Tiêu Thỏ hoàn toàn không đoán trước được là Lăng Siêu ấy vậy mà lại từ bỏ chuyến du lịch với người thân để về trường học cùng với mình. Mà đặc biệt nữa là, cái kẻ này cứ im ỉm đi chả nói gì với nàng cả, chờ tới lúc nàng lên tàu mới lù lù xuất hiện cho nàng một bất ngờ lớn, rõ ràng là đã có mưu đồ tử tế từ trước!

Do đó Tiêu Thỏ nhà ta vốn phải vô cùng vui vẻ thích thú, lại có chút buồn bực trong lòng, sao tự dưng lại cảm giác như mình bị hắn lừa gạt lần nữa nhỉ?

Chờ Lăng Siêu giúp bà lão kia xếp hết hành lý lên giá đỡ, hai người ngồi vào ghế, lúc đó Tiêu Thỏ mới mở miệng. "Sao anh không đi du lịch?"

"Chả có ý nghĩa gì cả." Lăng Siêu thản nhiên đáp.

Anh có cần lạnh nhạt coi thường thế không? Tiêu Thỏ có chút giận dỗi trong lòng: sao lại không có ý nghĩa chứ, mình muốn đi mà có được đi đâu?

"Em không đi, chả có ý nghĩa gì cả."

"Em..." Mặt Tiêu Thỏ lập tức đỏ bừng lên.

Không thể không thừa nhận một điều, Lăng đại công tử có một năng lực đặc biệt hơn người, đó là tùy lúc tùy địa điểm tùy tình huống đều có thể thốt ra những câu tình cảm kinh người một cách vô cùng thản nhiên như đúng rồi. Người nghe là nàng thì xấu hổ đến mức mặt đỏ tai đỏ, tim đập ngang tốc độ ánh sáng, còn hắn ta thì vẻ mặt tỉnh bơ như thể ta đây chưa hề làm gì bất thường cả.

Thật không hiểu nên giải thích là vì hắn ta tính cách như thế hay là vì bản lĩnh da mặt ngày càng dày nữa.

"Hơn nữa..." Lăng Siêu bỗng dừng lại vẻ bí hiểm. "Em về trường làm gì có chỗ ở?"

Tiêu Thỏ bỗng cảnh giác đầy mình. "Em về ký túc ở một mình cũng được.

"Một mình?" Hắn nheo nheo mắt lại, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên một vẻ gian xảo tính mưu tính kế.

"Em không đến ở nhà anh đâu!" Nàng lập tức buột miệng thốt.

"Anh bảo cho em đến ở nhà anh hồi nào?" Lăng Siêu hỏi lại.

"......" Ý anh còn không phải thế chắc? Tiêu Thỏ bắt đầu nhăn nhó.

"Có điều nếu em đã nói thế, anh cũng không ngại nếu em đến ở nhà anh."

Khoảnh khắc đó, Tiêu Thỏ rốt cục tỉnh ngộ, Lăng đại công tử chắc chắn là da mặt siêu dày! Thậm chí còn dày hơn vỏ xe bọc thép!

"Hai cháu là vợ chồng à?" Đúng lúc anh nhìn em, em lườm anh, bà lão lúc nãy nhờ hai người xếp hành lý hộ bỗng xen vào nói chuyện.

"Không..."

"Đúng thế..." Lăng Siêu lập tức tranh nói trước một bước.

Sao lại nói dối người già cả thế hả? Tiêu Thỏ quay sang trừng mắt lườm hắn một cái rồi vội giải thích. "Bà đừng nghe anh ta nói nhảm, cháu với anh ta không có quan hệ gì hết!"

Bà lão thật ra có vẻ hơi điếc, liền nhìn Tiêu Thỏ hỏi lại. "Cháu nói gì cơ?"

"Cháu nói, là cháu không có quan hệ với anh ta!" Tiêu Thỏ lặp lại lần nữa to hơn.

"À há, cháu chính là vợ nó à!"

"......" Tiêu Thỏ choáng váng.

Đang lúc nàng không biết trả lời ra sao, bà lão lại hỏi tiếp. "Hai cháu có con chưa?"

"Không có!" Tiêu Thỏ vội xua tay lắc đầu.

"Gì cơ? Có rồi? Bao nhiêu tuổi?"

Tiêu Thỏ toát cả mồ hôi, còn cố gắng thật thà giải thích. "Bà ơi, bà nghe nhầm rồi, cháu bảo là không có!"

"Là một trai một gái? Ai da, chúc mừng chúc mừng....."

Tiêu Thỏ rốt cục hoàn toàn thất vọng, bà lão này không phải là cố ý chứ? T_____T

Cứ như thế, bà lão với Tiêu Thỏ ông nói gà bà nói vịt loạn xạ một hồi, đến cả chuyện con của hai người uống sữa bột nhãn hiệu gì cũng bàn tán tới, khiến Tiêu Thỏ càng lúc càng tuyệt vọng. Đến cuối cùng, nàng quyết định không nói gì nữa, tùy ý bà lão nói chuyện một mình.

Từ đầu tới cuối, Lăng Siêu hoàn toàn không lên tiếng, chỉ là vừa cười vừa gật gù.

Cuối cùng tàu cũng đến bến.

Tiễn bà lão nhiều chuyện đi xong, Tiêu Thỏ thở phào nhẹ nhõm. Má ơi, quả thật là chuyện khó lường mà.

Đúng lúc đó, Lăng Siêu kéo hành lý của nàng tới. "Về thôi, về căn hộ của anh."

Hả? Tiêu Thỏ sửng sốt, vội nói. "Thôi em về ký túc là được rồi."

"Em bảo gì cơ?"

"Em nói là em về ký túc xá cũng được!"

"À há..." Lăng Siêu có chút đăm chiêu suy nghĩ, rồi gật gù. "Về căn hộ của anh hả? Ừh, thế thì đi thôi!"

"......" Anh có cần phải học đến đâu áp dụng đến đó thế không? T____T

Thế là cuối cùng Tiêu Thỏ cũng không về trường mà tới căn hộ Lăng Siêu và Quan Liền thuê chung ở.

Nhìn thấy Tiêu Thỏ vào nhà, Quan Tựu vốn vẻ mặt thường ngày vô cùng thản nhiên bình tĩnh, giờ hoảng hốt nhăn nhó, lẩm bẩm trong miệng liên tục. "Trời ạ, hay là lắp một cái bồn cầu ngay trong phòng ngủ cho rồi nhỉ?"

Thế là Tiêu Thỏ tiếp tục choáng váng lần thứ N trong ngày.

Tuy cả đường đều bị đả kích choáng váng không thốt nên lời, nhưng cuối cùng cũng coi như an toàn về tới thành phố Z. Dọn dẹp đồ đạc một chút, nàng liền lên xe bus về trường đại học.

Lúc đó, không ít thành viên của Hội Sinh viên cũng đã quay về trường, tất cả đều vì việc chuẩn bị cho quá trình huấn luyện quân sự này.

Triệu Thần Cương kéo một người lại họp ngắn một chút, đơn giản là tổ chức công việc của các ban ngành. Nhiệm vụ của ban Thể dục là nặng nề cũng là tay chân nhất, là thống kê và phân chia trang bị tập quân sự.

Công việc được phân chia rõ ràng xong, các ban ngành đều khẩn trương bắt tay vào làm việc.

Tiêu Thỏ phụ trách việc phân phát trang phục tập quân sự của các khoa. Học kỳ trước các khoa đã báo cáo lên trên sĩ số tham gia kỳ huấn luyện cùng số lượng các số đo khác nhau. Dựa trên sổ thống kê, nàng phải đem đống trang phục đấy phát đến các khoa, rồi lại từ Hội Sinh viên của từng khoa phân phát tới các lớp.

Công việc này quả thật vừa tay chân vừa mệt mỏi, ở kho hàng vừa bí vừa nóng phải xem xét từng bộ quân phục, chỉ sau một ngày, cả người Tiêu Thỏ ướt đẫm mồ hôi. Nhưng nàng hoàn toàn không có chút nào lo lắng nghỉ ngơi mà kiên trì làm xong công việc.

Lúc sau, các khoa nhận được thông báo liền lục tục kéo đến lĩnh quân phục của khoa mình, tất cả đều tiến hành một cách suôn sẻ. Tuy toàn bộ quá trình vô cùng mệt nhọc, nhưng nhìn thấy công cuộc chuẩn bị cho kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng hoàn thành đúng hạn, trong lòng mọi người đều thoải mái hơn.

Vài ngày sau, đám sinh viên năm hai cũng lục tục về trường.

Tiêu Thỏ vốn tính toán xách đồ đạc về ký túc ở, không ngờ ba cô bạn cùng phòng kia vẫn chậm chạp mãi không thấy đâu. Mãi tới trước ngày quy định tập trung một ngày, ba người mới đồng loạt gửi tin nhắn đến cho Tiêu Thỏ. "Thỏ Thỏ, sáng mai ta mới về ký túc xá. Mi mau tận dụng đêm cuối cùng với Lăng Siêu mà ĐÈ ANH TA RA đi!"

Ba tin nhắn, nội dung giống nhau như đúc, hiển nhiên là kết quả của một sự mưu toan từ trước, hay đúng hơn là một tin nhắn được gửi ba lần.

Tiêu Thỏ hết nói nổi. Ba người các mi muốn hợp nhau bắt nạt ta, ít ra cũng nên đổi đổi nội dung đi một chút chứ? T____T

Vì thế, tối hôm trước ngày về trường tập trung, Tiêu Thỏ vẫn ngủ lại phòng Lăng Siêu, điều đó cũng nghĩa là, Lăng Siêu tiếp tục ngủ ghế xa lông thêm một ngày nữa.

Tuy phải ngủ xa lông, nhưng Lăng đại công tử vẫn vô cùng sung sướng. Dù gì đêm thế nào Tiêu Thỏ cũng mò dậy uống nước, đi toa lét này nọ, hắn có thể nhân dịp mà phục kích. Không những có thể thỏa mãn (con sói đói trong) bản thân, mà còn có thể ngắm dáng vẻ hoảng hốt mà không dám làm gì của mỹ nhân sau đó, điều này đảm bảo còn thú vị hơn việc đường đường chính chính thưởng thức nhiều. (Ai da, vốn có câu, ăn vụng ngon hơn hẳn ăn bữa chính mà...)

Nói trắng ra, Lăng đại công tử thật ra có chút sở thích hơi bị biến thái.

Đương nhiên, Tiêu Thỏ cũng chả phải ngốc lắm, vài ngày ngủ lại, nàng cũng đủ hiểu tính tình xấu nết của Lăng Siêu. Hừ, hắn muốn phục kích nàng chứ gì? Cùng lắm nàng nén không uống nước, không đi toa lét nữa, xem hắn làm gì được nàng!

Tối hôm đó, hai người mỗi người một suy nghĩ, thận trọng đi ngủ (riêng giường). Quan Tựu dĩ nhiên vẫn như cũ, ngủ trong phòng anh ta.

Đêm hôm đó, Tiêu Thỏ bỗng tỉnh giấc, cảm giác hơi khát nước, nhưng nghĩ đến con sói Lăng Siêu đang rình rập bên ngoài, lại cố gắng nén cảm giác đó lại, trùm đầu tiếp tục ngủ.

Khoảng vài phút sau, nàng đang ngủ sau, bỗng nghe thấy bên tai có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Lăng Siêu đang gọi tên nàng rất khẽ.

Nàng ngái ngủ giương mắt lên, chỉ mơ mơ màng màng thấy Lăng Siêu thò cổ vào khẽ nói. "Bà xã, điều hòa ngoài kia hỏng rồi."

"Ừhm." Tiêu Thỏ ừ hử một cái, gục đầu ngủ tiếp.

Lăng Siêu có chút bất đắc dĩ. "Này này, em tỉnh đi chứ! Ngoài kia nóng lắm, anh không ngủ được!" (Ơ, liên quan gì đến nàng Thỏ đâu... ;))

"Thế thì vào đây mà ngủ!" Tiêu Thỏ có chút cáu kỉnh lầu bầu, rồi dúi đầu xuống gối tiếp tục ngủ.

Người nào đó sửng sốt, lập tức trên mặt hiện ra một nét gian xảo, mò vào khẽ ghé vào tai nàng nhẹ giọng hỏi lại. "Đây là chính em bảo anh vào đấy nhé!"

"Là em là em! Được chưa, để yên em ngủ coi!" Tiêu Thỏ mơ mơ màng màng gắt lên, rồi dụi mặt vào con thỏ bông đang ôm trong lòng trốn, ngủ tiếp.

Hóa ra lúc nàng ngái ngủ lại mơ hồ dễ bảo như vậy, kẻ xấu xa nào đó thế là lại tìm được thêm một điểm yếu nữa.

Ánh trăng chiếu qua bức màn cửa sổ mỏng manh vào phòng. Người con gái nằm trên giường vẫn đang say ngủ, hai mắt nhắm nghiền, đôi lông mi dài rủ xuống gương mặt khẽ run run. Đôi môi hồng phấn không hề có chút phòng bị nào hơi hơi hé mở, phát ra tiếng hít thở rất khẽ. Do là mùa hè nên nàng chỉ đắp một tấm chăn mỏng, đôi chân trắng trẻo nõn nà lộ ra bên dưới chăn, những ngón chân nhỏ xinh được tắm dưới ánh trăng càng có vẻ tinh xảo động lòng người.

Phần đệm bên cạnh hơi hơi chìm xuống, cô gái đang ngủ say dường như đã nhận ra điều gì, liền càng thêm ôm chặt con thỏ bông trong tay, cả người co lại, đầu gỗi bỗng chạm phải một vật gì đó cưng cứng. (Há há, đố là cái gì nào? >:))

"Chết tiệt!"

Cả người Lăng Siêu như bị chạm phải dòng điện, vội vàng nằm dịch về phía sau, chờ cho ngọn lửa dục bừng bừng trong ngực thoáng dịu đi, mới dám vươn tay kéo nàng vào lòng ôm. Cả thân hình thon thả chạm vào ngực hắn, khoảnh khắc đó trong lòng hắn cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn.

Có lẽ là bản năng chăng, khi Lăng Siêu vòng tay ôm lấy Tiêu Thỏ vào lòng, mặt nàng cũng áp vào ngực hắn, cảm giác ấm áp truyền đến khiến nàng bỗng cựa quậy một chút tìm vị trí thoải mái nhất mà dựa vào hắn ngủ.

Cảm giác được sự ma sát rất nhỏ trước ngực, hắn dường như bị động tác đơn giản ấy hun nóng từng đầu dây thần kinh trên người. Tuy điều hòa vẫn thổi mát lạnh, nhưng cơ thể hắn vẫn không nhịn được mà nóng bừng lên. Chỗ tiếp xúc với cơ thể nàng như thể chạm vào lửa bỏng, ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ mạch máu trong người, thành những dòng nhiệt lưu rần rật chảy, đồng loạt hướng về một vị trí nào đó trên cơ thể hắn. Dục vọng vừa bị áp chế lại một lần nữa không nén nổi mà bừng lên ngang ngạnh.

Quả thật là dày vò người ta mà!

Lần đầu tiên hắn muốn nàng mãnh liệt tới thế, khiến hắn gần như thiếu điều không còn kiềm chế nổi nữa. Trong bóng đêm, hắn lướt môi trên tóc nàng, rồi xuống trán, xuống mắt, xuống mũi... Đúng lúc môi hắn sắp chạm được vào đóa môi hé mở như cánh hoa đào kia, cô gái trong lòng hắn bỗng động đậy, hoàn toàn vô thức mà vòng tay qua ôm ngang qua bụng hắn.

Trong lúc ngủ say, Tiêu Thỏ chính là cảm thấy sát bên cạnh có thứ gì đó còn ấm áp hơn con thỏ bông đang ôm, khiến nàng không tự chủ được muốn vòng tay qua ôm chặt. Nhưng động tác trong vô thức ấy khiến bàn tay đang định với vào trong chăn nàng bỗng chốc sững lại.

Cô gái trong lòng hắn, ngay cả trong giấc mơ cũng vẫn tỏ ra một cách vô thức rằng nàng tin tưởng và ỷ lại hắn chừng ấy... Khoảnh khắc này, trong lòng hắn bỗng dâng lên một luồng xúc động, là một cảm giác có trách nhiệm đi kèm với hạnh phúc mà trước giờ chưa từng có giờ đang trào lên tự đáy lòng hắn.

Hắn vươn tay, ôm chặt lấy nàng.

Bà xã thân yêu, anh không chỉ muốn cho em khoảnh khắc hiện tại, mà là cả một tương lai hạnh phúc...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương