Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 73 Mối Duyên Vương Vấn (5)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 73 - Mối Duyên Vương Vấn (5)


 

[Dịch giả, hiệu đính: Lili]

 

Chàaaaaa~!

 

Quá phấn khích, Enya gầm lên và đập vào ngực như một con thú linh trưởng. Sự náo động của cô ấy khiến Jin ngạc nhiên, khiến cậu cũng phải lùi lại phía sau. Còn rồng giám hộ của cô ấy thì thở dài ngao ngán.

 

Pặc!

 

Enya nắm lấy hai tay Jin và cúi chào. Đầu cô ấy hạ thấp tới nỗi gần chạm đất, điều này trông giống như là lễ lạy vậy.

 

“Rất vui được gặp ngài, Đại Nhân Jin! Tôi là Enya!”

 

“Mhm… Rất vui được gặp cô, Enya.”

 

"Kyaaaaa~!"

 

'Thiệt tình.'

 

Jin chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này. Đến cả Beradin Zipfel toàn năng và vĩ đại cũng không thể nhận được nhiều sự ngưỡng mộ từ một người hâm mộ đến thế này.

 

"Vậy ra đây là "hâm mộ" ư?"

 

Trông giống như một tín đồ đang đối chất với vị thần của họ vậy. Enya - người vẫn đang thu mình trên mặt đất - hình như đã bắt đầu lẩm bẩm vài lời cầu nguyện.

 

Ngực Jin như muốn nổ tung vì xấu hổ.

 

Một cô gái với ước mơ được gặp một 'vị thần', có lẽ đây là điều mà Jin sẽ không bao giờ thực sự hiểu nổi. Có lẽ là bởi vì cậu ấy chưa từng trải qua cảm giác phấn khích kiểu này.

 

“…Hồi cô ấy trở thành khế chủ của Olta nó vẫn chưa đến mức này.”

 

Quikantel thở dài lần nữa.

 

Khi Thần Thời gian chọn cô ấy, Enya chỉ thốt mỗi một câu 'Oa.' Còn bây giờ cô ấy đang nhảy xung quanh như một con chó phấn khích, điều này khiến Quikantel thực lòng thất vọng.

 

'Thế nên tôi mới nói bảo Đại Nhân Olta cứ chọn hoàng tộc đi!'

 

Một cảnh tượng không có bất kỳ sự bình tĩnh hay tự chủ nào!

 

Đây là lý do tại sao Olta và những con ngân long thường ưu tiên dòng máu. Khế chủ của một vị thần ít nhất phải là một người văn minh mới được.

 

Nhưng họ có thể làm gì chứ?

 

Ở thời điểm hiện tại, không có con người nào thân thiện và dễ gần hơn Enya, vì vậy họ buộc mình phải lập giao ước với cô ấy. Và vì đây là một hợp đồng bất hủy, nên Quikantel cần phải yêu thương và chăm sóc Enya.

 

Vì đó là nhiệm vụ của một con rồng giám hộ.

 

“Ahem, Enya. Thế là đủ rồi."

 

Quikantel cố gắng giảm bớt sự nhiệt tình của Enya. Quikantel ấn nhẹ vào trán Enya, và cuối cùng, cô gái cũng bình tĩnh lại.

 

Tất nhiên, đôi mắt bạc lấp lánh của cô ấy vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Jin.

 

Chàng trai trẻ Runcandel cười thầm.

 

‘Mình tự hỏi người như Murakan sẽ nói gì với cô ấy đây.'

 

“Ồ, có vẻ như tôi đã quá phấn khích. Được nhìn thấy Jin Runcandel bằng xương bằng thịt chứ không phải trên báo chí khiến tôi thực sự rất… Tôi xin lỗi!”

 

Enya cúi đầu xin lỗi một lần nữa.

 

Một cô gái có tính cách hòa đồng và sôi nổi nặng - đó là những gì Jin nghĩ về cô ấy.

 

“Không cần xin lỗi đâu, Enya. Tôi chỉ không biết nên phản ứng thế nào trước màn chào hỏi của cô thôi.”

 

“Kyaaaa! Ngài có muốn nữa không?"

 

"Thôi đủ rồi."

 

"Cô Quikantel. Cô Quikantel! Cô tiết lộ chuyện đó cho cháu được chưa? Lý do tại sao Đại Nhân Jin lại đến chỗ của chúng ta? Là Olta đã đáp lại lời cầu nguyện của cháu sao?”

 

"Cháu cầu nguyện với Olta hằng đêm ư?"

 

“Rõ ràng, cháu đã cầu nguyện để được gặp Đại Nhân Jin vào một ngày nào đó. Hihi. Dù sao, thì hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời! Cháu đã rất mệt mỏi ở học viện.”

 

Mặt Quikantel tối sầm lại. Cô biết Enya thường xuyên bị phân biệt đối xử bởi các học viên và nhân viên khác.

 

'Mình cũng hận không thể giết hết đám khốn đó...'

 

Quikantel nghiến răng khi cảnh lũ cặn bã quý tộc bắt nạt Enya hiện lên trong đầu cô. Giá họ thử bạo hành Enya, cô sẽ giết tất cả. Nhưng tất cả những gì họ làm chỉ là đối xử với Enya như thể cô ấy không tồn tại.

 

Jin nhìn Quikantel và thương cảm cho những gì cô ấy phải chịu đựng. Cậu biết rõ giới quý tộc của học viện sẽ hành xử thế nào khi có sự hiện diện của một thường dân. Cậu gật đầu.

 

'Họ sẽ làm đủ điều tồi tệ chỉ vì cô ấy là thường dân. Thế nên mình sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với đám pháp sư đến từ học viện.'

 

Khoảng thời gian Jin còn học pháp thuật trong tiền kiếp, cậu đã chạm trán với đủ thể loại pháp sư đến từ học viện. Cho đến tận bây giờ, chúng vẫn là nhóm người mà cậu kỵ nhất.

 

Quay trở lại vấn đề.

 

Đã đến lúc phải kéo Enya rời khỏi chốn rác rưởi này. Là một người Runcandel nên Jin không thể đặc biệt giúp cô ấy, nhưng chút kế hoạch di dời tỉ mỉ kia chắc chắn là vừa đủ.


 

‘Mình chỉ cần thuyết phục được Enya di dời cả gia đình của cô ấy tới Tikan. Còn việc học pháp thuật kia, mình chỉ cần tìm cho cô ấy một người thầy xuất sắc là được.'

 

Nhìn chung thì Thành phố Tự do Tikan là nơi ở của một cộng đồng vô cùng vô tư và thân thiện. Ngoài ra, Kashimir cũng sẽ chăm sóc cho cô ấy, đảm bảo cô ấy sẽ có được chất lượng sống tốt nhất.

 

Nếu cô ấy có thể từ bỏ quê hương của mình, thì đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời.

 

“Cô Enya, tôi đến đây trước hết là để đảm bảo an toàn cho cô và tiếp theo là đưa cô tới một nơi nào đó an toàn hơn.”

 

Cậu đi thẳng vào vấn đề.

 

Nhưng lập tức nhận ra câu nói vừa nãy đang chứa một số câu từ gây hiểu lầm. Ngay sau khi nghe Jin nói, Enya cảm thấy mình giống như một nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết.

 

“Đưa tôi… tôi đi ư… Đưa. Tôi. Điiiiii!”

 

Lời nói của cậu lại dẫn tới một mớ hỗn độn khác. Enya bắt đầu đấm vào không khí như một bệnh nhân bị ảo giác, và mắt cô đỏ ngầu.

 

“Tôi đi– Tôi sẽ đi! Bất kể là nơi đâu, tôi cũng sẽ đi! Olta vạn tuế!”

 

Thụp!

 

Quá mệt mỏi với cảnh tượng, Quikantel đánh nhẹ vào gáy Enya. Enya khựng lại, rồi ngất lịm xuống đất. Còn Jin thì ngồi đó cười khúc khích.

 

"Trời ơi. Làm thế nào mà cô ấy lại trở thành khế chủ của Olta được vậy?”

 

“Chà, trẻ con thôi mà. Cậu cũng là một đứa trẻ đấy. Phù, có lẽ không cần nghĩ cách thuyết phục cô ấy nữa. Cô ấy thậm chí có thể theo cậu vào nhà tù bí mật của gia tộc Runcandel.”

 

“Chúng tôi không xây bất kỳ nhà tù bí mật nào trong gia tộc, cô Quikantel.”

 

"Nó bị lấp rồi ư? Chắc chắn nó vẫn còn ở đó. Và đang nhốt vài con rồng bên trong.”

 

"…Gì cơ?"

 

“Chuyện đó không quan trọng, quên nó đi. Được rồi, nghe này. Enya sẽ tỉnh dậy sau đúng 10 giây nữa. Vào lúc đó, cậu phải lựa chọn câu từ một cách cẩn thận để giải thích tình hình hiện tại cho cô ấy."

 

“Cú đánh đó khá mạnh mà? Ngay cả một hiệp sĩ đã trải qua huấn luyện cũng khó lòng sống sót đấy.”

 

Soạt.

 

Mười giây chưa trôi qua mà Enya đã bắt đầu lồm cồm bò dậy. Da gà nổi khắp người Jin. Sinh lý học và y học hiện đại cũng không thể giải thích nổi cảnh tượng trước mắt cậu.

 

Phải chăng đây là ý chí của một kẻ cuồng tín.

 

Tuy nhiên, cú đánh kia có vẻ vẫn có một chút hiệu lực. Enya dường như đã mất đi một phần năng lượng tràn trề của mình.

 

Cô cũng đang không biết nói gì.

 

"Đại nhân Jiiiiin."

 

"Cô Enya, tôi sẽ từ từ giải thích tình hình hiện tại."

 

Enya gật đầu. Jin sau đó bắt đầu từ Euria và tình trạng khó khăn của cô ấy, cho đến những suy đoán liên quan đến Vyuretta và nhà Zipfel.

 

Cậu không thể tiết lộ kiếp trước của mình, nhưng may mắn thay, Enya đã dễ dàng tiếp thu mọi lời Jin nói.

 

“Mhm, vì đây là do Đại Nhân Jin nói, nên tôi sẽ tin tưởng từng lời một. Thật lãng mạn! Rồng, xung đột, phiêu lưu, một chàng trai và một cô gái! Và đại nhân Jin!”

 

"Đại loại là thế đấy."

 

“Tôi hoàn toàn ổn với điều đó, dù sao đó cũng là vì lợi ích của tôi. Vậy là, tôi cần rời khỏi Đế quốc Vermont cùng với gia đình mình và đến Tikan?”

 

"Phải."

 

"Và bao giờ mới được?"

 

"Càng sớm càng tốt. Cô Quikantel và tôi có chút việc cần làm trong đế quốc, nên cô sẽ rời đi trước.”

 

Chính thức cắp chân rời khỏi học viện này không phải là một ý kiến ​​hay.

 

Hoàng tộc Vermont sẽ không để khế chủ của Olta ra đi dễ dàng như vậy, và ngay khi họ nhận thấy cô có ý định rời đi, họ sẽ gô cổ cô lại bằng mọi giá — cho dù là bằng cách bắt gia đình cô làm con tin hay sử dụng ma túy. Lực lượng Đặc nhiệm của Vermont cũng sẽ được giao nhiệm vụ giám sát.

 

Để phòng ngừa điều đó xảy ra, thì lặng lẽ rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất. Sẽ có một cuộc tìm kiếm và rượt đuổi, nhưng nó sẽ bắt đầu ở Liên đoàn Pháp thuật Lutero thay vì Tikan.

 

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là không có mối nguy nào.

 

'Điều đó sẽ phụ thuộc vào mức độ quan tâm của Hoàng tộc Vermont đối với khế chủ của Olta.'

 

Theo như Jin thấy, Hoàng tộc Vermont có vẻ không thực sự quan tâm đến Enya. Nếu họ quan tâm, thì Enya đã không mặc quần áo rách rưới như vậy.

 

'Hoặc là họ đang thận trọng trước nhà Zipfel, hoặc là họ không thể đối đãi đặc biệt chỉ đơn giản là vì thế giới vẫn chưa biết về cô ấy. Cô ấy thậm chí còn chẳng có ai hộ tống.'

 

Nếu vấn đề là vế sau, thì cô ấy ít nhất đã có vài vệ sĩ kè kè mọi lúc mọi nơi.

 

Là một khế chủ nhưng cô ấy không được hưởng sự đối xử đặc biệt chỉ vì tầng lớp xã hội của mình. Trong mắt những quý tộc giàu có, một khế chủ thấp kém chỉ là một mối phiền toái vô tích sự.

 

Về cơ bản thì nhà Zipfel đã thực thi lý tưởng của họ thông qua đội ngũ nhân viên làm việc — không bao giờ tiếp tay cho những người dân thường vô giá trị.

 

“Vậy là càng sớm càng tốt. Tôi hiểu, thưa đại nhân. Tôi sẽ chuẩn bị xong tất cả trước ngày mai.”

 

Cả gia đình của Enya chỉ có một em trai 7 tuổi và một chú chó già tên Pupi.

 

“Nhưng Jin, cậu định đưa cô ấy đi như thế nào? Cậu không thể đi qua cổng, còn tôi thì không thể tự mình đem cô ấy đi được. Mọi thứ sẽ được ghi lại, vì vậy rất có khả năng chúng ta sẽ bị rượt đuổi.”

 

Nếu bay cùng Murakan thì cũng không khác gì.

 

Tuy nhiên, Jin đã nghĩ ra một cách.

 

“Các tàu lái buôn đến từ Tikan thi thoảng sẽ cập bến tại cảng của thủ đô. Chỉ cần lẻn lên một trong số chúng là được.”

 

Những đặc vụ của Thất Sắc Khổng Tước ở Đế chế Vermont đều làm việc vào thời điểm cập cảng đó. Mặc dù đế quốc cũng biết các thủy thủ này làm việc cho cơ quan tình báo nhưng họ không thể làm gì được vì tổ chức này sở hữu có sở hữu điểm yếu của họ, những thông tin tuyệt mật về chính phủ thối nát và tham nhũng của các quan chức cấp cao.

 

Ngoài các đặc vụ nắm giữ những thông tin trọng yếu, các đặc vụ cấp thấp hơn cũng có thể dễ dàng ra vào Đế quốc Vermont một cách tự do.

 

“Sau khi Enya rời đi, tôi sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường và cố gắng tìm cơ hội để gặp Vyuretta. Về phần học viện, tôi sẽ bảo là Enya bị ốm.”

 

Giới nhà giàu và quý tộc sẽ chẳng thèm liếc lấy một cái. Họ thà cô ấy không bao giờ quay lại thì hơn.

 

“Được, rồi sau đó chúng ta có thể kết thúc mọi việc với Vyuretta và quay trở lại Tikan. Tôi cũng hy vọng chúng ta có thể sắp xếp ổn thỏa mà không cần đổ máu… nhưng có vẻ là có.”

 

“Nói trước rồi đấy, Vyuretta là của tôi. Con chó đang ngủ kia không được đánh nhau với hắn ta.”

 

Dứt lời, Jin và Quikantel đồng thời nhìn ra cửa trước.

 

Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần ở sân trước. Sau đó…

 

Cộc cộc.

 

Một trong những chủ nhân của tiếng chân gõ cửa.


 

“Có ai ở nhà không? Chúng tôi muốn xin một ít củi.”

 

Sẽ không có chuyện ai đó đến tận nơi xa xôi này chỉ để kiếm củi.

 

Hoặc là Lực lượng Đặc nhiệm, hoặc là Lính Canh Hoàng tộc đã đến để kiểm tra họ.

 

“Đến tận đây để xin củi á? Thật ngớ ngẩn. Xin chờ một chút."

 

Đáng ngạc nhiên thay, Quikantel thậm chí còn chẳng mảy may nghi ngờ những vị khách không mời này.

 

***

Đọc webtoon tại: Con Trai Út Của Kiếm Thánh | Vlogtruyen.net 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương