Con Thỏ Này Phải Chết (Full)
Chương 30: Quỷ cũng không biết

Tần Thọ: 

 

-... 

 

Tần Thọ không đi, mà cứ thế đặt mông ngồi ở bên cạnh Ngô Cương nói: 

 

-Yên tâm, ngày mai sẽ đi, sau khi đi rồi có khả năng cả đời này cũng không trở về nữa.

 

Vốn dĩ Ngô Cương còn chuẩn bị mắng đôi câu, kết quả lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, buông rìu xuống cau mày nói: 

 

-Bởi vì Thái Bạch Kim Tinh? 

 

-Ngươi biết hắn? - Tần Thọ hỏi.

 

Ngô Cương bĩu môi đáp: 

 

-Đương nhiên, hắn là người tốt.

 

Tần Thọ lại nói: 

 

-Nhưng ta lại bị người tốt hố, Ngọc Đế bảo Hằng Nga tới thịnh hội Tết Trung Thu múa.

 

Ngô Cương cau mày nói: 

 

-Đây là chuyện tốt mà, nếu như có biểu hiện tốt ở thịnh hội Tết Trung Thu thì có thể rời khỏi cái nơi tĩnh mịch này, chẳng phải là vui sướng sao? 

 

Tần Thọ lắc đầu nói: 

 

-Hằng Nga không biết nhảy múa.

 

Ngô Cương sững sờ, sau đó ngồi xuống nói: 

 

-Vậy các ngươi chết chắc.

 

Tần Thọ ỉu xìu: 

 

-Cho nên ta tới nói lời từ biệt với ngươi, hồi trước hố ngươi không ít, thật có lỗi. Vốn cho rằng ta có thể giãy dụa lấy sống sót, hiện tại xem ra, lão thiên cũng muốn diệt ta, ài... Thật sự là không có cách nào, người quá tuấn tú, lão thiên gia cũng ghen ghét, biến thành con thỏ vẫn còn không được! Đây chính là đẹp trai đến tận linh hồn trong truyền thuyết a. 

 

Ngô Cương vốn cho là Tần Thọ sẽ âm u đầy tử khí, kết quả là sau khi nghe hắn nói như thế, khóe miệng không nhịn được câu lên, suýt chút nữa bật cười, thấp giọng nói: 

 

-Quả nhiên, ngươi vẫn tiện như vậy. Ngươi không sợ chết à? 

 

Tần Thọ không chút do dự nói: 

 

-Sợ! Sợ muốn chết! Thế nhưng sợ thì có tác dụng gì? 

 

Ngô Cương nói: 

 

-Hoàn toàn chính xác. Đối mặt với cái chết sợ cũng vô dụng. Hoặc là vượt qua sinh tử, hoặc là dũng cảm đi chết.

 

-Nhưng ta không cam tâm... Ngày tốt lành vừa mới bắt đầu đã phải chấm dứt. Mẹ nó, cái thời gian đáng chết này!

 

Nói xong, Tần Thọ đứng dậy, phất phất tay nói: 

 

-Lần này ta đến chính là đến nói từ biệt với ngươi, hàng xóm cũ, tạm biệt. Sau này ngươi không cần ngày nào cũng lo lắng bị ta trộm quần nữa.

 

Nói xong, Tần Thọ quay người rời đi.

 

Ngay tại lúc Tần Thọ sắp biến mất ở trong rừng cây, Ngô Cương bỗng mở miệng nói: 

 

-Chờ một chút.

 

Tần Thọ quay đầu lại đáp: 

 

-Không nỡ sao? Ta không cần như vậy, mặc dù ta rất đẹp trai, nhưng ta không thích đàn ông.

 

Không giống bình thường, lần này bị trêu chọc, Ngô Cương cũng không hề tức giận, mà quay ra nói với Tần Thọ: 

 

-Mặc dù ta không thích con tiện thỏ nhà ngươi, thế nhưng không thể không nói, sau khi ngươi đến vầng trăng này đã có thêm không ít sinh khí.

 

Tần Thọ liếc mắt nói: 

 

-Đều là đàn ông với nhau, chúng ta có thể chỉ nói trọng điểm thôi không? 

 

Ngô Cương lại nói: 

 

-Trọng điểm là… trọng điểm… ví dụ như… 

 

Tần Thọ xen vào:

 

-Ví dụ như, ngươi thích loại hình giống như ta.

 

Ngô Cương nổi đóa lên quát: 

 

-Cút ngay! Đời này ta sẽ không thích ngươi, con thỏ đê tiện!

 

Tần Thọ thở dài: 

 

-Ài, đi đi, bái bai.

 

Ngô Cương vội nói: 

 

-Chờ một chút, ngươi cầm lấy cái này!

 

Tần Thọ chỉ cảm thấy tiếng gió vút tới sau đầu, đột nhiên quay người, đưa tay chộp một cái, một cái lệnh bài đen như mực rơi vào trong tay, Tần Thọ nhìn một chút, linh bài rách mướp, hoa văn phía trên đã sắp không thấy rõ lắm, cũng không biết là đồ chơi từ bao nhiêu năm trước, không hiểu nói: 

 

-Đây là cái gì? 

 

Ngô Cương đáp: 

 

-Một cái lệnh bài không biết có hữu dụng hay không, thật đến lúc phải chết, lấy ra thử một chút, lỡ như hữu dụng thì sao? 

 

Tần Thọ nháy mắt bó tay rồi, cái từ 'lỡ như' này dùng hay nhỉ... Chính hắn cũng không biết cái này có hữu dụng hay không nữa. 

 

Thế nhưng dù sao có cũng tốt hơn là không có, Tần Thọ thấy trên linh bài có sợi dây nên hắn trực tiếp đeo lên trên cổ, sau đó nói: 

 

-Mặc dù chưa chắc đã có tác dụng nhưng cũng cảm ơn. Đúng rồi, vì sao ngươi giúp ta? Thế này không phù hợp với tính cách của ngươi chút nào.

 

Ngô Cương trả lời: 

 

-Dựa theo tính tình của ta, ta hẳn là nên đập chết ngươi, chiên lên, hoặc dùng lửa thui rồi hầm lấy ăn.

 

Tần Thọ: 

 

-Sau đó thì sao.

 

Ngô Cương nói tiếp: 

 

-Mặc dù ngươi rất đáng ghét, nhưng trên mặt trăng quá tịch mịch, đáng ghét cũng còn tốt hơn là không có ai. Đi thôi, đừng làm cho người trên mặt trăng chúng ta mất mặt, tranh thủ còn sống trở về.

 

Tần Thọ thản nhiên nói: 

 

-Ngươi lời nói này cũng không làm cho người khác ưa thích chút nào, nếu như ta trở về, ta sẽ lại lột quần ngươi.

 

Ngô Cương cười mắng: 

 

-Cút đi, chết bên ngoài đi!

 

Mặc dù nói như vậy nhưng Ngô Cương vẫn vung tay lên, một điểm hoàng quang chui vào trong đầu Tần Thọ.

 

Tần Thọ sững sờ, trong đầu đã nhiều thêm một đồ vật, nhìn kỹ, rõ ràng là một ít bí văn tư liệu liên quan tới sự phân chia thế lực và đẳng cấp của Tiên Giới.

 

Tần Thọ nhìn Ngô Cương.

 

Ngô Cương nói: 

 

-Chớ chọc vào mấy tên không chọc nổi, có điều có vài người thì có thể gây một chút.

 

Tần Thọ cười hê hê, phất phất tay chạy.

 

Chờ Tần Thọ đi xa, Ngô Cương sờ lên chiếc rìu bên người, ngửa đầu nhìn xem cây hoa quế vương, thở dài một tiếng: “Ài...”

 

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

 

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tần Thọ đã dậy thật sớm, kết quả là phát hiện ra Hằng Nga đã dậy sớm hơn, mà còn trang điểm sắp xong rồi.

 

Hằng Nga nhìn con thỏ trước mắt, thở dài nói: 

 

-Em nói xem, có phải chúng ta suy nghĩ nhiều rồi hay không? Chúng ta không biết khiêu vũ, Ngọc Đế bấm ngón tay tính toán là biết, Vô Lượng tổ sư cũng không thể gạt được Ngọc Đế, vậy mà bọn họ lại phiền toái như vậy làm gì? 

 

Tần Thọ nhún nhún vai nói: 

 

-Tâm tư Đế Vương đã không dễ đoán, huống chi là tâm tư của Ngọc Đế hắn, trời mới biết... Không đúng, quỷ cũng không biết hắn nghĩ thế nào. Cứ clhuẩn bị mọi thứ cho tình huống xấu nhất, lo trước khỏi hoạ.

 

Đồng thời trong lòng Tần Thọ vẫn luôn có cái u cục này: 

 

-Sợ là chuyện không đơn giản như vậy.

 

Hằng Nga ngẫm lại thấy cũng đúng: 

 

-Hoàn toàn chính xác, bây giờ có chuẩn bị, trong lòng hoàn toàn đã thoải mái hơn rất nhiều.

 

Hai người liếc nhau, đều thấy được vẻ kiên định trong mắt đối phương, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, Hằng Nga ôm lấy Tần Thọ, đi ra ngoài cửa.

 

-Ách, Hằng Nga muội tử, ta phát hiện ra một vấn đề, chúng ta đi lên Thiên Đình thế nào? Hình như chúng ta không biết bay. - Tần Thọ ngân ngẩn cả người mà hỏi.

 

Hằng Nga cười nói: 

 

-Thái Bạch Kim Tinh đã nghĩ tới những thứ này, sớm cho ta một đám mây, chúng ta có thể giẫm lên nó đi lên.

 

Lúc này Tần Thọ mới yên tâm.

 

Hằng Nga xoay tay một cái, trong tay xuất hiện một đám mây màu trắng ném xuống đất, đám mây mở rộng, dễ dàng chứa một người ngồi ở phía trên.

 

Tần Thọ chạy tới, sờ lên, chọc chọc, phát hiện cái đám mây này không phải mây mù, mà là vật thật, sờ tới sờ lui xúc cảm rất tốt, có chút giống kẹo bông đường, lại bền dẻo hơn so với kẹo bông đường.

 

Hằng Nga xách Tần Thọ ngồi lên rồi nói: 

 

-Cái đám mây này lúc nào cũng có thể sử dụng, em muốn sờ, về sau có rất nhiều cơ hội. Đi đường trước đã...

 

Tần Thọ nghe vậy đành phải từ bỏ, sau một khắc, theo Hằng Nga vung tay lên, đám mây bay vèo ra ngoài...

 

-A! - Tần Thọ hét lên theo bản năng.

 

Bó tay thôi, tàu lượn siêu tốc dưới Địa Cầu đã dọa Tần Thọ đến oa oa kêu to, bây giờ ngồi cái đám mây này ngay cả dây an toàn cũng không có, bay nhanh hơn tàu lượn siêu tốc không biết bao nhiêu lần, Tần Thọ không hét lên mới là lạ.

 

Trạng thái của Hằng Nga cũng không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch, có điều hai tay nàng vẫn ôm chặt lấy Tần Thọ, muốn cho hắn càng nhiều cảm giác an toàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương