Cơn Mưa
-
Chương 6: Trung tâm giáo dục đặc biệt
Edit: Fei Yang
Beta: Mốc
✧✧✧✧✧
Trung tâm công ích “Gia viên Tinh Tinh” nằm trong trung tâm giáo dục đặc biệt của thành phố, mỗi tuần do hai bác sĩ chuyên nghiệp dẫn tình nguyện viên xã hội cùng tổ chức khóa học rèn luyện. Khóa học ngoài rèn luyện chân tay và một số bộ phận trên cơ thể, thì còn bao gồm các hoạt động như đọc sách, ca hát,…
Bác sĩ tình nguyện Trương làm một số trắc nghiệm đơn giản cho Tôn Phi trước.
Anh ta hỏi Tôn Bằng, “Anh ấy bao nhiêu tuổi?”
Tôn Bằng: “33.”
Tôn Phi tò mò nhìn chằm chằm một chậu trầu bà trên bàn.
Anh ta muốn động tay ngắt lá, Tôn Bằng đè tay anh ta lại.
Anh ta không nhúc nhích nữa.
Bác sĩ Trương gật đầu, nói với Trần Nham: “Chứng tự bế càng tiến hành can thiệp sớm càng tốt. Tuổi này của anh ấy, xác suất cải thiện chức năng rất nhỏ. Nhưng tham gia khóa học của chúng tôi thì có thể làm cho anh ấy vui vẻ hơn, làm cho anh ấy có nhiều cảm nhận về cuộc sống hơn. Hai người nói anh ấy thích đọc sách, tin rằng anh ấy sẽ rất thích khóa đọc của chúng tôi.”
Tôn Phi nhân lúc Tôn Bằng nghiêm túc nghe bác sĩ Trương nói, rốt cuộc đã ngắt một chiếc lá trầu bà.
Bác sĩ Trương mỉm cười với anh ta.
Bác sĩ Trương nói tiếp, “Người mắc chứng tự bế ở nơi này rất nhiều, nên không phải không có khả năng anh ấy có thể tìm được bạn của mình ở đây.”
Người trong xã hội thường bởi vì lời nói và hành động gắt gỏng kì quái của người mắc chứng tự bế mà xem họ như quái vật. Thật ra họ cũng có sẽ người mình thích, nhớ người thân thiết, chẳng qua là không có ai hiểu và chấp nhận họ mà thôi.
“Nếu hai người xác định tham gia, vậy thì điền vào đơn đăng kí này, điền họ tên, số điện thoại, phương thức liên lạc là được.” Bác sĩ Trương đẩy một tờ đơn trống đến trước mặt Tôn Bằng.
Tôn Bằng xem một chút, cầm bút lên.
Bút trên giấy phát ra tiếng sột soạt.
Chữ đen rải rác trên giấy trắng lọt vào trong tầm mắt, Trần Nham cảm thấy hơi bất ngờ.
Chữ viết của anh ta rất đẹp.
Nét bút đẹp đẽ dễ nhìn, kiểu chữ phóng khoáng, có thể thấy được có nền tảng rất tốt.
Trần Nham không thể hiện gì ra ngoài mặt, chuyển ánh mắt hờ hững từ tờ giấy sang khuôn mặt anh.
Từ sau khi vào đây, nét mặt anh luôn có chút trang nghiêm, cả cằm đều bành ra, đường nét khuôn mặt càng cường tráng hơn.
Anh dùng hai tay đưa tờ đơn đã điền xong cho bác sĩ Trương.
Anh rất kính cẩn.
Bác sĩ Trương thoải mái nở nụ cười, bỏ tờ đơn vào trong tập tài liệu, đứng lên, vỗ vai Tôn Bằng một cái, nhìn Tôn Phi, rồi lại nhìn anh.
“Chàng trai, thả lỏng tâm lý một chút. Họ đều sống trong thế giới của riêng mình, nên không có cảm giác gì về bệnh của mình đâu. Ngược lại người thân bạn bè các anh đây, áp lực tâm lý quá lớn, có thời gian thì có thể đến học phụ đạo, chúng tôi cũng có khóa học dành riêng cho mọi người.”
Tôn Bằng gật gật đầu, ậm ờ nói câu cảm ơn.
“Nếu như vậy thì chúng tôi dẫn anh ấy đến lớp học trước nhé, hôm nay cảm nhận một chút trước. Một tiếng sau tới đón anh ấy.”
Trong lớp học lớn có tổng cộng mười mấy người mắc chứng tự bế, nhỏ thì chỉ năm, sáu tuổi, lớn thì nhìn qua còn trưởng thành hơn Tôn Phi một chút, nhưng cũng không biết tuổi cụ thể.
Trần Nham nhìn thấy, vài tình nguyện viên đang dạy bọn họ dùng dây thừng xâu qua vòng sắt.
Chỉ một động tác đơn giản như thế, có người đang nghiêm túc thử đi thử lại, có người đeo luôn vào ngón tay chơi. Tình nguyện viên lấy ra giúp anh ta, dạy anh ta dùng dây thừng xâu qua một lần, anh ta lại đeo vào ngón tay, tình nguyện viên lại lấy ra giúp anh ta, cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn như vậy, giống như một trò chơi.
Đi đến môi trường xa lạ, nên Tôn Phi hơi sợ, nắm vạt áo Tôn Bằng.
Một sinh viên tình nguyện kiên nhẫn mềm mỏng nói chuyện với anh ta một lúc, cảm xúc của anh ta mới dần thả lỏng.
Tuy không giao lưu với tình nguyện viên, nhưng tay buông ra, bằng lòng đưa mắt nhìn người khác, không nhìn chằm chằm dưới đất nữa.
Tôn Bằng ngồi với anh ta một lúc, rồi đi ra khỏi lớp. Anh ta vậy mà không ầm ĩ.
Tôn Bằng lại nhìn ngoài cửa một lát, xác định Tôn Phi không sao, anh mới yên tâm rời khỏi.
Trần Nham trò chuyện với bác sĩ Trương trong hành lang, nhìn thấy anh đi tới.
Trần Nham tạm biệt bác sĩ Trương, bọn họ cùng đi xuống lầu.
“Làm phiền cô rồi.” Lúc nói cảm ơn, giọng Tôn Bằng vô cùng bình thản, nhưng Trần Nham cảm nhận được sự chân thành của anh.
Mấy lần tiếp xúc tiếp theo, anh rõ ràng là một người không khéo ăn nói.
Không nói nhiều, nhưng khi mở lời thì không bao giờ quanh co, không ăn nói đưa đẩy giống người từng lăn lộn trong xã hội.
Hôm cô đi xuống lầu ở hội trường gặp phải anh, thật ra đã không còn tâm tình thích quản chuyện người khác từ lâu.
Cô đã đưa tay giúp đỡ, nhưng anh không hề cảm kích, vậy thì cô coi như không có chuyện này.
Vừa không phải là bạn bè thân thích, vừa không phải là bạn làm việc chung, ngẫu nhiên gặp gỡ, gật đầu một cái qua loa lấy lệ, chào hỏi một câu, là đã thích hợp rồi.
Sau khi đi lướt qua anh, cô tiếp tục đi xuống.
Trong đầu toàn là khuôn mặt đẫm nước mắt của hai mẹ con trên lầu.
“Phóng viên Trần…”
Cô dừng bước quay đầu lại.
Tôn Bằng đứng phía trên, trên mặt không có biểu cảm gì.
Anh hỏi, tuần này còn có thể đăng kí không.
Khi ấy Trần Nham nhìn nhìn anh, hờ hững trả lời một câu, “Thứ bảy này anh tìm tôi trước, tôi liên lạc giúp anh. Nếu đột nhiên đi công tác, thì nói trước cho tôi biết.”
Anh gật đầu, nói “Được”.
Rồi đi.
Tối thứ sáu, điện thoại tới đúng hẹn, hẹn hôm nay gặp nhau ở trung tâm giáo dục đặc biệt.
Không lôi kéo làm quen, không vờ như thân thiết, không có sự hèn mọn muốn cầu cạnh người khác, ngược lại có một phần khoảng cách vừa phải, hành động giải quyết công việc của anh khiến Trần Nham cảm thấy an toàn mà thoải mái, khiến cô có thể chủ động đưa tay, không có bất kì áp lực nào.
“Cô đến đây thế nào?” Ra khỏi trung tâm giáo dục đặc biệt, Tôn Bằng hỏi.
“Ngồi xe buýt.”
“Tôi trả tiền cho cô đón xe nhé.”
Trần Nham lắc đầu, “Hôm nay tôi không có việc gì, nhà tôi đến đây là trạm cuối đường 29, rất thuận tiện.”
Anh nhìn cô một cái, không kiên trì, “Vậy đi thôi, tôi đưa cô đến trạm xe buýt.”
Trung tâm giáo dục đặc biệt nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh là một khu đất hoang còn chưa khai thác, ven đường cỏ dại um tùm, trồng nhiều cây cối một cách vô kế hoạch, cây xanh tạo bóng mát.
Cuối tuần này hiếm khi không có mưa, nhưng cũng không phải là ngày nắng gay gắt, rất oi bức, rời khỏi phòng có máy điều hòa một lúc, bọn họ đã đổ mồ hôi.
Ngoài cổng có một siêu thị nhỏ, Tôn Bằng bảo Trần Nham chờ một lúc, anh đi vào mua hai chai nước và một gói thuốc lá.
Anh đưa một chai cho cô, mình thì mở một chai, ngửa đầu trút hai hớp, rồi kẹp cái chai giữa cánh tay và người, dang một tay châm thuốc.
Trong trung tâm giáo dục đặc biệt anh luôn nhịn cơn thèm thuốc, lúc này hơi thuốc qua cổ họng, rốt cuộc dễ chịu hơn một chút.
Trước khi dẫn Tôn Phi tới, anh đã bắt đầu căng thẳng.
Đây là một cơ hội tốt, anh sợ Tôn Phi biểu hiện không tốt bị từ chối, hoặc là có vấn đề gì đó ngăn cản từ bên trong.
Bọn họ sánh vai đi về phía trạm xe buýt.
Trần Nham: “Bình thường Tôn Phi thích đọc những loại sách nào?”
Vừa rồi trong phòng khám, bác sĩ Trương hỏi Tôn Phi có sở thích gì, Tôn Bằng nói là đọc sách.
Trần Nham nhớ tới buổi trưa hôm mưa rơi lất phất, cô nhìn thấy hai anh em họ lần đầu tiên, Tôn Phi đọc sách say sưa, ở trong đình phát ra tiếng cười hừ hừ khe khẽ.
Đây cũng coi như là một loại duyên phận không giải thích được giữa người và người nhỉ.
“Lịch sử, quân sự, anh ấy đọc rất nhiều sách.”
“Vậy anh ấy từng đi học ư?” Nếu không thì làm sao biết chữ được.
“Không có, phát hiện anh ấy thích nhận biết mặt chữ nên mọi người đều dạy một chút.”
Trần Nham nghiêng mặt sang nhìn anh, anh đang nhìn con đường phía trước.
“Nhà tôi có một ít sách cũ, bây giờ không đọc nữa, lần sau sẽ mang cho anh ấy.”
“Không cần phiền thế đâu.”
“Không sao.”
“Vậy cảm ơn cô trước.”
Trần Nham lắc đầu, vặn nắp chai uống nước.
Khi cô đưa chai nước đến bên môi, khuỷu tay cong lên rơi vào tầm mắt Tôn Bằng.
Anh vô thức cụp mắt.
Hôm nay Trần Nham mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu kem, cổ tay áo nới lỏng xắn đến khuỷu tay, trông có vẻ già giặn nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng. Khuôn mặt, cái cổ cùng cánh tay lộ ra ngoài đều trắng ngần, trên cổ tay đeo một chiếc vòng mảnh màu bạc, hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ngoại trừ lần đầu tiên lúc ngủ trên xe cô mặc chiếc áo phông quảng cáo ra, thì trước đó Trần Nham từng mặc quần áo gì, Tôn Bằng hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ mang máng màu sắc đều rất trang nhã, kiểu dáng đều rất đơn giản.
Trên người cô có một loại khí chất của nữ trí thức đô thị anh không thường thấy, tự nhiên nền nã, còn có một vẻ cao ngạo không để thứ gì vào mắt.
Không chờ cô uống hết một ngụm nước, Tôn Bằng dời tầm mắt, khe khẽ rít một hơi thuốc.
Trạm xe ở lề đường bên kia, một gốc cây xanh gầy yếu trồng bên cạnh, cành lá lay động trong gió.
Bọn họ băng qua đường.
Dưới trạm xe, Trần Nham và Tôn Bằng đứng cách nhau một khoảng, bị ánh nắng yếu ớt chiếu âm ấm, hai người đều cảm thấy oi bức.
Trần Nham nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa, lát nữa anh định làm gì?”
Tôn Bằng nói: “Đi loanh quanh xung quanh thôi.”
Anh im lặng một chút, nhìn Trần Nham, “Hôm nay làm lỡ thời gian của cô rồi.”
“Không sao đâu, thứ bảy tôi đều nghỉ.” Trần Nham hỏi, “Anh cũng nghỉ nhỉ?”
Tôn Bằng rít một hơi thuốc, “Tôi không có ngày nghỉ cố định, làm công việc đầy tớ.”
“Anh chạy theo giám đốc Chu?”
Anh ngước mắt nhìn cô, “Coi như là vậy đi.”
Chu Tư Hồng thuê anh làm tài xế riêng có vài tháng.
Rất nhiều lúc Chu Tư Hồng không dùng tới anh, bên công ty thiếu nhân viên thì Tôn Bằng cũng sẽ giúp một tay, giống như lần Trương Vĩnh Sinh nhờ anh đưa Trần Nham về đài truyền hình.
Theo lý thì anh không cần phải làm theo những gì họ sai bảo, nhưng anh không quan trọng, giúp được thì sẽ giúp một chút.
Xe đến rồi.
Xe buýt ngoại ô cũ nát vang lên ken két. Đây là trạm thứ hai nên đã có mấy hành khách ngồi trên xe. Trần Nham bỏ tiền lên xe, ở cửa sổ giơ tay một cái với Tôn Bằng, chào tạm biệt.
Hàng lông mày của anh dưới ánh nắng hơi cau lại, giơ bàn tay kẹp thuốc lá về phía cô.
Xe chầm chậm lăn bánh.
Cô nhìn thấy anh đút tay kia trong túi quần, sau khi rít mạnh một hơi thuốc thì vứt tàn thuốc, từ từ đi về hướng ngược lại.
Trần Nham thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ, uống một ngụm nước, bắt đầu chơi điện thoại di động.
Trước khi về nhà, Trần Nham đi siêu thị mua một ít đồ dùng hàng ngày mà trong nhà sắp dùng hết, về đến nhà vừa vặn là giờ cơm.
Trên bàn ăn, mẹ Trần và hai cụ già đều rất yên lặng. Mọi khi hai cụ già thích nói mấy chuyện nhà cửa lúc ăn cơm nhất, nhưng bữa cơm này lại đặc biệt lặng lẽ.
Ăn được một nửa, bà ngoại Trần Nham bỗng thở dài, buông đũa đầy lo âu.
Trần Nham nhìn sắc mặt ba người, buông đũa xuống: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Bà ngoại và ông ngoại cô liếc nhìn nhau, ông ngoại cũng buông đũa, nuốt nước bọt một cái.
“Cậu con nhận được nhà rồi, bây giờ không có tiền sửa sang, ngày nào Tiểu Dương ở nhà cũng cãi nhau với nó, nói đòi ly hôn. Buổi chiều cậu con tới đây, nôn nóng đến độ muốn nhảy lầu.”
Nhà của cậu Trần Nham bị quy hoạch hơn một năm trước, lúc đó căn nhà hơn năm mươi mét vuông đổi lấy căn nhà mới bảy mươi mét vuông, cả nhà đều rất hài lòng. Hơn một năm nay hai vợ chồng luôn lấy tiền trợ cấp của bên công ty bất động sản thuê nhà ở bên ngoài. Bây giờ nhà đã xây xong, sau khi nộp bù một số chi phí, thì phát hiện không còn dư lại bao nhiêu, không cách nào sửa sang được.
Cụ già hơn 70 tuổi cụp mắt, nhìn xuống đất, im lặng một lát, đột nhiên kích động chửi mắng: “Mẹ nó chứ, người đã 50 tuổi rồi, con còn đang đi học mà bây giờ không có cả một xu tiền gửi ngân hàng. Muốn nhảy lầu thì kêu nó nhảy đi, quỷ thèm quản!”
Cả căn phòng thoắt cái im lặng lạ thường.
Đèn trên trần nhà chiếu sáng rực cả căn phòng khách nhỏ hẹp, mơ hồ có tiếng dòng điện xẹt xẹt.
Tia sáng từ trên xuống, tạo một khoảng bóng râm nhỏ trên khuôn mặt mỗi người.
Bốn món ăn trên bàn đều lóe bóng dầu mỡ chán ngấy.
“Chỗ con có gửi năm mươi ngàn tệ, mọi người bảo cậu ngày mai tới lấy đi.”
Trần Nham lẳng lặng nói xong, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, không nhìn ánh mắt bọn họ phóng tới.
Nếu như cô ngước mắt, thì sẽ nhìn thấy ẩn ý nhất trí trong ba ánh mắt quét tới.
Đó là sự thảnh thơi và thản nhiên vui sướng sau khi kế hoạch thành công.
Đã sớm biết cô sẽ đồng ý.
Cô là một đứa trẻ mềm lòng lại biết nguyên tắc.
Bà ngoại Trần Nham không kìm được sự vui vẻ, cười gật đầu mãi, “Tiểu Nham Nham của chúng ta đúng là trưởng thành rồi, càng ngày càng giỏi giang mà.”
Trần Nham vươn tay gắp thức ăn, gượng cười một cái, “Ăn cơm trước đi ạ.”
Lúc mẹ Trần đi vào, Trần Nham đang thay đồ ngủ sau tủ âm tường.
Bà không gõ cửa nên Trần Nham hơi kinh ngạc một chút, bình tĩnh nhanh chóng kéo vạt áo xuống.
Căn phòng nhỏ, chỉ bật một chiếc đèn trên bàn đọc sách, nhưng cũng đủ sáng.
Mẹ Trần ngồi xuống cuối giường.
Bà chống một tay trên giường, năm ngón tay hơi cong, nửa chống ga trải giường bằng một tư thế không thoải mái. Móng tay bà cắt còn ngắn hơn đầu ngón tay một chút, trên da đầy nếp nhăn nho nhỏ.
Trần Nham đi tới, kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm màu xanh lá.
Mẹ Trần nhìn con số trong sổ, rồi lại nhìn cô, dè dặt hỏi, “Giận rồi hả?”
Trần Nham lắc đầu.
“Lần này nhất định bảo cậu trả lại cho con.”
Trần Nham lắc đầu, “Không vội, mẹ bảo cậu cầm trước đi ạ.”
Im lặng một lúc, cô ngước mắt, “Mẹ, đúng lúc con có một chuyện bàn bạc với mẹ.”
“Hả?”
Mẹ Trần hơi ngẩn ra.
Giọng của con gái bình thản như thường lệ, nhưng cái từ “bàn bạc” này, lại chứa đựng sự nghiêm túc trong đó.
“Con định dọn ra ngoài ở.”
Beta: Mốc
✧✧✧✧✧
Trung tâm công ích “Gia viên Tinh Tinh” nằm trong trung tâm giáo dục đặc biệt của thành phố, mỗi tuần do hai bác sĩ chuyên nghiệp dẫn tình nguyện viên xã hội cùng tổ chức khóa học rèn luyện. Khóa học ngoài rèn luyện chân tay và một số bộ phận trên cơ thể, thì còn bao gồm các hoạt động như đọc sách, ca hát,…
Bác sĩ tình nguyện Trương làm một số trắc nghiệm đơn giản cho Tôn Phi trước.
Anh ta hỏi Tôn Bằng, “Anh ấy bao nhiêu tuổi?”
Tôn Bằng: “33.”
Tôn Phi tò mò nhìn chằm chằm một chậu trầu bà trên bàn.
Anh ta muốn động tay ngắt lá, Tôn Bằng đè tay anh ta lại.
Anh ta không nhúc nhích nữa.
Bác sĩ Trương gật đầu, nói với Trần Nham: “Chứng tự bế càng tiến hành can thiệp sớm càng tốt. Tuổi này của anh ấy, xác suất cải thiện chức năng rất nhỏ. Nhưng tham gia khóa học của chúng tôi thì có thể làm cho anh ấy vui vẻ hơn, làm cho anh ấy có nhiều cảm nhận về cuộc sống hơn. Hai người nói anh ấy thích đọc sách, tin rằng anh ấy sẽ rất thích khóa đọc của chúng tôi.”
Tôn Phi nhân lúc Tôn Bằng nghiêm túc nghe bác sĩ Trương nói, rốt cuộc đã ngắt một chiếc lá trầu bà.
Bác sĩ Trương mỉm cười với anh ta.
Bác sĩ Trương nói tiếp, “Người mắc chứng tự bế ở nơi này rất nhiều, nên không phải không có khả năng anh ấy có thể tìm được bạn của mình ở đây.”
Người trong xã hội thường bởi vì lời nói và hành động gắt gỏng kì quái của người mắc chứng tự bế mà xem họ như quái vật. Thật ra họ cũng có sẽ người mình thích, nhớ người thân thiết, chẳng qua là không có ai hiểu và chấp nhận họ mà thôi.
“Nếu hai người xác định tham gia, vậy thì điền vào đơn đăng kí này, điền họ tên, số điện thoại, phương thức liên lạc là được.” Bác sĩ Trương đẩy một tờ đơn trống đến trước mặt Tôn Bằng.
Tôn Bằng xem một chút, cầm bút lên.
Bút trên giấy phát ra tiếng sột soạt.
Chữ đen rải rác trên giấy trắng lọt vào trong tầm mắt, Trần Nham cảm thấy hơi bất ngờ.
Chữ viết của anh ta rất đẹp.
Nét bút đẹp đẽ dễ nhìn, kiểu chữ phóng khoáng, có thể thấy được có nền tảng rất tốt.
Trần Nham không thể hiện gì ra ngoài mặt, chuyển ánh mắt hờ hững từ tờ giấy sang khuôn mặt anh.
Từ sau khi vào đây, nét mặt anh luôn có chút trang nghiêm, cả cằm đều bành ra, đường nét khuôn mặt càng cường tráng hơn.
Anh dùng hai tay đưa tờ đơn đã điền xong cho bác sĩ Trương.
Anh rất kính cẩn.
Bác sĩ Trương thoải mái nở nụ cười, bỏ tờ đơn vào trong tập tài liệu, đứng lên, vỗ vai Tôn Bằng một cái, nhìn Tôn Phi, rồi lại nhìn anh.
“Chàng trai, thả lỏng tâm lý một chút. Họ đều sống trong thế giới của riêng mình, nên không có cảm giác gì về bệnh của mình đâu. Ngược lại người thân bạn bè các anh đây, áp lực tâm lý quá lớn, có thời gian thì có thể đến học phụ đạo, chúng tôi cũng có khóa học dành riêng cho mọi người.”
Tôn Bằng gật gật đầu, ậm ờ nói câu cảm ơn.
“Nếu như vậy thì chúng tôi dẫn anh ấy đến lớp học trước nhé, hôm nay cảm nhận một chút trước. Một tiếng sau tới đón anh ấy.”
Trong lớp học lớn có tổng cộng mười mấy người mắc chứng tự bế, nhỏ thì chỉ năm, sáu tuổi, lớn thì nhìn qua còn trưởng thành hơn Tôn Phi một chút, nhưng cũng không biết tuổi cụ thể.
Trần Nham nhìn thấy, vài tình nguyện viên đang dạy bọn họ dùng dây thừng xâu qua vòng sắt.
Chỉ một động tác đơn giản như thế, có người đang nghiêm túc thử đi thử lại, có người đeo luôn vào ngón tay chơi. Tình nguyện viên lấy ra giúp anh ta, dạy anh ta dùng dây thừng xâu qua một lần, anh ta lại đeo vào ngón tay, tình nguyện viên lại lấy ra giúp anh ta, cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn như vậy, giống như một trò chơi.
Đi đến môi trường xa lạ, nên Tôn Phi hơi sợ, nắm vạt áo Tôn Bằng.
Một sinh viên tình nguyện kiên nhẫn mềm mỏng nói chuyện với anh ta một lúc, cảm xúc của anh ta mới dần thả lỏng.
Tuy không giao lưu với tình nguyện viên, nhưng tay buông ra, bằng lòng đưa mắt nhìn người khác, không nhìn chằm chằm dưới đất nữa.
Tôn Bằng ngồi với anh ta một lúc, rồi đi ra khỏi lớp. Anh ta vậy mà không ầm ĩ.
Tôn Bằng lại nhìn ngoài cửa một lát, xác định Tôn Phi không sao, anh mới yên tâm rời khỏi.
Trần Nham trò chuyện với bác sĩ Trương trong hành lang, nhìn thấy anh đi tới.
Trần Nham tạm biệt bác sĩ Trương, bọn họ cùng đi xuống lầu.
“Làm phiền cô rồi.” Lúc nói cảm ơn, giọng Tôn Bằng vô cùng bình thản, nhưng Trần Nham cảm nhận được sự chân thành của anh.
Mấy lần tiếp xúc tiếp theo, anh rõ ràng là một người không khéo ăn nói.
Không nói nhiều, nhưng khi mở lời thì không bao giờ quanh co, không ăn nói đưa đẩy giống người từng lăn lộn trong xã hội.
Hôm cô đi xuống lầu ở hội trường gặp phải anh, thật ra đã không còn tâm tình thích quản chuyện người khác từ lâu.
Cô đã đưa tay giúp đỡ, nhưng anh không hề cảm kích, vậy thì cô coi như không có chuyện này.
Vừa không phải là bạn bè thân thích, vừa không phải là bạn làm việc chung, ngẫu nhiên gặp gỡ, gật đầu một cái qua loa lấy lệ, chào hỏi một câu, là đã thích hợp rồi.
Sau khi đi lướt qua anh, cô tiếp tục đi xuống.
Trong đầu toàn là khuôn mặt đẫm nước mắt của hai mẹ con trên lầu.
“Phóng viên Trần…”
Cô dừng bước quay đầu lại.
Tôn Bằng đứng phía trên, trên mặt không có biểu cảm gì.
Anh hỏi, tuần này còn có thể đăng kí không.
Khi ấy Trần Nham nhìn nhìn anh, hờ hững trả lời một câu, “Thứ bảy này anh tìm tôi trước, tôi liên lạc giúp anh. Nếu đột nhiên đi công tác, thì nói trước cho tôi biết.”
Anh gật đầu, nói “Được”.
Rồi đi.
Tối thứ sáu, điện thoại tới đúng hẹn, hẹn hôm nay gặp nhau ở trung tâm giáo dục đặc biệt.
Không lôi kéo làm quen, không vờ như thân thiết, không có sự hèn mọn muốn cầu cạnh người khác, ngược lại có một phần khoảng cách vừa phải, hành động giải quyết công việc của anh khiến Trần Nham cảm thấy an toàn mà thoải mái, khiến cô có thể chủ động đưa tay, không có bất kì áp lực nào.
“Cô đến đây thế nào?” Ra khỏi trung tâm giáo dục đặc biệt, Tôn Bằng hỏi.
“Ngồi xe buýt.”
“Tôi trả tiền cho cô đón xe nhé.”
Trần Nham lắc đầu, “Hôm nay tôi không có việc gì, nhà tôi đến đây là trạm cuối đường 29, rất thuận tiện.”
Anh nhìn cô một cái, không kiên trì, “Vậy đi thôi, tôi đưa cô đến trạm xe buýt.”
Trung tâm giáo dục đặc biệt nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh là một khu đất hoang còn chưa khai thác, ven đường cỏ dại um tùm, trồng nhiều cây cối một cách vô kế hoạch, cây xanh tạo bóng mát.
Cuối tuần này hiếm khi không có mưa, nhưng cũng không phải là ngày nắng gay gắt, rất oi bức, rời khỏi phòng có máy điều hòa một lúc, bọn họ đã đổ mồ hôi.
Ngoài cổng có một siêu thị nhỏ, Tôn Bằng bảo Trần Nham chờ một lúc, anh đi vào mua hai chai nước và một gói thuốc lá.
Anh đưa một chai cho cô, mình thì mở một chai, ngửa đầu trút hai hớp, rồi kẹp cái chai giữa cánh tay và người, dang một tay châm thuốc.
Trong trung tâm giáo dục đặc biệt anh luôn nhịn cơn thèm thuốc, lúc này hơi thuốc qua cổ họng, rốt cuộc dễ chịu hơn một chút.
Trước khi dẫn Tôn Phi tới, anh đã bắt đầu căng thẳng.
Đây là một cơ hội tốt, anh sợ Tôn Phi biểu hiện không tốt bị từ chối, hoặc là có vấn đề gì đó ngăn cản từ bên trong.
Bọn họ sánh vai đi về phía trạm xe buýt.
Trần Nham: “Bình thường Tôn Phi thích đọc những loại sách nào?”
Vừa rồi trong phòng khám, bác sĩ Trương hỏi Tôn Phi có sở thích gì, Tôn Bằng nói là đọc sách.
Trần Nham nhớ tới buổi trưa hôm mưa rơi lất phất, cô nhìn thấy hai anh em họ lần đầu tiên, Tôn Phi đọc sách say sưa, ở trong đình phát ra tiếng cười hừ hừ khe khẽ.
Đây cũng coi như là một loại duyên phận không giải thích được giữa người và người nhỉ.
“Lịch sử, quân sự, anh ấy đọc rất nhiều sách.”
“Vậy anh ấy từng đi học ư?” Nếu không thì làm sao biết chữ được.
“Không có, phát hiện anh ấy thích nhận biết mặt chữ nên mọi người đều dạy một chút.”
Trần Nham nghiêng mặt sang nhìn anh, anh đang nhìn con đường phía trước.
“Nhà tôi có một ít sách cũ, bây giờ không đọc nữa, lần sau sẽ mang cho anh ấy.”
“Không cần phiền thế đâu.”
“Không sao.”
“Vậy cảm ơn cô trước.”
Trần Nham lắc đầu, vặn nắp chai uống nước.
Khi cô đưa chai nước đến bên môi, khuỷu tay cong lên rơi vào tầm mắt Tôn Bằng.
Anh vô thức cụp mắt.
Hôm nay Trần Nham mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu kem, cổ tay áo nới lỏng xắn đến khuỷu tay, trông có vẻ già giặn nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng. Khuôn mặt, cái cổ cùng cánh tay lộ ra ngoài đều trắng ngần, trên cổ tay đeo một chiếc vòng mảnh màu bạc, hơi lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Ngoại trừ lần đầu tiên lúc ngủ trên xe cô mặc chiếc áo phông quảng cáo ra, thì trước đó Trần Nham từng mặc quần áo gì, Tôn Bằng hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ mang máng màu sắc đều rất trang nhã, kiểu dáng đều rất đơn giản.
Trên người cô có một loại khí chất của nữ trí thức đô thị anh không thường thấy, tự nhiên nền nã, còn có một vẻ cao ngạo không để thứ gì vào mắt.
Không chờ cô uống hết một ngụm nước, Tôn Bằng dời tầm mắt, khe khẽ rít một hơi thuốc.
Trạm xe ở lề đường bên kia, một gốc cây xanh gầy yếu trồng bên cạnh, cành lá lay động trong gió.
Bọn họ băng qua đường.
Dưới trạm xe, Trần Nham và Tôn Bằng đứng cách nhau một khoảng, bị ánh nắng yếu ớt chiếu âm ấm, hai người đều cảm thấy oi bức.
Trần Nham nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa, lát nữa anh định làm gì?”
Tôn Bằng nói: “Đi loanh quanh xung quanh thôi.”
Anh im lặng một chút, nhìn Trần Nham, “Hôm nay làm lỡ thời gian của cô rồi.”
“Không sao đâu, thứ bảy tôi đều nghỉ.” Trần Nham hỏi, “Anh cũng nghỉ nhỉ?”
Tôn Bằng rít một hơi thuốc, “Tôi không có ngày nghỉ cố định, làm công việc đầy tớ.”
“Anh chạy theo giám đốc Chu?”
Anh ngước mắt nhìn cô, “Coi như là vậy đi.”
Chu Tư Hồng thuê anh làm tài xế riêng có vài tháng.
Rất nhiều lúc Chu Tư Hồng không dùng tới anh, bên công ty thiếu nhân viên thì Tôn Bằng cũng sẽ giúp một tay, giống như lần Trương Vĩnh Sinh nhờ anh đưa Trần Nham về đài truyền hình.
Theo lý thì anh không cần phải làm theo những gì họ sai bảo, nhưng anh không quan trọng, giúp được thì sẽ giúp một chút.
Xe đến rồi.
Xe buýt ngoại ô cũ nát vang lên ken két. Đây là trạm thứ hai nên đã có mấy hành khách ngồi trên xe. Trần Nham bỏ tiền lên xe, ở cửa sổ giơ tay một cái với Tôn Bằng, chào tạm biệt.
Hàng lông mày của anh dưới ánh nắng hơi cau lại, giơ bàn tay kẹp thuốc lá về phía cô.
Xe chầm chậm lăn bánh.
Cô nhìn thấy anh đút tay kia trong túi quần, sau khi rít mạnh một hơi thuốc thì vứt tàn thuốc, từ từ đi về hướng ngược lại.
Trần Nham thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ, uống một ngụm nước, bắt đầu chơi điện thoại di động.
Trước khi về nhà, Trần Nham đi siêu thị mua một ít đồ dùng hàng ngày mà trong nhà sắp dùng hết, về đến nhà vừa vặn là giờ cơm.
Trên bàn ăn, mẹ Trần và hai cụ già đều rất yên lặng. Mọi khi hai cụ già thích nói mấy chuyện nhà cửa lúc ăn cơm nhất, nhưng bữa cơm này lại đặc biệt lặng lẽ.
Ăn được một nửa, bà ngoại Trần Nham bỗng thở dài, buông đũa đầy lo âu.
Trần Nham nhìn sắc mặt ba người, buông đũa xuống: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Bà ngoại và ông ngoại cô liếc nhìn nhau, ông ngoại cũng buông đũa, nuốt nước bọt một cái.
“Cậu con nhận được nhà rồi, bây giờ không có tiền sửa sang, ngày nào Tiểu Dương ở nhà cũng cãi nhau với nó, nói đòi ly hôn. Buổi chiều cậu con tới đây, nôn nóng đến độ muốn nhảy lầu.”
Nhà của cậu Trần Nham bị quy hoạch hơn một năm trước, lúc đó căn nhà hơn năm mươi mét vuông đổi lấy căn nhà mới bảy mươi mét vuông, cả nhà đều rất hài lòng. Hơn một năm nay hai vợ chồng luôn lấy tiền trợ cấp của bên công ty bất động sản thuê nhà ở bên ngoài. Bây giờ nhà đã xây xong, sau khi nộp bù một số chi phí, thì phát hiện không còn dư lại bao nhiêu, không cách nào sửa sang được.
Cụ già hơn 70 tuổi cụp mắt, nhìn xuống đất, im lặng một lát, đột nhiên kích động chửi mắng: “Mẹ nó chứ, người đã 50 tuổi rồi, con còn đang đi học mà bây giờ không có cả một xu tiền gửi ngân hàng. Muốn nhảy lầu thì kêu nó nhảy đi, quỷ thèm quản!”
Cả căn phòng thoắt cái im lặng lạ thường.
Đèn trên trần nhà chiếu sáng rực cả căn phòng khách nhỏ hẹp, mơ hồ có tiếng dòng điện xẹt xẹt.
Tia sáng từ trên xuống, tạo một khoảng bóng râm nhỏ trên khuôn mặt mỗi người.
Bốn món ăn trên bàn đều lóe bóng dầu mỡ chán ngấy.
“Chỗ con có gửi năm mươi ngàn tệ, mọi người bảo cậu ngày mai tới lấy đi.”
Trần Nham lẳng lặng nói xong, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, không nhìn ánh mắt bọn họ phóng tới.
Nếu như cô ngước mắt, thì sẽ nhìn thấy ẩn ý nhất trí trong ba ánh mắt quét tới.
Đó là sự thảnh thơi và thản nhiên vui sướng sau khi kế hoạch thành công.
Đã sớm biết cô sẽ đồng ý.
Cô là một đứa trẻ mềm lòng lại biết nguyên tắc.
Bà ngoại Trần Nham không kìm được sự vui vẻ, cười gật đầu mãi, “Tiểu Nham Nham của chúng ta đúng là trưởng thành rồi, càng ngày càng giỏi giang mà.”
Trần Nham vươn tay gắp thức ăn, gượng cười một cái, “Ăn cơm trước đi ạ.”
Lúc mẹ Trần đi vào, Trần Nham đang thay đồ ngủ sau tủ âm tường.
Bà không gõ cửa nên Trần Nham hơi kinh ngạc một chút, bình tĩnh nhanh chóng kéo vạt áo xuống.
Căn phòng nhỏ, chỉ bật một chiếc đèn trên bàn đọc sách, nhưng cũng đủ sáng.
Mẹ Trần ngồi xuống cuối giường.
Bà chống một tay trên giường, năm ngón tay hơi cong, nửa chống ga trải giường bằng một tư thế không thoải mái. Móng tay bà cắt còn ngắn hơn đầu ngón tay một chút, trên da đầy nếp nhăn nho nhỏ.
Trần Nham đi tới, kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm màu xanh lá.
Mẹ Trần nhìn con số trong sổ, rồi lại nhìn cô, dè dặt hỏi, “Giận rồi hả?”
Trần Nham lắc đầu.
“Lần này nhất định bảo cậu trả lại cho con.”
Trần Nham lắc đầu, “Không vội, mẹ bảo cậu cầm trước đi ạ.”
Im lặng một lúc, cô ngước mắt, “Mẹ, đúng lúc con có một chuyện bàn bạc với mẹ.”
“Hả?”
Mẹ Trần hơi ngẩn ra.
Giọng của con gái bình thản như thường lệ, nhưng cái từ “bàn bạc” này, lại chứa đựng sự nghiêm túc trong đó.
“Con định dọn ra ngoài ở.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook