[Conan Đồng Nhân] Tranh Đoạt
-
Chương 23
Rất nhanh, Kuroba đã phát hiện, hắn càng không cho Shinichi và Heiji ở cùng một chỗ, Shinichi càng muốn tìm cơ hội đến bên cạnh Heiji!
Một mình lôi kéo Shinichi ra ngoài tản bộ, đi được không bao lâu, Shinichi nhất định sẽ nói đi không nổi muốn về nhà; Buổi tối quấn quít lấy Shinichi, nửa đêm Shinichi vẫn sẽ lặng lẽ chạy tới phòng Heiji; Cho dù là nhờ người khác lấy hộ mình thứ gì đó, Shinichi cũng sẽ kêu tên Heiji…… Điều này làm cho Kuroba thực uể oải, hắn không xác định ở trong lòng Shinichi, phân lượng của hắn có bằng với Heiji hay không!
“Shinichi, đêm nay đừng đi được không?” Kuroba ôm Shinichi, mang theo khẩn cầu nói.
“Ưm…?” Shinichi có chút mông lung, cũng không rõ lắm mình vừa nghe được cái gì.
“Đã vài ngày… ta không được ôm em thức dậy!” Kuroba nhíu mày.
“Ưm?” Shinichi thế này mới tỉnh hẳn, mấy ngày nay, cậu vẫn sợ Heiji tủi thân, lại không chú ý mình bất tri bất giác lại làm tổn thương một người khác: “Thực xin lỗi, Kuroba……”
Kuroba hôn trụ Shinichi: “Shinichi, nói cho ta biết, em hy vọng ta cùng Heiji chung hưởng em, phải không?”
“Kuroba……” Shinichi vô cùng áy náy nói: “Tôi biết điều này đối với các cậu thực không công bằng, nhưng là…… nếu có thể……”
“Vậy sao?……” Kuroba nhắm mắt lại, nỉ non: “Shinichi, đêm nay đừng đi!”
“Ưm!” Shinichi an tâm rúc vào trong lòng Kuroba.
Nửa đêm, Kuroba vẫn là có chút bất an tỉnh lại, phát hiện Shinichi vẫn đang ngủ yên trong lòng mình, nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra. Nương trong hôn ám mông lung, Kuroba nhìn Shinichi.
Chia sẻ sao?!
Hắn thật sự không muốn cùng người khác chia sẻ a! Từ trước tới nay, hắn chưa từng cùng người khác chia sẻ bất cứ cái gì. Có thể nói chiếm dục của hắn quá mạnh mẽ, hoặc là không cần, nếu muốn, sẽ muốn tất cả!
Hắn biết tình cảm của Heiji đối với Shinichi cũng không ít hơn mình, cho nên hắn liền càng không thể lý giải tại sao Heiji lại nguyện ý cùng hắn chia sẻ Shinichi! Yêu một người không phải muốn làm cho hắn hoàn toàn thuộc về riêng mình sao?!
Mà hiện tại, hắn bắt đầu có chút hiểu được.
Vốn mang quyết tâm hừng hực, tại hai ngày này đã bị dần dần tan rã, hắn cảm giác được, mỗi khi hắn muốn đem Shinichi cách Heiji xa một phần, Shinichi cũng cách hắn xa hơn một phần. Hắn bắt đầu sợ hãi, bởi vì hắn ý thức được, ở trong lòng Shinichi, hắn và Heiji là buộc chặt cùng một chỗ! Nói cách khác, hắn đem Shinichi rời xa Heiji, cũng chính là đem Shinichi rời xa khỏi chính mình!
Heiji, hẳn là đã nhận thức được điểm ấy, mới có thể đồng ý cùng hắn chia sẻ!
Như vậy, hắn nguyện ý chấp nhận sao?
Kuroba hỏi chính mình, hắn nguyện ý đối mặt với chuyện này thật sao?!
Chia sẻ a……
***
“Chào buổi sáng!” Nụ hôn sớm an quen thuộc ôn nhu hạ xuống.
“Heiji, hôm nay cậu dậy trễ!” Shinichi cùng Kuroba đã ngồi trước bàn ăn từ bao giờ.
“Ừm…” Heiji cười cười nói: “Bởi vì không có ai quấy rầy, cho nên tớ ngủ rất ngon, không nghĩ muốn dậy.”
Shinichi trừng hắn.
Heiji vui vẻ nhu nhu tóc Shinichi: “Đùa cậu thôi!”
“Hừ!”
“Chào buổi sáng, Kuroba.” Heiji quay đầu, hướng Kuroba bên cạnh chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Kuroba hừ nhẹ.
Heiji có chút kinh ngạc nâng mi, Kuroba chưa bao giờ đáp lại hắn, sao hôm nay……
“Shinichi, sáng nay ta định đi siêu thị, rất nhiều thứ trong nhà đều dùng hết rồi, dầu ăn cũng sắp cạn.” Kuroba nói.
“Nga…” Shinichi tưởng tưởng: “Muốn tôi cùng đi sao?”
“Đương nhiên!” Kuroba lộ ra bộ dáng đương nhiên.
Shinichi vụng trộm nhìn nhìn Heiji: “Được rồi.”
Heiji cứ như không có nghe thấy, im lặng ăn bữa sáng của mình.
Đến lúc Kuroba cùng Shinichi sắp ra cửa, Heiji cầm cuốn sách tối hôm qua còn chưa đọc xong chuẩn bị tới sô pha nằm.
“Ngươi không đi thay quần áo sao?” Kuroba cau mày nhìn Heiji.
“Hả?” Heiji khó hiểu nhìn lại Kuroba.
“Những thứ cần mua rất nhiều, ta không nghĩ một người có thể cầm hết nhiều đồ như vậy!”
Heiji sửng sốt, có chút hiểu rõ lộ ra mỉm cười.
“Không cần cười đến giống tên ngu ngốc thế, muốn đi thì nhanh một chút!” Tên đáng ghét, Kuroba ngượng ngùng quát.
……………………………………………..
Tiểu Bạch: hờ, cuối cùng a cũng đã thông =)))
Một mình lôi kéo Shinichi ra ngoài tản bộ, đi được không bao lâu, Shinichi nhất định sẽ nói đi không nổi muốn về nhà; Buổi tối quấn quít lấy Shinichi, nửa đêm Shinichi vẫn sẽ lặng lẽ chạy tới phòng Heiji; Cho dù là nhờ người khác lấy hộ mình thứ gì đó, Shinichi cũng sẽ kêu tên Heiji…… Điều này làm cho Kuroba thực uể oải, hắn không xác định ở trong lòng Shinichi, phân lượng của hắn có bằng với Heiji hay không!
“Shinichi, đêm nay đừng đi được không?” Kuroba ôm Shinichi, mang theo khẩn cầu nói.
“Ưm…?” Shinichi có chút mông lung, cũng không rõ lắm mình vừa nghe được cái gì.
“Đã vài ngày… ta không được ôm em thức dậy!” Kuroba nhíu mày.
“Ưm?” Shinichi thế này mới tỉnh hẳn, mấy ngày nay, cậu vẫn sợ Heiji tủi thân, lại không chú ý mình bất tri bất giác lại làm tổn thương một người khác: “Thực xin lỗi, Kuroba……”
Kuroba hôn trụ Shinichi: “Shinichi, nói cho ta biết, em hy vọng ta cùng Heiji chung hưởng em, phải không?”
“Kuroba……” Shinichi vô cùng áy náy nói: “Tôi biết điều này đối với các cậu thực không công bằng, nhưng là…… nếu có thể……”
“Vậy sao?……” Kuroba nhắm mắt lại, nỉ non: “Shinichi, đêm nay đừng đi!”
“Ưm!” Shinichi an tâm rúc vào trong lòng Kuroba.
Nửa đêm, Kuroba vẫn là có chút bất an tỉnh lại, phát hiện Shinichi vẫn đang ngủ yên trong lòng mình, nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra. Nương trong hôn ám mông lung, Kuroba nhìn Shinichi.
Chia sẻ sao?!
Hắn thật sự không muốn cùng người khác chia sẻ a! Từ trước tới nay, hắn chưa từng cùng người khác chia sẻ bất cứ cái gì. Có thể nói chiếm dục của hắn quá mạnh mẽ, hoặc là không cần, nếu muốn, sẽ muốn tất cả!
Hắn biết tình cảm của Heiji đối với Shinichi cũng không ít hơn mình, cho nên hắn liền càng không thể lý giải tại sao Heiji lại nguyện ý cùng hắn chia sẻ Shinichi! Yêu một người không phải muốn làm cho hắn hoàn toàn thuộc về riêng mình sao?!
Mà hiện tại, hắn bắt đầu có chút hiểu được.
Vốn mang quyết tâm hừng hực, tại hai ngày này đã bị dần dần tan rã, hắn cảm giác được, mỗi khi hắn muốn đem Shinichi cách Heiji xa một phần, Shinichi cũng cách hắn xa hơn một phần. Hắn bắt đầu sợ hãi, bởi vì hắn ý thức được, ở trong lòng Shinichi, hắn và Heiji là buộc chặt cùng một chỗ! Nói cách khác, hắn đem Shinichi rời xa Heiji, cũng chính là đem Shinichi rời xa khỏi chính mình!
Heiji, hẳn là đã nhận thức được điểm ấy, mới có thể đồng ý cùng hắn chia sẻ!
Như vậy, hắn nguyện ý chấp nhận sao?
Kuroba hỏi chính mình, hắn nguyện ý đối mặt với chuyện này thật sao?!
Chia sẻ a……
***
“Chào buổi sáng!” Nụ hôn sớm an quen thuộc ôn nhu hạ xuống.
“Heiji, hôm nay cậu dậy trễ!” Shinichi cùng Kuroba đã ngồi trước bàn ăn từ bao giờ.
“Ừm…” Heiji cười cười nói: “Bởi vì không có ai quấy rầy, cho nên tớ ngủ rất ngon, không nghĩ muốn dậy.”
Shinichi trừng hắn.
Heiji vui vẻ nhu nhu tóc Shinichi: “Đùa cậu thôi!”
“Hừ!”
“Chào buổi sáng, Kuroba.” Heiji quay đầu, hướng Kuroba bên cạnh chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Kuroba hừ nhẹ.
Heiji có chút kinh ngạc nâng mi, Kuroba chưa bao giờ đáp lại hắn, sao hôm nay……
“Shinichi, sáng nay ta định đi siêu thị, rất nhiều thứ trong nhà đều dùng hết rồi, dầu ăn cũng sắp cạn.” Kuroba nói.
“Nga…” Shinichi tưởng tưởng: “Muốn tôi cùng đi sao?”
“Đương nhiên!” Kuroba lộ ra bộ dáng đương nhiên.
Shinichi vụng trộm nhìn nhìn Heiji: “Được rồi.”
Heiji cứ như không có nghe thấy, im lặng ăn bữa sáng của mình.
Đến lúc Kuroba cùng Shinichi sắp ra cửa, Heiji cầm cuốn sách tối hôm qua còn chưa đọc xong chuẩn bị tới sô pha nằm.
“Ngươi không đi thay quần áo sao?” Kuroba cau mày nhìn Heiji.
“Hả?” Heiji khó hiểu nhìn lại Kuroba.
“Những thứ cần mua rất nhiều, ta không nghĩ một người có thể cầm hết nhiều đồ như vậy!”
Heiji sửng sốt, có chút hiểu rõ lộ ra mỉm cười.
“Không cần cười đến giống tên ngu ngốc thế, muốn đi thì nhanh một chút!” Tên đáng ghét, Kuroba ngượng ngùng quát.
……………………………………………..
Tiểu Bạch: hờ, cuối cùng a cũng đã thông =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook