng giáp nhau, bên trong hoa cây sum suê, lầu đỏ như ráng, cửa treo một bức tranh thư thật dài, phía trên dùng thể Ngụy bia viết mấy chữ to rồng bay phượng múa — Hoan nghênh thần y đệ nhất thiên hạ Ngọc Lam Yên đến Phượng Hoàng sơn trang tham quan chỉ đạo.
Sau tranh thư, chính là đường đá phiến vào trang, hai bên rãnh trồng tùng bách mai đào, phía trên bay từng chuỗi cờ nhỏ ngũ sắc, còn có hoành phi nhỏ hơn một chút, viết “Côn Luân phái Hà Chính Dịch mang theo đệ tử xin chúc minh chủ đưa Ngọc thần y hồi hương” “Hoa Sơn phái Pháp Hoằng Tử mang theo đệ tử cung chúc Ngọc thần y sống vui vẻ” “Nhiệt liệt hoan nghênh Ngọc thần y chuyển vào Phượng Hoàng sơn trang” các loại.
Thần sắc Tiển Băng Nhận hơi có chút phức tạp, ta không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem y làm sao đối mặt đám nhân sĩ bạch đạo ngóng trông nhân vật chính trở về với y, đám chỉ sợ lộ khuôn mặt nhỏ trong quần chúng trong phòng kia.
Đang vui vẻ đang vui vẻ, ta bỗng nhiên nhớ ra, Ngọc Lam Yên là không có tới, đại ma đầu ta đây lại tới. Ngộ nhỡ đám người kia trút oán hận không được lên sàn lên người ta, mở một đại hội trừ ma linh tinh gì đó, ta chẳng phải là còn thê thảm hơn Tiển Băng Nhận?
Quên đi, quân đến tướng chặn, nước tới đất chặn, dù sao nội lực của ta gần như phục hồi rồi, chỉ cần Tiển Băng Nhận không ra tay, đám người trong võ lâm ấy không giữ được ta. Cho dù là y ra tay — ta cũng không tin ta đường đường một công bốn, các hạng tham số còn không thể cao hơn công năm một cấp!
Xe của chúng ta chạy thẳng vào sơn trang, tới trước sân chính mới dừng lại. Đám nhân sĩ võ lâm sớm đã chờ minh chủ của bọn hắn mang theo mỹ nhân cùng về xung quanh chen chúc xông lên, đều tự giơ cờ thêu tranh thư có viết tên bản phái, ai nấy tràn đầy kích động và mong đợi, chắn xung quanh nước chảy không lọt.
Ta nhìn thấy Tiển Băng Nhận cũng sắc mặt trắng bệch, cắn chặt hàm răng, trên trán gần như rỉ ra mồ hôi lạnh, không khỏi ác ý cười nhạo mấy tiếng.
Mặc dù đệ tử ma giáo chúng ta cứ nhắc tới lên sàn cũng ai nấy anh dũng tranh lên trước, hận không thể không ngủ, thế nhưng tốt xấu bọn chúng tuân lệnh giáo chủ ta đây, không cho bọn chúng gặp tiểu thụ bọn chúng cũng không dám lén lút đi gặp. Địa vị Tiển Băng Nhận minh chủ này trong võ lâm nhưng không đạt được như ta trong ma giáo, lần này y không mang Ngọc Lam Yên về, chỉ sợ vị trí minh chủ đây, ngồi cũng chưa hẳn vững chắc như thế phải không?
Nhìn từ quá khứ tới hiện tại, thật khiến cho người ta đau xót trong lòng.
Càng đau xót là, ta bây giờ còn chưa về được ma giáo, thậm chí ngay cả lưu lại ám hiệu thông báo cũng không thể. Tiển Băng Nhận kia cứ lởn vởn bên cạnh ta, ăn mặc ở đi lại toàn bộ do y ôm đồm tất cả, ngay cả cơ hội nhân tiện đi tiểu chạy trốn cũng không có. Thân thể ta đỡ hơn một chút, y liền trực tiếp mướn chiếc xe rời khỏi Tây Vực, kéo ta đi về phía Trung Nguyên.
Cơ sở ngầm của ma giáo chúng ta đều dùng làm cái gì? Giáo chủ bị người ta kéo chạy khắp thế giới, cũng không một ai qua đây liếc mắt nhìn! Đám ăn hại không thể lên sàn lộ diện là cũng không làm cái quái gì này, khi nào ta trở lại trong giáo, nhất định dạy dỗ tử tế bọn chúng một lần. Nên biếm thì biếm, nên phạt thì phạt, cho bọn chúng biết ma giáo là ai làm chủ!
Ta đang khó chịu, Tiển Băng Nhận lại bưng một chén thuốc tiến vào, trên mặt còn cố ý giả vờ sầu muộn nghiêm túc, chân mày nhăn đến cũng có thể kẹp ruồi.
Uống thuốc gì, hai ngày nay ta xúi quẩy chính là xúi quẩy do thuốc! Y đưa thuốc qua đây, ta không thèm để ý, đánh đổ thuốc đấy là tình thú với tiểu thụ, một tên công năm như y còn có cái gì để làm, trực tiếp không để ý là được.
Y đặt nước thuốc bên cạnh bàn, vẻ mặt đứng đắn khuyên ta: “Bách Lý giáo chủ, ngươi ngày đó sinh hoạt vợ chồng quá nhiều, tổn thương thận âm, nếu không tẩm bổ tử tế không tốt đối với cơ thể. Vả lại ma giáo là giáo lớn đệ nhất thiên hạ, giáo chủ ngươi mỗi tiếng nói cử động đều liên quan đến yên ổn võ lâm, cho dù là suy tính vì thiên hạ, cũng phải tẩm bổ.”
Ta tức giận đến thiếu chút nữa không cười nổi. Ngày đó nếu không phải ngươi, ta bây giờ sớm tinh thần sảng khoái về ma giáo chỉnh đốn đệ tử, bắt đầu kế hoạch lớn thống nhất giang hồ của ta rồi, sao có thể còn núp trong chăn nhìn sắc mặt ngươi? Cười lạnh một tiếng, ta cũng châm chọc y một câu: “Tiển minh chủ nếu thật lòng mong đợi thân thể tại hạ phục hồi, sao không đưa tại hạ về ma giáo? Vả lại, các hạ thân là minh chủ võ lâm, tất nhiên là người công bằng chính trực, sao lại chỉ chăm sóc một mình ta. Ngươi sau khi đả thương Ngọc Lam Yên, còn chưa từng đưa cho hắn một bát thuốc chứ?”
Sắc mặt y cũng có chút khó coi, giận dỗi quay lưng ngồi đầu giường ta, qua một lúc, cúi đầu thở dài mở miệng, thanh âm lại hơi khản.
“Ngươi cho rằng ta không muốn đi xem hắn? Ta vừa lên sàn đã ngóng trông có thể giống như tác giả thiết lập, đánh đuổi đại ma đầu ngươi đây, anh hùng cứu mỹ nhân, chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong lòng hắn. Những chương tiết phần đầu ta xem không biết bao nhiêu lần, tác giả viết hắn dịu dàng mỹ mạo, tâm địa thuần thiện, thiên chân khả ái, ta, ta mặc dù chỉ là công năm, nhưng có thể chung sống với người như vậy một thời gian, có thể luyến mộ hắn tại đáy lòng, ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi…”
Đợi chút, ngươi với ta xem chính là một quyển sách ư? Ta thấy thế nào tác giả viết hắn ngu ngốc vô cùng, chỉ có mỹ mạo không có đầu óc, còn thánh mẫu muốn chết, hàng ngày để người ta chơi đùa khắp nơi tựa như bó rau? Đương nhiên ta cũng không không ngờ chân nhân của hắn là như vậy.
Nói xong, thanh âm Tiển Băng Nhận lại có chút nghẹn ngào: “Không ngờ, ta đến đó mới biết được, hắn căn bản không phải bộ dáng ta tưởng tượng lúc trước. Hắn căn bản không phải thiếu niên hồn nhiên cần người ta cẩn thận bảo vệ, trái lại lòng dạ độc ác, quả quyết dứt khoát, vì đạt được mục đích bất kể hết thảy — ngươi có thể thể hội cái loại cảm giác lý tưởng tan vỡ đó của ta không?”
Quá mẹ nó có thể ấy, lý tưởng của ta bây giờ đã tan vỡ mấy lần rồi. Nhưng mà dựa vào cái gì lý tưởng của ngươi tan vỡ liền kéo ta đệm lưng? Ta còn có lý tưởng lớn hơn nữa đây, đi theo người bị bệnh thần kinh như ngươi thế là làm sao?
“Tiển minh chủ, ta mặc kệ trong lòng ngươi bị kích thích gì, đấy là chuyện của ngươi và Ngọc Lam Yên, ta không muốn xen vào. Ma giáo vẫn xa tại Tây Vực, không đụng đến cây kim sợi chỉ các đại môn phái Trung Nguyên, ngươi làm nhục ta như vậy cũng làm nhục đủ rồi… Ngươi nói Ngọc Lam Yên khiến lý tưởng ngươi tan vỡ, hành vi như thế của ngươi có gì khác hắn chứ?”
Ta bây giờ rơi vào trong tay người ta, lời có khí phách nói không nổi. Ngẫm lại ta một thế hệ ma đầu vậy mà cầu xin minh chủ võ lâm thiện tâm thả ta, cuộc sống ta đây gọi là thế nào? Thật sự là mạng công bia đỡ đạn không đáng giá, chết sớm không nói, sống cũng tốn sức như thế.
Ta cũng thấp kém cầu xin y như vậy, y lại không đỏ mặt chút nào, còn đắc chí nói: “Bách Lý giáo chủ, ngươi hiểu lầm, ta không có ý làm nhục ngươi. Chẳng qua ta cũng là công, ta muốn cứu ngươi, đương nhiên chỉ có một loại phương pháp đó. Cũng may thân thể ngươi bây giờ không việc gì lớn, ta lại dẫn ngươi đến Giang Nam mời diệu thủ thần y La Hồng Tụ thanh lọc dư độc, thân thể của ngươi có thể khỏi hẳn.”
“Không cần, chỉ cần ngươi thả ta, trong ma giáo cũng tự có hạnh lâm quốc thủ!”
“Như vậy sao được. Trên người ngươi cũng có không ít vết thương là ta nhất thời không khống chế được mà thành, vả lại tác giả đây của chúng ta ngươi còn không biết, tâm địa đen tối, không có việc gì còn thích tạo ra sinh con. Trong núi ma giáo ướt lạnh, ngộ nhỡ tổn thương thân thể ngươi thì không tốt.”
Bộp!
Ta rốt cuộc nhịn không được, một chưởng vỗ lên bàn, vỗ mặt bàn nát bấy, chén thuốc kia cũng đổ trên mặt đất. Tiển Băng Nhận cắn môi, vẻ mặt giật mình, hai mắt vẫn liếc bụng ta. Khốn kiếp, lại nhìn sẽ xuyên vào mắt chó của ngươi!
Tiển Băng Nhận mặt trắng bệch, chậm rãi nói: “Bách Lý giáo chủ, ngươi nghe ta nói, dù sao ngươi cũng không thích Ngọc Lam Yên, thật ra hai chúng ta ở bên nhau cũng không có gì không tốt…” Y lần lần mò mò đứng dậy, từng bước một rề rà đi về phía bên cạnh ta, sau đó vận ngón tay như gió, trong nháy mắt lại điểm trúng mấy chỗ đại huyệt trên người ta, lúc này mới thở dài một hơi, dường như yên tâm ngồi xuống bên giường, đặt ta nằm lên giường.
Ta hận đến thiếu chút nữa cắn khớp hàm, lại chỉ có thể nhìn thấy y giả bộ buồn thương tự kỷ cúi người nhìn ta, từng câu từng chữ nói nhảm: “Ta có một vị bằng hữu, tên là Trung Nguyên Bách Hiểu Sinh. Hắn từng tính số cho ta một lần, nói số ta đã định trước, sẽ yêu một nam tử thuần khiết tốt đẹp như tiên nhân, sau đó vì hắn cô độc cả đời…”
Không cần hắn tính, ta cũng biết, trong đại cương đều viết đấy. Khỏi cần nói nhảm!
Y lại nói tiếp: “Ta vốn cũng không cảm thấy vận mệnh như thế có gì không tốt. Dù sao ta cũng không phải nhân vật chính, trên cơ bản chính là số như vậy, đừng nói ta là công năm, dù cho công hai công ba công bốn thì sao? Miễn là kết cục 1v1, bọn họ không phải cũng phải bơ vơ cả đời giống ta? Đương nhiên, công bốn ngươi đây còn thảm hại hơn chút, còn chưa được cả đời đâu.”
Cho nên ngươi mới chú ý ta như thế, chỉ bởi vì ta có thể khiến ngươi tìm được chút cảm giác về sự ưu việt?
Y đồng tình liếc ta một cái, ta quay đầu không nhìn y, lại tránh không khỏi tiếng lải nhải truyền đến bên tai: “Về sau Bách Hiểu Sinh nói cho ta biết, trong tác phẩm khác, minh chủ võ lâm và giáo chủ ma giáo đều là một đôi. Giáo chủ ma giáo các ngươi nói chung đều là đại ma đầu giết người không chớp mắt, nếu để mặc kệ nhất định sẽ dấy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ. Nhưng nếu hai chúng ta yêu đương thì sao, giáo chủ ma giáo sau đó đều sẽ biến thành hiền nội trợ, với giang hồ cũng là một chuyện thật tốt.”
Lời này càng nói càng kỳ cục, tức giận đến mức cổ họng ta có vị ngọt, máu tươi mang theo mùi tanh bị vọt lên, phun đến mức bên gối từng chấm đều là vệt máu đỏ sậm. Tiển Băng Nhận thế mới biết lời của mình không phải lời nói của con người biết bao, lập tức ngậm miệng, đưa tay giải huyệt đạo vừa mới điểm, một đôi tay vẫn còn vững vàng kiềm chế mạch môn của ta, chậm rãi đưa chân khí qua, thay ta thuận khí tức trong cơ thể.
Sau khi hung hăng chọc tức ta một lần, y cũng để ý, không lại nhắc Bách Hiểu Sinh não úng nước kia nữa, nhưng vẫn một bước không tách khỏi ta, ra vào đều là xe bao, hại ta ngay cả cơ hội lưu lại cái ám hiệu trên đường cũng không có.
Đương nhiên, đám thuộc hạ không lương tâm ấy của ta cũng không đến tìm ta.
Càng đi về phía nam trời lại càng nóng, ta từ bé lớn lên trên Xử La sơn Tây Vực, bất kể trong sơn động hay là sân tại đỉnh núi kia, đều không dính dấp tới ấm áp. Lúc đến phương bắc Trung Nguyên ta liền bắt đầu có hiện tượng bị trúng nắng, vừa qua Trường Giang liền thành cá muối rau khô phơi trong nhà người ta.
Trong tên Tiển Băng Nhận đặt uổng một chữ Băng, cả người nóng muốn chết, còn toàn ôm ta, sơn đến mức ta mồ hôi từng tầng một toát ra, quần áo sáng sớm thay buổi trưa đã giống như giặt qua nước, vậy còn cho người ta sống sao?
Ta nói với y mấy lần rồi, bảo y không có việc gì cách ta xa một chút, lại tìm vài tiểu thụ trắng mịn thơm tho tới hầu hạ ta, tiền ta móc, trên người ta mang bạc. Y chính là chết sống không chịu, ngược lại mỗi ngày mua vài khối băng đặt trong một cái lọ, cũng không để bên cạnh ta, mà là thỉnh thoảng dùng nước đã tan ra lau mặt cho ta.
Cũng là đường đường một minh chủ võ lâm, bối cảnh gia đình thiết lập tương đối khá, sao có thể bủn xỉn đến nước này chứ?
Dọc theo con đường này Tiển Băng Nhận cũng có vài phần lương tâm trỗi dậy, mỗi ngày sau khi thay ta sắc thuốc bổ dưỡng, lại vận nội lực thay ta chữa thương. Nội lực của y đi chính là mạch chính đại dương cương, hóa giải độc tính còn hữu dụng hơn nội lực âm hàn ma giáo ta một chút, chờ đến Phượng Hoàng sơn trang của Tiển gia Cô Tô, công lực của ta đã khôi phục tám chín phần, nội thương bị y chọc tức mà ra trên cơ bản cũng bình phục rồi.
Phượng Hoàng sơn trang chiếm mấy trăm mẫu, lệ trạch tinh xá từng mảng giáp nhau, bên trong hoa cây sum suê, lầu đỏ như ráng, cửa treo một bức tranh thư thật dài, phía trên dùng thể Ngụy bia viết mấy chữ to rồng bay phượng múa — Hoan nghênh thần y đệ nhất thiên hạ Ngọc Lam Yên đến Phượng Hoàng sơn trang tham quan chỉ đạo.
Sau tranh thư, chính là đường đá phiến vào trang, hai bên rãnh trồng tùng bách mai đào, phía trên bay từng chuỗi cờ nhỏ ngũ sắc, còn có hoành phi nhỏ hơn một chút, viết “Côn Luân phái Hà Chính Dịch mang theo đệ tử xin chúc minh chủ đưa Ngọc thần y hồi hương” “Hoa Sơn phái Pháp Hoằng Tử mang theo đệ tử cung chúc Ngọc thần y sống vui vẻ” “Nhiệt liệt hoan nghênh Ngọc thần y chuyển vào Phượng Hoàng sơn trang” các loại.
Thần sắc Tiển Băng Nhận hơi có chút phức tạp, ta không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem y làm sao đối mặt đám nhân sĩ bạch đạo ngóng trông nhân vật chính trở về với y, đám chỉ sợ lộ khuôn mặt nhỏ trong quần chúng trong phòng kia.
Đang vui vẻ đang vui vẻ, ta bỗng nhiên nhớ ra, Ngọc Lam Yên là không có tới, đại ma đầu ta đây lại tới. Ngộ nhỡ đám người kia trút oán hận không được lên sàn lên người ta, mở một đại hội trừ ma linh tinh gì đó, ta chẳng phải là còn thê thảm hơn Tiển Băng Nhận?
Quên đi, quân đến tướng chặn, nước tới đất chặn, dù sao nội lực của ta gần như phục hồi rồi, chỉ cần Tiển Băng Nhận không ra tay, đám người trong võ lâm ấy không giữ được ta. Cho dù là y ra tay — ta cũng không tin ta đường đường một công bốn, các hạng tham số còn không thể cao hơn công năm một cấp!
Xe của chúng ta chạy thẳng vào sơn trang, tới trước sân chính mới dừng lại. Đám nhân sĩ võ lâm sớm đã chờ minh chủ của bọn hắn mang theo mỹ nhân cùng về xung quanh chen chúc xông lên, đều tự giơ cờ thêu tranh thư có viết tên bản phái, ai nấy tràn đầy kích động và mong đợi, chắn xung quanh nước chảy không lọt.
Ta nhìn thấy Tiển Băng Nhận cũng sắc mặt trắng bệch, cắn chặt hàm răng, trên trán gần như rỉ ra mồ hôi lạnh, không khỏi ác ý cười nhạo mấy tiếng.
Mặc dù đệ tử ma giáo chúng ta cứ nhắc tới lên sàn cũng ai nấy anh dũng tranh lên trước, hận không thể không ngủ, thế nhưng tốt xấu bọn chúng tuân lệnh giáo chủ ta đây, không cho bọn chúng gặp tiểu thụ bọn chúng cũng không dám lén lút đi gặp. Địa vị Tiển Băng Nhận minh chủ này trong võ lâm nhưng không đạt được như ta trong ma giáo, lần này y không mang Ngọc Lam Yên về, chỉ sợ vị trí minh chủ đây, ngồi cũng chưa hẳn vững chắc như thế phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook