Con Sói Cô Độc Xứ Freljord
-
Chương 1: Ashe
"Ashe, nhặt nó lên."
Những lời nói của mẹ cô ấy không ấm cũng không lạnh, mà đó là một kiểu biểu cảm đương nhiên.
Trên chiếc bàn gỗ trước mặt Ashe, có một con dao găm làm bằng băng đang nằm yên tại đó. Bề mặt con dao găm toát ra một vầng sáng u ám sâu thẳm. Thật khó có thể miêu tả màu sắc của nó, xanh thẳm như băng đá ngàn năm, lại nhợt nhạt tựa một cánh đồng tuyết hoang vu.
Dù chỉ đứng bên cạnh, Ashe cũng cảm nhận được cái lạnh thấu da thịt tỏa ra từ con dao ấy. Cái lạnh này còn kinh khủng hơn cả mùa đông lạnh nhất cách đây 3 năm.
Một cảm giác muốn bỏ chạy đang dần chớm nở trong đầu Ashe. Cô không muốn lại gần con dao găm này. Cô chỉ muốn tiến đến cạnh bếp lò, tốt hơn là ăn thêm một bát súp nóng. Nếu bây giờ mà tạt ngang nhà của dì, chắc chắn mình sẽ được ăn một bát súp thịt nóng hổi, thậm chí bên trong còn có những miếng thịt nai trắng nhỏ xắt miếng và mấy củ táo lửa.
“Mình ngốc thật, tự nhiên nghĩ đến súp nóng chi vậy trời!!!.” Ashe hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào con dao găm trên bàn, tự nhủ: “Ashe, mày làm được! Ashe, mày có thể cầm nó lên mà!”
Ashe kiên quyết duỗi tay ra, bắt đầu run rẩy trước khi mười ngón tay mảnh khảnh chạm vào con dao ấy.
Cô nắm lấy chuôi dao găm, cảm giác như mình đang cầm một tổ hợp vụn băng bén nhọn trong lòng bàn tay. Ngay lập tức, cái lạnh tê tái khiến lòng bàn tay cô mất hẳn cảm giác. Thế rồi, một cơn đau chợt xuất hiện, bắt đầu lan dọc theo cánh tay.
"Cố lên! Mày có thể làm được!" Ashe hét lên từ tận đáy lòng.
Lạch cạch!
Ashe không thể giữ được con dao.
Nó rời khỏi tay cô, rơi xuống bàn gỗ.
Tay Ashe run rẩy không ngừng trong khi cô cúi đầu thật sâu, không dám nhìn vào mắt mẹ.
Cô sợ phải nhìn thấy sự thất vọng.
Grena đặt bàn tay thô ráp của mình lên đầu Ashe, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng nhạt của cô ấy: "Không sao đâu, Ashe."
"Nhưng mà, con..."
“Con là con gái của mẹ.” Grena ngắt lời Ashe bằng giọng điệu của một người mẹ hiền, “Con chính là một vị Chiến mẫu tương lai với dòng máu băng giá kiêu hãnh. Sớm muộn gì, con cũng có thể điều khiển được vũ khí làm từ băng mà thôi. Con vẫn còn bé lắm, không cần phải vội..."
"Đúng vậy, mình vẫn còn bé..." Ashe nhớ mẹ cô đã nói điều này với cô khi cô rụng dâu lần đầu tiên vào năm 10 tuổi. Những mùa đông sau đó, Grena cứ lặp đi lặp lại cái câu tương tự qua mỗi năm...
“Phải đợi bao nhiêu mùa đông nữa, thì mình mới được xem là đủ tuổi trưởng thành nhỉ?” Ashe bối rối nghĩ.
Grena nhặt con dao găm bằng băng lên, đặt nó trở lại giá vũ khí. Dường như món vũ khí mà Ashe không thể cầm được lại chẳng mảy may gây ra bất cứ ảnh hưởng gì cho Grena.
Grena nắm lấy đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của Ashe bằng đôi tay to rộng và ấm áp của mình, giúp chúng ấm dần: "Con ngủ đi, mai dậy sớm."
"Vâng ạ, mẹ..." Ashe im lặng một lúc rồi nói, "Mẹ không ngủ à?"
"Mẹ còn bận vẽ bản đồ một hồi."
"Lại vẽ bản đồ..." Ashe không dám nói ra điều mà mình đang nghĩ, chỉ im lặng gật đầu rồi quay về lều của mình.
Trước khi đi, Ashe quay đầu lại, nhìn thấy Grena đã đắm chìm vào công việc của bà trên chiếc bàn ấy.
Ashe không đi ngủ. Cô không ngủ được, muốn đi dạo và thư giãn một hồi
“Chắc mẹ sẽ không phát hiện đâu.” Ashe đội mũ trùm đầu lên, “Miễn là mẹ bắt đầu vẽ bản đồ, mẹ sẽ không còn chú ý bất cứ thứ gì xung quanh nữa.”
Ashe bước ra khỏi căn lều lớn, trời bên ngoài tối đen như mực; từng cơn gió và những hoa tuyết đang vờn lấy nhau. Cô nàng thở ra một làn hơi trắng xóa, nhón chân bước vào đêm tuyết một mình.
“Mùa đông lại sắp tới rồi.” Ashe chỉ mặc một bộ quần áo khá đơn chiếc, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ trong không khí, Mùa đông hàng năm ở Freljord đều rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta bị chết cóng. “Trong thị tộc, chắc sẽ có người không chống chọi nỗi khi đông tới.”
Ashe ôm lấy đôi cánh tay trần của mình. Người bình thường đã sớm lạnh cóng nếu ăn mặc phong phanh thế này, nhưng Ashe chỉ hơi nổi da gà mà thôi.
“Chẳng biết bên nhà dì đã ngủ chưa nữa? Hy vọng mình sang đấy sẽ được húp ké một bát súp nóng.” Ashe để lại từng dấu chân sâu trong tuyết, rồi những dấu chân ấy cũng bị vùi lấp nhanh chóng nhờ những hạt tuyết dày đang rơi.
Căn lều của dì chẳng có lấy một tia sáng, chỉ còn ngọn đuốc trước cửa vẫn le lói một ít ánh lửa tàn trong gió tuyết.
“Chắc bọn họ ngủ rồi.” Ashe hơi thất vọng, “Mình không nên quấy rầy bọn họ.”
Ashe quay bước về nhà. Cô bắt đầu hối hận vì sao mình phải đi loanh quanh thế này, giờ mà nằm yên trong chăn ấm nệm êm thì sướng phải biết.
Ashe đi ngang qua từng căn lều vải. Không còn nhà nào sáng đèn, chỉ có mỗi tiếng gió tuyết gào thét bên tai cô.
“Hắn vẫn chưa ngủ ư?” Trên đường trở về, Ashe nhìn thấy một căn lều nhỏ hắt ra ánh sáng lờ mờ từ bên trong.
“Hay mình đến gặp hắn nhỉ?” Ashe dừng chân, do dự một lúc.
Cuối cùng, Ashe chậm rãi bước đến căn lều nhỏ ấy, rồi dừng chân lần thứ hai.
"Hay là thôi đi..." Ashe dự định xoay lưng.
“Sao đứng trước cửa lều làm gì thế? Vào đây chơi.” Có giọng một cậu bé vọng ra từ căn lều nhỏ.
“Chết tiệt, sao hắn nhạy cảm dữ vậy?” Ashe thở dài, vén tấm màn che lều dày cộm ra, cúi người bước vào trong.
Không gian bên trong lều nhỏ hơn khi so với góc nhìn từ bên ngoài, nhưng đồ đạc khá đầy đủ. Nơi đây có một cái túi ngủ làm bằng da lợn rừng, đồng thời cũng được tận dụng làm thảm; có một cái nồi nấu canh, lò than bên dưới cũng có thể dùng để sưởi ấm, có một chiếc búa loại cầm một tay. Ashe biết rõ công dụng của cây búa này là để đập vỡ hộp sọ con mồi, nhưng giờ tên chủ lều này đang dùng nó để khuấy súp trong nồi, y hệt một cái thìa nấu ăn vậy.
“Mùi thơm quá.” Vừa bước vào lều, Ashe đã ngửi thấy mùi thơm nồng của bát súp nóng hổi; chỉ cần ngửi mùi thôi, cái lạnh trên người đã tan biến gần hết.
“Súp thịt nai.” Người vừa nói chính là cậu bé đang ngồi nấu súp trong lều. Cậu ta có mái tóc đen bù xù và một đôi mắt đen lấp lánh vì ánh lửa phản chiếu.
“Cho thêm táo đỏ vào đi. Món yêu thích của tuiii ớ!!!” Ashe ngồi xuống đối diện với cậu bé.
Chàng trai ngước nhìn Ashe: "Con nai này là con mồi của tôi trong ngày hôm nay. Sao lại phải chia cho cô?"
Ashe tức giận nhìn cậu bé, "Không cho thì thoyyyy, tui đi về."
Chàng trai suy nghĩ một hồi: "Cho cô một bát cũng được, mát-xa ngực cho tôi đã."
Ashe đứng dậy bỏ đi.
"Này, đừng đi! Tôi đùa mà!" Chàng trai nắm lấy cổ tay của Ashe, "Tôi nấu nồi súp này cho cô ăn đấy!"
Ashe mỉm cười hài lòng, ngồi xuống một lần nữa.
Cậu bé lấy một chiếc bát làm bằng sọ gấu ra, đổ đầy nước súp vào, đưa cho Ashe kèm theo một chiếc thìa gỗ.
Ashe nhận lấy bát súp thịt bằng cả hai tay. Giữa làn nước súp màu trắng sữa, có từng mảng táo lửa nổi lên. Ashe dùng thìa xúc dưới đáy bát, vớt lên một miếng thịt nai to tổ chảng.
Ashe rất thèm, lập tức cắn một cái; miếng thịt nai bị nấu chín đến mức mềm nhũn, vỡ vụn ngay trong miệng.
“Ngon hăm?” Chàng trai hỏi trong khi tự múc một bát súp cho mình.
Ashe vừa cầm bát canh vừa nhấm nháp bằng chiếc miệng nhỏ nhắn. Trog bụng đang được dòng nước súp nóng hổi sưởi ấm, y như có một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy lên từ sâu trong cơ thể.
“Ngon lắm luôn.” Ashe thốt lên.
Chàng trai cười vui vẻ, bắt đầu tự ăn lấy thành phẩm của mình.
Ashe cảm nhận được hơi ấm của bát súp, bèn nhìn về phía người con trai bên cạnh.
“Cậu thực sự muốn trở thành Đồng minh Huyết thệ của tôi à?” Ashe hỏi.
Cậu bé ngẩng đầu lên, tỏ vẻ coi thường: "Đương nhiên rồi! Bằng không, mắc mớ gì mà tôi phải cất công đối xử tốt với cô đến thế? Hay cô nghĩ tôi nấu canh lúc nửa đêm cho cô ăn là để mua vui thôi?"
"Nhưng đâu có chắc là tôi sẽ thành công trở thành một vị Chiến mẫu?"
“Cô chắc chắn trở thành Chiến mẫu.” Dường như cậu bé có một niềm tin tuyệt đối vào chuyện này, “Grena đã nói thế, thì chắc chắn cô sẽ trở thành như thế”.
Ashe nhìn lại bát canh nóng hổi trong tay mình. Làn hơi nước đang bốc lên liên tục, nhưng nó lơ lửng, không hề có hình dạng hay một quỹ tích nhất định...
Cũng giống như số phận của cô vậy.
......................................
[Hầu hết các thị tộc tại Freljord đều áp dụng kiểu xã hội mẫu hệ, tức là nữ giới thường có địa vị cao hơn nam giới. Trong số đó, người phụ nữ có địa vị cao nhất, có quyền thống lĩnh toàn bộ thị tộc, được gọi là "Chiến mẫu".]- Trích từ "Valoran Du Ký – Hồi Freljord – Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
Những lời nói của mẹ cô ấy không ấm cũng không lạnh, mà đó là một kiểu biểu cảm đương nhiên.
Trên chiếc bàn gỗ trước mặt Ashe, có một con dao găm làm bằng băng đang nằm yên tại đó. Bề mặt con dao găm toát ra một vầng sáng u ám sâu thẳm. Thật khó có thể miêu tả màu sắc của nó, xanh thẳm như băng đá ngàn năm, lại nhợt nhạt tựa một cánh đồng tuyết hoang vu.
Dù chỉ đứng bên cạnh, Ashe cũng cảm nhận được cái lạnh thấu da thịt tỏa ra từ con dao ấy. Cái lạnh này còn kinh khủng hơn cả mùa đông lạnh nhất cách đây 3 năm.
Một cảm giác muốn bỏ chạy đang dần chớm nở trong đầu Ashe. Cô không muốn lại gần con dao găm này. Cô chỉ muốn tiến đến cạnh bếp lò, tốt hơn là ăn thêm một bát súp nóng. Nếu bây giờ mà tạt ngang nhà của dì, chắc chắn mình sẽ được ăn một bát súp thịt nóng hổi, thậm chí bên trong còn có những miếng thịt nai trắng nhỏ xắt miếng và mấy củ táo lửa.
“Mình ngốc thật, tự nhiên nghĩ đến súp nóng chi vậy trời!!!.” Ashe hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào con dao găm trên bàn, tự nhủ: “Ashe, mày làm được! Ashe, mày có thể cầm nó lên mà!”
Ashe kiên quyết duỗi tay ra, bắt đầu run rẩy trước khi mười ngón tay mảnh khảnh chạm vào con dao ấy.
Cô nắm lấy chuôi dao găm, cảm giác như mình đang cầm một tổ hợp vụn băng bén nhọn trong lòng bàn tay. Ngay lập tức, cái lạnh tê tái khiến lòng bàn tay cô mất hẳn cảm giác. Thế rồi, một cơn đau chợt xuất hiện, bắt đầu lan dọc theo cánh tay.
"Cố lên! Mày có thể làm được!" Ashe hét lên từ tận đáy lòng.
Lạch cạch!
Ashe không thể giữ được con dao.
Nó rời khỏi tay cô, rơi xuống bàn gỗ.
Tay Ashe run rẩy không ngừng trong khi cô cúi đầu thật sâu, không dám nhìn vào mắt mẹ.
Cô sợ phải nhìn thấy sự thất vọng.
Grena đặt bàn tay thô ráp của mình lên đầu Ashe, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng nhạt của cô ấy: "Không sao đâu, Ashe."
"Nhưng mà, con..."
“Con là con gái của mẹ.” Grena ngắt lời Ashe bằng giọng điệu của một người mẹ hiền, “Con chính là một vị Chiến mẫu tương lai với dòng máu băng giá kiêu hãnh. Sớm muộn gì, con cũng có thể điều khiển được vũ khí làm từ băng mà thôi. Con vẫn còn bé lắm, không cần phải vội..."
"Đúng vậy, mình vẫn còn bé..." Ashe nhớ mẹ cô đã nói điều này với cô khi cô rụng dâu lần đầu tiên vào năm 10 tuổi. Những mùa đông sau đó, Grena cứ lặp đi lặp lại cái câu tương tự qua mỗi năm...
“Phải đợi bao nhiêu mùa đông nữa, thì mình mới được xem là đủ tuổi trưởng thành nhỉ?” Ashe bối rối nghĩ.
Grena nhặt con dao găm bằng băng lên, đặt nó trở lại giá vũ khí. Dường như món vũ khí mà Ashe không thể cầm được lại chẳng mảy may gây ra bất cứ ảnh hưởng gì cho Grena.
Grena nắm lấy đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của Ashe bằng đôi tay to rộng và ấm áp của mình, giúp chúng ấm dần: "Con ngủ đi, mai dậy sớm."
"Vâng ạ, mẹ..." Ashe im lặng một lúc rồi nói, "Mẹ không ngủ à?"
"Mẹ còn bận vẽ bản đồ một hồi."
"Lại vẽ bản đồ..." Ashe không dám nói ra điều mà mình đang nghĩ, chỉ im lặng gật đầu rồi quay về lều của mình.
Trước khi đi, Ashe quay đầu lại, nhìn thấy Grena đã đắm chìm vào công việc của bà trên chiếc bàn ấy.
Ashe không đi ngủ. Cô không ngủ được, muốn đi dạo và thư giãn một hồi
“Chắc mẹ sẽ không phát hiện đâu.” Ashe đội mũ trùm đầu lên, “Miễn là mẹ bắt đầu vẽ bản đồ, mẹ sẽ không còn chú ý bất cứ thứ gì xung quanh nữa.”
Ashe bước ra khỏi căn lều lớn, trời bên ngoài tối đen như mực; từng cơn gió và những hoa tuyết đang vờn lấy nhau. Cô nàng thở ra một làn hơi trắng xóa, nhón chân bước vào đêm tuyết một mình.
“Mùa đông lại sắp tới rồi.” Ashe chỉ mặc một bộ quần áo khá đơn chiếc, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ trong không khí, Mùa đông hàng năm ở Freljord đều rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta bị chết cóng. “Trong thị tộc, chắc sẽ có người không chống chọi nỗi khi đông tới.”
Ashe ôm lấy đôi cánh tay trần của mình. Người bình thường đã sớm lạnh cóng nếu ăn mặc phong phanh thế này, nhưng Ashe chỉ hơi nổi da gà mà thôi.
“Chẳng biết bên nhà dì đã ngủ chưa nữa? Hy vọng mình sang đấy sẽ được húp ké một bát súp nóng.” Ashe để lại từng dấu chân sâu trong tuyết, rồi những dấu chân ấy cũng bị vùi lấp nhanh chóng nhờ những hạt tuyết dày đang rơi.
Căn lều của dì chẳng có lấy một tia sáng, chỉ còn ngọn đuốc trước cửa vẫn le lói một ít ánh lửa tàn trong gió tuyết.
“Chắc bọn họ ngủ rồi.” Ashe hơi thất vọng, “Mình không nên quấy rầy bọn họ.”
Ashe quay bước về nhà. Cô bắt đầu hối hận vì sao mình phải đi loanh quanh thế này, giờ mà nằm yên trong chăn ấm nệm êm thì sướng phải biết.
Ashe đi ngang qua từng căn lều vải. Không còn nhà nào sáng đèn, chỉ có mỗi tiếng gió tuyết gào thét bên tai cô.
“Hắn vẫn chưa ngủ ư?” Trên đường trở về, Ashe nhìn thấy một căn lều nhỏ hắt ra ánh sáng lờ mờ từ bên trong.
“Hay mình đến gặp hắn nhỉ?” Ashe dừng chân, do dự một lúc.
Cuối cùng, Ashe chậm rãi bước đến căn lều nhỏ ấy, rồi dừng chân lần thứ hai.
"Hay là thôi đi..." Ashe dự định xoay lưng.
“Sao đứng trước cửa lều làm gì thế? Vào đây chơi.” Có giọng một cậu bé vọng ra từ căn lều nhỏ.
“Chết tiệt, sao hắn nhạy cảm dữ vậy?” Ashe thở dài, vén tấm màn che lều dày cộm ra, cúi người bước vào trong.
Không gian bên trong lều nhỏ hơn khi so với góc nhìn từ bên ngoài, nhưng đồ đạc khá đầy đủ. Nơi đây có một cái túi ngủ làm bằng da lợn rừng, đồng thời cũng được tận dụng làm thảm; có một cái nồi nấu canh, lò than bên dưới cũng có thể dùng để sưởi ấm, có một chiếc búa loại cầm một tay. Ashe biết rõ công dụng của cây búa này là để đập vỡ hộp sọ con mồi, nhưng giờ tên chủ lều này đang dùng nó để khuấy súp trong nồi, y hệt một cái thìa nấu ăn vậy.
“Mùi thơm quá.” Vừa bước vào lều, Ashe đã ngửi thấy mùi thơm nồng của bát súp nóng hổi; chỉ cần ngửi mùi thôi, cái lạnh trên người đã tan biến gần hết.
“Súp thịt nai.” Người vừa nói chính là cậu bé đang ngồi nấu súp trong lều. Cậu ta có mái tóc đen bù xù và một đôi mắt đen lấp lánh vì ánh lửa phản chiếu.
“Cho thêm táo đỏ vào đi. Món yêu thích của tuiii ớ!!!” Ashe ngồi xuống đối diện với cậu bé.
Chàng trai ngước nhìn Ashe: "Con nai này là con mồi của tôi trong ngày hôm nay. Sao lại phải chia cho cô?"
Ashe tức giận nhìn cậu bé, "Không cho thì thoyyyy, tui đi về."
Chàng trai suy nghĩ một hồi: "Cho cô một bát cũng được, mát-xa ngực cho tôi đã."
Ashe đứng dậy bỏ đi.
"Này, đừng đi! Tôi đùa mà!" Chàng trai nắm lấy cổ tay của Ashe, "Tôi nấu nồi súp này cho cô ăn đấy!"
Ashe mỉm cười hài lòng, ngồi xuống một lần nữa.
Cậu bé lấy một chiếc bát làm bằng sọ gấu ra, đổ đầy nước súp vào, đưa cho Ashe kèm theo một chiếc thìa gỗ.
Ashe nhận lấy bát súp thịt bằng cả hai tay. Giữa làn nước súp màu trắng sữa, có từng mảng táo lửa nổi lên. Ashe dùng thìa xúc dưới đáy bát, vớt lên một miếng thịt nai to tổ chảng.
Ashe rất thèm, lập tức cắn một cái; miếng thịt nai bị nấu chín đến mức mềm nhũn, vỡ vụn ngay trong miệng.
“Ngon hăm?” Chàng trai hỏi trong khi tự múc một bát súp cho mình.
Ashe vừa cầm bát canh vừa nhấm nháp bằng chiếc miệng nhỏ nhắn. Trog bụng đang được dòng nước súp nóng hổi sưởi ấm, y như có một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy lên từ sâu trong cơ thể.
“Ngon lắm luôn.” Ashe thốt lên.
Chàng trai cười vui vẻ, bắt đầu tự ăn lấy thành phẩm của mình.
Ashe cảm nhận được hơi ấm của bát súp, bèn nhìn về phía người con trai bên cạnh.
“Cậu thực sự muốn trở thành Đồng minh Huyết thệ của tôi à?” Ashe hỏi.
Cậu bé ngẩng đầu lên, tỏ vẻ coi thường: "Đương nhiên rồi! Bằng không, mắc mớ gì mà tôi phải cất công đối xử tốt với cô đến thế? Hay cô nghĩ tôi nấu canh lúc nửa đêm cho cô ăn là để mua vui thôi?"
"Nhưng đâu có chắc là tôi sẽ thành công trở thành một vị Chiến mẫu?"
“Cô chắc chắn trở thành Chiến mẫu.” Dường như cậu bé có một niềm tin tuyệt đối vào chuyện này, “Grena đã nói thế, thì chắc chắn cô sẽ trở thành như thế”.
Ashe nhìn lại bát canh nóng hổi trong tay mình. Làn hơi nước đang bốc lên liên tục, nhưng nó lơ lửng, không hề có hình dạng hay một quỹ tích nhất định...
Cũng giống như số phận của cô vậy.
......................................
[Hầu hết các thị tộc tại Freljord đều áp dụng kiểu xã hội mẫu hệ, tức là nữ giới thường có địa vị cao hơn nam giới. Trong số đó, người phụ nữ có địa vị cao nhất, có quyền thống lĩnh toàn bộ thị tộc, được gọi là "Chiến mẫu".]- Trích từ "Valoran Du Ký – Hồi Freljord – Chương 1: Hình thái xã hội" của tác giả Ezreal.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook