Cơn Mưa
-
Chương 18: Phức tạp
Vị trí nhà hàng nằm trong cung văn hóa cũ bỏ hoang, từ trước đến nay Trần
Nham chưa từng nghe nói trong đó có nhà hàng nào. Cô tan làm đón thẳng
xe tới, đi lòng vòng tìm được, hai bên lối vào không ngờ trồng trúc
xanh, ở giữa có một vũng nước nhỏ, chỉ có thể giẫm lên đá sỏi nổi giữa
vũng nước mà vào nhà hàng.
Chu Tư Hồng vẫn chưa đến.
Trong nhà hàng màu sắc trắng xám, phòng bao một mặt có tranh sơn thủy treo trên tường, mặt tường còn lại đục cánh cửa sổ kính tròn lớn, bên ngoài lá chuối tây xanh biếc đang đong đưa. Trong góc là một bộ bàn trà đã sắp sẵn, không dính một hạt bụi.
Trần Nham nhìn bên trong phòng bao, ngồi xuống.
Khi đang nghịch điện thoại di động, Chu Tư Hồng đẩy cửa đi vào. Một quản lý nhà hàng với khuôn mặt mỉm cười đi theo bên cạnh anh ta.
Chu Tư Hồng mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, âu phục bên ngoài hơi mở ra, không đeo cravat.
Anh ta cởi áo khoác đưa cho quản lý nhà hàng, vào toilet rửa tay rồi đi ra, “Ngại quá, một chút việc làm chậm trễ.”
Lúc gọi món, Trần Nham không đưa ý kiến gì, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người một lúc.
Gọi món xong, nhân viên cài cửa lại đi ra ngoài, cô quay đầu, phát hiện ánh mắt Chu Tư Hồng nhìn thẳng cô.
Sự yên lặng có phần lúng túng, Trần Nham nói, “Trước đây chưa từng nghe nói đến chỗ này, lúc tới suýt thì không tìm được đấy.”
“Ông chủ không đặc biệt để ý đến bên này, bình thường toàn dựa vào khách hàng cũ đến ủng hộ.”
“Xem ra giám đốc Chu rất thân với ông chủ nơi này.”
“Chỗ này vốn là do một người bạn của tôi mở, sau đó tôi sang nó lại.” Giọng nói Chu Tư Hồng tùy ý, không khoe khoang, cũng không cấm kị, thái độ đối với tài sản rất thản nhiên.
Trần Nham nghe anh ta nói như vậy, ngược lại cũng không cảm thấy kinh ngạc, gật đầu.
Bốn món một canh, toàn bộ để trong chén dĩa bằng sứ trang nhã, lượng thức ăn đồng đều, đựng trong một phần ba dĩa.
Khi dùng cơm, bọn họ trò chuyện đơn giản, Trần Nham dẫn dắt đề tài đến chuyện công việc, Chu Tư Hồng tùy ý nghe, không tỏ vẻ gì.
Cho đến khi ăn gần xong, Trần Nham lấy ra một văn kiện kế hoạch trong túi xách, anh ta mới để đũa xuống, hơi nghiêm mặt.
Cô có chuẩn bị mà đến, mục đích rất rõ ràng.
Anh ta dùng khăn ăn nhấp lau miệng, lật xem mấy cái, khép lại.
“Chuyện này tôi bảo Trương Vĩnh Sinh phụ trách, các cô trực tiếp quyết định hợp đồng với anh ta đi.”
Trần Nham không ngờ dễ dàng như vậy, thoáng ngẩn ra, “Được, tôi sẽ liên lạc với trưởng phòng Trương càng sớm càng tốt.”
Anh ta nhìn cô, cười một cái.
Giọng nói anh ta hiền hòa, ý cười hiện ra trên khuôn mặt anh tuấn, “Từ trước đến nay tôi không thích bàn chuyện công việc lúc ăn cơm lắm, công và tư không phân biệt được, bàn bạc không vui còn ảnh hưởng đến khẩu vị. Nhưng tôi biết, không bàn chuyện công việc, thì cô sẽ không đến đây.”
Ý tứ trong lời này mập mờ không rõ. Trần Nham mỉm cười, ứng phó, “Sao có thể chứ.”
“Cô không cần dè dặt với tôi. Bình thường tôi bận rộn công việc, sau khi về nước cũng không quen được người bạn nào, cơ hội một mình ăn bữa cơm nói chuyện phiếm với bạn bè giống như thế này rất ít.” Anh ta nhìn cô, “Giữa chúng ta, vốn đã không phải chỉ có quan hệ công việc nữa rồi.”
“Giám đốc Chu, anh xem tôi như bạn, tôi rất vinh hạnh.”
Chu Tư Hồng dựa vào lưng ghế, nhìn cô một lúc, lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi, “Món quà nhỏ trong trò rút thăm trong dạ tiệc tối qua, cô đi vội không tham gia được, nên tôi bảo bọn họ để lại cho cô một cái.”
Cái hộp nhỏ màu xanh lá mang biểu tượng của Tiffany, anh ta nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô.
Trần Nham hơi ngẩn người.
“Tôi có mặt cũng không chắc rút trúng được, không cần thiết phải để lại cho tôi. Quá khách sáo rồi.” Trên mặt cô là vẻ giả vờ tự nhiên.
“Trần Nham, là cô đang khách sáo với tôi,” anh ta nhìn cô, “Giữa bạn bè với nhau, một món đồ chơi nhỏ thôi.”
Trần Nham nhìn chăm chú cái hộp đóng gói tinh xảo trước mặt, ruy băng màu trắng được buộc thành một cái nơ con bướm nho nhỏ, hiện lên vẻ bóng mờ đầy quyến rũ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng chỉ nghĩ như vậy một chút, mà cô đã cảm thấy quá hoang đường, cũng quá phức tạp.
Cô suy xét một lúc, ngước mắt, khẽ nhếch khóe môi, “Trong nhà đài có quy định cứng nhắc về phương diện này đối với chúng tôi. Tôi xin nhận tấm lòng, cảm ơn anh.”
Anh ta nhìn cô, “Vậy sao?”
Trần Nham không nói gì.
Hai giây sau, Chu Tư Hồng mỉm cười, “Vậy bỏ đi.”
Khi ra khỏi nhà hàng anh ta muốn đưa cô về, Trần Nham từ chối rất tự nhiên, “Không cần đâu, bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”
Câu này, người nói có ý, người nghe cũng có ý, ngầm hiểu ý nhau.
Trần Nham đứng ven đường, không định đi về bất cứ hướng nào.
Chu Tư Hồng gật đầu cười, không nói thêm gì nữa, sau khi tạm biệt cô, tự đi lấy xe một cách phong độ tao nhã.
Bầu trời đêm trong thành phố mờ mờ, xe cộ qua lại trên đường đan chéo nhau thành một con sông đèn di động. Trần Nham đứng ở lề đường, cả người bị bao phủ bằng một loại tâm trạng phức tạp.
Không biết đã đứng bao lâu, điện thoại vang lên.
“Đến rồi ư?” Cô hỏi.
“Ừm.”
“Ở đâu thế?”
“Ở đối diện em.”
Góc chéo đối diện bên kia đường, Tôn Bằng dựa nửa người vào một chiếc xe motor, tay kẹp thuốc lá, quanh người là một lớp đường viền màu tro.
Hình như là do mùa thu, nên da anh trắng hơn lúc mới quen một chút, khuôn mặt gầy gò được bóng đêm tôn lên có chút lạnh lùng nghiêm nghị.
Khi Trần Nham đi sang, anh vứt điếu thuốc đã hút được một nửa, đứng lên.
“Anh đến lúc nào thế?”
“Vừa đến thôi.”
“Xe ở đâu ra vậy?” Cô quan sát.
Nhìn ra được là một chiếc xe cũ, một chiếc mũ bảo hiểm màu đen treo trên đầu xe.
“Mới mua đấy.”
Trần Nham đang định hỏi tiếp, đột nhiên, một chiếc xe thể thao khởi động máy lao nhanh qua bên cạnh bọn họ, bọn họ đều vô thức nhìn sang.
Xe đã mất dạng, nhưng Tôn Bằng vẫn còn nhìn chằm chằm. Trần Nham hỏi, “Sao vậy?”
Anh thu tầm mắt, “Không có gì.”
Anh đưa một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ trên ghế sau cho cô, mình cũng đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe, cả người cúi xuống, đạp mạnh bộ ly hợp hai đĩa, xe rung lên tại chỗ.
Trần Nham đội chiếc mũ bảo hiểm vừa dày vừa nặng, vịn vai anh ngồi lên.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe motor hạng nặng thế này. Gió thét gào bên cạnh, trong ánh sáng lập lòe khi sáng khi tối xung quanh, Trần Nham dần dần cảm thấy thoải mái.
Trong khi chạy, Tôn Bằng không ngừng sang số tùy theo tình hình đường xá. Mỗi khi sang một số, động lực của xe lao về trước một chút, cùng với đó là cảm giác kích thích mà sức mạnh và tốc độ mang đến.
Tâm tư nặng nề được cơn gió lạnh buốt thổi tan, bàn tay đang vịn hai vai anh chuyển sang ôm vòng quanh hông anh.
Đến gần trung tâm thành phố, xe cộ đột nhiên nhiều hơn, dọc đường vốn thông suốt, rốt cuộc bị một cái đèn đỏ chặn lại.
Tôn Bằng nghiêng đầu, nhấc kính mũ bảo hiểm lên, nói câu gì đó, Trần Nham không nghe rõ.
Cô nhíu mày, cơ thể nghiêng về trước, mũ bảo hiểm của hai người vụng về va nhẹ một cái.
Cô hỏi, “Cái gì cơ?”
“Có lạnh không?”
Cô lắc đầu, nhớ tới anh không nhìn thấy, sáp lại gần bên cạnh anh nói, “Không lạnh.”
Anh nắm bàn tay cô trên hông, đèn đỏ chuyển xanh, anh đẩy kính trên mũ bảo hiểm xuống, lên đường lần nữa.
Ở dưới lầu, Trần Nham sửa sang lại tóc tai. Tôn Bằng xuống xe, dựng xe ở một bên.
“Nghĩ thế nào mà mua xe motor thế?”
“Có một người bạn vừa định bán nên anh lấy ngay.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Năm ngàn.”
Trần Nham có hơi kinh ngạc, cảm thấy đắt. Cô không hiểu giá thị trường của xe motor cũ, trong bóng tối xem kĩ chiếc xe này lần nữa, nếu nhìn kĩ thì thật ra rất cũ.
“Giá này không rẻ đúng không?”
Tay Tôn Bằng vuốt bình xăng trước ghế xe, “Gần như thế.”
Đột nhiên không nói gì nữa.
Bọn họ đứng bên xe, mặt đối mặt, bị bóng đêm yên tĩnh bao phủ.
Có xe lái vào tiểu khu, anh ôm eo cô tránh sang một bên.
Bọn họ dựa vào nhau rất gần, cùng nhìn chăm chú chiếc xe sáng đèn chậm rãi hòa vào bóng đen phía trước, cho đến khi xung quanh yên tĩnh lại lần nữa.
Trần Nham từ từ xoay người lại, ngước mắt nhìn anh.
“Muốn lên ngồi một lát không?” Cô hỏi.
Tôn Bằng nhìn cô, không nói gì.
Cổ chiếc áo khoác màu kem dựng thẳng đứng, che khuất cổ cô. Một bên má cô bị mái tóc đen rũ xuống che kín đường cong, đôi mắt trong veo. Anh phát hiện nếp gấp nơi hai mí mắt cô rất đẹp, nhàn nhạt biến mất theo đuôi mắt nhọn.
Trước nay Trần Nham luôn thản nhiên, lần này, cô lại không chịu được cái nhìn chăm chú của anh, cụp mắt, mang tai cũng nóng dần.
Khi hỏi câu này cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy có nghĩa khác.
Đều là người trưởng thành, rất khó mà không liên tưởng đến cái khác. Nhưng ở một mức độ nào đó, cô thật sự không cởi mở đến thế.
Tôn Bằng nhìn hết toàn bộ sự thay đổi biểu cảm của cô trong mắt.
Hồi lâu sau, anh giơ tay vuốt tóc cô, khẽ lắc đầu, trong mắt có vẻ rõ ràng cái gì cũng không cần nói.
Giọng anh bình thản, “Không lên nữa, Tôn Phi vẫn còn ở nhà một mình.”
Trần Nham nhìn anh, gật đầu, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nhắc đến Tôn Phi, cô lại nhớ ra việc chính.
“Suýt nữa thì quên mất.” Trần Nham nói, “Buổi sáng bác sĩ Trương gọi điện thoại cho em, nói bây giờ thư viện khu vực có một nhóm nhân ái, ông ấy muốn giới thiệu Tôn Phi đi, không biết các anh có bằng lòng hay không.”
Trần Nham giới thiệu tình hình nhóm nhân ái mà bác sĩ Trương nói cho Tôn Bằng một chút, chủ yếu là dùng để tạo việc làm cho người khuyết tật, nếu Tôn Phi đi thì chủ yếu là phụ trách sắp xếp sách vở trong thư viện, sẽ có thù lao tương ứng.
Trần Nham nói nghiêm túc, “Em cảm thấy đây là chuyện rất tốt, anh về hỏi anh ấy thử, xem anh ấy có bằng lòng không.”
Tôn Bằng nhìn một khoảng bóng cây dưới đất, rồi lại nhìn cô, “Anh sợ anh ấy không làm được.”
“Không thử thì làm sao biết chứ?” Trần Nham phát hiện, vừa chạm đến chuyện của Tôn Phi, thì Tôn Bằng trở nên vô cùng cẩn thận dè dặt.
Trần Nham nhìn anh, “Tôn Bằng, anh không thể mãi mãi nhốt anh ấy trong nhà được. Anh phải cho anh ấy cơ hội, cũng phải cho anh ấy một chút lòng tin. Bác sĩ Trương cũng cảm thấy anh ấy có thể.”
Anh im lặng một lúc, nói, “Được, nếu bản thân anh ấy bằng lòng thì anh để cho anh ấy đi. Em đi lên đi, ngủ sớm một chút.”
Bật đèn đổi giày vào nhà, nghe thấy một tràng tiếng xe motor khởi động vang lên dưới lầu, Trần Nham đi đến ban công mở cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào, anh đang ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Anh giơ tay với cô, lái vào bóng đêm sâu thẳm.
Cô chợt nhớ ra, quên nhắc anh lái chậm một chút, xe motor nguy hiểm như thế mà.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Trần Nham nằm trên giường, không buồn ngủ chút nào, bật tivi. Phim truyền hình ồn ào đang tự chiếu, ánh sáng lập lòe hắt lên khuôn mặt cô.
Cô nghĩ không ra, mình đi đến bên Tôn Bằng như thế nào. Trong quá trình này, dường như không có chuyển biến lớn lao nào, tất thảy đều tự nhiên như thế.
Cô bị điều gì của anh hấp dẫn?
Là sự cương nghị bình tĩnh của anh sao? Hay là sự chăm sóc hết lòng hết dạ có trách nhiệm dành cho Tôn Phi của anh khiến cô sinh lòng yêu mến?
Có người nắm chắc trong lòng bởi vì của cải, có người tự cao tự đại bởi vì quyền lực, có người thanh cao tự kiêu bởi vì học cao biết rộng. Tôn Bằng không có gì cả, nhưng anh lúc nào cũng một vẻ ung dung. Phần ung dung này là đến từ sự rèn luyện và thử thách của cuộc sống, đến từ sự kiên cường chính trực thản nhiên trong lòng anh.
Trần Nham đã mất bố từ nhỏ, toàn bộ nhận thức về nam giới đều đến từ việc học tập và lĩnh ngộ sau khi trưởng thành. Trên người Tôn Bằng, cô thấy được phẩm chất đáng mong đợi nhất của đàn ông. Hết thảy này đây không liên quan đến vật chất, thậm chí cũng không liên quan đến thế giới tinh thần, đây là một loại cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
Anh tựa như một ngọn núi vững vàng, một thân cây mộc mạc, trời sập xuống đã có anh gánh vác.
“Tít” một tiếng, tắt tivi, cô yên tâm đi vào giấc ngủ.
Chu Tư Hồng vẫn chưa đến.
Trong nhà hàng màu sắc trắng xám, phòng bao một mặt có tranh sơn thủy treo trên tường, mặt tường còn lại đục cánh cửa sổ kính tròn lớn, bên ngoài lá chuối tây xanh biếc đang đong đưa. Trong góc là một bộ bàn trà đã sắp sẵn, không dính một hạt bụi.
Trần Nham nhìn bên trong phòng bao, ngồi xuống.
Khi đang nghịch điện thoại di động, Chu Tư Hồng đẩy cửa đi vào. Một quản lý nhà hàng với khuôn mặt mỉm cười đi theo bên cạnh anh ta.
Chu Tư Hồng mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, âu phục bên ngoài hơi mở ra, không đeo cravat.
Anh ta cởi áo khoác đưa cho quản lý nhà hàng, vào toilet rửa tay rồi đi ra, “Ngại quá, một chút việc làm chậm trễ.”
Lúc gọi món, Trần Nham không đưa ý kiến gì, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người một lúc.
Gọi món xong, nhân viên cài cửa lại đi ra ngoài, cô quay đầu, phát hiện ánh mắt Chu Tư Hồng nhìn thẳng cô.
Sự yên lặng có phần lúng túng, Trần Nham nói, “Trước đây chưa từng nghe nói đến chỗ này, lúc tới suýt thì không tìm được đấy.”
“Ông chủ không đặc biệt để ý đến bên này, bình thường toàn dựa vào khách hàng cũ đến ủng hộ.”
“Xem ra giám đốc Chu rất thân với ông chủ nơi này.”
“Chỗ này vốn là do một người bạn của tôi mở, sau đó tôi sang nó lại.” Giọng nói Chu Tư Hồng tùy ý, không khoe khoang, cũng không cấm kị, thái độ đối với tài sản rất thản nhiên.
Trần Nham nghe anh ta nói như vậy, ngược lại cũng không cảm thấy kinh ngạc, gật đầu.
Bốn món một canh, toàn bộ để trong chén dĩa bằng sứ trang nhã, lượng thức ăn đồng đều, đựng trong một phần ba dĩa.
Khi dùng cơm, bọn họ trò chuyện đơn giản, Trần Nham dẫn dắt đề tài đến chuyện công việc, Chu Tư Hồng tùy ý nghe, không tỏ vẻ gì.
Cho đến khi ăn gần xong, Trần Nham lấy ra một văn kiện kế hoạch trong túi xách, anh ta mới để đũa xuống, hơi nghiêm mặt.
Cô có chuẩn bị mà đến, mục đích rất rõ ràng.
Anh ta dùng khăn ăn nhấp lau miệng, lật xem mấy cái, khép lại.
“Chuyện này tôi bảo Trương Vĩnh Sinh phụ trách, các cô trực tiếp quyết định hợp đồng với anh ta đi.”
Trần Nham không ngờ dễ dàng như vậy, thoáng ngẩn ra, “Được, tôi sẽ liên lạc với trưởng phòng Trương càng sớm càng tốt.”
Anh ta nhìn cô, cười một cái.
Giọng nói anh ta hiền hòa, ý cười hiện ra trên khuôn mặt anh tuấn, “Từ trước đến nay tôi không thích bàn chuyện công việc lúc ăn cơm lắm, công và tư không phân biệt được, bàn bạc không vui còn ảnh hưởng đến khẩu vị. Nhưng tôi biết, không bàn chuyện công việc, thì cô sẽ không đến đây.”
Ý tứ trong lời này mập mờ không rõ. Trần Nham mỉm cười, ứng phó, “Sao có thể chứ.”
“Cô không cần dè dặt với tôi. Bình thường tôi bận rộn công việc, sau khi về nước cũng không quen được người bạn nào, cơ hội một mình ăn bữa cơm nói chuyện phiếm với bạn bè giống như thế này rất ít.” Anh ta nhìn cô, “Giữa chúng ta, vốn đã không phải chỉ có quan hệ công việc nữa rồi.”
“Giám đốc Chu, anh xem tôi như bạn, tôi rất vinh hạnh.”
Chu Tư Hồng dựa vào lưng ghế, nhìn cô một lúc, lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi, “Món quà nhỏ trong trò rút thăm trong dạ tiệc tối qua, cô đi vội không tham gia được, nên tôi bảo bọn họ để lại cho cô một cái.”
Cái hộp nhỏ màu xanh lá mang biểu tượng của Tiffany, anh ta nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô.
Trần Nham hơi ngẩn người.
“Tôi có mặt cũng không chắc rút trúng được, không cần thiết phải để lại cho tôi. Quá khách sáo rồi.” Trên mặt cô là vẻ giả vờ tự nhiên.
“Trần Nham, là cô đang khách sáo với tôi,” anh ta nhìn cô, “Giữa bạn bè với nhau, một món đồ chơi nhỏ thôi.”
Trần Nham nhìn chăm chú cái hộp đóng gói tinh xảo trước mặt, ruy băng màu trắng được buộc thành một cái nơ con bướm nho nhỏ, hiện lên vẻ bóng mờ đầy quyến rũ. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng chỉ nghĩ như vậy một chút, mà cô đã cảm thấy quá hoang đường, cũng quá phức tạp.
Cô suy xét một lúc, ngước mắt, khẽ nhếch khóe môi, “Trong nhà đài có quy định cứng nhắc về phương diện này đối với chúng tôi. Tôi xin nhận tấm lòng, cảm ơn anh.”
Anh ta nhìn cô, “Vậy sao?”
Trần Nham không nói gì.
Hai giây sau, Chu Tư Hồng mỉm cười, “Vậy bỏ đi.”
Khi ra khỏi nhà hàng anh ta muốn đưa cô về, Trần Nham từ chối rất tự nhiên, “Không cần đâu, bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”
Câu này, người nói có ý, người nghe cũng có ý, ngầm hiểu ý nhau.
Trần Nham đứng ven đường, không định đi về bất cứ hướng nào.
Chu Tư Hồng gật đầu cười, không nói thêm gì nữa, sau khi tạm biệt cô, tự đi lấy xe một cách phong độ tao nhã.
Bầu trời đêm trong thành phố mờ mờ, xe cộ qua lại trên đường đan chéo nhau thành một con sông đèn di động. Trần Nham đứng ở lề đường, cả người bị bao phủ bằng một loại tâm trạng phức tạp.
Không biết đã đứng bao lâu, điện thoại vang lên.
“Đến rồi ư?” Cô hỏi.
“Ừm.”
“Ở đâu thế?”
“Ở đối diện em.”
Góc chéo đối diện bên kia đường, Tôn Bằng dựa nửa người vào một chiếc xe motor, tay kẹp thuốc lá, quanh người là một lớp đường viền màu tro.
Hình như là do mùa thu, nên da anh trắng hơn lúc mới quen một chút, khuôn mặt gầy gò được bóng đêm tôn lên có chút lạnh lùng nghiêm nghị.
Khi Trần Nham đi sang, anh vứt điếu thuốc đã hút được một nửa, đứng lên.
“Anh đến lúc nào thế?”
“Vừa đến thôi.”
“Xe ở đâu ra vậy?” Cô quan sát.
Nhìn ra được là một chiếc xe cũ, một chiếc mũ bảo hiểm màu đen treo trên đầu xe.
“Mới mua đấy.”
Trần Nham đang định hỏi tiếp, đột nhiên, một chiếc xe thể thao khởi động máy lao nhanh qua bên cạnh bọn họ, bọn họ đều vô thức nhìn sang.
Xe đã mất dạng, nhưng Tôn Bằng vẫn còn nhìn chằm chằm. Trần Nham hỏi, “Sao vậy?”
Anh thu tầm mắt, “Không có gì.”
Anh đưa một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ trên ghế sau cho cô, mình cũng đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe, cả người cúi xuống, đạp mạnh bộ ly hợp hai đĩa, xe rung lên tại chỗ.
Trần Nham đội chiếc mũ bảo hiểm vừa dày vừa nặng, vịn vai anh ngồi lên.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe motor hạng nặng thế này. Gió thét gào bên cạnh, trong ánh sáng lập lòe khi sáng khi tối xung quanh, Trần Nham dần dần cảm thấy thoải mái.
Trong khi chạy, Tôn Bằng không ngừng sang số tùy theo tình hình đường xá. Mỗi khi sang một số, động lực của xe lao về trước một chút, cùng với đó là cảm giác kích thích mà sức mạnh và tốc độ mang đến.
Tâm tư nặng nề được cơn gió lạnh buốt thổi tan, bàn tay đang vịn hai vai anh chuyển sang ôm vòng quanh hông anh.
Đến gần trung tâm thành phố, xe cộ đột nhiên nhiều hơn, dọc đường vốn thông suốt, rốt cuộc bị một cái đèn đỏ chặn lại.
Tôn Bằng nghiêng đầu, nhấc kính mũ bảo hiểm lên, nói câu gì đó, Trần Nham không nghe rõ.
Cô nhíu mày, cơ thể nghiêng về trước, mũ bảo hiểm của hai người vụng về va nhẹ một cái.
Cô hỏi, “Cái gì cơ?”
“Có lạnh không?”
Cô lắc đầu, nhớ tới anh không nhìn thấy, sáp lại gần bên cạnh anh nói, “Không lạnh.”
Anh nắm bàn tay cô trên hông, đèn đỏ chuyển xanh, anh đẩy kính trên mũ bảo hiểm xuống, lên đường lần nữa.
Ở dưới lầu, Trần Nham sửa sang lại tóc tai. Tôn Bằng xuống xe, dựng xe ở một bên.
“Nghĩ thế nào mà mua xe motor thế?”
“Có một người bạn vừa định bán nên anh lấy ngay.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Năm ngàn.”
Trần Nham có hơi kinh ngạc, cảm thấy đắt. Cô không hiểu giá thị trường của xe motor cũ, trong bóng tối xem kĩ chiếc xe này lần nữa, nếu nhìn kĩ thì thật ra rất cũ.
“Giá này không rẻ đúng không?”
Tay Tôn Bằng vuốt bình xăng trước ghế xe, “Gần như thế.”
Đột nhiên không nói gì nữa.
Bọn họ đứng bên xe, mặt đối mặt, bị bóng đêm yên tĩnh bao phủ.
Có xe lái vào tiểu khu, anh ôm eo cô tránh sang một bên.
Bọn họ dựa vào nhau rất gần, cùng nhìn chăm chú chiếc xe sáng đèn chậm rãi hòa vào bóng đen phía trước, cho đến khi xung quanh yên tĩnh lại lần nữa.
Trần Nham từ từ xoay người lại, ngước mắt nhìn anh.
“Muốn lên ngồi một lát không?” Cô hỏi.
Tôn Bằng nhìn cô, không nói gì.
Cổ chiếc áo khoác màu kem dựng thẳng đứng, che khuất cổ cô. Một bên má cô bị mái tóc đen rũ xuống che kín đường cong, đôi mắt trong veo. Anh phát hiện nếp gấp nơi hai mí mắt cô rất đẹp, nhàn nhạt biến mất theo đuôi mắt nhọn.
Trước nay Trần Nham luôn thản nhiên, lần này, cô lại không chịu được cái nhìn chăm chú của anh, cụp mắt, mang tai cũng nóng dần.
Khi hỏi câu này cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy có nghĩa khác.
Đều là người trưởng thành, rất khó mà không liên tưởng đến cái khác. Nhưng ở một mức độ nào đó, cô thật sự không cởi mở đến thế.
Tôn Bằng nhìn hết toàn bộ sự thay đổi biểu cảm của cô trong mắt.
Hồi lâu sau, anh giơ tay vuốt tóc cô, khẽ lắc đầu, trong mắt có vẻ rõ ràng cái gì cũng không cần nói.
Giọng anh bình thản, “Không lên nữa, Tôn Phi vẫn còn ở nhà một mình.”
Trần Nham nhìn anh, gật đầu, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nhắc đến Tôn Phi, cô lại nhớ ra việc chính.
“Suýt nữa thì quên mất.” Trần Nham nói, “Buổi sáng bác sĩ Trương gọi điện thoại cho em, nói bây giờ thư viện khu vực có một nhóm nhân ái, ông ấy muốn giới thiệu Tôn Phi đi, không biết các anh có bằng lòng hay không.”
Trần Nham giới thiệu tình hình nhóm nhân ái mà bác sĩ Trương nói cho Tôn Bằng một chút, chủ yếu là dùng để tạo việc làm cho người khuyết tật, nếu Tôn Phi đi thì chủ yếu là phụ trách sắp xếp sách vở trong thư viện, sẽ có thù lao tương ứng.
Trần Nham nói nghiêm túc, “Em cảm thấy đây là chuyện rất tốt, anh về hỏi anh ấy thử, xem anh ấy có bằng lòng không.”
Tôn Bằng nhìn một khoảng bóng cây dưới đất, rồi lại nhìn cô, “Anh sợ anh ấy không làm được.”
“Không thử thì làm sao biết chứ?” Trần Nham phát hiện, vừa chạm đến chuyện của Tôn Phi, thì Tôn Bằng trở nên vô cùng cẩn thận dè dặt.
Trần Nham nhìn anh, “Tôn Bằng, anh không thể mãi mãi nhốt anh ấy trong nhà được. Anh phải cho anh ấy cơ hội, cũng phải cho anh ấy một chút lòng tin. Bác sĩ Trương cũng cảm thấy anh ấy có thể.”
Anh im lặng một lúc, nói, “Được, nếu bản thân anh ấy bằng lòng thì anh để cho anh ấy đi. Em đi lên đi, ngủ sớm một chút.”
Bật đèn đổi giày vào nhà, nghe thấy một tràng tiếng xe motor khởi động vang lên dưới lầu, Trần Nham đi đến ban công mở cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi vào, anh đang ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Anh giơ tay với cô, lái vào bóng đêm sâu thẳm.
Cô chợt nhớ ra, quên nhắc anh lái chậm một chút, xe motor nguy hiểm như thế mà.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Trần Nham nằm trên giường, không buồn ngủ chút nào, bật tivi. Phim truyền hình ồn ào đang tự chiếu, ánh sáng lập lòe hắt lên khuôn mặt cô.
Cô nghĩ không ra, mình đi đến bên Tôn Bằng như thế nào. Trong quá trình này, dường như không có chuyển biến lớn lao nào, tất thảy đều tự nhiên như thế.
Cô bị điều gì của anh hấp dẫn?
Là sự cương nghị bình tĩnh của anh sao? Hay là sự chăm sóc hết lòng hết dạ có trách nhiệm dành cho Tôn Phi của anh khiến cô sinh lòng yêu mến?
Có người nắm chắc trong lòng bởi vì của cải, có người tự cao tự đại bởi vì quyền lực, có người thanh cao tự kiêu bởi vì học cao biết rộng. Tôn Bằng không có gì cả, nhưng anh lúc nào cũng một vẻ ung dung. Phần ung dung này là đến từ sự rèn luyện và thử thách của cuộc sống, đến từ sự kiên cường chính trực thản nhiên trong lòng anh.
Trần Nham đã mất bố từ nhỏ, toàn bộ nhận thức về nam giới đều đến từ việc học tập và lĩnh ngộ sau khi trưởng thành. Trên người Tôn Bằng, cô thấy được phẩm chất đáng mong đợi nhất của đàn ông. Hết thảy này đây không liên quan đến vật chất, thậm chí cũng không liên quan đến thế giới tinh thần, đây là một loại cảm giác an toàn chưa bao giờ có.
Anh tựa như một ngọn núi vững vàng, một thân cây mộc mạc, trời sập xuống đã có anh gánh vác.
“Tít” một tiếng, tắt tivi, cô yên tâm đi vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook