Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 42 Thù Trong Địch Ngoài (2)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chapter 42 - Thù Trong Địch Ngoài (2)

 

Có tổng cộng năm người cầm cờ đang chạy đến tòa nhà chính sau lời triệu hồi của Rosa.

Họ là con trai thứ ba Ran, con trai thứ tư Virgo, con gái thư tư Myu, con gái thứ năm Anne, và cuối cùng, con gái thứ hai Luna.

Rose để họ đứng thành một hàng ngang và nhìn họ với ánh mắt tối tăm đầy nặng nề. Sau khi bà tuôn ra một đống những lời quát tháo và dạy dỗ vào mặt họ đã làm bà bình tĩnh hơn chút.

Nhưng ngay sau khi Jin vào phòng, bà lại nâng tông giọng của mình lên một lần nữa.

“Tại sao có những người tự nhận mình là ‘người cầm cờ’ lại lộn xộn đến thế chứ?”

Khi Rosa buông ra một tiếng gầm dữ dội, những tờ tài liệu và giá để bút ở trên bàn của bà bay tứ phía. Thực ra, giá để bút đã bị vỡ thành từng mảnh vì ảnh hưởng của năng lượng trong giọng nói của bà.

Haaaaa...!

Bà thờ dài và quay về phía Jin.

“...Con đến rồi.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Sự chú ý của các anh em cũng dồn về phía cậu.

Ánh nhìn của Ran và Virgo chỉ toàn là sự phiền nhiễu và bực tức. Phản ứng của họ cũng là lẽ tự nhiên khi họ không tham gia vào việc giao nhiệm vụ cho cậu.

Myu và Anne trực tiếp bộc lộ sự thù địch của họ đối với Jin.

Môi của họ cong lên, nhưng đồng tử của họ hiện lên những tia máu, như thế họ đang cảnh cáo sẽ giết cậu ngay khi có cơ hội.

Trong khi đó, Luntia lại tỏ ra bình tĩnh. Cô chỉ tò mò muốn biết liệu đứa em nhỏ nhất của cô—người mà cô đã không thấy mặt trong khoảng thời gian dài—có thật sự là một kỵ sĩ 5 sao như lời đồn.

“Con đã nghe tin chưa? Nhiệm vụ tiếp theo của con là ở Di tích Kollon.”

“Rồi ạ, con đã biết.”

“Mẹ sẽ hủy nhiệm vụ đó. Con sẽ không đi Kollon.”

““Mẹ!””

Myu và Anne gắt giọng lên cùng lúc và tiến về phía trước vài bước.

“Bọn con chỉ nghĩ đến việc giết em của mình, đúng không? Có phải có chút quyền lực cỏn con và sức mạnh của một người cầm cờ là bọn con đã chống đối  lại mẹ rồi đúng không?”

Rosa nhìn xuống hai đứa con gải của mình với đôi mắt lạnh tanh.

Tuy nhiên, hai đứa con gái ấy không hề bị dọa sợ.

“Mẹ, bọn con cố giết đứa út là lạ lắm à?”

“Cái ...?”

“Thật lòng mà nói, con không hiểu sao mẹ cố bảo vệ đứa út nhiều đến thế.”

Đôi mắt của Myu phản chiếu lại hình bóng mẹ mình.

“Tiếp đi, mẹ chờ con tiếp tục nói đống nhảm nhí đó. Con mất trí rồi à?”

“Từ khi chúng con sinh ra, mẹ chỉ nhìn chúng con từ bên ngoài và thậm chí còn động viên chúng con đánh nhau nữa, Mẹ. Không phải vì cạnh tranh là một điều quan trọng trong gia tộc ta à?”

“Em ấy nói đúng, Mẹ à. Thật sự, mẹ phải biết mọi người đều bị chèn ép và gây áp lực bởi anh chị của mình khi trưởng thành. Khi con đang ở lớp trung cấp, con cũng bị gửi đi làm các nhiệm vụ siêu khó mà các anh chị của mình đã giao cho con! Cả trăm lần!”

Một khoảnh khắc im lặng.

Myu và Anne không hoàn toàn sai. Xung đột và bạo lực bí mật giữa các anh em trong nhà Runcandel là không thể tránh khỏi. Sự thật là, đó là số mệnh của tất cả các đứa trẻ ở Runcandel. Hơn thế, Cyron và Rosa không bao giờ can thiệp vào để ngăn bể máu giữa các đứa trẻ của họ.

“Phải, hai đứa không sai. Cạnh tranh là cần thiết, và con có thể dùng bất cứ cách nào tốt nhất để leo lên trên.”

Rosa nói với một nụ cười nhẹ. Myu và Anne hiểu ý định của mẹ chúng.

“Cứ cho là thế đi, hai đứa có chạm đến 5 sao trước 15 tuổi không?”

“Hả?”

“Hai đứa khác so với đứa út. Nếu hai đứa có thể đạt được những gì như nó ở tuổi thiếu niên, mẹ cũng sẽ bảo vệ hai đứa như thế. Chỉ là, hai đứa không có.”

Rosa thẳng thừng nói ra bà đang đối xử thiên vị với Jin.

“Nói cách khác, hai đứa không đáng để mẹ bảo vệ hay quan tâm. Vì thế, nhìn cách hai đứa thô lỗ cãi lại mẹ sau khi trở thành người cầm cờ, mẹ chưa bao giờ hối hận vì không bảo vệ hai đứa.”

Gương mặt của Myu và Anne méo mó khi hai đứa chớp mắt, kinh ngạc.

Bất kể môi trường của gia tộc có khắc nghiệt thế nào và anh em của chúng có tàn nhẫn ra sao, mọi đứa trẻ trên thế giới này đều sẽ tổn thương sau khi nghe những lời đâm thẳng vào tim như vậy từ cha mẹ.

“Haaa... Mẹ nói đúng. Con đã quá vô ý và ngây thơ.”

“Cảm ơn vì đã dạy bảo, thưa Mẹ.”

Hai cô gái cúi đầu xuống và quay đi, rời khỏi phòng. Mặc dù đã quay lưng với Jin, cơn giận dữ và chán ghét bừng bừng của họ với đứa út vẫn có thể nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Luna, Ran, Virgo.”

”””Vâng, thưa mẹ.”””

“Là những người cầm cờ với Myu và Anne, ba đứa cũng không phải là vô can đâu. Nhất là con, Luna. Mẹ rất thất vọng vì con. Con sẽ phải nhìn lại sự thờ ơ của mình. Ran và Virgo, giao trả lại kiếm của hai đứa đây.”

Luna chỉ đơn giản nhún vai chẳng nói gì, trong khi Ran và Virgo lập tức phản đối.

“M-mẹ? Mẹ muốn chúng con trả kiếm ạ?”

“Không hài lòng à? Chúng con nên thấy vui vì đó chỉ là một thanh kiếm. Mẹ muốn tịch thu tất cả những thanh kiếm quý báu mà chúng con đã lấy từ kho vũ khí của gia tộc, nên thấy biết ơn vì mẹ không làm thế đi.”

Hai anh em không thể nói lại gì và cúi đầu. Ran và Virgo cảm thấy như chúng bị khép vào một tội mà chúng chưa làm bao giờ, và rõ ràng, cơn tức giận lại hướng về Jin.

‘Gia đình ta lộn xộn thật. Mọi chuyện đang càng ngày càng rắc rối.’

Jin bí mật cắn lưỡi và nghĩ.

Rosa Runcandel.

Thật sự bà đang cố trừng phạt những người cầm cờ vì họ đối xử tệ với Jin à?

Jin biết rõ ràng không phải thế.

‘Mẹ ... muốn mình xung đột dữ dội và bạo lực hơn với các anh em. Mẹ cố ý chỉ mặt cả Chị Luna, Anh Ran và Anh Virgo—ngay cả khi họ chẳng liên quan gì—để họ càng thêm thù địch đối với mình.’

Phải.

Rosa đã chỉ mặt ba người cầm cờ khác bên cạnh Myu và Anne để thử Jin.

Chính xác hơn là, bà đang thử tất cả những đứa trẻ trong phòng này.

Bà ta muốn xem xem cô có thể đẩy chúng nó đến bao xa, và liệu chúng có kiên trì chia cách mỗi đứa với nhau.

‘Ta tự hỏi đứa út sẽ vượt qua tình huống này như thế nào. Nó là một đứa trẻ thông mình, nên ta chắc rằng nó sẽ không kênh kiệu đi ra khỏi đây chỉ vì ta đang thiên vị nó ... Nó sẽ làm gì?’

Rosa tự hỏi. Bà đang hồi hộp và phấn thích, nhưng vẫn tiếp tục giữ biểu cảm tức giận trên mặt mình.

Liệu nó có giả vờ bảo vệ anh em nó và bảo bà phạt nó đi hay không?

Nếu nó chỉ đơn giản đứng đó và nở nụ cười hài lòng vì có mẹ ở cùng phe, thì đấy sẽ là kết thúc. Ngay cả khi Jin là một thiên tài hiếm có khi đạt được 5 sao ở tuổi 15, nếu như phản ứng và sự thông minh của nó chỉ có thế, thì Rosa sẽ xóa bỏ mọi sự hứng thú của bà với đứa con trai nhỏ nhất của mình ngay lập tức.

Không cần nói, ngay cả khi bà thất vọng, cậu vẫn là đứa con nhỏ nhất mà bà yêu quý. Nhưng nó sẽ bị xóa khỏi danh sách những người thừa kế.

Nếu Jin không làm gì cả khi đã được mẹ cho cậu lợi thế, Rosa sẽ coi như cậu không phù hợp để dẫn dắt gia tộc Runcandel.

“Mẹ.”

“Cứ nói đi nào, Jin.”

Rosa nói ở một tông giọng thấp, giấu đi sự phấm thích của mình.

“Con khá thích nhiệm vụ mà hai chị đã giao cho con.”

“Con có biết Di tích Kollon ở đâu không?”

Rosa nhếch mép.

“Có ạ. Ở lãnh thổ Zipfel, và Runcandel đã từng cố gắng thôn tính nó, nhưng thất bại. Điều đó đã diễn ra khá lâu trước khi con được sinh ra.”

“Vậy là con biết. Hồi đó, Tellot đã chạm mặt với 30 kỵ sĩ vệ binh nhưng vấp phải một tình trạng nguy cấp. Đó là một địa điểm du lịch, nhưng lũ Zipfel vẫn rất liên quan đến nó. Con sẽ không thể làm được gì nếu con đến đó đâu.”

Nhiệm vụ mà Jin được giao là ‘trộm’.

Cậu phải trộm đi một vài di vật mà Zipfel khai quật từ Di tích Kollon. Jin chưa kiểm tra danh sách những vật phẩm mà cậu phải trộm đi, nhưng có lẽ có ít nhất 3 vật phẩm.

“Chúng ta không thể kết luận được gì nếu con không đến đó. Mặc dù đây là một địa điểm nguy hiểm, con cũng không tin rằng nó là một nhiệm vụ bất khả thi. Mẹ không nghĩ rằng các chị giao cho con nhiệm vụ này vì họ tin rằng con đủ khả năng sao?”

“Liều lĩnh làm sao. Vậy là, con đang muốn thử cả mẹ mình.”

Liều lĩnh cẩu thả.

Đó không phải một phản ứng tệ, nhưng không phải điều Rosa muốn.

“Hơn nữa, nếu đột nhiên chúng ta thay đổi người nhận nhiệm vụ, chúng ta sẽ để cho những người trong gia tộc khác thấy rằng hệ thống của gia tộc chúng ta cẩu thả và lỏng lẻo làm sao.”

“Không ai dám nghi ngờ Runcandel chỉ vì một việc như thế. Các chị của con chỉ đơn thuần đang cố gắng để làm hại con. Và vì chúng không thể tấn công con trực diện, nên chúng tận dụng quyền lợi của chúng là một người cầm cờ.

“Đó chính xác là ý con, thưa Mẹ.”

Jin cười toe toét.

“Con không định rút lui khỏi cuộc chiến này. Nên con đang thách đấu với hai chị ở ngay đây, nếu con rút lui ngay lúc này, con sẽ thua liền. Tuy nhiên, nếu con hoàn thành nhiệm vụ của con, con có thể giáng một đòn đến họ.”

Mắt của Rosa sáng lấp lánh.

“Nói cách khác, con có một cơ hội mong manh để thắng cuộc chiến này. Con biết rằng sẽ khôn ngoan hơn khi rút lui bây giờ, phát triển sức mạnh của bản thân, và đánh bại họ trong một cuộc đấu tay đôi vào những năm tới ... Chỉ là con không thể chờ đợi, vì hai chị luôn khiến con bực bội.”

“Con sẽ có thể dễ dàng chết ở Di tích Kollon chỉ với những lỗi nhỏ nhất. Con thực sự tự tin như thế à?”

“Vâng. Và nếu con thành công trở về sau nhiệm vụ đó, con muốn được thưởng những thanh kiếm mà mẹ đã tịch thu từ hai anh. Vì mẹ đánh giá nhiệm vụ này là siêu nguy hiểm, Mẹ, con muốn được thưởng vì dám mạo hiểm.”

””Cái gì cơ?””

Ran và Virgo đồng thời nhìn Jin, trong khi Rosa giấu đi nụ cười hạnh phúc.

Con út đang khích tướng anh em của nó đúng như bà hi vọng, như thể cậu có thể đọc tâm trí của cô.

“Em, sao em lại nói em muốn lấy những thanh kiếm mà chúng ta trả lại—“

“Tốt. Ta đồng ý.”

Rosa cắt đứt lời nói của Virgo.

Tuy nhiên, Ran thở thật dài và nói ra những điều anh đsng suy nghĩ.

“Nếu em thực sự muốn có một thanh kiếm đẳng cấp, ta có thể đưa em một trong những thanh kiếm ta đang có. Nhưng hãy từ bỏ nhiệm vụ này đi. Những thành tích của em đã lan rộng khắp thế giới rồi, nên em phải sống cho đến khi bố trở về lâu đài.”

Nếu Cyron trở về Lâu đài Kiếm viên trong vòng một tháng nữa và Jin không có mặt, thì tất cả các khách đến thăm Gia tộc Runcandel sẽ thất vọng.

Rồi, người ta sẽ nghi ngờ và nói rằng vị kỵ sĩ 15 tuổi đạt 5 sao ấy chỉ là một tin đồn nhảm mà người nhà Runcandel tung ra. Vài người có khi còn tin là gia tộc đang cố che giấu tin đồn giả ấy bằng cách nói rằng đứa trẻ đã chết trong một nhiệm vụ ngay trước chuyến thăm.

Ran hành động như thể đang rất lo lắng, nhưng jin thì nghiêng đầu hoài nghi.

“Anh cứ nói một đằng làm một nẻo ấy nhỉ, anh Ran. Nếu anh để tâm một chuyện quan trọng như vậy, anh nên ngăn các chị lại và đừng giao nhiệm vụ này cho em ngay từ đầu.”

Ran đang giả vờ hào phóng và tốt bụng, nhưng Jin không tin. Ran và Virgo không hề phản đối Myu và Anne khi họ quyết định giao nhiệm vụ ở di tích Kollon cho Jin.

Jin có thể nhận ra rằng Ran chỉ đang tỏ ra nhìn xa trông rộng một cách trơ trẽn để có được sự ủng hộ của mẹ.

“Hahaha ... Đúng là buồn cười thật, Ran ạ. Con nên giữ im lặng như hai đứa chị của con mới phải.”

Ran không thể khiến tai mình không đỏ bừng lên khi nghe mẹ cười lên.

“Mẹ khá tò mò liệu rằng đứa út có đủ khả năng để cướp thanh kiếm của anh nó ngay bây giờ không. Mẹ sẽ theo dõi cẩn thận để xem liệu rằng đó chỉ là một lời kích động sáo rỗng, hay nó thật sự có khả năng biến điều đó thành sự thật. Mấy đứa có thể đi rồi.”

Khi tất cả đứa trẻ đã đi rồi. Rosa tựa cằm lên tay.

‘...Mình đã chà đạp lên lòng tự tôn của những đứa khác để đứa út không trở nên giống Luna, nhưng có vẻ không cần thiết lắm.’

Con út có vẻ như thèm khát xung đột. Hôm nay, đó là một trận chiến nước bọt chứ không có đao kiếm gì, nhưng cậu đã hoàn toàn áp đảo cả cuộc nói chuyện, lấn lướt các anh em hơn nó những vài tuổi.

‘Cyron sẽ rất vui khi thấy đứa út đã lớn như nào khi anh về.’

Tất nhiên, điều đó sẽ không xảy ra nếu như Jin không sống sót và trở về từ Di tích Kollon.

Ngay khi họ rời khỏi tòa nhà, Ran và Virgo lập tức về phòng của mình. Luna có vẻ lưỡng lự muốn nói chuyện với đứa út một chút, nhưng rồi chỉ đơn giản trở về phòng như thể không quá bận tâm.

“Mày thực sự nghĩ rằng lần này mày cũng may mắn như thế à.”

Myu nói lớn mà không thèm nhìn vào mắt của đứa em. Cô ta và Anne đang đứng dựa vào tường, chờ cậu đi ra.

“Ai mà biết được? Các chị cũng không biết mà, tôi khá không may mắn trong cuộc sống ấy.”

“Đây là lần cuối mày có thể cư xử buông thả như vậy. Nhiệm vụ này không phải là nhiệm vụ của mình mày. Mày sẽ không cảm thấy cô đơn trên đường đến đó đâu.”

“Haha, cảm ơn vì đã lo lắng nhé, các chị. Được rồi, gặp lại vào lần tới nhé.”

Hai người nhìn theo bóng lưng của cậu đi xa đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

 

***

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương