Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay
Chương 36: Đạt thành tâm nguyện

Vừa nghe Dép xỏ ngón nói xong, ông cụ hết sức kinh hoàng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trừng to mắt, không thể tin được nhìn về phía thanh niên: “Cậu… là Đại Sư về văn tự cổ đại?!”

Thì Thần: “…”

Tô Lục: “…”

“Ôi, thật sự là xấu hổ.” Ông cụ vóc người nhỏ bé thở dài, “Thật ra khắc cửa xong, ta cũng mời riêng một Đại Sư văn tự cổ đến xem xét, kết quả ông ta nói với ta —— ta bị lừa. Có điều, ta nghĩ dù sao cũng không nhiều người biết, cho nên vẫn để như vậy, vốn định coi như cho mình một bài học. Lại không ngờ… Ôi! Xấu hổ, thật sự xấu hổ.” Nói đến đây, ông tỉnh táo lại, “Có điều cũng không phí công mời Đại Sư kia một chuyến, áo choàng trên người ta đây, chính là phỏng theo kiểu dáng áo của Đại Sư kia để làm. Thế nào? Có phải rất có phong cách cổ xưa?”

Tô Lục: “…” Theo ý nghĩa nào đó mà nói, quần áo của ông lão quả thật giống trường bào mà đàn ông thời dân quốc thường mặc, chỉ là… màu sắc và hoa văn có chút kỳ lạ?

“Màu áo này của ta cũng có lai lịch lắm đấy.” Ông lão đắc ý khoe khoang, “Nghe nói thời đại ấy màu tím đứng đầu, sau đó là màu vàng có quyền đại biểu, màu đỏ dùng để trừ tà, ta dùng ba màu này kết hợp với nhau để may quần áo! Lại nhìn đồ án hình rồng ở trước ngực và sau lưng này, là rồng đó! Có biết không? Đại Sư nói, người xưa thường tự xưng mình là ‘con cháu của rồng’, có thể thấy được nó là tổ tông của chúng ta, các ngươi đã nghe những lời này chưa?”

Thì Thần bóp trán, giọng điệu suy yếu nói: “Nghe rồi…”

“Ha ha, tốt lắm! Tốt lắm!”

“Nhưng, chưa từng nghe nói chúng ta là con cháu của rồng bọc thép…”

Đáng tiếc, những lời này đối phương không nghe được.

Nếu Dép xỏ ngón còn có thể miễn cưỡng giữ vững tinh thần mà tiếp lời, vậy cảm xúc duy nhất của Tô Lục chính là —— không có lời nào để nói. Cô vốn tưởng người như Thì Thần đã là cực hạn, không ngờ người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Vậy công việc này…

“Xin lỗi, đột nhiên cháu nhớ ra còn có việc.” Quyết đoán rút lui.

“Đừng!” Ông lão dùng tốc độ vô cùng không phù hợp với độ tuổi bước vọt tới sau lưng Tô Lục, mạnh mẽ kéo cô lại.

Từ khi Thiên Võng phát triển đến nay, rất nhiều người già sau khi về hưu không có việc gì thường xuyên đến nơi đây giết thời gian, trên đường còn có không thiếu hội sở mở ra mục đích phục vụ bọn họ.

Đương nhiên, có thể tĩnh dưỡng, nhưng muốn biến trở lại thời trẻ để nói chuyện yêu đương là không thể nào. Người trong Thiên Võng có thể thay đổi bề ngoài, lại vẫn trong phạm vi khống chế. Ông lão sáu mươi tuổi có thể biến trẻ hơn một chút, ví dụ như trên dưới năm mươi, lại tuyệt đối không thể biến thành soái ca hai ba mươi tuổi, và ngược lại.

“Cháu không học tâm lý, không biết gì việc chuyện này.”

“Không sao, không phải ta đã chuẩn bị giấy chứng nhận rồi đó thôi?” Ông lão lấy thẻ chứng nhận trong tay Tô Lục, chỉ chỉ vào một vị trí bỏ trống ở bên trên, “Điền tên của cháu lên đây là được, khách hàng bình thường nhìn thấy có giấy chứng nhận là an tâm rồi, sẽ không hỏi thăm số hiệu của giấy chứng nhận rồi đi kiểm tra!”

“…”

“Tiền lương cũng có thể thương lượng, cháu thấy bao nhiêu là phủ hợp?” Lập tức, ông lão báo ra một con số có thể nói là cao.

Tô Lục rất quyết đoán lắc đầu: “Không.”

“Gấp hai!”

“Không.”

“… Gấp ba, không thể cao hơn được!”

“Cháu cự tuyệt.” Tiền tài dĩ nhiên là hấp dẫn, nhưng Tô Lục vẫn kiên định nhét giấy tờ trở lại tay đối phương, “Xin lỗi, cháu không giúp được.”

“… Vì sao?”

“Cháu không tin trên đời có chuyện tốt như vậy.” Muốn lấy về, trước phải cho đi. Mà hiện tại những thứ lấy về đã vượt xa phạm vi lợi ích bình thường, sớm hay muộn cũng sẽ bị lấy đi, nói không chừng bản thân còn bởi vậy mà mất nhiều hơn đươc.

Ông lão lã chã rơi lệ: “Cháu nhẫn tâm cự tuyệt một người già xin sự giúp đỡ như vậy sao?”

“Nếu ông không nói rõ mọi chuyện, cháu chỉ có thể làm như vậy.”

“…” Lão nhân càng khóc lớn hơn, “Mệnh của ta thật khổ! Người trẻ tuổi bây giờ đều không có sự đồng cảm như vậy sao?”

“Cửa hàng này nằm ở một con phố đông đúc, lại không có một người khách, cháu nghĩ, rất nhiều người biết nơi này đã hoặc đang hoặc sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần hỏi thăm một chút là có được đáp án.” Tô Lục bình tĩnh nói, “Nếu ông chịu nói thật, chúng ta còn có thể đàm phán, nhưng nếu ông dựa vào tuổi tác mà ép cháu đi vào khuôn khổ, như vậy cháu chỉ có thể nói xin lỗi.”

Ông lão nghe xong, ngây người.

Một lát sau, mới thở dài, buông bàn tay đang ngăn lại Tô Lục: “Thật xin lỗi, tiểu cô nương, là ta làm quá mức.” Nói rồi, ông lắc đầu, “Lớn tuổi rồi còn làm ra chuyện như vậy, mất mặt. Các ngươi đi đi, à đúng rồi, các ngươi có thể lấy ở trong tiệm một đồ vật, coi như quà xin lỗi.” Dứt lời, ông lại thở dài, “Dù sao cũng không mở nổi nữa.”

“Đến cùng là có chuyện gì?” Dép xỏ ngón trời sinh đầy tính hiếu kỳ hỏi, nhìn có vẻ rất hứng thú với chuyện của ông lão, Tô Lục cũng quyết định nghe một chút —— dù sao trong Thiên Võng có tên gia hỏa này, sẽ tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.

“Dù sao mọi người đều biết … Cũng được, để ta kể cho các ngươi.” Ông lão khoát tay áo, chỉ vào bộ bàn ghế bên cạnh, “Ngồi xuống đây đi.”

Sau khi hai bên yên vị, ông lão rót cho mỗi người một ly trà —— tuy rằng văn hóa cổ đại ở Lam tinh không được truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng loại đồ uống dân quốc này tới nay vẫn thịnh hành toàn bộ vũ trụ.

Trong Thiên Võng có nhiều loại ẩm thực, tuy rằng ăn vào không đem lại cảm giác chắc bụng cho thân thể thật, nhưng lấp đi dục vọng của miệng lưỡi vẫn được. Những nguyên vật liệu này đều thuộc về Thiên Võng, hoặc nói cách khác, khi Thiên Võng mới hình thành, nó vốn không có phồn vinh như bây giờ, mà giống như mảnh đất hoang, trải qua vô số cố gắng, mới có bộ dạng như ngày hôm nay.

Khi thăm dò mọi người phát hiện ra một chuyện làm cho người ta kinh sợ, đó là, địa hình của nó mô phỏng thế giới hiện thực, không sai chút nào. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nó được gọi là “Thế giới thứ hai”. Hiện nay, phàm là những tinh cầu được phát hiện trong vũ trụ, ở Thiên Võng đã bị những thế lực cường đại phân chia chiếm cứ, cấu thành những mối quan hệ rắc rối khó gỡ.

“Trà này tốt lắm, nếm thử xem.”

Tô Lục nhìn chăm chú nước trà màu xanh biếc trong tay, đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói.

【 Không vấn đề gì, có thể uống. 】

Tay cô chỉ hơi run một chút, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, vừa giơ chén lên thưởng thức, vừa thử tìm cách đối thoại.

【 Ở trong này có thể nói sao? 】

【 Đây là vận dụng lực lượng tinh thần. 】

Dép xỏ ngón giải thích ——

【 Lúc trước khi ở trong không gian Vị Diện tôi có thể giao tiếp với cô, là thông qua quan hệ giữ Vị Diện mẹ và các Vị Diện con, tự sáng tạo ra con đường nối liền tư duy, hiện tại, dùng lực lượng tinh thần của hai chúng ta, so với lúc trước bớt được bao nhiêu việc, về sau cứ làm như thế này! 】

【 Cho hỏi chút. 】

【 Cái gì cái gì? Cứ việc hỏi, tôi biết đều nói cho cô. 】

【 Làm thế nào để chặn được anh. 】 Có lẽ vì lúc trước kết nối tư duy để trao đổi hao tổn sức lực, cho nên gia hỏa này chỉ ngẫu nhiên mới chen ngang, về sau nếu thường xuyên có thể kết nối, không phải cô sẽ đau đầu chết sao?

【… 】TAT

“Sao vậy? Hương vị không ngon à?” Ông lão kỳ quái nhìn vẻ mặt của thanh niên đột nhiên trở nên bi thương, kỳ quái hỏi.

“Không…” Thì Thần che mặt, “Hương vị quá tốt, cháu cảm động lắm…”

Lão nhân dựng thẳng ngón cái: “Ha ha, biết hàng lắm, nào, thêm một ly nữa!”

“Vâng vâng, cạn!”

“Cạn!”

Tô Lục: “…” Lấy trà thay rượu, hai người này có vẻ vô cùng ăn ý. Đợi chút, cảm giác này… Tô Lục kinh ngạc phát hiện, theo dòng nước trôi vào bụng, tinh thần lực giống như bị ảnh hưởng. Ảo giác sao? Tô Lục lập tức uống thêm một ngụm, quả nhiên, không phải ảo giác.

Giống như cảm giác được khác thường của cô, Dép xỏ ngón “Ha ha” nở nụ cười: “Có điều, nước trà dùng để khôi phục lực lượng tinh thần như thế này mà tùy tiện uống thật sự không có vấn đề gì sao? Quá lãng phí.”

“Tiểu huynh đệ có kiến thức.” Lão nhân lại dựng thẳng ngón cái, lập tức thở dài: “Có điều, ai biết mấy ngày nữa tiệm này có thể mở cửa được hay không, uống xong đóng cửa, thêm chén nữa!”

【 Khôi phục lực lượng tinh thần? 】

【 Ừ, mỗi lần rèn luyện xong, đều cần một khoảng thời gian để tinh thần hồi phục lại trạng thái cao nhất, nước trà này có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục. 】

Tô Lục nhớ trước đây Dép xỏ ngón quả thật đã nói qua về chuyện này.

Bất kể ai, mỗi lần tiến vào Thiên Võng đều sẽ sao chép trạng thái ở hiện thực, thân thể giả lập của Trí giả sẽ có được lực lượng tinh thân của nguyên thân, mà thân thể giả lập của Võ giả sẽ có lực lượng như thân thể thật. Khác nhau ở chỗ, Trí giả có thể ở trong này rèn luyện lực lượng tinh thần, mà Võ giả khi tiến vào đây lại không thể rèn luyện thân thể ở hiện thực. Đương nhiên, bình thường bọn họ sẽ tham gia các loại hình thi đấu, tích lũy kinh nghiệm đối địch —— phương thức chiến đấu khác tạm không nói đến, cho dù là đấu đến chết, nhiều lắm cũng chỉ là tinh thần hao tổn mà bị ném ra khỏi Thiên Võng, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiến vào nữa mà thôi. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng xuất hiện một vài trường hợp ngoài ý muốn, ví dụ như một số người bởi vậy mà trở nên ngốc nghếch hoặc nặng nhất là tử vong.

So tài giữa Trí giả cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nhưng bất luận thế nào, so với chiến đấu trong hiện thực, tính an toàn cao hơn rất nhiều, cũng có thể tìm được nhiều đối thủ thích hợp với mình.

Cho nên rất nhiều người lựa chọn chiến đấu trong Thiên Võng.

Đồng dạng, một số đồ ăn ở nơi này có thể sinh ra ảnh hưởng với tinh thần của Trí giả, nhưng lại không dùng được cho Võ giả, bởi vì thân thể bọn họ không thể tiến vào thế giới này.

Loại trà mà Tô Lục uống chính là một loại trong đó, tuy rằng trân quý, lại không phải tốt nhất, bởi vì chỉ có tác dụng tăng tốc độ khôi phục mà thôi, không thể gia tăng lực lượng tinh thần.

Có điều Thì Thần nói với cô, theo thời gian trôi qua tinh thần của cô sẽ chậm rãi được đề cao, cho nên hoàn toàn không cần sử dụng mấy thứ này.

“Cửa hàng vì sao không thể tiếp tục mở cửa?” Dép xỏ ngón rất hiếu kỳ hỏi, “Dưới sự giám thị của Thiên Võng, hẳn không phải nguyên nhân do có người gây bất lợi đúng không?”

“Ôi! Nếu người nọ biết được thân phận thực của ta thì sao?”

“…”

Lão nhân tức giận nói: “Khi uống rượu ta vô ý khoe khoang với tên gia hỏa kia rằng bệnh gì cũng có thể trị, kết quả, hắn đánh cược với ta, mang một người khách đến, nếu ta trị không được, phải đóng cửa tiệm này.”

“Nếu đã mở cửa hàng, xem bệnh có lẽ không phải nói chơi.”

“Nhưng ta cũng không có giấy chứng nhận.”

Thì Thần: “…”

Tô Lục: “…”

Cho nên nói, cửa hàng đóng cửa có vẻ tốt hơn đó?!

Giống như nghe được tiếng lòng của hai người, ông cụ đỏ mặt lên, ho nhẹ nói: “Bình thường ta không xem bệnh cho khách.” Nói xong vội giải thích, “Vốn tiệm này có vài người bạn già của ta, trong hiện thực trước khi về hưu bọn họ quả thật làm nghề này. Đáng tiếc, sau khi uống rượu ta lỡ miệng nói không cần bọn họ hỗ trợ nữa, sau đó tên khốn kiếp kia lừa mấy người bọn họ đi du lịch, để lại một mình lão già này, mấy hôm nay ta đều đóng cửa không nhận khách, không dám hại người hại mình.”

Tô Lục gật gật đầu, tạm hiểu được đại khái mọi chuyện, hỏi: “Vậy vì sao phải tuyển nhân viên?”

“Khụ khụ.” Ông lão nhăn nhó nói: “Theo như đánh cuộc, nếu ta không trị được bệnh, sẽ phải đóng cửa, đồng thời ta không thể cự tuyệt vị khách kia vào cửa tiệm. Cho nên… Nếu ta không ở đây thì sao?”

“Ý của ông là?”

“Vị khách kia đến một lần không được, chắc sẽ không đến nữa, cho nên…”

“Ông muốn tìm một người gánh trách nhiệm?” Dép xỏ ngón sờ cằm, “Quả nhiên gian… Khụ, túc trí đa mưu.”

“Quá khen.” Ông lão “ha ha” cười, “Đáng trách, cái tên tiểu tử thối kia sau khi nghĩ đến việc này, cho nên thả tiếng gió trong giới y sư không cho ai giúp đỡ ta, bởi vậy qua rất nhiều ngày cũng không ai nhận lời mời, sau đó… các ngươi đến.”

Tô Lục nghi hoặc hỏi: “Không phải viết là người thường cũng được tuyển sao?”

“Ha ha, những người khác cũng không tin chuyện này.”

Tô Lục: “…”

Thì Thần đột nhiên nói: “Cháu nghe nói, không có giấy chứng nhận mà tham gia công tác là bi kịch, nghiêm trọng nhất thậm chí có thể bị Thiên Võng trục xuất vĩnh viễn.”

“Ta không định hại các cháu đâu.” Ông lão vội vàng nói, “Người đến xem bệnh cũng coi như người quen của ta, nhất định sẽ không gây phiền toái với các cháu, cho dù phát hiện dùng giấy chứng nhận giả cũng tuyệt đối không báo lại, hơn nữa giấy là ta nhờ người làm giả, nếu báo ta cũng sẽ bị trục xuất, cho nên khẳng định nó sẽ không làm như vậy.” Tuy rằng tất cả các khả năng đều nghĩ đến chu toàn, đáng tiếc mấy ngày nay hoàn toàn không có ai tới cửa, chẳng thể giải thích với ai. Hơn nữa, ông càng không thể ngông nghênh lôi kéo người trên đường, như vậy rất mất mặt. Cho nên khi phát hiện hai người tới cửa cảm động rơi lệ đầy mặt.

Kể đến đây, Tô Lục đã hiểu hết mọi chuyện, nếu đoán không lầm, người đánh cược với ông lão, tám phần không phải kẻ thù, mà càng có thể là con cháu trong nhà? Nếu không khi ông lão nhắc đến đã không có cảm giác thân mật như thế. Nhưng chỉ là một cuộc “tranh hơn thua” giữa trưởng bối và hậu bối, mà có thể khiến cho tất cả bác sĩ tâm lý trong giới không dám nhận lời mời, nhà này rốt cuộc có lai lịch gì?

Đúng lúc này, Thì Thần lại hỏi: “Cho dù nói thế nào ông cũng đã mở cửa tiệm điều trị bệnh tâm lý lâu như vậy, bệnh bình thường cũng hiểu biết chứ?”

“Vấn đề là đứa trẻ kia… Khụ, ý ta là bệnh của vị khách này không bình thường. Hắn cũng đã từng đi khám ở rất nhiều nơi, đáng tiếc đều không có hiệu quả.”

“Ồ?”

Qua lời kể của ông lão, Tô Lục phát hiện bệnh của vị khách này quả nhiên kỳ lạ —— bệnh mất ngủ.

Trong một lần công tác, hắn vì tập trung tinh lực cho nên bảy ngày bảy đêm không ngủ, đến khi công việc kết thúc, lại phát hiện làm cách nào cũng không ngủ được nữa, cho dù mỏi mệt vô cùng.

Tô Lục hỏi: “Thôi miên cũng vô dụng sao?”

Ông lão lắc đầu: “Vô dụng.” Ông lão dừng một chút, nói tiếp: “Lực lượng tinh thần cả hắn là cấp S, hiện trong giới y sư tâm lý học, không ai có thể thôi miên hắn.”

“Dùng võ lực thì sao?” Thì Thần thường xuyên bị đánh tỏ vẻ rất hiểu chuyện này, “Từ sau lưng dùng lang nha bổng đánh hắn ngất đi.”

Lão nhân: “…” Kẻ này đến tột cùng là làm gì? Ông lão lập tức lắc đầu, “Vô dụng, tố chất thân thể của hắn tuy rằng không phải S, cũng đạt tới A, cho nên muốn đánh hắn ngất xỉu phải dùng sức lực rất lớn. Nhưng dù vậy, hôn mê qua đi, hắn sẽ lập tức tỉnh lại, tiêm thuốc cũng thế. Hơn nữa, phương pháp tuy rằng có tác dụng đi vào giấc ngủ ngắn hạn, lại không thể thường xuyên sử dụng.” Rất hại thân thể.

“Thật đúng là bệnh kỳ quái.”

“Ôi.” Ông lão thở dài, “Đứa trẻ kia rất tốt. Tuy rằng không biết nguyên nhân và phương pháp trị bệnh, nhưng ta thấy nếu tiếp tục như thế hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đáng tiếc …”

【 Em gái, thấy thế nào? 】

Nghe giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu, Tô Lục có thể cảm nhận được trong câu nói của hắn chưa hết ý.

【 Anh có biện pháp điều trị loại bệnh này? 】

【 Nghiêm túc mà nói đây không phải bệnh, mà là lực lượng tinh thần bị hao tổn. Khi làm việc nhất định hắn đã vượt qua hạn chế sử dụng của lực lượng tinh thần, chỉ có Trí giả ngang cấp thậm chí phải cao hơn mới có thể trị liệu, đương nhiên, quan trọng nhất phải hiểu được phương pháp điều trị. 】

【 Thì ra là như vậy. 】

【 Đây là cơ hội rèn luyện không tệ, thực tế khảo nghiệm đối với lực khống chế tinh thần, thế nào, có muốn thử một lần hay không? 】

【 Anh xác định sẽ không khiến đối phương trở nên ngu ngốc? 】

【… Coi như tôi cầu xin cô, thỉnh thoảng tin tôi một lần được không? 】QAQ

【 Được. 】

【… 】 Hạnh phúc đến quá đột ngột, người nào đó không dám tin!

【 Làm xong vụ này, phí sinh hoạt sẽ không cần lo lắng nữa. 】

【… Em gái quả nhiên là đại vương. 】

【 Câm miệng. 】

Vì thế, trong ánh mắt vui sướng của ông lão, hai người chính thức tiếp nhận công việc ủy thác này, để tỏ lòng cảm ơn, thậm chí còn chuyển toàn bộ số tiền đã đáp ứng cho Tô Lục, thoạt nhìn giống như hoàn toàn không lo lắng bọn họ chạy trốn.

Dép xỏ ngón hỏi nguyên nhân, ông lão cười ha ha: “Đường đường Đại Sư văn tự cổ đại, sao có thể để ý chút tiền ấy?”

“…”

“Đúng rồi, Đại Sư, có thể viết giúp ta mấy bức tranh chữ không? Giá cả tùy cháu!”

“Được ạ, viết một câu đối được không? Thiên Vương đóng lão hổ, bảo tháp trấn rùa đen…”

“Hay! Nghe rất có khí phách, mau viết mau viết!”

Tô Lục cảm thấy, hình như vừa phát hiện ra một phương pháp kiếm tiền vô cùng dễ dàng, chờ giải quyết xong mọi chuyện ở thế giới hiện thực có lẽ nên cân nhắc vấn đề này. Suy nghĩ một chút, đem Thiên điểm vừa nhận được thông qua khu giao dịch của Thiên Võng, đổi thành tiền trong thế giới hiện thực —— Lam tinh tệ. Giao dịch thông qua Thiên Võng tuy rằng không thu lời nhiều như khi trực tiếp giao dịch, nhưng ít nhất đảm bảo được tính an toàn. Có điều cũng vì lý do an toàn, cô chỉ đổi một phần nhỏ.

Có lẽ sẽ chẳng ai để ý đến tài khoản của Tăng Tiểu Nhàn, nhưng “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất”, tài khoản đột nhiên nhiều ra một số tiền lớn không phải là chuyện dễ giải thích, cho dù là kiếm ở Thiên Võng, một người cả thể chất và tinh thần đều là D có thể kiếm được việc gì mà có số tiền lớn như vậy?

Sau khi đổi xong, Tô Lục nhìn Dép xỏ ngón và ông lão “trò chuyện với nhau thật vui”, cho nên tự mình thoát khỏi Thiên Võng trước, thông qua Thanh Lưu tìm tin tức về nhà ở.

Dưới tình huống bình thường, bởi vì khế ước, tên gia hỏa này không thể cách cô quá xa. Nhưng Thiên Võng có vẻ là một hoàn cảnh đặc thù, hắn có thể một mình đi dạo, mà cô thoát ra ngoài cũng không bị kéo theo. Chuyện này có chút kỳ quái, Tô Lục cũng không biết vì sao, có điều lỗ tai được yên tĩnh một chút cũng không phải chuyện xấu.

Nhà ở với Tô Lục mà nói không có yêu cầu gì cao, khu vực an toàn, không đến mức hoang vu, tiền thuê hợp lý là được. Sau khi xem một số tin tức cho thuê nhà, cuối cùng Tô Lục cũng chọn được một gian phòng hợp ý, càng tốt hơn là, cách nơi này không xa. Chủ nhân phòng giới thiệu rất chi tiết, không chỉ cung cấp ảnh chụp cụ thể, bên dưới còn ghi chú mời người thuê tự mình đến xem xét. Tô Lục nghĩ một chút, để lại lời nhắn, rất nhanh nhận được phản hồi của đối phương, hai bên hẹn thời gian.

Từ khi Tô Lục tới đây đã nhiều ngày như vậy vẫn chưa ra ngoài, cái gì cũng đặt trên mạng rồi đưa hàng đến tận cửa. Thiên Võng dù sao cũng không thể thay thế hiện thực, đến thế giới này rồi thỉnh thoảng đi ra ngoài hít thở không khí cũng không tệ.

Hiện tại đúng là mùa hạ, Tô Lục mặc một chiếc váy thắt đai đơn giản màu xanh nhạt thêm đôi giày xăng ̣đan màu trắng, tuy rằng bản nhân cô thích mặc quần hơi, có điều với khí chất của Tăng Tiểu Nhàn mà nói, thích hợp nhất là mặc váy. Tô Lục đứng trước gương, nhanh chóng buộc gọn mái tóc lên cao. Nghĩ một chút, cúi người cột thêm chiếc dây bạc có những chiếc lục lạc nhỏ lên cổ chân trái.

Tuy rằng khi ở trong nhà thường xuyên không chú ý ăn mặc, nhưng có lẽ bởi vì từng ngày nhìn thân thể này lột xác, Tô Lục ngẫu nhiên cảm thấy —— đây là “Tác phẩm nghệ thuật” mà cô tự tay điêu khắc ra, cho nên rất có hứng thú trang điểm cho nó.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, cô đeo một chiếc túi con xinh xắn ra khỏi cửa.

Mới đi chưa được hai bước, người nào đó đã trở về.

【 Sao có thể bỏ lại tôi như vậy… 】 Không còn gì nghi ngờ, vừa ra khỏi nhà, hắn rốt cục bị kéo trở lại, đến lúc này mới phát hiện mình vừa rồi bị “vứt bỏ”.

Oán niệm trong giọng nói khiến cho cả hành lang trở nên âm u.

Không thèm để ý đến gia hỏa này, Tô Lục rất nhanh rời khỏi tòa nhà, thật sự mà nói, tiểu khu này tuy rằng chỉ là khu phúc lợi, nhưng quy hoạch không tệ. Ngoại trừ các công trình thuận tiện, bên trong và bên ngoài đều có nơi để mọi người nghỉ chân, thậm chí còn có một thư viện cỡ nhỏ —— tuy rằng sách này thông qua quang não có thể xem được, nhưng cho dù khoa kỹ thuật phát triển đến trình độ nào, tất cả mọi người vẫn cho rằng cảm giác đặc thù khi đọc sách giấy cho dù thế nào cũng không thay thế được.

Theo như trí nhớ với bản đồ, Tô Lục rất nhanh đi đến cửa ra của tòa nhà, đột nhiên nghe được vài câu đối thoại như sau ——

“Lam Lam, gần đây hình như không thấy Tăng Tiểu Nhàn.”

“… Hình như thế.”

“Sẽ không phải bị đả kích bởi lời nói lúc trước của cậu chứ?”

“… Khi nó ở viện phúc lợi thường xuyên bị người khác nói như vậy, đâu có thấy bị đả kích gì, hay là xảy ra chuyện gì?”

“Chắc không đâu? Nếu không sẽ có thông báo.”

“Cũng phải.”

Lam Lam?

Tô Lục dừng lại bước chân, nhìn về phía hai thiếu nữ đang đi dạo cách đó không xa, suy nghĩ một chút, lập tức đi tới. Nhìn thẳng vào nữ hài tóc dài dáng người thấp hơn: “Hứa Lam Lam.” Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thân là “Tăng Tiểu Nhàn” cô phải khẳng định mà không được mang giọng nghi vấn.

“… Là tôi, cô là?”

Tô Lục mỉm cười, hỏi một vấn đề khiến đối phương rất kinh ngạc: “Cô cảm thấy, tôi có gầy không?”

“… Hả?” Hứa Lam Lam sửng sốt, đây, đây là vấn đề gì vậy? Yên lặng nhìn dáng người của cô gái trước mặt, thật sự là đẹp, nhưng cũng không cần như vậy vừa gặp người đã khoe khoang vậy chứ, thật sự là quá… A?

Trước khi nữ hài nói ra lời phản bác, Tô Lục đột nhiên bước về phía trước một bước, duỗi tay nắm lấy cằm người trước mặt, ghé sát mặt lại.

Hứa Lam Lam sợ ngây người liên tục lui về phía sau, lắp bắp nói: “Cô… cô cô cô làm cái gì thế?” Rất nhanh, phía sau đã bị bồn hoa chặn lại, không còn nơi để lùi.

Tô Lục lại hỏi: “Tôi nói —— cô cảm giác tôi gầy không?”

“… Gầy gầy gầy!” Không ngoài dự đoán của Tô Lục, nữ hài nóng lòng thoát khỏi loại tình huống này đỏ mặt hô.

“Rất tốt.” Tô Lục vừa lòng gật đầu, lập tức đưa ra vấn đề thứ hai, “Cô cảm thấy, tôi có xinh đẹp không?”

“…” Hứa Lam Lam nhìn thẳng vào đối phương ở dưới ánh mặt trời long lanh như sóng nước, nhìn kỹ mới thấy là đôi mắt cực kỳ thâm thúy, mặt càng thêm đỏ, hơn nửa ngày mới yếu ớt nói, “Xinh, xinh đẹp.”

“Đứa bé ngoan.” Tô Lục dời bàn tay từ cằm, chọc chọc vào gò má đỏ ửng, sau đó thu tay lại, xoay người rời đi.

Rất tốt, tâm nguyện của Tăng Tiểu Nhàn đã đạt được.

Hứa Lam Lam: “…” Rốt, rốt cuộc là tình huống gì thế này? Tuy rằng đối phương hình như không làm chuyện gì quá phận với mình, nhưng cảm giác “bội tình bạc nghĩa” và mất mát này rốt cuộc là thế nào?! QAQ

__Hết chương 36__

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương