Con Rơi
-
Chương 18
Nam Phong đi đến gần hàng rào, rồi đứng tựa ở đấy nhìn sang nhà của Lam Thư. Nhìn cô một hồi lâu rồi anh mới lên tiếng gọi vọng sang.
" Này nhóc"
Nghe có tiếng người gọi, cô liền xoay người định hướng nơi phát ra âm thanh. Nam Phong thấy cô loay hoay thì bật cười rồi lại nói tiếp.
" Nhóc.., là anh đây"
Lam Thư nhìn thấy anh thì đứng phắt dậy, lau khô tay rồi cô chạy đến chỗ mà anh đang đứng.
" Em nhớ hôm nay em xin nghỉ rồi mà"
" Thì anh đâu sai nhóc land gì đâu"
" Này nhóc"
" Sao anh"
Anh suy nghĩ một lúc rồi đưa xuống cho cô hai tấm vé. Cô kiễu chân lên lấy nó rồi ngó xem nó có gì lạ không. Lật lên lật xuống một lúc cô thấy nó cứ quen quen. Trong đầu cô hiện lên một dòng kí ức.
" Hình như tối hôm qua, An Vũ cũng đưa cho mình tấm vé này thì phải"
" Em nói gì cơ"
" Không có gì.. Ờ mà anh lấy đâu ra hai tấm vé này vậy"
Lam Thư nhìn vào anh thắc mắc. Anh gãi đầu cho qua, rồi cúi đầu, mặt đỏ như trái táo.
" Ờ... Thì hôm trước ba mẹ anh cãi nhau, nên anh có mua hai tấm vé vào công viên giải trí nhân dịp lễ giáng sinh cho họ cùng nhau đi. Nhưng mà hai người họ không đi nên anh sang rủ nhóc đi cùng"
Cô có chút ngại ngùng cười cho qua chuyện. Rồi trả lại tấm vé ấy cho anh.
" Xin lỗi anh, nhưng tối đó em có hẹn rồi"
" Vậy thì thôi"
Anh nhận lấy tấm vé từ tay cô, với gương mặt buồn bã anh định đi về, tiện tay định xé luôn hai tấm vé.
" Anh định làm gì vậy, sao lại xé nó"
" Giữ lại nó có ai đi chung với đâu mà không xé"
" Đưa đây"
Lam Thư giơ tay đòi lại tấm vé. Miệng anh tủm tỉm cười đưa lại cho cô. Với một cô gái sinh ra từ nghèo khó như cô, thì những gì liên quan đến tiền bạc đều quý giá cả. Hai tấm vé này gần một triệu một cặp xé đi thì rất phí. Nên kiểu gì cô cũng không nỡ để nó bị lãng phí. Cách này của anh là hạ sách rồi, đánh trúng luôn nhược điểm của cô
" Thế là em đồng ý rồi nhé"
Cô khẽ gật đầu, rồi đi vào trong nhà. Thấy cô vừa đi khỏi anh nhảy lên ăn mừng hạnh phúc. Bao nhiêu công sức đều được đền đáp, nhất là lời nói dối siêu phàm ấy. Anh đã phải lôi cả bố mẹ vào việc này, thì biết anh đã mong đợi cuộc đi chơi này đến nước nào.
" Cuối cùng cũng đã dụ được cô nàng khó tính này rồi"
Nam Phong hớn hở đi vào nhà, vừa đi lại vừa hát vô cùng vui vẻ. Ở trong nhà, bà Vương bực bội ngồi ở ghế sofa mắng chửi. Anh thấy mẹ đang tức nên cứ lẻn lẻn mà vào.
" Nam Phong, con lại đây"
Từ từ quay đầu lại,anh cứ hình dung ra mẹ là một quả bom nổ chậm cần tránh xa. Lại gần ngồi cạnh mẹ, anh âu yếm ôm cổ mẹ.
" Sao hôm nay nhìn mẹ không được vui vậy"
" Có sao"
Bà nhìn anh ta ánh mắt vô cảm đến đáng sợ,giọng nói giường như muốn nuốt trọn người đối diện. Anh cúi đầu xuống bóp vai cho mẹ như để tránh né ánh mắt đáng sợ ấy. Bà thấy anh đổ mồ hôi, thì kéo anh xuống hỏi một cách nghiêm nghị.
" Con vừa đi đâu về"
" Con ra ngoài sân hóng gió thôi mà"
" Hóng gió.... Hay là hóng gái"
Bà lườm anh một cách đáng sợ. Nam Phong từ nhỏ đã rất thật thà nên những việc nối dối làm anh cảm thấy vô cùng khó xử. Bà xoa đầu con, ánh mắt dịu lại.
" Con sang gặp Lam Thư đúng không?"
" Dạ...con... "
" Con là con mẹ. Nên lúc nào con nói dối mẹ đều biết cả. Mỗi lần nói dối là con cứ chúi đầu xuống không dám nhìn trực diện vào mẹ"
" Mẹ... con sang gặp Lam Thư một chút thôi. Tại út ra ngoài nên con hơi buồn, không có ai để nói chuyện cả..."
" Con đừng giải thích nữa, mẹ không thích con dao du hay nói chuyện gì với con nhỏ đó đâu. Để mẹ biết thì con không xong với mẹ đâu"
" Con biết rồi mà"
Nam Phong ôm lấy mẹ một cách khá thân thiện. Đằng sau cái ôm ấm áp ấy là sự thở dài của anh. Đứng trước sự lựa chọn mẹ hoặc tình yêu anh phân vân chỉ muốn tìm cái hố nào đó để nhảy vào.
" Vậy thôi còn lên lầu đây"
Vừa đặt chân lên cầu thang, mẹ anh cứ nhắc đi nhắc lại câu nói.
" Con phải tránh xa con Lam Thư ra"
Tự đặt cho mình bao câu hỏi trong lòng, mà anh buồn thay cho chuyện tình đơn phương của mình. Nếu có thể bước đi thì anh sẽ đi, nhưng đâu đó trong mối tình uẩn khuất này là cả một câu chuyện dài và trắc trở. Không biết rồi câu chuyện này sẽ đi đâu về đâu và cái kết sẽ thế nào. Anh tự suy nghĩ và đặt ra một dấu hỏi lớn. Lam Thư là ai? Và tại sao mẹ anh lại ghét cô đến như vậy.
" Này nhóc"
Nghe có tiếng người gọi, cô liền xoay người định hướng nơi phát ra âm thanh. Nam Phong thấy cô loay hoay thì bật cười rồi lại nói tiếp.
" Nhóc.., là anh đây"
Lam Thư nhìn thấy anh thì đứng phắt dậy, lau khô tay rồi cô chạy đến chỗ mà anh đang đứng.
" Em nhớ hôm nay em xin nghỉ rồi mà"
" Thì anh đâu sai nhóc land gì đâu"
" Này nhóc"
" Sao anh"
Anh suy nghĩ một lúc rồi đưa xuống cho cô hai tấm vé. Cô kiễu chân lên lấy nó rồi ngó xem nó có gì lạ không. Lật lên lật xuống một lúc cô thấy nó cứ quen quen. Trong đầu cô hiện lên một dòng kí ức.
" Hình như tối hôm qua, An Vũ cũng đưa cho mình tấm vé này thì phải"
" Em nói gì cơ"
" Không có gì.. Ờ mà anh lấy đâu ra hai tấm vé này vậy"
Lam Thư nhìn vào anh thắc mắc. Anh gãi đầu cho qua, rồi cúi đầu, mặt đỏ như trái táo.
" Ờ... Thì hôm trước ba mẹ anh cãi nhau, nên anh có mua hai tấm vé vào công viên giải trí nhân dịp lễ giáng sinh cho họ cùng nhau đi. Nhưng mà hai người họ không đi nên anh sang rủ nhóc đi cùng"
Cô có chút ngại ngùng cười cho qua chuyện. Rồi trả lại tấm vé ấy cho anh.
" Xin lỗi anh, nhưng tối đó em có hẹn rồi"
" Vậy thì thôi"
Anh nhận lấy tấm vé từ tay cô, với gương mặt buồn bã anh định đi về, tiện tay định xé luôn hai tấm vé.
" Anh định làm gì vậy, sao lại xé nó"
" Giữ lại nó có ai đi chung với đâu mà không xé"
" Đưa đây"
Lam Thư giơ tay đòi lại tấm vé. Miệng anh tủm tỉm cười đưa lại cho cô. Với một cô gái sinh ra từ nghèo khó như cô, thì những gì liên quan đến tiền bạc đều quý giá cả. Hai tấm vé này gần một triệu một cặp xé đi thì rất phí. Nên kiểu gì cô cũng không nỡ để nó bị lãng phí. Cách này của anh là hạ sách rồi, đánh trúng luôn nhược điểm của cô
" Thế là em đồng ý rồi nhé"
Cô khẽ gật đầu, rồi đi vào trong nhà. Thấy cô vừa đi khỏi anh nhảy lên ăn mừng hạnh phúc. Bao nhiêu công sức đều được đền đáp, nhất là lời nói dối siêu phàm ấy. Anh đã phải lôi cả bố mẹ vào việc này, thì biết anh đã mong đợi cuộc đi chơi này đến nước nào.
" Cuối cùng cũng đã dụ được cô nàng khó tính này rồi"
Nam Phong hớn hở đi vào nhà, vừa đi lại vừa hát vô cùng vui vẻ. Ở trong nhà, bà Vương bực bội ngồi ở ghế sofa mắng chửi. Anh thấy mẹ đang tức nên cứ lẻn lẻn mà vào.
" Nam Phong, con lại đây"
Từ từ quay đầu lại,anh cứ hình dung ra mẹ là một quả bom nổ chậm cần tránh xa. Lại gần ngồi cạnh mẹ, anh âu yếm ôm cổ mẹ.
" Sao hôm nay nhìn mẹ không được vui vậy"
" Có sao"
Bà nhìn anh ta ánh mắt vô cảm đến đáng sợ,giọng nói giường như muốn nuốt trọn người đối diện. Anh cúi đầu xuống bóp vai cho mẹ như để tránh né ánh mắt đáng sợ ấy. Bà thấy anh đổ mồ hôi, thì kéo anh xuống hỏi một cách nghiêm nghị.
" Con vừa đi đâu về"
" Con ra ngoài sân hóng gió thôi mà"
" Hóng gió.... Hay là hóng gái"
Bà lườm anh một cách đáng sợ. Nam Phong từ nhỏ đã rất thật thà nên những việc nối dối làm anh cảm thấy vô cùng khó xử. Bà xoa đầu con, ánh mắt dịu lại.
" Con sang gặp Lam Thư đúng không?"
" Dạ...con... "
" Con là con mẹ. Nên lúc nào con nói dối mẹ đều biết cả. Mỗi lần nói dối là con cứ chúi đầu xuống không dám nhìn trực diện vào mẹ"
" Mẹ... con sang gặp Lam Thư một chút thôi. Tại út ra ngoài nên con hơi buồn, không có ai để nói chuyện cả..."
" Con đừng giải thích nữa, mẹ không thích con dao du hay nói chuyện gì với con nhỏ đó đâu. Để mẹ biết thì con không xong với mẹ đâu"
" Con biết rồi mà"
Nam Phong ôm lấy mẹ một cách khá thân thiện. Đằng sau cái ôm ấm áp ấy là sự thở dài của anh. Đứng trước sự lựa chọn mẹ hoặc tình yêu anh phân vân chỉ muốn tìm cái hố nào đó để nhảy vào.
" Vậy thôi còn lên lầu đây"
Vừa đặt chân lên cầu thang, mẹ anh cứ nhắc đi nhắc lại câu nói.
" Con phải tránh xa con Lam Thư ra"
Tự đặt cho mình bao câu hỏi trong lòng, mà anh buồn thay cho chuyện tình đơn phương của mình. Nếu có thể bước đi thì anh sẽ đi, nhưng đâu đó trong mối tình uẩn khuất này là cả một câu chuyện dài và trắc trở. Không biết rồi câu chuyện này sẽ đi đâu về đâu và cái kết sẽ thế nào. Anh tự suy nghĩ và đặt ra một dấu hỏi lớn. Lam Thư là ai? Và tại sao mẹ anh lại ghét cô đến như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook