Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay
-
Chương 43
Tuy rằng đối với xưng hô “chim sơn ca” có chút không thích, nhưng cân nhắc đến tình cảnh người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tô Lục vẫn rất thành thật mà đi tới, khi cách mép giường khoảng một mét thì dừng lại. Giống như những gì Nancy đã dạy cho đám hầu gái kiến tập, thẳng lưng ngoan ngoãn đứng, hơi cúi đầu, để đối phương tùy ý đánh giá.
“Tên của ngươi là Mary, đúng không?”
“Đúng vậy, thưa Tử Tước phu nhân.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười hai tuổi.”
……
Sau khi liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Tử Tước phu nhân đưa một thứ tới trước mặt Tô Lục: “Cái này cho ngươi.”
Tô Lục duỗi tay nhận lấy, phát hiện đúng là quyển sách vừa rồi phu nhân đang đọc.
“Nghe nói ngươi biết chữ?”
“…… Đúng vậy, khi còn nhỏ có một ông lão đã dạy tôi.”
Đây là thật sự.
Phải biết rằng, ở quốc gia này, cho dù là dân chúng bình thường cũng chưa chắc đã biết chữ.
Ông lão kia không hiểu biết vì sao lại lưu lạc đến khu dân nghèo, đã từng tốt bụng mà dạy không ít trẻ con biết chữ, mà trong đó vài đứa trẻ giỏi hơn kiên trì học tập, Mary chính là một trong số đó. Mà sau khi cha mẹ Mary qua đời không lâu, ông lão kia cũng qua đời. Vốn Mary đã quên rất nhiều chữ, nhưng ký kết khế ước với Thì Thần, sao Tô Lục có thể không biết chữ của thế giới này?
Mà chuyện “Mary biết chữ”, trong khu dân nghèo cũng có rất nhiều người biết, cho nên Tô Lục không định giấu diếm.
“Một ông lão biết chữ ở trong khu dân nghèo?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
“Ông ấy là người như thế nào?” Tử Tước phu nhân dường như rất có hứng thú với đề tài này.
Tô Lục hơi nhíu mày, biểu hiện mình đang cố gắng nhớ lại: “Rất ôn hòa, đối với chúng tôi rất tốt, thỉnh thoảng còn cho tôi đồ ăn.” Sau khi nỗ lực nói một chuỗi, cô lắc lắc đầu, “Rất xin lỗi, phu nhân, lúc ấy tôi còn quá nhỏ, cho nên……”
“Không sao.” Sự thật chứng minh, vị mỹ nhân ốm yếu này chỉ là đột nhiên hứng thú mà thôi, ngay sau đó, nàng lại hỏi: “Có thể đọc sách sao?”
“Tôi…… tôi có thể thử không?”
“Đương nhiên.”
Tô Lục mở quyển sách trên tay ra, thong thả lại hơi trúc trắc bắt đầu đọc lên, trong lúc đó, cô cố tình bỏ qua một số từ ngữ thoạt nhìn tương đối phức tạp, lại cố gắng khiến cho câu chữ lưu loát. Thành thật mà nói, thỉnh thoảng cố tình đọc sai còn vất vả hơn đọc đúng toàn bộ.
Vừa đọc, vừa lặng yên mở ra kỹ năng trị liệu bằng âm thanh.
Quả nhiên, theo giọng nói chảy xuôi, Tử Tước phu nhân thoải mái nheo lại hai mắt, cuối cùng nhắm chặt, chậm rãi nằm dựa vào gối đầu. Một lát sau, bắt đầu buồn ngủ. Sau vài lần bừng tỉnh rồi lại nhắm mắt, thân thể của nàng dần cuộn tròn, cuối cùng thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.
Nancy vẫn luôn an tĩnh đứng ở một đợi đến lúc này mới nhẹ nhàng đi đến phía trước, cẩn thận đắp chăn lên người phu nhân. Sau đó đi đến bên cửa sổ, đóng kín mít. Làm xong tất cả những chuyện này, nàng ra hiệu với Tô Lục. Người sau hiểu ý mà đặt sách trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, nhấc váy, bước chân mềm nhẹ đi cùng nữ quản gia ra ngoài.
Nhẹ nhàng khép cửa, lại dẫn Tô Lục đi xa khoảng mười mét, Nancy dừng lại bước chân, xoay người nhìn nữ hài: “Xem ra phu nhân rất thích nghe ngươi đọc sách.”
“Tôi……” Tô Lục ngẩng đầu, ánh mắt hơi hoang mang, hai tay nắm chặt làn váy, giống như không biết nên đáp cái gì mới tốt.
Nhìn đứa bé lộ ra vẻ mặt như vậy, ánh mắt Nancy dịu dàng, nàng nói rõ ràng từng chữ một: “Sau này ngươi sẽ đến đây đọc sách cho phu nhân nghe, giống như hôm nay, có hiểu không?”
“…… Vâng.”
Không hiểu mới là lạ?
Đối với việc này, thật ra Tô Lục không có nhiều bất ngờ. Tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nửa tháng thời gian này cô không để phí, mà thu thập được một vài tin tức hữu dụng. Sở dĩ nói gia đình này không phải hoàn hảo, nguyên nhân chính là do thân thể của Tử Tước phu nhân không tốt. Trước kia đã không phải vô cùng khỏe mạnh, sau khi sinh thiếu gia càng yếu.
Mùa xuân ấm áp như vậy đều không thể tùy ý đi ra ngoài, hơn nữa nghe nói thường xuyên bị mất ngủ……
Được gọi là hầu gái, ngoại trừ thể hiện giới tính “nữ”, còn bản chất vẫn là nô bộc, không có bất luận người bảo đảm an toàn, vậy nên cho dù có chịu khinh nhục, thậm chí mất tính mạng, cũng không có nơi giải oan. Vì tránh cho các loại phiền toái, phương pháp tốt nhất tự nhiên là ôm một cái “chân to”. Mặc dù chân của Ander tiên sinh cũng to, nhưng trong tòa dinh thự này, chân to nhất không phải là Tử Tước phu nhân sao?
Hơn nữa, kỹ năng của cô quả thật có thể giảm bớt đau khổ của đối phương.
Nếu hai bên đều có lợi, cớ sao mà không làm?
Cũng không uổng công cô nắm bắt cơ hội mà thể hiện “giọng nói” của mình, tuy rằng danh hiệu “chim sơn ca” này vẫn không khiến cô thích, nhưng nhìn chung mà nói, kết cục vẫn là viên mãn.
Đương nhiên, giống như lúc trước đã nói, trên thế giới này không thể tồn tại viên mãn trăm phần trăm.
Sau khi Tô Lục thành công mà ôm được chân của Tử Tước phu nhân, những nữ hài khác càng thêm xa cách với cô. Bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì sao Mary được đến Ander quản gia cùng với Stowe phu nhân ưu ái, còn có thể được Tử Tước phu nhân thưởng thức?!
Tâm lý chua xót khiến đám nữ hài bắt đầu tự giác hoặc không tự giác mà bài xích Tô Lục, có điều hiển nhiên Tô Lục cũng không để ý chuyện này. Nói cho cùng, nội tâm của cô không phải là một đứa bé mười hai tuổi yếu ớt, sẽ không bởi vì người khác xa lánh mà ngồi xổm ở góc tường đau khổ khóc lóc —— có lẽ cô cũng sợ hãi cô đơn, nhưng lại không dễ dàng bị nó đánh bại. Hơn nữa, những nữ hài này tuy rằng trong lòng hâm mộ ghen tị, nhưng cũng chưa đến mức làm ra hành động gì không tốt.
Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua.
Một tháng……
Hai tháng……
Ba tháng……
Rất nhanh, xuân qua hạ đến.
Trước khi mùa hè nóng bức tới, Tử Tước phu nhân nắm chặt thời gian đi ra ngoài dạo chơi một lần. Tuy rằng cái gọi là “đi ra ngoài”, chỉ là ở đi dạo trong trang viên nhà mình, Tô Lục tự nhiên cũng đi theo bên cạnh. Đối với biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này, một nhà Tử tước cùng hai vị quản gia đều vô cùng vừa lòng, không chỉ để cô trở thành hầu gái chính thức, còn tăng thêm một chút tiền lương. Mà chiếc châm cài áo xinh xắn trên ngực cùng với chiếc lắc tay bạc lấp lánh trên tay trái, cũng là do Tử Tước phu nhân tặng.
Không hề nghi ngờ, đây là vị chủ nhân hào phóng.
Có điều, dưới thay đổi vô tri vô giác của cô, ban thưởng của Tử Tước phu nhân từ tiền tài biến thành đồ ăn. Thường xuyên sẽ cho nàng một ít điểm tâm không dùng tới, đối với điều này, Tô Lục rất vừa lòng.
Phải biết rằng, tuy thức ăn của nhà Tử tước rất phong phú, nhưng đồ ăn của nhóm người hầu thật ra không nhiều loại, bánh mì bánh mì bánh mì…… Mỡ bò mỡ bò mỡ bò…… Tô Lục quả thật đã ăn đến chán ngán. Ai đó, có thể đem đồ ăn này đổi thành đồ ăn Trung Quốc sao?!
Khách quan mà nói, một số điểm tâm nhẹ nhàng còn khá hợp khẩu vị của cô.
Huống chi, sau khi được ban những loại điểm tâm này, cô còn rất hào phóng mà chia sẻ với đám nữ hài cùng tới, tăng độ hảo cảm. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, trong bất tri bất giác, phần lớn nữ hài cũng ngại ngùng làm mặt lạnh với Tô Lục. Mà một số vị muốn chiếm tiện nghi lại muốn thể hiện lạnh lùng cao quý, Tô Lục rất tiếc nuối mà phải nói lời tạm biệt.
Khi tất cả đã trở thành thói quen, sinh hoạt cứ như vậy bình thản mà tiếp tục. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có một số chuyện nhỏ, ví dụ như ——
“Mary!”
Nghe được phía sau truyền đến tiếng gọi, Tô Lục dùng tư thế được huấn luyện thong dong xoay người, nghiêng đầu hỏi: “Jenny? Có chuyện gì sao?”
Nữ hài tóc nâu cùng mặc trang phục hầu gái màu trắng chạy chậm lại đây, vừa thở phì phò vừa quan sát trái phải —— chạy ở trong phòng, bị Stowe phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ ăn mắng. Sau khi xác định không bị bắt được, nữ hài vội vàng nói với Tô Lục: “Ngươi nghe gì chưa?”
“Cái gì?”
“Nhóm kỵ sĩ của Thiếu gia tới!”
“Hôm nay?”
“Ừ!”
Là người thừa kế duy nhất của Tử tước, Verne thiếu gia có được những ưu điểm hoàn mỹ của cha mẹ. Vị thiếu gia này có một mái tóc dài màu xám bạc xinh đẹp như của mẹ, luôn dùng một dải lụa màu đen chỉnh tề buộc ở sau đầu. Khuôn mặt tuấn lãng rất giống người cha, nhưng ngũ quan lại càng giống mẹ, ngoại trừ màu của đôi mắt —— là màu đỏ giống như Tử tước đại nhân. Nói ngắn gọn, vị thiếu gia vừa tròn sáu tuổi này hoàn toàn xứng đáng là một “mỹ nam tử”. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã khiến vô số nữ tính khuynh đảo, khụ, tuy rằng trong đó đa số đều là nữ tính mang thiên chức của người mẹ.
Thân là Tử tước đại nhân tương lai, thiếu gia Verne đương nhiên có kỵ sĩ của riêng mình.
Dưới tình huống bình thường, điều này chia làm hai loại.
Một loại là người có tài nghệ đến nhờ cậy, ví dụ thủ lĩnh kỵ sĩ Saul hiện tại của Tử tước; một loại là được bồi dưỡng từ nhỏ, ví dụ thủ lĩnh kỵ sĩ Waller của Tử Tước phu nhân. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, loại thứ hai càng khiến người ta tin cậy.
Cho nên dường như mỗi đứa trẻ trong quý tộc đến tuổi nhất định, sẽ tuyển chọn từ khu bình dân trong lãnh địa ra những đứa bé có xuất thân và thể trạng ưu tú, để trở thành kỵ sĩ của chính mình. Mà nếu con cháu quý tộc là nam, sẽ cùng những đứa trẻ này rèn luyện các hạng võ nghệ, bồi dưỡng cảm tình. Cho dù sau này trở thành kiếm sĩ hay ma pháp sư, hay là quý tộc bình thường, đều luôn có người theo sát bên cạnh. Đương nhiên, trước mặt nghĩ những chuyện này còn quá xa, bởi vì ở tại thế giới này, khi đến mười tuổi có thể bỏ một số tiền nhỏ kiểm tra bản thân có thiên phú ma pháp hay không, để xác định con đường tương lai. Rèn luyện hiện tại chỉ là đặt nền móng trước mà thôi. Cho dù tương lai có thể trở thành ma pháp sư, tố chất thân thể cũng không đến nỗi quá kém?
Đương nhiên, khu dân nghèo có lẽ là ngoại lệ, ít nhất trong đầu Mary không có ký ức về việc này, cũng không loại trừ khả năng chưa nghe người khác nói qua hoặc cô không để ý chuyện này. Tóm lại, Mary chưa từng làm thí nghiệm kiểm tra kia.
“Mary, muốn đi xem một chút không?” Jenny nhiệt tình mời.
“À……”
“Đi mà, đi mà!” Không đợi Tô Lục suy xét, nữ hài này đã nhào lại đây ôm chặt cánh tay của cô, cọ qua cọ lại làm nũng: “Mary, đi mà.”
“…… Được rồi.” Tô Lục bị ánh mắt lấp lánh của đồng bọn đánh bại, đối với mấy cô gái nhỏ, cô rất dễ mềm lòng. Nhưng mà có thể đừng cọ nữa hay không? Mới mười hai tuổi bộ ngực đã phát triển thành như vậy thật sự là quá vô lý? Thân là cô gái truyền thống của Đông Phương, cô nhớ lại quá trình trưởng thành của chính mình, yên lặng mà cảm thấy bị châm chọc.
“Thật tốt quá! Đi mau!” Nói xong, Jenny lôi kéo Tô Lục chạy.
Tô Lục: “……”
Được rồi, khác phái thì hút nhau, lời này áp dụng ở thế giới nào cũng đúng.
Hầu gái trong lâu đài của Tử tước, lúc trước bởi vì ngoài ý muốn mà vài người phải rời đi, cho nên mới tuyển thêm một đám nữ hài. Quan hệ của đám nữ hài tất nhiên là tốt, nhưng vừa nghe nói lại có người mới đến, tất cả đều hưng phấn. Hơn nữa…… ví dụ của Stowe ở trước mắt, gả cho một kỵ sĩ cường đại, quả thực là mơ ước của mỗi nữ hài.
Chuyện này, cho dù là Tử Tước phu nhân cũng rõ ràng.
Tô Lục không khỏi nhớ tới, mấy ngày trước vị phu nhân nhìn ốm yếu thật ra vô cùng phúc hắc này nhìn cô nói với vẻ sâu xa: “Mary cũng lớn rồi.”
Chuyện tới bây giờ nhớ lại, trong đầu cô không khỏi xuất hiện tình cảnh một đưa bé kéo nước mũi nâng hoa cười ngây ngô với mình, nháy mắt rùng mình một cái —— quả nhiên, đáng ghét nhất là trẻ con!
*
Tuy rằng thân thể vẫn là loli, nhưng ý thức của Tô Lục không bị đồng hóa thành như vậy, ít nhất cô tuyệt đối không có khả năng vô liêm sỉ đến mức ra tay với trẻ con. Nói đi thì phải nói lại ……
Cô nhìn chăm chú vào một đám nữ hài sắc mặt ửng đỏ, ríu rít nhỏ giọng thảo luận người nào đẹp trai hơn, không biết nên nói cái gì. Đứa trẻ lớn nhất cũng mới mười bốn tuổi, nghĩ những thứ này đó có phải quá sớm hay không?
“Ôi, nhìn thấy đám nhỏ này, cảm thấy mình già rồi.”
“Sao có thể? Nhìn xem, thiếu niên vóc dáng cao kia không tồi, thoạt nhìn rất cường tráng, đợi lát nữa có muốn tìm hắn tâm sự chút không?”
“Quả thật là rất cường tráng.”
“Hết hy vọng đi, ta hỏi qua, đứa trẻ kia tuy rằng cao lớn, thật ra mới mười tuổi.”
“…… Không thể nào?”
Tô Lục bất đắc dĩ, được rồi, điển hình là trên không đứng đắn thì dưới tất loạn —— vài vị hầu gái lớn tuổi còn mang đức hạnh thế này, có thể trông cậy vào cái gì?
Đồng dạng, dưới ánh mắt của đám nữ hài, những thiếu niên mới tới lâu đài cũng bất giác mà ngẩng đầu ưỡn ngực, mỗi người đều hăng hái như gà trống vừa đánh xong trận, thoạt nhìn càng thêm uy phong.
【…… Em gái, không ngờ cô lại thích kiểu này? 】
【……】Tên gia hỏa này luôn xuất hiện vào thời điểm không nên nhất.
【 Sở dĩ đối xử với tôi tệ như thế, là bởi vì tôi đã không còn là trẻ con sao? 】Phát hiện này thật sự khiến người ta quá tuyệt vọng. TAT
【 Câm miệng, nên làm gì thì làm đi! 】
【……】Lệ ròng bỏ chạy.
Đối với Thì Thần mà nói, chân tướng vô cùng tàn khốc —— bách hợp gì đó, thích Shota gì đó…… là đáng giận nhất! Mà đối với Tô Lục, bị người “bôi nhọ” rõ ràng cũng không phải trải nghiệm gì tốt đẹp, không, nếu nói “bôi nhọ”, chi bằng nói chân tướng hoàn toàn trái ngược —— đối với sinh vật như trẻ con cô thật sự bó tay.
Không thể nói thích, cũng không phải chán ghét. Nếu gặp những đứa trẻ cần được giúp đỡ, cô rất vui lòng trợ giúp, đây là đạo đức cơ bản. Nhưng nói thật, cô không biết cách ở chung với trẻ con. Dưới tình huống bình thường, trẻ con sẽ làm nũng hoặc khóc lóc để đạt được những đồ vật mình muốn, có điều Tô Lục không thích điểm này. Đây có thể là một loại giận chó đánh mèo, bởi vì Tô Lục cho rằng chuyện này không nên trở thành thói quen. Có một ngày những đứa trẻ đó sẽ nhận ra, chính mình không thể luôn dựa vào hai phương thức này để có được trợ giúp, không phải mỗi lần khóc kêu có người đến cứu vớt, có lẽ đến khi đó mới nhận ra—— thứ duy nhất để dựa vào luôn là chính mình.
Cũng may, trong thế giới này mọi người đều trưởng thành tương đối sớm. Chưa nói đến đám hầu gái, mà nam hài mới đến lâu đài thoạt nhìn cũng rất “người lớn”, hẳn là sẽ không xuất hiện cảnh tượng đáng sợ như lăn lộn dưới đất cầu ôm ấp gì đó.
Sau khi vây xem một lúc, Tô Lục cùng nhóm hầu gái trở lại làm việc, lúc sau cô không khỏi bị Tử tước phu nhân và Nancy trêu chọc một phen.
Rất nhanh, nhóm người hầu này đã dung nhập vào trong cuộc sống hằng ngày của dinh thự.
Những nam hài được nhận tuyển vào đều đã hơn mười tuổi, không phát hiện ra thiên phú ma pháp nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng có thể chất ưu tú, cho nên có thể đi một con đường khác —— kiếm sĩ. Thật ra thế giới này còn có rất nhiều chức nghiệp, ví dụ như đạo tặc, cung thủ vân vân, nhưng tỉ lệ phổ cập đều kém xa kiếm sĩ, hơn nữa, cho dù có muốn học tập những chức nghiệp khác, cũng không phải dễ dàng tìm được thầy dạy như vậy.
Đây là ưu thế của quý tộc, trong trang viên của bọn họ đều có kiếm sĩ kỵ sĩ. Ví dụ như Tử tước Ross, ngoại trừ kiếm sĩ cấp ba hiếm thấy, thậm chí còn có một vị kiếm sĩ cấp bốn. Cùng tố chất thân thể, một người được thầy chỉ dạy, một người khác tự học, khác biệt cuối cùng vẫn rất lớn. Càng đừng nói, sự cường đại của người thầy có ảnh hượng trực tiếp trình độ tương lai của học trò. Ít nhất thì một người kiếm sĩ cấp một rất khó dạy dỗ ra một người kiếm sĩ cấp hai, mà một kiếm sĩ cấp ba có thể thoải mái mà làm được chuyện này.
Cho nên những kiếm sĩ tương lai vô cùng nguyện ý đến cậy nhờ quý tộc, hơn nữa nếu biểu hiện đủ giá trị, bọn họ còn có thể nhận được sự duy trì của quý tộc, cuối cùng thậm chí thoát khỏi quan hệ phụ thuộc, ngược lại trở thành chỗ dựa của một gia tộc, có thể tồn tại dựa vào chính mình.
Loại chuyện này không phải là chưa có tiền lệ, thậm chí có thể nói không hiếm gặp.
Cho nên, nhóm kỵ sĩ người hầu rất là bận rộn, các loại huấn luyện cực hạn gần như ép khô bọn họ, khiến cho bọn họ hoàn toàn không có thời gian và tinh lực giao lưu với nhóm chị gái em gái. Đương nhiên, vài người tướng mạo vô cùng nổi bật vẫn khiến nhóm nữ hài khắc sâu ấn tượng.
Chỉ là, người nhiều, mâu thuẫn tự nhiên theo đó mà sinh ra.
Bởi vì quan hệ của vợ chồng Tử tước hòa thuận, thiếu gia tuổi còn nhỏ, phần lớn hầu gái có tuổi đều đã rời đi, cho nên hầu gái trong phủ tuy rằng cũng có xích mích nhưng không đến nỗi như nước với lửa. Đối lập với điều này, cạnh tranh giữa nhóm kỵ sĩ người hầu vô cùng kịch liệt. Phải biết rằng, số lượng kỵ sĩ cho các quý tộc là có hạn. Điều này có ý nghĩa là không phải cuối cùng ai cũng sẽ trở thành kỵ sĩ. Hơn nữa, tinh lực của thầy dạy cũng là có hạn —— những thứ bọn họ cần tranh đoạt thật sự là quá nhiều.
Tô Lục không ngờ mình cũng có thể đụng tới một màn như vậy.
Công việc của cô thật ra rất nhẹ nhàng, cho nên có nhiều thời gian nhàn hạ đi dạo trong trang viên, mà ở trên đường khi đi qua gần chuồng ngựa, trong lúc vô tình nghe được bên trong truyền đến tiếng ồn ào. Tô Lục hơi dừng bước chân, còn đang suy xét là tiến đến xem một chút hay là cẩn thận rút lui, đã nghe được có người nói: “Không tốt, là hầu gái của phu nhân, đi mau!”. Rồi sau đó là tiếng bước chân vội vàng.
“……”
Tô Lục thở dài, cô thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi.
Cũng thật khéo, khi mà Tô Lục đang chuẩn bị rời đi, trong lúc xoay người vô tình thoáng nhìn, lại vừa lúc nhìn đến trong nhà kho nhỏ bên cạnh chuồng ngựa xuất hiện một cái đầu ánh vàng rực rỡ, trong chốc lát, ánh mắt hai người đối nhau.
Dường như nháy mắt, cô nhận ra người anh em này —— Alder Nicolas, một trong những kỵ sĩ người hầu của Verne thiếu gia, mười một tuổi. Sở dĩ rõ ràng như vậy, không phải bởi vì bọn họ từng trực tiếp giao lưu, mà là bởi vì đứa trẻ này vô luận là diện mạo hay là thiên phú đều vô cùng xuất sắc, nhóm nữ hài vô cùng thích thảo luận về hắn.
Tầm mắt Tô Lục rơi xuống vết thương bên khóe miệng nam hài, hiện tại xem ra xuất sắc quá mức hình như cũng không phải chuyện tốt.
Mà đối phương dường như cũng không xa lạ gì với cô: “Là ngươi?” Khi nói chuyện, đôi mắt như bảo thạch màu xanh biếc chớp chớp.
“Ngươi quen biết ta?” Thấy Alder hỏi như vậy, Tô Lục dứt khoát bắt chuyện lại.
“Ta có nghe nói.” Nam hài gật đầu, “Bác Eddie nói với ta, ngươi tên là Mary, là hầu gái phu nhân thích nhất, cua được ngươi có rất nhiều chỗ tốt.”
“……”
“Có điều ta cũng không hiểu ‘cua’ được là có ý gì.” Khi nói chuyện, Alder có chút bối rối mà gãi gãi mái tóc vàng, hình như động đến vết thương, hắn lại kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không ngại “hiếu học” mà nhìn về phía nữ hài trước mặt, “Ngươi biết không?”
Theo như Tô Lục biết, quan hệ của Alder không tệ, một nhà Tử tước, kỵ sĩ cùng với nhóm nam bộc, hầu gái đều có ấn tượng khá tốt với hắn, có điều hiện tại xem ra…… đám nam nhân kia rốt cuộc dạy cho hắn cái gì?
Tô Lục hơi co giật khóe miệng: “Không biết.” Biết cũng sẽ không nói cho hắn được không?
“Giọng nói của ngươi thật dễ nghe.” Nam hài lại dường như không để ý đáp án, có lẽ là hắn cảm thấy “điều ta không biết, cô ấy không biết cũng thật bình thường”, phối hợp chuyển đề tài: “Bọn họ nói biệt danh của ngươi là chim sơn ca, thật sự rất giống, năm trước ta đã từng bắt được được một con, mỗi ngày cho nó ăn sâu, đáng tiếc một ngày nào đó nó bay đi, không trở về nữa.” Nói tới đây, cảm xúc của hắn có chút uể oải, rất giống một con chó nhỏ lỗ tai gập xuống, dùng đôi mắt xinh đẹp ướt sũng muốn được vuốt ve.
Có điều, không có khả năng.
Nếu là người khác, có lẽ đã tràn ngập bản năng làm mẹ, nhưng đáng tiếc theo như Dép xỏ ngón nói, cô thiếu hụt nghiêm trọng đức tính này.
Cho nên chỉ có lệ mà trả lời: “Vậy sao? Thật đáng tiếc.”
“Ngươi cũng sẽ bay đi sao?!”
“…… Hả?”
“Ngươi là chim sơn ca mà.”
“……” Không – cách – nào – giao – tiếp.
Ngay khi Tô Lục cảm thấy nên rời đi, đối phương lại nói ——
“Có thể phiền ngươi giúp ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Đỡ ta một chút?” Alder nắm tóc, nở nụ cười sáng lạn, “Ta giống như không đứng lên nổi.”
“……” Có phải từ đầu đến cuối người này đều nói không đúng trọng điểm? Tuy như thế, Tô Lục vẫn đi qua, mở cửa nhà kho, lập tức nhíu mày, nguyên nhân là vì chân Alder đang chảy máu. Cạnh tranh lẫn nhau là một chuyện, nhưng đến tình trạng này lại là một chuyện khác, những người đó có chút quá đáng. Cô ngồi xổm xuống, đem cánh tay của cậu bé đỡ lên đầu vai mình: “Có thể lên sao?” Khi nói chuyện, đã sử dụng kỹ năng trị liệu.
“Giống như…… Ồ? Hình như không quá đau.”
Lời nói của Tô Lục sử dụng biên độ lớn để giảm bớt cảm giác đau đớn, Alder dưới sự giúp đỡ của cô thuận lợi đứng lên, ngay sau đó, cô nâng hắn đưa đến chỗ thầy thuốc Kentin. Tuy rằng thần thuật của mục sư hoặc là ma pháp sư có thể nhanh chóng trị liệu vết thương ngoài da, nhưng hai loại người này đều không phải người bình thường có thể mời được. Khách quan mà nói, thầy thuốc sử dụng các loại dược thảo để điều trị vết thương càng phổ biến hơn, trong trang viên của Tử tước Ross có một người như vậy.
“Lại đánh nhau?” Trên gương mặt của vị thầy thuốc tóc và chòm râu trắng toát là nếp nhăn không đếm được, thoạt nhìn đã là tuổi gần đất xa trời, nhưng đôi mắt lại rất có thần, giọng nói cũng là khỏe mạnh mười phần.
Tô Lục lễ phép dùng bàn tay còn lại nhấc váy chào hỏi, cẩn thận không thừa.
“…… Không có.” Ánh mắt Alder có vẻ chột dạ mà liếc trái phải.
“Ha, tiểu tử thối, ngươi định lừa ai?” Ông Kentin nói rồi xoay người, “Cháu gái nhỏ, làm phiền đỡ tên ngu ngốc kia tiến vào.”
“Vâng, thầy Kentin.”
Sau khi đỡ đến Alder vào bên trong ngồi, Tô Lục muốn cáo từ rời đi, ai biết nam hài lại giữ chặt lấy váy cô: “Chờ một chút.”
“…… Cái gì?”
Đôi mắt xanh biếc của Alder nhìn chăm chú vào cô không chớp mắt, trong đó tràn đầy khát vọng: “Mary, ở lại cùng ta trò chuyện, nghe giọng nói của ngươi ta giống như không đau nữa.”
“……”
“Ha ha……” Ông Kentin đang lấy thuốc từ trong bình nghe thấy thế cười ầm lên, “Tiểu tử, làm không tệ! Là ai dạy ngươi? Waller hay là Eddie?”
Tô Lục: “……” Già mà không đứng đắn có lẽ chính là như thế?
“Ôi! Ông Kentin nhẹ tay một chút……”
“Đau đau đau……”
“A!!!”
Sau tiếng hét thảm của Alder, lần điều trị này hoàn mỹ kết thúc. Nhìn vào động tác thuần thục lại không chút nào dịu dàng của thầy thuốc, Tô Lục quyết tâm sẽ thật cẩn thận chú ý thân thể này, nhất định không để nó cần tới sự chăm sóc của ông cụ.
“Được rồi, ta đi ra ngoài xử lý chút việc. Khụ khụ, ngươi có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, có điều không được động vào hòm thuốc của ta.”
“Vâng.” Alder vừa trả lời, vừa nghi hoặc mà nói, “Ông Kentin, đôi mắt của ông bị thương sao? Sao cứ chớp mãi thế?”
Kentin: “……”
Tô Lục: “……”
Ông lão lảo đảo một cái suýt ngã, thở phì phò rời đi.
Còn lại Tô Lục im lặng không biết nói gì, sau đó cô quyết đoán nói: “Nếu ngươi không có việc gì, ta về trước.”
“Ta có việc.”
“……” Hắn rốt cuộc hiểu cái gì gọi là “kỹ năng giao tiếp” hay không? Tô Lục đột nhiên cảm thấy tên này bị đánh có lẽ cũng xứng đáng, bởi vì cô cũng bắt đầu có xúc động. Cô hít một hơi thật sâu, “Chuyện gì?”
“Cái đó…… chính là……” Giống như không nhận thấy được tâm tình của cô, nam hài đột nhiên cúi đầu, kéo kéo góc áo, lại ngẩng đầu thật cẩn thận mà liếc mắt Tô Lục, giống như có gì đó rất khó mở miệng. Nhân vật chuyển biến nhanh chóng, khiến cho Tô Lục cho rằng kẻ này là diễn viên.
“Không nói thì ta đi đây.”
“Chính là……” Alder ấp a ấp úng nói, “Ngươi có thể đừng nói chuyện hôm nay với người khác hay không?” Nói xong, hắn chắp tay trước ngực, đôi mắt màu xanh lục long lanh khẩn cầu mà nhìn cô, “Làm ơn.”
Tô Lục hơi kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi không muốn để người khác biết?”
“Ừ.”
“Bọn họ sẽ ngày càng quá phận.” Cô rất rõ ràng, nếu không có người ngăn cản, những người này sẽ càng ngày càng không sợ hãi, hơn nữa: “Những người đó không phải lần đầu tiên làm như vậy với ngươi đúng không?” Nghe Kentin nói là biết.
“Ừ.” Nam hài gật gật đầu, sau đó lại cười tươi roi rói, “Lúc đầu, có hai người tới vây đánh ta, bị ta đánh lại sau đó đổi thành ba người, rồi lại bốn người…… Hôm nay là sáu người! Ta rất lợi hại đúng không?”
“……” Vấn để ở chỗ này sao?
“Bác Waller đã nói, đàn ông phải nhờ vào nắm đấm để nói chuyện!” Alder giơ lên nắm tay vung một cái, “Ít nhiều có bọn họ, ta cảm thấy mình tiến bộ thực nhanh. Nhưng nếu ngươi nói với Tử tước phu nhân, có lẽ bọn họ sẽ không tìm ta đánh nhau nữa.”
“……” Hắn là kẻ cuồng bạo lực sao?
“Cho nên, làm ơn, đừng nói ra ngoài.”
“Nếu đây là tâm nguyện của ngươi, ta không có ý kiến.” Tô Lục hơi dừng một chút, lại nói tiếp, “Có điều phải nói trước, nếu hành vi nguy hiểm này của ngươi mà xảy ra chuyện gì, có lẽ ta phải nói ra.”
“Mary thật là người tốt!” Người nào đó dường như hoàn toàn không nghe thấy câu nói sau của cô, chỉ biết hoan hô.
“……” Bỏ đi, cần gì phải so đo với người tế bào đơn chứ? Bọn họ trời sinh đã không thể hiểu từ ngữ và câu nói quá mức phức tạp.
“Ngươi thật là quá tốt bụng, chim sơn ca Mary!” Alder bắt lấy tay Tô Lục, hai mắt lấp lánh sáng lên: “Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt!”
Nghe thấy cách gọi kỳ quái kia, Tô Lục hơi giật giật khóe mắt: “…… Chờ ngươi mọc dài lông rồi nói sau.” Nói xong, xoay người rời đi.
Tô Lục vốn tưởng rằng giao lưu ngắn ngủi này sẽ không có lần tiếp theo, ai ngờ cô vẫn quá ngây thơ.
Vài ngày sau, khi cô đang tản bộ, một bóng người không hề muốn nhìn nhảy nhót tới trước mặt.
“Mary!”
“……” Rõ ràng đã vài ngày không đi qua phía chuồng ngựa bên kia, hắn thế nào……
“Rốt cuộc tìm được ngươi!” Alder cười đến vui vẻ, “Bác Eddie nói không sai chút nào, ngươi quả nhiên sẽ đi qua nơi này.”
“……” Được rồi, hỏa lực có mạnh hơn nữa, cũng đánh không lại phản đồ trong quân mình.
Sở dĩ đổi con đường không phải sợ hãi cái gì, chỉ là không muốn chọc phải phiền toái mà thôi. Nếu bị tìm tới, Tô Lục trực tiếp hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“…… Ừ, có.”
Khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là, khi trả lời lời, khuôn mặt nam hài vốn đang tươi cười chậm rãi chuyển đỏ, thoạt nhìn rất là ngượng ngùng.
“…… Có chuyện gì?”
“Chính là……” Alder liếc nhìn trái phải, xác định chung quanh không có ai, hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, tay đưa đến…… cạp quần, sau đó —— tụt xuống!
Tô Lục: “……”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Ngay khi Alder làm ra động tác tụt này, Tô Lục không chút khách khí mà nâng chân đá tới!
“A!!!” Nam hài hét thảm một tiếng, kẹp chặt hai chân ngã xuống đất.
Sự thật chứng minh, cho dù là tiểu nam hài nơi nào đó chưa phát dục hoàn toàn, bị đánh trúng vẫn rất đau. Đương nhiên, điều này cũng nhờ một phần Tô Lục kiên trì rèn luyện lực lượng tinh thần đồng thời còn rèn luyện thân thể của Mary!
Nhìn Alder gào thảm thiết, Tô Lục không hề áy náy đi lên trước, một chân đạp lên ngực hắn, một tay xách cổ áo, cười lạnh nói: “Ngươi gọi ta lại là vì làm chuyện này?”
Nam hài bởi vì đau đớn, hai mắt ngập nước, đôi mắt xanh biếc mông lung, lại vẫn kiên cường mà trả lời: “Đúng vậy.”
“……” Ha hả, miệng cứng thật? Nói như vậy, cô cũng không cần khách khí, “Nói đi, ngươi muốn chết thế nào?”
“…… Vì sao?” Alder lộ vẻ mặt nghi ngờ, “Ngươi tức giận?”
Tô Lục bỗng nhiên ý thức được, giao lưu của bọn họ hình như lại xuất hiện sai lầm nào đó, vì thế cô hỏi: “Ngươi muốn cởi quần trước mặt ta?”
“Đúng vậy!”
“…… Lý do?” Lại không hề hổ thẹn mà nói lời này, nếu không phải năng lực lý giải của cô có vấn đề, chính là nhận thức của hắn có vấn đề.
“Bọn họ bảo ta làm như vậy!”
“…… Lý do?”
“Là vì……” Alder thật thành mà trả lời, “Không phải lần trước ngươi đã nói, chờ lông ta dài là có thể nhận sự báo đáp của ta sao? Chỉ là ta không hiểu ý của ngươi lắm, bởi vì ta có tóc nha! Sau đó, ta đi hỏi mọi người, sau đó bọn họ nói với ta, ngươi nói đến lông ở đây không phải tóc mà là……”
“Đủ rồi!” Tô Lục buông tay ra, lại rút chân về, đỡ trán: “Đừng nói nữa.” Cô không muốn tiếp tục nghe.
Cho nên…… đều là sai lầm của cô?
Đùa cái gì vậy!
“Ta có lông!”
“……”
“Không tin ngươi xem!”
Nam hài nỗ lực ngồi dậy, kéo…… kéo lên ống quần của mình, chỉ vào chỗ nào đó nói: “Nhìn xem, một sợi lông chân!”
“…… Gì?” Cho dù là Tô Lục, cũng không khỏi ngây người.
Alder tiếp tục nói: “Bọn họ nói lông mà ngươi nói phải cởi ra quần ra mới có thể nhìn thấy. Ta kiểm tra một hồi, sau đó phát hiện ra nó! Xem, ta mọc lông rồi, có thể báo đáp Mary!”
Tô Lục: “……” Ha hả.
Cho nên …… đều là cô nghĩ quá nhiều sao?
“…… Mary, vẻ mặt của ngươi thật đáng sợ.” Alder núp trên mặt đất, giống như con chó nhỏ ôm lấy đầu, đáng thương mà nhìn vẻ mặt u ám của nữ hài, “Là ta làm sai chuyện gìsao?”
“……”
“Nếu thật sự làm sai, ta, ta xin lỗi.”
“……”
“Thực xin lỗi……”
Tô Lục chậm rãi thở dài, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Alder: “Sau này không nên tùy tiện làm ra hành động này với nữ hài, sẽ bị đánh.”
“Ta đã bị đánh rồi……” Alder yếu ớt trả lời, “Mary, sức lực của chân ngươi thật lớn, so với những kỵ sĩ còn lợi hại hơn.”
“Sức lực bàn chân của con gái đều lớn như vậy.”
“Hả? Thật sao?”
“Đúng vậy.” Nàng không hề áy náy mà lừa dối trẻ con, “Nếu lần sau ngươi lại làm như vậy, không chỉ bị đá thôi đâu, phải biết rằng…” Cô liếc nhìn hắn một cái, “Rất nhiều nữ hài đều thích mang theo dụng cụ cắt gọt bên người.”
“……” Tuy rằng không quá hiểu hàm ý trong lời nói của cô, nhưng Alder vẫn cảm thấy cả người phát lạnh, sau đó bất giác kẹp càng chặt hai chân.
“Nhớ kỹ chưa?” Mỉm cười.
“Nhớ, nhớ kỹ.” Nuốt nước miếng.
“Rất tốt.” Tô Lục cười càng thêm sáng lạn, “Vì để ngươi nhớ kỹ bài học ngày hôm nay……” Vươn tay, rút!
“A!!! Lông của ta!!!”
Alder mười một tuổi, không chỉ có tâm hồn, thân thể cũng chưa tới thời kỳ phát dục. Mắt thấy trên đùi thật vất vả tìm được một sợi lông bị nhổ xuống, cả người đều ông ổn.
Tô Lục nhẹ nhàng thổi một cái.
“……”
Rồi sau đó, cô vươn tay vỗ vỗ gương mặt nam hài: “Nhớ kỹ chứ?”
“……”
“Hả?” Lại vỗ.
“…… Rồi.” Nam hài rưng rưng gật đầu.
—— Quá, thật là đáng sợ!
—— Mary thật sự là đáng sợ!
—— Có điều…… thật ngầu…… ( mặt đỏ)
Lại nói tiếp……
Alder đột nhiên nhớ tới, lông chân của đám người hay tìm hắn đánh nhau rất nhiều. Để những kẻ đó nhỡ kỹ bài học, lần sau đánh nhau nếu bọn họ thua trận, hắn cũng sẽ……
Người nào đó nỗ lực tiếp thu kinh nghiệm.
Vì thế, không lâu lúc sau, mọi người trong lâu đài Tử tước đều biết một chuyện, đó chính là —— kỵ sĩ xuất sắc nhất trong nhóm nam hài mới đến – Alder, gần đây có một sở thích rất đáng sợ, đó chính là tuyển chọn chiến lợi phẩm từ trên người kẻ bại trận.
Ai cũng không biết phong tục này hắn học từ nơi nào, nhưng …… dù sao không phải rút của bọn họ, hơn nữa có rút cũng sẽ dài ra, cho nên mọi người vẫn rất sung sướng mà xem náo nhiệt!
Không nói đến sau khi Tô Lục biết chuyện sẽ có cảm tưởng gì, càng thêm đáng giận chính là đám kỵ sĩ lớn tuổi, cư nhiên còn dám tụ tập hỏi trộm Alder: “Ngươi cởi quần cho nàng ta nhìn?”
“…… Các người lừa tôi!!!” Nam hài phẫn nộ, hắn bây giờ đã biết đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Ha ha, cởi rồi sao?”
“Thật sự cởi?”
“Tiểu tử có tiền đồ!”
“……” TAT
“Vậy kết quả đâu? Thế nào?”
“……”
“Mau nói, nói ta sẽ dạy cho ngươi một bộ kiếm pháp mới.”
“……” Cuối cùng, Alder bị cuốn lấy không có biện pháp rưng rưng nói, “Nàng nhổ lông của ta.” QAQ
Những người còn lại: “……” Thật hung tàn…… thì ra bắt nguồn từ nàng?!
“Hắt xì!” Mới dỗ Tử Tước phu nhân ngủ xong ra khỏi phòng, Tô Lục đột nhiên hắt xì, cô vội vàng xoa xoa cái mũi, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, mùa hè đều tới rồi, sao có thể cảm lạnh?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Dưới thế công cường đại của em gái Tô Lục, lại thêm một người mode M thức tỉnh.
__Hết chương 45__
“Tên của ngươi là Mary, đúng không?”
“Đúng vậy, thưa Tử Tước phu nhân.”
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười hai tuổi.”
……
Sau khi liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Tử Tước phu nhân đưa một thứ tới trước mặt Tô Lục: “Cái này cho ngươi.”
Tô Lục duỗi tay nhận lấy, phát hiện đúng là quyển sách vừa rồi phu nhân đang đọc.
“Nghe nói ngươi biết chữ?”
“…… Đúng vậy, khi còn nhỏ có một ông lão đã dạy tôi.”
Đây là thật sự.
Phải biết rằng, ở quốc gia này, cho dù là dân chúng bình thường cũng chưa chắc đã biết chữ.
Ông lão kia không hiểu biết vì sao lại lưu lạc đến khu dân nghèo, đã từng tốt bụng mà dạy không ít trẻ con biết chữ, mà trong đó vài đứa trẻ giỏi hơn kiên trì học tập, Mary chính là một trong số đó. Mà sau khi cha mẹ Mary qua đời không lâu, ông lão kia cũng qua đời. Vốn Mary đã quên rất nhiều chữ, nhưng ký kết khế ước với Thì Thần, sao Tô Lục có thể không biết chữ của thế giới này?
Mà chuyện “Mary biết chữ”, trong khu dân nghèo cũng có rất nhiều người biết, cho nên Tô Lục không định giấu diếm.
“Một ông lão biết chữ ở trong khu dân nghèo?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
“Ông ấy là người như thế nào?” Tử Tước phu nhân dường như rất có hứng thú với đề tài này.
Tô Lục hơi nhíu mày, biểu hiện mình đang cố gắng nhớ lại: “Rất ôn hòa, đối với chúng tôi rất tốt, thỉnh thoảng còn cho tôi đồ ăn.” Sau khi nỗ lực nói một chuỗi, cô lắc lắc đầu, “Rất xin lỗi, phu nhân, lúc ấy tôi còn quá nhỏ, cho nên……”
“Không sao.” Sự thật chứng minh, vị mỹ nhân ốm yếu này chỉ là đột nhiên hứng thú mà thôi, ngay sau đó, nàng lại hỏi: “Có thể đọc sách sao?”
“Tôi…… tôi có thể thử không?”
“Đương nhiên.”
Tô Lục mở quyển sách trên tay ra, thong thả lại hơi trúc trắc bắt đầu đọc lên, trong lúc đó, cô cố tình bỏ qua một số từ ngữ thoạt nhìn tương đối phức tạp, lại cố gắng khiến cho câu chữ lưu loát. Thành thật mà nói, thỉnh thoảng cố tình đọc sai còn vất vả hơn đọc đúng toàn bộ.
Vừa đọc, vừa lặng yên mở ra kỹ năng trị liệu bằng âm thanh.
Quả nhiên, theo giọng nói chảy xuôi, Tử Tước phu nhân thoải mái nheo lại hai mắt, cuối cùng nhắm chặt, chậm rãi nằm dựa vào gối đầu. Một lát sau, bắt đầu buồn ngủ. Sau vài lần bừng tỉnh rồi lại nhắm mắt, thân thể của nàng dần cuộn tròn, cuối cùng thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.
Nancy vẫn luôn an tĩnh đứng ở một đợi đến lúc này mới nhẹ nhàng đi đến phía trước, cẩn thận đắp chăn lên người phu nhân. Sau đó đi đến bên cửa sổ, đóng kín mít. Làm xong tất cả những chuyện này, nàng ra hiệu với Tô Lục. Người sau hiểu ý mà đặt sách trong tay lên chiếc bàn bên cạnh, nhấc váy, bước chân mềm nhẹ đi cùng nữ quản gia ra ngoài.
Nhẹ nhàng khép cửa, lại dẫn Tô Lục đi xa khoảng mười mét, Nancy dừng lại bước chân, xoay người nhìn nữ hài: “Xem ra phu nhân rất thích nghe ngươi đọc sách.”
“Tôi……” Tô Lục ngẩng đầu, ánh mắt hơi hoang mang, hai tay nắm chặt làn váy, giống như không biết nên đáp cái gì mới tốt.
Nhìn đứa bé lộ ra vẻ mặt như vậy, ánh mắt Nancy dịu dàng, nàng nói rõ ràng từng chữ một: “Sau này ngươi sẽ đến đây đọc sách cho phu nhân nghe, giống như hôm nay, có hiểu không?”
“…… Vâng.”
Không hiểu mới là lạ?
Đối với việc này, thật ra Tô Lục không có nhiều bất ngờ. Tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nửa tháng thời gian này cô không để phí, mà thu thập được một vài tin tức hữu dụng. Sở dĩ nói gia đình này không phải hoàn hảo, nguyên nhân chính là do thân thể của Tử Tước phu nhân không tốt. Trước kia đã không phải vô cùng khỏe mạnh, sau khi sinh thiếu gia càng yếu.
Mùa xuân ấm áp như vậy đều không thể tùy ý đi ra ngoài, hơn nữa nghe nói thường xuyên bị mất ngủ……
Được gọi là hầu gái, ngoại trừ thể hiện giới tính “nữ”, còn bản chất vẫn là nô bộc, không có bất luận người bảo đảm an toàn, vậy nên cho dù có chịu khinh nhục, thậm chí mất tính mạng, cũng không có nơi giải oan. Vì tránh cho các loại phiền toái, phương pháp tốt nhất tự nhiên là ôm một cái “chân to”. Mặc dù chân của Ander tiên sinh cũng to, nhưng trong tòa dinh thự này, chân to nhất không phải là Tử Tước phu nhân sao?
Hơn nữa, kỹ năng của cô quả thật có thể giảm bớt đau khổ của đối phương.
Nếu hai bên đều có lợi, cớ sao mà không làm?
Cũng không uổng công cô nắm bắt cơ hội mà thể hiện “giọng nói” của mình, tuy rằng danh hiệu “chim sơn ca” này vẫn không khiến cô thích, nhưng nhìn chung mà nói, kết cục vẫn là viên mãn.
Đương nhiên, giống như lúc trước đã nói, trên thế giới này không thể tồn tại viên mãn trăm phần trăm.
Sau khi Tô Lục thành công mà ôm được chân của Tử Tước phu nhân, những nữ hài khác càng thêm xa cách với cô. Bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu, vì sao Mary được đến Ander quản gia cùng với Stowe phu nhân ưu ái, còn có thể được Tử Tước phu nhân thưởng thức?!
Tâm lý chua xót khiến đám nữ hài bắt đầu tự giác hoặc không tự giác mà bài xích Tô Lục, có điều hiển nhiên Tô Lục cũng không để ý chuyện này. Nói cho cùng, nội tâm của cô không phải là một đứa bé mười hai tuổi yếu ớt, sẽ không bởi vì người khác xa lánh mà ngồi xổm ở góc tường đau khổ khóc lóc —— có lẽ cô cũng sợ hãi cô đơn, nhưng lại không dễ dàng bị nó đánh bại. Hơn nữa, những nữ hài này tuy rằng trong lòng hâm mộ ghen tị, nhưng cũng chưa đến mức làm ra hành động gì không tốt.
Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua.
Một tháng……
Hai tháng……
Ba tháng……
Rất nhanh, xuân qua hạ đến.
Trước khi mùa hè nóng bức tới, Tử Tước phu nhân nắm chặt thời gian đi ra ngoài dạo chơi một lần. Tuy rằng cái gọi là “đi ra ngoài”, chỉ là ở đi dạo trong trang viên nhà mình, Tô Lục tự nhiên cũng đi theo bên cạnh. Đối với biểu hiện của cô trong khoảng thời gian này, một nhà Tử tước cùng hai vị quản gia đều vô cùng vừa lòng, không chỉ để cô trở thành hầu gái chính thức, còn tăng thêm một chút tiền lương. Mà chiếc châm cài áo xinh xắn trên ngực cùng với chiếc lắc tay bạc lấp lánh trên tay trái, cũng là do Tử Tước phu nhân tặng.
Không hề nghi ngờ, đây là vị chủ nhân hào phóng.
Có điều, dưới thay đổi vô tri vô giác của cô, ban thưởng của Tử Tước phu nhân từ tiền tài biến thành đồ ăn. Thường xuyên sẽ cho nàng một ít điểm tâm không dùng tới, đối với điều này, Tô Lục rất vừa lòng.
Phải biết rằng, tuy thức ăn của nhà Tử tước rất phong phú, nhưng đồ ăn của nhóm người hầu thật ra không nhiều loại, bánh mì bánh mì bánh mì…… Mỡ bò mỡ bò mỡ bò…… Tô Lục quả thật đã ăn đến chán ngán. Ai đó, có thể đem đồ ăn này đổi thành đồ ăn Trung Quốc sao?!
Khách quan mà nói, một số điểm tâm nhẹ nhàng còn khá hợp khẩu vị của cô.
Huống chi, sau khi được ban những loại điểm tâm này, cô còn rất hào phóng mà chia sẻ với đám nữ hài cùng tới, tăng độ hảo cảm. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, trong bất tri bất giác, phần lớn nữ hài cũng ngại ngùng làm mặt lạnh với Tô Lục. Mà một số vị muốn chiếm tiện nghi lại muốn thể hiện lạnh lùng cao quý, Tô Lục rất tiếc nuối mà phải nói lời tạm biệt.
Khi tất cả đã trở thành thói quen, sinh hoạt cứ như vậy bình thản mà tiếp tục. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có một số chuyện nhỏ, ví dụ như ——
“Mary!”
Nghe được phía sau truyền đến tiếng gọi, Tô Lục dùng tư thế được huấn luyện thong dong xoay người, nghiêng đầu hỏi: “Jenny? Có chuyện gì sao?”
Nữ hài tóc nâu cùng mặc trang phục hầu gái màu trắng chạy chậm lại đây, vừa thở phì phò vừa quan sát trái phải —— chạy ở trong phòng, bị Stowe phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ ăn mắng. Sau khi xác định không bị bắt được, nữ hài vội vàng nói với Tô Lục: “Ngươi nghe gì chưa?”
“Cái gì?”
“Nhóm kỵ sĩ của Thiếu gia tới!”
“Hôm nay?”
“Ừ!”
Là người thừa kế duy nhất của Tử tước, Verne thiếu gia có được những ưu điểm hoàn mỹ của cha mẹ. Vị thiếu gia này có một mái tóc dài màu xám bạc xinh đẹp như của mẹ, luôn dùng một dải lụa màu đen chỉnh tề buộc ở sau đầu. Khuôn mặt tuấn lãng rất giống người cha, nhưng ngũ quan lại càng giống mẹ, ngoại trừ màu của đôi mắt —— là màu đỏ giống như Tử tước đại nhân. Nói ngắn gọn, vị thiếu gia vừa tròn sáu tuổi này hoàn toàn xứng đáng là một “mỹ nam tử”. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã khiến vô số nữ tính khuynh đảo, khụ, tuy rằng trong đó đa số đều là nữ tính mang thiên chức của người mẹ.
Thân là Tử tước đại nhân tương lai, thiếu gia Verne đương nhiên có kỵ sĩ của riêng mình.
Dưới tình huống bình thường, điều này chia làm hai loại.
Một loại là người có tài nghệ đến nhờ cậy, ví dụ thủ lĩnh kỵ sĩ Saul hiện tại của Tử tước; một loại là được bồi dưỡng từ nhỏ, ví dụ thủ lĩnh kỵ sĩ Waller của Tử Tước phu nhân. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, loại thứ hai càng khiến người ta tin cậy.
Cho nên dường như mỗi đứa trẻ trong quý tộc đến tuổi nhất định, sẽ tuyển chọn từ khu bình dân trong lãnh địa ra những đứa bé có xuất thân và thể trạng ưu tú, để trở thành kỵ sĩ của chính mình. Mà nếu con cháu quý tộc là nam, sẽ cùng những đứa trẻ này rèn luyện các hạng võ nghệ, bồi dưỡng cảm tình. Cho dù sau này trở thành kiếm sĩ hay ma pháp sư, hay là quý tộc bình thường, đều luôn có người theo sát bên cạnh. Đương nhiên, trước mặt nghĩ những chuyện này còn quá xa, bởi vì ở tại thế giới này, khi đến mười tuổi có thể bỏ một số tiền nhỏ kiểm tra bản thân có thiên phú ma pháp hay không, để xác định con đường tương lai. Rèn luyện hiện tại chỉ là đặt nền móng trước mà thôi. Cho dù tương lai có thể trở thành ma pháp sư, tố chất thân thể cũng không đến nỗi quá kém?
Đương nhiên, khu dân nghèo có lẽ là ngoại lệ, ít nhất trong đầu Mary không có ký ức về việc này, cũng không loại trừ khả năng chưa nghe người khác nói qua hoặc cô không để ý chuyện này. Tóm lại, Mary chưa từng làm thí nghiệm kiểm tra kia.
“Mary, muốn đi xem một chút không?” Jenny nhiệt tình mời.
“À……”
“Đi mà, đi mà!” Không đợi Tô Lục suy xét, nữ hài này đã nhào lại đây ôm chặt cánh tay của cô, cọ qua cọ lại làm nũng: “Mary, đi mà.”
“…… Được rồi.” Tô Lục bị ánh mắt lấp lánh của đồng bọn đánh bại, đối với mấy cô gái nhỏ, cô rất dễ mềm lòng. Nhưng mà có thể đừng cọ nữa hay không? Mới mười hai tuổi bộ ngực đã phát triển thành như vậy thật sự là quá vô lý? Thân là cô gái truyền thống của Đông Phương, cô nhớ lại quá trình trưởng thành của chính mình, yên lặng mà cảm thấy bị châm chọc.
“Thật tốt quá! Đi mau!” Nói xong, Jenny lôi kéo Tô Lục chạy.
Tô Lục: “……”
Được rồi, khác phái thì hút nhau, lời này áp dụng ở thế giới nào cũng đúng.
Hầu gái trong lâu đài của Tử tước, lúc trước bởi vì ngoài ý muốn mà vài người phải rời đi, cho nên mới tuyển thêm một đám nữ hài. Quan hệ của đám nữ hài tất nhiên là tốt, nhưng vừa nghe nói lại có người mới đến, tất cả đều hưng phấn. Hơn nữa…… ví dụ của Stowe ở trước mắt, gả cho một kỵ sĩ cường đại, quả thực là mơ ước của mỗi nữ hài.
Chuyện này, cho dù là Tử Tước phu nhân cũng rõ ràng.
Tô Lục không khỏi nhớ tới, mấy ngày trước vị phu nhân nhìn ốm yếu thật ra vô cùng phúc hắc này nhìn cô nói với vẻ sâu xa: “Mary cũng lớn rồi.”
Chuyện tới bây giờ nhớ lại, trong đầu cô không khỏi xuất hiện tình cảnh một đưa bé kéo nước mũi nâng hoa cười ngây ngô với mình, nháy mắt rùng mình một cái —— quả nhiên, đáng ghét nhất là trẻ con!
*
Tuy rằng thân thể vẫn là loli, nhưng ý thức của Tô Lục không bị đồng hóa thành như vậy, ít nhất cô tuyệt đối không có khả năng vô liêm sỉ đến mức ra tay với trẻ con. Nói đi thì phải nói lại ……
Cô nhìn chăm chú vào một đám nữ hài sắc mặt ửng đỏ, ríu rít nhỏ giọng thảo luận người nào đẹp trai hơn, không biết nên nói cái gì. Đứa trẻ lớn nhất cũng mới mười bốn tuổi, nghĩ những thứ này đó có phải quá sớm hay không?
“Ôi, nhìn thấy đám nhỏ này, cảm thấy mình già rồi.”
“Sao có thể? Nhìn xem, thiếu niên vóc dáng cao kia không tồi, thoạt nhìn rất cường tráng, đợi lát nữa có muốn tìm hắn tâm sự chút không?”
“Quả thật là rất cường tráng.”
“Hết hy vọng đi, ta hỏi qua, đứa trẻ kia tuy rằng cao lớn, thật ra mới mười tuổi.”
“…… Không thể nào?”
Tô Lục bất đắc dĩ, được rồi, điển hình là trên không đứng đắn thì dưới tất loạn —— vài vị hầu gái lớn tuổi còn mang đức hạnh thế này, có thể trông cậy vào cái gì?
Đồng dạng, dưới ánh mắt của đám nữ hài, những thiếu niên mới tới lâu đài cũng bất giác mà ngẩng đầu ưỡn ngực, mỗi người đều hăng hái như gà trống vừa đánh xong trận, thoạt nhìn càng thêm uy phong.
【…… Em gái, không ngờ cô lại thích kiểu này? 】
【……】Tên gia hỏa này luôn xuất hiện vào thời điểm không nên nhất.
【 Sở dĩ đối xử với tôi tệ như thế, là bởi vì tôi đã không còn là trẻ con sao? 】Phát hiện này thật sự khiến người ta quá tuyệt vọng. TAT
【 Câm miệng, nên làm gì thì làm đi! 】
【……】Lệ ròng bỏ chạy.
Đối với Thì Thần mà nói, chân tướng vô cùng tàn khốc —— bách hợp gì đó, thích Shota gì đó…… là đáng giận nhất! Mà đối với Tô Lục, bị người “bôi nhọ” rõ ràng cũng không phải trải nghiệm gì tốt đẹp, không, nếu nói “bôi nhọ”, chi bằng nói chân tướng hoàn toàn trái ngược —— đối với sinh vật như trẻ con cô thật sự bó tay.
Không thể nói thích, cũng không phải chán ghét. Nếu gặp những đứa trẻ cần được giúp đỡ, cô rất vui lòng trợ giúp, đây là đạo đức cơ bản. Nhưng nói thật, cô không biết cách ở chung với trẻ con. Dưới tình huống bình thường, trẻ con sẽ làm nũng hoặc khóc lóc để đạt được những đồ vật mình muốn, có điều Tô Lục không thích điểm này. Đây có thể là một loại giận chó đánh mèo, bởi vì Tô Lục cho rằng chuyện này không nên trở thành thói quen. Có một ngày những đứa trẻ đó sẽ nhận ra, chính mình không thể luôn dựa vào hai phương thức này để có được trợ giúp, không phải mỗi lần khóc kêu có người đến cứu vớt, có lẽ đến khi đó mới nhận ra—— thứ duy nhất để dựa vào luôn là chính mình.
Cũng may, trong thế giới này mọi người đều trưởng thành tương đối sớm. Chưa nói đến đám hầu gái, mà nam hài mới đến lâu đài thoạt nhìn cũng rất “người lớn”, hẳn là sẽ không xuất hiện cảnh tượng đáng sợ như lăn lộn dưới đất cầu ôm ấp gì đó.
Sau khi vây xem một lúc, Tô Lục cùng nhóm hầu gái trở lại làm việc, lúc sau cô không khỏi bị Tử tước phu nhân và Nancy trêu chọc một phen.
Rất nhanh, nhóm người hầu này đã dung nhập vào trong cuộc sống hằng ngày của dinh thự.
Những nam hài được nhận tuyển vào đều đã hơn mười tuổi, không phát hiện ra thiên phú ma pháp nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng có thể chất ưu tú, cho nên có thể đi một con đường khác —— kiếm sĩ. Thật ra thế giới này còn có rất nhiều chức nghiệp, ví dụ như đạo tặc, cung thủ vân vân, nhưng tỉ lệ phổ cập đều kém xa kiếm sĩ, hơn nữa, cho dù có muốn học tập những chức nghiệp khác, cũng không phải dễ dàng tìm được thầy dạy như vậy.
Đây là ưu thế của quý tộc, trong trang viên của bọn họ đều có kiếm sĩ kỵ sĩ. Ví dụ như Tử tước Ross, ngoại trừ kiếm sĩ cấp ba hiếm thấy, thậm chí còn có một vị kiếm sĩ cấp bốn. Cùng tố chất thân thể, một người được thầy chỉ dạy, một người khác tự học, khác biệt cuối cùng vẫn rất lớn. Càng đừng nói, sự cường đại của người thầy có ảnh hượng trực tiếp trình độ tương lai của học trò. Ít nhất thì một người kiếm sĩ cấp một rất khó dạy dỗ ra một người kiếm sĩ cấp hai, mà một kiếm sĩ cấp ba có thể thoải mái mà làm được chuyện này.
Cho nên những kiếm sĩ tương lai vô cùng nguyện ý đến cậy nhờ quý tộc, hơn nữa nếu biểu hiện đủ giá trị, bọn họ còn có thể nhận được sự duy trì của quý tộc, cuối cùng thậm chí thoát khỏi quan hệ phụ thuộc, ngược lại trở thành chỗ dựa của một gia tộc, có thể tồn tại dựa vào chính mình.
Loại chuyện này không phải là chưa có tiền lệ, thậm chí có thể nói không hiếm gặp.
Cho nên, nhóm kỵ sĩ người hầu rất là bận rộn, các loại huấn luyện cực hạn gần như ép khô bọn họ, khiến cho bọn họ hoàn toàn không có thời gian và tinh lực giao lưu với nhóm chị gái em gái. Đương nhiên, vài người tướng mạo vô cùng nổi bật vẫn khiến nhóm nữ hài khắc sâu ấn tượng.
Chỉ là, người nhiều, mâu thuẫn tự nhiên theo đó mà sinh ra.
Bởi vì quan hệ của vợ chồng Tử tước hòa thuận, thiếu gia tuổi còn nhỏ, phần lớn hầu gái có tuổi đều đã rời đi, cho nên hầu gái trong phủ tuy rằng cũng có xích mích nhưng không đến nỗi như nước với lửa. Đối lập với điều này, cạnh tranh giữa nhóm kỵ sĩ người hầu vô cùng kịch liệt. Phải biết rằng, số lượng kỵ sĩ cho các quý tộc là có hạn. Điều này có ý nghĩa là không phải cuối cùng ai cũng sẽ trở thành kỵ sĩ. Hơn nữa, tinh lực của thầy dạy cũng là có hạn —— những thứ bọn họ cần tranh đoạt thật sự là quá nhiều.
Tô Lục không ngờ mình cũng có thể đụng tới một màn như vậy.
Công việc của cô thật ra rất nhẹ nhàng, cho nên có nhiều thời gian nhàn hạ đi dạo trong trang viên, mà ở trên đường khi đi qua gần chuồng ngựa, trong lúc vô tình nghe được bên trong truyền đến tiếng ồn ào. Tô Lục hơi dừng bước chân, còn đang suy xét là tiến đến xem một chút hay là cẩn thận rút lui, đã nghe được có người nói: “Không tốt, là hầu gái của phu nhân, đi mau!”. Rồi sau đó là tiếng bước chân vội vàng.
“……”
Tô Lục thở dài, cô thật sự chỉ đi ngang qua mà thôi.
Cũng thật khéo, khi mà Tô Lục đang chuẩn bị rời đi, trong lúc xoay người vô tình thoáng nhìn, lại vừa lúc nhìn đến trong nhà kho nhỏ bên cạnh chuồng ngựa xuất hiện một cái đầu ánh vàng rực rỡ, trong chốc lát, ánh mắt hai người đối nhau.
Dường như nháy mắt, cô nhận ra người anh em này —— Alder Nicolas, một trong những kỵ sĩ người hầu của Verne thiếu gia, mười một tuổi. Sở dĩ rõ ràng như vậy, không phải bởi vì bọn họ từng trực tiếp giao lưu, mà là bởi vì đứa trẻ này vô luận là diện mạo hay là thiên phú đều vô cùng xuất sắc, nhóm nữ hài vô cùng thích thảo luận về hắn.
Tầm mắt Tô Lục rơi xuống vết thương bên khóe miệng nam hài, hiện tại xem ra xuất sắc quá mức hình như cũng không phải chuyện tốt.
Mà đối phương dường như cũng không xa lạ gì với cô: “Là ngươi?” Khi nói chuyện, đôi mắt như bảo thạch màu xanh biếc chớp chớp.
“Ngươi quen biết ta?” Thấy Alder hỏi như vậy, Tô Lục dứt khoát bắt chuyện lại.
“Ta có nghe nói.” Nam hài gật đầu, “Bác Eddie nói với ta, ngươi tên là Mary, là hầu gái phu nhân thích nhất, cua được ngươi có rất nhiều chỗ tốt.”
“……”
“Có điều ta cũng không hiểu ‘cua’ được là có ý gì.” Khi nói chuyện, Alder có chút bối rối mà gãi gãi mái tóc vàng, hình như động đến vết thương, hắn lại kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không ngại “hiếu học” mà nhìn về phía nữ hài trước mặt, “Ngươi biết không?”
Theo như Tô Lục biết, quan hệ của Alder không tệ, một nhà Tử tước, kỵ sĩ cùng với nhóm nam bộc, hầu gái đều có ấn tượng khá tốt với hắn, có điều hiện tại xem ra…… đám nam nhân kia rốt cuộc dạy cho hắn cái gì?
Tô Lục hơi co giật khóe miệng: “Không biết.” Biết cũng sẽ không nói cho hắn được không?
“Giọng nói của ngươi thật dễ nghe.” Nam hài lại dường như không để ý đáp án, có lẽ là hắn cảm thấy “điều ta không biết, cô ấy không biết cũng thật bình thường”, phối hợp chuyển đề tài: “Bọn họ nói biệt danh của ngươi là chim sơn ca, thật sự rất giống, năm trước ta đã từng bắt được được một con, mỗi ngày cho nó ăn sâu, đáng tiếc một ngày nào đó nó bay đi, không trở về nữa.” Nói tới đây, cảm xúc của hắn có chút uể oải, rất giống một con chó nhỏ lỗ tai gập xuống, dùng đôi mắt xinh đẹp ướt sũng muốn được vuốt ve.
Có điều, không có khả năng.
Nếu là người khác, có lẽ đã tràn ngập bản năng làm mẹ, nhưng đáng tiếc theo như Dép xỏ ngón nói, cô thiếu hụt nghiêm trọng đức tính này.
Cho nên chỉ có lệ mà trả lời: “Vậy sao? Thật đáng tiếc.”
“Ngươi cũng sẽ bay đi sao?!”
“…… Hả?”
“Ngươi là chim sơn ca mà.”
“……” Không – cách – nào – giao – tiếp.
Ngay khi Tô Lục cảm thấy nên rời đi, đối phương lại nói ——
“Có thể phiền ngươi giúp ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Đỡ ta một chút?” Alder nắm tóc, nở nụ cười sáng lạn, “Ta giống như không đứng lên nổi.”
“……” Có phải từ đầu đến cuối người này đều nói không đúng trọng điểm? Tuy như thế, Tô Lục vẫn đi qua, mở cửa nhà kho, lập tức nhíu mày, nguyên nhân là vì chân Alder đang chảy máu. Cạnh tranh lẫn nhau là một chuyện, nhưng đến tình trạng này lại là một chuyện khác, những người đó có chút quá đáng. Cô ngồi xổm xuống, đem cánh tay của cậu bé đỡ lên đầu vai mình: “Có thể lên sao?” Khi nói chuyện, đã sử dụng kỹ năng trị liệu.
“Giống như…… Ồ? Hình như không quá đau.”
Lời nói của Tô Lục sử dụng biên độ lớn để giảm bớt cảm giác đau đớn, Alder dưới sự giúp đỡ của cô thuận lợi đứng lên, ngay sau đó, cô nâng hắn đưa đến chỗ thầy thuốc Kentin. Tuy rằng thần thuật của mục sư hoặc là ma pháp sư có thể nhanh chóng trị liệu vết thương ngoài da, nhưng hai loại người này đều không phải người bình thường có thể mời được. Khách quan mà nói, thầy thuốc sử dụng các loại dược thảo để điều trị vết thương càng phổ biến hơn, trong trang viên của Tử tước Ross có một người như vậy.
“Lại đánh nhau?” Trên gương mặt của vị thầy thuốc tóc và chòm râu trắng toát là nếp nhăn không đếm được, thoạt nhìn đã là tuổi gần đất xa trời, nhưng đôi mắt lại rất có thần, giọng nói cũng là khỏe mạnh mười phần.
Tô Lục lễ phép dùng bàn tay còn lại nhấc váy chào hỏi, cẩn thận không thừa.
“…… Không có.” Ánh mắt Alder có vẻ chột dạ mà liếc trái phải.
“Ha, tiểu tử thối, ngươi định lừa ai?” Ông Kentin nói rồi xoay người, “Cháu gái nhỏ, làm phiền đỡ tên ngu ngốc kia tiến vào.”
“Vâng, thầy Kentin.”
Sau khi đỡ đến Alder vào bên trong ngồi, Tô Lục muốn cáo từ rời đi, ai biết nam hài lại giữ chặt lấy váy cô: “Chờ một chút.”
“…… Cái gì?”
Đôi mắt xanh biếc của Alder nhìn chăm chú vào cô không chớp mắt, trong đó tràn đầy khát vọng: “Mary, ở lại cùng ta trò chuyện, nghe giọng nói của ngươi ta giống như không đau nữa.”
“……”
“Ha ha……” Ông Kentin đang lấy thuốc từ trong bình nghe thấy thế cười ầm lên, “Tiểu tử, làm không tệ! Là ai dạy ngươi? Waller hay là Eddie?”
Tô Lục: “……” Già mà không đứng đắn có lẽ chính là như thế?
“Ôi! Ông Kentin nhẹ tay một chút……”
“Đau đau đau……”
“A!!!”
Sau tiếng hét thảm của Alder, lần điều trị này hoàn mỹ kết thúc. Nhìn vào động tác thuần thục lại không chút nào dịu dàng của thầy thuốc, Tô Lục quyết tâm sẽ thật cẩn thận chú ý thân thể này, nhất định không để nó cần tới sự chăm sóc của ông cụ.
“Được rồi, ta đi ra ngoài xử lý chút việc. Khụ khụ, ngươi có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, có điều không được động vào hòm thuốc của ta.”
“Vâng.” Alder vừa trả lời, vừa nghi hoặc mà nói, “Ông Kentin, đôi mắt của ông bị thương sao? Sao cứ chớp mãi thế?”
Kentin: “……”
Tô Lục: “……”
Ông lão lảo đảo một cái suýt ngã, thở phì phò rời đi.
Còn lại Tô Lục im lặng không biết nói gì, sau đó cô quyết đoán nói: “Nếu ngươi không có việc gì, ta về trước.”
“Ta có việc.”
“……” Hắn rốt cuộc hiểu cái gì gọi là “kỹ năng giao tiếp” hay không? Tô Lục đột nhiên cảm thấy tên này bị đánh có lẽ cũng xứng đáng, bởi vì cô cũng bắt đầu có xúc động. Cô hít một hơi thật sâu, “Chuyện gì?”
“Cái đó…… chính là……” Giống như không nhận thấy được tâm tình của cô, nam hài đột nhiên cúi đầu, kéo kéo góc áo, lại ngẩng đầu thật cẩn thận mà liếc mắt Tô Lục, giống như có gì đó rất khó mở miệng. Nhân vật chuyển biến nhanh chóng, khiến cho Tô Lục cho rằng kẻ này là diễn viên.
“Không nói thì ta đi đây.”
“Chính là……” Alder ấp a ấp úng nói, “Ngươi có thể đừng nói chuyện hôm nay với người khác hay không?” Nói xong, hắn chắp tay trước ngực, đôi mắt màu xanh lục long lanh khẩn cầu mà nhìn cô, “Làm ơn.”
Tô Lục hơi kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi không muốn để người khác biết?”
“Ừ.”
“Bọn họ sẽ ngày càng quá phận.” Cô rất rõ ràng, nếu không có người ngăn cản, những người này sẽ càng ngày càng không sợ hãi, hơn nữa: “Những người đó không phải lần đầu tiên làm như vậy với ngươi đúng không?” Nghe Kentin nói là biết.
“Ừ.” Nam hài gật gật đầu, sau đó lại cười tươi roi rói, “Lúc đầu, có hai người tới vây đánh ta, bị ta đánh lại sau đó đổi thành ba người, rồi lại bốn người…… Hôm nay là sáu người! Ta rất lợi hại đúng không?”
“……” Vấn để ở chỗ này sao?
“Bác Waller đã nói, đàn ông phải nhờ vào nắm đấm để nói chuyện!” Alder giơ lên nắm tay vung một cái, “Ít nhiều có bọn họ, ta cảm thấy mình tiến bộ thực nhanh. Nhưng nếu ngươi nói với Tử tước phu nhân, có lẽ bọn họ sẽ không tìm ta đánh nhau nữa.”
“……” Hắn là kẻ cuồng bạo lực sao?
“Cho nên, làm ơn, đừng nói ra ngoài.”
“Nếu đây là tâm nguyện của ngươi, ta không có ý kiến.” Tô Lục hơi dừng một chút, lại nói tiếp, “Có điều phải nói trước, nếu hành vi nguy hiểm này của ngươi mà xảy ra chuyện gì, có lẽ ta phải nói ra.”
“Mary thật là người tốt!” Người nào đó dường như hoàn toàn không nghe thấy câu nói sau của cô, chỉ biết hoan hô.
“……” Bỏ đi, cần gì phải so đo với người tế bào đơn chứ? Bọn họ trời sinh đã không thể hiểu từ ngữ và câu nói quá mức phức tạp.
“Ngươi thật là quá tốt bụng, chim sơn ca Mary!” Alder bắt lấy tay Tô Lục, hai mắt lấp lánh sáng lên: “Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt!”
Nghe thấy cách gọi kỳ quái kia, Tô Lục hơi giật giật khóe mắt: “…… Chờ ngươi mọc dài lông rồi nói sau.” Nói xong, xoay người rời đi.
Tô Lục vốn tưởng rằng giao lưu ngắn ngủi này sẽ không có lần tiếp theo, ai ngờ cô vẫn quá ngây thơ.
Vài ngày sau, khi cô đang tản bộ, một bóng người không hề muốn nhìn nhảy nhót tới trước mặt.
“Mary!”
“……” Rõ ràng đã vài ngày không đi qua phía chuồng ngựa bên kia, hắn thế nào……
“Rốt cuộc tìm được ngươi!” Alder cười đến vui vẻ, “Bác Eddie nói không sai chút nào, ngươi quả nhiên sẽ đi qua nơi này.”
“……” Được rồi, hỏa lực có mạnh hơn nữa, cũng đánh không lại phản đồ trong quân mình.
Sở dĩ đổi con đường không phải sợ hãi cái gì, chỉ là không muốn chọc phải phiền toái mà thôi. Nếu bị tìm tới, Tô Lục trực tiếp hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
“…… Ừ, có.”
Khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là, khi trả lời lời, khuôn mặt nam hài vốn đang tươi cười chậm rãi chuyển đỏ, thoạt nhìn rất là ngượng ngùng.
“…… Có chuyện gì?”
“Chính là……” Alder liếc nhìn trái phải, xác định chung quanh không có ai, hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, tay đưa đến…… cạp quần, sau đó —— tụt xuống!
Tô Lục: “……”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Ngay khi Alder làm ra động tác tụt này, Tô Lục không chút khách khí mà nâng chân đá tới!
“A!!!” Nam hài hét thảm một tiếng, kẹp chặt hai chân ngã xuống đất.
Sự thật chứng minh, cho dù là tiểu nam hài nơi nào đó chưa phát dục hoàn toàn, bị đánh trúng vẫn rất đau. Đương nhiên, điều này cũng nhờ một phần Tô Lục kiên trì rèn luyện lực lượng tinh thần đồng thời còn rèn luyện thân thể của Mary!
Nhìn Alder gào thảm thiết, Tô Lục không hề áy náy đi lên trước, một chân đạp lên ngực hắn, một tay xách cổ áo, cười lạnh nói: “Ngươi gọi ta lại là vì làm chuyện này?”
Nam hài bởi vì đau đớn, hai mắt ngập nước, đôi mắt xanh biếc mông lung, lại vẫn kiên cường mà trả lời: “Đúng vậy.”
“……” Ha hả, miệng cứng thật? Nói như vậy, cô cũng không cần khách khí, “Nói đi, ngươi muốn chết thế nào?”
“…… Vì sao?” Alder lộ vẻ mặt nghi ngờ, “Ngươi tức giận?”
Tô Lục bỗng nhiên ý thức được, giao lưu của bọn họ hình như lại xuất hiện sai lầm nào đó, vì thế cô hỏi: “Ngươi muốn cởi quần trước mặt ta?”
“Đúng vậy!”
“…… Lý do?” Lại không hề hổ thẹn mà nói lời này, nếu không phải năng lực lý giải của cô có vấn đề, chính là nhận thức của hắn có vấn đề.
“Bọn họ bảo ta làm như vậy!”
“…… Lý do?”
“Là vì……” Alder thật thành mà trả lời, “Không phải lần trước ngươi đã nói, chờ lông ta dài là có thể nhận sự báo đáp của ta sao? Chỉ là ta không hiểu ý của ngươi lắm, bởi vì ta có tóc nha! Sau đó, ta đi hỏi mọi người, sau đó bọn họ nói với ta, ngươi nói đến lông ở đây không phải tóc mà là……”
“Đủ rồi!” Tô Lục buông tay ra, lại rút chân về, đỡ trán: “Đừng nói nữa.” Cô không muốn tiếp tục nghe.
Cho nên…… đều là sai lầm của cô?
Đùa cái gì vậy!
“Ta có lông!”
“……”
“Không tin ngươi xem!”
Nam hài nỗ lực ngồi dậy, kéo…… kéo lên ống quần của mình, chỉ vào chỗ nào đó nói: “Nhìn xem, một sợi lông chân!”
“…… Gì?” Cho dù là Tô Lục, cũng không khỏi ngây người.
Alder tiếp tục nói: “Bọn họ nói lông mà ngươi nói phải cởi ra quần ra mới có thể nhìn thấy. Ta kiểm tra một hồi, sau đó phát hiện ra nó! Xem, ta mọc lông rồi, có thể báo đáp Mary!”
Tô Lục: “……” Ha hả.
Cho nên …… đều là cô nghĩ quá nhiều sao?
“…… Mary, vẻ mặt của ngươi thật đáng sợ.” Alder núp trên mặt đất, giống như con chó nhỏ ôm lấy đầu, đáng thương mà nhìn vẻ mặt u ám của nữ hài, “Là ta làm sai chuyện gìsao?”
“……”
“Nếu thật sự làm sai, ta, ta xin lỗi.”
“……”
“Thực xin lỗi……”
Tô Lục chậm rãi thở dài, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Alder: “Sau này không nên tùy tiện làm ra hành động này với nữ hài, sẽ bị đánh.”
“Ta đã bị đánh rồi……” Alder yếu ớt trả lời, “Mary, sức lực của chân ngươi thật lớn, so với những kỵ sĩ còn lợi hại hơn.”
“Sức lực bàn chân của con gái đều lớn như vậy.”
“Hả? Thật sao?”
“Đúng vậy.” Nàng không hề áy náy mà lừa dối trẻ con, “Nếu lần sau ngươi lại làm như vậy, không chỉ bị đá thôi đâu, phải biết rằng…” Cô liếc nhìn hắn một cái, “Rất nhiều nữ hài đều thích mang theo dụng cụ cắt gọt bên người.”
“……” Tuy rằng không quá hiểu hàm ý trong lời nói của cô, nhưng Alder vẫn cảm thấy cả người phát lạnh, sau đó bất giác kẹp càng chặt hai chân.
“Nhớ kỹ chưa?” Mỉm cười.
“Nhớ, nhớ kỹ.” Nuốt nước miếng.
“Rất tốt.” Tô Lục cười càng thêm sáng lạn, “Vì để ngươi nhớ kỹ bài học ngày hôm nay……” Vươn tay, rút!
“A!!! Lông của ta!!!”
Alder mười một tuổi, không chỉ có tâm hồn, thân thể cũng chưa tới thời kỳ phát dục. Mắt thấy trên đùi thật vất vả tìm được một sợi lông bị nhổ xuống, cả người đều ông ổn.
Tô Lục nhẹ nhàng thổi một cái.
“……”
Rồi sau đó, cô vươn tay vỗ vỗ gương mặt nam hài: “Nhớ kỹ chứ?”
“……”
“Hả?” Lại vỗ.
“…… Rồi.” Nam hài rưng rưng gật đầu.
—— Quá, thật là đáng sợ!
—— Mary thật sự là đáng sợ!
—— Có điều…… thật ngầu…… ( mặt đỏ)
Lại nói tiếp……
Alder đột nhiên nhớ tới, lông chân của đám người hay tìm hắn đánh nhau rất nhiều. Để những kẻ đó nhỡ kỹ bài học, lần sau đánh nhau nếu bọn họ thua trận, hắn cũng sẽ……
Người nào đó nỗ lực tiếp thu kinh nghiệm.
Vì thế, không lâu lúc sau, mọi người trong lâu đài Tử tước đều biết một chuyện, đó chính là —— kỵ sĩ xuất sắc nhất trong nhóm nam hài mới đến – Alder, gần đây có một sở thích rất đáng sợ, đó chính là tuyển chọn chiến lợi phẩm từ trên người kẻ bại trận.
Ai cũng không biết phong tục này hắn học từ nơi nào, nhưng …… dù sao không phải rút của bọn họ, hơn nữa có rút cũng sẽ dài ra, cho nên mọi người vẫn rất sung sướng mà xem náo nhiệt!
Không nói đến sau khi Tô Lục biết chuyện sẽ có cảm tưởng gì, càng thêm đáng giận chính là đám kỵ sĩ lớn tuổi, cư nhiên còn dám tụ tập hỏi trộm Alder: “Ngươi cởi quần cho nàng ta nhìn?”
“…… Các người lừa tôi!!!” Nam hài phẫn nộ, hắn bây giờ đã biết đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Ha ha, cởi rồi sao?”
“Thật sự cởi?”
“Tiểu tử có tiền đồ!”
“……” TAT
“Vậy kết quả đâu? Thế nào?”
“……”
“Mau nói, nói ta sẽ dạy cho ngươi một bộ kiếm pháp mới.”
“……” Cuối cùng, Alder bị cuốn lấy không có biện pháp rưng rưng nói, “Nàng nhổ lông của ta.” QAQ
Những người còn lại: “……” Thật hung tàn…… thì ra bắt nguồn từ nàng?!
“Hắt xì!” Mới dỗ Tử Tước phu nhân ngủ xong ra khỏi phòng, Tô Lục đột nhiên hắt xì, cô vội vàng xoa xoa cái mũi, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, mùa hè đều tới rồi, sao có thể cảm lạnh?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Dưới thế công cường đại của em gái Tô Lục, lại thêm một người mode M thức tỉnh.
__Hết chương 45__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook