Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 65 Ma Thuật Của Tzenmi (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 65 - Ma Thuật Của Tzenmi (2)


 

[Dịch giả: Bran]

[Hiệu đính: Lili]

 

“Dù sao thì, cái người tên Tzenmi đó…”

 

Murakan tiếp tục luyên thuyên về Tzenmi. Phải nói đó là một câu chuyện rất dài, chỉ tóm tắt sơ lược thôi có khi cũng phải tốn đến nghìn năm.

 

Đôi mắt Jin lấp lánh khi lắng nghe lời Murakan kể, còn Gilly thì nhẹ nhàng ngắm nhìn Jin.

 

‘Vào những lúc như thế này, thiếu chủ trông giống như một đứa trẻ vậy.’

 

Và rồi, họ rời ngôi làng và hướng đến Thành phố Tự do Tikan.

 

Mặc dù không bị truy nã, nhưng họ vẫn không thể quay về thủ phủ để sử dụng cổng dịch chuyển bởi sự náo động mà họ đã gây ra.

 

Vì vậy, họ đã chọn đi tàu thủy.

 

Sau suốt một ngày dài ngồi trên cỗ xe ngựa, họ cuối cùng đã đặt chân tới cảng và thuê được con tàu tốt nhất trên bến. Sau khi được trả một lượng vàng lớn, thuyền trưởng đã đồng ý ra khơi.

 

"Thật vinh dự khi được hộ tống ngài."

 

Các thuyền viên được gọi ra boong tàu, và không ai phản đối hay có ý kiến gì khi nhìn thấy đối phương trả nhiều tiền như vậy.

 

"Lâu nhất là trong vòng một tuần chúng ta sẽ tới được Tikan."

 

Một tiếng sau tàu đã khởi hành.

 

Vào ngày đầu tiên, Jin luyện tập giải phóng linh lực trước làn gió biển liên tục đập vào lồng ngực. Trong những lúc rảnh rỗi thế này, rèn luyện bản thân chính là lựa chọn tốt nhất.

 

Phần thú vị hơn sẽ tới sau khi cuốn sách ma thuật của Tzenmi được giải mã hoàn toàn.

 

“Không biết cuốn sách này viết về Quang thuật loại nào nhỉ. Có vẻ sẽ là thứ ngươi đang cần nhất đấy.”

 

"Là gì? Là gì?"

 

Jin đang nằm nghỉ lập tức nhảy tới chỗ Murakan.

 

Thật khó để kìm chế được sự phấn khích ấy. Murakan nói rằng những bí thuật mà Tzenmi sử dụng là ma pháp có tính chất hủy diệt khiến cả những con rồng cũng phải run sợ mặc dù lúc đó đang là thời đại huy hoàng của chúng.

 

Trong những câu thần chú có trong cuốn sách, có một loại có thể khiến đối thủ phân hủy thành những hạt ánh sáng, một loại có thể xuyên thủng bất kỳ lá chắn hay trường lực nào, và một loại khác có thể triệu hồi ra tinh linh.

 

Đây là những loại mạnh nhất có trong cuốn sách.

 

Murakan bật cười trước sự tò mò quá mức của Jin. Sau đó, ông ta nói với khuôn mặt nghiêm túc:

 

“Tzenmi gọi cái này là Pháo Photon.”

 

“Pháo Photon! Cái có thể khiến đối thủ phân hủy thành những hạt ánh sáng đấy à…”

 

“Không. Đây chỉ là một câu thần chú có khả năng làm đối thủ bị mù lòa trong phút chốc. Chính là bằng cách chiếu ra một tia sáng mạnh ấy."

 

"Hửm."

 

Jin bình tĩnh lại và gật đầu.

 

Sau đó cậu nghĩ về công dụng của Pháo Photon. Đây không phải là thứ cậu muốn, nhưng chắc chắn nó sẽ hữu dụng trong một số tình huống.

 

“Một biện pháp hoàn hảo trong trường hợp chúng ta cần đánh lạc hướng hoặc chạy trốn.”

 

“Chà, nhóc. Trông nhóc có vẻ không vui lắm nhỉ. "

 

“Có lẽ là vì hữu ích nên nó mới được liệt vào cuốn sách này. Nhưng nếu bảo không thất vọng thì chắc chắn là nói dối. Dù sao thì, có lẽ mánh phép thuật này sẽ là một trong những thứ tôi cần nhất.”

 

"Tất nhiên. Nó còn dễ học nữa. Một tiếng trước ta đã giải mã được nó và thử khai triển rồi… Đóng cửa lại đi. Cả rèm nữa.”

 

Trưa trầy trưa trật mà cả phòng tối um thế này khiến Jin nảy sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

 

“Không nhất thiết phải thi triển phép thuật trong bóng tối đâu, nhưng vì đây là một câu thần chú ánh sáng. Ta sẽ làm mẫu, vậy nên hãy mở mắt to và nhìn cho kỹ."

 

Ssssssssss—

 

Trên lòng bàn tay phải của Murakan, mana bắt đầu tập trung và cứng lại. Tất nhiên, Jin đang chăm chú nhìn vào quả cầu mana, chờ đợi một kết quả tuyệt vời. Tuy nhiên, quả cầu năng lượng lại chuyển sang màu đen sì.

 

"Đây rõ ràng là ma pháp ánh sáng, sao nó lại trông như thế này..."

 

Chưa dứt câu, quả cầu ma lực đã tan ra và biến mất, rồi một tia sáng trắng trông như thép nóng phát ra. Chỉ trong tích tắc. Ngay lập tức tia sáng đó phát nổ, theo phản xạ, Jin giật nảy lên và rên lên một tiếng.

 

"Ức!"

 

Thứ ánh sáng chói mắt đó tràn ngập cả căn phòng.

 

Cảm giác như cậu đang phải nhìn chằm chằm lên mặt trời vào giữa trưa đỉnh điểm. Ánh sáng kia giống như một cây kim khổng lồ đang đâm thẳng vào võng mạc của Jin.

 

‘Hình như mắt mình sắp sưng lên rồi.’

 

Pháo Photon mới chỉ được tung ra trong đúng một giây, nhưng đã đủ khiến đôi mắt cực kỳ mệt mỏi. Jin mở mắt ra và nhìn thấy dư ảnh – một đốm màu khổng lồ đang nhảy múa trong tầm mắt.

 

Jin thực sự muốn đấm vào mồm Murakan vì đã bảo cậu ‘quan sát thật kỹ’, nhưng dù sao thì câu thần chú đó mạnh đến nỗi khiến cậu nổi cả da gà.

 

‘Thật tuyệt vời…!'

 

Nếu cậu có thể thành thạo sử dụng phép thuật này trong thực chiến, thì đối đầu với những đối thủ mạnh hơn sẽ không còn là vấn đề nữa.

 

Kể cả trong những lúc cậu buộc phải chạy trốn cũng dùng được, tóm lại là hữu ích cả về mặt tấn công lẫn phòng thủ.

 

“Theo ta thấy, thì có lẽ chiêu là một trong những chiêu tủ của Tzenmi rồi. Nhóc nghĩ sao?"

 

"Tuyệt vời. Mà hình như ông còn chưa dùng đến 30% công lực thực sự của nó nhỉ?"

 

Không cần nói Jin cũng tự biết, khiến Murakan rất tự hào.

 

Một cuộc nói chuyện tẻ nhạt đã diễn ra như vậy sau khi giải mã thần chú thành công.

 

Ngoài ra, Murakan nói rằng nó rất dễ học, vì vậy chắc tới lúc thuyền cập bến thì Jin có thể thành công làm chủ câu thần chú này.

 

“Với tài năng của ngươi, thứ này chắc chỉ cần hai ngày thôi. Thời gian còn lại nếu ngươi hấp thụ được cuốn sách, thì đến lúc đặt chân tới Tikan, là ngươi đã sở hữu được một vũ khí cấp thần rồi đấy."

 

Kể cả nếu Jin đã thông thạo được những 'thần chú độc đáo' này, thì cậu vẫn cần phải hấp thụ bản chất ma lực của cuốn sách để tăng cường các kỹ năng tổng thể và toàn bộ sức mạnh của mình.

 

Quá trình hấp thụ một cuốn sách ma pháp rất đơn giản. Jin chỉ cần giải hệ thống mật mã ra văn tự cổ và sau đó tự yểm phép thuật lên cơ thể mình.

 

“Ngươi định bắt ta dịch đống này ra văn tự cổ chứ gì, nhóc con?”

 

"Ừm."

 

"Ngươi tính trả công ta thế nào đây?"

 

Jin lập tức bắt đầu học Pháo Photon. Murakan bảo sẽ mất hai ngày, nhưng chỉ riêng việc nắm vững lý thuyết của nó thậm chí còn chẳng tốn đến một ngày.

 

‘Thứ tuyệt vời nhất trong những câu thần chú mình từng gặp qua. Đơn giản nhưng lại rất tinh vi và mạnh mẽ.’

 

Tuy nhiên, đơn giản cũng có lý do của nó. Rất nhiều người đã thử nhưng không nhiều người sử dụng được những câu thần chú đơn giản kiểu này.

 

Người sử dụng Pháo Photon cần sở hữu một nguồn ma lực kinh người và khả năng kiểm soát mana mà chỉ những pháp sư tài năng mới có.

 

Xẹt!

 

Mặc dù ánh sáng phát ra không rực rỡ như màn trình diễn xàm le của Murakan, nhưng Jin vừa thi triển đã hiểu được cách vận hành của câu thần chú này.

 

Cậu cảm thấy hơi mệt và choáng, nhưng vẫn mỉm cười dưới ánh sáng ấy.

 

‘Người thi triển sẽ không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của câu thần chú.’

 

Có một sự khác biệt lớn giữa ánh sáng của thần chú và ánh sáng của môi trường. Jin có thể nhìn chằm chằm vào ánh sáng do mình tạo ra, mà không bị nó ảnh hưởng.

 

"Này, nhóc."

 

Bốn ngày sau, Murakan đã dịch xong văn tự cổ và hỏi Jin,

 

“Sách ma thuật của tên Schugiel Hister gì đó. Ta không thể giải mã được. Có khi chỉ toàn rác thôi. Nhóc muốn thử học nó cho vui không? "

 

"Cho vui?"

 

“Ta bực. Cái mã ngu ngốc này khiến Hắc Long Đại Nhân nhà Murakan ta khó chịu.”

 

Jin còn đang định nói rằng đó là bộ mã gắn liền với những kỉ niệm đẹp của cậu.

 

Nhưng thay vào đó, cậu chỉ mỉm cười.

 

‘Ban đầu mình còn tính tự giải mã để sử dụng... Thôi để tìm được sư phụ rồi nhờ dạy lại vậy.’

 

Sư phụ của Jin đã dành cả đời để khôi phục những câu thần chú ma thuật của Hister. Dù đây chỉ là một mối duyên tiền kiếp nhưng Jin luôn cảm thấy biết ơn cậu ta.

 

“Chắc chắn nếu tìm được người biết giải mã thứ này thì chúng ta sẽ học được những câu thần chú có giá trị. Tôi cảm thấy thế. Đừng lằng nhằng nữa, đưa cuốn sách cho Gilly đi."

 

"Nhãi ranh. Ngươi thà đốt mấy cuốn tạp chí quý giá của ta còn hơn cuốn sổ rách rưới này… ”

 

“Trưởng thành nên đi, ông là Hắc long Vĩ Đại mà. Nếu đã dịch sách của Tzenmi sang văn tự cổ xong rồi thì hãy yểm nó lên người tôi đi."

 

Murakan cười giễu cợt.

 

“Ha! Bánh dâu và ta — không khác gì nô lệ cả. Nhóc đã bao giờ nghe kể về câu chuyện về tên chủ nhân tàn bạo và anh nô lệ xéo quá cũng quằn chưa?"

 

"Thôi được, là lỗi của tôi. Thật không may, tôi đã trở nên như vậy một phần là vì tôi lớn lên trong gia đình Runcandel.”

 

Murakan yểm nội dung cuốn sách lên lưng Jin. Những dòng chữ bắt đầu phát sáng và bay ra khỏi trang sách.

 

Murakan từ từ dịch chuyển rồi in hằn chúng lên lưng Jin. Chúng phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ - giống như một hình xăm đặc biệt vậy.

 

“Chết tiệt, ta muốn in mấy cái này vào mông nhóc cơ, hay là dương—”

 

“Dẹp ngay mấy câu đùa không vui ấy đi. Nhìn xem có gì thay đổi không kìa."

 

Ngay sau khi những dòng chữ thấm vào da của Jin, sự hiểu biết của cậu về Pháo Photon đã tăng lên nhanh chóng. Có vẻ việc hấp thụ cuốn sách của Tzenmi đã kích thích sức mạnh của Jin rất nhiều.

 

‘Pháo Photon.’

 

Vụt!

 

Khi Jin vừa nghĩ tới nó trong đầu, toàn bộ căn phòng đã được bao phủ bởi một màu trắng nhoà. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua rèm cửa và chiếu cả ra boong tàu.

 

Bịch, bịch, bịch, bịch, bịch.

 

Thuyền trưởng - người bị giật mình trước ánh sáng chói mắt đó - lao vào phòng khách.

 

“Thưa ngài, có chuyện gì xảy ra ư? Có một luồng ánh sáng…!”

 

Jin và Murakan giương nhìn thuyền trưởng và đồng thanh đánh trống lảng.

 

"Hả? Ánh sáng nào?”

 

“Ài, gì chứ. Lẽ nào ngài mới bị ảo giác sao."

 

Thuyền trưởng không hề biết rằng họ vừa luyện tập một câu thần chú cổ.

 

*** 

 

Con thuyền cập bến đến Thành phố Tự do Tikan vào ngày 2 tháng 7 năm 1795.

 

Để thể hiện sự hài lòng của mình về chuyến đi thuận lợi này, Jin đã bo thêm một chút cho thuyền trưởng, sau đó được thông qua cổng thành nhờ đám giấy tờ tùy thân giả. Khi đi qua cánh cổng, Murakan biến lại thành một con mèo.

 

"Meo."

 

Nằm trọn trong vòng tay của Gilly, Murakan lắc đầu.

 

“Không khí ở Tikan và Akin đúng là khác nhau một trời một vực, thưa thiếu chủ.”

 

“Ừa, tôi có thể cảm nhận được năng lượng và sự nồng nhiệt ở mọi nơi mà chúng ta đặt chân đến.”

 

Trái ngược với khung cảnh tuyệt vời nơi đây, Akin chỉ toàn tràn ngập những con người tiêu cực. Chưa kể, ở Tikan, còn có một đại dương rộng lớn luôn hiện trong tầm mắt ba người họ.

 

Đó là địa hình độc đáo của thành phố này. Một ốc đảo chỉ có một tòa tháp mang hình sừng và cao tới mười tầng.

 

Thay vì 'Thành phố tự do', thì gọi nó là 'Tòa tháp' sẽ phù hợp hơn. Cái tên chứa đựng ước mơ của những người đầu tiên sáng lập ra nó.

 

"Thiếu chủ, có lẽ trước hết chúng ta nên tìm một nơi để nghỉ lại đã nhỉ?"

 

Bụp!

 

Jin suýt ngã nhào khi tự dưng Murakan biến trở lại thành dạng con người và hỏi.

 

“Nhóc sẽ không chọn một căn trọ tồi tàn rồi lợi dụng tên chủ quán mưu mô như lần trước nữa, phải chứ?”

 

“Murakan, ông biết có bao nhiêu người ở đây không? Biến hình giữa phố như vậy…”

 

Mặc dù Tikan có dân số ít ỏi, nhưng mật độ dân số rất dày. Biến hình giữa đường thế này là một cách dễ dàng để lộ danh tính.

 

Gilly cố hùa theo với Jin để mắng ổng, nhưng Murakan chỉ lắc đầu.

 

“Loài người không để ý tới người lạ đâu. Nhìn đi.”

 

Ba người nhìn ngó xung quanh, có vẻ đúng là như vậy. Những bước chân vội vàng, và dường như chẳng có ai quan tâm đến họ.

 

“Ư…”

 

Tuy nhiên, chỉ là ‘dường như’ không có ai quan tâm thôi.

 

"Một con mèo ... biến thành một người đàn ông."

 

Jin, Murakan và Gilly giật mình quay về phía giọng nói phát ra.

 

"Ngài đã làm thế nào vậy?"

 

Một cô bé đang ôm con búp bê rồng nhỏ, giương đôi mắt long lanh và nhìn về phía họ.

 

***

 

Đọc webtoon tại: Con Trai Út Của Kiếm Thánh | Vlogtruyen.net 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương