Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn
-
Chương 8
Quả thực, hai ngày Lý Túc được nghỉ phép, anh và Mễ Miễn cửa lớn không tới, cửa sau không bước, anh thậm chí còn không muốn cho Mễ Miễn bước châởca khỏi cửa phòng anh nữa cơ.
Phòng tắm, phòng Lý Túc, phòng tắm, phòng Lý Túc… trở nên vô hạn tuần hoàn, quả thực cùng với bốn bức tường làm bạn, ăn uống thì do Lý Túc chuẩn bị, lười thì gọi thức ăn bên ngoài mang đến, nhàm chán thì đọc sách, điện thoại laptop đều bị Lý Túc tịch thu cả rồi,còn con mèo Bao Canh luôn tự xưng mình là Quốc Vương mèo kia thì, hai ngày hai đều phải ăn thức ăn dành cho mèo, và đều là Lý Túc chăm sóc nó, cô không đựoc chạm tới.
Có người trước sau hầu hạ, Nguỵ Mễ Miễn vốn đã vô tcs sự nay lại càng vô tích sự hơn nữa, hai ngày nay bị Lý Túc bắt giữ, cô chỉ được anh phát cho mỗi cái áo sơ mi.
Không sai, những cái khác cái gì cũng không có, toàn thân trên dưới chỉ có mỗi cái áo sơ mi che thân.
Không có áo ngực, không có quần lót, may mắn là cái áo anh đuă cũng khá dài, có thể che được cái mông.
Cô không hề biết rằng, trong mắt Lý Túc, mỗi bước chân của Nguỵ Mễ Miễn cái mông nhỏ bên dưới chiếc áo, lắc một cái, lộ mọt cái, tuy chỉ là thoáng qua một mảnh trắng như tuyết, nhưng như thế lại càng làm nhiệt huyết của ai đó sôi trào hơn.
Đến giữa ngày thứ hai, Lý Túc lợi dụng trọn vẹn thời gian, đem Mễ Miễn trên dưới trong ngoài, lục lọi một lần.
Nguỵ Mễ Miễn bị anh dày vò phải yếu ớt một hơi.
Lý Túc quả nhiên hứa được làm được, dục vọng phái nam muốn đi vào, nhất định phải đợi sau cưới, nhưng anh cũng buộc Mễ Miễn phải thực hiện những cô đã hứa trước đây… Dù anh có làm gì cũng không đựơc phản kháng.
Lúc ăn cơm, Nguỵ Mễ Miễn bị Lý Túc khoá trên đùi, anh thì quần áo chỉnh tề, chỉ có cô, từ trên xuống dưới chỉ có mỗi cái áo sơ mi.
Phía trên anh dùng thìa, từng miếng từng míếng đút cho cô ăn, phía dưới một tay không ngừng chơi đùa, vỗ về đoá hoa non mềm. Nguỵ Mễ Miễn ăn xong cũng gian truân vạn phần, thời gian ăn xong một bữa cơm cũng đủ để cô mềm nhũn ngồi phịch trên người Lý túc, phía dưới ẩm ướt một mảnh.
Phiền lòng nhất chính là, cô phải ăn đủ một ngày ba bữa.
Lý Túc hỏi cô: “Em yêu ai? Hả?”
Nguỵ Mễ Miễn trong lòng run rẩy một trận: “Yêu ông xã…”
Lý Túc rất hài lòng.
Cơm nước xong, Lý Túc ôm cô vào trong ngực, ngồi bên dưới cửa sổ. Bên ngoài trời còn sáng, Lý Túc đưa tay kéo rèm cửa lại, không sợ bên ngoài có người nhìn thấy nhưng Nguỵ Mễ Miễn vẫn bị một phen thất kinh.
Trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng nhỏ nhắn của cô, cô cầm sách, đọc cho Lý Túc nghe.
Cô đọc sách, Lý Túc làm cái gì?
Lý Túc hôn cô!
Anh hôn lên khuôn ngực mềm mại, hôn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô, kéo xuống chiếc eo nhỏ, hôn đường cong ở hai chân xinh đẹp, sau đó tách đùi cô ra, hôn thật sâu vào nụ hoa.
Hoa có hai đoá.
Lý Túc chăm sóc hoa rất tốt, mật dịch này cứ cuồn cuộn tuôn trào không dứt.
Khi lần đầu tiên, lưỡi Lý Túc xâm phạm vào chỗ kia, Nguỵ Mễ Miễn gần như là điên cuồng giãy giụa.
“Không muốn…không muốn không muốn không muốn! Nơi đó bẩn mà.. đừng.. ư ư đừng như thế…A ừ…”
Tiếng gào khóc không muốn dần trở thành tiếng rên rỉ nhè nhẹ, mềm mại đáng yêu.
Lý Túc mạnh bạo như thế, cũng chỉ vì muốn mở ra một thế giới mới cho Mễ Miễn xem thôi.
Cô chưa bao giờ biết rằng cơ thể mình lại nhạy cảm như thế.
Triều phun cái gì, cao triều cái gì, Lý Túc chẳng cần đến ba phút, là có thể khiến cô vừa khóc vừa rên rỉ không thể chịu nổi.
Đoá hoa trước ngực bị Lý Túc chơi đùa đến căng cứng no đủ, Nguỵ Mễ Miễn cảm thấy sợ hãi trước ham muốn nhục dục như thế này, đợi phía Lý Túc phía sau dùng môi lưỡi công chiếm đoá hoa thứ hai, thì ý thức đang điên cuồng của cô cuối cùng cũng ý thúc được, cô đã bị khai phá nơi cao trào mới.
Có một thì sẽ có hai, mà có hai thì chắc chắn sẽ có ba, ba rồi tất nhiên không thể tránh khỏi bốn năm sáu bảy, Cao trào của phái nữ và phái nam không hề giống nhau, ở phái nữ cao trào có thể kéo dài, bảy lần thì tính là cái gì, tám, chín, mười, mười hai, mười ba cũng không phải là việc khó khăn.
Nguỵ Mễ Miễn đáng thưong, thân thể nhỏ nhắn, xinh xắn, bị Lý Túc giày vò đào bới phía bên dưới, cơ thể nhanh chóng xụi lơ, đừng nói cô giống nước, căn bản là tại Lý Túc muốn xoa bóp cô thế nào, thì cô phải làm bộ dáng như thế.
Lý Túc vẫn phản phúc như thế hỏi cô: “Em yêu ai nhất? Hả?”
Hồn Nguỵ Mễ Miễn thực chất đã lạc đến chín tầng mây rồi, “Yêu.. A a a Yêu nhất là ông xã… Yêu Lý Túc.”
“Lý Túc là ai?”
“Là ông xã… Yêu ông xã nhất”
“Còn em là ai? Nhanh”
“Lý Túc… Người của Lý Túc.. bà xã Lý Túc.. Là mẹ của con anh…”
“Tốt, ngoan. Tại sao em dám kêu anh là Lý Túc hả?”
“Lý Túc.. à ông xã, ô, không muốn, anh đi ra đi, a a a! Ông xã! Ông xã… Mễ Thỏ không được.. Ông xã đáng ghét, đều phun hết ra đây!”
“Mễ Miễn, em vừa nói cái gì đấy? Em nói ai đáng ghét?”
Ác vương tử như ác quỷ!
Hỏng mất, công chúa thỏ nhỏ chỉ còn nước cố gắng cứu tế, ra sức cầu xin.
“A không hề, không có ai đáng ghét cả! Là thích nhất đó! Ha ha thích ông xã nhất thôi! Yêu nhất là Lý Túc! Nha a a a … ông xã nhẹ thôi, nhẹ một tí, người ta chịu không nổi mà Oa oa”
Vương tử điện hạ nhận tấm chân tình của công chúa tâm trạng đang âm u nhiều mây lập tức chuyện biến, quả thực là ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, đại toả ánh sáng, muốn gạt hết mọi sự đời, chỉ cần mắt người có ta là được.
“Anh cũng thích Mễ Miễn.” Hôn nhẹ.
“Thích nhất là con của Mễ Thỏ.” Cắn.
“Giọng nói cuaem đáng yêu như thế, khóc lên cũng dễ nghe như vậy, thân hình vừa nhuyễn lại vừa hương, bình thường nổi lên là vị ngọt, kẹp chặt dựng đúng lên chính là vị ngon nhất, em xem, cho em thêm một trái ô mai…”
Đây chính là cảnh hoàng tử giam cầm công chúa ở một nơi cao cao tại thượng như thế này.
Câu chuyện con nít rõ ràng không như vậy! Ném!
Nguỵ Mễ Miễn không thể hiểu được, rốt cuộc ánh mặt trời của Lý Túc đã bị mở từ lúc nào, sao chỉ mới chớp mắt liền hắc hoá thành vừa yêu ma vừa súc sinh như thế?
Cô rõ ràng là luôn chú ý đến anh cơ mà!
Mặc kệ cái chú ý kia là do Lý Lúc hướng dẫn hay tự nội tâm mình phát ra, cũng đều là thành khẩn thổ lộ nha!
Ngụy Mễ Miễnchính là thuộc kiểu người nhu thuận như một đứa con nít tốt, đừng nói là trốn việc, ngoại trừ lần đầu tiên trình diện ngoài ý muốn, những ngày đi làm sau, cô cũng chưa từng đi trễ.
Nghe được Trình Hiểu Huy nói hôm nay cô vào công ty tương đối trễ...... Lý Túc đương nhiên cảm thấy lo lắng.
Ánh mắt của Trình hiểu huy cực kì lợi hại, vừa nhìn Lý Túc sắc mặt không tốt, đã cảm thấy quả nhiên có nhiều chuyện!
Nàng ho một tiếng, "Nghe nói nếu Ngụy Mễ Miễn sinh con trai, thì sẽ có một khoản tiền để lại lớn có thể cầm? Này, các ngươi nghỉ trời ơi, chẳng lẽ tất cả đều......"
Lấy ra Tạo Nhân rồi hả?
Oa oh, đó là hai ngày rưỡi đấy.
Mặc dù cũng không phải là dài hơn ngày nghỉ, nhưng nhìn hắn đem Ngụy Mễ Miễn bức đến trốn việc để trốn tránh cũng biết, Lý Túc nhất định là xuống tay độc ác đây mà!
Quả nhiên, Lý Túc trên mặt đã hiện lên một tia không được tự nhiên, "Đây chẳng qua chỉ là lời đồn."
Ưmh, Lý Túc không phủ nhận hắn thật ở trong ngày nghỉ giằng co với Ngụy Mễ Miễn.
Trình Hiểu Huy cảm thấy chuyện này thực sự rất thú vị, "Cậu muốn Mễ Miễn sanh con?"
Không ngờ Lí Túc sắc mặt của chợt âm lãnh xuống, rõ ràng là tức giận.
"Sinh con cái gì......" Lý Túc nửa gào thét đi ra, "Tôi không phải là vì tiền tài mới cùng Mễ Miễn đi chung với nhau! Mễ Miễn cũng không phải là loại người như vậy!"
Trình Hiểu Huy sửng sốt một chút, lần đầu tiên cô bị Lý Túc gào lên như vậy.
Anh chàng này từ khi vào công ty đến nay, đối với cô vô cùng cung kính, vậy mà hôm nay lại dám lớn tiếng với cô sao?
Lý Túc cuộn tay lại thành quyền, "Tôi yêu Mễ Miễn đấy! Rất yêu! Chúng tôi lấy kết hôn làm mục đích để qua lại! Cái gì di chúc, cái gì nam thai, căn bản là......"
Lí Túc rất kích động, giống như đề tài này căn bản là vùng địa lôi, mà Trình Hiểu Huy không biết gì cả đạp lên, còn không biết sống chết ở phía trên nhảy tưng đạp loạn.
Người đàn ông này khi giận dữ thật giống hung thần ác sát, đổi thành những người khác ở chỗ này, đã sớm trong lòng cuống cuồng kéo báo động, lo tìm đường chạy trốn, nhưng Trình Hiểu Huy, đường đường là Nữ Vũ Thần, là nữ vương bệ hạ của bộ nghiệp vụ cơ mà!
Dù bụng giật mình Cô vẫn ung dung ngồi, bên môi chứa đựng hả hê nụ cười nhìn Lý Túc phát điên.
Bình thường mặt Lý Túc không chút thay đổi, khơi dậy một chút niềm vui thú cũng không có, hôm nay khó lắm mới được có thể nhìn thấy mặt hắn biến sắc, Trình Hiểu Huy đương nhiên là muốn xem xét thật tốt.
Nữ vương bệ hạ cười một tiếng, khuôn mặt đẹp bức người dường như toả ra ánh sáng rực rỡ.
"Cậu sợ cái gì?"
Oh, nói trúng tim đen.
Lý Túc đang gào thét trong nháy mắt liền im lặng.
Trình Hiểu Huy tiếp tục hỏi: "Cậu mạnh miệng nói cậu yêu Mễ Miễn, Mễ Miễn cũng yêu cậu, còn nói cậu căn bản không thèm để ý đến tài sản...... Lý Túc, cậu thật sự không thèm để ý, cũng sẽ không điên cuồng hét lên như vậy. Rốt cuộc là cậu đang sợ chuyện gì?"
Lý Túc xác thực sợ hãi cái gì.
Anh sợ chết, cho nên mới phô trương thanh thế như vậy, cho nên mới chơi liều khi dễ Ngụy Mễ Miễn.
Nhưng anh ngậm chặt miệng, chết cũng không thừa nhận.
"Yếu ớt." môi Nữ Vũ Thần bệ hạ đỏ mọng khẽ cong, tựa như âm thanh tuyệt mỹ của châu ngọc, phun ra đánh giá ác độc.
Lý! Túc! Yếu!
Lí Túc bị đánh không kịp thở, đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng làm việc nữ vương bệ hạ, đồng thời, nghe được Trình Hiểu Huy không chút để ý nói ra câu nói vừa nãy.
"Công chúa của cậu trốn yêu rồi nhé!" Lý Túc chợt cảm thấy cuộc đời mình không thể yêu được nữa.
Ngụy Mễ Miễn dính vào mẹ mà làm nũng, còn không ngừng oán trách với mẹ rằng nhân viên nam trong công ty đứng ở cửa có hành động kỳ quái.
Mẹ Nguỵ lập tức cảm thấy có cái gì không đúng.
"Tại sao lại đột nhiên được hoan nghênh như vậy?"
"Không biết mà." Ngụy Mễ Miễn cũng không hiểu.
"Có phải lại đem con ra đánh cuộc rồi hay không? Còn là...... Oh, tụi nó bắt nạt con sao?”
Con gái nhà mình, mẹ Ngụy hiểu rất rõ, mặc dù từ nhỏ đến lớn bị khi dễ chèn ép, thật ra thì ngọn nguồn đều xuất phát từ hai vị kim quý thiếu gia tiểu thư của Uông gia và Dương gia, nhưng mẹ Ngụy ít nhất hiểu được, bảo bối nhà mình ở bên ngoài cũng được bảo vệ.
Từ nhỏ bị khinh mạc mà từ từ lớn lên, Ngụy Mễ Miễn còn có thể giữ được tâm tình ngây thơ khoáng đạt của mình, mẹ Ngụy thật tâm cảm thấy Ngụy Mễ Miễn là trời sanh tính tình trong sáng, ngay thẳng.
Đứa con vụng về chậm chạp như vậy, thật sự quá hiếm.
Đối với những lo lắng suy đoán mẹ Ngụy, Ngụy Mễ Miễn suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
"Trong phòng đồng nghiệp đối với con vẫn rất tốt, không phải tập thể khi dễ, ăn hiết con...... Con có nghe được những nữ đồng nghiệp khác nhỏ giọng nói chuyện, con đoán phải là có lời đồn đãi gì đấy, chỉ là con không biết rốt cuộc là tin đồn gì."
"Nếu không, hỏi thiếu gia một chút? Không phải là làm cùng một công ty sao?"
Mẹ Ngụy cảm thấy đi hỏi Dương Tuấn Văn cũng có thể lấy được đáp án, nhưng Ngụy Mễ Miễn hoàn toàn không muốn đụng chạm đến vị thiếu gia xấu tính kia.
Dương Tuấn Văn mỗi lần đều nói những lời nói rất khó nghe, lại hung bạo, Ngụy Mễ Miễn cảm thấy Dương Tuấn Văn có lẽ rất ghét cô mới đúng, nhưng kỳ quái là, Dương Tuấn Văn chán ghét cô như vậy, lại ở bên người cô ẩn hiện, đúng là hù chết cô.
Cùng Dương Tuấn Văn chung sống từ nhỏ đến lớn, áp lực bây giờ quá lớn rồi, thật vất vả mới có thể bước ra khỏi Dương trạch, có thể núp ở bộ phận PR trong ngăn cản Dương Tuấn Văn vô lễ cho gọi bên ngoài, Ngụy Mễ Miễn cũng không có ngu mà tự chui đầu vào lưới.
Huống chi hôm nay cô trở lại, chỉ là muốn kể cho mẹ đại nhân, muốn nũng nịu.
Ở trong ngực mẹ Ngụy cọ mãnh liệt một hồi, Ngụy Mễ Miễn vui vẻ tiếp nhận mẹ đại nhân yêu chiều đút cho cô ăn, lại dính bên người mẹ nói không ít tâm sự, cảm giác lúc trước bị các loại giày vò tổn hao hơi sức đều tiêu tan, lấy hết dũng khí Ngụy Mễ Miễn đứng lên, ôm mẹ đại nhân một cái.
"Mẹ, lần sau nghỉ, mẹ con mình cùng đi Nghi Lan dân túc ở hai ngày nha? Con có ở lên mạng thấy một nhà ở đó thật đáng yêu, giường là Tứ Trụ, còn có điểm đầy đóa hoa Lace (viền tơ) đó!"
Khi Ngụy Mễ Miễn còn bé mẹ Ngụy luôn kể truyện cổ tích cho cô nghe, cho nên Ngụy Mễ Miễn đối với cái loại phòng công chúa đó, căn phòng tràn đầy Lace cùng những đóa hoa, vô cùng ước mơ.
Mẹ Ngụy cười đồng ý, sau đó đẩy Ngụy Mễ Miễn từ cửa sau ra về.
"Ai nha!"
Nửa giờ sau, mẹ Ngụy mới đột nhiên nhớ ra, Dương Tuấn Văn đã căn dặn, Ngụy Mễ Miễn một khi trở lại đại trạch, phải thông báo cho hắn ngay lập tức.
Chỉ là, bây giờ là giờ làm việc, thiếu gia cũng đã đi làm rồi.
Phiền não chốc lát, mẹ Ngụy suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Ngụy Mễ Miễn, nhắc cô, khi đến công ty, nhớ xuống cửa hàng bán lẻ gặp Dương Tuấn Văn.
Mẹ Ngụy bấm số di động.
Thuê bao đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Mẹ Ngụy không nhịn được lo lắng. nhất định là Mễ Miễn lại quên sạc điện điện thoại, mới có thể tự động khoá máy, liên lạc không được.
Sinh ra một đứa con mơ mơ màng màng như vậy, thật là làm cho người làm mẹ phải bận lòng.
Mẹ Ngụy bên này không liên lạc với con gái mình, nhưng trước khi điện thoại di động tự động khoá máy, một người khác đã kịp gọi vào di động cho cô.
"Anh Lí túc?"
"Em, chào buổi sáng, cùng anh ăn bữa trưa, thế nào?"
Ngụy Mễ Miễn do dự một chút.
Cô vốn là muốn trở về đi làm, chỉ là Ôn Khả Khâm có hồi lại tin nhắn cho cô, cho phép cô nghỉ phép hôm nay, chỉ là đưa vào một ngày nghỉ đông của cô.
Như vậy nếu, cùng Lí túc ăn cơm trưa cũng có thể chứ?
Ngụy Mễ Miễn cũng muốn cùng Lí túc nói chuyện một chút, nhìn xem rốt cuộc Lí Túc đang phiền não cái gì.
"Mễ Miễn, em muốn ăn cái gì?" Lí túc cười hỏi.
Giọng nói này, cách truyền sóng điện này, hình như rất giống Lý Túc. Ngụy Mễ Miễn trong lòng bình bình, nghĩ tới Lý Túc giờ này đang khổ cực ở quán ăn.
Nàng nói: "Muốn ăn mỳ Ý."
Lý Túc mừng rỡ tiếp nhận gọi thức ăn, mừng rỡ hẹn cô đến một nhà hàng hoành tráng tốn kém, phòng ăn cao cấp Zehder.
Thật không biết đây là nghiệt duyên, hay là cái gì cẩu huyết tiết mục......
Lúc người phục vụ bàn mang thức ăn lên, mỉm cười đối với Lí túc nói: "Quý khách có cần thêm hoa không ạ? Đây là loại sản phẩm hoa hồng mới, được đặt tên là mộng du Tiên cảnh."
Lí Túc bị hỏi đến sửng sốt. Đối với hoa anh không có gì hiểu biết nhiều, nhìn lướt qua cũng cảm thấy nó thật xinh đẹp, nhưng nhìn lại các bàn khác...... Ưmh, không phải hoa hồng à?
Người phục vụ bàn chú ý tới tầm mắt của anh, lại mỉm cười nói: "Ngài lần trước đến đây tỏ ra không thích Bách Hợp, cho nên lần này đặc biệt giúp ngài thay sản phẩm mới, nếu như bạn gái ngài thích, lúc rời đi có thể ôm bó hoa đi."
Lí Túc càng mơ hồ hơn.
Anh tới nhà hàng này lần đầu tiên!
Ánh mắt nghi ngờ của anh và Nguỵ Mễ Miễn giao nhau.
Không ngờ so với hắn Ngụy Mễ Miễn còn kinh ngạc hơn, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm Hoa Bách Hợp ở bàn khác.
"Không thích Bách Hợp, là bởi vì đối với Hoa Bách Hợp dị ứng phấn hoa......" Ngụy thước miễn lầm bầm.
Người hầu bàn mỉm cười gật đầu, "Đúng, đây vốn là phòng ăn lần trước có sơ sót, thật may là hai vị khách lượng thứ bỏ qua. Hi vọng lần này mộng du Tiên cảnh, hai vị sẽ thích."
Người phục vụ bàn cầm thực đơn đi ra.
Ánh mắt Ngụy Mễ Miễn không còn nhìn Hoa Bách Hợp bàn khác.
Lí Túc có ít hoảng hốt......
Người ần trước đến đây làm khách tuyệt đối không phải là hắn, hắn là lần đầu tiên tới đây à!
Nhưng mặt hắn cùng với mặt của một người khác giống nhau đến tám, chín phần, thành như, mà vị khách kia lần trước đến đây, tùy tiện đoán cũng biết là em trai ngoan nhà hắn!
Ngụy Mễ Miễn cũng là lần đầu tiên tới đây, vậy lần trước, đứa em trai này rốt cuộc dẫn theo bạn gái nào tới chỗ đắt tiền như thế này để ăn cơm kia chứ?
"A ha ha ha, có lẽ Lý Túc cùng khách nói về việc hợp tác, khó tránh khỏi đến những nhà hàng tốt một chút......"
"Lý Túc đối với phấn hoa không có phản ứng gì, đối với phấn Hoa Bách Hợp dị ứng chính là Uông tiểu thư." Ngụy Mễ Miễn âm thanh âm ấm mềm mại, chỉ là tự thuật mà thôi, "Cô ấy là người phòng kế toán. Lý Túc bên phòng nghiệp vụ, hai người thì có gì để bàn việc chứ?”
Lí Túc suýt bị nước miếng nghẹn chết.
Nghe kĩ một chút, giọng nói công chúa thỏ nhỏ ngọt nhu như thế, nhưng trong câu chữ lại nhạy cảm sắc bén, câu vừa rồi nồng nặc dấm chua đó nha.
Phòng tắm, phòng Lý Túc, phòng tắm, phòng Lý Túc… trở nên vô hạn tuần hoàn, quả thực cùng với bốn bức tường làm bạn, ăn uống thì do Lý Túc chuẩn bị, lười thì gọi thức ăn bên ngoài mang đến, nhàm chán thì đọc sách, điện thoại laptop đều bị Lý Túc tịch thu cả rồi,còn con mèo Bao Canh luôn tự xưng mình là Quốc Vương mèo kia thì, hai ngày hai đều phải ăn thức ăn dành cho mèo, và đều là Lý Túc chăm sóc nó, cô không đựoc chạm tới.
Có người trước sau hầu hạ, Nguỵ Mễ Miễn vốn đã vô tcs sự nay lại càng vô tích sự hơn nữa, hai ngày nay bị Lý Túc bắt giữ, cô chỉ được anh phát cho mỗi cái áo sơ mi.
Không sai, những cái khác cái gì cũng không có, toàn thân trên dưới chỉ có mỗi cái áo sơ mi che thân.
Không có áo ngực, không có quần lót, may mắn là cái áo anh đuă cũng khá dài, có thể che được cái mông.
Cô không hề biết rằng, trong mắt Lý Túc, mỗi bước chân của Nguỵ Mễ Miễn cái mông nhỏ bên dưới chiếc áo, lắc một cái, lộ mọt cái, tuy chỉ là thoáng qua một mảnh trắng như tuyết, nhưng như thế lại càng làm nhiệt huyết của ai đó sôi trào hơn.
Đến giữa ngày thứ hai, Lý Túc lợi dụng trọn vẹn thời gian, đem Mễ Miễn trên dưới trong ngoài, lục lọi một lần.
Nguỵ Mễ Miễn bị anh dày vò phải yếu ớt một hơi.
Lý Túc quả nhiên hứa được làm được, dục vọng phái nam muốn đi vào, nhất định phải đợi sau cưới, nhưng anh cũng buộc Mễ Miễn phải thực hiện những cô đã hứa trước đây… Dù anh có làm gì cũng không đựơc phản kháng.
Lúc ăn cơm, Nguỵ Mễ Miễn bị Lý Túc khoá trên đùi, anh thì quần áo chỉnh tề, chỉ có cô, từ trên xuống dưới chỉ có mỗi cái áo sơ mi.
Phía trên anh dùng thìa, từng miếng từng míếng đút cho cô ăn, phía dưới một tay không ngừng chơi đùa, vỗ về đoá hoa non mềm. Nguỵ Mễ Miễn ăn xong cũng gian truân vạn phần, thời gian ăn xong một bữa cơm cũng đủ để cô mềm nhũn ngồi phịch trên người Lý túc, phía dưới ẩm ướt một mảnh.
Phiền lòng nhất chính là, cô phải ăn đủ một ngày ba bữa.
Lý Túc hỏi cô: “Em yêu ai? Hả?”
Nguỵ Mễ Miễn trong lòng run rẩy một trận: “Yêu ông xã…”
Lý Túc rất hài lòng.
Cơm nước xong, Lý Túc ôm cô vào trong ngực, ngồi bên dưới cửa sổ. Bên ngoài trời còn sáng, Lý Túc đưa tay kéo rèm cửa lại, không sợ bên ngoài có người nhìn thấy nhưng Nguỵ Mễ Miễn vẫn bị một phen thất kinh.
Trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng nhỏ nhắn của cô, cô cầm sách, đọc cho Lý Túc nghe.
Cô đọc sách, Lý Túc làm cái gì?
Lý Túc hôn cô!
Anh hôn lên khuôn ngực mềm mại, hôn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô, kéo xuống chiếc eo nhỏ, hôn đường cong ở hai chân xinh đẹp, sau đó tách đùi cô ra, hôn thật sâu vào nụ hoa.
Hoa có hai đoá.
Lý Túc chăm sóc hoa rất tốt, mật dịch này cứ cuồn cuộn tuôn trào không dứt.
Khi lần đầu tiên, lưỡi Lý Túc xâm phạm vào chỗ kia, Nguỵ Mễ Miễn gần như là điên cuồng giãy giụa.
“Không muốn…không muốn không muốn không muốn! Nơi đó bẩn mà.. đừng.. ư ư đừng như thế…A ừ…”
Tiếng gào khóc không muốn dần trở thành tiếng rên rỉ nhè nhẹ, mềm mại đáng yêu.
Lý Túc mạnh bạo như thế, cũng chỉ vì muốn mở ra một thế giới mới cho Mễ Miễn xem thôi.
Cô chưa bao giờ biết rằng cơ thể mình lại nhạy cảm như thế.
Triều phun cái gì, cao triều cái gì, Lý Túc chẳng cần đến ba phút, là có thể khiến cô vừa khóc vừa rên rỉ không thể chịu nổi.
Đoá hoa trước ngực bị Lý Túc chơi đùa đến căng cứng no đủ, Nguỵ Mễ Miễn cảm thấy sợ hãi trước ham muốn nhục dục như thế này, đợi phía Lý Túc phía sau dùng môi lưỡi công chiếm đoá hoa thứ hai, thì ý thức đang điên cuồng của cô cuối cùng cũng ý thúc được, cô đã bị khai phá nơi cao trào mới.
Có một thì sẽ có hai, mà có hai thì chắc chắn sẽ có ba, ba rồi tất nhiên không thể tránh khỏi bốn năm sáu bảy, Cao trào của phái nữ và phái nam không hề giống nhau, ở phái nữ cao trào có thể kéo dài, bảy lần thì tính là cái gì, tám, chín, mười, mười hai, mười ba cũng không phải là việc khó khăn.
Nguỵ Mễ Miễn đáng thưong, thân thể nhỏ nhắn, xinh xắn, bị Lý Túc giày vò đào bới phía bên dưới, cơ thể nhanh chóng xụi lơ, đừng nói cô giống nước, căn bản là tại Lý Túc muốn xoa bóp cô thế nào, thì cô phải làm bộ dáng như thế.
Lý Túc vẫn phản phúc như thế hỏi cô: “Em yêu ai nhất? Hả?”
Hồn Nguỵ Mễ Miễn thực chất đã lạc đến chín tầng mây rồi, “Yêu.. A a a Yêu nhất là ông xã… Yêu Lý Túc.”
“Lý Túc là ai?”
“Là ông xã… Yêu ông xã nhất”
“Còn em là ai? Nhanh”
“Lý Túc… Người của Lý Túc.. bà xã Lý Túc.. Là mẹ của con anh…”
“Tốt, ngoan. Tại sao em dám kêu anh là Lý Túc hả?”
“Lý Túc.. à ông xã, ô, không muốn, anh đi ra đi, a a a! Ông xã! Ông xã… Mễ Thỏ không được.. Ông xã đáng ghét, đều phun hết ra đây!”
“Mễ Miễn, em vừa nói cái gì đấy? Em nói ai đáng ghét?”
Ác vương tử như ác quỷ!
Hỏng mất, công chúa thỏ nhỏ chỉ còn nước cố gắng cứu tế, ra sức cầu xin.
“A không hề, không có ai đáng ghét cả! Là thích nhất đó! Ha ha thích ông xã nhất thôi! Yêu nhất là Lý Túc! Nha a a a … ông xã nhẹ thôi, nhẹ một tí, người ta chịu không nổi mà Oa oa”
Vương tử điện hạ nhận tấm chân tình của công chúa tâm trạng đang âm u nhiều mây lập tức chuyện biến, quả thực là ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, đại toả ánh sáng, muốn gạt hết mọi sự đời, chỉ cần mắt người có ta là được.
“Anh cũng thích Mễ Miễn.” Hôn nhẹ.
“Thích nhất là con của Mễ Thỏ.” Cắn.
“Giọng nói cuaem đáng yêu như thế, khóc lên cũng dễ nghe như vậy, thân hình vừa nhuyễn lại vừa hương, bình thường nổi lên là vị ngọt, kẹp chặt dựng đúng lên chính là vị ngon nhất, em xem, cho em thêm một trái ô mai…”
Đây chính là cảnh hoàng tử giam cầm công chúa ở một nơi cao cao tại thượng như thế này.
Câu chuyện con nít rõ ràng không như vậy! Ném!
Nguỵ Mễ Miễn không thể hiểu được, rốt cuộc ánh mặt trời của Lý Túc đã bị mở từ lúc nào, sao chỉ mới chớp mắt liền hắc hoá thành vừa yêu ma vừa súc sinh như thế?
Cô rõ ràng là luôn chú ý đến anh cơ mà!
Mặc kệ cái chú ý kia là do Lý Lúc hướng dẫn hay tự nội tâm mình phát ra, cũng đều là thành khẩn thổ lộ nha!
Ngụy Mễ Miễnchính là thuộc kiểu người nhu thuận như một đứa con nít tốt, đừng nói là trốn việc, ngoại trừ lần đầu tiên trình diện ngoài ý muốn, những ngày đi làm sau, cô cũng chưa từng đi trễ.
Nghe được Trình Hiểu Huy nói hôm nay cô vào công ty tương đối trễ...... Lý Túc đương nhiên cảm thấy lo lắng.
Ánh mắt của Trình hiểu huy cực kì lợi hại, vừa nhìn Lý Túc sắc mặt không tốt, đã cảm thấy quả nhiên có nhiều chuyện!
Nàng ho một tiếng, "Nghe nói nếu Ngụy Mễ Miễn sinh con trai, thì sẽ có một khoản tiền để lại lớn có thể cầm? Này, các ngươi nghỉ trời ơi, chẳng lẽ tất cả đều......"
Lấy ra Tạo Nhân rồi hả?
Oa oh, đó là hai ngày rưỡi đấy.
Mặc dù cũng không phải là dài hơn ngày nghỉ, nhưng nhìn hắn đem Ngụy Mễ Miễn bức đến trốn việc để trốn tránh cũng biết, Lý Túc nhất định là xuống tay độc ác đây mà!
Quả nhiên, Lý Túc trên mặt đã hiện lên một tia không được tự nhiên, "Đây chẳng qua chỉ là lời đồn."
Ưmh, Lý Túc không phủ nhận hắn thật ở trong ngày nghỉ giằng co với Ngụy Mễ Miễn.
Trình Hiểu Huy cảm thấy chuyện này thực sự rất thú vị, "Cậu muốn Mễ Miễn sanh con?"
Không ngờ Lí Túc sắc mặt của chợt âm lãnh xuống, rõ ràng là tức giận.
"Sinh con cái gì......" Lý Túc nửa gào thét đi ra, "Tôi không phải là vì tiền tài mới cùng Mễ Miễn đi chung với nhau! Mễ Miễn cũng không phải là loại người như vậy!"
Trình Hiểu Huy sửng sốt một chút, lần đầu tiên cô bị Lý Túc gào lên như vậy.
Anh chàng này từ khi vào công ty đến nay, đối với cô vô cùng cung kính, vậy mà hôm nay lại dám lớn tiếng với cô sao?
Lý Túc cuộn tay lại thành quyền, "Tôi yêu Mễ Miễn đấy! Rất yêu! Chúng tôi lấy kết hôn làm mục đích để qua lại! Cái gì di chúc, cái gì nam thai, căn bản là......"
Lí Túc rất kích động, giống như đề tài này căn bản là vùng địa lôi, mà Trình Hiểu Huy không biết gì cả đạp lên, còn không biết sống chết ở phía trên nhảy tưng đạp loạn.
Người đàn ông này khi giận dữ thật giống hung thần ác sát, đổi thành những người khác ở chỗ này, đã sớm trong lòng cuống cuồng kéo báo động, lo tìm đường chạy trốn, nhưng Trình Hiểu Huy, đường đường là Nữ Vũ Thần, là nữ vương bệ hạ của bộ nghiệp vụ cơ mà!
Dù bụng giật mình Cô vẫn ung dung ngồi, bên môi chứa đựng hả hê nụ cười nhìn Lý Túc phát điên.
Bình thường mặt Lý Túc không chút thay đổi, khơi dậy một chút niềm vui thú cũng không có, hôm nay khó lắm mới được có thể nhìn thấy mặt hắn biến sắc, Trình Hiểu Huy đương nhiên là muốn xem xét thật tốt.
Nữ vương bệ hạ cười một tiếng, khuôn mặt đẹp bức người dường như toả ra ánh sáng rực rỡ.
"Cậu sợ cái gì?"
Oh, nói trúng tim đen.
Lý Túc đang gào thét trong nháy mắt liền im lặng.
Trình Hiểu Huy tiếp tục hỏi: "Cậu mạnh miệng nói cậu yêu Mễ Miễn, Mễ Miễn cũng yêu cậu, còn nói cậu căn bản không thèm để ý đến tài sản...... Lý Túc, cậu thật sự không thèm để ý, cũng sẽ không điên cuồng hét lên như vậy. Rốt cuộc là cậu đang sợ chuyện gì?"
Lý Túc xác thực sợ hãi cái gì.
Anh sợ chết, cho nên mới phô trương thanh thế như vậy, cho nên mới chơi liều khi dễ Ngụy Mễ Miễn.
Nhưng anh ngậm chặt miệng, chết cũng không thừa nhận.
"Yếu ớt." môi Nữ Vũ Thần bệ hạ đỏ mọng khẽ cong, tựa như âm thanh tuyệt mỹ của châu ngọc, phun ra đánh giá ác độc.
Lý! Túc! Yếu!
Lí Túc bị đánh không kịp thở, đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng làm việc nữ vương bệ hạ, đồng thời, nghe được Trình Hiểu Huy không chút để ý nói ra câu nói vừa nãy.
"Công chúa của cậu trốn yêu rồi nhé!" Lý Túc chợt cảm thấy cuộc đời mình không thể yêu được nữa.
Ngụy Mễ Miễn dính vào mẹ mà làm nũng, còn không ngừng oán trách với mẹ rằng nhân viên nam trong công ty đứng ở cửa có hành động kỳ quái.
Mẹ Nguỵ lập tức cảm thấy có cái gì không đúng.
"Tại sao lại đột nhiên được hoan nghênh như vậy?"
"Không biết mà." Ngụy Mễ Miễn cũng không hiểu.
"Có phải lại đem con ra đánh cuộc rồi hay không? Còn là...... Oh, tụi nó bắt nạt con sao?”
Con gái nhà mình, mẹ Ngụy hiểu rất rõ, mặc dù từ nhỏ đến lớn bị khi dễ chèn ép, thật ra thì ngọn nguồn đều xuất phát từ hai vị kim quý thiếu gia tiểu thư của Uông gia và Dương gia, nhưng mẹ Ngụy ít nhất hiểu được, bảo bối nhà mình ở bên ngoài cũng được bảo vệ.
Từ nhỏ bị khinh mạc mà từ từ lớn lên, Ngụy Mễ Miễn còn có thể giữ được tâm tình ngây thơ khoáng đạt của mình, mẹ Ngụy thật tâm cảm thấy Ngụy Mễ Miễn là trời sanh tính tình trong sáng, ngay thẳng.
Đứa con vụng về chậm chạp như vậy, thật sự quá hiếm.
Đối với những lo lắng suy đoán mẹ Ngụy, Ngụy Mễ Miễn suy nghĩ một chút, lại lắc đầu.
"Trong phòng đồng nghiệp đối với con vẫn rất tốt, không phải tập thể khi dễ, ăn hiết con...... Con có nghe được những nữ đồng nghiệp khác nhỏ giọng nói chuyện, con đoán phải là có lời đồn đãi gì đấy, chỉ là con không biết rốt cuộc là tin đồn gì."
"Nếu không, hỏi thiếu gia một chút? Không phải là làm cùng một công ty sao?"
Mẹ Ngụy cảm thấy đi hỏi Dương Tuấn Văn cũng có thể lấy được đáp án, nhưng Ngụy Mễ Miễn hoàn toàn không muốn đụng chạm đến vị thiếu gia xấu tính kia.
Dương Tuấn Văn mỗi lần đều nói những lời nói rất khó nghe, lại hung bạo, Ngụy Mễ Miễn cảm thấy Dương Tuấn Văn có lẽ rất ghét cô mới đúng, nhưng kỳ quái là, Dương Tuấn Văn chán ghét cô như vậy, lại ở bên người cô ẩn hiện, đúng là hù chết cô.
Cùng Dương Tuấn Văn chung sống từ nhỏ đến lớn, áp lực bây giờ quá lớn rồi, thật vất vả mới có thể bước ra khỏi Dương trạch, có thể núp ở bộ phận PR trong ngăn cản Dương Tuấn Văn vô lễ cho gọi bên ngoài, Ngụy Mễ Miễn cũng không có ngu mà tự chui đầu vào lưới.
Huống chi hôm nay cô trở lại, chỉ là muốn kể cho mẹ đại nhân, muốn nũng nịu.
Ở trong ngực mẹ Ngụy cọ mãnh liệt một hồi, Ngụy Mễ Miễn vui vẻ tiếp nhận mẹ đại nhân yêu chiều đút cho cô ăn, lại dính bên người mẹ nói không ít tâm sự, cảm giác lúc trước bị các loại giày vò tổn hao hơi sức đều tiêu tan, lấy hết dũng khí Ngụy Mễ Miễn đứng lên, ôm mẹ đại nhân một cái.
"Mẹ, lần sau nghỉ, mẹ con mình cùng đi Nghi Lan dân túc ở hai ngày nha? Con có ở lên mạng thấy một nhà ở đó thật đáng yêu, giường là Tứ Trụ, còn có điểm đầy đóa hoa Lace (viền tơ) đó!"
Khi Ngụy Mễ Miễn còn bé mẹ Ngụy luôn kể truyện cổ tích cho cô nghe, cho nên Ngụy Mễ Miễn đối với cái loại phòng công chúa đó, căn phòng tràn đầy Lace cùng những đóa hoa, vô cùng ước mơ.
Mẹ Ngụy cười đồng ý, sau đó đẩy Ngụy Mễ Miễn từ cửa sau ra về.
"Ai nha!"
Nửa giờ sau, mẹ Ngụy mới đột nhiên nhớ ra, Dương Tuấn Văn đã căn dặn, Ngụy Mễ Miễn một khi trở lại đại trạch, phải thông báo cho hắn ngay lập tức.
Chỉ là, bây giờ là giờ làm việc, thiếu gia cũng đã đi làm rồi.
Phiền não chốc lát, mẹ Ngụy suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Ngụy Mễ Miễn, nhắc cô, khi đến công ty, nhớ xuống cửa hàng bán lẻ gặp Dương Tuấn Văn.
Mẹ Ngụy bấm số di động.
Thuê bao đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Mẹ Ngụy không nhịn được lo lắng. nhất định là Mễ Miễn lại quên sạc điện điện thoại, mới có thể tự động khoá máy, liên lạc không được.
Sinh ra một đứa con mơ mơ màng màng như vậy, thật là làm cho người làm mẹ phải bận lòng.
Mẹ Ngụy bên này không liên lạc với con gái mình, nhưng trước khi điện thoại di động tự động khoá máy, một người khác đã kịp gọi vào di động cho cô.
"Anh Lí túc?"
"Em, chào buổi sáng, cùng anh ăn bữa trưa, thế nào?"
Ngụy Mễ Miễn do dự một chút.
Cô vốn là muốn trở về đi làm, chỉ là Ôn Khả Khâm có hồi lại tin nhắn cho cô, cho phép cô nghỉ phép hôm nay, chỉ là đưa vào một ngày nghỉ đông của cô.
Như vậy nếu, cùng Lí túc ăn cơm trưa cũng có thể chứ?
Ngụy Mễ Miễn cũng muốn cùng Lí túc nói chuyện một chút, nhìn xem rốt cuộc Lí Túc đang phiền não cái gì.
"Mễ Miễn, em muốn ăn cái gì?" Lí túc cười hỏi.
Giọng nói này, cách truyền sóng điện này, hình như rất giống Lý Túc. Ngụy Mễ Miễn trong lòng bình bình, nghĩ tới Lý Túc giờ này đang khổ cực ở quán ăn.
Nàng nói: "Muốn ăn mỳ Ý."
Lý Túc mừng rỡ tiếp nhận gọi thức ăn, mừng rỡ hẹn cô đến một nhà hàng hoành tráng tốn kém, phòng ăn cao cấp Zehder.
Thật không biết đây là nghiệt duyên, hay là cái gì cẩu huyết tiết mục......
Lúc người phục vụ bàn mang thức ăn lên, mỉm cười đối với Lí túc nói: "Quý khách có cần thêm hoa không ạ? Đây là loại sản phẩm hoa hồng mới, được đặt tên là mộng du Tiên cảnh."
Lí Túc bị hỏi đến sửng sốt. Đối với hoa anh không có gì hiểu biết nhiều, nhìn lướt qua cũng cảm thấy nó thật xinh đẹp, nhưng nhìn lại các bàn khác...... Ưmh, không phải hoa hồng à?
Người phục vụ bàn chú ý tới tầm mắt của anh, lại mỉm cười nói: "Ngài lần trước đến đây tỏ ra không thích Bách Hợp, cho nên lần này đặc biệt giúp ngài thay sản phẩm mới, nếu như bạn gái ngài thích, lúc rời đi có thể ôm bó hoa đi."
Lí Túc càng mơ hồ hơn.
Anh tới nhà hàng này lần đầu tiên!
Ánh mắt nghi ngờ của anh và Nguỵ Mễ Miễn giao nhau.
Không ngờ so với hắn Ngụy Mễ Miễn còn kinh ngạc hơn, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm Hoa Bách Hợp ở bàn khác.
"Không thích Bách Hợp, là bởi vì đối với Hoa Bách Hợp dị ứng phấn hoa......" Ngụy thước miễn lầm bầm.
Người hầu bàn mỉm cười gật đầu, "Đúng, đây vốn là phòng ăn lần trước có sơ sót, thật may là hai vị khách lượng thứ bỏ qua. Hi vọng lần này mộng du Tiên cảnh, hai vị sẽ thích."
Người phục vụ bàn cầm thực đơn đi ra.
Ánh mắt Ngụy Mễ Miễn không còn nhìn Hoa Bách Hợp bàn khác.
Lí Túc có ít hoảng hốt......
Người ần trước đến đây làm khách tuyệt đối không phải là hắn, hắn là lần đầu tiên tới đây à!
Nhưng mặt hắn cùng với mặt của một người khác giống nhau đến tám, chín phần, thành như, mà vị khách kia lần trước đến đây, tùy tiện đoán cũng biết là em trai ngoan nhà hắn!
Ngụy Mễ Miễn cũng là lần đầu tiên tới đây, vậy lần trước, đứa em trai này rốt cuộc dẫn theo bạn gái nào tới chỗ đắt tiền như thế này để ăn cơm kia chứ?
"A ha ha ha, có lẽ Lý Túc cùng khách nói về việc hợp tác, khó tránh khỏi đến những nhà hàng tốt một chút......"
"Lý Túc đối với phấn hoa không có phản ứng gì, đối với phấn Hoa Bách Hợp dị ứng chính là Uông tiểu thư." Ngụy Mễ Miễn âm thanh âm ấm mềm mại, chỉ là tự thuật mà thôi, "Cô ấy là người phòng kế toán. Lý Túc bên phòng nghiệp vụ, hai người thì có gì để bàn việc chứ?”
Lí Túc suýt bị nước miếng nghẹn chết.
Nghe kĩ một chút, giọng nói công chúa thỏ nhỏ ngọt nhu như thế, nhưng trong câu chữ lại nhạy cảm sắc bén, câu vừa rồi nồng nặc dấm chua đó nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook