Con Trai Là Nam Phụ
-
Chương 56
Editor: Lạc Tiếu - 15/04/2020
Đường Táo đã là bạn nhỏ có giá trị nhan sắc đặc biệt cao trong đám bạn cùng tuổi, sâu trong lòng Đường Dĩ Tố, cô vẫn luôn cho rằng, mình sẽ không nhìn thấy đứa trẻ nào đẹp như con trai mình nữa, dù sao thì đây chính là thiết lập mà chính tác giả quyển sách này công nhận.
Nhưng bé trai trước mắt này lại có vẻ đẹp sánh ngang với Đường Táo, hơn nữa còn là loại hình hoàn toàn tương phản.
Trong nét đẹp của Đường Táo có mang theo một chút lai Tây, tóc hơi quăn, ngũ quan rõ ràng, làn da trắng nõn, nói hơi buồn nôn một chút, chính là tựa như ánh mặt trời bé con.
Nếu Đường Táo là búp bê Tây Dương, vậy thì bé trai này chính là búp bê bằng sứ.
Mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen huyền, đầu của nó thoạt nhìn nhỏ hơn Đường Táo một chút, thân hình gầy ốm, làn da trẻ con trắng như sữa, là một đứa bé người Hoa vô cùng xinh đẹp.
Sau khi bị Đường Táo túm lại, đứa bé này cả người run lên, kinh hoảng nhìn hai mẹ con Đường Táo.
"Buông, buông mình ra." Nó không ngừng vặn vẹo giãy giụa, bởi vì quá sốt ruột, hai con mắt đỏ rực, tựa như thỏ con, vô cùng đáng thương.
Đường Táo gắt gao túm chặt lấy quần áo của nó, nắm không chịu thả: "Cậu phải xin lỗi mẹ tôi mới có thể đi!"
"Xin, xin lỗi." Bé trai nhìn bộ dáng hung dữ của đối phương, khóc lóc nói.
Đường Táo nghe được, hừ một tiếng, lúc này mới miễn cưỡng buông tay.
"Mình có thể đi rồi sao." Nó rõ ràng bị Đường Táo dọa sợ, đã được thả ra, còn đáng thương hỏi Đường Táo.
Đường Dĩ Tố nghe vậy, trong lòng cũng hiểu rõ đứa nhỏ này không phải cố ý, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu bé, cô nhẹ giọng nói: "Bạn nhỏ, sao con lại chạy đi một mình, ba mẹ con đâu?"
Bé trai sợ hãi nhìn Đường Dĩ Tố, cúi đầu không dám nói lời nào.
Cô lại hỏi: "Vậy tên con là gì, là học sinh của nhà trẻ này sao, cô dẫn con đi tìm thầy cô giáo được không?"
Bé trai nghe vậy, liên tục lắc đầu, Đường Dĩ Tố không thân thuộc với nó, trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng đoán không ra nó có ý gì.
Đứa nhỏ này có độ tuổi cũng xấp xỉ với Đường Táo, nhà trẻ lớn như vậy, tuy rằng cửa chính đã đóng, nhưng tùy ý để một đứa trẻ chạy lung tung thì không chỉ có dễ bị lạc mà còn rất dễ xảy ra sự cố.
Đường Dĩ Tố nếu không thấy thì thôi, nếu đã gặp, cô liền nhịn không được nhiều lời vài câu: "Con nhỏ như vậy, chạy còn nhanh, một mình đi lung tung ở nhà trẻ rất nguy hiểm, lỡ như gặp người xấu bắt cóc, sẽ không về nhà được nữa."
Đường Táo nghe xong, còn bổ sung như thật: "Người xấu thích nhất mấy đứa nhóc con như cậu đó. Lừa bán cậu xong rồi chặt tay chân, biến cậu thành người tàn tật, cho ra ngoài đường ăn xin, nếu không có tiền sẽ không được ăn cơm."
Bé trai nghe xong, vốn dĩ đã sợ hãi Đường Táo, hiện tại cả người nhịn không được run bần bật, đôi mắt thỏ con nhìn chằm chằm bạn nhỏ đang đứng đối diện mình, phảng phất như Đường Táo chính là người xấu.
"Tiểu Táo!" Đường Dĩ Tố vội vàng ngăn cản, "Con xem cái này ở đâu?"
Tuy rằng đúng thật là có phát sinh chuyện này, nhưng chuyện âm u như vậy, Đường Dĩ Tố là người trưởng thành còn thấy sờ sợ, Đường Táo nhỏ như vậy, sao có thể tiếp thu.
"Con xem tin tức." Thằng bé nhỏ giọng nói.
Đường Dĩ Tố nhìn qua bé trai sắp bị dọa khóc, đành phải nói nhanh: "Bạn nhỏ, con tên là gì? Nếu như không được, cô giúp con báo nguy, gọi điện thoại cho chú cảnh sát, để chú cảnh sát bảo vệ con. Đừng sợ, được không?"
Đối với đám trẻ con, cụm từ "Chú cảnh sát" tựa như có một cổ lực lượng thần bí, cho bọn nó vô hạn cảm giác an toàn lẫn dũng khí, hơn nữa, giọng nói của Đường Dĩ Tố hiền lành dịu dàng, làm bé trai thoáng có một tia cảm giác an toàn, cuối cùng nó cũng gật gật đầu: "Tên của con là Lăng..."
"Tiểu thiếu gia!"
Bé trai nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên, có một giọng nữ vang lên gần đó.
Đường Dĩ Tố quay đầu nhìn lại, thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo chạy nhanh tới đây, ở sau lưng bà, còn có hai gã đàn ông cả người vạm vỡ mặc tây trang, hẳn là vệ sĩ.
Đường Dĩ Tố chỉ cảm thấy người phụ nữ trung niên này vô cùng quen mắt, suy nghĩ một chút, cô lập tức nhớ lại, vị phụ huynh vừa rồi ở đại sảnh xếp hàng kéo dài gần hai mươi phút mới làm xong chính là người này!
Bé trai thật vất vả mới thả lỏng một chút, trong nháy mắt nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, hồn phách đều bị dọa bay, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà nó dù sao cũng là một đứa trẻ, hai người vệ sĩ chỉ cần bước dài vài bước, không cần tốn nhiều sức đã có thể chặn đường bé trai.
Người phụ nữ trung niên thấy bé trai ngay cả đường cũng không thèm nhìn, chỉ lo chạy trốn, bà ta dẫm lên giày cao gót chậm rãi đi đến trước mặt thằng bé, từ trên cao nhìn xuống: "Tiểu thiếu gia, sáng sớm hôm nay con đã đồng ý với ta rằng sẽ ngoan ngoãn nghe ta nói, ta mới dẫn con ra ngoài. Hiện tại con bướng bỉnh như vậy, lần sau làm sao ta có thể tin tưởng con?"
Bả vai bé trai co rúm, cả người đều đang run rẩy, tựa hồ cực kỳ sợ hãi người phụ nữ trung niên này.
Đường Dĩ Tố thấy được, vội vàng chống gậy, nhờ vào sự nâng đỡ của Đường Táo đi lên phía trước: "Xin hỏi chị là......"
Dường như lúc này người phụ nữ trung niên mới nhìn thấy Đường Dĩ Tố, bà ta quay đầu lại, cười nhẹ với cô: "Chào cô, cảm ơn cô đã giúp tôi tìm được con trai, nếu như cô có yêu cầu gì, có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành."
Đường Dĩ Tố ngẩn ngơ, không ngờ có một ngày, sẽ có một người phụ nữ nói với mình như vậy. Nếu như là ngày thường, cô hẳn sẽ còn có tâm tư nói giỡn, nhưng thấy bé trai thật sự đáng thương, Đường Dĩ Tố nghi ngờ hỏi: "Chị là mẹ của thằng bé sao?"
Người phụ nữ trung niên thấy vẻ mặt của Đường Dĩ Tố, lại nhìn thoáng qua bé trai đang run bần bật, bà ta bật cười nói: "Tôi thật sự là mẹ nó, bất quá là mẹ kế."
"Người giám hộ của nó không rảnh, cho nên hôm nay tôi dẫn nó đi xử lý thủ tục nhập học, không ngờ lúc tôi đang bận rộn, nó dám lợi dụng lúc tôi không chú ý để chạy trốn, thật sự là quá bướng bỉnh."
"Đầu năm nay, một khi trẻ con rời khỏi tầm mắt phụ huynh, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, mọi nhà đều có chỗ khó riêng, cô cũng là một người mẹ, hẳn là có thể hiểu được tâm tình hiện tại của tôi."
Nói, người phụ nữ trung niên thở dài, vươn tay sờ sờ đầu bé trai: "Lần sau ngàn vạn lần không thể lại làm loại sự tình này, coi như ta cầu xin con, được không?"
Bé trai cúi đầu, tùy ý để mẹ kế vuốt đầu mình, hình ảnh này nhìn qua cũng thấy rất hài hòa, nếu như xem nhẹ thân hình nhỏ nhắn đang run lên như cái sàng kia.
Đường Dĩ Tố nhìn tình hình, vẫn cảm thấy không thích hợp, mắt thấy ba người lớn muốn dẫn bé trai đi, Đường Dĩ Tố nghĩ nghĩ, cô nhịn không được nói dối: "Khoan, từ từ, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho thầy cô nhà trẻ, thầy cô nói đang trên đường đi tới, nếu không chúng ta chờ một chút, cùng nhà trẻ xác nhận lại rồi các người hãy rời đi."
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, dừng lại bước chân, chậm rãi quay đầu, khóe miệng hơi nhếch.
Tuy rằng bà ta lớn tuổi, ít nhất hơn Đường Dĩ Tố mười lăm tuổi trở lên, nhưng trên mặt trang điểm tinh xảo, toàn thân không chỗ nào không tinh tế. Giờ phút này, ánh mắt người phụ nữ trung niên nhìn Đường Dĩ Tố cũng có chút thâm ý: "Không ngờ Đường tiểu thư lại là một người có lòng nhiệt tình như vậy."
Cả người bà ta, từ trên xuống dưới, từ ăn mặc tới kiểu tóc đều thập phần ưu nhã, thoạt nhìn không có bất luận dị thường nào, nhưng Đường Dĩ Tố lại bất giác cảm thấy người phụ nữ trung niên này toàn thân âm trầm.
Giờ phút này bị bà ta nhìn như vậy, lòng cô có chút nặng nề.
Xuyên tới đây lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên trong hoàn cảnh Đường Dĩ Tố không ở phim trường mà lại bị một người xa lạ nhận ra mình.
Đặc biệt là gần đây, khi tiết mục của Tống Thần Hạo và Dương Mạn Ni được tung ra, tin tức hai người họ vô cùng nóng bỏng, còn Đường Dĩ Tố tiến tổ đóng phim vài tháng, đã sớm bị quên lãng từ lâu.
Dưới tình huống như vậy, cư nhiên còn có người có thể nhận ra cô!
Cảm giác nguy cơ làm cho Đường Dĩ Tố dường như trong nháy mắt nhập diễn, biểu cảm trên mặt không chút nào thay đổi, hoàn toàn che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.
Đường Dĩ Tố cũng cười với người phụ nữ trung niên một chút: "Nhiều thêm chút trình tự mà thôi, miễn cho nhà trường lo lắng cho an toàn của học sinh. Nếu như chị chờ không kịp, hiện tại chúng ta cùng đi ra đại sảnh cũng được, dù sao từ đây đi ra ngoài cũng phải đi ngang qua bên kia."
"Cứ vậy đi." Người phụ nữ trung niên không tìm ra được gì từ vẻ mặt của Đường Dĩ Tố, bà ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, đi đầu lên phía trước, bé trai đi ở giữa, vệ sĩ che chở ở một trái một phải, giống như giam giữ phạm nhân, dường như rất sợ bé trai chạy trốn.
Ở phía sau bọn họ, mới là Đường Dĩ Tố đang chống gậy, cùng với Đường Táo đang đỡ cô.
Khi trở lại đại sảnh, các phụ huynh đứng xếp hàng xử lý thủ tục cũng ít hơn rất nhiều, Đường Dĩ Tố nhờ nhân viên công tác ở cửa sổ bước ra xác nhận, sau khi biết người phụ nữ trung niên này thật sự là người nhà của bé trai, lúc này, Đường Dĩ Tố mới chịu thả người.
"Nếu hiểu lầm đã giải trừ, tôi có thể dẫn người trở về đúng chưa." Người phụ nữ trung niên nói, cúi đầu nói với bé trai, "Còn không cảm ơn dì đi, quan tâm con như vậy."
"Cảm ơn dì." Bé trai cúi đầu nói.
"Không cần khách khí."
Tuy rằng trong giọng nói của người phụ nữ trung niên mang theo chút trào phúng, làm Đường Dĩ Tố có cảm giác không thoải mái, bất quá đúng là cô đã xen vào việc người khác, trì hoãn công việc của nhà người ta.
Cho dù quan hệ người nhà của bọn họ thoạt nhìn rất kỳ lạ, nhưng Đường Dĩ Tố chỉ là người ngoài mà thôi, cũng không nên nói nhiều cái gì. Sau khi ba người bọn họ đi xa, cô mới dẫn Đường Táo rời khỏi trường, đi mua sắm dụng cụ học tập xong, hai mẹ con mới về tới nhà.
Mười ngày sau, Đường Dĩ Tố đi bệnh viện, cắt thạch cao đã treo trên chân mình suốt nửa tháng.
Khi hai chân đã đạp lên mặt đất, tự do hoạt động, có thể đi, có thể chạy, Đường Dĩ Tố quả thực có loại cảm giác hạnh phúc như vừa được tân sinh.
Đường Táo đã chính thức nhập học nhà trẻ Thiên Quỳnh, mấy ngày qua đi, đã hoàn toàn thích ứng với sinh hoạt của trường mới. Trước mắt, trừ hai ngày cuối tuần ra, từ thứ hai đến thứ sáu, Đường Dĩ Tố chỉ cần đưa đón con trai về nhà, thời gian còn lại đều là tự do.
Đường Dĩ Tố quyết định tìm thời gian rảnh, để đi xem Lục Châu đã lâu không thấy.
- --
Lạc: Thử nghiệm đặt tên chương ở 30 chương đầu. Mọi người xem thử xem, nếu như chưa đọc truyện, chỉ đọc tên chương thì có bị lộ nội dung chương không? Sau khi đọc truyện, đọc tên chương có hình dung ra được chương đó có nội dung gì không?
Đường Táo đã là bạn nhỏ có giá trị nhan sắc đặc biệt cao trong đám bạn cùng tuổi, sâu trong lòng Đường Dĩ Tố, cô vẫn luôn cho rằng, mình sẽ không nhìn thấy đứa trẻ nào đẹp như con trai mình nữa, dù sao thì đây chính là thiết lập mà chính tác giả quyển sách này công nhận.
Nhưng bé trai trước mắt này lại có vẻ đẹp sánh ngang với Đường Táo, hơn nữa còn là loại hình hoàn toàn tương phản.
Trong nét đẹp của Đường Táo có mang theo một chút lai Tây, tóc hơi quăn, ngũ quan rõ ràng, làn da trắng nõn, nói hơi buồn nôn một chút, chính là tựa như ánh mặt trời bé con.
Nếu Đường Táo là búp bê Tây Dương, vậy thì bé trai này chính là búp bê bằng sứ.
Mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen huyền, đầu của nó thoạt nhìn nhỏ hơn Đường Táo một chút, thân hình gầy ốm, làn da trẻ con trắng như sữa, là một đứa bé người Hoa vô cùng xinh đẹp.
Sau khi bị Đường Táo túm lại, đứa bé này cả người run lên, kinh hoảng nhìn hai mẹ con Đường Táo.
"Buông, buông mình ra." Nó không ngừng vặn vẹo giãy giụa, bởi vì quá sốt ruột, hai con mắt đỏ rực, tựa như thỏ con, vô cùng đáng thương.
Đường Táo gắt gao túm chặt lấy quần áo của nó, nắm không chịu thả: "Cậu phải xin lỗi mẹ tôi mới có thể đi!"
"Xin, xin lỗi." Bé trai nhìn bộ dáng hung dữ của đối phương, khóc lóc nói.
Đường Táo nghe được, hừ một tiếng, lúc này mới miễn cưỡng buông tay.
"Mình có thể đi rồi sao." Nó rõ ràng bị Đường Táo dọa sợ, đã được thả ra, còn đáng thương hỏi Đường Táo.
Đường Dĩ Tố nghe vậy, trong lòng cũng hiểu rõ đứa nhỏ này không phải cố ý, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu bé, cô nhẹ giọng nói: "Bạn nhỏ, sao con lại chạy đi một mình, ba mẹ con đâu?"
Bé trai sợ hãi nhìn Đường Dĩ Tố, cúi đầu không dám nói lời nào.
Cô lại hỏi: "Vậy tên con là gì, là học sinh của nhà trẻ này sao, cô dẫn con đi tìm thầy cô giáo được không?"
Bé trai nghe vậy, liên tục lắc đầu, Đường Dĩ Tố không thân thuộc với nó, trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng đoán không ra nó có ý gì.
Đứa nhỏ này có độ tuổi cũng xấp xỉ với Đường Táo, nhà trẻ lớn như vậy, tuy rằng cửa chính đã đóng, nhưng tùy ý để một đứa trẻ chạy lung tung thì không chỉ có dễ bị lạc mà còn rất dễ xảy ra sự cố.
Đường Dĩ Tố nếu không thấy thì thôi, nếu đã gặp, cô liền nhịn không được nhiều lời vài câu: "Con nhỏ như vậy, chạy còn nhanh, một mình đi lung tung ở nhà trẻ rất nguy hiểm, lỡ như gặp người xấu bắt cóc, sẽ không về nhà được nữa."
Đường Táo nghe xong, còn bổ sung như thật: "Người xấu thích nhất mấy đứa nhóc con như cậu đó. Lừa bán cậu xong rồi chặt tay chân, biến cậu thành người tàn tật, cho ra ngoài đường ăn xin, nếu không có tiền sẽ không được ăn cơm."
Bé trai nghe xong, vốn dĩ đã sợ hãi Đường Táo, hiện tại cả người nhịn không được run bần bật, đôi mắt thỏ con nhìn chằm chằm bạn nhỏ đang đứng đối diện mình, phảng phất như Đường Táo chính là người xấu.
"Tiểu Táo!" Đường Dĩ Tố vội vàng ngăn cản, "Con xem cái này ở đâu?"
Tuy rằng đúng thật là có phát sinh chuyện này, nhưng chuyện âm u như vậy, Đường Dĩ Tố là người trưởng thành còn thấy sờ sợ, Đường Táo nhỏ như vậy, sao có thể tiếp thu.
"Con xem tin tức." Thằng bé nhỏ giọng nói.
Đường Dĩ Tố nhìn qua bé trai sắp bị dọa khóc, đành phải nói nhanh: "Bạn nhỏ, con tên là gì? Nếu như không được, cô giúp con báo nguy, gọi điện thoại cho chú cảnh sát, để chú cảnh sát bảo vệ con. Đừng sợ, được không?"
Đối với đám trẻ con, cụm từ "Chú cảnh sát" tựa như có một cổ lực lượng thần bí, cho bọn nó vô hạn cảm giác an toàn lẫn dũng khí, hơn nữa, giọng nói của Đường Dĩ Tố hiền lành dịu dàng, làm bé trai thoáng có một tia cảm giác an toàn, cuối cùng nó cũng gật gật đầu: "Tên của con là Lăng..."
"Tiểu thiếu gia!"
Bé trai nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên, có một giọng nữ vang lên gần đó.
Đường Dĩ Tố quay đầu nhìn lại, thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo chạy nhanh tới đây, ở sau lưng bà, còn có hai gã đàn ông cả người vạm vỡ mặc tây trang, hẳn là vệ sĩ.
Đường Dĩ Tố chỉ cảm thấy người phụ nữ trung niên này vô cùng quen mắt, suy nghĩ một chút, cô lập tức nhớ lại, vị phụ huynh vừa rồi ở đại sảnh xếp hàng kéo dài gần hai mươi phút mới làm xong chính là người này!
Bé trai thật vất vả mới thả lỏng một chút, trong nháy mắt nhìn thấy người phụ nữ trung niên này, hồn phách đều bị dọa bay, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà nó dù sao cũng là một đứa trẻ, hai người vệ sĩ chỉ cần bước dài vài bước, không cần tốn nhiều sức đã có thể chặn đường bé trai.
Người phụ nữ trung niên thấy bé trai ngay cả đường cũng không thèm nhìn, chỉ lo chạy trốn, bà ta dẫm lên giày cao gót chậm rãi đi đến trước mặt thằng bé, từ trên cao nhìn xuống: "Tiểu thiếu gia, sáng sớm hôm nay con đã đồng ý với ta rằng sẽ ngoan ngoãn nghe ta nói, ta mới dẫn con ra ngoài. Hiện tại con bướng bỉnh như vậy, lần sau làm sao ta có thể tin tưởng con?"
Bả vai bé trai co rúm, cả người đều đang run rẩy, tựa hồ cực kỳ sợ hãi người phụ nữ trung niên này.
Đường Dĩ Tố thấy được, vội vàng chống gậy, nhờ vào sự nâng đỡ của Đường Táo đi lên phía trước: "Xin hỏi chị là......"
Dường như lúc này người phụ nữ trung niên mới nhìn thấy Đường Dĩ Tố, bà ta quay đầu lại, cười nhẹ với cô: "Chào cô, cảm ơn cô đã giúp tôi tìm được con trai, nếu như cô có yêu cầu gì, có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành."
Đường Dĩ Tố ngẩn ngơ, không ngờ có một ngày, sẽ có một người phụ nữ nói với mình như vậy. Nếu như là ngày thường, cô hẳn sẽ còn có tâm tư nói giỡn, nhưng thấy bé trai thật sự đáng thương, Đường Dĩ Tố nghi ngờ hỏi: "Chị là mẹ của thằng bé sao?"
Người phụ nữ trung niên thấy vẻ mặt của Đường Dĩ Tố, lại nhìn thoáng qua bé trai đang run bần bật, bà ta bật cười nói: "Tôi thật sự là mẹ nó, bất quá là mẹ kế."
"Người giám hộ của nó không rảnh, cho nên hôm nay tôi dẫn nó đi xử lý thủ tục nhập học, không ngờ lúc tôi đang bận rộn, nó dám lợi dụng lúc tôi không chú ý để chạy trốn, thật sự là quá bướng bỉnh."
"Đầu năm nay, một khi trẻ con rời khỏi tầm mắt phụ huynh, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, mọi nhà đều có chỗ khó riêng, cô cũng là một người mẹ, hẳn là có thể hiểu được tâm tình hiện tại của tôi."
Nói, người phụ nữ trung niên thở dài, vươn tay sờ sờ đầu bé trai: "Lần sau ngàn vạn lần không thể lại làm loại sự tình này, coi như ta cầu xin con, được không?"
Bé trai cúi đầu, tùy ý để mẹ kế vuốt đầu mình, hình ảnh này nhìn qua cũng thấy rất hài hòa, nếu như xem nhẹ thân hình nhỏ nhắn đang run lên như cái sàng kia.
Đường Dĩ Tố nhìn tình hình, vẫn cảm thấy không thích hợp, mắt thấy ba người lớn muốn dẫn bé trai đi, Đường Dĩ Tố nghĩ nghĩ, cô nhịn không được nói dối: "Khoan, từ từ, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho thầy cô nhà trẻ, thầy cô nói đang trên đường đi tới, nếu không chúng ta chờ một chút, cùng nhà trẻ xác nhận lại rồi các người hãy rời đi."
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, dừng lại bước chân, chậm rãi quay đầu, khóe miệng hơi nhếch.
Tuy rằng bà ta lớn tuổi, ít nhất hơn Đường Dĩ Tố mười lăm tuổi trở lên, nhưng trên mặt trang điểm tinh xảo, toàn thân không chỗ nào không tinh tế. Giờ phút này, ánh mắt người phụ nữ trung niên nhìn Đường Dĩ Tố cũng có chút thâm ý: "Không ngờ Đường tiểu thư lại là một người có lòng nhiệt tình như vậy."
Cả người bà ta, từ trên xuống dưới, từ ăn mặc tới kiểu tóc đều thập phần ưu nhã, thoạt nhìn không có bất luận dị thường nào, nhưng Đường Dĩ Tố lại bất giác cảm thấy người phụ nữ trung niên này toàn thân âm trầm.
Giờ phút này bị bà ta nhìn như vậy, lòng cô có chút nặng nề.
Xuyên tới đây lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên trong hoàn cảnh Đường Dĩ Tố không ở phim trường mà lại bị một người xa lạ nhận ra mình.
Đặc biệt là gần đây, khi tiết mục của Tống Thần Hạo và Dương Mạn Ni được tung ra, tin tức hai người họ vô cùng nóng bỏng, còn Đường Dĩ Tố tiến tổ đóng phim vài tháng, đã sớm bị quên lãng từ lâu.
Dưới tình huống như vậy, cư nhiên còn có người có thể nhận ra cô!
Cảm giác nguy cơ làm cho Đường Dĩ Tố dường như trong nháy mắt nhập diễn, biểu cảm trên mặt không chút nào thay đổi, hoàn toàn che giấu nội tâm hoảng loạn của mình.
Đường Dĩ Tố cũng cười với người phụ nữ trung niên một chút: "Nhiều thêm chút trình tự mà thôi, miễn cho nhà trường lo lắng cho an toàn của học sinh. Nếu như chị chờ không kịp, hiện tại chúng ta cùng đi ra đại sảnh cũng được, dù sao từ đây đi ra ngoài cũng phải đi ngang qua bên kia."
"Cứ vậy đi." Người phụ nữ trung niên không tìm ra được gì từ vẻ mặt của Đường Dĩ Tố, bà ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, đi đầu lên phía trước, bé trai đi ở giữa, vệ sĩ che chở ở một trái một phải, giống như giam giữ phạm nhân, dường như rất sợ bé trai chạy trốn.
Ở phía sau bọn họ, mới là Đường Dĩ Tố đang chống gậy, cùng với Đường Táo đang đỡ cô.
Khi trở lại đại sảnh, các phụ huynh đứng xếp hàng xử lý thủ tục cũng ít hơn rất nhiều, Đường Dĩ Tố nhờ nhân viên công tác ở cửa sổ bước ra xác nhận, sau khi biết người phụ nữ trung niên này thật sự là người nhà của bé trai, lúc này, Đường Dĩ Tố mới chịu thả người.
"Nếu hiểu lầm đã giải trừ, tôi có thể dẫn người trở về đúng chưa." Người phụ nữ trung niên nói, cúi đầu nói với bé trai, "Còn không cảm ơn dì đi, quan tâm con như vậy."
"Cảm ơn dì." Bé trai cúi đầu nói.
"Không cần khách khí."
Tuy rằng trong giọng nói của người phụ nữ trung niên mang theo chút trào phúng, làm Đường Dĩ Tố có cảm giác không thoải mái, bất quá đúng là cô đã xen vào việc người khác, trì hoãn công việc của nhà người ta.
Cho dù quan hệ người nhà của bọn họ thoạt nhìn rất kỳ lạ, nhưng Đường Dĩ Tố chỉ là người ngoài mà thôi, cũng không nên nói nhiều cái gì. Sau khi ba người bọn họ đi xa, cô mới dẫn Đường Táo rời khỏi trường, đi mua sắm dụng cụ học tập xong, hai mẹ con mới về tới nhà.
Mười ngày sau, Đường Dĩ Tố đi bệnh viện, cắt thạch cao đã treo trên chân mình suốt nửa tháng.
Khi hai chân đã đạp lên mặt đất, tự do hoạt động, có thể đi, có thể chạy, Đường Dĩ Tố quả thực có loại cảm giác hạnh phúc như vừa được tân sinh.
Đường Táo đã chính thức nhập học nhà trẻ Thiên Quỳnh, mấy ngày qua đi, đã hoàn toàn thích ứng với sinh hoạt của trường mới. Trước mắt, trừ hai ngày cuối tuần ra, từ thứ hai đến thứ sáu, Đường Dĩ Tố chỉ cần đưa đón con trai về nhà, thời gian còn lại đều là tự do.
Đường Dĩ Tố quyết định tìm thời gian rảnh, để đi xem Lục Châu đã lâu không thấy.
- --
Lạc: Thử nghiệm đặt tên chương ở 30 chương đầu. Mọi người xem thử xem, nếu như chưa đọc truyện, chỉ đọc tên chương thì có bị lộ nội dung chương không? Sau khi đọc truyện, đọc tên chương có hình dung ra được chương đó có nội dung gì không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook