Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay
-
Chương 39: Cảm giác trở thành mẹ
Khi Giản Phái tỉnh lại, thấy được một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu —— cô gái thoạt nhìn vô cùng thục nữ đang cực kỳ hung tàn mà dùng giày cao gót ép lên ngực một người đàn ông xa lạ, mà người sau tuy rằng liên tục kêu gào, trên mặt lại treo nụ cười kỳ dị, có vẻ rất hưởng thụ.
Phát hiện này làm cho trái tim từ trước đến nay vẫn luôn trấn định của Giản Phái không tự chủ được mà run rẩy, khụ, hắn cảm thấy mình vừa nhìn thấy gì một thế giới không nên nhìn.
Hắn bất giác nhớ tới lời mà mẹ hắn từng nói.
“Phụ nữ là sinh vật không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán.” Khi nói những lời này, mẹ hắn cười vô cùng vui vẻ, mà cha hắn từ trước đến nay khuôn mặt luôn nghiêm túc cương nghị, đang đeo một chiếc tạp dề màu đỏ, ở trong phòng bếp rửa chén vô cùng thuần thục: “A Phái, đến một lúc nào đó con sẽ hiểu.” Nói xong, lại quay đầu hô với cha hắn, “Động tác nhẹ một chút, đừng làm vỡ chén.”
“Vỡ thì sẽ mua mới cho em.”
“Như vậy rất lãng phí!”
“…… Anh sẽ cẩn thận.”
Giản Phái cảm thấy mình hình như…… đã hiểu.
Rồi sau đó hắn bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác, cứ nhìn như vậy có phải hơi thất lễ? Hắn có nên nhắm mắt lại một lần nữa hay không.
Bởi vì vẻ ngoài lạnh như băng của mình mà Giản Phái thuộc về loại hình “lạnh lùng đến không có bạn” khuôn mặt than di truyền từ cha gây trở ngại nghiêm trọng đến con đường tìm kiếm đồng bọn của hắn, cho nên đến tận hai mươi mấy tuổi, bạn bè cũng chỉ ít ỏi mấy người, gần như đều là từ nhỏ lớn lên cùng, rất hiểu tính cách của hắn, ví dụ như Ngụy Văn. Cũng chính bởi nguyên nhân này, vị sĩ quan chỉ huy này khi ở trên chiến trường làm kẻ địch nghe tiếng sợ vỡ mật, khi gặp phải tình huống nào đó…… cũng sẽ hơi lúng túng. Giống như cách một vị thủ trưởng từng đánh giá hắn —— “Hắn trời sinh đã là quân nhân, lại không thể trở thành một Chính khách” —— bởi vì không khéo đưa đẩy, cũng không hiểu lòng người, dùng vẻ ngoài lạnh như băng ngăn cách chính mình cùng người khác —— “Cũng may hắn lựa chọn chiến tranh, nói đúng hơn là chiến tranh lựa chọn hắn” —— người như vậy, trời sinh nên tỏa sáng trên chiến trường. Miễn cưỡng bày biện ở vị trí không thích hợp, sẽ chỉ khiến minh châu phủ bụi trần.
Ngay khi hắn sắp sửa biến ý tưởng thành thực hiện, Giản Phái phát hiện đã quá muộn. Cô gái liếc mắt nhận ra hắn đã tỉnh lại, dừng động tác. Trong lúc hành động, đường cong tốt đẹp giữa tà xẻ của vạt áo thoáng hiện như kinh hồng. Thanh niên theo bản năng chuyển tầm mắt đi, rồi sau đó nghĩ đến, loại quần áo rất ít thấy lại đẹp mắt này hình như gọi là…… Sườn xám? Có vẻ giống bộ quần áo mà ông cụ Ngụy hay mặc, có điều hiệu quả có thể nói là hoàn toàn trái ngược.
Đang khi suy nghĩ rất lung, hắn nhìn thấy cô gái vuốt vuốt lại nếp gấp trên áo quần, vạt áo hơi rung động, nụ hoa sen tựa như đang nở rộ, những hoa văn được thêu trên áo giống như muốn sống lại. Giản Phái đột nhiên cảm thấy, lời nói “nó là tài nghệ tuyệt đối không nên biến mất” của ông cụ Ngụy không phải làm bộ, thứ này đúng là nên được truyền thừa.
“Tiên sinh, anh tỉnh rồi?” Tô Lục vốn định gọi đối phương là Giản tiên sinh, nhưng nhớ tới ở trong này hắn còn chưa tự giới thiệu, để tránh lộ ra dấu vết, cô rất nhanh sửa lại miệng.
Giản Phái nhìn chăm chú vào cô gái đang mỉm cười với mình, lại nhìn thanh niên không biết đã từ trên mặt đất bò dậy lúc nào, tay xỏ trong túi quần liếc xéo chính mình, đột nhiên cảm thấy đau dạ dày.
“Tôi……” Hắn vừa định nói không có việc gì, mới đột nhiên nhớ ra, sao hắn lại ngủ?
Dưới sự kinh sợ, nhớ đến chuyện trước khi ngủ, hắn lập tức xoay người ngồi dậy, hơi đề phòng mà nhìn hai người, có điều cảm xúc này chỉ lướt qua giây lát. Bởi vì hắn nhận ra, lực lượng tinh thần từ sau khi mình “sinh bệnh” vẫn luôn không thoải mái lại trở nên…… tốt đẹp? Tuy rằng chỉ là một phần nhỏ, nhưng thân là Trí giả có thể rõ ràng cảm giác được mỗi một sợi tơ tinh thần, nhận ra được sự biến hóa này thật sự là một chuyện rất bình thường.
“Cô là Thần Liệu sư?” Giản Phái ngồi thẳng, nhiều năm sống trong quân lữ khiến dáng ngồi của anh ta vô cùng tiêu chuẩn.
Tô Lục không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ trả lời: “Quả thật là tôi trị liệu cho một bộ phận tinh thần bị hao tổn của anh.” Thần Liệu sư, là một bộ phận Trí giả vô cùng hiếm thấy. Nghe nói họ là người trị liệu lực lượng tinh thần bị hao tổn cho người khác, nhưng vì số lượng quả thật rất ít ỏi, cho nên có người thậm chí cho rằng họ không tồn tại.
Về phần lý do, Thì Thần đã từng giải thích với cô ——
“Bởi vì lực lượng tinh thần quá mức nhạy cảm.”
“Dùng khoa học kỹ thuật còn khiến cho nó phản kích, đừng nói là lực lượng tinh thần của người khác. Cho nên muốn trở thành Thần Liệu sư, hoặc là lực lượng tinh thần rất có tính tương tác, hoặc là tinh thần vô cùng mạnh mẽ. Trường hợp đầu tiên vô cùng hiếm gặp, hơn nữa cũng chưa chắc có thể tương tác với lực lượng tinh thần của tất cả mọi người; mà trường hợp thứ hai, nếu thật sự đạt đến sức mạnh tinh thần như vậy, người bình thường đều sẽ không lựa chọn làm Thần Liệu sư.
Tô Lục trước giờ chơi game luôn lựa chọn phái chiến sĩ mà không chọn phái bảo hộ rất hiểu suy nghĩ này.
“Một bộ phận?” Giản Phái nhạy bén mà bắt được trọng điểm.
Tô Lục gật đầu: “Đúng thế.”
Thanh niên bình tĩnh mà hỏi tiếp: “Tôi cần phải trả giá thế nào?”
Tô Lục không kinh ngạc, nếu là cô, cũng sẽ không tin một người xa lạ không vì ràng buộc gì mà trị liệu cho mình, đặc biệt là dưới tình huống chuyện này rất khó thực hiện. Đáng tiếc cô thật đúng là không có yêu cầu đặc biệt gì. Đồ vật trong Thiên Võng, Dép xỏ ngón đều có thể giúp cô lấy được, ví dụ như bình hoàng kim nguyên dịch có vẻ vô cùng quý giá kia, mà vật phẩm trong hiện thực …… Cô căn bản không muốn bại lộ thân phận.
Nhưng cô đồng thời cũng biết, nếu nói không cần cái gì, ngược lại sẽ khiến cho đối phương hoài nghi. Theo như cách nói của Thì Thần, gia hỏa này chính là “tư liệu sống” quan trọng, tuyệt đối không nên để hắn chạy mất.
Vì thế Tô Lục trả lời: “Thiên điểm, cùng với vật phẩm có thể khôi phục lực lượng tinh thần.” Thiên điểm tạm thời không nói đến, nhưng nếu sử dụng vật phẩm khôi phục lực lượng tinh thần, có thể giúp mỗi ngày tu luyện nhiều thêm một giờ. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ít còn hơn không.
“Được.” Giản Phái rất dứt khoát đồng ý, “Yêu cầu bao nhiêu?”
“Sao cũng được.” Tô Lục rất là tùy tiện mà nói, “Giá trị của mình, anh rõ ràng nhất.”
“……”
Tô Lục có thể hiểu được tại sao đối phương im lặng, giống như khi vào quán ăn cơm, người ta hỏi anh: “Muốn ăn gì?”, Anh trả lời: “Sao cũng được!” sẽ chỉ khiến người ta muốn mắng vào mặt. Sao cũng được lại chính là không thể sao cũng được.
Có điều cô thật sự không biết ra giá thích hợp, vì thế ném chuyện khó cho đối phương.
“Tiếp theo, mỗi ngày tôi sẽ trị liệu một bộ phận tinh thần giúp anh.”
“Được.” Giản Phái gật đầu, lại hỏi: “Cần thời gian khoảng bao lâu?”
Tô Lục chút suy nghĩ một chút: “Có lẽ khoảng nửa tháng.” Tuy rằng hôm nay trị liệu không được nhiều, nhưng sau đó độ thuần thục và thao tác lực lượng tinh thần của cô sẽ được đề cao, tốc độ hẳn là sẽ nhanh hơn.
“Không thành vấn đề.” Giản Phái lại lần nữa gật đầu, “Thiên điểm tôi có thể chuyển ngay bây giờ, có điều vật phẩm khôi phục lực lượng tinh thần tôi cần thời gian chuẩn bị.”
“Không sao.” Tô Lục rất thoải mái mà vung tay, “Chờ sau khi kết thúc chuyển cũng được.”
Giản Phái không phản đối.
Trên thực tế, hắn cũng biết, nếu cô gái thần bí này thật sự là Thần Liệu sư, như thế tất nhiên không thiếu chút tiền tài. Huống chi, còn là một vị Thần Liệu sư thiên phú cấp S, chỉ cần đồng ý, vô số người sẽ nguyện ý cung phụng cô như tổ tiên. Sở dĩ nhận tiền, chẳng qua chỉ là tỏ thái độ “giao bạc đôi bên thoả thuận xong” mà thôi.
“A Phái!”
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị kéo ra, Ngụy Văn một đầu tóc đỏ vọt vào, nháy mắt khi nhìn thấy bạn tốt thì nhẹ nhàng thở ra, vô cùng không có hình tượng mà xoa xoa đầu: “Sau cậu lại chạy tới nơi này? Hại tôi tìm một hồi.”
“Xin lỗi.”
“Tôi không phải trách cậu! Ơ? Anh lại là ai?” Ngụy Văn nhìn về phía Thì Thần.
Thì Thần vẫn duy trì vẻ mặt lãnh diễm cao quý, trả lời: “Nhân viên tạm thời số 2.”
“……” Ngụy Văn sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, ông nội hắn rốt cuộc kiếm nơi nào một vị như đại gia làm nhân viên tạm thời thế này? Thật sự là càng ngày càng kỳ quái. Có điều, hắn nhìn về phía Tô Lục, “Cô này là giả bác sĩ tâm lý mà ông lão tìm đến, thế còn anh?”
Thì Thần lạnh như băng trả lời: “Mua một tặng một.”
Ngụy Văn: “……” Một người tặng kèm mà thôi kiêu ngạo cái gì! Không, không đúng, thân là hàng tặng kèm có cái gì mà kiêu ngạo!
Tô Lục không kiềm chế được mà muốn đỡ trán, gia hỏa này lại đùa giỡn cái gì? Rõ ràng là một con Husky ngáo ngơ thì không cần miễn cưỡng tỏ ra mình giống một con sói phương Bắc cô độc được chứ?
Giờ khắc này, cô cũng cảm thấy giống Giản Phái.
Hai người đều hơi đau dạ dày, vì sự tương phản kịch liệt trước sau của người nào đó.
“A Văn, chúng ta trở về thôi.”
“Hả?” Một câu này của Giản Phái khiến cho Ngụy Văn quên mất vừa rồi đang muốn xù lông, chỉ hỏi: “Không ngồi thêm một lát sao?”
“Không cần, ngày mai lại đến.”
“Ừ!…… Hả?”
Giản Phái đứng lên, lễ phép gật đầu với Tô Lục: “Như vậy tôi cáo từ trước…… Xin lỗi, xin hỏi tên họ của cô?” Hắn rất đắc dĩ, bởi vì phát hiện mình còn chưa biết họ tên đối phương. Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách hắn, lúc trước còn chưa nói hai câu, đã bị Dép xỏ ngón đánh hôn mê.
“Anh gọi tôi là Tô Lục là được rồi.” Tô Lục cũng đứng dậy vươn tay.
“Giản Phái.” Duỗi tay.
“Thì Thần.” Người nào đó yên lặng vươn móng vuốt, đặt trên hai bàn tay đang nắm lấy, dùng sức mà vỗ vỗ hai cái, cho nên rất nhanh hai tay bị buông ra.
Tô Lục: “……”
Giản Phái: “……”
Ngụy Văn cũng vươn tay, vỗ vỗ lên móng vuốt của Thì Thần: “Đây là phương thức bắt tay mới lưu hành sao?”
Hai người còn lại: “……” Tại sao chỉ có anh ta ở trạng thái khác người vậy?!
“Đúng rồi, A Phái, mặt cậu hình như lớn hơn một chút?”
“……”
“Không tin sao? Thật sự! Không tin tôi tìm cái gương cho cậu xem.”
“…… Có lẽ do vừa ngủ dậy.”
“Ồ, ra thế, tôi cũng thường xuyên ngủ dậy thấy mặt sưng vù…… HẢ???”
Tô Lục lại lần nữa xác định, thanh niên Ngụy Văn này tuyệt đối có quan hệ huyết thống với Ngụy lão.
Tuyệt – đối!!!
***
Mấy ngày tiếp theo, Giản Phái đúng hẹn đi đến cửa tiệm để “ngủ”, Ngụy Văn vẫn đi theo như cũ, tuy rằng anh ta rất nhiệt tình nói “tôi có thể ngủ cùng cậu!”, nhưng lại bị ông cụ nhà mình nhéo lỗ tai quăng ra ngoài.
Tục ngữ nói, lão mà bất tử là tặc.
Tới tuổi này như Ngụy lão, không khách khí mà nói, đủ để dùng xưng hô “lão tặc”. Ông đương nhiên nhìn ra một số chuyện, lại coi như không thấy, mỗi ngày chỉ lo bắt lấy vị “đại sư văn tự cổ đại” Thì Thần mà nghiên cứu tới nghiên cứu đi, trình độ lảm nhảm thật sự khiến Dép xỏ ngón cảm thấy xấu hổ.
Thời gian từng ngày trôi đi, lực lượng tinh thần của Giản Phái dần chuyển biến tốt đẹp.
Rất nhanh, mười hai ngày đã trôi qua.
Hôm nay, đúng là ngày Tô Lục phải chuyển nhà.
Đồ vật trong phòng đã sớm được đóng gói, phần lớn đều là của Tăng Tiểu Nhàn để lại, những đồ vật Tô Lục mua thêm ít đến mức có thể xem nhẹ. Sau khi nhờ Thanh Lưu liên hệ đến công ty chuyển nhà, cô tháo gỡ quản gia trí năng này, bỏ vào túi mang theo. Cuối cùng nhìn xung quanh phòng một lượt, xác định không để sót đồ vật gì, cô gật gật đầu. Trong lòng đột nhiên có loại cảm giác —— cuộc sống thuộc về Tăng Tiểu Nhàn đã kết thúc.
Hoặc nên nói, đã sớm kết thúc.
Cô gái ấy có lẽ hiện tại đã ở nơi nào đó bắt đầu một cuộc sống mới? Hy vọng lần này đừng ngốc nghếch như vậy nữa, ít nhất…… Trên giường đừng đặt nhiều đồ vật linh tinh nữa. Ngẫm lại, Tô Lục phát hiện ở mỗi một vị diện cô gặp được mỗi một người, lại có những cách chết khác nhau, đủ để tạo thành một quyển bách khoa toàn thư tuyệt đối không nên xuất bản.
Đặt lệnh cho người máy dọn dẹp tự động kiểm tra dọn dẹp lại phòng một lần cuối cùng, Tô Lục nhìn thời gian đã không sai biệt lắm, vì thế đứng lên, lệnh người máy ngừng động tác —— sau hôm nay, quyền hạn của cô với căn phòng này sẽ bị xóa sạch, đổi thành chủ nhân mới.
Một lát sau, chuông cửa vang lên.
Tô Lục mở cửa, tới quả nhiên là người máy chuyên dụng chuyển nhà, cô lui về phía sau vài bước, để người máy vươn cánh tay nhấc vài chiếc rương đã đóng gói của mình lên xe tải.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Tăng Tiểu Nhàn, hôm nay cô phải đi…… Sao lại là cô?”
Tô Lục quay đầu lại, người tới không phải Hứa Lam Lam còn có thể là ai?
“Ừ, phải đi.”
“…… Cái gì? Cô …… cô cô cô cô cô là Tăng Tiểu Nhàn?” Ngón tay Hứa Lam Lam run rẩy mà chỉ vào Tô Lục, trên mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Sao sao sao sao có thể?!”
Tô Lục cười buông tay: “Đối với người con gái hạ quyết tâm giảm béo mà nói, không có gì là không thể.”
“……”
“Một khi quyết tâm, chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi.”
“……”
Vỗ vỗ đầu vai cô gái còn đang sợ ngây người, Tô Lục cùng người máy chuyển nhà cùng nhau rời đi.
“Này!!!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
Tô Lục quay đầu, thấy Hứa Lam Lam đang cắn môi nhìn mình, một lát sau, cô gái hô to: “Những lời nói lúc trước, thật sự vô cùng xin lỗi! Tôi không nên nói cô như vậy!”
Im lặng mà nhìn nhau một lát sau.
Tô Lục gật gật đầu: “Tôi…… (thay cô ấy) nhận lời xin lỗi của cô.”
“…… Tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Mới nói dứt lời, Tô Lục phát hiện người nào đó âm thầm bay tới trước mặt mình, giống như đang che đậy cái gì. Cô nhướng mày ——
【 Làm gì thế? 】
“Tôi đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.” Thì Thần nhăn mặt, biểu tình vô cùng bối rối.
【 Ồ. 】
Tô Lục quay đầu, đối với bất luận vấn đề tự hỏi gì của hắn, cô đều không có hứng thú.
“…… Cô cho tôi một chút mặt mũi sẽ chết sao?”
【 Sẽ bị ầm ĩ chết. 】
“……”
Im lăng một lát, người nào đó kháng nghị: “Đây là kỳ thị! Kỳ thị giới tính trần trụi!”
【 Anh suy nghĩ nhiều quá. Không liên quan gì đến giới tính, tôi chỉ đơn thuần kỳ thị anh mà thôi. 】
“…… Này!” Không cần nói thẳng như vậy được không?! TAT
Dép xỏ ngón bị đả kính nghiêm trọng lơ lửng giữa không trung vẽ vòng tròn một hồi, rốt cuộc nhớ đến vấn đề ban đầu muốn hỏi, vì thế hắn ho nhẹ, thật cẩn thận hỏi: “Cái kia…… tôi muốn hỏi……”
【? 】
“Không phải cô thích nữ nhân chứ?”
【……】
【 Vì cái gì mà khiến anh đưa ra kết luận như vậy? 】
“Nếu không thì rất không hợp lý.” Thì Thần vuốt cằm, buồn rầu mà nói, “Đối mặt với tuyệt thế đại soái ca như tôi không chút thay đổi sắc mặt, nhưng đối với những em gái khác lại quan tâm săn sóc, không khoa học! Thế nào cũng cảm thấy mị lực của tôi lớn hơn bọn họ!”
【 Anh suy nghĩ quá nhiều. Không có quan hệ gì với giới tính, tôi chỉ đơn thuần không thích anh mà thôi. 】
“……” Người nào đó bị một đòn trúng tim, ngã xuống đất không dậy nổi!
Khi tới nhà mới, Giản Phái vẫn đứng đợi sẵn ở dưới lầu giống như lần trước. Đợi người máy chuyển nhà đưa toàn bộ vật phẩm vào trong phòng, hắn lấy ra quang não, đưa “Tăng Tiểu Nhàn” trở thành chủ nhà tạm thời, như vậy, Tô Lục có thể dùng thẻ thân phận để ra vào bất cứ lúc nào.
Rồi sau đó, thanh niên đứng dậy cầm lấy hành lý đã thu dọn sẵn, muốn rời đi. Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại nói: “Trong phòng có người máy dọn dẹp, đã lắp đặt sẵn trình tự, định kỳ sẽ tự động dọn dẹp phòng, nếu có yêu cầu, cô cũng cũng có thể tự thành lập trình tự cho phòng của mình, chỉ là……”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không động đến thiết trí của những phòng khác.”
“…… Ừ.” Giản Phái gật gật đầu, nắm chặt vali, cuối cùng nhìn chung quanh gian phòng một lượt. Lúc trước, mỗi khi hắn trở về, mẫu thân đều sẽ tiến đến cho hắn một cái ôm ấm áp, khi rời đi cũng như thế, mà hành lý cũng là do bà cẩn thận sắp xếp, bên trong là những bộ quần áo hắn mặc thoải mái nhất cùng với một ít thuốc và đồ ăn vặt lén nhét vào —— tuy rằng hắn đã sớm qua cái tuổi ăn những thứ này.
Có lẽ là ánh mắt đối phương thật quá mức lưu luyến, mơ hồ xúc động đến sợi dây thần kinh nào đó của Tô Lục, cô theo bản năng hỏi: “Có muốn ở lại ăn một bữa cơm hay không?”
“……”
“À, ý tôi là……”
“Được.”
Giản Phái cũng không biết vì sao mình lại đồng ý.
Có lẽ là bởi vì lần này trở về, mẹ hắn đã suy yếu đến mức không thể ngồi dậy, càng không thể làm các món ăn ngon miệng giống như dĩ vãng. Chuyện này trở thành tiếc nuối trong lòng hắn.
Giống như là trái tim bị đục một cái lỗ, máu chảy đầm đìa, có lẽ vĩnh viễn đều không thể khép lại. Tuy rằng theo thời gian, thỉnh thoảng sẽ quên mất sự tồn tại của nó, nhưng mỗi khi có gió thổi qua, sẽ vì lỗ hổng đó mà thấy lạnh.
Cho nên, khi không muốn lấp đi nó, lại vô thức muốn nó được lấp đầy.
Đối phương đều đã nói được, Tô Lục không thể đổi ý nói “thật ngại quá, thật ra tôi chỉ khách khí mà thôi” được? Cô đành phải nhận mệnh mà ngồi xổm xuống, mở ra cái rương chứa dụng cụ làm bếp, từ bên trong lấy ra một đống lớn đồ dùng trong bếp cùng với chén bồn.
“Tự cô làm?”
“Hả? Ừ.”
Tô Lục có thể hiểu vì sao đối phương nghi vấn, bởi vì xã hội này quá mức phát triển, người máy từ lâu đã thay thế nhân công cho các ngành nghề. Muốn ăn thứ gì, chỉ cần đặt ở trên mạng, bay trên trời, bơi dưới biển, thậm chí đồ ăn đặc sắc ngoại tinh cầu, trong vòng 30 phút sẽ giao hàng tận nhà, giao hàng quá thời gian còn có thể khiếu nại. Những người tự mình nấu đồ ăn càng ngày càng ít, khi Tô Lục đặt nguyên liệu nấu ăn trên mạng, đều phải đặt trên những trang web bán sỉ, vì một số chỗ cũng có bán lẻ, chỉ là giá cả đắt hơn chút.
Nhưng Giản Phái không chỉ tò mò ở một chuyện này.
Là một chủ nhà, hắn đương nhiên phải hiểu biết một chút về khách thuê, ngoại trừ trải qua một quá trình giảm béo thần kỳ, hắn không ngờ rằng, cô gái ở phòng phúc lợi lại lựa chọn tự làm đồ ăn, bởi vì nếu so sánh giá cả rõ ràng tự mua nguyên liệu nấu ăn sẽ tốn kém hơn. Huống chi không phải tay nghề của mỗi người đều có thể so sánh với máy móc điều chế thức ăn. “Cực khổ làm, kết quả còn không ngon bằng máy móc làm ra, cần gì lãng phí thời gian và tiền tài?” —— rất nhiều người ban đầu cũng muốn tự mình làm, nhưng sau khi rút ra được kết luận như vậy liền từ bỏ. Tay nghề nấu ăn yêu cầu luyện tập lâu dài, không có khả năng một lần là thành công, đối bọn họ mà nói thời gian này có thể làm rất nhiều chuyện khác.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hiện tại đầu bếp cũng trở thành một nghề nghiệp khan hiếm, ngoại trừ một số gia đình sẽ thuê đầu bếp phục vụ riêng, cho nên người lựa chọn đi con đường này không nhiều lắm.
Có điều……
Giản Phái lại nghĩ, có lẽ chính là vì nguyên nhân như thế, lúc trước cô nàng mới…… Khụ!
Thân là một nhân sĩ lễ độ, hắn ngăn cản mình nghĩ đến loại chuyện thất lễ này.
Có lẽ là vì dời đi lực chú ý, hắn nhẹ giọng nói: “Đồ vật trong phòng bếp cô có thể tùy ý sử dụng.”
“Có thể chứ?”
“Đương nhiên.” Giản Phái gật đầu, “Mẹ tôi nói, mấy thứ này nếu không thường xuyên sử dụng, sẽ rỉ sắt.” Tuy rằng xét trên phương diện chất liệu mà nói, chúng không có khả năng này. Nhưng hắn biết, mẹ hắn nói không chỉ là hàm nghĩa trên mặt chữ.
“Vậy tôi cũng không khách khí.” Tô Lục không phản đối, ngay sau đó, cô lấy từ trong rương ra một ít nguyên liệu nấu ăn lúc trước chưa dùng hết, chuẩn bị đưa vào trong phòng bếp.
“Để tôi.” Giản Phái đi lên trước, chủ động ôm lấy cái rương.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
“Anh có thứ gì không thể ăn không?”
“Không có.”
“Thích khẩu vị gì?”
“Không có khẩu vị gì đặc biệt.”
“Cay thì sao? Có thể ăn không?”
“Có thể.”
“Đồ ngọt?”
“Có thể.”
“Chua?”
“Có thể.”
“…… Mẹ của anh khi nấu cơm nhất định cảm thấy rất bớt việc.” Thật là một đứa bé ngoan không kén ăn!
Giản Phái hơi giật mình một chút, cười nói: “Bà ấy cũng từng nói như vậy.” Bởi vì hắn và cha đều không kén ăn.
Giản Phái mỉm cười, giống như nắng sớm làm tan băng, khiến Tô Lục thấy hơi sửng sốt. Cô chớp chớp mắt, thầm nghĩ trong lòng: Người không thích cười khi cười thật là đẹp.
Nếu đối phương không có ý kiến gì, cô cũng cũng mặc kệ, dù sao cũng không tính làm bữa tiệc lớn gì, cơm nhà mà thôi, tiết kiệm sức lực và thời gian.
“Được rồi, anh có thể ngồi ở phòng khách……”
“Tôi có thể hỗ trợ cắt rau.”
“……” Tô Lục nhìn vẻ khẩn cầu mơ hồ trong mắt đối phương, trong lòng bừng tỉnh, gia hỏa này không phải là muốn dùng phương pháp này để lần nữa trải nghiệm cảm giác khi mẹ hắn vẫn còn đó chứ? Từ từ, nói như vậy nhân vật cô đóng vai bây giờ là…… mẹ anh ta? Thật là muốn dùng cái chảo đập vào đầu hắn?
~*~
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng em gái trở thành mẹ, còn…… Thì Thần ca ca có nỗ lực trở nên lãnh diễm cao quý như thế nào cũng không thể thành công, nên từ bỏ đi……
Phát hiện này làm cho trái tim từ trước đến nay vẫn luôn trấn định của Giản Phái không tự chủ được mà run rẩy, khụ, hắn cảm thấy mình vừa nhìn thấy gì một thế giới không nên nhìn.
Hắn bất giác nhớ tới lời mà mẹ hắn từng nói.
“Phụ nữ là sinh vật không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán.” Khi nói những lời này, mẹ hắn cười vô cùng vui vẻ, mà cha hắn từ trước đến nay khuôn mặt luôn nghiêm túc cương nghị, đang đeo một chiếc tạp dề màu đỏ, ở trong phòng bếp rửa chén vô cùng thuần thục: “A Phái, đến một lúc nào đó con sẽ hiểu.” Nói xong, lại quay đầu hô với cha hắn, “Động tác nhẹ một chút, đừng làm vỡ chén.”
“Vỡ thì sẽ mua mới cho em.”
“Như vậy rất lãng phí!”
“…… Anh sẽ cẩn thận.”
Giản Phái cảm thấy mình hình như…… đã hiểu.
Rồi sau đó hắn bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác, cứ nhìn như vậy có phải hơi thất lễ? Hắn có nên nhắm mắt lại một lần nữa hay không.
Bởi vì vẻ ngoài lạnh như băng của mình mà Giản Phái thuộc về loại hình “lạnh lùng đến không có bạn” khuôn mặt than di truyền từ cha gây trở ngại nghiêm trọng đến con đường tìm kiếm đồng bọn của hắn, cho nên đến tận hai mươi mấy tuổi, bạn bè cũng chỉ ít ỏi mấy người, gần như đều là từ nhỏ lớn lên cùng, rất hiểu tính cách của hắn, ví dụ như Ngụy Văn. Cũng chính bởi nguyên nhân này, vị sĩ quan chỉ huy này khi ở trên chiến trường làm kẻ địch nghe tiếng sợ vỡ mật, khi gặp phải tình huống nào đó…… cũng sẽ hơi lúng túng. Giống như cách một vị thủ trưởng từng đánh giá hắn —— “Hắn trời sinh đã là quân nhân, lại không thể trở thành một Chính khách” —— bởi vì không khéo đưa đẩy, cũng không hiểu lòng người, dùng vẻ ngoài lạnh như băng ngăn cách chính mình cùng người khác —— “Cũng may hắn lựa chọn chiến tranh, nói đúng hơn là chiến tranh lựa chọn hắn” —— người như vậy, trời sinh nên tỏa sáng trên chiến trường. Miễn cưỡng bày biện ở vị trí không thích hợp, sẽ chỉ khiến minh châu phủ bụi trần.
Ngay khi hắn sắp sửa biến ý tưởng thành thực hiện, Giản Phái phát hiện đã quá muộn. Cô gái liếc mắt nhận ra hắn đã tỉnh lại, dừng động tác. Trong lúc hành động, đường cong tốt đẹp giữa tà xẻ của vạt áo thoáng hiện như kinh hồng. Thanh niên theo bản năng chuyển tầm mắt đi, rồi sau đó nghĩ đến, loại quần áo rất ít thấy lại đẹp mắt này hình như gọi là…… Sườn xám? Có vẻ giống bộ quần áo mà ông cụ Ngụy hay mặc, có điều hiệu quả có thể nói là hoàn toàn trái ngược.
Đang khi suy nghĩ rất lung, hắn nhìn thấy cô gái vuốt vuốt lại nếp gấp trên áo quần, vạt áo hơi rung động, nụ hoa sen tựa như đang nở rộ, những hoa văn được thêu trên áo giống như muốn sống lại. Giản Phái đột nhiên cảm thấy, lời nói “nó là tài nghệ tuyệt đối không nên biến mất” của ông cụ Ngụy không phải làm bộ, thứ này đúng là nên được truyền thừa.
“Tiên sinh, anh tỉnh rồi?” Tô Lục vốn định gọi đối phương là Giản tiên sinh, nhưng nhớ tới ở trong này hắn còn chưa tự giới thiệu, để tránh lộ ra dấu vết, cô rất nhanh sửa lại miệng.
Giản Phái nhìn chăm chú vào cô gái đang mỉm cười với mình, lại nhìn thanh niên không biết đã từ trên mặt đất bò dậy lúc nào, tay xỏ trong túi quần liếc xéo chính mình, đột nhiên cảm thấy đau dạ dày.
“Tôi……” Hắn vừa định nói không có việc gì, mới đột nhiên nhớ ra, sao hắn lại ngủ?
Dưới sự kinh sợ, nhớ đến chuyện trước khi ngủ, hắn lập tức xoay người ngồi dậy, hơi đề phòng mà nhìn hai người, có điều cảm xúc này chỉ lướt qua giây lát. Bởi vì hắn nhận ra, lực lượng tinh thần từ sau khi mình “sinh bệnh” vẫn luôn không thoải mái lại trở nên…… tốt đẹp? Tuy rằng chỉ là một phần nhỏ, nhưng thân là Trí giả có thể rõ ràng cảm giác được mỗi một sợi tơ tinh thần, nhận ra được sự biến hóa này thật sự là một chuyện rất bình thường.
“Cô là Thần Liệu sư?” Giản Phái ngồi thẳng, nhiều năm sống trong quân lữ khiến dáng ngồi của anh ta vô cùng tiêu chuẩn.
Tô Lục không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ trả lời: “Quả thật là tôi trị liệu cho một bộ phận tinh thần bị hao tổn của anh.” Thần Liệu sư, là một bộ phận Trí giả vô cùng hiếm thấy. Nghe nói họ là người trị liệu lực lượng tinh thần bị hao tổn cho người khác, nhưng vì số lượng quả thật rất ít ỏi, cho nên có người thậm chí cho rằng họ không tồn tại.
Về phần lý do, Thì Thần đã từng giải thích với cô ——
“Bởi vì lực lượng tinh thần quá mức nhạy cảm.”
“Dùng khoa học kỹ thuật còn khiến cho nó phản kích, đừng nói là lực lượng tinh thần của người khác. Cho nên muốn trở thành Thần Liệu sư, hoặc là lực lượng tinh thần rất có tính tương tác, hoặc là tinh thần vô cùng mạnh mẽ. Trường hợp đầu tiên vô cùng hiếm gặp, hơn nữa cũng chưa chắc có thể tương tác với lực lượng tinh thần của tất cả mọi người; mà trường hợp thứ hai, nếu thật sự đạt đến sức mạnh tinh thần như vậy, người bình thường đều sẽ không lựa chọn làm Thần Liệu sư.
Tô Lục trước giờ chơi game luôn lựa chọn phái chiến sĩ mà không chọn phái bảo hộ rất hiểu suy nghĩ này.
“Một bộ phận?” Giản Phái nhạy bén mà bắt được trọng điểm.
Tô Lục gật đầu: “Đúng thế.”
Thanh niên bình tĩnh mà hỏi tiếp: “Tôi cần phải trả giá thế nào?”
Tô Lục không kinh ngạc, nếu là cô, cũng sẽ không tin một người xa lạ không vì ràng buộc gì mà trị liệu cho mình, đặc biệt là dưới tình huống chuyện này rất khó thực hiện. Đáng tiếc cô thật đúng là không có yêu cầu đặc biệt gì. Đồ vật trong Thiên Võng, Dép xỏ ngón đều có thể giúp cô lấy được, ví dụ như bình hoàng kim nguyên dịch có vẻ vô cùng quý giá kia, mà vật phẩm trong hiện thực …… Cô căn bản không muốn bại lộ thân phận.
Nhưng cô đồng thời cũng biết, nếu nói không cần cái gì, ngược lại sẽ khiến cho đối phương hoài nghi. Theo như cách nói của Thì Thần, gia hỏa này chính là “tư liệu sống” quan trọng, tuyệt đối không nên để hắn chạy mất.
Vì thế Tô Lục trả lời: “Thiên điểm, cùng với vật phẩm có thể khôi phục lực lượng tinh thần.” Thiên điểm tạm thời không nói đến, nhưng nếu sử dụng vật phẩm khôi phục lực lượng tinh thần, có thể giúp mỗi ngày tu luyện nhiều thêm một giờ. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ít còn hơn không.
“Được.” Giản Phái rất dứt khoát đồng ý, “Yêu cầu bao nhiêu?”
“Sao cũng được.” Tô Lục rất là tùy tiện mà nói, “Giá trị của mình, anh rõ ràng nhất.”
“……”
Tô Lục có thể hiểu được tại sao đối phương im lặng, giống như khi vào quán ăn cơm, người ta hỏi anh: “Muốn ăn gì?”, Anh trả lời: “Sao cũng được!” sẽ chỉ khiến người ta muốn mắng vào mặt. Sao cũng được lại chính là không thể sao cũng được.
Có điều cô thật sự không biết ra giá thích hợp, vì thế ném chuyện khó cho đối phương.
“Tiếp theo, mỗi ngày tôi sẽ trị liệu một bộ phận tinh thần giúp anh.”
“Được.” Giản Phái gật đầu, lại hỏi: “Cần thời gian khoảng bao lâu?”
Tô Lục chút suy nghĩ một chút: “Có lẽ khoảng nửa tháng.” Tuy rằng hôm nay trị liệu không được nhiều, nhưng sau đó độ thuần thục và thao tác lực lượng tinh thần của cô sẽ được đề cao, tốc độ hẳn là sẽ nhanh hơn.
“Không thành vấn đề.” Giản Phái lại lần nữa gật đầu, “Thiên điểm tôi có thể chuyển ngay bây giờ, có điều vật phẩm khôi phục lực lượng tinh thần tôi cần thời gian chuẩn bị.”
“Không sao.” Tô Lục rất thoải mái mà vung tay, “Chờ sau khi kết thúc chuyển cũng được.”
Giản Phái không phản đối.
Trên thực tế, hắn cũng biết, nếu cô gái thần bí này thật sự là Thần Liệu sư, như thế tất nhiên không thiếu chút tiền tài. Huống chi, còn là một vị Thần Liệu sư thiên phú cấp S, chỉ cần đồng ý, vô số người sẽ nguyện ý cung phụng cô như tổ tiên. Sở dĩ nhận tiền, chẳng qua chỉ là tỏ thái độ “giao bạc đôi bên thoả thuận xong” mà thôi.
“A Phái!”
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị kéo ra, Ngụy Văn một đầu tóc đỏ vọt vào, nháy mắt khi nhìn thấy bạn tốt thì nhẹ nhàng thở ra, vô cùng không có hình tượng mà xoa xoa đầu: “Sau cậu lại chạy tới nơi này? Hại tôi tìm một hồi.”
“Xin lỗi.”
“Tôi không phải trách cậu! Ơ? Anh lại là ai?” Ngụy Văn nhìn về phía Thì Thần.
Thì Thần vẫn duy trì vẻ mặt lãnh diễm cao quý, trả lời: “Nhân viên tạm thời số 2.”
“……” Ngụy Văn sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, ông nội hắn rốt cuộc kiếm nơi nào một vị như đại gia làm nhân viên tạm thời thế này? Thật sự là càng ngày càng kỳ quái. Có điều, hắn nhìn về phía Tô Lục, “Cô này là giả bác sĩ tâm lý mà ông lão tìm đến, thế còn anh?”
Thì Thần lạnh như băng trả lời: “Mua một tặng một.”
Ngụy Văn: “……” Một người tặng kèm mà thôi kiêu ngạo cái gì! Không, không đúng, thân là hàng tặng kèm có cái gì mà kiêu ngạo!
Tô Lục không kiềm chế được mà muốn đỡ trán, gia hỏa này lại đùa giỡn cái gì? Rõ ràng là một con Husky ngáo ngơ thì không cần miễn cưỡng tỏ ra mình giống một con sói phương Bắc cô độc được chứ?
Giờ khắc này, cô cũng cảm thấy giống Giản Phái.
Hai người đều hơi đau dạ dày, vì sự tương phản kịch liệt trước sau của người nào đó.
“A Văn, chúng ta trở về thôi.”
“Hả?” Một câu này của Giản Phái khiến cho Ngụy Văn quên mất vừa rồi đang muốn xù lông, chỉ hỏi: “Không ngồi thêm một lát sao?”
“Không cần, ngày mai lại đến.”
“Ừ!…… Hả?”
Giản Phái đứng lên, lễ phép gật đầu với Tô Lục: “Như vậy tôi cáo từ trước…… Xin lỗi, xin hỏi tên họ của cô?” Hắn rất đắc dĩ, bởi vì phát hiện mình còn chưa biết họ tên đối phương. Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách hắn, lúc trước còn chưa nói hai câu, đã bị Dép xỏ ngón đánh hôn mê.
“Anh gọi tôi là Tô Lục là được rồi.” Tô Lục cũng đứng dậy vươn tay.
“Giản Phái.” Duỗi tay.
“Thì Thần.” Người nào đó yên lặng vươn móng vuốt, đặt trên hai bàn tay đang nắm lấy, dùng sức mà vỗ vỗ hai cái, cho nên rất nhanh hai tay bị buông ra.
Tô Lục: “……”
Giản Phái: “……”
Ngụy Văn cũng vươn tay, vỗ vỗ lên móng vuốt của Thì Thần: “Đây là phương thức bắt tay mới lưu hành sao?”
Hai người còn lại: “……” Tại sao chỉ có anh ta ở trạng thái khác người vậy?!
“Đúng rồi, A Phái, mặt cậu hình như lớn hơn một chút?”
“……”
“Không tin sao? Thật sự! Không tin tôi tìm cái gương cho cậu xem.”
“…… Có lẽ do vừa ngủ dậy.”
“Ồ, ra thế, tôi cũng thường xuyên ngủ dậy thấy mặt sưng vù…… HẢ???”
Tô Lục lại lần nữa xác định, thanh niên Ngụy Văn này tuyệt đối có quan hệ huyết thống với Ngụy lão.
Tuyệt – đối!!!
***
Mấy ngày tiếp theo, Giản Phái đúng hẹn đi đến cửa tiệm để “ngủ”, Ngụy Văn vẫn đi theo như cũ, tuy rằng anh ta rất nhiệt tình nói “tôi có thể ngủ cùng cậu!”, nhưng lại bị ông cụ nhà mình nhéo lỗ tai quăng ra ngoài.
Tục ngữ nói, lão mà bất tử là tặc.
Tới tuổi này như Ngụy lão, không khách khí mà nói, đủ để dùng xưng hô “lão tặc”. Ông đương nhiên nhìn ra một số chuyện, lại coi như không thấy, mỗi ngày chỉ lo bắt lấy vị “đại sư văn tự cổ đại” Thì Thần mà nghiên cứu tới nghiên cứu đi, trình độ lảm nhảm thật sự khiến Dép xỏ ngón cảm thấy xấu hổ.
Thời gian từng ngày trôi đi, lực lượng tinh thần của Giản Phái dần chuyển biến tốt đẹp.
Rất nhanh, mười hai ngày đã trôi qua.
Hôm nay, đúng là ngày Tô Lục phải chuyển nhà.
Đồ vật trong phòng đã sớm được đóng gói, phần lớn đều là của Tăng Tiểu Nhàn để lại, những đồ vật Tô Lục mua thêm ít đến mức có thể xem nhẹ. Sau khi nhờ Thanh Lưu liên hệ đến công ty chuyển nhà, cô tháo gỡ quản gia trí năng này, bỏ vào túi mang theo. Cuối cùng nhìn xung quanh phòng một lượt, xác định không để sót đồ vật gì, cô gật gật đầu. Trong lòng đột nhiên có loại cảm giác —— cuộc sống thuộc về Tăng Tiểu Nhàn đã kết thúc.
Hoặc nên nói, đã sớm kết thúc.
Cô gái ấy có lẽ hiện tại đã ở nơi nào đó bắt đầu một cuộc sống mới? Hy vọng lần này đừng ngốc nghếch như vậy nữa, ít nhất…… Trên giường đừng đặt nhiều đồ vật linh tinh nữa. Ngẫm lại, Tô Lục phát hiện ở mỗi một vị diện cô gặp được mỗi một người, lại có những cách chết khác nhau, đủ để tạo thành một quyển bách khoa toàn thư tuyệt đối không nên xuất bản.
Đặt lệnh cho người máy dọn dẹp tự động kiểm tra dọn dẹp lại phòng một lần cuối cùng, Tô Lục nhìn thời gian đã không sai biệt lắm, vì thế đứng lên, lệnh người máy ngừng động tác —— sau hôm nay, quyền hạn của cô với căn phòng này sẽ bị xóa sạch, đổi thành chủ nhân mới.
Một lát sau, chuông cửa vang lên.
Tô Lục mở cửa, tới quả nhiên là người máy chuyên dụng chuyển nhà, cô lui về phía sau vài bước, để người máy vươn cánh tay nhấc vài chiếc rương đã đóng gói của mình lên xe tải.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Tăng Tiểu Nhàn, hôm nay cô phải đi…… Sao lại là cô?”
Tô Lục quay đầu lại, người tới không phải Hứa Lam Lam còn có thể là ai?
“Ừ, phải đi.”
“…… Cái gì? Cô …… cô cô cô cô cô là Tăng Tiểu Nhàn?” Ngón tay Hứa Lam Lam run rẩy mà chỉ vào Tô Lục, trên mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Sao sao sao sao có thể?!”
Tô Lục cười buông tay: “Đối với người con gái hạ quyết tâm giảm béo mà nói, không có gì là không thể.”
“……”
“Một khi quyết tâm, chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi.”
“……”
Vỗ vỗ đầu vai cô gái còn đang sợ ngây người, Tô Lục cùng người máy chuyển nhà cùng nhau rời đi.
“Này!!!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi.
Tô Lục quay đầu, thấy Hứa Lam Lam đang cắn môi nhìn mình, một lát sau, cô gái hô to: “Những lời nói lúc trước, thật sự vô cùng xin lỗi! Tôi không nên nói cô như vậy!”
Im lặng mà nhìn nhau một lát sau.
Tô Lục gật gật đầu: “Tôi…… (thay cô ấy) nhận lời xin lỗi của cô.”
“…… Tạm biệt!”
“Tạm biệt.”
Mới nói dứt lời, Tô Lục phát hiện người nào đó âm thầm bay tới trước mặt mình, giống như đang che đậy cái gì. Cô nhướng mày ——
【 Làm gì thế? 】
“Tôi đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.” Thì Thần nhăn mặt, biểu tình vô cùng bối rối.
【 Ồ. 】
Tô Lục quay đầu, đối với bất luận vấn đề tự hỏi gì của hắn, cô đều không có hứng thú.
“…… Cô cho tôi một chút mặt mũi sẽ chết sao?”
【 Sẽ bị ầm ĩ chết. 】
“……”
Im lăng một lát, người nào đó kháng nghị: “Đây là kỳ thị! Kỳ thị giới tính trần trụi!”
【 Anh suy nghĩ nhiều quá. Không liên quan gì đến giới tính, tôi chỉ đơn thuần kỳ thị anh mà thôi. 】
“…… Này!” Không cần nói thẳng như vậy được không?! TAT
Dép xỏ ngón bị đả kính nghiêm trọng lơ lửng giữa không trung vẽ vòng tròn một hồi, rốt cuộc nhớ đến vấn đề ban đầu muốn hỏi, vì thế hắn ho nhẹ, thật cẩn thận hỏi: “Cái kia…… tôi muốn hỏi……”
【? 】
“Không phải cô thích nữ nhân chứ?”
【……】
【 Vì cái gì mà khiến anh đưa ra kết luận như vậy? 】
“Nếu không thì rất không hợp lý.” Thì Thần vuốt cằm, buồn rầu mà nói, “Đối mặt với tuyệt thế đại soái ca như tôi không chút thay đổi sắc mặt, nhưng đối với những em gái khác lại quan tâm săn sóc, không khoa học! Thế nào cũng cảm thấy mị lực của tôi lớn hơn bọn họ!”
【 Anh suy nghĩ quá nhiều. Không có quan hệ gì với giới tính, tôi chỉ đơn thuần không thích anh mà thôi. 】
“……” Người nào đó bị một đòn trúng tim, ngã xuống đất không dậy nổi!
Khi tới nhà mới, Giản Phái vẫn đứng đợi sẵn ở dưới lầu giống như lần trước. Đợi người máy chuyển nhà đưa toàn bộ vật phẩm vào trong phòng, hắn lấy ra quang não, đưa “Tăng Tiểu Nhàn” trở thành chủ nhà tạm thời, như vậy, Tô Lục có thể dùng thẻ thân phận để ra vào bất cứ lúc nào.
Rồi sau đó, thanh niên đứng dậy cầm lấy hành lý đã thu dọn sẵn, muốn rời đi. Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại nói: “Trong phòng có người máy dọn dẹp, đã lắp đặt sẵn trình tự, định kỳ sẽ tự động dọn dẹp phòng, nếu có yêu cầu, cô cũng cũng có thể tự thành lập trình tự cho phòng của mình, chỉ là……”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không động đến thiết trí của những phòng khác.”
“…… Ừ.” Giản Phái gật gật đầu, nắm chặt vali, cuối cùng nhìn chung quanh gian phòng một lượt. Lúc trước, mỗi khi hắn trở về, mẫu thân đều sẽ tiến đến cho hắn một cái ôm ấm áp, khi rời đi cũng như thế, mà hành lý cũng là do bà cẩn thận sắp xếp, bên trong là những bộ quần áo hắn mặc thoải mái nhất cùng với một ít thuốc và đồ ăn vặt lén nhét vào —— tuy rằng hắn đã sớm qua cái tuổi ăn những thứ này.
Có lẽ là ánh mắt đối phương thật quá mức lưu luyến, mơ hồ xúc động đến sợi dây thần kinh nào đó của Tô Lục, cô theo bản năng hỏi: “Có muốn ở lại ăn một bữa cơm hay không?”
“……”
“À, ý tôi là……”
“Được.”
Giản Phái cũng không biết vì sao mình lại đồng ý.
Có lẽ là bởi vì lần này trở về, mẹ hắn đã suy yếu đến mức không thể ngồi dậy, càng không thể làm các món ăn ngon miệng giống như dĩ vãng. Chuyện này trở thành tiếc nuối trong lòng hắn.
Giống như là trái tim bị đục một cái lỗ, máu chảy đầm đìa, có lẽ vĩnh viễn đều không thể khép lại. Tuy rằng theo thời gian, thỉnh thoảng sẽ quên mất sự tồn tại của nó, nhưng mỗi khi có gió thổi qua, sẽ vì lỗ hổng đó mà thấy lạnh.
Cho nên, khi không muốn lấp đi nó, lại vô thức muốn nó được lấp đầy.
Đối phương đều đã nói được, Tô Lục không thể đổi ý nói “thật ngại quá, thật ra tôi chỉ khách khí mà thôi” được? Cô đành phải nhận mệnh mà ngồi xổm xuống, mở ra cái rương chứa dụng cụ làm bếp, từ bên trong lấy ra một đống lớn đồ dùng trong bếp cùng với chén bồn.
“Tự cô làm?”
“Hả? Ừ.”
Tô Lục có thể hiểu vì sao đối phương nghi vấn, bởi vì xã hội này quá mức phát triển, người máy từ lâu đã thay thế nhân công cho các ngành nghề. Muốn ăn thứ gì, chỉ cần đặt ở trên mạng, bay trên trời, bơi dưới biển, thậm chí đồ ăn đặc sắc ngoại tinh cầu, trong vòng 30 phút sẽ giao hàng tận nhà, giao hàng quá thời gian còn có thể khiếu nại. Những người tự mình nấu đồ ăn càng ngày càng ít, khi Tô Lục đặt nguyên liệu nấu ăn trên mạng, đều phải đặt trên những trang web bán sỉ, vì một số chỗ cũng có bán lẻ, chỉ là giá cả đắt hơn chút.
Nhưng Giản Phái không chỉ tò mò ở một chuyện này.
Là một chủ nhà, hắn đương nhiên phải hiểu biết một chút về khách thuê, ngoại trừ trải qua một quá trình giảm béo thần kỳ, hắn không ngờ rằng, cô gái ở phòng phúc lợi lại lựa chọn tự làm đồ ăn, bởi vì nếu so sánh giá cả rõ ràng tự mua nguyên liệu nấu ăn sẽ tốn kém hơn. Huống chi không phải tay nghề của mỗi người đều có thể so sánh với máy móc điều chế thức ăn. “Cực khổ làm, kết quả còn không ngon bằng máy móc làm ra, cần gì lãng phí thời gian và tiền tài?” —— rất nhiều người ban đầu cũng muốn tự mình làm, nhưng sau khi rút ra được kết luận như vậy liền từ bỏ. Tay nghề nấu ăn yêu cầu luyện tập lâu dài, không có khả năng một lần là thành công, đối bọn họ mà nói thời gian này có thể làm rất nhiều chuyện khác.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hiện tại đầu bếp cũng trở thành một nghề nghiệp khan hiếm, ngoại trừ một số gia đình sẽ thuê đầu bếp phục vụ riêng, cho nên người lựa chọn đi con đường này không nhiều lắm.
Có điều……
Giản Phái lại nghĩ, có lẽ chính là vì nguyên nhân như thế, lúc trước cô nàng mới…… Khụ!
Thân là một nhân sĩ lễ độ, hắn ngăn cản mình nghĩ đến loại chuyện thất lễ này.
Có lẽ là vì dời đi lực chú ý, hắn nhẹ giọng nói: “Đồ vật trong phòng bếp cô có thể tùy ý sử dụng.”
“Có thể chứ?”
“Đương nhiên.” Giản Phái gật đầu, “Mẹ tôi nói, mấy thứ này nếu không thường xuyên sử dụng, sẽ rỉ sắt.” Tuy rằng xét trên phương diện chất liệu mà nói, chúng không có khả năng này. Nhưng hắn biết, mẹ hắn nói không chỉ là hàm nghĩa trên mặt chữ.
“Vậy tôi cũng không khách khí.” Tô Lục không phản đối, ngay sau đó, cô lấy từ trong rương ra một ít nguyên liệu nấu ăn lúc trước chưa dùng hết, chuẩn bị đưa vào trong phòng bếp.
“Để tôi.” Giản Phái đi lên trước, chủ động ôm lấy cái rương.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
“Anh có thứ gì không thể ăn không?”
“Không có.”
“Thích khẩu vị gì?”
“Không có khẩu vị gì đặc biệt.”
“Cay thì sao? Có thể ăn không?”
“Có thể.”
“Đồ ngọt?”
“Có thể.”
“Chua?”
“Có thể.”
“…… Mẹ của anh khi nấu cơm nhất định cảm thấy rất bớt việc.” Thật là một đứa bé ngoan không kén ăn!
Giản Phái hơi giật mình một chút, cười nói: “Bà ấy cũng từng nói như vậy.” Bởi vì hắn và cha đều không kén ăn.
Giản Phái mỉm cười, giống như nắng sớm làm tan băng, khiến Tô Lục thấy hơi sửng sốt. Cô chớp chớp mắt, thầm nghĩ trong lòng: Người không thích cười khi cười thật là đẹp.
Nếu đối phương không có ý kiến gì, cô cũng cũng mặc kệ, dù sao cũng không tính làm bữa tiệc lớn gì, cơm nhà mà thôi, tiết kiệm sức lực và thời gian.
“Được rồi, anh có thể ngồi ở phòng khách……”
“Tôi có thể hỗ trợ cắt rau.”
“……” Tô Lục nhìn vẻ khẩn cầu mơ hồ trong mắt đối phương, trong lòng bừng tỉnh, gia hỏa này không phải là muốn dùng phương pháp này để lần nữa trải nghiệm cảm giác khi mẹ hắn vẫn còn đó chứ? Từ từ, nói như vậy nhân vật cô đóng vai bây giờ là…… mẹ anh ta? Thật là muốn dùng cái chảo đập vào đầu hắn?
~*~
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng em gái trở thành mẹ, còn…… Thì Thần ca ca có nỗ lực trở nên lãnh diễm cao quý như thế nào cũng không thể thành công, nên từ bỏ đi……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook