Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn
Quyển 2 - Chương 44

“Làm càn, dám vũ nhục Long tộc thượng cổ ta!” Tiên cô tức giận, hai tay vừa nhấc lên, gió mây vần vũ.

Thật chết người, ta thấy ‘ta’ vẫn đang vô cùng vui vẻ ngồi trong tiệm mà cắn bánh rán, ta nhìn vào tay mình, hư vô trong suốt, căn bản là không có cách nào ngăn chặn được bất cứ việc gì xảy ra.

Một cơn lốc xoáy cuồn cuộn kéo đến, càn quét khắp trung tâm thành phố, ta thấy nhiều nhóm phóng viên xung quanh nâng máy ảnh điên cuồn chụp lại hiện tượng chấn động nhất trong năm: 2012 đến rồi, đến cùng một cơn lốc xoáy… Văn hay ảnh đẹp, náo nhiệt dị thường.

Tiệm bánh rán đứng mũi chịu sào, bị lốc xoáy cuốn đi tan tác tả tơi, ta thấy bản thân miệng còn ngậm bánh rán, chìm vào trong lốc xoáy ngao ngao kêu: “Con mẹ nó, trong nội thành làm sao có thể có lốc xoáy, năm 2012 gì đó phánh con mẹ nó đi!”

Lốc xoáy kia cuốn bay thân thể ta chìm vào làn nước, khắp người ta mơ mơ hồ hồ hóa thành màu đỏ, mơ mơ màng màng trôi theo một đàn tôm đang bơi, bơi qua đến một trăm năm trước, cuối cùng nhập vào thân thể một con tiểu tôm.

“…” Ta rốt cục hiểu rõ bản thân đã xuyên không như thế nào.

Tất cả đều có nguyên do cả!

Hóa ra thứ đầu tiên mà ta đầu thai vào, lại là một con tôm nhỏ xíu! Nhưng mà hiện tại lại có chuyện gì xảy ra? Mơ và thực, tất cả khiến ta rối rắm mơ hồ.

Ta kinh ngạc, bỗng nhiên cảm thấy có người đang mãnh liệt lay tỉnh ta, một tia ánh sáng yếu ớt xuyên qua mi mắt, ta đau đớn thống khổ ‘ưm’ một tiếng, tỉnh lại.

“Nàng lại mơ thấy cái gì, nói mớ u a nãy giờ không ngừng!”

Ta suy yếu ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vị Đán mang theo vẻ mặt ghét bỏ nhìn ta từ trên cao, bên cạnh là Hạ nhị nhi yếu mềm sợ hãi đỡ lấy cánh tay hắn.

“Làm sao mà đầu đổ toàn mồ hôi lạnh! Nói ra để bổn vương giúp nàng giải mộng!” Vị Đán vẫn như cũ trưng ra vẻ mặt phiền toái, hắn ngồi xuống, vươn tay lên, cực kì mềm nhẹ lau đi mồ hôi lạnh trên trán ta.

Ta yên lặng nhìn hắn một lát, phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn tươi cười: “Hắc, ta nằm mơ bản thân bị một mụ yêu quái già giết chết!”

Vị Đán khựng lại một chút, sau đó nổi giận, xốc người ta lên: “Hạ Mật, nàng có còn chút tiền đồ nào không, cái giấc mộng mất mặt này mà Long tộc như nàng cũng mơ ra được?”

Mộng, nếu như có thể nắm giữ được trong tay, vậy đó không phải là mộng nữa rồi.

Ta thấy Hạ nhị nhi bỗng trở nên trầm tư, nhịn không được nhìn nàng ta nhiều thêm vài lần, Hạ nhị nhi phục hồi tinh thần lại, ánh mắt lóe lóe tránh né ta, nhìn như vậy cũng biết những suy nghĩ trong lòng nàng ta chẳng phải chuyện tốt gì.

Ta nhịn không được nhìn nàng cười lạnh hai tiếng.

Vị Đán cổ quái nhìn ta liếc mắt một cái, trầm mặc một lát rồi sa sả giáo huấn ta: “Từ nay về sau nàng chớ có suy nghĩ bậy bạ lung tung nữa, nàng có tiểu long nguyên của bổn vương, bổn vương sẽ tiến một bước vào mộng của nàng, thật sự là sợ nàng suy nghĩ nhiều quá, tâm ma xuất hiện lúc nào không hay!”

“Nàng yên tâm, những lần tu hành về sau, bổn vương sẽ không làm những chuyện khiến nàng phiền chán nữa!” Vẻ mặt của hắn hình như có chút áy náy. (bé này tưởng bở quá =)))

Ta phản xạ có điều kiện trả lời hắn: “Không sao, các ngươi cứ tùy ý! Sẽ không ảnh hưởng gì đến ta đâu!”

Vị Đán ngẩn ra, ấy thế mà không có cùng ta cãi chày cãi cối, hắn hơi hơi nhíu nhíu đầu mày.

Lúc đó, ta càng thêm nhớ Nguyễn Dương.

Lúc quay về đại điện, vẫn như cũ là ba người một xe, ta trèo lên ngồi sát phía sau xe, Hạ nhị nhi mềm yếu sợ hãi đứng ở cửa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm Vị Đán.

Nhưng Vị Đán không có giống như thường ngày tiến lên đỡ nàng, hắn chỉ bảo thị tì đỡ nàng ta vào, đợi đến khi tất cả ổn định chỗ ngồi, ta mới phát hiện, Vị Đán dựa vào ta quá gần.

Ta lại không được tự nhiên, xoay đến xoay đi muốn ngồi cách hắn xa một chút.

Vị Đán nhắm mắt không nói gì, hình như cảm giác được hành động của ta, đôi mày ẩn nhẫn nhảy vài lần, lúc đến đại điện, hắn rốt cục kiềm chế không được, mở mắt ra, tức giận hung hăng trừng mắt nhìn ta liếc một cái.

Lúc xuống xe, hắn lại chủ động đi ôm Hạ nhị nhi.

Hạ nhị nhi cười tươi như một đóa hoa, đôi mắt ngập nước nhìn đến ta, lúc ta nhìn lại nàng, lại thấy nàng nhếch môi, cười đến nỗi răng nanh đều lộ rõ.

Ta phát hoảng, rốt cuộc chúng ta có một chỗ không giống nhau, răng nanh của nàng khác ta, nhìn nàng cười làm cho ta nhớ tới trước kia có thấy qua mấy mỹ nhân ngư, ôi răng nanh thật khó nhìn!

Ta đồng tình liếc nhìn nàng một cái, khó trách đứa nhỏ này suốt ngày cười dấu răng hoài.

Lúc ăn cơm chiều, Hạ nhị nhị lại cứ dính dính dán dán bên người Vị Đán, cực kì hiền gắp thức ăn cho hắn: “Đản, món này bổ, ăn nhiều một chút!”

Phốc… Một ngụm canh rau bị ta phun ra.

Đản! Ôi cái biệt danh hay quá! Ta nhịn không được, vùi đầu vào lòng bàn tay mà run rẩy. Phải có lực kiềm chế lớn cỡ nào mới có thể giống như lão quản sự, có thể giữ nguyên thái độ lạnh nhạt trầm mặt đứng cạnh bên chờ hầu hả trời?

Ôi, ta sai lầm rồi, liếc liếc đến hai bên mạn sườn của lão quản sự, ta thấy nó đang kịch liệt rung động.

(Đản nghĩa là quả trứng đó các nàng.)

“Lúc ăn cơm không nói chuyện! Nhị nhi, ngươi nhiều lời! Bổn vương đã no rồi, dọn bàn đi!” Vị Đán chậm rãi đẩy Hạ nhị nhi ra, trực tiếp đứng lên, cả một bàn đồ ăn hầu như chưa động đũa, ta cương mặt, chiếc đũa giơ giữa không trung, tha thiết mong chờ lão quản sự phân phó thị tì đừng dọn đồ ăn đi nưuax.

Không thể không bội phục Hạ nhị nhi, dưới tình huống như vậy, nàng vẫn như cũ vẫn duy trì được nét điềm đạm đáng yêu, chậm rãi theo sát sau lưng Vị Đán.

Vị Đán đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hạ nhị nhi đánh giá từ đầu đến chân, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười không rõ hàm nghĩa.

Hạ nhị nhi bị hắn nhìn sợ hãi không thôi, cả thân thể hơi hơi run run.

“Đêm nay chuẩn bị cho tốt rồi đưa đến chỗ ta!” Hắn nâng cằm, ra lệnh cho lão quản sự.

(Nghĩa là bé Đán này muốn con Nhị kia đi thị tẩm đó. Ôi thặc thương xót cho bé~~)

Nét mặt của lão quản sự có thể nói là cực kì phong phú, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biến hóa từ khiếp sợ đến mừng như điên lại đến phiền muộn cuối cùng quay về nét mặt bình tĩnh, ta cắn chiếc đũa, thấy hắn dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta, cúi đầu.

Hạ nhị nhi bước qua, ‘a’ một tiếng, hai mắt lóng lánh, chân đột nhiên mềm rũ xuống. May mà thị tì bên người tay mắt lanh lẹ, vội đỡ nàng.

“Nếu như không có chuyện gì, hôm nay không cần phải đến điện Thánh bối! Muốn nói gì thì nói đi?” Vị Đán mắt gắt gao nhìn chằm chằm ta, giọng lại hướng về Hạ nhị nhi.

Hạ nhị nhi mềm yếu sợ hãi run run, hồi lâu sau, ta thấy nàng lại dùng một góc 60 độ biểu đạt sự ngưỡng mộ, trực tiếp thể hiện sự nhiệt tình của bản thân: “Đản, thiếp sẽ ngoan ngoãn phục vụ chàng!”

Ha ha ha, nghe đến cái từ ‘Đản’ này, ta cuối cùng nhịn không được mà cười ra tiếng.

Vị Đán rốt cục khôi phục vẻ mặt kiêu căng, vung tay áo, dương cằm bước ra cửa đại điện.

Hạ nhị nhi chậm rãi xoay người, nét mặt thay đổi, nhìn ta cực kì càn rỡ nhe răng cười, đôi răng nanh lộ ra dưới ánh đèn, lóe ra ánh sáng bén ngọt, hung tợn ngoan độc.

“Hạ Mật, ta sẽ chiếm được nhiều long nguyên hơn ngươi!” Lúc đi sượt ngang người ta, ta nghe thấy nàng hung tợn hướng ta khiêu khích. Tay nàng biến thành móng vuốt, lén vồ lấy ta. “Đoang”, con rồng đen Nguyễn Dương tặng ta được treo ở bên hông ngay lập tức nhấp nháy, bạch quang lóe sáng, dứt khoát cắt bỏ cả móng lẫn vuốt của nàng ta, nàng ta ăn đau nghiến răng gào thét, hung tợn trừng mắt nhìn ta, ôm tay cấp tốc chạy ra ngoài. (Ôi Dương Dương ai đồ của tuôi:-*)

Nhưng mà lực chú ý của ta lúc này tập trung toàn bộ vào thanh âm của nàng ta.

Giọng nàng ta không giống lúc trước mềm nhẹ ngọt ngào nữa, nó mang theo một chút hung ác khàn khàn, đầu óc ta mạnh mẽ khựng lại.

Giọng nói này, ta đã nghe qua.

Ngay tại đêm hôm đó lúc nghêu nhỏ bị cắn nuốt.

Cả người ta chợt đông cứng như cục đá, cả người đều nổi da gà, lão quản sự bước lên phía trước muốn an ủi ta, bị ta nhéo một phen, ta cảm thấy bản thân nói năng lộn xộn: “Vị Đán không thể ở cùng nàng ta, nàng ta không phải người tốt!”

“Nàng ta đã ăn thịt người!”

Lão quản sự dùng một ánh mắt thương hại nhìn ta, hồi lâu sau, trấn an ta: “Công chúa điện hạ, ngài yên tâm, ta sẽ nói cho chủ tử … Ngài, hãy nén bi thương!”

Ta khinh, nén bi thương con mẹ ngươi!

Vị đại thúc này căn bản nghe không lọt lời nói của ta, hâm mộ ghen ghét cái gì, ta có nói gì cũng thành thừa.

Ta quyết định sẽ lén đi cảnh cáo Vị Đán.

“Lão quản sự, mặc kệ cái khác, ngươi nói cho ta biết, hôm nay Vị Đán sẽ ở điện nào?” Vị Đán chưa nạp một vị phi tần nào, ta nghe nói là vì Long tử chưa nạp chính phi sẽ không được tùy tiện nạp tiểu thiếp.

Nguyên nhân vì như thế, Vị Đán thường xuyên tâm huyết dâng trào mà đổi phòng ngủ loạn xà ngầu.

Lão quản tiếp tục mang vẻ mặt vô cùng thương hại, cuối cùng, vẫn cắn chặt khớp hàm, khuyên ta: “Công chúa điện hạ, ngài yên tâm, cho dù hôm nay Nhị nhi cô nương có làm thỏa mãn thánh ý (ý là thị tẩm tốt á), cũng sẽ không thể trở thành phi tần mà bước vào đại điện Nam Hải! Ngài không cần tùy hứng như thế!”

Ta đi, ai muốn nghe ngươi khuyên nhủ chứ.

Ta quyết định bản thân sẽ đi từng chỗ một để tìm kiếm Vị Đán.

Bước vào sâu bên trong đại điện Nam Hải, ta cảm thấy trước đây mình chưa cảm nhận hết được sự rộng lớn khiếp người của nó. Ta tìm một gian lại một gian, mỗi khi gặp tỳ nữ ta đều hỏi, nhưng không một ai biết.

Tuy rằng ta không thích Vị Đán, nhưng mà, hắn quả thật là đại ca của Nhật Tây và Tiểu Cửu, càng là Đại Hoàng tử của Long vương bệ hạ. Từ lúc ta xuyên không đến đây, tuy không có nơi nào là nơi ta dung thân thực sự, nhưng mà Nhật Tây Tiểu Cửu lại cho ta tình cảm và sự quan tâm của anh em ruột thịt, ngay cả Long Vương bệ hạ, ta không thừa nhận cũng không được, tình cảm của ta với ông ấy chính là tình cha con.

Tuy răng Hạ Mật ta nhát gan, nhưng mà sẽ không đứng yên đó nhìn Vị Đán sa vào hãm cảnh.

Càng trọng yếu hơn là, trong khắp tứ hải, Nam Hải là khi vực lớn nhất, ta không thể để Nguyễn Dương có thêm phiền toái.

May mà sau khi ta tìm qua tìm qua lại ba bốn hiệp, lão quản sự rốt cục lương tâm bất an, lặng lẽ nhắc ta: “Lúc Đại điện hạ tâm tình không tốt, thích đứng trước Hồng san hô trầm tư thật lâu…”

Ta liền nhớ tới chỗ có mảnh Hồng san hô lớn nhất Nam hải, đuôi nhỏ vung lên, hóa thành rồng nhỏ bay đi.

“Vị Đán, ngươi ở trong này!” Ta tìm qua mấy rặng san hô, rốt cục tìm thấy Vị Đán, hắn đang chắp tay sau lưng, sắc mặt nặng nề nhìn về phía nhành san hô, nước biển khẽ vỗ qua lại dập dờn, san hô đỏ tươi cũng cuốn theo từng đợt sóng, nhấp nhô lay động.

Mà dáng người màu đen đứng trong biển san hô đỏ, vô cùng dễ tìm.

Ta bơi qua, hóa thành hình người, thấy Vị Đán, mừng rỡ như điên: “Ta rốt cục tìm được ngươi, Vị Đán!”

Đôi mắt hắn lóe lóe, hình như đối với việc ta đuổi theo cũng không kinh ngạc, mặt kiêu căng, nói: “Nàng tìm ta có chuyện gì?”

Ta thở ra một hơi, chạy tới đối diện hắn, tự thuật rõ ràng từ một tới mười: “Vị Đán, Hạ nhị nhi muốn cắn nuốt long nguyên của ngươi, nàng ta chưa từng thật lòng với ngươi!”

Vị Đán lành lạnh “xuy” một tiếng, tà nghễ nói với ta: “Hạ Mật, ý nàng là gì?”

(Haiz, ta thấy tên Đán này là chủ Nam Hải mà sao ngu quá hà~~)

Ta vừa định kể lại sự tình trong long cung, lúc lần đầu chạm mặt với mảnh long ngọc được chạm khắc trên ghế, đã bị tiếng cười lạnh của Vị Đán đánh gãy.

Hắn cực kì đắc ý giễu cợt ta: “Hạ Mật, ta thấy nữ tử trên thế gian tranh đoạt nam tử, làm trò hề, ta nghĩ nàng khác bọn họ, nhưng mà, thấy lời nói cử chỉ lúc này của nàng, cùng những nữ tử ghen tị mãnh liệt kia có gì khác nhau!”

Ta bị nghẹn một hơi ở ngực, thiếu chút nữa đã hỏi thăm tới ông nội bà nội hắn rồi, lại nhớ tới việc này trọng đại, ta cố nín nhịn, chậm rãi giải thích với hắn: “Vị Đán, Hạ nhị nhi kia vốn chẳng phải sinh ra từ Thánh bối, nàng ta là một con rồng được chạm khắc trên pho tượng hồng ngọc do ma thần Tây Vực tiến cống…”

Hắn lại đánh gãy lời nói của ta, cất tiếng cười to, trong tươi cười tràn đầy khinh thường: “Hạ Mật, nàng cho bổn vương là tên ngốc sao, bịa đặt như vậy mà cũng nói được!” Trong giọng nói lộ rõ sự coi rẻ.

Ta rất muốn bóp méo hắn, nhìn hắn mang bộ mặt đắc ý dào dạt, ta lại nói: “Nàng tới gần ngươi, chính là bởi vì muốn cướp đi long nguyên của ngươi!”

Gương mặt cuồng ngạo tươi cười của Vị Đán rốt cục cứng lại, hắn giận tái mặt, không nói một tiếng mà chăm chú nhìn ta, hồi lâu, đột nhiên thở dài: “Hạ Mật, có phải nàng đang ghen tị? Hạ Mật, chịu yếu thế một lần, thực sự khó như vậy?”

Ta lập tức phi một ngụm, vươn tay ra, thề với trời: “Vị Đán, Hạ Mật ta nếu như đối với ngươi có tà niệm, nguyền rủa ta cả đời cũng không thể trở thành một con rồng hoàn chỉnh!”

Mặt Vị Đán càng thêm âm trầm, ta thấy hắn hơi hơi hạ ánh mắt, sau đó ác độc nói với ta: “Nàng cho là nàng như vậy, có thể tu thành hình rồng hoàn chỉnh?”

Hắn lại nói: “Hạ Mật, nàng về đi, nói thêm câu nào nữa, ta không đảm bảo mình sẽ không nổi giận, ta không muốn nói những lời ác độc với nàng!” (Đã nói rồi đó cha. Haiz~)

Ta thở dài, trầm mặc một lát, lại nhịn không được khuyên hắn: “Nàng ta thực không phải người lương thiện, ta đã thấy nàng ăn nghêu nhỏ của ta!”

“Hồ ngôn loạn ngữ!” Vị Đán vô cùng tức giận, dường như nếu ta còn nói gì thêm nữa, hắn sẽ bạo phát thật sự.

Ta nhìn hắn giận dữ cự tuyệt lời giải thích của ta, trong lòng mờ mịt, nhớ tới bản thân lúc này cũng chỉ vận được minh quang nhẹ như thổi khói, không khỏi nản lòng thoái chí.

Ta, khuyên không được hắn!

Ta đã tận lực!

Ta lui về phía sau một bước, thở dài một hơi, Vị Đán nhìn ta mắt đối mắt, trong con ngươi hình như đang chờ đợi cái gì, ta suy nghĩ, cảm thấy bản thân dù làm thế nào cũng không thể khuyên phục hắn, ở lại chỗ này cũng không có nghĩa lí gì nữa.

Ta chợt nghĩ, hay là rời khỏi Nam Hải thôi.

“Vị Đán, coi như là nể mặt Tiểu Cửu và Nhật Tây, ngươi phải tin tưởng ta!” Ta nhìn mặt hắn đang dần lộ vẻ không vui, vội vàng im miệng, ủ rũ bơi ra ngoài.

Đi ra ngoài hồi lâu, ta vẫn như cũ có thể loáng thoáng nghe thấy giọng Vị Đán tức giận trách cứ ta: Hạ Mật, nàng chớ hối hận! Ta đã cho nàng cơ hội!”

(Thiệt tình, tên Đán méo này ngoài ngu ra còn bị tự kỉ nặng nữa. Sau này mi mới là người hối hận nha con.)

Ta buồn đầu bước về phía trước, ta đã đủ hối hận, hối hận lúc trước nghe lời Nguyễn Dương trở về nơi này.

Sớm biết thế, ta sẵn sàng làm đuôi nhỏ đi theo Nguyễn Dương không rời.

Ta buồn rầu bước loạn chung quanh, Nam Hải không còn là nơi ta muốn về nữa, Long cung quá xa, ta lại không biết đường đi, giờ đây, ta đã không còn chốn về.

Nước biển xanh thẳm, ta mù quáng thả mình trôi như phù du, tựa hồ cũng chỉ có Thánh bối điện mới có thể cất chứa ta.

Ta ủ rũ bay đến điện Thánh bối, nơi đó lành lạnh bao la, ta ngồi trên bậc thềm, nhớ tới Nguyễn Dương, thương nhớ đến tận xương, càng thêm cảm thấy bản thân không nơi nương tựa.

Ngồi ở chỗ này miên man suy nghĩ, không bằng vào trong Thánh bối điện mà tu luyện.

Cả đầu đều là Nguyễn Dương, ta lúc này mới cảm thấy mình thương nhớ hắn sâu đậm cỡ nào, dường như chỉ cần gọi tên của hắn, trong lòng sẽ thấy trống rỗng vô vàn.

Nguyễn Dương, ôi, Nguyễn Dương…

Ta khoanh chân trốn vào giấc mộng.

Trong mộng là dòng suối róc rách, núi cao rực rỡ hoa đào, cảnh đẹp như thơ như họa, ta ngây ra một lúc, đột nhiên cảm thấy cảnh giới của bản thân lại cao lên một bậc.

Loại hình ảnh siêu phàm thoát tục này, ấy thế mà lại xuất hiện trong mộng của ta lúc ta đăm chiêu suy nghĩ.

“Mật Nhi, nàng sao lại buồn rầu?”

Cả người ta run lên, xoay người sang chỗ khác, phía xa xa bên kia đồi núi, Nguyễn Dương đang cưỡi mây mà đến, tà áo choàng dài bay bay, gương mặt dịu dàng, vừa thấy ta, hắn liền bước khỏi đụn mây, ôm lấy ta.

Ta im lặng lâu thật lâu, tựa đầu chôn thật sâu trong lòng hắn.

“Sao thế?” Nguyễn Dương vuốt tóc ta, phủ lên mặt ta vài cái hôn.

Ta thở dài một hơi, hướng hắn oán giận: “Nếu chàng là thực thì thật tốt, ta liền đi theo chàng, giờ đây ta không còn nhà để về, nơi Vị Đán đó ta không bao giờ muốn về nữa!”

Nguyễn Dương dừng một chút, vô cùng cẩn thận nhẹ giọng hỏi ta: “Nàng và hắn… cãi nhau?”

Ta lắc đầu, vô cùng mỏi mệt, Nguyễn Dương cũng không ép ta, giống như trong hiện thực, chính là nhẹ nhàng xoa lưng ta, ôm ta trốn ở trong lòng hắn.

Hồi lâu sau, ta đẩy hắn ra, có chút buồn bực nói: “Ta biết Vị Đán sắp gặp nguy hiểm, nhưng mà không có cách nào khuyên can hắn, trong lòng phiền chán thật!”

Nguyễn Dương nhảy dựng mày, kéo lấy ta, hỏi: “Nàng đối với hắn, thật sự… rất quan tâm!” Hắn cố giữ cho giọng bình ổn, nhưng mà ta vẫn nghe ra cảm giác vô cùng lo lắng từ hắn.

Trong mộng Nguyễn Dương thật đáng yêu, còn có thể ghen.

Ta cố ý không nói chuyện, chờ hắn sốt ruột.

Quả nhiên Nguyễn Dương trong mộng mất đi sự bình tĩnh vốn có, cầm lấy cánh tay ta, hỏi ta: “Nàng thích hắn, có phải hay không?”

Ta nghe thế liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vẫn như cũ hai tay ôm mắt, làm bộ thật bi thương.

Nguyễn Dương hình như mất hết sức lực, đôi tay trượt xuống khỏi vai ta, ngơ ngẩn thầm thì: “Quả nhiên thiên mệnh không thể trái, cuối cùng nàng vẫn thương hắn?”

Ta theo trong khe hở nhìn hắn, thấy mặt hắn tái nhợt đáng sợ, trong lòng không khỏi đau đau, cũng không đùa cùng hắn nữa, bổ nhào qua, ôm hắn thật chặt. (Chị giỡn ác quá, tuôi cũng thấy đau lòng cho Dương Dương T.T)

“Ta mới không thích hắn đâu, chỉ vì hắn là ca ca của Nhật Tây và Tiểu Cửu, ta sợ bọn họ đau khổ!”

Nguyễn Dương lúc này mới hoàn hồn, đem ta ôm vô cùng chặt chẽ không một kẽ hở, hồi lâu sau, ta nghe hắn nói: “Chớ sợ, ta sẽ quay lại tìm nàng!”

Giấc mộng đẹp thì lại ngắn ngủi, lúc ta tỉnh lại, đầu ngón tay vẫn còn vương lại hơi ấm của Nguyễn Dương.

Thánh bối điện trống trải như vậy, nơi này lại có giăng kết giới, rất ít người có thể vào được, Vị Đán cùng Hạ nhị nhi hôm nay khẳng định là sẽ không đến, chỉ còn lại có ta, cô độc vô cùng.

Từ lúc tỉnh lại, ta không thể thôi miêng bản thân nằm mộng được nữa.

Nhìn Thánh bối lúc mở lúc khép, trong lòng ta vô cùng phiền chán, tính đùa dai nổi lên, cởi một chiếc giày, thừa lúc thánh bối đang khép mở, ném vào.

Bạch quang rực sáng, giày kia lóe lóe, lúc ta nhìn lại, đã thấy không còn tung tích.

Tuy rằng ta đã sớm cảm thấy thánh bối này cổ quái, nhưng hôm nay được chứng thực như vậy, vẫn khiến cho lòng ta khủng hoảng, ngay cả Thánh bối điện này cũng không phải chỗ ở của ta.

Mặt nước bên ngoài đã tối đen không nhìn thấu, ta ôm cánh tay, lần đầu tiên cảm thấy hải vực to lớn, thế mà không có chỗ cho ta dung thân.

Càng nghĩ càng khổ sở, ngồi xổm xuống cửa điện Thánh bối, ta dứt khoát lên tiếng khóc lớn.

“Mật Nhi?” Một giọng nói khẽ gọi.

Ta thoáng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mê man, chợt thấy khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Dương đang vô cùng sầu lo nhìn ta: “Mật Nhi, sao nàng lại ở đây một mình!”

Hắn bế ta lên, sờ hai tay ta, mày nhăn tít: “Tay nàng sao lại lạnh như vậy?”

Lòng ta bỗng chốc an ổn, làm nũng đem mặt giấu ở trong lòng hắn, nức nở: “Ta không có nơi nào để đi, thánh bối bên trong kia biết ăn cái gì đó, ta cũng không dám đi vào!”

Nguyễn Dương bị động tác của ta làm cho tức cười, thanh âm càng thêm ôn hòa trấn an ta: “Chớ sợ chớ sợ, ta đã trở về, về sau sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa!”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hình như so với trước kia hắn trầm ổn thêm một ít, nhìn ta mỉm cười, nói: “Ta sẽ không lại đi quản mấy chuyện này nữa, ta đã thông suốt một chuyện!”

Ta tha thiết mong chờ hắn tiếp tục nói tiếp, hắn lại không nói, ôm ta bay xuyên qua kết giới, đi đến một căn nhà cỏ tranh phía trước.

Ta ngây ngây nhìn ngôi nhà cỏ tranh, cảm thấy rất là quen thuộc.

Nguyễn Dương thả ta xuống, nhẹ giọng hỏi ta: “Có phải cảm thấy quen thuộc hay không?”

Ta ừ một tiếng, Nguyễn Dương nắm tay ta, đem ta kéo vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Lúc trước, ta tới tới lui lui mấy mươi vòng, nàng đều ở trong phòng này, nhưng từ lúc nàng thành rồng, đầy là lần đầu tiên nàng bước vào đây!”

Ta kinh ngạc, hắn chăm chú nhìn ta, cười nói: “Hạ Mật, ta tới tới lui lui mấy mươi lần, cũng mệt mỏi, nàng luôn không nhớ rõ ta!”

Ta trầm mặc, không biết hôm nay vì sao Nguyễn Dương nói ra nhiều lời nói ta nghe không hiểu như vậy.

Nguyễn Dương thấy ta trầm mặc, lại nhẹ giọng nói: “Ta chính là muốn giải thích, cũng giải thích không xong!”

“Tộc của ta lúc trước… thực xin lỗi nàng, nhưng là, ta sẽ bù đắp lại hết thảy!” Hắn vươn tay, ôm ta vào trong lòng.

Dường như hắn rất mỏi mệt, nhắm mắt lại, im lặng thật lâu.

Ta không đành lòng nhìn hắn rối rắm như thế, vươn tay sờ mặt hắn, mặt hắn ôn nhuận giống như bạch ngọc, sờ lên mịn mịn, lúc đầu ta đơn thuần muốn an ủi hắn, kết quả xúc cảm quá tốt, nhịn không được tiếp tục sờ đến cổ hắn, sờ soạng rồi lại sờ soạng.

Nguyễn Dương chậm rãi mở mắt ra, phốc một chút cười khẽ ra tiếng, rất cảm khái thở dài: “Sớm gặp nàng thì thật tốt!”

Ta không hiểu.

Hắn cười mỉm, hỏi ta: “Hạ Mật, nàng có nguyện ý nghe ta kể lại một đoạn chuyện cũ không?”

Ta ừ một tiếng.

Hắn cười cười, hình như hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Nếu như nói, ta chia rẽ nàng cùng Vị Đán, nàng có căm hận ta không?”

Ta a một tiếng, nhớ tới bộ dáng kiêu căng của Vị Đán, phản xạ có điều kiện trả lời hắn: “Chàng đùa đi!”

Nguyễn Dương mặt mày nặng nề, gắt gao nắm tay ta, rất là đứng đắn lắc đầu: “Ta xuyên qua xuyên lại mấy mươi lần, mỗi lần, dù cho ta khuyên nàng thế nào, nàng đều thích Vị Đán!”

… Hình như ta ngộ ra cái gì đó?

Hắn hình như cũng không muốn cho ta xen mồm, nói tiếp: “Hạ Mật, ta đã từng đem hình ảnh kiếp trước kiếp này lưu lại trong mộng của nàng, không biết nàng có từng mơ thấy qua?”

Ta mờ mịt nhìn hắn, vừa mới ngộ ra lại tiếp tục mơ hồ.

Nguyễn Dương thở dài, nói: “Long tộc chúng ta vốn rất ít có mộng, nếu có thì cũng không phải là mơ về việc đã trải quamàlà mộng tiên đoán tương lai, nàng và long nguyên của ta tương thông, ta từng mấy lần tiến vào mộng của nànggặp nàng, nàng chắc hiểu rõ điểm ấy chứ!”

Trong phút chốc ta bị hóa đá, trong lòng lệ rơitung hoành, hiểu rõ con khỉ chàng nha!

Quả thực ta chưa thể tiêu hóa hết tin tức này. Ta nằm mộng nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ mỗi lần gặp Nguyễn Dương trong mộng đều là người thật, không phải ảo ảnh?

Ta trợn mắt há hốc mồm hỏi Nguyễn Dương: “Những việc ta làm với chàng trong mộng, cũng là sự thật?”

Nguyễn Dương ho nhẹ một tiếng, đôi mắt lóe lóe, vòng qua đề tài này, nói: “Ta từng vô cùng lo lắng cho nàng, chỉ cần nàngđi vào giấc mộng ta sẽ tìm cơ hội tới cảnh trong mơ để tìmgặp nàng!”

Ta vẫn cứ suy nghĩ cái đề tài kia, mặt đỏ tai hồng.

Trạng thái này rõ ràng ảnh hưởng đến Nguyễn Dương, hắn ho khan một tiếng, lại nói: “Trừ bỏ thời gian sắp tới không thể tiếp tục gặp nàng trong mơ nữa, những lúc còn lại, thật là chính taở trong mộng cùng nànggặp gỡ!”

Ôi trời ơi quá dã man, ta nhớ được trước đó không lâu, lúc nằm mơ ta còn nói với Nguyễn Dương, muốn cùng hắn sinh một đôi song bào thai, còn có, trực tiếp hỏi hắn, Long tộc lúc giao phối là dùng nguyên hình (hình rồng)lăn lộn, hay là dùng hình người tiến hành.

Đúng rồi, ta còn nhớ rõ, lúc ăn dấm chua với Dạ Thiến ngày đó, ta ở trong mộng uống rượu,son sắt thề với hắn: Nguyễn Dương, dáng người của ta so với Dạ Thiến tốt hơn nhiều, ngươi nếu là một nam nhân có mắt nhìn, khẳng định sẽ lấyta.

Bởi vì ta cảm thấy là ở trong mộng – không phải thực, cho nên không hề băn khoăn mà dứt khoát trực tiếp lộ đùi, nhảy một đoạn múa cột cho hắn xem.

Nguyễn Dương lúc đó đã nóigì? Đúng rồi, bộ dáng hắn lúc đó tựa hồ muốn té xỉu. Đáng thương đến nỗi một câu nói đều nói không nên lời.

Trời ạ, ta luôn luôn cho rằng hết thảy đều là chuyện riêng tư cá nhân ta, kết quả, bị Nguyễn Dương không chút lưu tình khám phá hết, ta tình làm sao sống nổi! Một trái tim thẹn thùng của gái già nha, hoàn toàn bị mất hết.

“Mật Nhi, nàngnghĩgì vậy?” Phỏng chừng là ánh mắt ta biến ảo quá phức tạp, Nguyễn Dương lộ ra nét mặtdở khóc dở cười.

“Quên đi, Nguyễn Dương, ta thừa nhận xác thực là mỗi ngày đều muốn thân thể chàng! Giờ từ mộng làm thành hiện thực luôn!” Ta dứt khoát bỏ hết mặt mũi, ở trong mộng muốn sờ bao nhiêu cũng đã sờ rồi, muốn háo sắc bao nhiêu cũng háo sắc rồi, giờ còn có thể dè dặt sao.

Nguyễn Dương mặt “oanh” lên một chút, toàn bộ đều đỏ rực, lắp bắp mất đi bình tĩnh: “Mật Nhi, thật, thật sự sao? Cũng, cũng không phải là không thể được…”

(Ôi mẹ ơi, xin cho tuôi một phút giải lao để cười một bãi =)))

Bạn nhỏ đáng thương, mang một bộ dáng sắp tự thiêu đến nơi.

Hắn rối rắm một lúc lâu, phỏng chừng thấy ta banh mặt quá khó coi, hắn lại lắp bắp trấn an ta: “Ta, ta không có ý tứ ghét bỏ, ta rất… rấthạnh phúc!” Hắn mặt đỏ hồng hướng ta cam đoan: “Ta chưa bao giờ chạm vào ai khác, luôn luôn thuộc về nàng! Nàng đừng xấu hổ!”

Những lời này khiến ta cảm thấy, người đang tự thiêu bây giờ là ta.

Ban đêmhiển nhiên không phải là thời điểm thích hợp để nói mấy lời như vậy.

Ta thẹn quá thành giận, triệt để phá vỡ hình tượng cô gái thẹn thùng.

Cho nên thời điểmlàm Nguyễn Dương đỏ mặt buông màn, ta còn suy nghĩ, phỏng chừng là ta đangnằm mơ đi? Nhưng mà nằm mơ cũng không có ngọt ngàonhư vậy, ta nhiều ngày thương nhớ Nguyễn Dương, rốt cuộc cũng có ngày trở thành hiện thực.

Nguyễn Dương thả xuống mái tóc đen dài cùng tóc ta quấn thành một khối, hóa thành long vĩ màu đen to lớn uốn lượn vài vòng, trực tiếp cuốn lấy mắt cá chân của ta. Một khắc ta hoảng hốt đó, hắn đem môi dán lên bên tai ta, hàm chứa ý cười nói: “Mật Nhi, kỳ thực có thể làm bằng nửa hình rồng!”

“Câ… Câm miệng!” Ta nước mắt rưng rưng yếu ớtkêu, con khỉ chàng, lúc này không phải là lúc phổ cập chuyện phòng the cho ta đâu!

Nguyễn Dương thở hào hển, cắn lỗ tai ta, cúi đầu giải thích: “Kỳ thực bản tộc lúc làmđều sẽ hóa thành hình rồng!”

“…” Ta về sau sẽ không bao giờ hỏi cái loại vấn đề về kỹ thuật này nữa!

“Đương nhiên hình người cũng miễn cưỡng có thể…”

“…” Chàng trai à, cầu chàng, đừng phổ cập kiến thức cho ta nữa!

“Nàng có muốn thử mỗi loại một lần? Ta cũng chỉ là nghe nói thôi chứ chưa thử qua đâu!” Hắn ám muội cười cười nhìnta.

“…” Thì ra phổ cập kiến thứcnhiều như vậy, vẫn là thực hànhquan trọng nhất.

(Ờ… cảnh H hết rồi đó =)))

Hết chương 44.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương