Con rể giả heo ăn hổ
Chương 27: Tập kích

Vừa mới ngồi được một lát, Thẩm Băng Vân đã để ý rằng bảo vệ ở phía cửa liên tục viện cớ để đi vào, nên liền nháy máy với cô.

Nhận thấy lại có thêm một vị khách cần phải đối phó, coi chủ động đứng dậy kính Hàn Đông một ly rượu: “Xin thứ lỗi, vẫn còn có khách nữa”

Nói xong liền một hơi uống cạn ly rượu.

Cơ thể vốn yếu ớt nhưng uống ly rượu này lại không hề mê mang chút nào.

Hàn Đông nhớ rất rõ, lúc cô ở trong phòng chờ ca hát trò chuyện đã uống gần hết một chai bia với 2 ly rượu vang…

Thông thường đàn ông mà uống như vậy cũng sẽ không thể nào chịu nổi, thế mà sắ mặt Thẩm Băng Vân không thay đổi chút nào, hoặc chí ít là hoàn toàn nhìn không ra điểm khác lạ.

Thẩm Băng Vân thấy Hàn Đông cũng uống cạn ly rượu đó, trước lúc rời đi còn cười nói: “Rảnh rỗi nhớ ghé thăm thường xuyên!”

Trong lòng Hàn Đông khẽ lẩm bẩm, một lần đến đây đã tiêu tốn tiền gần hết tiền sinh hoạt trong hai năm của mình, hắn lấy gì để mà đến thường xuyên chứ.

Ngay sau đó, Trịnh Văn Trác cùng với người được gọi là Hồng Nguyệt công chúa càng lúc càng trở nên quấn quýt mập mờ.

Nhìn dáng vẻ gấp gáp của hai người họ, anh từ chối đề nghị gọi thêm công chúa của Trịnh Văn Trác, sau đó rời khỏi KTV trước.

Bên ngoài, cái nóng bức của mùa hạ đã vơi bớt, và trên trời ánh sao sáng rực.

Một vài cơn gió thoảng qua đem lại cảm giác sảng khoái.

Hàn Đông hơi ngà ngà say chậm rãi dạo bước trên phố.

Nhà họ Hạ nằm ở Thiên Hòa Uyển, cách KTV Ngân Hà ước chừng 2-3 km, nếu đi bộ cũng mất nhiều nhất chừng 10 phút.

Hôm nay Trịnh Văn Trác mời khách, vậy nên khiến anh vô cùng cảm kích.

Theo như dự tính ban đầu, phí mời Thẩm Băng Vân xuất hiện, sau đó bao phòng rẻ nhất, cộng thêm rượu vang cùng đồ ăn ngon, tính đi tính lại là con số trên trời mà anh không thể nào tích góp ra được trong 2 năm trời.

Mà không ngờ đến là, ngay sau khi anh rời khỏi KTV, có một chiếc xe thương vụ đậu ở cách đó không xa cũng lặng lẽ đi theo anh.

Trong xe có khoảng 6-7 người, trong tay cầm sẵn gậy với tư thế sẵn sàng tấn công bất kì lúc nào.

“Chắc chắn là hắn ta không?”

Người lái xe là một thanh niên khoảng 20 tuổi, mặc áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn, hắn ta chỉ về Hàn Đông đang ở trước mặt, sau đó hỏi.

Có một tên cầm điện thoại lướt những bức ảnh: “Chính xác!”

Tên kia cười lạnh một tiếng, lập tức đạp chân ga, chiếc xe lao vút về phía trước, rồi dừng lại trước mặt Hàn Đông.

Mà tâm trạng Hàn Đông lúc này cũng đang rối bời, bỗng dưng có tiếng xe rít gào vang lên khiến anh theo bản năng mà dịch sang bên cạnh 2 bước.

Cạch!

Cửa xe nhanh chóng được kéo ra, một tên cầm gậy nhanh chóng nhảy xuống xe rồi lao về phía anh.

Ngay tiếp theo, tất cả những người còn lại đều xuống xe, ước chừng khoảng 6-7 tên, đều áp sát lại bao vây xung quanh.

Hàn Đông đoán ra được lai lịch của đối phương, cả người ngay lập tức căng lên. Sau khi né sang một bên, anh vội vàng đánh trả vài cái, rồi sau đó quay người bỏ chạy.

Là người của Hồ Thiên Long?

Không đúng, Hồ Thiên Long cùng một giuộc với bên chính quyền thành phố, lúc này chắc hẳn đang gấp rút hủy bỏ đàm phán, chắc chắn sẽ không tự chuốc thêm phiền phức.

Trong đầu Hàn Đông lẳng lặng tính toán, sau đó bước chân bỗng dừng lại, cẩn thận quan sát xung quanh rồi từ từ lùi về sau.

Lại thêm một chiếc xe khác chặn đường, trên xe có khoảng 4-5 tên.

Rõ ràng là đã có người nào đó lên kế hoạch một tỉ mỉ, đã sớm ở đây phục sẵn.

“Mấy người là ai”

Hàn Đông nhíu mày, xoay người rồi nhìn chằm chằm vào một tên có vẻ như là đại ca của đám người này, cũng là vừa nãy ra tay trước tiên.

Lời vừa thốt lên thì một tên gầy gò, thân hình nhỏ bé gương mặt bặm trợn liền rút gậy ra: “Con mẹ nó, mày nên đến bệnh viện mà hỏi bác sĩ đi!”

Hàn Đông nghiêng người, cây gậy suýt nữa thì đập vào ngực anh.

Chỉ với một hành động này thôi, cả đám người kia liền xông lên.

Trước, sau, trái, phải.

Nếu tất cả đều là tay không, Hàn Đông chắc chắn sẽ không ngán gì bọn chúng.

Nhưng việc xảy ra đột ngột, đối phương lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, trong lúc sơ suất, anh bị bao vây bởi một đám người.

Sau khi tránh được hai phát, Hàn Đông mặc kệ cơn đau ở phía sau lưng mà tiến về phía trước, một tay khóa cổ một tên.

Tên kia không ngờ được là mình lại xui xẻo như thế, cố gắng vùng vẫy nhưng không có kết quả gì, sau đó bị Hàn Đông tóm lại làm lá chắn.

Cùng lúc đó một tiếng la thảm thiết vang lên, Hàn Đông không hề ngừng lại, tiếp tục tìm kẽ hở, một đường hạ gục hạ tên, sau đó đi thẳng đến chỗ tên trẻ tuổi đứng bên ngoài vòng vây, tóm lấy kẻ cầm đầu.

Tất cả một màn này diễn ra trong chớp máy, đợi đến khi gã thanh niên kia nhận ra thì đã quá muộn rồi.

“Mẹ kiếp!”

Hắn ra giơ gậy lên, nhưng chỉ có thể làm được như thế mà không có khả năng hạ xuống.

Hàn Đông đã xông thẳng rồi tấn công vào giữa vòng vây gậy gộc này, cánh tay cứng rắn như sắt thép kẹp chặt lấy cổ họng hắn ta.

Sức lực to lớn này khiến gã thanh niên kia sợ hãi lùi về phía sau, ngay sau đó “rầm” một tiếng rồi đâm sầm vào xe.

Hàn Đông giơ tay túm tóc hắn ta, da đầu đau đớn như sắp rách ra đến nơi khiến hắn không màng hình tượng mà hét rống lên, sức lực khẽ tăng lên cũng đồng thời khiến cho đám người đang muốn xông lên phải dừng bước.

“Thả người ra, mau thả người ra!”

Mười mấy tên không dám tiến lên phía trước, cả đám hỗn loạn lên tiếng uy hiếp.

Khả năng phán đoán của Hàn Đông vô cùng tốt, gã thanh niên này quả thực là đại cả của đám này, là một kẻ ăn không ngồi rồi tên Vương Việt. Những tên này quả thật cũng không tầm thường chút nào, tất cả đều là vệ sĩ, côn đồ mà hắn ta góp nhặt lại từ khắp mọi nơi.

“Con mẹ mày có biết ông đây là ai không hả, mau…”

Vương Việt nổi điên uy hiếp nhưng nói chưa hết câu đã bị Hàn Đông túm tóc rồi đập lên xe.

Một cơn đau nhanh chóng truyền đến khiến ánh mắt hắn ta cuối cùng cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.

Hắn ta thường ngày chuyên đi bắt nạt gây khó dễ cho người khác, không ngờ hôm nay lại gặp phải người như Hàn Đông.

Này quả thật giống như gặp khắc tinh vậy, Vương Việt đem theo nhiều người như vậy, vốn cứ nghĩ là sẽ đứng một bên thong dong quan sát thôi, ai ngờ mình lại là nhân vật chính.

“Ai sai mày đến?”

Giọng điệu Hàn Đông bình tĩnh hỏi ngược lại.

Vương Việt ngập ngừng, không dám kêu gào, cũng không dám lên tiếng trả lời.

Hàn Đông cũng không vội, dùng mũi chân nhấc chiếc gậy đang nằm trên đật lên, sau đó đập mạnh lên cửa xe. Chiếc gậy cách đầu của Vương Việt chỉ mấy cm, các mảnh thủy tinh văng khắp mặt hắn ta khiến cơ thể Vương Việt không ngừng run rẩy.

“Tôi nói, tôi nói…”

Hắn ta tuyệt vọng gào lên như sợ Hàn Đông không nghe thấy.

“Là Trần Bân, anh họ tôi là Trần Bân đã đưa ảnh cho tôi, bảo tôi dạy cho anh một bài học!!”

Trần Bân? Là bạn trai của Hạ Minh Minh – Trần Bân.

Hàn Đông nhớ lại lần trước có nói chuyện đi KTV Ngân Hà trước mặt Hạ Minh Minh, cũng có thể chính vì thế mà khiến cô ta nảy sinh kế hoạch trả thù.

Nhưng chuyện nhỏ như vậy mà phải dùng đến thủ đoạn như này, cũng có thể nhìn ra được tên Trần Bân kia không phải loại người gì tốt đẹp.

Sau khi biết được lai lịch của đám người này, Hàn Đông đạp lên bụng Vương Việt một cước, khiến cho người hắn văng ra xa.

Lúc này Vương Việt thậm chí chẳng còn can đảm để bực bội, lại thấy đám thuộc hạ của mình ngập ngừng chùn bước, không dám xông lên, hắn ta liền biết ngày hôm nay chắc chắc là chịu thiệu rồi.

Hơn nữa, xung quanh còn có nhiều người nhìn như vậy, chưa biết chừng cảnh sát cũng nhanh chóng đến nơi.

Cho dù có không cam tâm nhưng tạm thời đành phải lếch thếch bước lên xe.

Sau khi mọi thứ bình ổn trở lại, Hàn Đông thở phào một hơi, ngay sau đó mới có cảm giác đau đớn phía sau lưng do lúc nãy trong lúc hỗn loạn bị đánh trúng.

Anh từ từ dựa vào cột đèn, sau đó vội vàng bước từng bước nặng nề đi đến nhà họ Hạ, dọc đường liền bắt taxi.

Nhưng xui xẻo thế nào, đúng là trong cái rủi có cái xui, bình thường nhìn đâu cũng thấy taxi mà giờ đến bóng dáng một chiếc cũng không thấy.

Đi rồi lại dừng.

Một âm thanh bén nhọn chói tai vang lên từ sau lưng.

Anh cứng nhắc quay đầu lại liền trông thấy nhãn hiệu Audi quen thuộc. Một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp hiện lên phía sau kính chắn gió.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương