Cơn Mưa
-
Chương 7: Tặng sách
Edit: Fei Yang
Beta: Mốc
✧✧✧✧✧
“Đang ở yên ổn mà, dọn ra ngoài ở làm gì, con còn là con gái nữa.”
“Con ra ngoài ở thì ăn uống làm thế nào?”
“An toàn nữa, bảo mẹ làm sao yên tâm?”
Mẹ Trần cảm thấy quá bất ngờ với quyết định này của Trần Nham.
“Bây giờ cách nơi làm việc xa quá, nên con muốn ở gần một chút. Con có thể ăn ở căn tin, con cũng sẽ chú ý an toàn.” Giọng Trần Nham đều đều.
Không phải là trưng cầu ý kiến, mà là thông báo sau khi quyết định.
Trần Nham từ nhỏ đến lớn đều tự mình quyết định mọi chuyện, sau khi đi làm thì càng là như vậy.
Cô vừa nói ra, mẹ Trần liền biết đã không còn khả năng xoay chuyển.
Mẹ Trần nói năng có phần không mạch lạc, chỉ có thể thử khuyên nhủ: “Bây giờ con vẫn chưa kết hôn, ra ngoài ở lại thêm một phần chi tiêu, nói cho cùng thì con là một đứa con gái đấy.”
Trần Nham lẳng lặng nhìn đôi bàn tay để trên đầu gối của mình.
“Mẹ à, mẹ không cần buồn phiền về chuyện của con, con sẽ làm tốt mà. Tiền sinh hoạt trong nhà con vẫn đưa, lúc lười nấu ăn con còn về nhà ăn cơm. Chuyện này không phải là chuyện to tát gì đâu.”
Cô kiên nhẫn nói: “Mẹ cứ yên tâm đi ạ.”
Mẹ Trần yên lặng lại, Trần Nham cũng yên lặng, mỗi người nhìn một góc phòng.
Một lát sau, mẹ Trần khe khẽ thở dài, “Vậy có cần mẹ tìm nhà giúp con không?”
Trần Nham nói: “Không cần đâu ạ, con tự tìm được rồi.”
Mẹ Trần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô.
Trước đây chỉ cảm thấy đứa con gái này ngoan ngoãn, không cần buồn phiền việc gì cả, cái gì cũng có chủ trương của mình.
Lúc này đây mới nhớ ra, từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng nghe lời của mình.
Từ nay về sau, nó lại càng không nghe nữa.
Mẹ Trần từ từ đứng dậy, “Được rồi, lúc nào con tìm xong thì dẫn mẹ đi xem thử.”
Trần Nham dạ một tiếng.
Trần Nham bắt đầu vừa tìm nhà vừa đóng thùng vật dụng trong phòng.
Buổi chiều không có việc, cô chào trưởng phòng rồi đi trước.
Ở nhà, lúc thu dọn sách, Trần Nham thấy mấy quyển tiểu sử nhân vật lịch sử mà hồi đại học giáo sư yêu cầu đọc, cô nghĩ tới Tôn Phi.
Cô chọn một số sách không đọc ra, đóng thùng riêng.
Sau khi làm xong cô tắm rửa một cái, rồi quay về phòng.
Máy điều hòa trên trần phát ra tiếng vang khe khẽ.
Điện thoại di động trên bàn rung lên.
Là một số cộng đồng wechat gửi một tin wechat quảng cáo.
Cô trượt màn hình vài cái, thoát khỏi APP, xem mấy tin tức vô vị.
Sau khi quay lại trang chủ bấm số, cô gọi điện thoại cho Tôn Bằng.
Khi điện thoại reo tiếng thứ hai, đầu bên kia nhận máy.
“Chào phóng viên Trần.”
Không ngờ anh vừa nhận máy đã mở lời nói chuyện, ngược lại cô thoáng dừng lại.
“Tôn Bằng, chào anh. Trước có nói muốn tặng một ít sách cho anh trai anh, bây giờ anh có ở nhà không?”
“Bây giờ ư?” Tôn Bằng lái xe, đang trên đường quay lại nội thành.
“Hôm nay tôi tan làm sớm nên có thể đưa sang cho các anh, lát nữa đúng lúc tôi muốn đi ra ngoài một lát.”
Trần Nham thấy anh không trả lời ngay, lại hỏi, “Không tiện sao?”
“… Cũng không phải thế,” Tôn Bằng nhìn giờ trên xe, “Tôi vẫn đang trên đường, khoảng bao lâu thì cô đến?”
Trần Nham cũng giơ tay xem đồng hồ, “Chừng nửa tiếng nữa.”
“Vậy được, tôi ở nhà chờ cô, làm phiền cô rồi.”
“Không cần khách sáo.”
Trần Nham cúp điện thoại, nhìn sách dưới đất.
Chúng cũng coi như có cuộc đời mới.
Cô thay quần áo.
Trần Nham từng đến nhà Tôn Bằng một lần, nên vẫn nhớ địa chỉ sơ sơ.
Nhưng đến tiểu khu cô mới phát hiện, bề ngoại và bố cục của mấy căn nhà cũ ở đây đều gần giống nhau, cô không biết rõ nhà anh là căn nào.
Không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành gọi một cú điện thoại cho Tôn Bằng.
Trong điện thoại, Tôn Bằng hỏi bây giờ cô ở đâu, cô nhìn quanh, phát hiện bên cạnh có một quầy bán đồ vặt.
Anh bảo cô cứ đứng đó đừng di chuyển, anh tới đón cô.
Tôn Bằng tới nhìn thấy Trần Nham đang đứng trước cửa quầy bán đồ vặt, nhìn về phía ngược hướng với anh.
Trên người cô là một chiếc váy liền thân màu xanh đậm, tóc xõa trên vai, hai gò má bị nắng chiếu đỏ bừng.
Cô mang một đôi giày búp bê đế bằng màu đen, bên chân là hai chồng sách, buộc bằng dây nilon.
“Phóng viên Trần.” Tôn Bằng đi đến trước mặt cô, gọi trang trọng.
“Gọi tôi Trần Nham là được rồi.”
Cô dùng tay phẩy phẩy gió bên mặt.
“Nóng sao?”
“Cũng tạm.”
Tôn Bằng nhìn cô, đi đến quầy bán đồ vặt sau lưng cô, lúc đi ra trên tay có thêm một chai nước khoáng, anh đưa cho cô.
“Trong nhà không đun nước.”
Anh cũng vừa mới chạy vội về.
“Cảm ơn anh.” Trần Nham nhận lấy.
Anh xách chồng sách bên chân cô, “Có muốn vào trong nhà ngồi một lát không?”
Trần Nham muốn lên thăm Tôn Phi một lát, nói, “Được.”
Tổng cộng hai mươi mốt quyển sách.
Sách cũ cô không đọc, toàn bộ đều mang đến đây.
Cô xuống xe taxi, xách chúng đi trong tiểu khu chưa được mấy bước, mà bàn tay đã bị siết thành từng lằn đỏ.
Tôn Bằng nhanh hơn cô nửa bước đi phía trước, anh mặc áo phông cổ tròn màu đậm giặt hơi phai màu và quần thể thao.
Dáng đi của anh rất tự nhiên, giống như không xách đồ vậy, trọng tâm không lệch đi một chút nào.
Trần Nham cảm thán trong lòng về sự chênh lệch sức lực giữa đàn ông và phụ nữ.
Trong phòng có một mùi cổ xưa của đồ gia dụng cũ.
Trần Nham không nghĩ tới Tôn Phi sẽ không ở nhà.
Tôn Bằng ngồi xổm để sách dưới giường Tôn Phi, nói, “Hôm nay có hai người bạn rảnh rỗi, nên dẫn anh ấy đi chơi rồi.”
Trong phòng quá tối, Trần Nham nhìn xung quanh, uống nước khoáng, vô thức đi ra ban công.
Sau khi cất sách xong, tay Tôn Bằng dính đầy bụi.
Anh phủi tay, ngước mắt, ánh mắt dừng lại.
Trần Nham đứng ngược sáng bên cửa ban công, nửa người trên khảm trong chân trời màu xanh nhàn nhạt, cả người trong bóng tối, chỉ có mái tóc được một vài tia sáng màu vàng hắt lên.
Bên đùi, chai nước khoáng cô cầm trong tay được ánh sáng chiếu xuyên thấu, ánh nước rực rỡ.
Trần Nham xoay người nhìn anh, anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Một lát sau, Trần Nham nghe thấy tiếng nước chảy vang lên ào ào trong nhà bếp.
Bên ngoài ban công cũng không có phong cảnh gì, đối diện là nhà lầu, phía dưới có mấy cái cây già, xe đậu hết ở chỗ bóng râm dưới tán cây. Có cơn gió thổi qua, ngọn cây lay động vài cái.
Mồ hôi trên người Trần Nham được thổi qua, rất dễ chịu.
Tôn Bằng dọn dẹp xong, đứng bên cạnh cô, cách cô khoảng cách một người.
Bên cạnh nữa là một đống đồ lặt vặt.
“Trời nóng thế này, cảm ơn cô đã mang sách sang đây.” Anh nói.
“Không có gì, tôi đang bận chuyển nhà, số sách này vừa khéo dọn ra thôi, không cho các anh thì cũng không mang đi được.”
“Cô sắp chuyển nhà ư?”
“Ừm.”
“Có cần giúp một tay không?” Anh hỏi nghiêm túc.
Trần Nham cười một cái, “Vẫn chưa tìm được nhà nữa mà.”
“Muốn tìm nhà như thế nào?”
“Một phòng ngủ một phòng khách, sạch sẽ một chút, gần chỗ làm một chút.”
Một phòng ngủ một phòng khách, vậy thì là ở một mình rồi.
Tôn Bằng không muốn thăm dò việc riêng tư của cô, thản nhiên nói, “Vậy tôi sẽ nghe ngóng giúp cô.”
“Được.”
Sắc trời dần dần tối xuống.
Không biết là nhà nào nướng thịt, mùi thơm của dầu bay tới từng đợt, trong không khí có thêm cả mùi khói lửa, thêm cả ấm áp.
Trần Nham nhìn đồng hồ, sáu giờ.
“Không còn sớm nữa, tôi đi về đây.”
Tôn Bằng nói, “Tới giờ cơm rồi, đi ăn một bữa cơm nhé.”
Bận bịu cả buổi chiều, Trần Nham quả thực đã đói bụng.
“Trong nhà có đồ ăn làm sẵn không?”
“… Không có.” Tôn Bằng bị cô hỏi, thoáng sửng sốt.
Thấy nét mặt cô nghiêm túc, anh giải thích: “Hôm nay Tôn Phi không về ăn, nên tôi không mua thức ăn.”
“Vậy ban đầu anh định ăn cái gì?”
“Xung quanh có quán mì, còn có không ít quán cơm nhỏ, có thể mua ít đồ xào.”
Trần Nham suy nghĩ, “Vậy đi ăn mì đi.”
Đã đến giờ tan làm nên trong tiểu khu náo nhiệt hơn, người và xe đều huyên náo, né tránh nhau.
Quán mì không xa, bọn họ đi mười phút là đến.
Mặt tiền quán không lớn, bếp lò ở ngay bên ngoài, trong quán bày bốn cái bàn gỗ, trên mỗi bàn có một cái quạt trần quay không ngừng nghỉ. Trong quán làm ăn khá khẩm, có vài người đang ăn đến mức mồ hôi đầy đầu.
Tôn Bằng gọi hai bát mì gà, hai phần bánh bao nhân thịt.
Ông chủ biết anh, nên khi nhìn thấy anh dẫn một người phụ nữ lạ tới, đứng trước nồi bếp nhịn không được nhìn chằm chằm Trần Nham mấy lần.
Tôn Bằng bảo Trần Nham ngồi, sau đó anh cầm hai đôi đũa nhúng vào cái nồi lớn phía dưới để chần qua.
Trần Nham ngồi yên ổn trên cái ghế nhựa màu xanh gần cửa, trên bàn quá nhớp nháp, không thể để tay được. Cô ngồi ngay ngắn, nhàm chán nhìn đường xá.
Mùi thơm đậm đà của nước dùng gà không ngừng len vào mũi.
Đói thật.
“Có kiêng cái gì không?” Tôn Bằng ở bên ngoài hỏi cô.
“Không cho tỏi.”
Ý định ban đầu giữ cô lại ăn cơm của Tôn Bằng là muốn mời cô ăn một bữa ngon, trả lại ân huệ của cô. Nhưng khi cô nói muốn ăn mì, thì anh cũng không đề nghị thêm gì nữa.
Anh có thể cảm giác được, cô không để ý những chuyện này.
Mì rất nhanh được bưng lên.
Quạt trần thổi gió đều đều, Trần Nham vén hết tóc ra sau vai.
Vẫn có vài sợi tóc mềm bị thổi lay, dính vào khuôn mặt mướt mồ hôi của cô, cô lấy tay gạt đi.
Tôn Bằng hỏi, “Trước đây cô có từng thuê nhà bên ngoài không?”
Trần Nham: “Không có.”
Tôn Bằng ngước mắt nhìn cô, “Thuê nhà có rất nhiều chỗ phải chú ý. Nếu cô đã quyết định xong ở chỗ nào, nói cho tôi biết một tiếng, tôi tới giúp cô xem thử.”
Trần Nham nhìn anh một cái: “Được.”
Một bát mì, Tôn Bằng ăn xong rất nhanh.
Anh cảm thấy lưng và cổ ươn ướt, châm điếu thuốc.
Quán vốn đã nhỏ, lại hơi ngột ngạt, mùi thuốc lá đột nhiên xông vào, Trần Nham lập tức không thở nổi, quay đầu đi, hít sâu một hơi.
Tôn Bằng chuyển tay kẹp thuốc xuống dưới bàn, “Bị sặc à?”
“Có một chút.”
“Vậy cô ăn từ từ, tôi đi ra ngoài hút.”
Bên ngoài quán là vỉa hè, mấy chiếc xe điện để ngổn ngang. Có tốp năm tốp ba người đi ngang qua.
Chỗ ngồi của Trần Nham đối diện đường.
Tôn Bằng đi tới bên lề đường, tay đút trong túi quần thể thao màu sậm, nhìn đường xá hút thuốc.
Sắc trời yếu ớt, đèn đường đã bật, tỏa ánh sáng màu trắng.
Bóng lưng Tôn Bằng rất yên tĩnh, tiếng còi xe ồn ào, dòng xe lui tới màu tro trên đường phố, tất cả đều như phông nền của anh.
Trần Nham phát hiện, khi đứng một mình, lưng anh luôn hơi còng.
Suy nghĩ của cô bỗng nhiên không còn đặt vào việc thưởng thức mì nữa.
Tôn Phi 33 tuổi, anh ta bao nhiêu tuổi?
Nói anh ta 33, hình như cũng không gượng lắm.
Ăn mì xong, Tôn Bằng lái xe đưa Trần Nham đến đầu hẻm trước cửa nhà.
Lúc Trần Nham tạm biệt anh qua cửa sổ, có người gọi cô.
“Nham Nham.”
Trần Nham quay đầu lại, gọi một tiếng, “Ông ngoại.”
Ông ngoại Trần Nham vừa tản bộ ở bên ngoài về. Ông nhìn chiếc xe bên cạnh cô, rồi lại đi đến bên cạnh cô, đôi mắt hơi mờ nhìn người bên trong qua cửa sổ xe.
Hành động của ông cụ có một kiểu tự nhiên lén lút, rất giống khôi hài.
Tôn Bằng bất thình lình nhận được ánh mắt thăm dò vào của ông cụ, thoáng ngẩn ra, gật đầu một cái.
Trần Nham ở ngoài cửa sổ nói với Tôn Bằng, “Cảm ơn anh, tạm biệt.”
Tôn Bằng nói câu tạm biệt, lại gật đầu với ông cụ một cái, khởi động xe lái đi.
Xe vừa đi, ông ngoại hỏi, “Chàng trai nào thế?”
Trần Nham nói, “Người hợp tác ở cơ quan, tiện đường đưa con về.”
“Ồ…”
Giọng nói như không để trong lòng, nhưng ánh mắt lại liếc một cái về hướng chiếc xe rời đi một cách không thôi.
Trần Nham đã đi nhanh hơn một bước ở phía trước.
Beta: Mốc
✧✧✧✧✧
“Đang ở yên ổn mà, dọn ra ngoài ở làm gì, con còn là con gái nữa.”
“Con ra ngoài ở thì ăn uống làm thế nào?”
“An toàn nữa, bảo mẹ làm sao yên tâm?”
Mẹ Trần cảm thấy quá bất ngờ với quyết định này của Trần Nham.
“Bây giờ cách nơi làm việc xa quá, nên con muốn ở gần một chút. Con có thể ăn ở căn tin, con cũng sẽ chú ý an toàn.” Giọng Trần Nham đều đều.
Không phải là trưng cầu ý kiến, mà là thông báo sau khi quyết định.
Trần Nham từ nhỏ đến lớn đều tự mình quyết định mọi chuyện, sau khi đi làm thì càng là như vậy.
Cô vừa nói ra, mẹ Trần liền biết đã không còn khả năng xoay chuyển.
Mẹ Trần nói năng có phần không mạch lạc, chỉ có thể thử khuyên nhủ: “Bây giờ con vẫn chưa kết hôn, ra ngoài ở lại thêm một phần chi tiêu, nói cho cùng thì con là một đứa con gái đấy.”
Trần Nham lẳng lặng nhìn đôi bàn tay để trên đầu gối của mình.
“Mẹ à, mẹ không cần buồn phiền về chuyện của con, con sẽ làm tốt mà. Tiền sinh hoạt trong nhà con vẫn đưa, lúc lười nấu ăn con còn về nhà ăn cơm. Chuyện này không phải là chuyện to tát gì đâu.”
Cô kiên nhẫn nói: “Mẹ cứ yên tâm đi ạ.”
Mẹ Trần yên lặng lại, Trần Nham cũng yên lặng, mỗi người nhìn một góc phòng.
Một lát sau, mẹ Trần khe khẽ thở dài, “Vậy có cần mẹ tìm nhà giúp con không?”
Trần Nham nói: “Không cần đâu ạ, con tự tìm được rồi.”
Mẹ Trần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô.
Trước đây chỉ cảm thấy đứa con gái này ngoan ngoãn, không cần buồn phiền việc gì cả, cái gì cũng có chủ trương của mình.
Lúc này đây mới nhớ ra, từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng nghe lời của mình.
Từ nay về sau, nó lại càng không nghe nữa.
Mẹ Trần từ từ đứng dậy, “Được rồi, lúc nào con tìm xong thì dẫn mẹ đi xem thử.”
Trần Nham dạ một tiếng.
Trần Nham bắt đầu vừa tìm nhà vừa đóng thùng vật dụng trong phòng.
Buổi chiều không có việc, cô chào trưởng phòng rồi đi trước.
Ở nhà, lúc thu dọn sách, Trần Nham thấy mấy quyển tiểu sử nhân vật lịch sử mà hồi đại học giáo sư yêu cầu đọc, cô nghĩ tới Tôn Phi.
Cô chọn một số sách không đọc ra, đóng thùng riêng.
Sau khi làm xong cô tắm rửa một cái, rồi quay về phòng.
Máy điều hòa trên trần phát ra tiếng vang khe khẽ.
Điện thoại di động trên bàn rung lên.
Là một số cộng đồng wechat gửi một tin wechat quảng cáo.
Cô trượt màn hình vài cái, thoát khỏi APP, xem mấy tin tức vô vị.
Sau khi quay lại trang chủ bấm số, cô gọi điện thoại cho Tôn Bằng.
Khi điện thoại reo tiếng thứ hai, đầu bên kia nhận máy.
“Chào phóng viên Trần.”
Không ngờ anh vừa nhận máy đã mở lời nói chuyện, ngược lại cô thoáng dừng lại.
“Tôn Bằng, chào anh. Trước có nói muốn tặng một ít sách cho anh trai anh, bây giờ anh có ở nhà không?”
“Bây giờ ư?” Tôn Bằng lái xe, đang trên đường quay lại nội thành.
“Hôm nay tôi tan làm sớm nên có thể đưa sang cho các anh, lát nữa đúng lúc tôi muốn đi ra ngoài một lát.”
Trần Nham thấy anh không trả lời ngay, lại hỏi, “Không tiện sao?”
“… Cũng không phải thế,” Tôn Bằng nhìn giờ trên xe, “Tôi vẫn đang trên đường, khoảng bao lâu thì cô đến?”
Trần Nham cũng giơ tay xem đồng hồ, “Chừng nửa tiếng nữa.”
“Vậy được, tôi ở nhà chờ cô, làm phiền cô rồi.”
“Không cần khách sáo.”
Trần Nham cúp điện thoại, nhìn sách dưới đất.
Chúng cũng coi như có cuộc đời mới.
Cô thay quần áo.
Trần Nham từng đến nhà Tôn Bằng một lần, nên vẫn nhớ địa chỉ sơ sơ.
Nhưng đến tiểu khu cô mới phát hiện, bề ngoại và bố cục của mấy căn nhà cũ ở đây đều gần giống nhau, cô không biết rõ nhà anh là căn nào.
Không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành gọi một cú điện thoại cho Tôn Bằng.
Trong điện thoại, Tôn Bằng hỏi bây giờ cô ở đâu, cô nhìn quanh, phát hiện bên cạnh có một quầy bán đồ vặt.
Anh bảo cô cứ đứng đó đừng di chuyển, anh tới đón cô.
Tôn Bằng tới nhìn thấy Trần Nham đang đứng trước cửa quầy bán đồ vặt, nhìn về phía ngược hướng với anh.
Trên người cô là một chiếc váy liền thân màu xanh đậm, tóc xõa trên vai, hai gò má bị nắng chiếu đỏ bừng.
Cô mang một đôi giày búp bê đế bằng màu đen, bên chân là hai chồng sách, buộc bằng dây nilon.
“Phóng viên Trần.” Tôn Bằng đi đến trước mặt cô, gọi trang trọng.
“Gọi tôi Trần Nham là được rồi.”
Cô dùng tay phẩy phẩy gió bên mặt.
“Nóng sao?”
“Cũng tạm.”
Tôn Bằng nhìn cô, đi đến quầy bán đồ vặt sau lưng cô, lúc đi ra trên tay có thêm một chai nước khoáng, anh đưa cho cô.
“Trong nhà không đun nước.”
Anh cũng vừa mới chạy vội về.
“Cảm ơn anh.” Trần Nham nhận lấy.
Anh xách chồng sách bên chân cô, “Có muốn vào trong nhà ngồi một lát không?”
Trần Nham muốn lên thăm Tôn Phi một lát, nói, “Được.”
Tổng cộng hai mươi mốt quyển sách.
Sách cũ cô không đọc, toàn bộ đều mang đến đây.
Cô xuống xe taxi, xách chúng đi trong tiểu khu chưa được mấy bước, mà bàn tay đã bị siết thành từng lằn đỏ.
Tôn Bằng nhanh hơn cô nửa bước đi phía trước, anh mặc áo phông cổ tròn màu đậm giặt hơi phai màu và quần thể thao.
Dáng đi của anh rất tự nhiên, giống như không xách đồ vậy, trọng tâm không lệch đi một chút nào.
Trần Nham cảm thán trong lòng về sự chênh lệch sức lực giữa đàn ông và phụ nữ.
Trong phòng có một mùi cổ xưa của đồ gia dụng cũ.
Trần Nham không nghĩ tới Tôn Phi sẽ không ở nhà.
Tôn Bằng ngồi xổm để sách dưới giường Tôn Phi, nói, “Hôm nay có hai người bạn rảnh rỗi, nên dẫn anh ấy đi chơi rồi.”
Trong phòng quá tối, Trần Nham nhìn xung quanh, uống nước khoáng, vô thức đi ra ban công.
Sau khi cất sách xong, tay Tôn Bằng dính đầy bụi.
Anh phủi tay, ngước mắt, ánh mắt dừng lại.
Trần Nham đứng ngược sáng bên cửa ban công, nửa người trên khảm trong chân trời màu xanh nhàn nhạt, cả người trong bóng tối, chỉ có mái tóc được một vài tia sáng màu vàng hắt lên.
Bên đùi, chai nước khoáng cô cầm trong tay được ánh sáng chiếu xuyên thấu, ánh nước rực rỡ.
Trần Nham xoay người nhìn anh, anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Một lát sau, Trần Nham nghe thấy tiếng nước chảy vang lên ào ào trong nhà bếp.
Bên ngoài ban công cũng không có phong cảnh gì, đối diện là nhà lầu, phía dưới có mấy cái cây già, xe đậu hết ở chỗ bóng râm dưới tán cây. Có cơn gió thổi qua, ngọn cây lay động vài cái.
Mồ hôi trên người Trần Nham được thổi qua, rất dễ chịu.
Tôn Bằng dọn dẹp xong, đứng bên cạnh cô, cách cô khoảng cách một người.
Bên cạnh nữa là một đống đồ lặt vặt.
“Trời nóng thế này, cảm ơn cô đã mang sách sang đây.” Anh nói.
“Không có gì, tôi đang bận chuyển nhà, số sách này vừa khéo dọn ra thôi, không cho các anh thì cũng không mang đi được.”
“Cô sắp chuyển nhà ư?”
“Ừm.”
“Có cần giúp một tay không?” Anh hỏi nghiêm túc.
Trần Nham cười một cái, “Vẫn chưa tìm được nhà nữa mà.”
“Muốn tìm nhà như thế nào?”
“Một phòng ngủ một phòng khách, sạch sẽ một chút, gần chỗ làm một chút.”
Một phòng ngủ một phòng khách, vậy thì là ở một mình rồi.
Tôn Bằng không muốn thăm dò việc riêng tư của cô, thản nhiên nói, “Vậy tôi sẽ nghe ngóng giúp cô.”
“Được.”
Sắc trời dần dần tối xuống.
Không biết là nhà nào nướng thịt, mùi thơm của dầu bay tới từng đợt, trong không khí có thêm cả mùi khói lửa, thêm cả ấm áp.
Trần Nham nhìn đồng hồ, sáu giờ.
“Không còn sớm nữa, tôi đi về đây.”
Tôn Bằng nói, “Tới giờ cơm rồi, đi ăn một bữa cơm nhé.”
Bận bịu cả buổi chiều, Trần Nham quả thực đã đói bụng.
“Trong nhà có đồ ăn làm sẵn không?”
“… Không có.” Tôn Bằng bị cô hỏi, thoáng sửng sốt.
Thấy nét mặt cô nghiêm túc, anh giải thích: “Hôm nay Tôn Phi không về ăn, nên tôi không mua thức ăn.”
“Vậy ban đầu anh định ăn cái gì?”
“Xung quanh có quán mì, còn có không ít quán cơm nhỏ, có thể mua ít đồ xào.”
Trần Nham suy nghĩ, “Vậy đi ăn mì đi.”
Đã đến giờ tan làm nên trong tiểu khu náo nhiệt hơn, người và xe đều huyên náo, né tránh nhau.
Quán mì không xa, bọn họ đi mười phút là đến.
Mặt tiền quán không lớn, bếp lò ở ngay bên ngoài, trong quán bày bốn cái bàn gỗ, trên mỗi bàn có một cái quạt trần quay không ngừng nghỉ. Trong quán làm ăn khá khẩm, có vài người đang ăn đến mức mồ hôi đầy đầu.
Tôn Bằng gọi hai bát mì gà, hai phần bánh bao nhân thịt.
Ông chủ biết anh, nên khi nhìn thấy anh dẫn một người phụ nữ lạ tới, đứng trước nồi bếp nhịn không được nhìn chằm chằm Trần Nham mấy lần.
Tôn Bằng bảo Trần Nham ngồi, sau đó anh cầm hai đôi đũa nhúng vào cái nồi lớn phía dưới để chần qua.
Trần Nham ngồi yên ổn trên cái ghế nhựa màu xanh gần cửa, trên bàn quá nhớp nháp, không thể để tay được. Cô ngồi ngay ngắn, nhàm chán nhìn đường xá.
Mùi thơm đậm đà của nước dùng gà không ngừng len vào mũi.
Đói thật.
“Có kiêng cái gì không?” Tôn Bằng ở bên ngoài hỏi cô.
“Không cho tỏi.”
Ý định ban đầu giữ cô lại ăn cơm của Tôn Bằng là muốn mời cô ăn một bữa ngon, trả lại ân huệ của cô. Nhưng khi cô nói muốn ăn mì, thì anh cũng không đề nghị thêm gì nữa.
Anh có thể cảm giác được, cô không để ý những chuyện này.
Mì rất nhanh được bưng lên.
Quạt trần thổi gió đều đều, Trần Nham vén hết tóc ra sau vai.
Vẫn có vài sợi tóc mềm bị thổi lay, dính vào khuôn mặt mướt mồ hôi của cô, cô lấy tay gạt đi.
Tôn Bằng hỏi, “Trước đây cô có từng thuê nhà bên ngoài không?”
Trần Nham: “Không có.”
Tôn Bằng ngước mắt nhìn cô, “Thuê nhà có rất nhiều chỗ phải chú ý. Nếu cô đã quyết định xong ở chỗ nào, nói cho tôi biết một tiếng, tôi tới giúp cô xem thử.”
Trần Nham nhìn anh một cái: “Được.”
Một bát mì, Tôn Bằng ăn xong rất nhanh.
Anh cảm thấy lưng và cổ ươn ướt, châm điếu thuốc.
Quán vốn đã nhỏ, lại hơi ngột ngạt, mùi thuốc lá đột nhiên xông vào, Trần Nham lập tức không thở nổi, quay đầu đi, hít sâu một hơi.
Tôn Bằng chuyển tay kẹp thuốc xuống dưới bàn, “Bị sặc à?”
“Có một chút.”
“Vậy cô ăn từ từ, tôi đi ra ngoài hút.”
Bên ngoài quán là vỉa hè, mấy chiếc xe điện để ngổn ngang. Có tốp năm tốp ba người đi ngang qua.
Chỗ ngồi của Trần Nham đối diện đường.
Tôn Bằng đi tới bên lề đường, tay đút trong túi quần thể thao màu sậm, nhìn đường xá hút thuốc.
Sắc trời yếu ớt, đèn đường đã bật, tỏa ánh sáng màu trắng.
Bóng lưng Tôn Bằng rất yên tĩnh, tiếng còi xe ồn ào, dòng xe lui tới màu tro trên đường phố, tất cả đều như phông nền của anh.
Trần Nham phát hiện, khi đứng một mình, lưng anh luôn hơi còng.
Suy nghĩ của cô bỗng nhiên không còn đặt vào việc thưởng thức mì nữa.
Tôn Phi 33 tuổi, anh ta bao nhiêu tuổi?
Nói anh ta 33, hình như cũng không gượng lắm.
Ăn mì xong, Tôn Bằng lái xe đưa Trần Nham đến đầu hẻm trước cửa nhà.
Lúc Trần Nham tạm biệt anh qua cửa sổ, có người gọi cô.
“Nham Nham.”
Trần Nham quay đầu lại, gọi một tiếng, “Ông ngoại.”
Ông ngoại Trần Nham vừa tản bộ ở bên ngoài về. Ông nhìn chiếc xe bên cạnh cô, rồi lại đi đến bên cạnh cô, đôi mắt hơi mờ nhìn người bên trong qua cửa sổ xe.
Hành động của ông cụ có một kiểu tự nhiên lén lút, rất giống khôi hài.
Tôn Bằng bất thình lình nhận được ánh mắt thăm dò vào của ông cụ, thoáng ngẩn ra, gật đầu một cái.
Trần Nham ở ngoài cửa sổ nói với Tôn Bằng, “Cảm ơn anh, tạm biệt.”
Tôn Bằng nói câu tạm biệt, lại gật đầu với ông cụ một cái, khởi động xe lái đi.
Xe vừa đi, ông ngoại hỏi, “Chàng trai nào thế?”
Trần Nham nói, “Người hợp tác ở cơ quan, tiện đường đưa con về.”
“Ồ…”
Giọng nói như không để trong lòng, nhưng ánh mắt lại liếc một cái về hướng chiếc xe rời đi một cách không thôi.
Trần Nham đã đi nhanh hơn một bước ở phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook