Con rể giả heo ăn hổ
Chương 23: Văn hàm

Mũi giáo của Hàn Đông dừng tại chỗ, trơ mắt nhìn rất nhiều cảnh sát tới gần.

Anh không có ý định phản kháng, đối với lưu manh có thủ đoạn với lưu mạnh, đối với cảnh sát lại cần một loại thủ đoạn khác.

Vài tên đặc công lúc cách anh ba năm bước, nhanh chóng vây Hàn Đông vào giữa, đè xuống đất.

Bộ lạnh như băng sàn nhà tiếp xúc, không biết là ai thình lình đá mấy cước, âm độc, hung ác lên người Hàn Đông.

Sau khi Hồ Thiên Long sợ hãi ngôn từ loạn xạ: “Tên nhóc, lần này phá dỡ và di dời này mày cũng không nhìn xem là chữ ký của ai, đã dám tùy tiện dính vào. Chờ xem, đến lúc mày hối hận.”

Hàn Đông bị đè xuống không thể động đậy, trừng mắt lên: “Ai?”

“Vương...”

Lời nói đến bên miệng, Hồ Thiên Long vội vàng dừng lại, ý thức được không nên mở miệng.

Hàn Đông tiếp câu chuyện của hắn ta: “Vương Lợi Quốc đúng không.”

Hồ Thiên Long không thể ngờ được đến nước này rồi người tuổi trẻ vẫn trấn tĩnh như thế, muốn nhìn anh hoảng hốt, hoàn toàn nhìn không tới.

Trịnh Văn Trác cũng bị cảnh sát đè lại, thái độ so với Hàn Đông tốt hơn nhiều..

Nhà bọn họ mấy đời đều là cảnh sát, cũng đều là đầu cơ nịnh nọt, đi vào đường đấy.

“Tôi nói mấy ngươi chuẩn bị làm gì đấy, Hàn Đông không phải phạm nhân, mau buông tay!”

Hàn Đông dùng ánh ánh ngăn Trịnh Văn Trác lại, bị cảnh sát đưa lên xe cảnh sát.

Trịnh Văn Trác sợ gặp chuyện không may, trong lòng vừa hối hận vừa gấp.

Sớm biết như vậy thì đã không gọi Hàn Đông đến rồi.

...

Hàn Nhạc Sơn nhanh chóng nhận được tin tức nhận được con trai bị đưa đi, mấy người bạn bè thân thích tụ lại trong nhà, thương lượng đối sách, làm như thế nào để đưa người ra.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, đây là thủ đoạn của thành phố.

Người bình thường làm sao đấu nổi?

Có oan ức hơn nữa cũng phải cố mà nuốt xuống.

Hàn Nhạc Sơn che ngực, sắc mặt nửa ngày sau mới có tí huyết sắc: “Cũng đừng để ý, đứa nhỏ tự mình gây chuyện, để tự nó xử lý.”

“Lão Hàn!”

“Mấy lão già như chúng ta, chuyện này cũng đừng nhúng tay vào, toàn bộ để bọn nhỏ xử lý là được rồi. Tôi tin tưởng Tiểu Đông, cũng tin tưởng Văn Trác.”

Lo lắng là khó tránh khỏi.

Nhưng khi thực sự bìnhtỉnh lại, Hàn Nhạc Sơn biết rõ, ai cũng không dám động vào con của ông.

Cho dù là xuất phát từ chuyện sau này khu Phố cổ dỡ bỏ và di dời, hay là xuất phát thân phận vừa xuất ngũ của con trai.

Lại nói, thủ đoạn xử lý của “Những người khác” gần đây cũng như thế.

Chỉ có đá trúng bàn sắt, mới có thể ôn hòa làm việc, công bằng xét xử..

Hàn Đông sau khi bị nhốt vào đồn công an khu Phố cổ, giống như là bị cảnh sát quên lãng.

Tầng hầm ẩm ướt u ám, một mình một phòng thẩm vấn, đeo còng tay.

Trận thế như thế, người bình thường tất nhiên sẽ e sợ trước thẩm vấn, cũng là thủ đoạn cảnh sát thẩm vấn thường dùng

Chỉ là trạng thái tâm lý giữa người với người khác nhau, làm cho loại này thủ đoạn nhất định không có hiệu quả với Hàn Đông.

Khoảng hơn nửa canh giờ, bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ.

Một cô bé mặc đồng phục cảnh sát, tuổi chừng hai mươi chuồn vào.

Mặt trái xoan, làn da trắng nõn, dáng người tinh tế, một đôi mắt to tròn trên gương mặt nho nhỏ, giống như bước từ trong tranh ra.

Lúc Hàn Đông thấy cô ấy hơn chần chờ, thử nói: “Tiểu Hàm.”

Trịnh Văn Hàm, em gái Trịnh Văn Trác.

Sau khi Hàn Đông quay lại Đông Dương, luôn trong tình trạng bận rộn, ngay cả Trịnh Văn Trác cũng chưa chưa gặp qua mấy lần. Đối với cô bé lúc nhỏ luôn đi sau lưng mình và Trịnh Văn Trác, đã sớm quên rồi.

Sở dĩ có thể nhận ra, vì quen thuộc hình dáng của cô ấy, còn có hoàn cảnh đặc biệt lúc này.

Nghe Trịnh Văn Trác nói qua, Trịnh Văn Hàm đang làm việc trong cục công an khu Phố cổ.

Trịnh Văn Hàm mới gặp mặt cũng hơi xa lạ, nhưng giọng nói quen thuộc Hàn Đông vang lên, sương mù trong mắt cô ấy lóe lên rồi biến mất: “Anh Hàn Đông, mỗi lần nói gặp anh, anh của em đều nói anh bận rộn, không có thời gian...”

Hàn Đông cười khổ: “Là rất bận, nhưng mà không ngờ lại gặp nhau ở đây, quá nhếch nhác.”

Trịnh Văn Hàm tới đây có chuyện chính, sau khi đến gần nhỏ giọng nói: “Anh Hàn Đông, vừa rồi em nghe bọn họ thương lượng sẽ thẩm vấn anh, định tội danh... Anh yên tâm, anh của em đang tìm quan hệ, chỉ cần anh không thừa nhận, anh ấy sẽ nhanh chóng nộp tiền bảo lãnh đưa anh ra ngoài...”

Hàn Đông biết ơn cô ấy có ý chạy đến đây một chuyến, cười cười: “Không sao, cho anh em đừng bận nữa. Anh vào thì dễ, bọn họ muốn anh đi ra ngoài, khó!”

Trịnh Văn Hàm sốt ruột muốn khuyên, nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.

Cô ấy lại càng hoảng sợ, vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc ngang qua vào sở trưởng Đồ Thanh Hải cùng vài cái nhân viên cảnh sát.

“Cô tới đây làm gì?”

Đồ Thanh Hải mặt lạnh như nước, khiển trách.

Trịnh Văn Hàm thất kinh: “Tôi, tôi nghe thấy bên đó có động tĩnh, liền đến xem.”

Đồ Thanh Hải trong lòng biết rõ, nhưng cũng không vì vậy mà làm khó xử một cái cô gái nhỏ: “Nhanh đi ra ngoài, hồ đồ!”

Hàn Đông liếc mắt nhìn điểm sáng trên camera, xoa xoa đầu đau như cắt sau uống rượu.

Đồ Thanh Hải lạnh nhạt cười: “Nghe nói cậu là con trai của Hàn Nhạc Sơn?”

Hàn Đông giương mắt: “Đúng vậy.”

Đồ Thanh Hải đưa điếu thuốc lên rít một hơi: “Tôi với cha cậu cũng có quen biết, nhưng trước pháp luật nhân tình phải đặt sang một bên.”

“Vậy thì thật là vinh hạnh, ba của ta lại còn quen biết nhân vật lớn như sở trưởng Đồ đây!”

Bôi Thanh Sơn nghe giọng điệu giễu cợt của anh, bỗng nhiên ép hỏi: “Có biết mình phạm tội gì không?”

“Biết, đánh lộn đánh lạo, hơn nữa là đánh nhau với một đám lưu manh!”

“Cậu nói dối cũng vô dụng, gây ra thương tích là sự thật. Tôi khuyên cậu thành thành thật thật nói rõ, biểu hiện tốt một chút, nói không chừng cũng không cần ngồi tù.”

“Chỉ ngồi tù đơn giản như vậy? Sở trường Đồ, ông cũng đừng dọa tôi. Mấy người muốn phá khu Phố cổ, hoặc là dùng thủ đoạn éo tôi chết, ép ba tôi giúp mấy ngươi thuyết phục tất cả các hộ gia đình trong khu Phố cổ. Hoặc là, hạ thấp xuống, nịnh nọt dụ dỗ.”

“Như vậy, có chiêu gì ông cứ thử trên người tôi xem.”

Đồ Thanh Hải làm cảnh sát nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp loại người gây sự như Hàn Đông, nhắm thẳng vào trong tâm con người

Giống như là trong suốt, bị người khác liếc mắt nhìn thấu.

Cáu thẹn thành giận, Đồ Thanh Hải vỗ bàn đứng dậy: “Cậu đàng hoàng một chút cho tôi, loại người như cậu tôi đã gặp nhiều rồi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Ông ta tức tối, Hàn Đông càng ổn định: “Sở trưởng Đồ, tốt nhất là ông nên xin một cái chỉ thị nữa, tìm người thích hợp tới nói chuyện với tôi. Chuyện dỡ bỏ và di dời là chuyện tốt, nhưng đất là của mọi người, mấy người có bá đạo hơn nữa, cũng phải được tất cả mọi người đồng ý.”

Thẩm vấn ấm ức như thế, cũng là lần đầu của Đồ Thanh Hải.

Ông ta hổn hển, mở cửa sắt phòng thẩm vấn ra, bước lên kéo cổ áo Hàn Đông, dữ tợn nói: “Cuồng vọng phải có mức độ. Tên nhóc, nhìn mặt mũi của cha cậu, tôi vốn không có ý định làm gì với cậu!”

Hàn Đông bình tĩnh nhìn ông ta, không thấy động tác gì, còng tay lại có tiếng mở ra, giòn vang.

“Ông thì có thể làm gì?”

Đồ Thanh Hải bất ngờ, không thể phản ứng lại được, Hàn Đông bắt lấy cổ tay ông ta, không nặng không nhẹ lấy ra, thuận tay giật áo T-shirt của mình xuống.

Trên cơ thể rắn chắt, chí ít có gần mười vết sẹo..

Hình tròn, hình dài, không dữ tợn, lại làm cho Đồ Thanh Hải nhịn không được lui một bước.

Vết súng, vết đao. Ông ta làm cảnh sát hơn hai mươi năm, làm sao có thể nhận không ra.

Đột nhiên nhớ đến tư liệu của Hàn Đông, là lính xuất ngũ.

“Sở trưởng Đồ, tôi lăn lộn ở quân đội bảy năm, cũng đã tiếp xúc với cảnh sát, vô dụng thì đừng có làm căng trước mặt tôi. Muốn nói chuyện… Để Vương Lợi Quốc tự mình đến. Không muốn nói thì ông có thể nhốt tôi ở đây cả đời.

Vốn anh cũng không đến mức ngạo mạn như thế nhưng cơn say liên tiếp đánh sâu vào trong tâm lý, sinh ra sự xúc động vô hình.

Khâu Ngọc Bình không phải muốn phá khu Phố cổ sao, ngược lại anh muốn nhìn xem, phá thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương