Con Nai Trong Rừng
-
Chương 22
Do người tùy nữ luôn thông thạo các câu chuyện mảnh trong giới thượng lưu, nữ hoàng thân Alexandrean thời gian gần đây đã biết rõ duyên cớ làm cho Vladimir mùa đông này ở tại lâu đài Txacoie. Dù cố ghìm lại, nhưng cụ vẫn rất bực tức vì bị gạt ra ngoài chỗ ở cụ ưa thích do hoàng thân muốn để người chàng sủng ái ở đấy. Cụ gọi người con gái lạ mà chỉ vài người thoáng nhìn thấy sau cửa kính xe như thế. Hơn nữa, sự gắn bó ấy của người cháu trai cụ không phải là điều làm cho cuộc hôn nhân cụ mong ước chóng được thực hiện. Cho nên cụ rủa thầm người lạ kia, nhưng đồng thời cụ cũng muốn biết về người ấy.
Với hy vọng nhìn thấy thiếu phụ, cụ quyết định tiến hành một phương pháp khá táo bạo, vì cụ không phải không biết rằng sẽ có nguy cơ làm cho cháu cụ cực kỳ bất bình. Nhưng sự tò mò làm cho người đàn bà dám làm nhiều chuyện. Vì vậy, một ngày sau khi bá tước Xemikhop gặp con gái, cụ đến lâu đài Bydangtanh.
Cụ viện cớ rằng trong bữa tiệc lớn mời khách tối hôm ấy ở lâu đài Petersburg của họ, cụ thấy có điều khó khăn về nghi thức nảy sinh vào lúc cuối cùng. Cũng có thể giải quyết bằng người đem thư, nhưg hôm nay cự lại ở Txacoie, cụ đến nói chuyện ấy với cháu là dĩ nhiên chứ sao?
- Dù sau thì, - cụ nghĩ để tự khuyến khích mình, - tôi được cho như không biết sự có mặt của người kia ở nhà Vladimir cơ mà.
Tuy vậy, cụ cũng chưa yên tâm lắm về vấn đề sẽ được tiếp đón như thế nào. Cụ mạo hiểm như thế để có thể ngẫu nhiên nhìn thấy được người kia... và cũng có thể để nghe người hầu báo là hoàng thân đi vắng.
Cụ hơi ngờ đến tình huống sau và có phần nào ngạc nhiên khi thấy được mời vào ngay. Cụ chỉ trông vào ngẫu nhiên và ngẫu nhiên đã phục vụ cụ rất tốt. Lúc người hầu sắp đưa cụ vào phòng khách trước khi đi báo với chủ nhân, Lilia xuất hiện trên cầu thang đá hoa cương. Qua bức ảnh chàng cho nàng xem, nàng nhận ra ngay người đàn bà cao lớn và đẹp, hơn đẫy đà, tóc rắc phấn, dáng dấp oai vệ này là bà của chồng nàng. Nàng chào cụ, duyên dáng và kín đáo. Nhưng bà hoàng Alexandrean ngẩng cao đầu vào quay đi không trả lời và bước vào phòng khách người hầu vừa mở cửa cho cụ.
Lilia đứng lặng người trên bậc đá. Máu dồn lên hai má, cảm xúc buồn rầu làm tim cô đập dồn. Đây là lần đầu tiên cô bị lăng nhục, dù chồng cô đã thận trọng gạt đi mọi khả năng ấy, mà lại bị bà của chàng lăng nhục nên càng nặng nề hơn.
- Thực ra thì bà cũng phải tự hỏi ta là ai và làm gì ở đây, - cô suy nghĩ khi bước ra vườn. Ngồi đợi trong phòng khách, bà hoàng Alexandrean vẫn còn sửng sốt vì người đàn bà trẻ vừa xuất hiện với sắc đẹp được nâng cao thêm bằng vẻ lịch sự quý tộc và duyên dang thanh tao đã làm cho con mắt thành thạo của cụ phải ngạc nhiên. Cũng như Myra trước kia khi ở trước ảnh của Lilia, cụ nghĩ ngay:
- À, ta hiểu, ta hiểu. Phải, người con gái lạ mặt kia phải thế nào mới quyến rũ được người đại lãnh chúa rất tinh tế như Vladimir. Tuy nổi giận vì ghen ghét, bà cụ của xã hội thượng lưu trở về già mà vẫn chưa đành chịu mất tuổi trẻ và sắc đẹp, vẫn phải thừa nhận rằng trong ký ức của cụ, cụ chưa từng thấy một người đàn bà nào đủ khả năng ganh đua với người lạ mặt này.
À, mà có, bà hoàng Liuxla trước kia... mà đúng là thiếu phụ này giống bà ấy! Cô ta là ai? Sao Vladimir lại biết cô ta? Cụ tự nhắc lại mãi, càng nghĩ càng băn khoăn.
Lúc ấy người hầu đến và báo rằng hoàng thân đang đợi cụ. Cụ đến phòng làm việc, Vladimir ra cửa đón cụ. Trái lại với những điều cụ tiên liệu, cuộc đón tiếp thật dễ chịu.
Ngồi trước mặt cháu, cụ Alexandrean bày tỏ mục đích đến gặp cháu. Vừa nói cụ vừa nhận thấy những dấu hiệu của sự có mặt phụ nữ thường xuyên ở đây: một ghế bành với chiếc ghế nệm để chân phía trước, một đồ đan trắng bỏ trên bàn giấy, bên cái cắm bút bằng vàng chạm.
Rồi mắt cụ gặp bức ảnh của Lilia.
Cụ ghìm lại cái giật mình tức giận. Ở cổ người thiếu phụ này, cụ nhìn thấy chuỗi ngọc trai nổi tiếng của nhà Do Vitengrat, chuỗi ngọc mà chỉ có vợ của người đứng đầu trong gia đình được đeo.
Hoàng thân vừa mân mê cuốn sách để trên bàn một cách lơ đãng, vừa có vẻ thích thú và hơi giễu cợt theo dõi vẻ thay đổi trên nét mặt của bà mình. Thấy cụ lại nhìn bức ảnh lần nữa, chàng mỉm cười hơi chế giễu và nói với bà:
- Bà ơi, bà hãy ngắm Lilia xinh đẹp của cháu gần hơi đi, vì hình như cô ấy làm bà chú ý. Đây bà này... chàng với tay cầm bức ảnh đưa cho cụ. Cụ kịch liệt phản đối:
- Volodia, cháu lạm dụng rồi! Tất nhiên là bà không nói gì cả. Cháu có quyền tự do. Tuy nhiên, cháu cần hiểu cảm hưởng của bà khi trông thấy chuỗi ngọc ở cổ của người đàn bà trẻ kia. Cô ta rất đẹp, đúng thế, nhưng cô ta...
Cụ ngừng lời khi thấy cái cau mày rất quen thuộc.
Đặt bức ảnh xuống bàn, Vladimir nói vắn tắt và kiêu kỳ:
- Bà hiểu cháu quá ít nếu bà cho rằng cháu để cho một người đàn bà không phải là nữ hoàng thân Dơ Vitengrat đeo chuỗi ngọc này.
- Vậy thì... như thế là...?
- Như thế nghĩa là Lilia có đủ quyền để đeo chuỗi ngọc này, vì cô ấy là vợ cháu.
- Vợ cháu ư? Volodia, thế thật là...
Cụ nhìn cháu ngơ ngác đến nỗi chàng bật cười:
- Cháu hiểu sự ngạc nhiên của bà. Đây là một chuyện lạ lùng cháu sẽ kể vắn tắt cho bà nghe. Sau đó, cháu sẽ giới thiệu Lilia yêu quý của cháu với bà, đồng thời xin bà giữ bí mật cho ít lâu nữa.
Mười phút sau, Vladimir vào vườn mùa đông. Lilia đang ngồi thêu ở đấy, hãy còn choáng váng sau cuộc gặp gỡ với bà hoàng Alexandrean.
- Em yêu quý, bà anh đến đấy. Anh nói hết với bà rồi, vì vừa đúng cơ hội. Nhưng em sao thế kia? Anh vừa nhìn thấy mắt em có điều gì phiền não?
- Ồ, Volodia, anh lúc nào cũng nhìn thấy quá nhiều trong mắt em!
- Chính em để anh nhìn thấy đấy, linh hồn bé nhỏ ạ. Nào, có chuyện gì thế?
Ngồi xuống một bên cô, chàng cầm tay cô và nhìn cô âu yếm.
- Không có gì đáng kể anh ạ, bỏ qua đi! Nếu em không quá kiêu ngạo thì...
- Em mà kiêu ngạo ư? Em nói đùa đấy ư? Vậy thì kiêu ngạo về cái gì nào?
- Không có gì cần kể lại với anh đâu.
- Nhưng anh lại muốn biết.
Thế là vừa giễu cái mà cô gọi là tính mẫn cảm của mình, cô kể lại việc gặp mặt nữ hoàng thân Alexandrean.
Nét mặt Vladimir đanh lại ngay lập tức.
- Được, được, em sẽ được xin lỗi, Lilia.
- Ồ, không đâu, Volodia! Thế là thường thôi. Bà anh không biết em, anh phải nghĩ đến điều ấy.
Nhưng Vladimir không nghe nữa. Khi đã động chạm đến Lilia thì không một sự sửa chữa nào là quá lớn. Bà hoàng Alexandrean sau khi tiếp nhận cô cháu gái dâu này một cách thân ái bắt buộc, có lẽ hiểu rõ lời gợi ý của cháu trai nên đã xin lỗi một cách nhã nhặn người thiếu phụ mà bà xác nhận là đã chiếm một vị trí tối ưu trong đời sống của Vladimir.
Khi cụ ra về, điều tò mò được thỏa mãn quá mong muốn. Cụ tin chắc một cách không dễ chịu gì rằng cô Lilia quá sức hấp dẫn ấy đối với cháu cụ là cái gì khác hẳn một ngẫu hứng và đừng bao giờ khinh xuất mà động chạm đến cô ta dù bằng cách khéo léo đến mấy.
Trong khi Vladimir lên phòng thay trang phục, Lilia bước vào phòng khách tròn, chỗ cô thích ngồi nhất. Trên chiếc đệm gần ghế bành cô ngồi, con Yamin nằm duỗi dài.
Đầu con chó đẹp ấy quấn băng và chân gãy đang buộc nẹp, khi bà chủ bước vào, nó quay lại, đôi mắt màu vàng của nó ngước nhìn, vẻ thân thiết hoang dã.
- Ta biết rồi, chó ngoan của ta ơi, mi sẽ chóng khỏi thôi, rồi lại chạy nhảy đi theo ông chủ.
Cô ngồi tỳ khuỷu tay lên thành ghế. Cô cảm thấy thoải mái, vì lúc này cô sắp đạt mục đích theo đuổi đã bao tháng nay. Thế là hết phải giữ bí mật, cô sẽ có thể có mặt bên cạnh Vladimir. Không phải ở một mình như tối hôm nay trong khi chàng tiếp khách cùng với bà hoàng Alexandrean. Rồi ý nghĩ của cô bay đi, quay lại phía sau, đến ngôi biệt thự ẩn trong vườn cam. Vladimir đã mua lại dinh cơ này, nơi chứng kiến tuần trăng mật của họ. Thực ra thì tuần trăng mật của họ kéo dài vô tận. Nhưng Lilia không thể không xúc động khi nghĩ đến những giờ hôn phối đầu tiên của họ, đến cảnh thanh vắng quý báu họ sống trong tình yêu, đến sự chăm sóc ân cần của Vladimir vốn chẳng quan tâm đến bất cứ ai trên đời. Đúng thế, chàng yêu quý cô, chỉ yêu quý một mình cô. Và càng hiểu chàng hơn, cô càng thấy giá trị của sự gắn bó của một người như người ấy.
Tiếng chân bước ở những phòng khách trước phòng tròn báo cho cô biết chồng sắp đến.
Vladimir đến ngồi bên vợ, quàng tay qua hai vai khoác áo sa tanh trắng và hôn và bên má mịn màng.
- Nghĩ gì thế bông huệ yêu quý của anh?
- Em đang sống lại thời gian chúng mình ở biệt thự Xinvia, anh ạ. Nói đi anh, anh có muốn chúng mình nói đến thời gian ấy đôi chút trong buổi tối hôm nay không, anh yêu của em?
Vladimir không yêu cầu gì hơn nữa. Chàng cũng thế, chàngv vẫn giữ những kỷ niệm đẹp của những tuần lễ sống trong không khí đầy ánh sáng và hương thơm của miền bờ biển xứ Provence, bên cạnh người thiếu phụ đã trở thành mối quan tâm và niềm vui thường xuyên của chàng. Cùng với nàng, chàng gợi nhớ lại những cuộc dạo chơi, những buổi tâm tình kéo dài trong gian phòng khách sáng sủa. Rồi cô nhắc chàng:
- Có lẽ đến giờ rồi, anh phải đi ngay đi nếu không anh có thể đến sau khách đấy.
- Ừ, đúng thế...
Rồi chàng uể oải đứng dậy, mắt không rời Lilia.
- Giá như anh có em trước mặt anh trong buổi tiệc tối nay nhỉ! Nhưng thôi, đây là lần cuối cùng anh xuất hiện không có vợ. Khách của anh sắp sửa được chiêm ngưỡng em rồi, bà hoàng đẹp nhất trong các bà hoàng ơi!
Lilia tiễn chàng đến tận phòng khách thứ hai tiếp với phòng tròn. Đến đây chàng ôm cô và hôn một cái hôn dài.
- Chào em yêu quý. Đừng có đợi anh nhé! Là chủ nhà, anh không thể chỉ có mặt một lúc, khổ thế đấy! Nhưng thôi, tình trạng khó chịu này sắp kết thúc.
Chàng nhìn cô say đắm. Rồi bỗng nhiên chàng kề tai cô nói nhỏ:
- Này em, anh sẽ cho người đến nói là anh bận không đến được. Bà sẽ một mình tiếp khách, còn anh, anh ở nhà với em.
- Anh điên rồi ư? Không thể làm thế được. Anh có những nghĩa vụ phải làm tròn. Em không muốn vì em mà anh thiếu sót.
- Bà hoàng rất khôn ngoan ơi, lúc nào bà cũng nói với tôi bằng tiếng nói của lý trí. Nhưng bà phải biết rằng những người đang yêu thường hơi điên một tý. Anh mặc kệ lý trí, anh ở lại.
- Volodia, đừng có nghĩ thế! Khách của anh...
- Khách của anh? Anh mặc kệ họ!
- Bà anh sẽ không hài lòng...
Vladimir khẽ cười chế giễu:
- Ồ, những điều bà không bằng lòng không làm anh băn khoăn nhiều vì bà cố giữ không để anh thấy. Nhưng thôi, anh theo lời khuyên lý trí của em, nữ thần Minecvo tươi đẹp ạ! Nhưng anh báo trước với em rằng khách đến dự tiệc sẽ thấy anh rất lơ đãng vì anh luôn nghĩ đến Lilia thân yêu của anh đang ngồi ăn một mình trong phòng khách này, và rất xinh đẹp, xinh đẹp trong tối hôm nay!
Một cái hôn cuối cùng, rồi Vladimir đi ra hành lang nối tiếp các phòng khách khác.
Lilia trở lại phòng tròn, không nhận thấy bức rèm dày thêu ngân tuyến rủ trước một cửa sổ khẽ lay động rồi hơi hé ra, trong khi ấy, một đôi mắt đen đầy căm ghét theo dõi người thiếu phụ mặc áo trắng mà hoàng thân vừa lưu luyến chia tay trong và giây đồng hồ.
Sau bữa ăn cô đơn, Lilia đến ngồi ở chỗ thường ngồi và cầm cuốn sách chồng vừa mang về cho buổi sáng. Nhưng ý nghĩ của cô lúc này hướng về lâu đài Do Vitengrat lộng lẫy mà cô chưa biết, về Vladimir thân yêu mà cô là tình yêu duy nhất. Cô cũng vậy, tối hôm nay cô buồn rầu nhìn chàng ra đi. Nhưng cần phải biết lẽ phải chứ. Vladimir đã sẵn sàng ngả theo những thôi thúc của ý muốn dù cô chưa hề khuyến khích chàng.
Lilia nghĩ như vậy, hai mắt hơi khép xuống, cuốn sách để mở trên lòng. Tiếng gầm gừ của con Yamin làm cô giật mình. Tưởng con chó đau, cô cúi xuống vuốt ve nó:
- Sao thế, Yamin? Sao thế, con chó tội nghiệp của tôi?
Nhưng con chó ngẩng đầu lên, vươn người nhìn về phía vòm cửa từ phòng trò mở sang phòng khách bên.
Ở chỗ cô ngồi, Lilia không trông thấy chỗi nối tiếp giữa các phòng cho nên cô giật nẩy mình ngạc nhiên khi ở vòm cửa hiệu ra một người đàn bà bé nhỏ quàng áo khoác sẫm, đội mũ trùm che lấp một phần mặt.
Yamin gầm gừ to hơn và cựa quậy định lao ra. Bị một chân gãy cản lại, nó tiếp tục gầm gừ trong cổ họng.
Lilia đứng phắt lên.
- Người là ai? Làm thế nào mà vào được đây?
Cô vừa nói vừa bước tới, người lạ kia cũng đến gần. Họ đứng cách nhau vài bước.
- Ta là ai? Hãy nhìn ta trước đi đã.
Người đàn bà hất mũ trùm ra sau đầu và Lilia trông thấy một bộ mặt xinh đẹp, gọn gàng, hai mắt đen sáng long lanh đầy căm ghét. Trên mái tóc sẫm màu cài một bông hải đường đỏ thắm. Rồi áo khoác tuột xuống để lộ ra chiếc áo lụa vàng nhạt, trên ngực áo nổi bật lên một bông hoa đỏ khác.
Trông thấy thế, Lilia tưởng gặp rắc rối với một người điên. Cô lùi lại để lấy cái chuông gần ghế vẫn ngồi. Nhưng người lạ mặt đã thốt ra một tiếng cười chua chát.
- Vô ích. Ta đã cắt dây chuông trong lúc cô ăn tối. Sẽ không ai đến quấy rối chúng ta đâu.
Lilia rùng mình. Mắt người đàn bà ấy nhìn cô thật ghê sợ. Cô trấn tĩnh lại để khỏi lộ ra nỗi lo sợ và nói một cách cương quyết.
- Thế là thế nào? Sao cô lại vào đây được và cô muốn gì?
- Ta muốn gì à? Trước tiên, là muốn giết cô. Lúc nãy cô hỏi ta là ai. Tên ta là Myra Nadopulo...
- Myra Nadopulo ư?
- À, ra cô đã nghe nói đến ta rồi sao? Có lẽ hoàng thân nói? Chàng nói với ngươi như thế nào về ta?
- Ta đâu phải kể với cô điều hoàng thân xét đoán về cô.
Vừa trả lời, Lilia vừa muốn bước đến gần vòm cửa.
Nhưng với dáng mềm mại của con mèo, Myra đã ở trước mặt cô.
- Không, không, cô không thoát khỏi tay ta đâu! Hoàng thân có nói với cô chưa rằng đã có một thời, ồ, cách đây chưa đến một năm đâu, ta rất được vừa ý chàng, thời mà chàng gọi ta là nữ thần đồng nội xinh đẹp của chàng, con báo nhỏ vui thích của chàng.
Myra nhìn cô bằng đôi mắt ghen tuông hung dữ và cười gằn khi trông thấy nét lo âu trong đôi mắt đã chiếm được trái tim hoàng thân Do Vitengrat.
- Cô đẹp lắm, đẹp hơn ta tưởng nhiều, căn cứ vào bức ảnh. Nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được cô bị bỏ rơi, khi đến lượt cô, bị chàng coi như cát bụi bên đường. Lẽ ra ta đợi đến lúc ấy để nhìn cô đau đớn. Nhưng ta không đủ kiên nhẫn! Ta phải trả thù, phải tách cô khỏi chàng, vì ta căm ghét cô!
Nghe đến tên Myra Nadopulo, Lilia nghĩ ngay:
- Hai người đàn bà này chắc đã có nghi ngờ điều gì về việc chàng chuẩn bị chống lại họ và người kia đến để doạ nạt mình.
Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu là sự việc khác hẳn. Trước mặt cô là một người cuồng lên vì ghen tuông, điên dại vì căm ghét, như ánh mắt của người ấy lộ rõ.
Thiếu phụ cố gắng giữ bình tĩnh:
- Cô hãy ra khỏi đây! Cái cảnh khó tưởng tượng nỗi này kéo dài quá rồi đấy!
Myra cười thé lên ghê rợn:
- Ra à? Được, nhưng chưa xong việc của ta thì không. Chà, chàng yêu mi, Lilia Verin! Được, chàng sẽ thấy mặt mi biến dạng, cánh tay và vai mi đầy vết thương! Thế là chàng sẽ hết yêu mi, ta quả quyết với mi như thế, và mi sẽ chết trong tuyệt vọng.
Khi thốt ra những lời cuối, ả chồm vào Lilia, bàn tay giơ cao cầm một con dao găm dài cho đến lúc ấy vẫn giấu trong nép áo. Thiếu phụ vội tránh sang một bên. Đúng lúc này, con chó đang nhỏm dậy, hai mắt gườm gườm nhìn Myra, bỗng chồm đến không kể gì đến cái chân bị thương. Trước khi cô Nadopulo có thể dùng dao dâm nó, nó đã nhảy lên cô ta và hung dữ ngoạm những chiếc răng khủng khiếp vào cổ. Myra ngã xuống đất, hai mắt đầy khủng khiếp, Lilia hét lên:
- Yamin, buông ra... buông ra!
Nhưng con chó không buông con người khốn nạn đã thở khò khè kia. Lilia hai tay nắm lây cổ nó lôi ra và cuối cùng nó phải buông ra.
Myra đã bất tỉnh. Mặt cô ta co giật, mắt nhắm nghiền, cổ đầy máu trông thật kinh khủng. Lilia chạy ra hành lang, gọi một người hầu ở tiền sảnh ra lệnh đi báo cho Ivan Xeminit và người hầu phòng thứ nhất rằng cô cần họ đến ngay. Rồi cô trở về phòng tròn. Yamin nằm dưới đất, nẹp buộc chân rơi hết, có vẻ canh chừng người đàn bà bất tỉnh kia. Máu chảy ròng ròng xuống chiếc áo lụa vàng làm ướt bông hải đường đỏ thắm mà đứa con gái của mụ Ixem xảo quyệt đã trang điểm như ở trên sâu khấu để hoàn thành tội ác.
Lilia quay mặt đi, chắp hai bàn tay lạnh giá lại và thì thầm:
- Thật khủng khiếp! Lạy chúa, xin hãy tha thứ cho cô ta!
Mấy phút sau, người thư ký và người hầu phòng đến gần như cùng một lúc. Lilia vắn tắt thuật lại sự việc xảy ra rồi bảo Joren một số việc. Bác đi ngay và trở lại rất nhanh, đem theo vải để làm băng đến và Lilia tự tay băng.
Trong thời gian ấy, Ivan Xeminit cho mời thầy thuốc và cử người phóng ngựa đi báo tin với hoàng thân dù Lilia đã cấm ông ta, vì ông thấy cô tuy can đảm nhưng quá xúc động và nghĩ rằng hoàng thân sẽ không tha thứ nếu ông không gọi ngài về trong trường hợp như thế này.
Với hy vọng nhìn thấy thiếu phụ, cụ quyết định tiến hành một phương pháp khá táo bạo, vì cụ không phải không biết rằng sẽ có nguy cơ làm cho cháu cụ cực kỳ bất bình. Nhưng sự tò mò làm cho người đàn bà dám làm nhiều chuyện. Vì vậy, một ngày sau khi bá tước Xemikhop gặp con gái, cụ đến lâu đài Bydangtanh.
Cụ viện cớ rằng trong bữa tiệc lớn mời khách tối hôm ấy ở lâu đài Petersburg của họ, cụ thấy có điều khó khăn về nghi thức nảy sinh vào lúc cuối cùng. Cũng có thể giải quyết bằng người đem thư, nhưg hôm nay cự lại ở Txacoie, cụ đến nói chuyện ấy với cháu là dĩ nhiên chứ sao?
- Dù sau thì, - cụ nghĩ để tự khuyến khích mình, - tôi được cho như không biết sự có mặt của người kia ở nhà Vladimir cơ mà.
Tuy vậy, cụ cũng chưa yên tâm lắm về vấn đề sẽ được tiếp đón như thế nào. Cụ mạo hiểm như thế để có thể ngẫu nhiên nhìn thấy được người kia... và cũng có thể để nghe người hầu báo là hoàng thân đi vắng.
Cụ hơi ngờ đến tình huống sau và có phần nào ngạc nhiên khi thấy được mời vào ngay. Cụ chỉ trông vào ngẫu nhiên và ngẫu nhiên đã phục vụ cụ rất tốt. Lúc người hầu sắp đưa cụ vào phòng khách trước khi đi báo với chủ nhân, Lilia xuất hiện trên cầu thang đá hoa cương. Qua bức ảnh chàng cho nàng xem, nàng nhận ra ngay người đàn bà cao lớn và đẹp, hơn đẫy đà, tóc rắc phấn, dáng dấp oai vệ này là bà của chồng nàng. Nàng chào cụ, duyên dáng và kín đáo. Nhưng bà hoàng Alexandrean ngẩng cao đầu vào quay đi không trả lời và bước vào phòng khách người hầu vừa mở cửa cho cụ.
Lilia đứng lặng người trên bậc đá. Máu dồn lên hai má, cảm xúc buồn rầu làm tim cô đập dồn. Đây là lần đầu tiên cô bị lăng nhục, dù chồng cô đã thận trọng gạt đi mọi khả năng ấy, mà lại bị bà của chàng lăng nhục nên càng nặng nề hơn.
- Thực ra thì bà cũng phải tự hỏi ta là ai và làm gì ở đây, - cô suy nghĩ khi bước ra vườn. Ngồi đợi trong phòng khách, bà hoàng Alexandrean vẫn còn sửng sốt vì người đàn bà trẻ vừa xuất hiện với sắc đẹp được nâng cao thêm bằng vẻ lịch sự quý tộc và duyên dang thanh tao đã làm cho con mắt thành thạo của cụ phải ngạc nhiên. Cũng như Myra trước kia khi ở trước ảnh của Lilia, cụ nghĩ ngay:
- À, ta hiểu, ta hiểu. Phải, người con gái lạ mặt kia phải thế nào mới quyến rũ được người đại lãnh chúa rất tinh tế như Vladimir. Tuy nổi giận vì ghen ghét, bà cụ của xã hội thượng lưu trở về già mà vẫn chưa đành chịu mất tuổi trẻ và sắc đẹp, vẫn phải thừa nhận rằng trong ký ức của cụ, cụ chưa từng thấy một người đàn bà nào đủ khả năng ganh đua với người lạ mặt này.
À, mà có, bà hoàng Liuxla trước kia... mà đúng là thiếu phụ này giống bà ấy! Cô ta là ai? Sao Vladimir lại biết cô ta? Cụ tự nhắc lại mãi, càng nghĩ càng băn khoăn.
Lúc ấy người hầu đến và báo rằng hoàng thân đang đợi cụ. Cụ đến phòng làm việc, Vladimir ra cửa đón cụ. Trái lại với những điều cụ tiên liệu, cuộc đón tiếp thật dễ chịu.
Ngồi trước mặt cháu, cụ Alexandrean bày tỏ mục đích đến gặp cháu. Vừa nói cụ vừa nhận thấy những dấu hiệu của sự có mặt phụ nữ thường xuyên ở đây: một ghế bành với chiếc ghế nệm để chân phía trước, một đồ đan trắng bỏ trên bàn giấy, bên cái cắm bút bằng vàng chạm.
Rồi mắt cụ gặp bức ảnh của Lilia.
Cụ ghìm lại cái giật mình tức giận. Ở cổ người thiếu phụ này, cụ nhìn thấy chuỗi ngọc trai nổi tiếng của nhà Do Vitengrat, chuỗi ngọc mà chỉ có vợ của người đứng đầu trong gia đình được đeo.
Hoàng thân vừa mân mê cuốn sách để trên bàn một cách lơ đãng, vừa có vẻ thích thú và hơi giễu cợt theo dõi vẻ thay đổi trên nét mặt của bà mình. Thấy cụ lại nhìn bức ảnh lần nữa, chàng mỉm cười hơi chế giễu và nói với bà:
- Bà ơi, bà hãy ngắm Lilia xinh đẹp của cháu gần hơi đi, vì hình như cô ấy làm bà chú ý. Đây bà này... chàng với tay cầm bức ảnh đưa cho cụ. Cụ kịch liệt phản đối:
- Volodia, cháu lạm dụng rồi! Tất nhiên là bà không nói gì cả. Cháu có quyền tự do. Tuy nhiên, cháu cần hiểu cảm hưởng của bà khi trông thấy chuỗi ngọc ở cổ của người đàn bà trẻ kia. Cô ta rất đẹp, đúng thế, nhưng cô ta...
Cụ ngừng lời khi thấy cái cau mày rất quen thuộc.
Đặt bức ảnh xuống bàn, Vladimir nói vắn tắt và kiêu kỳ:
- Bà hiểu cháu quá ít nếu bà cho rằng cháu để cho một người đàn bà không phải là nữ hoàng thân Dơ Vitengrat đeo chuỗi ngọc này.
- Vậy thì... như thế là...?
- Như thế nghĩa là Lilia có đủ quyền để đeo chuỗi ngọc này, vì cô ấy là vợ cháu.
- Vợ cháu ư? Volodia, thế thật là...
Cụ nhìn cháu ngơ ngác đến nỗi chàng bật cười:
- Cháu hiểu sự ngạc nhiên của bà. Đây là một chuyện lạ lùng cháu sẽ kể vắn tắt cho bà nghe. Sau đó, cháu sẽ giới thiệu Lilia yêu quý của cháu với bà, đồng thời xin bà giữ bí mật cho ít lâu nữa.
Mười phút sau, Vladimir vào vườn mùa đông. Lilia đang ngồi thêu ở đấy, hãy còn choáng váng sau cuộc gặp gỡ với bà hoàng Alexandrean.
- Em yêu quý, bà anh đến đấy. Anh nói hết với bà rồi, vì vừa đúng cơ hội. Nhưng em sao thế kia? Anh vừa nhìn thấy mắt em có điều gì phiền não?
- Ồ, Volodia, anh lúc nào cũng nhìn thấy quá nhiều trong mắt em!
- Chính em để anh nhìn thấy đấy, linh hồn bé nhỏ ạ. Nào, có chuyện gì thế?
Ngồi xuống một bên cô, chàng cầm tay cô và nhìn cô âu yếm.
- Không có gì đáng kể anh ạ, bỏ qua đi! Nếu em không quá kiêu ngạo thì...
- Em mà kiêu ngạo ư? Em nói đùa đấy ư? Vậy thì kiêu ngạo về cái gì nào?
- Không có gì cần kể lại với anh đâu.
- Nhưng anh lại muốn biết.
Thế là vừa giễu cái mà cô gọi là tính mẫn cảm của mình, cô kể lại việc gặp mặt nữ hoàng thân Alexandrean.
Nét mặt Vladimir đanh lại ngay lập tức.
- Được, được, em sẽ được xin lỗi, Lilia.
- Ồ, không đâu, Volodia! Thế là thường thôi. Bà anh không biết em, anh phải nghĩ đến điều ấy.
Nhưng Vladimir không nghe nữa. Khi đã động chạm đến Lilia thì không một sự sửa chữa nào là quá lớn. Bà hoàng Alexandrean sau khi tiếp nhận cô cháu gái dâu này một cách thân ái bắt buộc, có lẽ hiểu rõ lời gợi ý của cháu trai nên đã xin lỗi một cách nhã nhặn người thiếu phụ mà bà xác nhận là đã chiếm một vị trí tối ưu trong đời sống của Vladimir.
Khi cụ ra về, điều tò mò được thỏa mãn quá mong muốn. Cụ tin chắc một cách không dễ chịu gì rằng cô Lilia quá sức hấp dẫn ấy đối với cháu cụ là cái gì khác hẳn một ngẫu hứng và đừng bao giờ khinh xuất mà động chạm đến cô ta dù bằng cách khéo léo đến mấy.
Trong khi Vladimir lên phòng thay trang phục, Lilia bước vào phòng khách tròn, chỗ cô thích ngồi nhất. Trên chiếc đệm gần ghế bành cô ngồi, con Yamin nằm duỗi dài.
Đầu con chó đẹp ấy quấn băng và chân gãy đang buộc nẹp, khi bà chủ bước vào, nó quay lại, đôi mắt màu vàng của nó ngước nhìn, vẻ thân thiết hoang dã.
- Ta biết rồi, chó ngoan của ta ơi, mi sẽ chóng khỏi thôi, rồi lại chạy nhảy đi theo ông chủ.
Cô ngồi tỳ khuỷu tay lên thành ghế. Cô cảm thấy thoải mái, vì lúc này cô sắp đạt mục đích theo đuổi đã bao tháng nay. Thế là hết phải giữ bí mật, cô sẽ có thể có mặt bên cạnh Vladimir. Không phải ở một mình như tối hôm nay trong khi chàng tiếp khách cùng với bà hoàng Alexandrean. Rồi ý nghĩ của cô bay đi, quay lại phía sau, đến ngôi biệt thự ẩn trong vườn cam. Vladimir đã mua lại dinh cơ này, nơi chứng kiến tuần trăng mật của họ. Thực ra thì tuần trăng mật của họ kéo dài vô tận. Nhưng Lilia không thể không xúc động khi nghĩ đến những giờ hôn phối đầu tiên của họ, đến cảnh thanh vắng quý báu họ sống trong tình yêu, đến sự chăm sóc ân cần của Vladimir vốn chẳng quan tâm đến bất cứ ai trên đời. Đúng thế, chàng yêu quý cô, chỉ yêu quý một mình cô. Và càng hiểu chàng hơn, cô càng thấy giá trị của sự gắn bó của một người như người ấy.
Tiếng chân bước ở những phòng khách trước phòng tròn báo cho cô biết chồng sắp đến.
Vladimir đến ngồi bên vợ, quàng tay qua hai vai khoác áo sa tanh trắng và hôn và bên má mịn màng.
- Nghĩ gì thế bông huệ yêu quý của anh?
- Em đang sống lại thời gian chúng mình ở biệt thự Xinvia, anh ạ. Nói đi anh, anh có muốn chúng mình nói đến thời gian ấy đôi chút trong buổi tối hôm nay không, anh yêu của em?
Vladimir không yêu cầu gì hơn nữa. Chàng cũng thế, chàngv vẫn giữ những kỷ niệm đẹp của những tuần lễ sống trong không khí đầy ánh sáng và hương thơm của miền bờ biển xứ Provence, bên cạnh người thiếu phụ đã trở thành mối quan tâm và niềm vui thường xuyên của chàng. Cùng với nàng, chàng gợi nhớ lại những cuộc dạo chơi, những buổi tâm tình kéo dài trong gian phòng khách sáng sủa. Rồi cô nhắc chàng:
- Có lẽ đến giờ rồi, anh phải đi ngay đi nếu không anh có thể đến sau khách đấy.
- Ừ, đúng thế...
Rồi chàng uể oải đứng dậy, mắt không rời Lilia.
- Giá như anh có em trước mặt anh trong buổi tiệc tối nay nhỉ! Nhưng thôi, đây là lần cuối cùng anh xuất hiện không có vợ. Khách của anh sắp sửa được chiêm ngưỡng em rồi, bà hoàng đẹp nhất trong các bà hoàng ơi!
Lilia tiễn chàng đến tận phòng khách thứ hai tiếp với phòng tròn. Đến đây chàng ôm cô và hôn một cái hôn dài.
- Chào em yêu quý. Đừng có đợi anh nhé! Là chủ nhà, anh không thể chỉ có mặt một lúc, khổ thế đấy! Nhưng thôi, tình trạng khó chịu này sắp kết thúc.
Chàng nhìn cô say đắm. Rồi bỗng nhiên chàng kề tai cô nói nhỏ:
- Này em, anh sẽ cho người đến nói là anh bận không đến được. Bà sẽ một mình tiếp khách, còn anh, anh ở nhà với em.
- Anh điên rồi ư? Không thể làm thế được. Anh có những nghĩa vụ phải làm tròn. Em không muốn vì em mà anh thiếu sót.
- Bà hoàng rất khôn ngoan ơi, lúc nào bà cũng nói với tôi bằng tiếng nói của lý trí. Nhưng bà phải biết rằng những người đang yêu thường hơi điên một tý. Anh mặc kệ lý trí, anh ở lại.
- Volodia, đừng có nghĩ thế! Khách của anh...
- Khách của anh? Anh mặc kệ họ!
- Bà anh sẽ không hài lòng...
Vladimir khẽ cười chế giễu:
- Ồ, những điều bà không bằng lòng không làm anh băn khoăn nhiều vì bà cố giữ không để anh thấy. Nhưng thôi, anh theo lời khuyên lý trí của em, nữ thần Minecvo tươi đẹp ạ! Nhưng anh báo trước với em rằng khách đến dự tiệc sẽ thấy anh rất lơ đãng vì anh luôn nghĩ đến Lilia thân yêu của anh đang ngồi ăn một mình trong phòng khách này, và rất xinh đẹp, xinh đẹp trong tối hôm nay!
Một cái hôn cuối cùng, rồi Vladimir đi ra hành lang nối tiếp các phòng khách khác.
Lilia trở lại phòng tròn, không nhận thấy bức rèm dày thêu ngân tuyến rủ trước một cửa sổ khẽ lay động rồi hơi hé ra, trong khi ấy, một đôi mắt đen đầy căm ghét theo dõi người thiếu phụ mặc áo trắng mà hoàng thân vừa lưu luyến chia tay trong và giây đồng hồ.
Sau bữa ăn cô đơn, Lilia đến ngồi ở chỗ thường ngồi và cầm cuốn sách chồng vừa mang về cho buổi sáng. Nhưng ý nghĩ của cô lúc này hướng về lâu đài Do Vitengrat lộng lẫy mà cô chưa biết, về Vladimir thân yêu mà cô là tình yêu duy nhất. Cô cũng vậy, tối hôm nay cô buồn rầu nhìn chàng ra đi. Nhưng cần phải biết lẽ phải chứ. Vladimir đã sẵn sàng ngả theo những thôi thúc của ý muốn dù cô chưa hề khuyến khích chàng.
Lilia nghĩ như vậy, hai mắt hơi khép xuống, cuốn sách để mở trên lòng. Tiếng gầm gừ của con Yamin làm cô giật mình. Tưởng con chó đau, cô cúi xuống vuốt ve nó:
- Sao thế, Yamin? Sao thế, con chó tội nghiệp của tôi?
Nhưng con chó ngẩng đầu lên, vươn người nhìn về phía vòm cửa từ phòng trò mở sang phòng khách bên.
Ở chỗ cô ngồi, Lilia không trông thấy chỗi nối tiếp giữa các phòng cho nên cô giật nẩy mình ngạc nhiên khi ở vòm cửa hiệu ra một người đàn bà bé nhỏ quàng áo khoác sẫm, đội mũ trùm che lấp một phần mặt.
Yamin gầm gừ to hơn và cựa quậy định lao ra. Bị một chân gãy cản lại, nó tiếp tục gầm gừ trong cổ họng.
Lilia đứng phắt lên.
- Người là ai? Làm thế nào mà vào được đây?
Cô vừa nói vừa bước tới, người lạ kia cũng đến gần. Họ đứng cách nhau vài bước.
- Ta là ai? Hãy nhìn ta trước đi đã.
Người đàn bà hất mũ trùm ra sau đầu và Lilia trông thấy một bộ mặt xinh đẹp, gọn gàng, hai mắt đen sáng long lanh đầy căm ghét. Trên mái tóc sẫm màu cài một bông hải đường đỏ thắm. Rồi áo khoác tuột xuống để lộ ra chiếc áo lụa vàng nhạt, trên ngực áo nổi bật lên một bông hoa đỏ khác.
Trông thấy thế, Lilia tưởng gặp rắc rối với một người điên. Cô lùi lại để lấy cái chuông gần ghế vẫn ngồi. Nhưng người lạ mặt đã thốt ra một tiếng cười chua chát.
- Vô ích. Ta đã cắt dây chuông trong lúc cô ăn tối. Sẽ không ai đến quấy rối chúng ta đâu.
Lilia rùng mình. Mắt người đàn bà ấy nhìn cô thật ghê sợ. Cô trấn tĩnh lại để khỏi lộ ra nỗi lo sợ và nói một cách cương quyết.
- Thế là thế nào? Sao cô lại vào đây được và cô muốn gì?
- Ta muốn gì à? Trước tiên, là muốn giết cô. Lúc nãy cô hỏi ta là ai. Tên ta là Myra Nadopulo...
- Myra Nadopulo ư?
- À, ra cô đã nghe nói đến ta rồi sao? Có lẽ hoàng thân nói? Chàng nói với ngươi như thế nào về ta?
- Ta đâu phải kể với cô điều hoàng thân xét đoán về cô.
Vừa trả lời, Lilia vừa muốn bước đến gần vòm cửa.
Nhưng với dáng mềm mại của con mèo, Myra đã ở trước mặt cô.
- Không, không, cô không thoát khỏi tay ta đâu! Hoàng thân có nói với cô chưa rằng đã có một thời, ồ, cách đây chưa đến một năm đâu, ta rất được vừa ý chàng, thời mà chàng gọi ta là nữ thần đồng nội xinh đẹp của chàng, con báo nhỏ vui thích của chàng.
Myra nhìn cô bằng đôi mắt ghen tuông hung dữ và cười gằn khi trông thấy nét lo âu trong đôi mắt đã chiếm được trái tim hoàng thân Do Vitengrat.
- Cô đẹp lắm, đẹp hơn ta tưởng nhiều, căn cứ vào bức ảnh. Nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được cô bị bỏ rơi, khi đến lượt cô, bị chàng coi như cát bụi bên đường. Lẽ ra ta đợi đến lúc ấy để nhìn cô đau đớn. Nhưng ta không đủ kiên nhẫn! Ta phải trả thù, phải tách cô khỏi chàng, vì ta căm ghét cô!
Nghe đến tên Myra Nadopulo, Lilia nghĩ ngay:
- Hai người đàn bà này chắc đã có nghi ngờ điều gì về việc chàng chuẩn bị chống lại họ và người kia đến để doạ nạt mình.
Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu là sự việc khác hẳn. Trước mặt cô là một người cuồng lên vì ghen tuông, điên dại vì căm ghét, như ánh mắt của người ấy lộ rõ.
Thiếu phụ cố gắng giữ bình tĩnh:
- Cô hãy ra khỏi đây! Cái cảnh khó tưởng tượng nỗi này kéo dài quá rồi đấy!
Myra cười thé lên ghê rợn:
- Ra à? Được, nhưng chưa xong việc của ta thì không. Chà, chàng yêu mi, Lilia Verin! Được, chàng sẽ thấy mặt mi biến dạng, cánh tay và vai mi đầy vết thương! Thế là chàng sẽ hết yêu mi, ta quả quyết với mi như thế, và mi sẽ chết trong tuyệt vọng.
Khi thốt ra những lời cuối, ả chồm vào Lilia, bàn tay giơ cao cầm một con dao găm dài cho đến lúc ấy vẫn giấu trong nép áo. Thiếu phụ vội tránh sang một bên. Đúng lúc này, con chó đang nhỏm dậy, hai mắt gườm gườm nhìn Myra, bỗng chồm đến không kể gì đến cái chân bị thương. Trước khi cô Nadopulo có thể dùng dao dâm nó, nó đã nhảy lên cô ta và hung dữ ngoạm những chiếc răng khủng khiếp vào cổ. Myra ngã xuống đất, hai mắt đầy khủng khiếp, Lilia hét lên:
- Yamin, buông ra... buông ra!
Nhưng con chó không buông con người khốn nạn đã thở khò khè kia. Lilia hai tay nắm lây cổ nó lôi ra và cuối cùng nó phải buông ra.
Myra đã bất tỉnh. Mặt cô ta co giật, mắt nhắm nghiền, cổ đầy máu trông thật kinh khủng. Lilia chạy ra hành lang, gọi một người hầu ở tiền sảnh ra lệnh đi báo cho Ivan Xeminit và người hầu phòng thứ nhất rằng cô cần họ đến ngay. Rồi cô trở về phòng tròn. Yamin nằm dưới đất, nẹp buộc chân rơi hết, có vẻ canh chừng người đàn bà bất tỉnh kia. Máu chảy ròng ròng xuống chiếc áo lụa vàng làm ướt bông hải đường đỏ thắm mà đứa con gái của mụ Ixem xảo quyệt đã trang điểm như ở trên sâu khấu để hoàn thành tội ác.
Lilia quay mặt đi, chắp hai bàn tay lạnh giá lại và thì thầm:
- Thật khủng khiếp! Lạy chúa, xin hãy tha thứ cho cô ta!
Mấy phút sau, người thư ký và người hầu phòng đến gần như cùng một lúc. Lilia vắn tắt thuật lại sự việc xảy ra rồi bảo Joren một số việc. Bác đi ngay và trở lại rất nhanh, đem theo vải để làm băng đến và Lilia tự tay băng.
Trong thời gian ấy, Ivan Xeminit cho mời thầy thuốc và cử người phóng ngựa đi báo tin với hoàng thân dù Lilia đã cấm ông ta, vì ông thấy cô tuy can đảm nhưng quá xúc động và nghĩ rằng hoàng thân sẽ không tha thứ nếu ông không gọi ngài về trong trường hợp như thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook