Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay
-
Chương 24: Ước hẹn của chúng ta
Tất cả mọi chuyện của khu dân cư cứ như vậy dần dần đi vào quỹ đạo.
Trong lúc đó, trải qua vài lần bị tang thi tấn công, cũng vài lần phát sinh “phản động” quy mô nhỏ, nhưng rất nhanh đều bị mọi người dẹp xuống.
Thu đi đông tới, cuối mười hai tháng, một trận tuyết lớn khiến khu dân cư nhỏ bao trùm một tầng tân trang màu bạc. Những người lúc trước ra bên ngoài thăm dò cũng đã trở về, tuyết rơi không thích hợp để tiến hành công việc này, tuy rằng nó sẽ khiến động tác của tang thi chậm lại, nhưng đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy của con người, hơn nữa tang thi không sợ lạnh, mà con người thì có. Không mặc quần áo dày rất dễ dàng bị tổn thương do giá rét, mà một khi mặc vào, lại rất khó sử dụng vũ khí linh hoạt như lúc trước.
Vật tư trong trấn cũng không thiếu, cho nên mọi người đều phát động phong trào “ngồi trong nhà”. Đương nhiên, công tác canh gác vẫn được cắt cử đủ người, không một chút lười biếng.
“Thật tốt quá.” Nhìn chăm chú vào những đứa bé đang chơi ném cầu tuyết vui vẻ cười nói ở ngoài cửa, Diệp Huyên cảm khái từ tận đáy lòng.
“Ừ.”
“Tiểu Lục.”
“Sao thế?”
“Hình như tôi đã hiểu được chính mình đang cố gắng vì cái gì.” Không phải vì lý do cao thượng như cứu vớt thế giới. Thế giới này có lẽ thật sự sẽ trở nên tồi tệ, nhưng chỉ cần cảnh tượng này còn tồn tại, nó vẫn sẽ tốt đẹp, vẫn đáng giá bảo vệ, nên vì nó mà cố gắng.
“Chuyện này rất tốt.” Tô Lục ngồi xổm người xuống bốc một nắm tuyết to, dùng lực nặn thành một quả cầu, “Xem ra có người thầy giáo như Đồng Hoa cũng không tệ.”
“Không chỉ có hắn, cô cũng dạy tôi rất nhiều điều.”
“Hết hy vọng đi, có nói như vậy tôi cũng sẽ không khen cô.”
“…” Diệp Huyên dường như không còn lời nào để nói trong chốc lát, rồi lại mở miệng, “Tiểu Lục, có thể… không đi được không?” Là chủ nhân của thân thể, Diệp Huyên có thể cảm giác được, sắp đến lúc biết ly, có lẽ ngay sau đó, có lẽ vào lúc này.
“Vì sao?”
“Có cô ở bên cạnh, cho dù thế nào tôi cũng sẽ không lạc đường.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định, “Bởi vì cô nhất định sẽ mắng tỉnh tôi.”
“Cô bị M sao*?”
*‘M’ trích từ cụm S-M, hiểu nôm na S là những người thích hành hạ người khác, còn M là những người thích bị người khác hành hạ.
“Hả?”
“Không bị tôi mắng sẽ không thoải mái.”
“…” Không có chuyện như vậy mà. Không, không đúng, hình như có một chút, nhưng mà…
“Con người ta đâu dễ dàng lạc đường như vậy.” Tô Lục đứng lên, đem quả cầu tuyết ném ra ngoài, “Chỉ cần bên cạnh cô có những người khác, trước khi cô lạc lối nhất định sẽ kéo cô trở về.”
“Nhưng… bọn họ không phải là cô…”
Nghe giọng nói có chút mất mát của em gái Diệp, Tô Lục thở dài: “Ngốc quá, không cần tùy tiện để tâm những chuyện vụn vặt!”
“… Xin lỗi.”
“Hơn nữa, suốt ngày nhìn cô, thẩm mỹ của tôi sẽ trở nên vặn vẹo.”
“…” Sao có thể như vậy…
“Biết không? Từng ngày từng ngày chờ đợi tóc dài, sẽ cảm thấy nó hoàn toàn không dài thêm chút nào, nhưng nếu một thời gian không chú ý, thì một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra nó thật dài —— hiện tại chúng ta thuộc về vế trước.”
“Ý nói là…” Giọng nói của Diệp Huyên đột nhiên trở nên có tinh thần, “Cô còn có thể trở về?” Đến cô khi “tóc dài”.
“Ai biết được.”
“… Đây là đáp án kiểu gì?”
“Có điều, có người nói với tôi, chỉ cần trong lòng có hy vọng, cuối cùng sẽ gặp nhau ở một góc nào đó của thế giới —— cô miễn cưỡng dùng nó để an ủi mình đi.”
“…” Nửa câu đầu thì cảm động đến nửa câu sau hoàn toàn bay đi là thế nào?
“Cô nương ngốc, nếu không có hy vọng, sao có thể sinh tồn được trong thế giới này?”
“… Ừ, nói cũng đúng.” Diệp Huyên nghĩ nghĩ, cuối cùng thoải mái nở nụ cười, “Tôi hi vọng thế giới càng ngày càng trở nên tốt đẹp, cũng hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp lại. Trước khi thực hiện được những điều này, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng sống sót.”
“Tốt.” Tô Lục vừa nói, vừa ra đóng cửa đi ra bên ngoài.
“Này? Cô muốn đi nơi nào?”
“Nếu phải đi, đương nhiên tôi cũng muốn thực hiện kỳ vọng của mình.”
“Hả?”
“Đến tìm tên gia hỏa đáng ghét kia đánh cho một trận!”
“…” Bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu hận thù đây?
Có điều, cô không trực tiếp đi tìm Dụ Ngôn, ngược lại đi đến kho vũ khí trước, khi đi vào, không chút bất ngờ nào phát hiện Cố Thích phụ trách nơi này, đang ngồi ở trên ghế, tiếp nhận ánh sáng từ ngoài cửa sổ, bảo dưỡng cung nỏ của mình.
Đã quen với tính cách của đối phương Tô Lục im lặng đi qua, ngồi xuống đối diện hắn, cầm lấy món vũ khí mà một thời gian rồi cô chưa sử dụng, cũng bắt đầu học người nào đó lau chùi —— đây đều là tự tay người ta dạy cô.
Thần sắc của cô rất chuyên chú, hơn một giờ đồng hồ thoáng cái trôi qua.
Khi Tô Lục ngừng tay vỗ về lưỡi dao, ngoài ý muốn phát hiện thanh niên đối diện không biết khi nào cũng đã dừng động tác, đang chăm chú nhìn cô.
“Sư phự, tôi làm cũng không tệ lắm đúng không?” Trong tổ ba người, quan hệ của cô và Dụ Ngôn là kém nhất, thích nhất bắt nạt Đồng Hoa, quan hệ bình thường là với Cố Thích luôn trầm mặc ít lời, hai người dường như chưa từng xảy ra tranh chấp. Theo tính cách mà nói, Tô Lục thích nhất chính là loại này.
“Ừ.”
Tô Lục cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu.
“Phải thường xuyên làm, nếu không sẽ quên.”
Vẻ mặt của cô hơi kinh ngạc, không biết có phải đối phương đã nhận ra được điều gì hay không, cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ gật gật đầu: “Yên tâm, sẽ không quên. Đúng rồi, hỏi anh một chuyện.”
“?”
“Muốn đánh được tên gia hỏa Dụ Ngôn, phải xuống tay như thế nào mới tốt?” Tuy rằng thật sự rất muốn làm chuyện này, nhưng thực đáng tiếc cho tới bây giờ thành tích thắng là bằng 0.
“…”
Đương nhiên, Tô Lục chỉ thuận miệng hỏi, cũng không trông cậy đối phương sẽ thật sự nói cái gì. Dù sao người ta đâu thể trơ mắt nhìn bạn tốt của mình bị đánh. Nhưng mà, ngoài dự kiến của Tô Lục, khi cô đứng lên chuẩn bị rời đi, Cố Thích lại nói một câu.
Tô Lục nghe xong kinh hãi: “Anh thật ti bỉ.”
“…”
“Không ngờ nam nhân nghiêm túc như anh lại cất giấu suy nghĩ đáng khinh như thế.”
“…”
“Có điều nể mặt anh đã nói cho tôi biết chuyện này.” Tô Lục hơi cúi người, cười vỗ vỗ đầu vai thanh niên, “Tôi sẽ thay anh giữ bí mật.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Khi đi tới cửa, phía sau lại truyền đến một câu ——
“Tạm biệt.”
Bước chân của Tô Lục dừng dừng lại, không biết lời này là tùy tiện, hay là hắn thật sự đã phát hiện cái gì, có điều, cho dù phát hiện ra chuyện gì thì đã sao? Tô Lục đưa lưng về phía người nọ, nâng tay lên: “Tạm biệt!”
Ngay sau đó, cô đi tìm Dụ Ngôn, đánh nhau.
Đương nhiên, chuyện này đối với Tô Lục không có gì là khó, muốn đạt được phải trải qua vài trình tự: Tìm hắn —— nói chuyện với hắn —— thu phục hắn!
Vì vậy, khi hai người đứng ở trên mặt tuyết dầy chuẩn bị cho trận quyết đấu, Dụ Ngôn chỉ dùng đao, mà Tô Lục trừ còn sử dụng thêm cả cung nỏ, kết cục không cần phải nghi ngờ, người sau vẫn thất bại. Chỉ là, lần này tình huống dường như có chút nghiêm trọng, cô nằm đổ trên tuyết, không nhúc nhích.
Thanh niên cười lạnh, đi qua đạp trên bụng cô gái, lay lay: “Đừng giả chết!”
“…”
Thanh niên hơi nhíu mày, đao lớn trong tay cắm vào trong bao, sau đó dùng vỏ đao vỗ vỗ lên hai má tái nhợt của Tô Lục: “Ngu ngốc?”
“…”
Thanh niên nhanh chóng buông đao, ngồi xổm xuống xem xét tình huống của Tô Lục, đúng lúc này, một thanh đao lạnh lẽo kề sát lên cổ hắn, cô gái vốn đang nhắm mắt không nhúc nhích đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, nào có bộ dáng suy yếu lúc nãy.
“… Cô giở trò!” Khuôn mặt Dụ Ngôn nháy mắt đen xì.
“Ha ha, chính mình ngốc thì đừng trách người khác.” Tô Lục vui vẻ huýt sáo, Cố Thích nói không sai, muốn đánh bại tên gia hỏa này chỉ có thể đánh bất ngờ… khụ khụ, gọi cách khác là “chơi xấu”.
“Ti bỉ!”
“Tôi thích, anh làm gì được?”
“…”
“Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?” Thanh niên nhướn mày, hắn không tin cô dám dùng đao này cứa cổ hắn.
“Tôi đương nhiên biết anh không sợ, tôi cũng không dám cắt cổ anh, nhưng…” Tô Lục hơi cười rộ lên, cười đến vô cùng hòa ái ân cần, “Mũi tên trong tay tôi rất dễ bắn lệch, anh phải cẩn thận một chút.”
Dụ Ngôn yên lặng cúi đầu, quả nhiên phát hiện Tô Lục đang dùng cung nỏ đặt ở vị trí xấu hổ của hắn. Dụ Ngôn cắn răng: “Dời đi.”
“Anh nói dời tôi lập tức dời, chẳng phải rất mất mặt sao?” Lần này đến lượt Tô Lục nhướn mày, cô bỏ đi thanh đao đang đặt trên cổ đối phương, dùng nó vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Mau nhận thua, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“… Cô dám!”
“Có gì không dám? Dù sao dị năng của tôi là chữa khỏi, đánh nát nó… có lẽ có thể trị liệu được?”
“… Vô sỉ!”
“Ha ha, bây giờ mới biết sao?” Từ ngày đầu tiên quen biết tên gia hỏa này, hắn luôn dùng vũ lực để đàn áp cô, bây giờ sắp phải đi, thế nào cô cũng phải thắng một lần, nếu không “đi không sáng mắt”!
“Cô có phải nữ nhân không đó?”
“Đương nhiên, nhưng lát nữa anh còn là nam nhân hay không… Tôi không biết.”
“…”
“Mau nhận thua!”
“…”
“Lúc trước tôi nhận thua nhiều lần như vậy, bây giờ anh nhận thua một lần cũng sẽ không mất miếng thịt nào, mau lên.”
“…”
“5, 4, 3…”
Rốt cục, trước giây đếm ngược cuối cùng, Tô Lục nghe được người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Tôi nhận thua”, tuy rằng giọng nói nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi buông đao và cung tên, Tô Lục nở nụ cười: “Đây là lần cuối cùng rồi.”
Vẻ mặt đang chuẩn bị bạo phát của người nào đó đột nhiên đọng lại: “Cô có ý gì?”
Mà Tô Lục lại thừa dịp hắn sửng sốt, cầm lấy vũ khí chạy đi.
“Đứng lại! Nói cho rõ ràng!”
“Anh nói dừng tôi phải dừng, anh bảo nói tôi phải nói, như thế không phải rất mất mặt sao?”
“…”
Một đường chạy như điên, em gái Diệp Huyên lệ rơi đầy mặt: “Cô muốn hại chết tôi sao?”
“An tâm, hắn chỉ thích gây sự với tôi, sẽ không ra tay với cô.”
“… Mỗi ngày đều bị người ta trừng mắt nhìn, cảm giác cũng không dễ chịu.”
“Cô cứ coi như hắn đang sùng bái mình, mỗi ngày đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô.”
“… Cứ để hắn hận tôi đi!”
Dụ Ngôn khốn khổ, cứ như vậy bị hai người con gái đồng thời ghét bỏ.
“A Huyên? Chạy cái gì thế? Lại đánh nhau với Dụ Ngôn hả?”
“Biết rồi còn hỏi cái gì?” Tô Lục dừng bước chân lại, nhìn chăm chú vào người thanh niên đang nặn người tuyết, “Cần giúp một tay không?”
“… Thật ra là muốn đem tôi làm tấm chắn đúng không?” Không dưới một lần, cô ném hắn đến trước mặt Dụ Ngôn đang nổi giận đùng đùng.
“Không muốn thì tôi sẽ đi.”
“Đợi chút, tôi đồng ý là được chứ gì? Mau tới hỗ trợ.” Vẻ mặt Đồng Hoa đau khổ, tiếp tục ngồi trên đất xoa xoa người tuyết.
Tô Lục lại gần cúi người xuống, cũng học hắn bắt đầu xoa.
Chỉ chốc lát sau, một quả cầu tuyết lớn được hoàn thành, hai người cùng nhau dùng lực nâng nó, đặt lên một quả cầu tuyết khác đã được chuẩn bị trước, một người tuyết đơn sơ cứ như vậy được hình thành, còn lại chỉ là điểm thêm một số chi tiết.
“Đồng Hoa.”
“Cái gì?” Thanh niên đang cầm nhánh cây cắm vào người tuyết theo bản năng trả lời.
“Tôi phải đi.”
“…”
Một chút sơ ý, toàn bộ nhánh cây chọc thủng thân thể của người tuyết, thanh niên lại không để ý điều này, vẻ mặt ngạc nhiên xoay người lại: “Cô nói cái gì?”
“Anh đã nghe được.”
“… Vì sao? Cô đã nói, sẽ không đi.”
“Diệp Huyên sẽ không đi, nhưng tôi sẽ đi.” Không thể không thừa nhận, tại thế giới này, cô tín nhiệm nhất chính là người thanh niên trước mắt, cho dù là linh hồn Diệp Huyên cùng tồn tại trong một cơ thể cũng không hơn, điều này thật kỳ diệu, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể tín nhiệm một người như vậy.
Nhưng hắn xứng đáng, cho nên cô lựa chọn nói sự thật.
“Cô không phải là… Chẳng lẽ…”
Một trận gió lớn từ phương bắc bỗng nhiên thổi đến.
Tiếng gió rít quấn đi lời nói của cô gái.
Cho đến tận khi tiếng gió dừng lại, từng mảnh từng mảnh tuyết trắng từ không trung rơi xuống, cô vươn tay, nắm lấy một bông hoa tuyết nhẹ nhàng xinh đẹp, nhưng không mở miệng nữa.
Thanh niên cũng nắm chặt hai tay cúi đầu không nói.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn, ngưng đọng lại giống như nước hồ mùa này.
Sau một hồi, có người mở miệng.
“Có thể gặp lại không?”
“Có lẽ.”
“Thật không?”
Sau một khoảng ngắn ngủi trầm mặc, hắn lại mở miệng, nói: “Chuyện nghiên cứu thuốc giải độc ở phương bắc đã có chút tin vui.”
Tô Lục hơi giật mình, gật đầu trả lời: “Như thế thật sự là quá tốt.”
“Ừ, tất cả đều đang chuyển biến tốt đẹp, tôi cũng sẽ vì thế mà cố gắng, cho nên…” Hắn ngẩng đầu, giữa đầy trời hoa tuyết, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, vươn tay ra: “Hẹn ước đi —— lần sau gặp lại, nhất định sẽ để cô nhìn thấy một thế giới tốt đẹp hơn.”
Tô Lục nở nụ cười, nâng tay lên.
Nhưng ngay một giây khi đầu ngón tay chạm nhau, tay cô bỗng nhiên dừng lại, lập tức buông thõng xuống.
Trong chớp mắt này, một bông hoa tuyết lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay thanh niên, nhưng những sự vật mĩ lệ thường không thể lâu dài, rất nhanh liền hóa thành một giọt sương trong suốt lại lạnh lẽo, hơi nghiêng trong tay rồi trượt xuống.
Đồng Hoa ngốc ngốc nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của mình, lại lập tức ngẩng đầu, giống như muốn xác định điều gì, nhưng chỉ thấy trên mặt Diệp Huyên tràn đầy nước mắt: “Cô ấy… đi rồi…” Khi nói chuyện, giọng nói nghẹn ngào thất lạc.
“…”
Ước hẹn này, rốt cuộc không đạt được.
Trong lúc đó, trải qua vài lần bị tang thi tấn công, cũng vài lần phát sinh “phản động” quy mô nhỏ, nhưng rất nhanh đều bị mọi người dẹp xuống.
Thu đi đông tới, cuối mười hai tháng, một trận tuyết lớn khiến khu dân cư nhỏ bao trùm một tầng tân trang màu bạc. Những người lúc trước ra bên ngoài thăm dò cũng đã trở về, tuyết rơi không thích hợp để tiến hành công việc này, tuy rằng nó sẽ khiến động tác của tang thi chậm lại, nhưng đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy của con người, hơn nữa tang thi không sợ lạnh, mà con người thì có. Không mặc quần áo dày rất dễ dàng bị tổn thương do giá rét, mà một khi mặc vào, lại rất khó sử dụng vũ khí linh hoạt như lúc trước.
Vật tư trong trấn cũng không thiếu, cho nên mọi người đều phát động phong trào “ngồi trong nhà”. Đương nhiên, công tác canh gác vẫn được cắt cử đủ người, không một chút lười biếng.
“Thật tốt quá.” Nhìn chăm chú vào những đứa bé đang chơi ném cầu tuyết vui vẻ cười nói ở ngoài cửa, Diệp Huyên cảm khái từ tận đáy lòng.
“Ừ.”
“Tiểu Lục.”
“Sao thế?”
“Hình như tôi đã hiểu được chính mình đang cố gắng vì cái gì.” Không phải vì lý do cao thượng như cứu vớt thế giới. Thế giới này có lẽ thật sự sẽ trở nên tồi tệ, nhưng chỉ cần cảnh tượng này còn tồn tại, nó vẫn sẽ tốt đẹp, vẫn đáng giá bảo vệ, nên vì nó mà cố gắng.
“Chuyện này rất tốt.” Tô Lục ngồi xổm người xuống bốc một nắm tuyết to, dùng lực nặn thành một quả cầu, “Xem ra có người thầy giáo như Đồng Hoa cũng không tệ.”
“Không chỉ có hắn, cô cũng dạy tôi rất nhiều điều.”
“Hết hy vọng đi, có nói như vậy tôi cũng sẽ không khen cô.”
“…” Diệp Huyên dường như không còn lời nào để nói trong chốc lát, rồi lại mở miệng, “Tiểu Lục, có thể… không đi được không?” Là chủ nhân của thân thể, Diệp Huyên có thể cảm giác được, sắp đến lúc biết ly, có lẽ ngay sau đó, có lẽ vào lúc này.
“Vì sao?”
“Có cô ở bên cạnh, cho dù thế nào tôi cũng sẽ không lạc đường.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định, “Bởi vì cô nhất định sẽ mắng tỉnh tôi.”
“Cô bị M sao*?”
*‘M’ trích từ cụm S-M, hiểu nôm na S là những người thích hành hạ người khác, còn M là những người thích bị người khác hành hạ.
“Hả?”
“Không bị tôi mắng sẽ không thoải mái.”
“…” Không có chuyện như vậy mà. Không, không đúng, hình như có một chút, nhưng mà…
“Con người ta đâu dễ dàng lạc đường như vậy.” Tô Lục đứng lên, đem quả cầu tuyết ném ra ngoài, “Chỉ cần bên cạnh cô có những người khác, trước khi cô lạc lối nhất định sẽ kéo cô trở về.”
“Nhưng… bọn họ không phải là cô…”
Nghe giọng nói có chút mất mát của em gái Diệp, Tô Lục thở dài: “Ngốc quá, không cần tùy tiện để tâm những chuyện vụn vặt!”
“… Xin lỗi.”
“Hơn nữa, suốt ngày nhìn cô, thẩm mỹ của tôi sẽ trở nên vặn vẹo.”
“…” Sao có thể như vậy…
“Biết không? Từng ngày từng ngày chờ đợi tóc dài, sẽ cảm thấy nó hoàn toàn không dài thêm chút nào, nhưng nếu một thời gian không chú ý, thì một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra nó thật dài —— hiện tại chúng ta thuộc về vế trước.”
“Ý nói là…” Giọng nói của Diệp Huyên đột nhiên trở nên có tinh thần, “Cô còn có thể trở về?” Đến cô khi “tóc dài”.
“Ai biết được.”
“… Đây là đáp án kiểu gì?”
“Có điều, có người nói với tôi, chỉ cần trong lòng có hy vọng, cuối cùng sẽ gặp nhau ở một góc nào đó của thế giới —— cô miễn cưỡng dùng nó để an ủi mình đi.”
“…” Nửa câu đầu thì cảm động đến nửa câu sau hoàn toàn bay đi là thế nào?
“Cô nương ngốc, nếu không có hy vọng, sao có thể sinh tồn được trong thế giới này?”
“… Ừ, nói cũng đúng.” Diệp Huyên nghĩ nghĩ, cuối cùng thoải mái nở nụ cười, “Tôi hi vọng thế giới càng ngày càng trở nên tốt đẹp, cũng hy vọng chúng ta còn cơ hội gặp lại. Trước khi thực hiện được những điều này, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng sống sót.”
“Tốt.” Tô Lục vừa nói, vừa ra đóng cửa đi ra bên ngoài.
“Này? Cô muốn đi nơi nào?”
“Nếu phải đi, đương nhiên tôi cũng muốn thực hiện kỳ vọng của mình.”
“Hả?”
“Đến tìm tên gia hỏa đáng ghét kia đánh cho một trận!”
“…” Bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu hận thù đây?
Có điều, cô không trực tiếp đi tìm Dụ Ngôn, ngược lại đi đến kho vũ khí trước, khi đi vào, không chút bất ngờ nào phát hiện Cố Thích phụ trách nơi này, đang ngồi ở trên ghế, tiếp nhận ánh sáng từ ngoài cửa sổ, bảo dưỡng cung nỏ của mình.
Đã quen với tính cách của đối phương Tô Lục im lặng đi qua, ngồi xuống đối diện hắn, cầm lấy món vũ khí mà một thời gian rồi cô chưa sử dụng, cũng bắt đầu học người nào đó lau chùi —— đây đều là tự tay người ta dạy cô.
Thần sắc của cô rất chuyên chú, hơn một giờ đồng hồ thoáng cái trôi qua.
Khi Tô Lục ngừng tay vỗ về lưỡi dao, ngoài ý muốn phát hiện thanh niên đối diện không biết khi nào cũng đã dừng động tác, đang chăm chú nhìn cô.
“Sư phự, tôi làm cũng không tệ lắm đúng không?” Trong tổ ba người, quan hệ của cô và Dụ Ngôn là kém nhất, thích nhất bắt nạt Đồng Hoa, quan hệ bình thường là với Cố Thích luôn trầm mặc ít lời, hai người dường như chưa từng xảy ra tranh chấp. Theo tính cách mà nói, Tô Lục thích nhất chính là loại này.
“Ừ.”
Tô Lục cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu.
“Phải thường xuyên làm, nếu không sẽ quên.”
Vẻ mặt của cô hơi kinh ngạc, không biết có phải đối phương đã nhận ra được điều gì hay không, cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ gật gật đầu: “Yên tâm, sẽ không quên. Đúng rồi, hỏi anh một chuyện.”
“?”
“Muốn đánh được tên gia hỏa Dụ Ngôn, phải xuống tay như thế nào mới tốt?” Tuy rằng thật sự rất muốn làm chuyện này, nhưng thực đáng tiếc cho tới bây giờ thành tích thắng là bằng 0.
“…”
Đương nhiên, Tô Lục chỉ thuận miệng hỏi, cũng không trông cậy đối phương sẽ thật sự nói cái gì. Dù sao người ta đâu thể trơ mắt nhìn bạn tốt của mình bị đánh. Nhưng mà, ngoài dự kiến của Tô Lục, khi cô đứng lên chuẩn bị rời đi, Cố Thích lại nói một câu.
Tô Lục nghe xong kinh hãi: “Anh thật ti bỉ.”
“…”
“Không ngờ nam nhân nghiêm túc như anh lại cất giấu suy nghĩ đáng khinh như thế.”
“…”
“Có điều nể mặt anh đã nói cho tôi biết chuyện này.” Tô Lục hơi cúi người, cười vỗ vỗ đầu vai thanh niên, “Tôi sẽ thay anh giữ bí mật.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Khi đi tới cửa, phía sau lại truyền đến một câu ——
“Tạm biệt.”
Bước chân của Tô Lục dừng dừng lại, không biết lời này là tùy tiện, hay là hắn thật sự đã phát hiện cái gì, có điều, cho dù phát hiện ra chuyện gì thì đã sao? Tô Lục đưa lưng về phía người nọ, nâng tay lên: “Tạm biệt!”
Ngay sau đó, cô đi tìm Dụ Ngôn, đánh nhau.
Đương nhiên, chuyện này đối với Tô Lục không có gì là khó, muốn đạt được phải trải qua vài trình tự: Tìm hắn —— nói chuyện với hắn —— thu phục hắn!
Vì vậy, khi hai người đứng ở trên mặt tuyết dầy chuẩn bị cho trận quyết đấu, Dụ Ngôn chỉ dùng đao, mà Tô Lục trừ còn sử dụng thêm cả cung nỏ, kết cục không cần phải nghi ngờ, người sau vẫn thất bại. Chỉ là, lần này tình huống dường như có chút nghiêm trọng, cô nằm đổ trên tuyết, không nhúc nhích.
Thanh niên cười lạnh, đi qua đạp trên bụng cô gái, lay lay: “Đừng giả chết!”
“…”
Thanh niên hơi nhíu mày, đao lớn trong tay cắm vào trong bao, sau đó dùng vỏ đao vỗ vỗ lên hai má tái nhợt của Tô Lục: “Ngu ngốc?”
“…”
Thanh niên nhanh chóng buông đao, ngồi xổm xuống xem xét tình huống của Tô Lục, đúng lúc này, một thanh đao lạnh lẽo kề sát lên cổ hắn, cô gái vốn đang nhắm mắt không nhúc nhích đột nhiên nhếch môi nở nụ cười, nào có bộ dáng suy yếu lúc nãy.
“… Cô giở trò!” Khuôn mặt Dụ Ngôn nháy mắt đen xì.
“Ha ha, chính mình ngốc thì đừng trách người khác.” Tô Lục vui vẻ huýt sáo, Cố Thích nói không sai, muốn đánh bại tên gia hỏa này chỉ có thể đánh bất ngờ… khụ khụ, gọi cách khác là “chơi xấu”.
“Ti bỉ!”
“Tôi thích, anh làm gì được?”
“…”
“Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao?” Thanh niên nhướn mày, hắn không tin cô dám dùng đao này cứa cổ hắn.
“Tôi đương nhiên biết anh không sợ, tôi cũng không dám cắt cổ anh, nhưng…” Tô Lục hơi cười rộ lên, cười đến vô cùng hòa ái ân cần, “Mũi tên trong tay tôi rất dễ bắn lệch, anh phải cẩn thận một chút.”
Dụ Ngôn yên lặng cúi đầu, quả nhiên phát hiện Tô Lục đang dùng cung nỏ đặt ở vị trí xấu hổ của hắn. Dụ Ngôn cắn răng: “Dời đi.”
“Anh nói dời tôi lập tức dời, chẳng phải rất mất mặt sao?” Lần này đến lượt Tô Lục nhướn mày, cô bỏ đi thanh đao đang đặt trên cổ đối phương, dùng nó vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Mau nhận thua, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“… Cô dám!”
“Có gì không dám? Dù sao dị năng của tôi là chữa khỏi, đánh nát nó… có lẽ có thể trị liệu được?”
“… Vô sỉ!”
“Ha ha, bây giờ mới biết sao?” Từ ngày đầu tiên quen biết tên gia hỏa này, hắn luôn dùng vũ lực để đàn áp cô, bây giờ sắp phải đi, thế nào cô cũng phải thắng một lần, nếu không “đi không sáng mắt”!
“Cô có phải nữ nhân không đó?”
“Đương nhiên, nhưng lát nữa anh còn là nam nhân hay không… Tôi không biết.”
“…”
“Mau nhận thua!”
“…”
“Lúc trước tôi nhận thua nhiều lần như vậy, bây giờ anh nhận thua một lần cũng sẽ không mất miếng thịt nào, mau lên.”
“…”
“5, 4, 3…”
Rốt cục, trước giây đếm ngược cuối cùng, Tô Lục nghe được người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Tôi nhận thua”, tuy rằng giọng nói nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi buông đao và cung tên, Tô Lục nở nụ cười: “Đây là lần cuối cùng rồi.”
Vẻ mặt đang chuẩn bị bạo phát của người nào đó đột nhiên đọng lại: “Cô có ý gì?”
Mà Tô Lục lại thừa dịp hắn sửng sốt, cầm lấy vũ khí chạy đi.
“Đứng lại! Nói cho rõ ràng!”
“Anh nói dừng tôi phải dừng, anh bảo nói tôi phải nói, như thế không phải rất mất mặt sao?”
“…”
Một đường chạy như điên, em gái Diệp Huyên lệ rơi đầy mặt: “Cô muốn hại chết tôi sao?”
“An tâm, hắn chỉ thích gây sự với tôi, sẽ không ra tay với cô.”
“… Mỗi ngày đều bị người ta trừng mắt nhìn, cảm giác cũng không dễ chịu.”
“Cô cứ coi như hắn đang sùng bái mình, mỗi ngày đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô.”
“… Cứ để hắn hận tôi đi!”
Dụ Ngôn khốn khổ, cứ như vậy bị hai người con gái đồng thời ghét bỏ.
“A Huyên? Chạy cái gì thế? Lại đánh nhau với Dụ Ngôn hả?”
“Biết rồi còn hỏi cái gì?” Tô Lục dừng bước chân lại, nhìn chăm chú vào người thanh niên đang nặn người tuyết, “Cần giúp một tay không?”
“… Thật ra là muốn đem tôi làm tấm chắn đúng không?” Không dưới một lần, cô ném hắn đến trước mặt Dụ Ngôn đang nổi giận đùng đùng.
“Không muốn thì tôi sẽ đi.”
“Đợi chút, tôi đồng ý là được chứ gì? Mau tới hỗ trợ.” Vẻ mặt Đồng Hoa đau khổ, tiếp tục ngồi trên đất xoa xoa người tuyết.
Tô Lục lại gần cúi người xuống, cũng học hắn bắt đầu xoa.
Chỉ chốc lát sau, một quả cầu tuyết lớn được hoàn thành, hai người cùng nhau dùng lực nâng nó, đặt lên một quả cầu tuyết khác đã được chuẩn bị trước, một người tuyết đơn sơ cứ như vậy được hình thành, còn lại chỉ là điểm thêm một số chi tiết.
“Đồng Hoa.”
“Cái gì?” Thanh niên đang cầm nhánh cây cắm vào người tuyết theo bản năng trả lời.
“Tôi phải đi.”
“…”
Một chút sơ ý, toàn bộ nhánh cây chọc thủng thân thể của người tuyết, thanh niên lại không để ý điều này, vẻ mặt ngạc nhiên xoay người lại: “Cô nói cái gì?”
“Anh đã nghe được.”
“… Vì sao? Cô đã nói, sẽ không đi.”
“Diệp Huyên sẽ không đi, nhưng tôi sẽ đi.” Không thể không thừa nhận, tại thế giới này, cô tín nhiệm nhất chính là người thanh niên trước mắt, cho dù là linh hồn Diệp Huyên cùng tồn tại trong một cơ thể cũng không hơn, điều này thật kỳ diệu, cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể tín nhiệm một người như vậy.
Nhưng hắn xứng đáng, cho nên cô lựa chọn nói sự thật.
“Cô không phải là… Chẳng lẽ…”
Một trận gió lớn từ phương bắc bỗng nhiên thổi đến.
Tiếng gió rít quấn đi lời nói của cô gái.
Cho đến tận khi tiếng gió dừng lại, từng mảnh từng mảnh tuyết trắng từ không trung rơi xuống, cô vươn tay, nắm lấy một bông hoa tuyết nhẹ nhàng xinh đẹp, nhưng không mở miệng nữa.
Thanh niên cũng nắm chặt hai tay cúi đầu không nói.
Không khí trong khoảng thời gian ngắn, ngưng đọng lại giống như nước hồ mùa này.
Sau một hồi, có người mở miệng.
“Có thể gặp lại không?”
“Có lẽ.”
“Thật không?”
Sau một khoảng ngắn ngủi trầm mặc, hắn lại mở miệng, nói: “Chuyện nghiên cứu thuốc giải độc ở phương bắc đã có chút tin vui.”
Tô Lục hơi giật mình, gật đầu trả lời: “Như thế thật sự là quá tốt.”
“Ừ, tất cả đều đang chuyển biến tốt đẹp, tôi cũng sẽ vì thế mà cố gắng, cho nên…” Hắn ngẩng đầu, giữa đầy trời hoa tuyết, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, vươn tay ra: “Hẹn ước đi —— lần sau gặp lại, nhất định sẽ để cô nhìn thấy một thế giới tốt đẹp hơn.”
Tô Lục nở nụ cười, nâng tay lên.
Nhưng ngay một giây khi đầu ngón tay chạm nhau, tay cô bỗng nhiên dừng lại, lập tức buông thõng xuống.
Trong chớp mắt này, một bông hoa tuyết lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay thanh niên, nhưng những sự vật mĩ lệ thường không thể lâu dài, rất nhanh liền hóa thành một giọt sương trong suốt lại lạnh lẽo, hơi nghiêng trong tay rồi trượt xuống.
Đồng Hoa ngốc ngốc nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của mình, lại lập tức ngẩng đầu, giống như muốn xác định điều gì, nhưng chỉ thấy trên mặt Diệp Huyên tràn đầy nước mắt: “Cô ấy… đi rồi…” Khi nói chuyện, giọng nói nghẹn ngào thất lạc.
“…”
Ước hẹn này, rốt cuộc không đạt được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook