Con rể giả heo ăn hổ
-
Chương 8: Thú vui xấu xa của em vợ
Hạ Mộng giống như là ăn phải thuốc súng vậy, tiến lên trước mở cửa, bực bội nói: “Làm gì vậy!”
“Bữa sáng!”
Hàn Đông bị cô đột nhiên bạo phát mà sững sờ, sau đó mới nhấc cánh tay lên.
“Tự ăn đi, tôi không có khẩu vị.”
Giống như là đuổi ăn mày vậy, cô định trực tiếp đóng cửa lại.
Lửa giận của Hàn Đông cũng sục sôi lên: “Không ăn thì thôi!”
Hạ Mộng ghét nhất chính là cái bộ dạng rõ ràng không có bản lĩnh gì nhưng lại hay nổi cáu như vậy, nên đâm chọt nói: “Tôi không nhận nổi lòng tốt của anh, ai mà biết bên trong có giống bỏ thuốc giống như là Trương Kiến Thiết không…”
Bịch!
Hàn Đông không đợi cô nói xong thì đã buông đồ ăn sáng trong tay xuống, sữa đậu nành văng tứ tung, khiến cho Hạ Mộng vội vàng tránh né và kêu lên: “Đồ thần kinh.”
Đáy lòng Hàn Đông uất nghẹn đến không chịu nổi, Hạ Mộng trước đây không dùng thái độ này đối với anh, bây giờ sở dĩ như vậy, chắc là còn bởi vì đêm hôm đó nữa.
Nhân lúc người ta nguy cấp mà đoạt lợi là không đúng, nhưng mẹ nó cũng đâu phải chỉ là nguyên nhân từ một người thôi đâu.
Hạ Mộng chỉ lo uống rượu say xỉn rồi phát điên, có từng nghĩ qua anh cũng uống bao nhiêu rượu chưa.
Mấy đám anh em họ không coi người khác ra gì của cô từng tên từng tên chuốc rượu cho anh, anh hoàn toàn vì nể mặt Hạ Mộng nên mới không bỏ bữa tiệc giữa chừng.
Cứ như vậy, còn phải nhẫn nhịn cơn say đưa Hạ Mộng về khách sạn một cách nguyên vẹn. Không muốn làm gì cô, nhưng mà vợ của mình sau khi say lại gọi tên của người đàn ông khác, ai mà chịu được đây.
“Thật ngại quá, lỡ tay. Em tìm nhân viên phục vụ dọn dẹp chút đi, tôi đi lái xe.”
Hàn Đông cứng rắn giải thích một câu rồi sải bước lớn rời đi.
Hạ Mộng nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh, kể từ tối hôm qua, cô đã cảm thấy Hàn Đông này có chút gì đó không giống như trước đây nữa, khiến người ta lạ lẫm.
Nhưng sau đó, cái cảm giác này tự động bị tiêu tán đi.
Lạ lẫm hay không lạ lẫm cũng không có liên quan gì, cô đã quyết định sau khi về Đông Dương sẽ tìm mẹ để thương lượng chuyện ly hôn với Hàn Đông.
Trước đây, cô cảm thấy Hàn Đông không có uy hiếp gì, không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô, nhưng Hàn Đông bây giờ đã đột phá giới hạn của cô. Bước tiếp theo của mối quan hệ không phải là khiến cô chấp nhận ông chồng Hàn Đông này, mà là sự đối lập và chống đối kịch liệt hơn nữa.
Có tiếp tục nối lại tình xưa với Khưu Ngọc Bình hay không thì bây giờ cô không muốn nghĩ, nhưng có ly hôn với Hàn Đông hay không thì cô rất chắc chắn.
…
Khoảng cách từ Lâm An đến Đông Dương là khoảng 150 km, tốc độ xe bình thường thì cũng mất hai đến ba giờ.
Trên đường đi, Hàn Đông lái xe, Hoàng Lỵ ngồi ở ghế lái phụ, còn Hạ Mộng một mình ngồi ở hàng ghế sau.
Chín giờ sáng xuất phát, khoảng 11 giờ thì đã tiến vào trạm thu phí của Đông Dương.
Tỉnh Giang Bắc là một trong những tỉnh hàng đầu của đất nước về sự phát triển kinh tế. Chưa kể đến sự thịnh vượng của thành phố lớn và phồn vinh như Lâm An, ngay cả quê hương của Hạ Mộng và Hàn Đông là Đông Dương cũng vô cùng gần với nhiều thành phố chuẩn tuyến một.
Các con đường giống như là mạng nhện, mới toanh, bằng phẳng, rộng rãi, các cầu vượt được phân bố dày đặc.
Hàn Đông thông thạo lái xe về nhà, lúc đi ngang một trạm xe buýt thì lại nghe thấy Hạ Mộng lạnh lùng yêu cầu dừng xe.
Tấm lòng anh vốn rộng rãi, nên trong thời gian ngắn đã điều tiết cảm xúc của mình xong rồi, anh quay đầu lại nói: “Sao thế?”
“Tự mình bắt xe về nhà trước đi, tôi và Tiểu Lỵ đến công ty có chút chuyện phải xử lý.”
Thấy cô mặt mày ghét bỏ, đáy lòng Hàn Đông buồn bực không dứt.
Nhìn bộ dạng này thì Hạ Mộng chả thèm muốn ở cùng với anh thêm một giây nào nữa rồi, mới vừa đến Đông Dương thì đã gấp gáp muốn đuổi người đi rồi.
Không còn lựa chọn nào khác, dù sao xe cũng là của Hạ Mộng, anh chỉ đành xuống đợi xe buýt.
Chuyển ba chuyến xe buýt, rồi lại cuốc bộ gần một cây số, cuối cùng anh cũng coi như là về đến cửa nhà rồi, khu biệt thự Thiên Hòa Uyển.
Sự mệt mỏi trên cơ thể mãi cũng không thể so với trong lòng.
Tính cách anh cũng rất kiêu ngạo, nhưng điều bi thương chính là, ở nhà họ Hạ, sự kiêu ngạo của anh đã từng chút từng chút bị mài mòn rồi.
Vị trí của nhà họ Hạ nằm ở căn biệt thự số 6 ở khu B, bước vào cổng lớn không bao lâu thì đã nhìn thấy nó ở phía xa xa trong tầm mắt rồi.
Gần trưa, trên đường đi có không ít ông già bà già ở gần đó đang đi dạo trong bóng râm, cũng có bảo mẫu mới đi mua đồ ăn từ bên ngoài về.
Nhìn thấy Hàn Đông, mấy người này khó tránh lại đưa mắt nhìn anh nhiều hơn vài cái, mấy từ nói xấu sau lưng nhạy cảm như không có tiền đồ, thằng ở rể, tiền bạc…vâng vâng đều vô ý phiêu dạt vào trong lỗ tai của Hàn Đông.
Sau khi anh nghe nhiều rồi thì lại bất giác suy nghĩ, có phải bản thân mình đã đào bới mồ mả ông bà của mấy người đó rồi hay không, chứ nếu không mình làm rể của ai thì có liên quan gì đến họ chứ? Đúng là rảnh rỗi lại thích xen vào chuyện người khác mà.
Nghĩ như vậy, anh tăng tốc bước chân đến khoảng sân của biệt thự, vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa phòng khách thì nhìn thấy chiếc BMW cùng loại với Hạ Mộng của em vợ ở phía nhà để xe.
Hai chiếc xe là lúc đó em vợ Hạ Minh Minh cùng mua với Hạ Mộng, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu trắng.
Hạ Minh Minh làm việc tại đài truyền hình Đông Dương và là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp. Bình thường các hoạt động thương nghiệp và các loại quảng cáo khiến cô ta ngoại trừ công việc chính ra thì còn phải đi công tác liên tục, một con người vô cùng bận rộn. Hàn Đông và Hạ Mộng kết hôn cả nhiều tháng rồi, cũng chả gặp được cô ta bao nhiên lần.
Nhưng mà cô ta có ở nhà hay không không liên quan gì đến anh, tuy ít tiếp xúc với em vợ, nhưng tính cách thì hoàn toàn như đúc ra từ một khuôn với mẹ vợ. Miệng lưỡi xảo trá, nói chuyện không niệm tình, cường thế cay độc. Nếu như nói Hạ Mộng lạnh như một khối băng, vậy thì Hạ Minh Minh chính là một đóm lửa, có thể dễ dàng đốt cháy người khác.
Điều khiến Hàn Đông ấn tượng nhất chính là khi anh vừa mới kết hôn với Hạ Mộng, lúc cả nhà đang cùng ăn cơm thì câu đầu tiên mà Hạ Minh Minh nói giống như là vô cùng thân thiết chính là: “Anh rể, anh nói xem, anh muốn tiền không có tiền, muốn phẩm chất không có phẩm chất thì làm sao mà theo đuổi được chị của em vậy?”
Giống như là nói đùa, mà lại giống như là khẩu khí rất thẳng thắn, khiến cho Hàn Đông lúc đó chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi.
Nghĩ xong, anh mở cửa ra, trong phòng khách yên tĩnh không có một bóng người, ngay cả con chó cưng của mẹ vợ cũng không có, tính toán thời gian thì chắc là được bảo mẫu bế đi kiểm tra thể chất rồi.
Phòng ngủ của anh ở trên tầng ba, sát bên Hạ Mộng, tình cảm hai người lạnh nhạt và chia phòng với nhau cũng không phải là bí mật gì trong nhà. Ban đầu Hạ Long Giang còn dò la nghe ngóng xem có phải có mâu thuẫn gì rồi không, sau đó cũng hết cách nên cũng không quản nữa.
Khi đi ngang qua tầng hai, Hàn Đông mang máng nghe thấy có âm thanh gì đó.
Giống như là mèo vậy, khiến đáy lòng người ta thấp thỏm không yên, hình như là truyền đến từ phòng của em vợ.
Trái tim anh đột nhiên đập nhanh lên, theo bản năng lê lết lên trước vài bước chân. Nói ra tuy tính cách của Hạ Minh Minh rất xấu, nhưng cũng là một mỹ nữ chính hiệu, từ trước đến nay đều được xưng là hoa đán của Đông Dương TV, và có hàng triệu người hâm mộ trên Facebook nữa.
Khi anh đến gần hơn, thanh âm càng trở nên rõ ràng, trong phòng em vợ rõ ràng là có đàn ông.
Cô ta dắt đàn ông về nhà rồi?
Đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên trong phòng vang lên tiếng kêu cứu của Hạ Minh Minh.
“Cứu mạng, á, làm gì vậy!!”
Thanh âm gấp rút, ngắt ngắt ngứ ngứ.
Tiếp đó lại có một giọng nói đàn ông lạ lẫm: “Hôm nay em có kêu bể họng cũng vô dụng thôi.” Sau đó là những tiếng hô hấp nặng nề, cùng với động tĩnh kỳ lạ.
Đáy lòng Hàn Đông thịch một cái, đừng nói là xảy ra chuyện rồi nha.
Anh bước vội đến hai bước, không suy nghĩ gì mà một cước đạp lên cửa.
Rầm một tiếng thật lớn, cánh cửa phòng ngủ làm sao mà đỡ nổi sức mạnh của Hàn Đông nên tức tốc mở ra.
Mà tất cả những cảnh đập vào mắt, khiến cho Hàn Đông định xông vào nhất thời đứng yên tại chỗ.
“Bữa sáng!”
Hàn Đông bị cô đột nhiên bạo phát mà sững sờ, sau đó mới nhấc cánh tay lên.
“Tự ăn đi, tôi không có khẩu vị.”
Giống như là đuổi ăn mày vậy, cô định trực tiếp đóng cửa lại.
Lửa giận của Hàn Đông cũng sục sôi lên: “Không ăn thì thôi!”
Hạ Mộng ghét nhất chính là cái bộ dạng rõ ràng không có bản lĩnh gì nhưng lại hay nổi cáu như vậy, nên đâm chọt nói: “Tôi không nhận nổi lòng tốt của anh, ai mà biết bên trong có giống bỏ thuốc giống như là Trương Kiến Thiết không…”
Bịch!
Hàn Đông không đợi cô nói xong thì đã buông đồ ăn sáng trong tay xuống, sữa đậu nành văng tứ tung, khiến cho Hạ Mộng vội vàng tránh né và kêu lên: “Đồ thần kinh.”
Đáy lòng Hàn Đông uất nghẹn đến không chịu nổi, Hạ Mộng trước đây không dùng thái độ này đối với anh, bây giờ sở dĩ như vậy, chắc là còn bởi vì đêm hôm đó nữa.
Nhân lúc người ta nguy cấp mà đoạt lợi là không đúng, nhưng mẹ nó cũng đâu phải chỉ là nguyên nhân từ một người thôi đâu.
Hạ Mộng chỉ lo uống rượu say xỉn rồi phát điên, có từng nghĩ qua anh cũng uống bao nhiêu rượu chưa.
Mấy đám anh em họ không coi người khác ra gì của cô từng tên từng tên chuốc rượu cho anh, anh hoàn toàn vì nể mặt Hạ Mộng nên mới không bỏ bữa tiệc giữa chừng.
Cứ như vậy, còn phải nhẫn nhịn cơn say đưa Hạ Mộng về khách sạn một cách nguyên vẹn. Không muốn làm gì cô, nhưng mà vợ của mình sau khi say lại gọi tên của người đàn ông khác, ai mà chịu được đây.
“Thật ngại quá, lỡ tay. Em tìm nhân viên phục vụ dọn dẹp chút đi, tôi đi lái xe.”
Hàn Đông cứng rắn giải thích một câu rồi sải bước lớn rời đi.
Hạ Mộng nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh, kể từ tối hôm qua, cô đã cảm thấy Hàn Đông này có chút gì đó không giống như trước đây nữa, khiến người ta lạ lẫm.
Nhưng sau đó, cái cảm giác này tự động bị tiêu tán đi.
Lạ lẫm hay không lạ lẫm cũng không có liên quan gì, cô đã quyết định sau khi về Đông Dương sẽ tìm mẹ để thương lượng chuyện ly hôn với Hàn Đông.
Trước đây, cô cảm thấy Hàn Đông không có uy hiếp gì, không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô, nhưng Hàn Đông bây giờ đã đột phá giới hạn của cô. Bước tiếp theo của mối quan hệ không phải là khiến cô chấp nhận ông chồng Hàn Đông này, mà là sự đối lập và chống đối kịch liệt hơn nữa.
Có tiếp tục nối lại tình xưa với Khưu Ngọc Bình hay không thì bây giờ cô không muốn nghĩ, nhưng có ly hôn với Hàn Đông hay không thì cô rất chắc chắn.
…
Khoảng cách từ Lâm An đến Đông Dương là khoảng 150 km, tốc độ xe bình thường thì cũng mất hai đến ba giờ.
Trên đường đi, Hàn Đông lái xe, Hoàng Lỵ ngồi ở ghế lái phụ, còn Hạ Mộng một mình ngồi ở hàng ghế sau.
Chín giờ sáng xuất phát, khoảng 11 giờ thì đã tiến vào trạm thu phí của Đông Dương.
Tỉnh Giang Bắc là một trong những tỉnh hàng đầu của đất nước về sự phát triển kinh tế. Chưa kể đến sự thịnh vượng của thành phố lớn và phồn vinh như Lâm An, ngay cả quê hương của Hạ Mộng và Hàn Đông là Đông Dương cũng vô cùng gần với nhiều thành phố chuẩn tuyến một.
Các con đường giống như là mạng nhện, mới toanh, bằng phẳng, rộng rãi, các cầu vượt được phân bố dày đặc.
Hàn Đông thông thạo lái xe về nhà, lúc đi ngang một trạm xe buýt thì lại nghe thấy Hạ Mộng lạnh lùng yêu cầu dừng xe.
Tấm lòng anh vốn rộng rãi, nên trong thời gian ngắn đã điều tiết cảm xúc của mình xong rồi, anh quay đầu lại nói: “Sao thế?”
“Tự mình bắt xe về nhà trước đi, tôi và Tiểu Lỵ đến công ty có chút chuyện phải xử lý.”
Thấy cô mặt mày ghét bỏ, đáy lòng Hàn Đông buồn bực không dứt.
Nhìn bộ dạng này thì Hạ Mộng chả thèm muốn ở cùng với anh thêm một giây nào nữa rồi, mới vừa đến Đông Dương thì đã gấp gáp muốn đuổi người đi rồi.
Không còn lựa chọn nào khác, dù sao xe cũng là của Hạ Mộng, anh chỉ đành xuống đợi xe buýt.
Chuyển ba chuyến xe buýt, rồi lại cuốc bộ gần một cây số, cuối cùng anh cũng coi như là về đến cửa nhà rồi, khu biệt thự Thiên Hòa Uyển.
Sự mệt mỏi trên cơ thể mãi cũng không thể so với trong lòng.
Tính cách anh cũng rất kiêu ngạo, nhưng điều bi thương chính là, ở nhà họ Hạ, sự kiêu ngạo của anh đã từng chút từng chút bị mài mòn rồi.
Vị trí của nhà họ Hạ nằm ở căn biệt thự số 6 ở khu B, bước vào cổng lớn không bao lâu thì đã nhìn thấy nó ở phía xa xa trong tầm mắt rồi.
Gần trưa, trên đường đi có không ít ông già bà già ở gần đó đang đi dạo trong bóng râm, cũng có bảo mẫu mới đi mua đồ ăn từ bên ngoài về.
Nhìn thấy Hàn Đông, mấy người này khó tránh lại đưa mắt nhìn anh nhiều hơn vài cái, mấy từ nói xấu sau lưng nhạy cảm như không có tiền đồ, thằng ở rể, tiền bạc…vâng vâng đều vô ý phiêu dạt vào trong lỗ tai của Hàn Đông.
Sau khi anh nghe nhiều rồi thì lại bất giác suy nghĩ, có phải bản thân mình đã đào bới mồ mả ông bà của mấy người đó rồi hay không, chứ nếu không mình làm rể của ai thì có liên quan gì đến họ chứ? Đúng là rảnh rỗi lại thích xen vào chuyện người khác mà.
Nghĩ như vậy, anh tăng tốc bước chân đến khoảng sân của biệt thự, vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa phòng khách thì nhìn thấy chiếc BMW cùng loại với Hạ Mộng của em vợ ở phía nhà để xe.
Hai chiếc xe là lúc đó em vợ Hạ Minh Minh cùng mua với Hạ Mộng, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu trắng.
Hạ Minh Minh làm việc tại đài truyền hình Đông Dương và là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp. Bình thường các hoạt động thương nghiệp và các loại quảng cáo khiến cô ta ngoại trừ công việc chính ra thì còn phải đi công tác liên tục, một con người vô cùng bận rộn. Hàn Đông và Hạ Mộng kết hôn cả nhiều tháng rồi, cũng chả gặp được cô ta bao nhiên lần.
Nhưng mà cô ta có ở nhà hay không không liên quan gì đến anh, tuy ít tiếp xúc với em vợ, nhưng tính cách thì hoàn toàn như đúc ra từ một khuôn với mẹ vợ. Miệng lưỡi xảo trá, nói chuyện không niệm tình, cường thế cay độc. Nếu như nói Hạ Mộng lạnh như một khối băng, vậy thì Hạ Minh Minh chính là một đóm lửa, có thể dễ dàng đốt cháy người khác.
Điều khiến Hàn Đông ấn tượng nhất chính là khi anh vừa mới kết hôn với Hạ Mộng, lúc cả nhà đang cùng ăn cơm thì câu đầu tiên mà Hạ Minh Minh nói giống như là vô cùng thân thiết chính là: “Anh rể, anh nói xem, anh muốn tiền không có tiền, muốn phẩm chất không có phẩm chất thì làm sao mà theo đuổi được chị của em vậy?”
Giống như là nói đùa, mà lại giống như là khẩu khí rất thẳng thắn, khiến cho Hàn Đông lúc đó chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi.
Nghĩ xong, anh mở cửa ra, trong phòng khách yên tĩnh không có một bóng người, ngay cả con chó cưng của mẹ vợ cũng không có, tính toán thời gian thì chắc là được bảo mẫu bế đi kiểm tra thể chất rồi.
Phòng ngủ của anh ở trên tầng ba, sát bên Hạ Mộng, tình cảm hai người lạnh nhạt và chia phòng với nhau cũng không phải là bí mật gì trong nhà. Ban đầu Hạ Long Giang còn dò la nghe ngóng xem có phải có mâu thuẫn gì rồi không, sau đó cũng hết cách nên cũng không quản nữa.
Khi đi ngang qua tầng hai, Hàn Đông mang máng nghe thấy có âm thanh gì đó.
Giống như là mèo vậy, khiến đáy lòng người ta thấp thỏm không yên, hình như là truyền đến từ phòng của em vợ.
Trái tim anh đột nhiên đập nhanh lên, theo bản năng lê lết lên trước vài bước chân. Nói ra tuy tính cách của Hạ Minh Minh rất xấu, nhưng cũng là một mỹ nữ chính hiệu, từ trước đến nay đều được xưng là hoa đán của Đông Dương TV, và có hàng triệu người hâm mộ trên Facebook nữa.
Khi anh đến gần hơn, thanh âm càng trở nên rõ ràng, trong phòng em vợ rõ ràng là có đàn ông.
Cô ta dắt đàn ông về nhà rồi?
Đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên trong phòng vang lên tiếng kêu cứu của Hạ Minh Minh.
“Cứu mạng, á, làm gì vậy!!”
Thanh âm gấp rút, ngắt ngắt ngứ ngứ.
Tiếp đó lại có một giọng nói đàn ông lạ lẫm: “Hôm nay em có kêu bể họng cũng vô dụng thôi.” Sau đó là những tiếng hô hấp nặng nề, cùng với động tĩnh kỳ lạ.
Đáy lòng Hàn Đông thịch một cái, đừng nói là xảy ra chuyện rồi nha.
Anh bước vội đến hai bước, không suy nghĩ gì mà một cước đạp lên cửa.
Rầm một tiếng thật lớn, cánh cửa phòng ngủ làm sao mà đỡ nổi sức mạnh của Hàn Đông nên tức tốc mở ra.
Mà tất cả những cảnh đập vào mắt, khiến cho Hàn Đông định xông vào nhất thời đứng yên tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook