Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết
-
Chương 1: Ma giáo phương Tây
Về tình tiết quyển sách này và tính toán sau này của cá nhân ta, ta đã suy nghĩ thật lâu. Nguyên do kéo cho tới hôm nay mới biểu đạt nội tâm với các vị độc giả, là vì — đúng vậy, chỉ nhìn một cách đơn thuần số chương tiết ta lên sàn mọi người sẽ biết, ta là một nhân vật phụ, nhưng lại không phải nhân vật phụ rất chủ yếu.
Nếu nói hoàn toàn không quan trọng, vậy cũng không tính.
Tốt xấu ta cũng là một nhân vật phụ có tên có họ có thân phận có lời thoại, thậm chí còn có mô tả bề ngoài. Trong văn Mary Sue (1) một nhược thụ ngực phẳng quá trình NP kết cục 1V1, vốn cũng chỉ có một mình thụ chính quy mới là con đẻ tác giả. Ngay cả công chính quy cũng chỉ là một nhân vật đất diễn nhiều chút mà thôi, huống chi ta theo như đất diễn và quan hệ với tiểu thụ tính toán xa gần, mới chỉ là công bốn đấy?
Hơn nữa ta còn là công bia đỡ đạn phản diện — chính là cái loại nhân vật bi kịch hi sinh bản thân tác thành vầng sáng nhân vật chính vạn người mê của tiểu thụ, cùng với tôn lên bàn tay vàng và số lượng phần mềm hack của công chính quy ấy.
Càng đáng buồn là, ta còn không phải cái loại đại BOSS phản diện từ lời nói đầu chiến đấu đến kết thúc ấy — nhân vật này bị sư phụ kiêm công hai của nhân vật chính đoạt đi mất rồi. Nghe xem, giữa công hai và công bốn, còn thiếu công ba đấy! Nếu không ta ngay cả địa vị nhân vật phản diện cũng sẽ giành thua người ta.
Giải thích của tác giả đối với việc này là: Công hai là sư phụ của nhân vật chính, còn từng có gút mắc cảm tình với phụ thân nhân vật chính, khai thác khai thác có chiều sâu hơn, nhân vật cũng lập thể đầy đặn hơn, so với ta dạng nhân vật phản diện loại hình mặt nạ ít ỏi này, cũng càng có thể khơi ra xung đột kịch bản, mang đến cũng đủ cao trào lớn.
Xung đột kịch bản trên người ta không nhiều bằng y, cho nên đành phải làm một công bia đỡ đạn bi tình trong nóng ngoài lạnh, phụ cả thiên hạ chỉ khuynh tình vì một mình tiểu thụ, cuối cùng vì hắn lỗ vốn thủ hạ hại sinh mệnh, còn ngay cả bàn tay cũng chưa được nắm.
Nghe nói loại công bi tình này bây giờ còn có không ít độc giả thích, nhưng vậy thì để làm gì?
Thay vì hi sinh kính dâng vì tiểu thụ để đến mức độc giả cũng không nhìn được mà rơi lệ không đáng cho ta, ta còn không bằng dứt khoát cách đôi nhân vật chính này xa một chút, mang theo huynh đệ ma giáo chúng ta qua mấy ngày lành diễu võ dương oai trên giang hồ. Cho dù cả đời không lên sàn trong sách này, không độc giả nào biết được ta là ai, ít nhất đời này ta sống được tự do, chết không thiệt.
Đúng rồi, vừa rồi đã quên giới thiệu, ta thật ra là một giáo chủ ma giáo.
Nói lên ma giáo tổ chức giang hồ rất truyền thống này, phàm là trong văn dính dáng chút đến võ hiệp đều nhất định sẽ xuất hiện. Vô luận là đoàn kết chặt chẽ sau lưng nhân vật chính, cuối cùng thu được nhân vật chính vào giáo, làm Minh giáo mà nhân vật chính diện lên sàn như trong “Ỷ Thiên Đồ Long ký”; hay là giáo phái phản diện cỡ nhỏ thi nhau mọc lên, không ngừng cống hiến tác dụng cho nhân vật chính thăng cấp và mở bàn đồ mới như trong “Thục Sơn kiếm hiệp truyện”, đều là nhân tố quan trọng thúc đẩy tình tiết.
Với lại ma giáo chúng ta cũng là tổ chức giang hồ gặp chuyện không may nhiều nhất, người chết nhanh nhất. Đặc biệt giáo chủ ma giáo, ngươi từng nghe nói giáo chủ ma giáo có kết cục tốt chưa?
Sinh mệnh con người là có hạn, sinh mệnh của giáo chủ ma giáo so với mong muốn của người bình thường còn ngắn hơn chút. Cho nên ta dự định vùi sinh mệnh có hạn vào sự nghiệp phát triển ma giáo vô hạn, mà không phải lằng nhà lằng nhằng với một thụ khuyết tật trí tuệ bất nam bất nữ — thụ chính quy này còn là một nữ xuyên nam — lẳng lơ, ai cũng có thể làm chồng, cuối cùng còn vì thụ và công chính quy của hắn kia lỗ vốn sinh mệnh và sự nghiệp của chính mình.
Lời than phiền thì nói trước bấy nhiêu đi.
Bởi vì ta không phải nhân vật chính, góc nhìn của tác giả rất ít sẽ chuyển tới phía ta. Lúc này là ta lần đầu lên sàn, để biểu hiện uy phong của ma giáo ta, tính cách cay nghiệt tà mị của ta, do đó làm nổi bật chỗ vạn người mê của thụ nhân vật chính, tác giả mới có thể đặt cảnh tượng vào bên trong ma giáo ta, cho ta cùng các huynh đệ ma giáo cơ hội một lần đơn độc lên sàn.
Thừa dịp tình tiết còn chưa có chính thức triển khai, ta vẫn là tự giới thiệu đơn giản trước.
Ta tên là Bách Lý Phong Cương, thân phận là giáo chủ ma giáo. Ma giáo này là một giáo phái khá truyền thống, luôn luôn phát triển tại Tây Vực, tên đơn giản như Bái Hỏa giáo, Minh giáo linh tinh, tác giả cũng lười nghĩ, dứt khoát trực tiếp xưng ma giáo càng tiện hơn.
Để đề cao xuất thân của ta, làm đẹp bề ngoài của ta, giáo chủ ma giáo ta đây có một phần tư huyết thống Quy Từ, một phần tư huyết thống Đại Nguyệt Chi, còn có một phần tư huyết thống Đại Thực, một phần tư cuối cùng mới là huyết thống người Hán. Bởi vậy ta sinh cao to tuấn lãng, ngũ quan sâu sắc, làn da trắng như tuyết, hoàn toàn phù hợp Mary Sue mà tác giả cần. Có điều tiểu thụ người Hán thuần chủng xuất thân Giang Nam càng trắng nõn xinh đẹp hơn ta, chúng ta là nhân vật phụ, bất kể từ phương diện nào, cũng không thể đè nổi bật của nhân vật chính.
Lại nói thủ hạ của ta:
Giáo chúng ta tổng cộng có bảy phân đường, do đường chủ chia nhau xử lý công việc, các đường phân biệt đặt tên theo Bắc Đẩu thất tinh (2). Phía trên bảy vị đường chủ, còn tuân theo truyền thống bố trí vài vị trưởng lão võ công cao cường không quản chính sự, bình thường mỗi người đều đóng cửa tu luyện, không để ý tới giáo vụ. Khi nào tình tiết cần bọn họ lên sàn, tác giả mới có thể tỉ mỉ đặt ra thân phận bản lĩnh của bọn họ.
Đương nhiên, bởi vì ta chỉ là công bia đỡ đạn, trong số những thủ hạ này phải có một tên phản đồ cấu kết đại BOSS công hai, để khi ta say đắm tiểu thụ thật sâu xúi giục toàn giáo chống lại ta, làm cho ta vì bảo vệ tiểu thụ mà chết — cái này cũng phải ghi nhớ, chờ ta dứt được quan hệ với tiểu thụ, liền khai mạc một lần hoạt động chỉnh đốn tác phong trong giáo, tìm ra nằm vùng ẩn sâu giữa giáo chúng này.
Thời gian ta ở đây phàn nàn cùng độc giả đã lâu, tình tiết cũng tới lúc chính thức triển khai. Ta phải về bên trong cảnh tượng của tình tiết, lại từ từ thay đổi đất diễn của chính mình, tìm cách rút lui toàn thân khỏi văn Mary Sue xui xẻo này.
============== Ta là đường phân chia trở lại tình tiết chính =============
Ma giáo mặc dù có người có tiền có danh vọng, nhưng ở luôn là đỉnh núi vách đá. Nhất là đại sảnh bàn bạc giáo vụ, nhất định phải xây trong sơn động xoè bàn tay không trông rõ năm ngón, hai bên vách động sẽ thắp hai bó đuốc, trước bảo tọa giáo chủ còn phải dựng hai chậu lửa treo thật cao, chiếu bên trong động tranh tối tranh sáng, âm u rợn người.
Còn nữa ta làm giáo chủ, trong giáo không thể ngồi ngay ngắn, phải nghiêng người mới có thể biểu lộ quyền cao chức trọng. Vì thế khi họp, ta luôn phải ngả lưng về sau trên cái ghế dài trải da hổ, một tay chống má, hai mắt nửa mở nửa khép. Vẻ mặt tất nhiên bị ánh lửa chiếu đến mập mờ không rõ, sừng sững khó lường, khiến thuộc hạ vừa nhìn mà lòng e ngại.
Phía dưới ta hai bên xếp thành hai hàng, trái ba phải bốn, đứng chính là bảy vị đường chủ. Phía sau bảy vị đường chủ, lại đứng rất nhiều giáo chúng thân phận chức vị chưa đặt ra, đông nghìn nghịt đứng cả đường.
Người tới đủ, ta chậm rì rì giương mí mắt, quét qua mặt từng người, cuối cùng dừng trên người một người đầu hàng bên tay phải kia, chậm rãi hỏi: “La đường chủ có cái gì muốn báo cáo?”
Người nọ là đầu lĩnh trong bảy vị đường chủ, tên là La Việt, là người thường xuyên lộ diện bên ngoài nhất ngoại trừ ta. Thấy ta gọi hắn, La Việt vẻ mặt đắc ý, chỉnh quần áo, vượt mọi người bước ra khỏi hàng, quỳ hai gối về phía ta, cao giọng đáp: “Thuộc hạ đường chủ Thiên Toàn đường, độc thủ la sát La Việt có chuyện quan trọng bẩm báo giáo chủ!”
Đối với cấp dưới, bất kể là thuộc hạ trung tâm bao nhiêu, ta đều phải bày phong độ giáo chủ, không nhìn thẳng hắn, thản nhiên hỏi: “Hử?”
Hai mắt La Việt tinh quang bắn ra bốn phía, nhưng chỉ dám nhìn từ mắt ta trở xuống, trên mặt sắc sùng kính biểu hiện ra ngoài, dừng lại một chút mới đáp: “Thủ hạ của thuộc hạ có vài tên đệ tử vài ngày trước làm việc gần Nhạn môn, vô tình gặp một vị thần y tại Du Lâm trấn. Thần y kia tuổi rất trẻ, tướng mạo tuấn tú dị thường, thuật châm cứu lại tuyệt diệu, giỏi chữa bệnh nan y, có khả năng làm người chết sống lại, thêm thịt cho xương trắng. Giáo chủ thuở nhỏ mắc tật ở tim, tìm khắp danh y thiên hạ cũng không ai có thể trị khỏi, thuộc hạ vẫn lo lắng vì thân thể giáo chủ. Nay có vị thần y như vậy xuất hiện, có thể thấy được là ông trời thương ma giáo ta, đưa cứu tinh tới cho giáo chủ!”
Đây chính là FLAG bắt đầu tình tiết. Ta có chút buồn bực, trong lòng thở dài một tiếng, cũng không theo như lời thoại đã định hỏi La Việt thân phận và nơi ở trước mắt của thần y kia, mà là không tỏ rõ ý kiến “ừ” một tiếng, phất tay kêu La Việt đứng lên.
La Việt cũng không đứng lên, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lại lặp lại một lần lời nói lúc nãy ấy. Ta lạnh lùng nhìn hắn một cái, giọng điệu nặng thêm lại nói: “Đứng lên!”
La Việt vẫn là không đứng dậy, hai hàng lông mày gần như nhíu thành chữ bát, chớp mắt mấy cái với ta, cố chấp đề cử người gọi là thần y — chính là thụ chính quy: “Vị thần y kia quả thật có khả năng cải tử hoàn sinh, giáo chủ chịu đủ tật tim hành hạ, thực sự không thể để vuột người này. Thuộc hạ nguyện san sẻ cho giáo chủ, dẫn dắt thủ hạ bắt người tới…”
Ta nghiêm mặt, lạnh lùng trừng hắn, làm lời nói còn lại của hắn nghẹn tại cổ họng. La Việt không lắm miệng nữa, lúng ta lúng túng cúi đầu, ta lúc này mới giương giọng nói: “Việc này không cần nhắc lại, nếu không có chuyện khác, mọi người đều tự trở về đi.”
“Giáo chủ!” La Việt trợn to mắt, đứng lên nhìn thẳng mắt ta, bỗng nhiên thoát khỏi tình tiết nói với ta: “Theo như tình tiết ngài không phải nên ‘sinh ra hứng thú dày đặc với hắn’, dặn bảo chúng ta bắt người tới sao?”
Một câu này cất lên, mọi người phía dưới cũng kiềm chế không nổi, đều dâng lời can gián: “Giáo chủ, ấy chính là thụ nhân vật chính mà!”
“Giáo chủ, ngài không thể quấy rối tình tiết chứ!”
“Đúng, huynh đệ chúng ta tổng cộng chỉ có mấy lần cơ hội lên sàn như vậy, bắt tiểu thụ thụ còn chỉ có thể nhắc một câu trong miêu tả bối cảnh… Ngài không gặp tiểu thụ, ma giáo chúng ta lên sàn thế nào?”
Bảy vị đường chủ kèm thêm các đệ tử một mảnh hỗn loạn, đều khuyên ta lấy đại cuộc làm trọng, suy tính vì thân thể chính mình và sự phát triển tương lai của ma giáo, bất kể như thế nào phải bắt vị thần y La Việt nói kia.
Lẽ nào có lí đó! Những người này là muốn tạo phản sao? Chuyện ta làm giáo chủ quyết định, cho dù có đần độn, có không hợp lý, bọn thuộc hạ cũng hẳn là nghiêm chỉnh chấp hành, lại còn dám phản đối quyết sách của ta?
Tay phải ta vỗ mạnh lên tay vịn, lớn tiếng quát lên: “Nói nhân vật chính cái gì! Lên sàn cái gì! Trong ma giáo này, rốt cuộc coi ai là chủ? Lời bản tọa nói, các ngươi đã dám không nghe à?”
Theo như thiết lập, ma giáo chính là độc đoán, giáo chủ ta đây chính là chỉ nam hành động cao nhất của toàn thể giáo chúng. Quả nhiên ta vừa tức giận, bọn chúng cũng không dám lại ép buộc ta nữa. Nhất thời cả sảnh yên lặng, bảy vị đường chủ dẫn đầu, chúng đệ tử đều phủ phục thỉnh tội: “Giáo chủ bớt giận, chúng thuộc hạ không dám chống lại lệnh của giáo chủ.”
Làm như ta nghe không ra ý bằng mặt không bằng lòng trong lời nói của các ngươi sao?
Ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lên, ánh mắt xẹt qua sau đỉnh đầu đệ tử khắp động, trầm giọng cảnh cáo mọi người: “Chuyện thần y kia, bản tọa đã có quyết định. Ai nếu lại sinh sự thêm nữa, giấu bản tọa trộm đi bắt người, hoặc là dụ dỗ hắn tiến vào ma giáo, thì đừng trách bản tọa không nể mặt!”
Trong lúc nói chuyện, ta thầm vận nội lực, nhằm đúng thời cơ quét về phía hai cái chậu lửa làm bằng đá trước chỗ ngồi, đồng thời xoay người rời khỏi ghế ngồi, bồng bềnh rời khỏi hội đường. Ta vừa mới bước vào trong động đá nhỏ phía sau chỗ ngồi, thì nghe thấy một tiếng chậu than rơi xuống đất nặng nề, sau đó là tiếng nghị luận của đám giáo chúng, còn mang theo ý sợ uy, đều đè thanh âm tới cực thấp.
Loại chuyện an ủi cấp dưới này ta đương nhiên không thèm làm, chỉ đón gió lạnh ngoài động thổi tới lộ ra một chút phong tư phiêu nhiên, liền vận khinh công về sân của chính mình nghỉ ngơi.
Chú thích
(1) Mary Sue: dạng nhân vật hoàn hảo, không có khuyết điểm ↑
(2) Bắc Đẩu thất tinh: một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng, tên lần lượt là Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang ↑
Nếu nói hoàn toàn không quan trọng, vậy cũng không tính.
Tốt xấu ta cũng là một nhân vật phụ có tên có họ có thân phận có lời thoại, thậm chí còn có mô tả bề ngoài. Trong văn Mary Sue (1) một nhược thụ ngực phẳng quá trình NP kết cục 1V1, vốn cũng chỉ có một mình thụ chính quy mới là con đẻ tác giả. Ngay cả công chính quy cũng chỉ là một nhân vật đất diễn nhiều chút mà thôi, huống chi ta theo như đất diễn và quan hệ với tiểu thụ tính toán xa gần, mới chỉ là công bốn đấy?
Hơn nữa ta còn là công bia đỡ đạn phản diện — chính là cái loại nhân vật bi kịch hi sinh bản thân tác thành vầng sáng nhân vật chính vạn người mê của tiểu thụ, cùng với tôn lên bàn tay vàng và số lượng phần mềm hack của công chính quy ấy.
Càng đáng buồn là, ta còn không phải cái loại đại BOSS phản diện từ lời nói đầu chiến đấu đến kết thúc ấy — nhân vật này bị sư phụ kiêm công hai của nhân vật chính đoạt đi mất rồi. Nghe xem, giữa công hai và công bốn, còn thiếu công ba đấy! Nếu không ta ngay cả địa vị nhân vật phản diện cũng sẽ giành thua người ta.
Giải thích của tác giả đối với việc này là: Công hai là sư phụ của nhân vật chính, còn từng có gút mắc cảm tình với phụ thân nhân vật chính, khai thác khai thác có chiều sâu hơn, nhân vật cũng lập thể đầy đặn hơn, so với ta dạng nhân vật phản diện loại hình mặt nạ ít ỏi này, cũng càng có thể khơi ra xung đột kịch bản, mang đến cũng đủ cao trào lớn.
Xung đột kịch bản trên người ta không nhiều bằng y, cho nên đành phải làm một công bia đỡ đạn bi tình trong nóng ngoài lạnh, phụ cả thiên hạ chỉ khuynh tình vì một mình tiểu thụ, cuối cùng vì hắn lỗ vốn thủ hạ hại sinh mệnh, còn ngay cả bàn tay cũng chưa được nắm.
Nghe nói loại công bi tình này bây giờ còn có không ít độc giả thích, nhưng vậy thì để làm gì?
Thay vì hi sinh kính dâng vì tiểu thụ để đến mức độc giả cũng không nhìn được mà rơi lệ không đáng cho ta, ta còn không bằng dứt khoát cách đôi nhân vật chính này xa một chút, mang theo huynh đệ ma giáo chúng ta qua mấy ngày lành diễu võ dương oai trên giang hồ. Cho dù cả đời không lên sàn trong sách này, không độc giả nào biết được ta là ai, ít nhất đời này ta sống được tự do, chết không thiệt.
Đúng rồi, vừa rồi đã quên giới thiệu, ta thật ra là một giáo chủ ma giáo.
Nói lên ma giáo tổ chức giang hồ rất truyền thống này, phàm là trong văn dính dáng chút đến võ hiệp đều nhất định sẽ xuất hiện. Vô luận là đoàn kết chặt chẽ sau lưng nhân vật chính, cuối cùng thu được nhân vật chính vào giáo, làm Minh giáo mà nhân vật chính diện lên sàn như trong “Ỷ Thiên Đồ Long ký”; hay là giáo phái phản diện cỡ nhỏ thi nhau mọc lên, không ngừng cống hiến tác dụng cho nhân vật chính thăng cấp và mở bàn đồ mới như trong “Thục Sơn kiếm hiệp truyện”, đều là nhân tố quan trọng thúc đẩy tình tiết.
Với lại ma giáo chúng ta cũng là tổ chức giang hồ gặp chuyện không may nhiều nhất, người chết nhanh nhất. Đặc biệt giáo chủ ma giáo, ngươi từng nghe nói giáo chủ ma giáo có kết cục tốt chưa?
Sinh mệnh con người là có hạn, sinh mệnh của giáo chủ ma giáo so với mong muốn của người bình thường còn ngắn hơn chút. Cho nên ta dự định vùi sinh mệnh có hạn vào sự nghiệp phát triển ma giáo vô hạn, mà không phải lằng nhà lằng nhằng với một thụ khuyết tật trí tuệ bất nam bất nữ — thụ chính quy này còn là một nữ xuyên nam — lẳng lơ, ai cũng có thể làm chồng, cuối cùng còn vì thụ và công chính quy của hắn kia lỗ vốn sinh mệnh và sự nghiệp của chính mình.
Lời than phiền thì nói trước bấy nhiêu đi.
Bởi vì ta không phải nhân vật chính, góc nhìn của tác giả rất ít sẽ chuyển tới phía ta. Lúc này là ta lần đầu lên sàn, để biểu hiện uy phong của ma giáo ta, tính cách cay nghiệt tà mị của ta, do đó làm nổi bật chỗ vạn người mê của thụ nhân vật chính, tác giả mới có thể đặt cảnh tượng vào bên trong ma giáo ta, cho ta cùng các huynh đệ ma giáo cơ hội một lần đơn độc lên sàn.
Thừa dịp tình tiết còn chưa có chính thức triển khai, ta vẫn là tự giới thiệu đơn giản trước.
Ta tên là Bách Lý Phong Cương, thân phận là giáo chủ ma giáo. Ma giáo này là một giáo phái khá truyền thống, luôn luôn phát triển tại Tây Vực, tên đơn giản như Bái Hỏa giáo, Minh giáo linh tinh, tác giả cũng lười nghĩ, dứt khoát trực tiếp xưng ma giáo càng tiện hơn.
Để đề cao xuất thân của ta, làm đẹp bề ngoài của ta, giáo chủ ma giáo ta đây có một phần tư huyết thống Quy Từ, một phần tư huyết thống Đại Nguyệt Chi, còn có một phần tư huyết thống Đại Thực, một phần tư cuối cùng mới là huyết thống người Hán. Bởi vậy ta sinh cao to tuấn lãng, ngũ quan sâu sắc, làn da trắng như tuyết, hoàn toàn phù hợp Mary Sue mà tác giả cần. Có điều tiểu thụ người Hán thuần chủng xuất thân Giang Nam càng trắng nõn xinh đẹp hơn ta, chúng ta là nhân vật phụ, bất kể từ phương diện nào, cũng không thể đè nổi bật của nhân vật chính.
Lại nói thủ hạ của ta:
Giáo chúng ta tổng cộng có bảy phân đường, do đường chủ chia nhau xử lý công việc, các đường phân biệt đặt tên theo Bắc Đẩu thất tinh (2). Phía trên bảy vị đường chủ, còn tuân theo truyền thống bố trí vài vị trưởng lão võ công cao cường không quản chính sự, bình thường mỗi người đều đóng cửa tu luyện, không để ý tới giáo vụ. Khi nào tình tiết cần bọn họ lên sàn, tác giả mới có thể tỉ mỉ đặt ra thân phận bản lĩnh của bọn họ.
Đương nhiên, bởi vì ta chỉ là công bia đỡ đạn, trong số những thủ hạ này phải có một tên phản đồ cấu kết đại BOSS công hai, để khi ta say đắm tiểu thụ thật sâu xúi giục toàn giáo chống lại ta, làm cho ta vì bảo vệ tiểu thụ mà chết — cái này cũng phải ghi nhớ, chờ ta dứt được quan hệ với tiểu thụ, liền khai mạc một lần hoạt động chỉnh đốn tác phong trong giáo, tìm ra nằm vùng ẩn sâu giữa giáo chúng này.
Thời gian ta ở đây phàn nàn cùng độc giả đã lâu, tình tiết cũng tới lúc chính thức triển khai. Ta phải về bên trong cảnh tượng của tình tiết, lại từ từ thay đổi đất diễn của chính mình, tìm cách rút lui toàn thân khỏi văn Mary Sue xui xẻo này.
============== Ta là đường phân chia trở lại tình tiết chính =============
Ma giáo mặc dù có người có tiền có danh vọng, nhưng ở luôn là đỉnh núi vách đá. Nhất là đại sảnh bàn bạc giáo vụ, nhất định phải xây trong sơn động xoè bàn tay không trông rõ năm ngón, hai bên vách động sẽ thắp hai bó đuốc, trước bảo tọa giáo chủ còn phải dựng hai chậu lửa treo thật cao, chiếu bên trong động tranh tối tranh sáng, âm u rợn người.
Còn nữa ta làm giáo chủ, trong giáo không thể ngồi ngay ngắn, phải nghiêng người mới có thể biểu lộ quyền cao chức trọng. Vì thế khi họp, ta luôn phải ngả lưng về sau trên cái ghế dài trải da hổ, một tay chống má, hai mắt nửa mở nửa khép. Vẻ mặt tất nhiên bị ánh lửa chiếu đến mập mờ không rõ, sừng sững khó lường, khiến thuộc hạ vừa nhìn mà lòng e ngại.
Phía dưới ta hai bên xếp thành hai hàng, trái ba phải bốn, đứng chính là bảy vị đường chủ. Phía sau bảy vị đường chủ, lại đứng rất nhiều giáo chúng thân phận chức vị chưa đặt ra, đông nghìn nghịt đứng cả đường.
Người tới đủ, ta chậm rì rì giương mí mắt, quét qua mặt từng người, cuối cùng dừng trên người một người đầu hàng bên tay phải kia, chậm rãi hỏi: “La đường chủ có cái gì muốn báo cáo?”
Người nọ là đầu lĩnh trong bảy vị đường chủ, tên là La Việt, là người thường xuyên lộ diện bên ngoài nhất ngoại trừ ta. Thấy ta gọi hắn, La Việt vẻ mặt đắc ý, chỉnh quần áo, vượt mọi người bước ra khỏi hàng, quỳ hai gối về phía ta, cao giọng đáp: “Thuộc hạ đường chủ Thiên Toàn đường, độc thủ la sát La Việt có chuyện quan trọng bẩm báo giáo chủ!”
Đối với cấp dưới, bất kể là thuộc hạ trung tâm bao nhiêu, ta đều phải bày phong độ giáo chủ, không nhìn thẳng hắn, thản nhiên hỏi: “Hử?”
Hai mắt La Việt tinh quang bắn ra bốn phía, nhưng chỉ dám nhìn từ mắt ta trở xuống, trên mặt sắc sùng kính biểu hiện ra ngoài, dừng lại một chút mới đáp: “Thủ hạ của thuộc hạ có vài tên đệ tử vài ngày trước làm việc gần Nhạn môn, vô tình gặp một vị thần y tại Du Lâm trấn. Thần y kia tuổi rất trẻ, tướng mạo tuấn tú dị thường, thuật châm cứu lại tuyệt diệu, giỏi chữa bệnh nan y, có khả năng làm người chết sống lại, thêm thịt cho xương trắng. Giáo chủ thuở nhỏ mắc tật ở tim, tìm khắp danh y thiên hạ cũng không ai có thể trị khỏi, thuộc hạ vẫn lo lắng vì thân thể giáo chủ. Nay có vị thần y như vậy xuất hiện, có thể thấy được là ông trời thương ma giáo ta, đưa cứu tinh tới cho giáo chủ!”
Đây chính là FLAG bắt đầu tình tiết. Ta có chút buồn bực, trong lòng thở dài một tiếng, cũng không theo như lời thoại đã định hỏi La Việt thân phận và nơi ở trước mắt của thần y kia, mà là không tỏ rõ ý kiến “ừ” một tiếng, phất tay kêu La Việt đứng lên.
La Việt cũng không đứng lên, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lại lặp lại một lần lời nói lúc nãy ấy. Ta lạnh lùng nhìn hắn một cái, giọng điệu nặng thêm lại nói: “Đứng lên!”
La Việt vẫn là không đứng dậy, hai hàng lông mày gần như nhíu thành chữ bát, chớp mắt mấy cái với ta, cố chấp đề cử người gọi là thần y — chính là thụ chính quy: “Vị thần y kia quả thật có khả năng cải tử hoàn sinh, giáo chủ chịu đủ tật tim hành hạ, thực sự không thể để vuột người này. Thuộc hạ nguyện san sẻ cho giáo chủ, dẫn dắt thủ hạ bắt người tới…”
Ta nghiêm mặt, lạnh lùng trừng hắn, làm lời nói còn lại của hắn nghẹn tại cổ họng. La Việt không lắm miệng nữa, lúng ta lúng túng cúi đầu, ta lúc này mới giương giọng nói: “Việc này không cần nhắc lại, nếu không có chuyện khác, mọi người đều tự trở về đi.”
“Giáo chủ!” La Việt trợn to mắt, đứng lên nhìn thẳng mắt ta, bỗng nhiên thoát khỏi tình tiết nói với ta: “Theo như tình tiết ngài không phải nên ‘sinh ra hứng thú dày đặc với hắn’, dặn bảo chúng ta bắt người tới sao?”
Một câu này cất lên, mọi người phía dưới cũng kiềm chế không nổi, đều dâng lời can gián: “Giáo chủ, ấy chính là thụ nhân vật chính mà!”
“Giáo chủ, ngài không thể quấy rối tình tiết chứ!”
“Đúng, huynh đệ chúng ta tổng cộng chỉ có mấy lần cơ hội lên sàn như vậy, bắt tiểu thụ thụ còn chỉ có thể nhắc một câu trong miêu tả bối cảnh… Ngài không gặp tiểu thụ, ma giáo chúng ta lên sàn thế nào?”
Bảy vị đường chủ kèm thêm các đệ tử một mảnh hỗn loạn, đều khuyên ta lấy đại cuộc làm trọng, suy tính vì thân thể chính mình và sự phát triển tương lai của ma giáo, bất kể như thế nào phải bắt vị thần y La Việt nói kia.
Lẽ nào có lí đó! Những người này là muốn tạo phản sao? Chuyện ta làm giáo chủ quyết định, cho dù có đần độn, có không hợp lý, bọn thuộc hạ cũng hẳn là nghiêm chỉnh chấp hành, lại còn dám phản đối quyết sách của ta?
Tay phải ta vỗ mạnh lên tay vịn, lớn tiếng quát lên: “Nói nhân vật chính cái gì! Lên sàn cái gì! Trong ma giáo này, rốt cuộc coi ai là chủ? Lời bản tọa nói, các ngươi đã dám không nghe à?”
Theo như thiết lập, ma giáo chính là độc đoán, giáo chủ ta đây chính là chỉ nam hành động cao nhất của toàn thể giáo chúng. Quả nhiên ta vừa tức giận, bọn chúng cũng không dám lại ép buộc ta nữa. Nhất thời cả sảnh yên lặng, bảy vị đường chủ dẫn đầu, chúng đệ tử đều phủ phục thỉnh tội: “Giáo chủ bớt giận, chúng thuộc hạ không dám chống lại lệnh của giáo chủ.”
Làm như ta nghe không ra ý bằng mặt không bằng lòng trong lời nói của các ngươi sao?
Ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lên, ánh mắt xẹt qua sau đỉnh đầu đệ tử khắp động, trầm giọng cảnh cáo mọi người: “Chuyện thần y kia, bản tọa đã có quyết định. Ai nếu lại sinh sự thêm nữa, giấu bản tọa trộm đi bắt người, hoặc là dụ dỗ hắn tiến vào ma giáo, thì đừng trách bản tọa không nể mặt!”
Trong lúc nói chuyện, ta thầm vận nội lực, nhằm đúng thời cơ quét về phía hai cái chậu lửa làm bằng đá trước chỗ ngồi, đồng thời xoay người rời khỏi ghế ngồi, bồng bềnh rời khỏi hội đường. Ta vừa mới bước vào trong động đá nhỏ phía sau chỗ ngồi, thì nghe thấy một tiếng chậu than rơi xuống đất nặng nề, sau đó là tiếng nghị luận của đám giáo chúng, còn mang theo ý sợ uy, đều đè thanh âm tới cực thấp.
Loại chuyện an ủi cấp dưới này ta đương nhiên không thèm làm, chỉ đón gió lạnh ngoài động thổi tới lộ ra một chút phong tư phiêu nhiên, liền vận khinh công về sân của chính mình nghỉ ngơi.
Chú thích
(1) Mary Sue: dạng nhân vật hoàn hảo, không có khuyết điểm ↑
(2) Bắc Đẩu thất tinh: một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng, tên lần lượt là Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang ↑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook