Con Ta Dương Tiễn Có Đại Đế Chi Tư (Bản Dịch)
Chapter 7: Ai mà chẳng phải là chiến sĩ lục giác? (3)

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là trận pháp nhờ người chế tạo lần trước đột nhiên nổ tung."

Dương Lăng bịa ra một lời nói dối.

Bởi vì hắn không biết phải giải thích sự tồn tại của hệ thống như thế nào.

May mắn thay, Vân Hoa cũng không nghi ngờ lời giải thích của hắn, còn tức giận chỉ trích mấy dị sĩ tài ba chế tạo trận pháp kia là ăn bớt nguyên liệu, lấy thứ kém chất lượng thay thế.

"Đừng để ý đến bọn họ nữa." Dương Lăng an ủi thê tử, đồng thời ngăn cản đề nghị vào thư phòng xem xét của đối phương, cười chuyển chủ đề:

"Hay là trước tiên hãy nói xem làm sao mà nàng thành ra thế này? Sáng nay thức dậy vẫn còn là đại mỹ nhân đẹp hơn cả Hằng Nga, sao chỉ chớp mắt đã biến thành mèo mun rồi?”

“Không phải là nàng lại làm nổ lò luyện đan chứ?"

"Mới có bảy cái thôi, lần trước phu quân nhờ người đúc lò luyện đan còn thừa lại ba cái…"

Vân Hoa cười gượng, giơ tay khẽ vung, tiên quang lập tức quấn quanh thân, trong nháy mắt liền quét sạch bụi bẩn trên người, mái tóc như ổ gà cũng trở nên mềm mại và óng ả trở lại, ngay cả vết cháy trên váy lụa cũng tự phục hồi…

Chỉ trong chớp mắt, con mèo con mặt mũi xám xịt vừa rồi đã một lần nữa trở thành tiên tử khuynh quốc khuynh thành.

Dung mạo nàng tuyệt đẹp, xương cốt như ngọc, toàn thân bao phủ một luồng linh khí thánh khiết nhẹ nhàng, tựa như trăng trong nước, hoa trong gương, hoàn mỹ đến mức không chân thực.

Dương Lăng không kìm được đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả đó, hơi dùng sức, hai người liền dán chặt vào nhau.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã bị một bàn tay mềm mại đẩy ra.

"Đừng có trêu chọc ta vào ban ngày ban mặt!"

Vân Hoa đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Dương Lăng như cảnh cáo: "Đã không có chuyện gì thì ta tiếp tục đi luyện đan, phu quân chàng vẫn nên dành nhiều tâm trí hơn cho đại lang và nhị lang đi."

Dương Lăng chắp tay hành lễ, nhéo giọng hát: "Đã là nương tử phân phó, vi phu sao dám không nghe theo?"

"Miệng lưỡi trơn tru!"

Trạch viện nhà họ Dương khí thế phi phàm, những cột đá cao ngất đỡ lấy mái nhà trang nghiêm, uy nghi. Trên tường, những bức bích họa sơn thủy rực rỡ sắc màu, trải qua năm tháng vẫn như mới, mang một nét đặc sắc riêng.

Trong viện, hương hoa thoang thoảng, tiếng nước chảy róc rách từ hòn non bộ, cá vàng tung tăng bơi lội, hương hoa hồng nguyệt quý ngào ngạt. Sâu trong sân là một tòa đình viện ẩn hiện bóng người, một thiếu niên áo trắng đang luyện võ.

Thiếu niên đứng giữa lương đình bát giác, mái tóc đen bay phấp trong gió.

Hắn mặc áo bào trắng, quần đen, thắt lưng bằng dải lụa rộng quấn quanh hông, toát lên vẻ tuấn tú, oai phong.

Cùng với một cú đấm nhanh như chớp, không khí trước mặt hắn như bị xé toạc, phát ra tiếng "vù vù".

Quyền phong chưa dứt, bước chân hắn đã nhanh như gió, di chuyển linh hoạt, để lại những tàn ảnh trên mặt đất.

Chiêu thức của hắn vừa nhanh vừa mạnh mẽ, mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều dồn toàn lực, nắm đấm như đại bác, hai chân như roi sắt, giơ tay nhấc chân mang thanh thế kinh người.

Dương Lăng đứng từ xa lặng lẽ quan sát, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tự hào.

Thiếu niên này chính là đại nhi tử của hắn, Dương Chiêu!

Tuy mới sáu tuổi nhưng đã theo danh sư học võ rèn luyện thân thể được hai năm, đối với pháp môn luyện khí mà mẫu thân dạy cũng đã nắm được những điều cơ bản, chính thức bước chân vào thế giới của luyện khí sĩ.

Hơn nữa, tính cách hắn trầm ổn, nghe lời, hiểu chuyện, làm việc gì cũng rất nghiêm túc, nỗ lực, giống như một tiểu đại nhân, chỉ khi ở trước mặt cha mẹ mới thỉnh thoảng để lộ mặt trẻ con.

Dù nhìn từ phương diện nào cũng là hình mẫu "con nhà người ta".

"Rắc!"

Cùng với tiếng gãy giòn tan, Dương Chiêu đá gãy lan can bằng gỗ, thu công.

Hắn đứng ở trong lương đình, ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt kiên định, như vừa trải qua một phen sống chết.

Một lúc sau, hắn mới tiến lên xem xét lan can bị gãy, đưa tay gãi đầu, có vẻ đang lo lắng không biết làm sao che giấu chuyện này.

Đến lúc này, hắn mới giống một hài tử bình thường, sợ bị cha mẹ trách phạt vì nghịch ngợm.

Dương Lăng thấy vậy thầm buồn cười, định bước ra, bỗng nhiên trong lòng động một cái, thầm nghĩ lão đại thích luyện công như vậy, sao không truyền thụ Thần Tượng Trấn Ngục Kình cho hắn?

Chỉ cần hắn tu luyện thành công môn huyền công này, đợi đến khi tai họa diệt môn ập đến, hắn cũng có thể tự bảo vệ mình!

Nghĩ đến đây, Dương Lăng vội vàng gỡ xuống một tấm ngọc bài từ trên cổ.

Ngọc bài hình vuông, chỉ to bằng bao diêm, một mặt khắc bốn chữ cổ "Vạn Tượng Như Ý."

Khoảnh khắc lấy ngọc bài ra, khí thế trên người Dương Lăng đột nhiên biến đổi, chỉ đứng im ở đó cũng giống như một ngọn núi cao khiến người ta phải ngước nhìn.

Nhìn từ xa càng thêm phần tiên phong đạo cốt, phiêu dật như tiên!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương