Cơn Mưa
-
Chương 22: Bàn bạc
“Mới tới à?”
“Tới hôm qua.”
“Nhận ca của Tiểu Tưởng?”
“Chắc là vậy.”
“Tiểu Tưởng không làm nữa à?”
“Ai biết đâu, ban đầu nói là xin nghỉ phép, đã xin cả tháng rồi, sợ khổ lắm.”
Đường phố vào sáng tinh mơ, rất nhiều cửa tiệm vừa mới kéo cửa cuốn lên. Mười mấy chiếc xe motor cùng kiểu đậu trước một cửa hàng nhỏ ven đường, mấy người đàn ông đang bê từng thùng nước lọc lên xe.
Một thùng nước lọc khoảng bốn mươi cân, dùng cái khung, một chiếc motor có thể buộc nhiều nhất khoảng mười thùng.
Sáng sớm Tôn Bằng đã tới. Một ông thợ già ở bên cạnh giúp anh giữ vững xe. Anh mặc áo tay ngắn, khiêng nước chất lên xe, rồi dùng dây thừng buộc chặt, cánh tay cố hết sức nổi gân xanh. Xe anh không giống xe trong cửa hàng, một lần chỉ có thể buộc tối đa chín thùng.
Hôm qua, lúc mới đến anh vẫn chưa biết bưng nước, nhưng bây giờ đã nắm vững kĩ thuật.
Chỗ đưa nước này một năm bốn mùa đều thiếu người, hôm qua anh vừa đến, ông chủ nhìn chứng minh thư, không nói hai lời nhận ngay.
Lương căn bản tám trăm đồng, đưa mỗi một thùng được một đồng rưỡi tiền hoa hồng. Anh dùng xe của mình, mỗi tháng ông chủ sẽ trợ cấp hai trăm đồng tiền xăng.
Dựa vào số lượng bảy mươi thùng một ngày, một tháng có thể kiếm được khoảng bốn ngàn.
“Mới tới hả.” Một người đàn ông cười cợt nhả đi sang, đưa cho Tôn Bằng điếu thuốc.
Tôn Bằng nhìn anh ta, nhận lấy, kẹp lên tai.
“Anh chạy đoạn đường nào?”
“Đường Phục Hưng.”
“Rất tốt đấy, không xa lắm. Tôi tên Vương Phúc Hổ, anh tên gì?”
“Tôn Bằng.”
“Ha ha, cùng tên với một người bạn của tôi,” cười cười, “Chiếc xe này của anh không dễ buộc phải không? Trong tiệm còn xe đó, quay về bảo ông chủ tranh thủ sửa một chút.”
Tôn Bằng có vẻ như không định tán gẫu tiếp, lạnh mặt vỗ thùng nước trên xe, rất vững.
Anh trầm mặc ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm: “Đi trước đây.”
Vương Phúc Hổ cười cười, gật đầu, “Đi đường lái chậm một chút.”
Đoạn đường Tôn Bằng phụ trách không xa, nhưng khu này phần lớn toàn là tiểu khu cũ không có thang máy, rất nhiều khách hàng còn ở lầu bốn trở lên. Lên lầu xuống lầu mấy bận, mồ hôi trên người anh ướt rồi khô, khô rồi lại ướt.
Chuyến thứ ba về tiệm lấy nước, anh cởi áo khoác đi vào trong tiệm, chiếc áo tay ngắn mặc bên trong đã ướt đẫm, dính vào người.
Sáng sớm mùa thu lành lạnh, cả người anh như bị lửa đốt.
Anh xốc cổ áo lau qua loa mồ hôi trên mặt, bưng ly trà uống ừng ực mấy hớp.
Vừa nhấc tay, bả vai trái liền với cánh tay mỏi nhừ, anh kéo cổ áo nghiêng đầu nhìn, cử động khớp xương mấy cái.
“Mách cho cậu biết một mánh nhỏ, cậu lấy cái khăn lót lên, thích ứng một khoảng thời gian là ổn thôi.”
Tôn Bằng ngước mắt, trước mặt là một người đàn ông trung niên gầy còm.
Anh thoáng sửng sốt, lạnh nhạt nói câu cảm ơn.
Người đàn ông cười cười, vỗ vai anh, “Mới đầu đều vậy cả, quen rồi là được. Làm thật tốt vào, tiền lương không cao, nhưng nuôi gia đình sống qua ngày thì không thành vấn đề.”
Tôn Bằng gật đầu, không nói gì, duỗi cơ lưng một cái, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài lấy nước.
Ngồi lên xe, nổ máy rừm rừm, vừa định xuất phát, thì điện thoại di động trong túi rung một cái.
Anh chống xe, dưới bóng cây lấy điện thoại ra nhìn.
Trần Nham: Đến chỗ Tôn Phi ăn cơm trưa, anh thì sao.
Dòng xe chạy trên đường không ngớt, anh nhìn mấy chữ trên màn hình, mím chặt môi.
“Này, ngây người ra đó làm gì? Tôi đi trước đây!” Người đàn ông trung niên ban nãy đi ngang qua anh cười một cái, đi xuống vỉa hè.
Mười mấy thùng nước buộc đầy kín sau xe giống như một ngọn núi nhỏ, trên con đường màu tro, người và xe như bị bao phủ, chỉ có thùng nước màu xanh qua lại đi tới trong biển xe.
Tin nhắn tới, Trần Nham bấm mở.
Tôn Bằng: Buổi trưa có việc, không đi được.
Cô nhắn lại: Được, anh làm việc đi.
Vừa để xuống, điện thoại lại tới, Trần Nham tiện tay nhận máy.
“Có ở cơ quan không, buổi trưa cùng ăn bữa cơm nhé.”
Là Phùng Bối Bối đã lâu không liên lạc.
Nói mấy câu đơn giản trong điện thoại, Trần Nham nghe giọng cô ấy giống như là có chuyện muốn nói, bỏ qua dự định ăn cơm với Tôn Phi, nhận lời hẹn với cô ấy.
Không ăn ở cổng cơ quan, Phùng Bối Bối lái xe đưa cô đi đến một nhà hàng nhỏ vắng vẻ.
Nhân viên phục vụ rót nước xong rồi đi ra, Phùng Bối Bối yên lặng nhìn cô một lúc, đi thẳng vào vấn đề:
“Cô với Tôn Bằng là như thế nào?”
Trần Nham ngẩn ra, “Cô biết rồi ư?”
Phùng Bối Bối nhíu mày, vẻ mặt không thể tin nổi: “Hôm qua tan làm nhìn thấy anh ta lái xe chở cô ở cồng nhà đài, tôi còn không dám tin. Cô làm cái gì thế?”
“Tôi ở bên anh ấy rồi.” Trần Nham trả lời rất thản nhiên.
Phùng Bối Bối sửng sốt một giây, nhìn cô, “Nghiêm túc sao?”
“Ừm.”
Phùng Bối Bối thở dài một hơi, tựa như là đã tiếp nhận tin tức này, sau đó nói chậm lại: “Có phải cô cảm thấy sự lựa chọn này của mình vô cùng vĩ đại, vô cùng thoát tục không. Hay là cảm thấy tìm một người như vậy rất kích thích, rất lãng mạn?”
Trần Nham nhìn cô ấy, lẳng lặng bưng cốc lên, uống một ngụm nước.
Nét mặt cô bình thản, “Đều không có.”
“Anh ta đang chăm sóc một người anh trai đầu óc có vấn đề, cô có biết không?”
Lúc trước Chu Tư Hồng từng nói với cô ấy, dùng Tôn Bằng, nguyên nhân rất lớn là biết anh ta đang chăm sóc một người anh có vấn đề, cảm thấy anh ta làm người rất thành thật, có tinh thần trách nhiệm, xảy ra chuyện cũng không bỏ chạy.
Trần Nham gật đầu.
Phùng Bối Bối hít vào một hơi khí lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
“Cô nghe tôi kể một câu chuyện. Trước đây tôi có một người bạn, khi lên đại học yêu một người bạn trai, một thợ cắt tóc, đương nhiên là rất đẹp trai. Khi hai người yêu nhau đầy khó khăn trở ngại, mọi người đều cho rằng bọn họ nhất thời bốc đồng, nhưng không ngờ, cuối cùng bọn họ thật sự ở bên nhau. Cô biết tại sao không?” Cô ấy dừng một chút, “Bởi vì hoàn cảnh gia đình của bạn tôi tốt, bố mẹ không lay chuyển cô ấy được, cuối cùng chi một khoản tiền mở một ảnh viện cho bọn họ, bây giờ sống cũng khá tốt.”
“Cô muốn nói cái gì?” Trần Nham nhìn cô ấy.
“Tôi muốn nói là cô không giống. Tôi không hề có ý xem thường cô, nhưng người như vậy cô không kéo nổi đâu. Nếu như tôi quan hệ bình thường với cô, thì chuyện này tôi sẽ chẳng buồn quan tâm, nói không chừng còn chờ ở sau lưng nhìn cô chê cười, chờ cô tỉnh táo rồi sẽ giậu đổ bìm leo. Nhưng Nham Nham, tôi không muốn trơ mắt nhìn khi cô đang u mê. Chỉ nước bọt của mấy người trong nhà đài đã đủ nhấn chìm cô rồi.
Phụ nữ yêu đương, tuyệt đối đừng để bản năng làm mẹ trỗi dậy quá nhiều, muốn cứu vớt người đàn ông nào đó. Bi kịch như thế quá nhiều, tôi cho rằng chúng ta đều là người thông minh.”
Cứu vớt ư?
Trần Nham khẽ hít một hơi.
Cô ngước mắt, ánh mắt vô cùng kiên định, “Tôi không phải nhất thời mơ màng, từ lúc tôi quyết định ở bên anh ấy, là tôi đã suy nghĩ những chuyện này rất rõ ràng. Anh ấy cũng không phải loại người như cô tưởng.”
Trên bản chất mà nói, anh ấy và tôi giống nhau, chúng tôi đều đang gánh tội tổ tông.
Chẳng qua là tôi may mắn hơn anh ấy một chút, cho nên tôi có thể trở thành tôi của bây giờ, ngồi ngang hàng ăn cơm, tán gẫu với cô.
Anh ấy làm công việc của mình đến nơi đến chốn, chăm sóc người nhà của mình tỉ mỉ chu đáo, anh ấy cần ai cứu vớt chứ?
Chỉ bởi vì gia cảnh không tốt, nghèo khổ thất bại, thì nên bị người khác khinh thường sao?
Những ý nghĩ này chỉ ầm ầm đi qua trong lòng, cô không muốn tranh luận với Phùng Bối Bối.
Bởi vì giải thích nhiều hơn nữa, thì Phùng Bối Bối cũng sẽ không hiểu. Về cơ bản, bọn họ không phải là người cùng một thế giới.
“Trần Nham, tôi nói một câu cô đừng ác cảm. Có thể là khi đó người yêu cũ của cô đã tổn thương cô, cho nên quan điểm chọn người yêu của cô bây giờ có chút vấn đề. Cô chọn một người như vậy, chẳng qua là vì ham muốn sự chăm sóc tận tâm của anh ta. Cô đây là đang hạ yêu cầu đến mức thấp nhất, để đổi lấy một cảm giác an toàn.
Đừng vội phủ nhận tôi, cô hãy ngẫm lại thật kĩ đi.”
Đề tài này đã đến đây, bọn họ không tiếp tục nữa. Có thể tưởng tượng được, bữa cơm này ăn không hề vui vẻ.
Lúc kết thúc, Phùng Bối Bối nói, “Thật ra hôm nay vẫn còn một chuyện muốn nói cho cô biết, gần đây tôi quen một người bạn trai mới, có lẽ sang năm sẽ kết hôn.”
Giọng Phùng Bối Bối lại ung dung hoạt bát trở lại.
“… Nhanh như vậy ư?” Lần này đến lượt Trần Nham hơi cảm thấy kinh ngạc.
“Không nhanh đâu, bây giờ đặt tiệc cần nửa năm, còn một đống chuyện ngổn ngang nữa. Năm sau tôi đã 27 rồi, cũng nên ổn định thôi.”
Bọn họ bằng tuổi, sang năm, Trần Nham cũng sẽ 27.
Phùng Bối Bối mỉm cười, “Hôm nào đó dẫn anh ấy theo cho cô xem thử, là một bác sĩ.”
“Được.”
Buổi tối khi Tôn Bằng về đến nhà, Trần Nham đã đến, đang ngồi đọc sách cùng Tôn Phi trong phòng khách.
Anh đã sớm làm một cái chìa khóa cho cô, nhưng mỗi lần trước khi đến cô đều sẽ nói với anh một tiếng, nhưng hôm nay thì không.
Tôn Bằng vào bếp rửa tay rồi đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong phòng khách rất sáng, anh nhìn cô chằm chằm một hồi, vuốt mặt cô, “Tới cũng không nói với anh một tiếng.”
“Di động hết pin rồi.”
“Đã ăn cơm chưa?”
Cô lắc đầu.
“Anh không mua thức ăn, chỉ làm cơm rang trứng được thôi.”
Trần Nham gật đầu, “Được đấy.”
Tôn Bằng ngồi thêm một lúc, cởi áo khoác, đến tủ lạnh lấy bốn quả trứng và một thố cơm thừa hôm qua rồi đi vào bếp.
Chỉ chốc lát sau, là tiếng máy hút khói, chảo dầu vang lốp bốp.
Trần Nham nhìn vào trong, rồi lại nhìn Tôn Phi đang mải mê đọc sách, lật úp sách xuống, đi theo vào bếp.
“Cần em giúp không?”
Cô hỏi sau lưng anh.
“Không cần đâu, em ra ngoài đi, đừng để bị dầu văng.” Tôn Bằng đang rang trứng trong chảo, không quay đầu lại.
Rang trứng xong, anh một tay bưng thố cơm, đổ hết một chén vào, tiếng chảo dầu im lìm ngay lập tức.
Trần Nham dựa vào cạnh cửa nhìn bóng lưng vững chãi của anh, ngửi mùi thơm của thức ăn, nhưng lại suy nghĩ đến những chuyện khác.
“Cô chọn một người như vậy, chẳng qua là vì ham muốn sự chăm sóc tận tâm của anh ta. Cô đây là đang hạ yêu cầu đến mức thấp nhất, để đổi lấy một cảm giác an toàn.”
Cô bỗng cảm thấy, câu này của Phùng Bối Bối, giờ phút này đây đã được nghiệm chứng.
Bất kể tình cảm cô dành cho người yêu cũ là mức độ nào, cô tự cho rằng mình không quan tâm, thế nhưng cảm giác bị vứt bỏ ấy lại sâu sắc mà rõ ràng.
Đó là một cú trượt ngã trong tình cảm của cô.
Cô quả thực ham mê sự săn sóc tận tâm như vậy, cảm giác có thể chắc chắn một người vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời khỏi bạn, tốt vô cùng.
Tại sao không được chứ?
Trong tình yêu, nếu như có người có thể ham mê giàu sang và quyền lực, có người có thể ham mê tình cảm mãnh liệt và thân thể, thì tại sao cô lại không thể ham mê phần cảm giác an toàn chất phác này?
Ăn cơm xong, Tôn Phi xem tivi trong phòng, bọn họ đứng trên ban công tán gẫu.
Vẻ tĩnh lặng của đêm thu, thấm vào lòng người.
Một lúc lâu, bọn họ không nói câu nào.
Trong bóng tối, gió đêm hiu hiu thổi khoảng cây cối dưới lầu, vang xào xạc.
Rất lâu, Tôn Bằng châm một điếu thuốc.
Anh đã lâu không châm thuốc trước mặt cô.
Trần Nham lẳng lặng nhìn khói thuốc lan ra trước mặt anh.
“Trần Nham, anh muốn bàn bạc với em một chuyện.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh định đổi một công việc khác.”
Mặc dù hơi đột ngột, nhưng Trần Nham không lộ ra bất kì sự kinh ngạc nào, giọng cô bình thản: “Anh muốn làm gì?”
Giọng Tôn Bằng rất thấp, “Mấy năm nay anh tiết kiệm được một ít tiền trong tay, muốn mở một cửa hàng.”
Dưới ánh trăng lờ mờ, đường nét gò má anh rõ ràng sâu sắc, chút mệt mỏi ẩn trong sự cương nghị.
Cô cảm giác được, hôm nay anh rất mệt, từ lúc vừa vào cửa, vẻ mệt mỏi này không thể nào che giấu.
Vì quan hệ với Chu Tư Hồng, từ lâu cô đã không muốn để anh làm ở đó. Nhưng cô không tiện mở lời, sợ anh hiểu lầm cô chê công việc của anh.
“Anh tiết kiệm được bao nhiêu?”
“Khoảng ba trăm ngàn.” Tôn Bằng nheo mắt, phả ra một vòng khói đen, “Anh muốn mở một quán cơm nhỏ. Trước đây anh cũng từng làm ở nhà hàng, nên quy trình đại khái đều rõ.”
Ra ngoài làm việc từ khi 18 tuổi, ngoại trừ một ít tiền gửi về nhà mỗi tháng, thì đây là tất cả tiền tiết kiệm mười một năm qua của anh. Dựa theo kế hoạch ban đầu, anh định tiết kiệm đủ tiền rồi sẽ dẫn Tôn Phi về quê, xây một căn nhà, mở một cửa hàng nhỏ sống qua ngày. Có kết hôn hay không cũng được.
Nhưng bây giờ, tình hình đã khác.
Anh muốn liều một lần, hoặc là lên như diều gặp gió, hoặc là tan xương nát thịt.
Trên ban công, bóng đêm sâu và đen, không trăng không sao, chỉ có gió đang thổi lành lạnh.
Bọn họ rơi vào sự yên lặng vô hình.
Con số ba trăm ngàn này khiến Trần Nham có phần mờ mịt. Cô làm việc hai năm cũng chỉ tiết kiệm được hơn năm mươi ngàn. Sao anh tiết kiệm được số tiền này?
“Anh nghĩ kĩ rồi?” Cô ngửi mùi thuốc lá trong gió, chợt không biết nên nói gì.
“Ừm.” Tôn Bằng dụi tắt thuốc.
Trần Nham nhìn khoảng đen kịt trước mắt, một dòng nước ngầm trào dâng trong lòng, là sự mâu thuẫn, là sự ấm áp, cũng là nỗi áy náy.
Bảo cô giả vờ ngốc như thế nào đây? Quyết định này của anh rõ ràng là vì cô.
“Không nhất định cứ phải tự mình lập nghiệp, nếu như muốn đổi việc, thì anh có thể tìm công việc khác thử…”
Anh ngắt lời cô, giọng nói vô cùng bình thản, “Trần Nham, người khác nhìn anh thế nào anh không quan tâm, nhưng anh không muốn làm em thất vọng, càng không muốn để em chịu khổ cùng anh.”
Lòng Trần Nham nghẹn ngào, đôi mắt cay cay, lời gì cũng không nói ra được.
Màn đêm trước mắt, ấm áp mà cảm động, khiến lòng người rung động.
Cô nhìn mấy ngọn đèn lờ mờ đối diện, một chữ bật ra từ trong cổ họng, “Được.”
“Tới hôm qua.”
“Nhận ca của Tiểu Tưởng?”
“Chắc là vậy.”
“Tiểu Tưởng không làm nữa à?”
“Ai biết đâu, ban đầu nói là xin nghỉ phép, đã xin cả tháng rồi, sợ khổ lắm.”
Đường phố vào sáng tinh mơ, rất nhiều cửa tiệm vừa mới kéo cửa cuốn lên. Mười mấy chiếc xe motor cùng kiểu đậu trước một cửa hàng nhỏ ven đường, mấy người đàn ông đang bê từng thùng nước lọc lên xe.
Một thùng nước lọc khoảng bốn mươi cân, dùng cái khung, một chiếc motor có thể buộc nhiều nhất khoảng mười thùng.
Sáng sớm Tôn Bằng đã tới. Một ông thợ già ở bên cạnh giúp anh giữ vững xe. Anh mặc áo tay ngắn, khiêng nước chất lên xe, rồi dùng dây thừng buộc chặt, cánh tay cố hết sức nổi gân xanh. Xe anh không giống xe trong cửa hàng, một lần chỉ có thể buộc tối đa chín thùng.
Hôm qua, lúc mới đến anh vẫn chưa biết bưng nước, nhưng bây giờ đã nắm vững kĩ thuật.
Chỗ đưa nước này một năm bốn mùa đều thiếu người, hôm qua anh vừa đến, ông chủ nhìn chứng minh thư, không nói hai lời nhận ngay.
Lương căn bản tám trăm đồng, đưa mỗi một thùng được một đồng rưỡi tiền hoa hồng. Anh dùng xe của mình, mỗi tháng ông chủ sẽ trợ cấp hai trăm đồng tiền xăng.
Dựa vào số lượng bảy mươi thùng một ngày, một tháng có thể kiếm được khoảng bốn ngàn.
“Mới tới hả.” Một người đàn ông cười cợt nhả đi sang, đưa cho Tôn Bằng điếu thuốc.
Tôn Bằng nhìn anh ta, nhận lấy, kẹp lên tai.
“Anh chạy đoạn đường nào?”
“Đường Phục Hưng.”
“Rất tốt đấy, không xa lắm. Tôi tên Vương Phúc Hổ, anh tên gì?”
“Tôn Bằng.”
“Ha ha, cùng tên với một người bạn của tôi,” cười cười, “Chiếc xe này của anh không dễ buộc phải không? Trong tiệm còn xe đó, quay về bảo ông chủ tranh thủ sửa một chút.”
Tôn Bằng có vẻ như không định tán gẫu tiếp, lạnh mặt vỗ thùng nước trên xe, rất vững.
Anh trầm mặc ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm: “Đi trước đây.”
Vương Phúc Hổ cười cười, gật đầu, “Đi đường lái chậm một chút.”
Đoạn đường Tôn Bằng phụ trách không xa, nhưng khu này phần lớn toàn là tiểu khu cũ không có thang máy, rất nhiều khách hàng còn ở lầu bốn trở lên. Lên lầu xuống lầu mấy bận, mồ hôi trên người anh ướt rồi khô, khô rồi lại ướt.
Chuyến thứ ba về tiệm lấy nước, anh cởi áo khoác đi vào trong tiệm, chiếc áo tay ngắn mặc bên trong đã ướt đẫm, dính vào người.
Sáng sớm mùa thu lành lạnh, cả người anh như bị lửa đốt.
Anh xốc cổ áo lau qua loa mồ hôi trên mặt, bưng ly trà uống ừng ực mấy hớp.
Vừa nhấc tay, bả vai trái liền với cánh tay mỏi nhừ, anh kéo cổ áo nghiêng đầu nhìn, cử động khớp xương mấy cái.
“Mách cho cậu biết một mánh nhỏ, cậu lấy cái khăn lót lên, thích ứng một khoảng thời gian là ổn thôi.”
Tôn Bằng ngước mắt, trước mặt là một người đàn ông trung niên gầy còm.
Anh thoáng sửng sốt, lạnh nhạt nói câu cảm ơn.
Người đàn ông cười cười, vỗ vai anh, “Mới đầu đều vậy cả, quen rồi là được. Làm thật tốt vào, tiền lương không cao, nhưng nuôi gia đình sống qua ngày thì không thành vấn đề.”
Tôn Bằng gật đầu, không nói gì, duỗi cơ lưng một cái, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài lấy nước.
Ngồi lên xe, nổ máy rừm rừm, vừa định xuất phát, thì điện thoại di động trong túi rung một cái.
Anh chống xe, dưới bóng cây lấy điện thoại ra nhìn.
Trần Nham: Đến chỗ Tôn Phi ăn cơm trưa, anh thì sao.
Dòng xe chạy trên đường không ngớt, anh nhìn mấy chữ trên màn hình, mím chặt môi.
“Này, ngây người ra đó làm gì? Tôi đi trước đây!” Người đàn ông trung niên ban nãy đi ngang qua anh cười một cái, đi xuống vỉa hè.
Mười mấy thùng nước buộc đầy kín sau xe giống như một ngọn núi nhỏ, trên con đường màu tro, người và xe như bị bao phủ, chỉ có thùng nước màu xanh qua lại đi tới trong biển xe.
Tin nhắn tới, Trần Nham bấm mở.
Tôn Bằng: Buổi trưa có việc, không đi được.
Cô nhắn lại: Được, anh làm việc đi.
Vừa để xuống, điện thoại lại tới, Trần Nham tiện tay nhận máy.
“Có ở cơ quan không, buổi trưa cùng ăn bữa cơm nhé.”
Là Phùng Bối Bối đã lâu không liên lạc.
Nói mấy câu đơn giản trong điện thoại, Trần Nham nghe giọng cô ấy giống như là có chuyện muốn nói, bỏ qua dự định ăn cơm với Tôn Phi, nhận lời hẹn với cô ấy.
Không ăn ở cổng cơ quan, Phùng Bối Bối lái xe đưa cô đi đến một nhà hàng nhỏ vắng vẻ.
Nhân viên phục vụ rót nước xong rồi đi ra, Phùng Bối Bối yên lặng nhìn cô một lúc, đi thẳng vào vấn đề:
“Cô với Tôn Bằng là như thế nào?”
Trần Nham ngẩn ra, “Cô biết rồi ư?”
Phùng Bối Bối nhíu mày, vẻ mặt không thể tin nổi: “Hôm qua tan làm nhìn thấy anh ta lái xe chở cô ở cồng nhà đài, tôi còn không dám tin. Cô làm cái gì thế?”
“Tôi ở bên anh ấy rồi.” Trần Nham trả lời rất thản nhiên.
Phùng Bối Bối sửng sốt một giây, nhìn cô, “Nghiêm túc sao?”
“Ừm.”
Phùng Bối Bối thở dài một hơi, tựa như là đã tiếp nhận tin tức này, sau đó nói chậm lại: “Có phải cô cảm thấy sự lựa chọn này của mình vô cùng vĩ đại, vô cùng thoát tục không. Hay là cảm thấy tìm một người như vậy rất kích thích, rất lãng mạn?”
Trần Nham nhìn cô ấy, lẳng lặng bưng cốc lên, uống một ngụm nước.
Nét mặt cô bình thản, “Đều không có.”
“Anh ta đang chăm sóc một người anh trai đầu óc có vấn đề, cô có biết không?”
Lúc trước Chu Tư Hồng từng nói với cô ấy, dùng Tôn Bằng, nguyên nhân rất lớn là biết anh ta đang chăm sóc một người anh có vấn đề, cảm thấy anh ta làm người rất thành thật, có tinh thần trách nhiệm, xảy ra chuyện cũng không bỏ chạy.
Trần Nham gật đầu.
Phùng Bối Bối hít vào một hơi khí lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
“Cô nghe tôi kể một câu chuyện. Trước đây tôi có một người bạn, khi lên đại học yêu một người bạn trai, một thợ cắt tóc, đương nhiên là rất đẹp trai. Khi hai người yêu nhau đầy khó khăn trở ngại, mọi người đều cho rằng bọn họ nhất thời bốc đồng, nhưng không ngờ, cuối cùng bọn họ thật sự ở bên nhau. Cô biết tại sao không?” Cô ấy dừng một chút, “Bởi vì hoàn cảnh gia đình của bạn tôi tốt, bố mẹ không lay chuyển cô ấy được, cuối cùng chi một khoản tiền mở một ảnh viện cho bọn họ, bây giờ sống cũng khá tốt.”
“Cô muốn nói cái gì?” Trần Nham nhìn cô ấy.
“Tôi muốn nói là cô không giống. Tôi không hề có ý xem thường cô, nhưng người như vậy cô không kéo nổi đâu. Nếu như tôi quan hệ bình thường với cô, thì chuyện này tôi sẽ chẳng buồn quan tâm, nói không chừng còn chờ ở sau lưng nhìn cô chê cười, chờ cô tỉnh táo rồi sẽ giậu đổ bìm leo. Nhưng Nham Nham, tôi không muốn trơ mắt nhìn khi cô đang u mê. Chỉ nước bọt của mấy người trong nhà đài đã đủ nhấn chìm cô rồi.
Phụ nữ yêu đương, tuyệt đối đừng để bản năng làm mẹ trỗi dậy quá nhiều, muốn cứu vớt người đàn ông nào đó. Bi kịch như thế quá nhiều, tôi cho rằng chúng ta đều là người thông minh.”
Cứu vớt ư?
Trần Nham khẽ hít một hơi.
Cô ngước mắt, ánh mắt vô cùng kiên định, “Tôi không phải nhất thời mơ màng, từ lúc tôi quyết định ở bên anh ấy, là tôi đã suy nghĩ những chuyện này rất rõ ràng. Anh ấy cũng không phải loại người như cô tưởng.”
Trên bản chất mà nói, anh ấy và tôi giống nhau, chúng tôi đều đang gánh tội tổ tông.
Chẳng qua là tôi may mắn hơn anh ấy một chút, cho nên tôi có thể trở thành tôi của bây giờ, ngồi ngang hàng ăn cơm, tán gẫu với cô.
Anh ấy làm công việc của mình đến nơi đến chốn, chăm sóc người nhà của mình tỉ mỉ chu đáo, anh ấy cần ai cứu vớt chứ?
Chỉ bởi vì gia cảnh không tốt, nghèo khổ thất bại, thì nên bị người khác khinh thường sao?
Những ý nghĩ này chỉ ầm ầm đi qua trong lòng, cô không muốn tranh luận với Phùng Bối Bối.
Bởi vì giải thích nhiều hơn nữa, thì Phùng Bối Bối cũng sẽ không hiểu. Về cơ bản, bọn họ không phải là người cùng một thế giới.
“Trần Nham, tôi nói một câu cô đừng ác cảm. Có thể là khi đó người yêu cũ của cô đã tổn thương cô, cho nên quan điểm chọn người yêu của cô bây giờ có chút vấn đề. Cô chọn một người như vậy, chẳng qua là vì ham muốn sự chăm sóc tận tâm của anh ta. Cô đây là đang hạ yêu cầu đến mức thấp nhất, để đổi lấy một cảm giác an toàn.
Đừng vội phủ nhận tôi, cô hãy ngẫm lại thật kĩ đi.”
Đề tài này đã đến đây, bọn họ không tiếp tục nữa. Có thể tưởng tượng được, bữa cơm này ăn không hề vui vẻ.
Lúc kết thúc, Phùng Bối Bối nói, “Thật ra hôm nay vẫn còn một chuyện muốn nói cho cô biết, gần đây tôi quen một người bạn trai mới, có lẽ sang năm sẽ kết hôn.”
Giọng Phùng Bối Bối lại ung dung hoạt bát trở lại.
“… Nhanh như vậy ư?” Lần này đến lượt Trần Nham hơi cảm thấy kinh ngạc.
“Không nhanh đâu, bây giờ đặt tiệc cần nửa năm, còn một đống chuyện ngổn ngang nữa. Năm sau tôi đã 27 rồi, cũng nên ổn định thôi.”
Bọn họ bằng tuổi, sang năm, Trần Nham cũng sẽ 27.
Phùng Bối Bối mỉm cười, “Hôm nào đó dẫn anh ấy theo cho cô xem thử, là một bác sĩ.”
“Được.”
Buổi tối khi Tôn Bằng về đến nhà, Trần Nham đã đến, đang ngồi đọc sách cùng Tôn Phi trong phòng khách.
Anh đã sớm làm một cái chìa khóa cho cô, nhưng mỗi lần trước khi đến cô đều sẽ nói với anh một tiếng, nhưng hôm nay thì không.
Tôn Bằng vào bếp rửa tay rồi đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong phòng khách rất sáng, anh nhìn cô chằm chằm một hồi, vuốt mặt cô, “Tới cũng không nói với anh một tiếng.”
“Di động hết pin rồi.”
“Đã ăn cơm chưa?”
Cô lắc đầu.
“Anh không mua thức ăn, chỉ làm cơm rang trứng được thôi.”
Trần Nham gật đầu, “Được đấy.”
Tôn Bằng ngồi thêm một lúc, cởi áo khoác, đến tủ lạnh lấy bốn quả trứng và một thố cơm thừa hôm qua rồi đi vào bếp.
Chỉ chốc lát sau, là tiếng máy hút khói, chảo dầu vang lốp bốp.
Trần Nham nhìn vào trong, rồi lại nhìn Tôn Phi đang mải mê đọc sách, lật úp sách xuống, đi theo vào bếp.
“Cần em giúp không?”
Cô hỏi sau lưng anh.
“Không cần đâu, em ra ngoài đi, đừng để bị dầu văng.” Tôn Bằng đang rang trứng trong chảo, không quay đầu lại.
Rang trứng xong, anh một tay bưng thố cơm, đổ hết một chén vào, tiếng chảo dầu im lìm ngay lập tức.
Trần Nham dựa vào cạnh cửa nhìn bóng lưng vững chãi của anh, ngửi mùi thơm của thức ăn, nhưng lại suy nghĩ đến những chuyện khác.
“Cô chọn một người như vậy, chẳng qua là vì ham muốn sự chăm sóc tận tâm của anh ta. Cô đây là đang hạ yêu cầu đến mức thấp nhất, để đổi lấy một cảm giác an toàn.”
Cô bỗng cảm thấy, câu này của Phùng Bối Bối, giờ phút này đây đã được nghiệm chứng.
Bất kể tình cảm cô dành cho người yêu cũ là mức độ nào, cô tự cho rằng mình không quan tâm, thế nhưng cảm giác bị vứt bỏ ấy lại sâu sắc mà rõ ràng.
Đó là một cú trượt ngã trong tình cảm của cô.
Cô quả thực ham mê sự săn sóc tận tâm như vậy, cảm giác có thể chắc chắn một người vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời khỏi bạn, tốt vô cùng.
Tại sao không được chứ?
Trong tình yêu, nếu như có người có thể ham mê giàu sang và quyền lực, có người có thể ham mê tình cảm mãnh liệt và thân thể, thì tại sao cô lại không thể ham mê phần cảm giác an toàn chất phác này?
Ăn cơm xong, Tôn Phi xem tivi trong phòng, bọn họ đứng trên ban công tán gẫu.
Vẻ tĩnh lặng của đêm thu, thấm vào lòng người.
Một lúc lâu, bọn họ không nói câu nào.
Trong bóng tối, gió đêm hiu hiu thổi khoảng cây cối dưới lầu, vang xào xạc.
Rất lâu, Tôn Bằng châm một điếu thuốc.
Anh đã lâu không châm thuốc trước mặt cô.
Trần Nham lẳng lặng nhìn khói thuốc lan ra trước mặt anh.
“Trần Nham, anh muốn bàn bạc với em một chuyện.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh định đổi một công việc khác.”
Mặc dù hơi đột ngột, nhưng Trần Nham không lộ ra bất kì sự kinh ngạc nào, giọng cô bình thản: “Anh muốn làm gì?”
Giọng Tôn Bằng rất thấp, “Mấy năm nay anh tiết kiệm được một ít tiền trong tay, muốn mở một cửa hàng.”
Dưới ánh trăng lờ mờ, đường nét gò má anh rõ ràng sâu sắc, chút mệt mỏi ẩn trong sự cương nghị.
Cô cảm giác được, hôm nay anh rất mệt, từ lúc vừa vào cửa, vẻ mệt mỏi này không thể nào che giấu.
Vì quan hệ với Chu Tư Hồng, từ lâu cô đã không muốn để anh làm ở đó. Nhưng cô không tiện mở lời, sợ anh hiểu lầm cô chê công việc của anh.
“Anh tiết kiệm được bao nhiêu?”
“Khoảng ba trăm ngàn.” Tôn Bằng nheo mắt, phả ra một vòng khói đen, “Anh muốn mở một quán cơm nhỏ. Trước đây anh cũng từng làm ở nhà hàng, nên quy trình đại khái đều rõ.”
Ra ngoài làm việc từ khi 18 tuổi, ngoại trừ một ít tiền gửi về nhà mỗi tháng, thì đây là tất cả tiền tiết kiệm mười một năm qua của anh. Dựa theo kế hoạch ban đầu, anh định tiết kiệm đủ tiền rồi sẽ dẫn Tôn Phi về quê, xây một căn nhà, mở một cửa hàng nhỏ sống qua ngày. Có kết hôn hay không cũng được.
Nhưng bây giờ, tình hình đã khác.
Anh muốn liều một lần, hoặc là lên như diều gặp gió, hoặc là tan xương nát thịt.
Trên ban công, bóng đêm sâu và đen, không trăng không sao, chỉ có gió đang thổi lành lạnh.
Bọn họ rơi vào sự yên lặng vô hình.
Con số ba trăm ngàn này khiến Trần Nham có phần mờ mịt. Cô làm việc hai năm cũng chỉ tiết kiệm được hơn năm mươi ngàn. Sao anh tiết kiệm được số tiền này?
“Anh nghĩ kĩ rồi?” Cô ngửi mùi thuốc lá trong gió, chợt không biết nên nói gì.
“Ừm.” Tôn Bằng dụi tắt thuốc.
Trần Nham nhìn khoảng đen kịt trước mắt, một dòng nước ngầm trào dâng trong lòng, là sự mâu thuẫn, là sự ấm áp, cũng là nỗi áy náy.
Bảo cô giả vờ ngốc như thế nào đây? Quyết định này của anh rõ ràng là vì cô.
“Không nhất định cứ phải tự mình lập nghiệp, nếu như muốn đổi việc, thì anh có thể tìm công việc khác thử…”
Anh ngắt lời cô, giọng nói vô cùng bình thản, “Trần Nham, người khác nhìn anh thế nào anh không quan tâm, nhưng anh không muốn làm em thất vọng, càng không muốn để em chịu khổ cùng anh.”
Lòng Trần Nham nghẹn ngào, đôi mắt cay cay, lời gì cũng không nói ra được.
Màn đêm trước mắt, ấm áp mà cảm động, khiến lòng người rung động.
Cô nhìn mấy ngọn đèn lờ mờ đối diện, một chữ bật ra từ trong cổ họng, “Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook