Cơn Mưa Định Mệnh
-
Chương 38
Anh Toàn đi một lát thì quay về, hai đứa con đều học trường trong xã, bán kính chưa đầy 2km nên thoáng chốc đã có mặt ở nhà. Đầu không đội mũ, hai đứa con ngồi sau cũng chẳng mũ nón gì, ngày thường bố đi làm mấy đứa ở nhà hay đi giang nắng nên hai đứa con gái da dẻ đen nhẻm không khác gì con trai. Con bé út lại hay sụt xịt, nhìn mặt lem luốc, tóc tai rối bù đến là thương. Cảnh nhà thiếu vắng bàn tay người phụ nữ khổ thế!!!
Hạnh học ở trường cứ độ một tuần hoặc nửa tháng cô mới về nên nhớ cháu lắm, nhìn hai đứa nhỏ ngồi sau xe bố cô quặn lòng, không kìm được đứng lên chạy ra đón cháu. Chẳng hiểu hôm nay có chuyện gì mà anh cả lại xin cho các cháu nghỉ học giữa chừng thế này nữa. Con bé út thấy cô về thì thích lắm, nó ôm chặt lấy cô theo vào trong nhà, khi phát hiện thấy người lạ nó tẽn tò bỏ tiệt vào trong. Ở quê, anh cả chỉ lo cho con ăn no ba bữa, mấy phép tắc gặp người lớn chào hỏi lễ phép thỉnh thoảng có nói qua nhưng chúng không tiếp thu được bao nhiêu. Thấy người lạ cứ trố mắt ra nhìn, xấu hổ lại bỏ chạy vào trong nhà. Cái Dâu lớn hơn, biết ý hơn nhưng cũng ngại, nó ngạc nhiên và tò mò không khác thằng Kiên, sợ cháu vô lễ, Hạnh nhắc khéo:
Chào chú đi Dâu!
Cháu chào chú!
Cái Dâu chào to rồi cũng bỏ đi vào trong nhà. Dọc đường đi đón con, anh Toàn cũng nghĩ suy chút về người đàn ông xuất hiện ở nhà mình, nhìn rất quen nhưng nhất thời không nghĩ ra được đó là ai. Rồi anh chợt nhớ, người này chính là cậu chủ của một tập đoàn rất lớn, chính cậu ấy đã cứu gíup em gái anh lúc gặp nạn. Mấy năm không có tin tức gì, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện ở đây, lẽ nào, cậu ấy quay lại để đòi lại số tiền năm xưa sao? Anh Toàn có suy nghĩ giống với Hạnh, nhưng rồi anh lại gạt đi: Nếu cần cậu ấy đã lấy từ mấy năm trước, hà cớ chi vất vả tìm kiếm đến tận nơi xa xôi hẻo lánh thế này? Rốt cục vì lý do gì chăng nữa anh Toàn cũng không bận lòng bằng việc trước mắt. Dựng xe và đi vào nhà, anh nói:
Hạnh, em rửa mặt mũi cho con bé giúp anh, thay đồ sạch sẽ cho nó!
Hạnh ngạc nhiên:
Anh định đưa cháu đi đâu?
Cho ba đứa nó đi thăm mẹ!
Anh Toàn nói cộc lốc.
Bây giờ sao ạ? Sao tự nhiên lại đi thăm mẹ hả anh? Có chuyện gì vậy ạ?
Hạnh sốt sắng, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng cô, suy nghĩ vậy nhưng Hạnh không dám nói ra, sợ anh trai giận.
Cả cô nữa. Thay bộ áo dài ra đi, mặc từ trường về nhà không thấy vướng à?
Nghe anh Toàn nhắc Hạnh mới chú ý, đúng là quá vội vã nên Cô vẫn mặc bộ áo dài dự lễ tốt nghiệp về nhà. Mải chuyện trò quên cả thay quần áo khác.
Nhưng mà đi đâu hả anh?
Hạnh hỏi lại.
Đi thăm chị dâu mày lần cuối!!!
Lời anh Toàn nói ra nghe run run, Hạnh há hốc mồm như không tin vào tai mình nữa, cô lắp bắp:
Anh... anh.. nói cái gì cơ?
Mắt anh Toàn đỏ hoe, môi khẽ mấp máy không quan tâm đến sự có mặt của Dương, lấy hết bình tĩnh anh nói:
Đã bảo đi gặp chị mày lần cuối rồi, không nghe thấy à?
Nói rồi người đàn ông khốn khổ ấy lại òa lên khóc, ngay trước hiên nhà, anh ôm lấy cột xi măng rồi từ từ ngồi xuống, sự đau đớn từ sâu thâm tâm không chịu đựng thêm được lại trút ra tâm sự bằng giọt nước mắt.
Hạnh đứng bật dậy vì cái tin sét đánh, thì ra anh cả như người mất hồn từ sáng đến giờ là vì chuyện này sao? Chị dâu tại sao tự nhiên lại mất? Có vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu nhưng Hạnh không nói ra, vì cô biết, lúc này, nếu cố hỏi chỉ càng xoáy sâu vào nỗi đau mà anh ấy đang chịu đựng mà thôi. Cô vỡ lẽ, không gì mà hôm nay anh lại lôi nhật ký thuở nào ra kể lể, đặc biệt lại khen chị dâu xinh. Cứ ngỡ mấy năm qua anh hận chị, anh đã buông bỏ được chị rồi... nhưng anh có làm được đâu? Người đàn ông ấy sao nặng tình nặng nghĩa quá, vì quá yêu nên mới hận, vì quá hận mà dằn vặt lương tâm trở nên đau khổ thế này...
Dương đã hiểu sơ sơ, người ngoài cuộc lại chẳng thân thiết... im lặng có lẽ là cách tốt nhất để an ủi chủ nhà. Hạnh lặng người vì cái tin quá bất ngờ, từ gian nhà trong, ba đứa nhỏ đã ra ngoài từ bao giờ, những đôi mắt đoe hoe rưng rưng nhìn bố chúng nó, hy vọng bố cho một lời giải đáp vì câu nói ấy.
Bố xin lỗi các con.... con ơiiii... bố xin lỗi!
Anh Toàn với tay ôm con Út vào lòng, vẻ mặt đau đớn in hằn thành những nếp nhăn.
Bố!
Mấy đứa nó đồng thanh gọi bố, có lẽ chúng hiểu được nỗi đau mà bố đang chịu nó thê thảm nhường nào.
Bố không giữ được mẹ cho các con rồi... bố mất mẹ thật rồi... hu hu hu.. huhuhu...
Anh Toàn khóc lóc như một đứa trẻ, có lẽ từ ngày anh chị chia lìa nhau, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu dồn nén nay được thể anh trút ra hết..
Khóc mãi rồi cũng thôi, Hạnh nhanh tay sửa soạn quần áo cho mấy đứa rồi chuẩn bị theo anh cả lên nhà ông ngoại thằng Kiên. Mọi người tất bật sửa soạn quên cả sự có mặt của Dương, cho đến khi anh Toàn phân công Hạnh đưa cái Dâu bằng xe đạp anh mới lên tiếng:
Hay mọi người đi xe của em đi!
Hạnh ngạc nhiên:
Anh làm gì có xe mà đi?
Cô hỏi vậy là bởi khi nãy anh đi vào đây chỉ có người không, không có xe máy, không gì cả.
Đúng đấy, chú đi bằng gì? Hơn nữa, chuyện riêng của nhà tôi... không phiền đến chú đâu!
Anh Toàn nói bằng giọng bùi ngùi, nếu như đây là Khánh, anh chẳng ngại để cậu ấy đi theo. Nhưng đó lại là Dương, con người đúng như cái tên, nhìn thôi đã thấy thần thái ngút trời rồi, chốn quê nhà nghèo khổ này có lẽ không thích hợp để Dương xuất hiện.
Nghe anh Toàn nói vậy Dương hụt hẫng lắm, mọi người cố ý xa lánh anh, nghĩ anh là người ngoài không muốn nhờ vả, không muốn can dự...
Xe em đậu ở ngoài kia, cách ngõ nhà mình một đoạn không xa. Vì ngõ bé em không đi vào được, nếu anh không chê, cho phép em được đưa anh và các cháu đến thăm mẹ có được không ạ?
Dương nói lời thật lòng, Hạnh nhìn anh trố mắt, một người tính cách bá đạo trước đây đi đâu mất rồi, không lẽ anh ấy thay đổi tính nết sao? Với những người như cô và anh Toàn, tại sao Dương lại khép nép đến thế?
Em nói thật, xe em ở ngoài kia, anh và các cháu đi bộ một chút là tới.
Đi theo em nha!
Thấy mọi người như không tin lời mình nói, Dương nhiệt tình thanh minh, không những vậy, anh rảo bước đến gần xe máy, chẳng nề hà bế con bé Út vào lòng mình rồi hăm hở đi trước dẫn đường. Anh Toàn thấy vậy cũng có vẻ tin, dựng xe máy xuống rồi ra hiệu cho mấy đứa đi theo chú. Trái tim khẽ xuất hiện tia rung động, khóe môi Hạnh mấp máy ý cười, cô bước đi sau cùng, anh Toàn và các con đang đau buồn, còn cô, ngược lại đã thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Có lẽ, chính là vì Dương xuất hiện!
Anh Toàn chỉ đường, Dương vâng dạ lái xe theo ý anh, mấy đứa nhỏ vẻ mặt nghệt ra, chẳng hiểu chúng đang buồn vì nhớ mẹ hay đang ngạc nhiên vì lần đầu được đi xe sang trọng thế này. Riêng Hạnh, trái tim cô từ lúc ngồi vào xe Dương cứ đập loạn lên, thỉnh thoảng lén nhìn anh ấy lái xe trong lòng dấy lên cảm giác bình yên đến lạ.
Nhà chị dâu khuất sau một ngọn đồi, đường đi vào gập ghềnh, khúc khuỷu, cách nhà Hạnh chưa đầy 5km nhưng đi rất lâu. Chiếc xe hơi sang trọng của Dương phải khó khăn lắm mới len lỏi được qua những ngách nhỏ, bình thường gặp phải đường khó đi thế này chắc Dương đã cáu nhặng lên vì bực bội rồi. Nhưng hôm nay thì khác, cố gắng lựa tay lái cho xe đi êm dịu nhất có thể, cốt là làm hài lòng những vị khách đang ngồi trong xe. Mỗi người một tâm trạng, đoạn đường đến nhà chị dâu cuối cùng cũng dừng lại.
Giống như đến nhà Hạnh, nhà chị dâu có lẽ còn nghèo hơn nhà cô, ngõ vào bé tí không len lỏi vào nữa Dương buộc phải dừng xe, mọi người xuống đường rồi lặng lẽ đi vào. Hạnh đi sau cùng, cô nói với Dương:
Anh ở ngoài đây cũng được, vào đó không có gì đặc biệt đâu!
Hạnh không muốn để anh vào là bởi nhìn anh nổi bật quá, ít nhiều sẽ gây chú ý. Không chú ý sao được khi ở làng quê hẻo lánh này lại xuất hiện chàng trai cao to trắng trẻo, nhìn như ngôi sao trên truyền hình như thế...
Tại sao không cho anh vào?
Thắp cho người quá cố nén nhang, đưa tiễn chị ấy về nơi chín suối không được à? Thêm một người đưa tiễn chắc chị ấy vui lắm đó!
Dương nói lời chân thành.
Anh có chắc là mình muốn vào không?
Hạnh hỏi lại.
Sao em hỏi anh thế?
Anh chắc chứ? Chỉ là dự một đám tang thôi mà, em đang nghĩ gì vậy?
Nói rồi Dương đưa tay khẽ nắn bờ vai Hạnh một cái, kéo tay cô đi vào bên trong. Tiếng kèn, tiếng sáo nhị vang vọng cả khu xóm, Hạnh lại nhớ đến cảnh tượng năm nào, đám tang mẹ cô cũng đau thương thế này.
Anh Toàn và vợ chia tay nhau cả thôn xóm ai cũng biết, lý do là bởi chị dâu lẳng lơ đĩ thõa. Giờ đây, chị không may qua đời, bố mẹ muối mặt làm tang cho con gái, thôn xóm cũng chẳng có mấy người qua lại. Thông cảm thì ít chê trách thì nhiều, đàn bà có chồng mà dâm loàn lẳng lơ, đến chết cũng không tránh được tiếng nhục.
Trong nhà và ngoài sân chẳng có quá nhiều người, quan tài chị dâu đặt giữa nhà, dưới đất, mẹ chị đeo khăn trắng im lặng nhìn di ảnh của con. Bà không khóc, người làm mẹ ấy không khóc được, những tháng ngày qua không khuyên bảo được con, giờ xảy ra cơ sự này bà chỉ biết ngậm ngùi... "kết cục ngày hôm nay là do nó tự chọn".
Biết tin anh Toàn và ba đứa con sang gặp mẹ nó lần cuối mọi người nháo nhác ra xem. Họ mong chờ cảnh tượng chồng cũ đến sỉ vả người vợ trắc nết, bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ vợ... Nhưng không, ngược lại với suy nghĩ của mọi người, anh Toàn không làm vậy.
Dắt 3 đứa nhỏ đứng trước quan tài vợ, anh cùng ba đứa quỳ rạp xuống lạy 3 cái, rưng rưng thắp cho vợ nén nhang, anh nói:
Mình à, anh đem con đến gặp mình lần cuối!
Các con nhớ mình lắm, chúng không giận mẹ đâu, mình hãy thanh thản mà ra đi, các con anh sẽ nuôi dạy chúng nên người.
Nơi chín suối, mình phù hộ cho anh và con được mạnh khỏe, mọi sự bình an nhé!
Anh Toàn bình tĩnh đến lạ, khác với sự đau khổ lúc ở nhà, đến đây, trước linh cữu của vợ, anh không khóc, không rơi giọt nước mắt nào, bình thản như chia tay một cố hữu về nơi xa. Riêng ba đứa nhỏ, tình máu mủ ruột già cộng thêm cảm xúc ngây thơ của trẻ nhỏ nên chúng kích động, đặc biệt là con bé Út, nhìn thấy mẹ nó nằm im trong quan tài, nó gào lên, đòi chui vào nằm với mẹ. Cảnh tượng ấy khiến cho những người chứng kiến ai cũng đau lòng, nước mắt tự nhiên rơi xuống...
Hạnh và Dương đứng cạnh nhau, dù mới gặp lại trong thời gian ngắn ngủi nhưng cảm giác như đã thân quen lắm. Thắp cho chị dâu nén nhang, Hạnh lặng lẽ quan sát khuôn mặt chị, có chỗ da thâm tím, trên trán còn có những vết trầy xước. Quan tài cỡ lớn vì không chỉ có mình chị dâu xấu số, bên trong cơ thể người phụ nữ ấy còn có thêm một sinh linh bé nhỏ chưa kịp chào đời. Chị qua đời vì tai nạn giao thông.
... Ngược thời gian trở lại lúc anh Toàn và chị dâu chọn cách ly hôn để giải thoát cho cuộc sống không hạnh phúc, anh vẫn ở vậy nuôi dạy các con. Còn chị, được thoải mái bay bổng, chị dâu công khai cặp kè với gã Thìn. Hắn ta lắm tiền nhiều của vì mạnh tay tham ô, nhà giàu nhất cái xóm Đình, trong khi xung quanh còn lụp xụp những ngôi nhà tranh, nhà lá đơn sơ thì ngôi nhà ba tầng to oạch khang trang của hắn nổi bật lên khiến mọi người ai nấy đều ghen tỵ.
Tiền nhiều nhưng hắn lại không có con trai, vợ không đẻ thêm được nên gã ra sức cặp bồ. Ban đầu chỉ là nhu cầu bóc bánh trả tiền, sau nhiều người khích bác vì chuyện không có con nối dõi hắn bực lắm. Quyết yêu cô nào chấp nhận đẻ con cho hắn, tiền bao nhiêu hắn cũng chu cấp cho được. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gặp chị dâu.
Lấy anh Toàn với hai bàn tay trắng, cuộc sống mưu sinh khốn khổ, người lao động chân chất thật thà lại không khéo miệng. Lâu dần tình cảm cũng không còn như xưa, gã Thìn mồm miệng nhanh nhẹn, khéo tán tỉnh đò đưa, dần già chị dâu chết mê chết mệt hắn, đi theo tiếng gọi của con tim mà bất chấp tất cả.
Hơn hai năm cặp kè với nhau, không danh phận, không ràng buộc, không dưới ba lần chị dâu mang thai với gã Thìn. Khi cái thai chỉ còn là những cục máu đỏ, siêu âm xét nghiệm biết giới tính là con gái, hắn không ngại bắt chị bỏ thai, hắn cần là cần con trai, cần người nối dõi. Đến lần thứ 4, chị dâu có thai, may mắn đã mỉm cười với người phụ nữ độc ác và ngu muội này.
Lần này chị ấy mang thai một đứa con trai, gã Thìn cưng chị hết nấc, chiều chuộng chăm bẵm không khác gì bà hoàng. Đỉnh điểm là ngày hôm qua, gã chở chị trên con xe tay ga mới cứng mua tặng chị vì có thằng cu, hai người lai nhau đi khám thai, hắn háo hức muốn xem con trai đã lớn đến nhường nào, "của nợ" có to giống bố hay không... thì bất ngờ gặp tai nạn.
Chiếc xe tải nặng do lái xe say rượu điều khiển phóng như bay trên đường một chiều đâm phải xe máy của hai người. Gã Thìn bẹp dí dưới bánh xe tải, còn chị dâu, xe máy nằm đè lên người, toàn thân bẹp rúm, chết tức tưởi, cái thai chưa kịp chào đời cũng vì thế mà ra đi theo bố mẹ. Kết thúc cho đôi tình nhân tội đồ, nhân quả báo ứng cuối cùng cũng linh nghiệm.
Suy nghĩ hồi lâu, tổng kết lại những chuyện đã qua, Hạnh khẽ mỉm cười, nụ cười thanh thản hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô cũng có thể đứng trước người phụ nữ ấy mà nở nụ cười tiễn biệt. Nếu như chị ấy còn là chị dâu Hạnh, dù không ưa nhau nhưng giây phút biệt ly sinh tử thế này ít nhiều cũng có thể động lòng mà rơi giọt nước mắt... Còn bây giờ, cô chỉ có thể mỉm cười, thanh thản tiễn biệt một kiếp người, chỉ là không ngờ kết cục của người phụ nữ như chị ấy lại đến nhanh thế!!
Hạnh học ở trường cứ độ một tuần hoặc nửa tháng cô mới về nên nhớ cháu lắm, nhìn hai đứa nhỏ ngồi sau xe bố cô quặn lòng, không kìm được đứng lên chạy ra đón cháu. Chẳng hiểu hôm nay có chuyện gì mà anh cả lại xin cho các cháu nghỉ học giữa chừng thế này nữa. Con bé út thấy cô về thì thích lắm, nó ôm chặt lấy cô theo vào trong nhà, khi phát hiện thấy người lạ nó tẽn tò bỏ tiệt vào trong. Ở quê, anh cả chỉ lo cho con ăn no ba bữa, mấy phép tắc gặp người lớn chào hỏi lễ phép thỉnh thoảng có nói qua nhưng chúng không tiếp thu được bao nhiêu. Thấy người lạ cứ trố mắt ra nhìn, xấu hổ lại bỏ chạy vào trong nhà. Cái Dâu lớn hơn, biết ý hơn nhưng cũng ngại, nó ngạc nhiên và tò mò không khác thằng Kiên, sợ cháu vô lễ, Hạnh nhắc khéo:
Chào chú đi Dâu!
Cháu chào chú!
Cái Dâu chào to rồi cũng bỏ đi vào trong nhà. Dọc đường đi đón con, anh Toàn cũng nghĩ suy chút về người đàn ông xuất hiện ở nhà mình, nhìn rất quen nhưng nhất thời không nghĩ ra được đó là ai. Rồi anh chợt nhớ, người này chính là cậu chủ của một tập đoàn rất lớn, chính cậu ấy đã cứu gíup em gái anh lúc gặp nạn. Mấy năm không có tin tức gì, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện ở đây, lẽ nào, cậu ấy quay lại để đòi lại số tiền năm xưa sao? Anh Toàn có suy nghĩ giống với Hạnh, nhưng rồi anh lại gạt đi: Nếu cần cậu ấy đã lấy từ mấy năm trước, hà cớ chi vất vả tìm kiếm đến tận nơi xa xôi hẻo lánh thế này? Rốt cục vì lý do gì chăng nữa anh Toàn cũng không bận lòng bằng việc trước mắt. Dựng xe và đi vào nhà, anh nói:
Hạnh, em rửa mặt mũi cho con bé giúp anh, thay đồ sạch sẽ cho nó!
Hạnh ngạc nhiên:
Anh định đưa cháu đi đâu?
Cho ba đứa nó đi thăm mẹ!
Anh Toàn nói cộc lốc.
Bây giờ sao ạ? Sao tự nhiên lại đi thăm mẹ hả anh? Có chuyện gì vậy ạ?
Hạnh sốt sắng, một cảm giác bất an dấy lên trong lòng cô, suy nghĩ vậy nhưng Hạnh không dám nói ra, sợ anh trai giận.
Cả cô nữa. Thay bộ áo dài ra đi, mặc từ trường về nhà không thấy vướng à?
Nghe anh Toàn nhắc Hạnh mới chú ý, đúng là quá vội vã nên Cô vẫn mặc bộ áo dài dự lễ tốt nghiệp về nhà. Mải chuyện trò quên cả thay quần áo khác.
Nhưng mà đi đâu hả anh?
Hạnh hỏi lại.
Đi thăm chị dâu mày lần cuối!!!
Lời anh Toàn nói ra nghe run run, Hạnh há hốc mồm như không tin vào tai mình nữa, cô lắp bắp:
Anh... anh.. nói cái gì cơ?
Mắt anh Toàn đỏ hoe, môi khẽ mấp máy không quan tâm đến sự có mặt của Dương, lấy hết bình tĩnh anh nói:
Đã bảo đi gặp chị mày lần cuối rồi, không nghe thấy à?
Nói rồi người đàn ông khốn khổ ấy lại òa lên khóc, ngay trước hiên nhà, anh ôm lấy cột xi măng rồi từ từ ngồi xuống, sự đau đớn từ sâu thâm tâm không chịu đựng thêm được lại trút ra tâm sự bằng giọt nước mắt.
Hạnh đứng bật dậy vì cái tin sét đánh, thì ra anh cả như người mất hồn từ sáng đến giờ là vì chuyện này sao? Chị dâu tại sao tự nhiên lại mất? Có vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu nhưng Hạnh không nói ra, vì cô biết, lúc này, nếu cố hỏi chỉ càng xoáy sâu vào nỗi đau mà anh ấy đang chịu đựng mà thôi. Cô vỡ lẽ, không gì mà hôm nay anh lại lôi nhật ký thuở nào ra kể lể, đặc biệt lại khen chị dâu xinh. Cứ ngỡ mấy năm qua anh hận chị, anh đã buông bỏ được chị rồi... nhưng anh có làm được đâu? Người đàn ông ấy sao nặng tình nặng nghĩa quá, vì quá yêu nên mới hận, vì quá hận mà dằn vặt lương tâm trở nên đau khổ thế này...
Dương đã hiểu sơ sơ, người ngoài cuộc lại chẳng thân thiết... im lặng có lẽ là cách tốt nhất để an ủi chủ nhà. Hạnh lặng người vì cái tin quá bất ngờ, từ gian nhà trong, ba đứa nhỏ đã ra ngoài từ bao giờ, những đôi mắt đoe hoe rưng rưng nhìn bố chúng nó, hy vọng bố cho một lời giải đáp vì câu nói ấy.
Bố xin lỗi các con.... con ơiiii... bố xin lỗi!
Anh Toàn với tay ôm con Út vào lòng, vẻ mặt đau đớn in hằn thành những nếp nhăn.
Bố!
Mấy đứa nó đồng thanh gọi bố, có lẽ chúng hiểu được nỗi đau mà bố đang chịu nó thê thảm nhường nào.
Bố không giữ được mẹ cho các con rồi... bố mất mẹ thật rồi... hu hu hu.. huhuhu...
Anh Toàn khóc lóc như một đứa trẻ, có lẽ từ ngày anh chị chia lìa nhau, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu dồn nén nay được thể anh trút ra hết..
Khóc mãi rồi cũng thôi, Hạnh nhanh tay sửa soạn quần áo cho mấy đứa rồi chuẩn bị theo anh cả lên nhà ông ngoại thằng Kiên. Mọi người tất bật sửa soạn quên cả sự có mặt của Dương, cho đến khi anh Toàn phân công Hạnh đưa cái Dâu bằng xe đạp anh mới lên tiếng:
Hay mọi người đi xe của em đi!
Hạnh ngạc nhiên:
Anh làm gì có xe mà đi?
Cô hỏi vậy là bởi khi nãy anh đi vào đây chỉ có người không, không có xe máy, không gì cả.
Đúng đấy, chú đi bằng gì? Hơn nữa, chuyện riêng của nhà tôi... không phiền đến chú đâu!
Anh Toàn nói bằng giọng bùi ngùi, nếu như đây là Khánh, anh chẳng ngại để cậu ấy đi theo. Nhưng đó lại là Dương, con người đúng như cái tên, nhìn thôi đã thấy thần thái ngút trời rồi, chốn quê nhà nghèo khổ này có lẽ không thích hợp để Dương xuất hiện.
Nghe anh Toàn nói vậy Dương hụt hẫng lắm, mọi người cố ý xa lánh anh, nghĩ anh là người ngoài không muốn nhờ vả, không muốn can dự...
Xe em đậu ở ngoài kia, cách ngõ nhà mình một đoạn không xa. Vì ngõ bé em không đi vào được, nếu anh không chê, cho phép em được đưa anh và các cháu đến thăm mẹ có được không ạ?
Dương nói lời thật lòng, Hạnh nhìn anh trố mắt, một người tính cách bá đạo trước đây đi đâu mất rồi, không lẽ anh ấy thay đổi tính nết sao? Với những người như cô và anh Toàn, tại sao Dương lại khép nép đến thế?
Em nói thật, xe em ở ngoài kia, anh và các cháu đi bộ một chút là tới.
Đi theo em nha!
Thấy mọi người như không tin lời mình nói, Dương nhiệt tình thanh minh, không những vậy, anh rảo bước đến gần xe máy, chẳng nề hà bế con bé Út vào lòng mình rồi hăm hở đi trước dẫn đường. Anh Toàn thấy vậy cũng có vẻ tin, dựng xe máy xuống rồi ra hiệu cho mấy đứa đi theo chú. Trái tim khẽ xuất hiện tia rung động, khóe môi Hạnh mấp máy ý cười, cô bước đi sau cùng, anh Toàn và các con đang đau buồn, còn cô, ngược lại đã thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Có lẽ, chính là vì Dương xuất hiện!
Anh Toàn chỉ đường, Dương vâng dạ lái xe theo ý anh, mấy đứa nhỏ vẻ mặt nghệt ra, chẳng hiểu chúng đang buồn vì nhớ mẹ hay đang ngạc nhiên vì lần đầu được đi xe sang trọng thế này. Riêng Hạnh, trái tim cô từ lúc ngồi vào xe Dương cứ đập loạn lên, thỉnh thoảng lén nhìn anh ấy lái xe trong lòng dấy lên cảm giác bình yên đến lạ.
Nhà chị dâu khuất sau một ngọn đồi, đường đi vào gập ghềnh, khúc khuỷu, cách nhà Hạnh chưa đầy 5km nhưng đi rất lâu. Chiếc xe hơi sang trọng của Dương phải khó khăn lắm mới len lỏi được qua những ngách nhỏ, bình thường gặp phải đường khó đi thế này chắc Dương đã cáu nhặng lên vì bực bội rồi. Nhưng hôm nay thì khác, cố gắng lựa tay lái cho xe đi êm dịu nhất có thể, cốt là làm hài lòng những vị khách đang ngồi trong xe. Mỗi người một tâm trạng, đoạn đường đến nhà chị dâu cuối cùng cũng dừng lại.
Giống như đến nhà Hạnh, nhà chị dâu có lẽ còn nghèo hơn nhà cô, ngõ vào bé tí không len lỏi vào nữa Dương buộc phải dừng xe, mọi người xuống đường rồi lặng lẽ đi vào. Hạnh đi sau cùng, cô nói với Dương:
Anh ở ngoài đây cũng được, vào đó không có gì đặc biệt đâu!
Hạnh không muốn để anh vào là bởi nhìn anh nổi bật quá, ít nhiều sẽ gây chú ý. Không chú ý sao được khi ở làng quê hẻo lánh này lại xuất hiện chàng trai cao to trắng trẻo, nhìn như ngôi sao trên truyền hình như thế...
Tại sao không cho anh vào?
Thắp cho người quá cố nén nhang, đưa tiễn chị ấy về nơi chín suối không được à? Thêm một người đưa tiễn chắc chị ấy vui lắm đó!
Dương nói lời chân thành.
Anh có chắc là mình muốn vào không?
Hạnh hỏi lại.
Sao em hỏi anh thế?
Anh chắc chứ? Chỉ là dự một đám tang thôi mà, em đang nghĩ gì vậy?
Nói rồi Dương đưa tay khẽ nắn bờ vai Hạnh một cái, kéo tay cô đi vào bên trong. Tiếng kèn, tiếng sáo nhị vang vọng cả khu xóm, Hạnh lại nhớ đến cảnh tượng năm nào, đám tang mẹ cô cũng đau thương thế này.
Anh Toàn và vợ chia tay nhau cả thôn xóm ai cũng biết, lý do là bởi chị dâu lẳng lơ đĩ thõa. Giờ đây, chị không may qua đời, bố mẹ muối mặt làm tang cho con gái, thôn xóm cũng chẳng có mấy người qua lại. Thông cảm thì ít chê trách thì nhiều, đàn bà có chồng mà dâm loàn lẳng lơ, đến chết cũng không tránh được tiếng nhục.
Trong nhà và ngoài sân chẳng có quá nhiều người, quan tài chị dâu đặt giữa nhà, dưới đất, mẹ chị đeo khăn trắng im lặng nhìn di ảnh của con. Bà không khóc, người làm mẹ ấy không khóc được, những tháng ngày qua không khuyên bảo được con, giờ xảy ra cơ sự này bà chỉ biết ngậm ngùi... "kết cục ngày hôm nay là do nó tự chọn".
Biết tin anh Toàn và ba đứa con sang gặp mẹ nó lần cuối mọi người nháo nhác ra xem. Họ mong chờ cảnh tượng chồng cũ đến sỉ vả người vợ trắc nết, bôi tro trát trấu vào mặt bố mẹ vợ... Nhưng không, ngược lại với suy nghĩ của mọi người, anh Toàn không làm vậy.
Dắt 3 đứa nhỏ đứng trước quan tài vợ, anh cùng ba đứa quỳ rạp xuống lạy 3 cái, rưng rưng thắp cho vợ nén nhang, anh nói:
Mình à, anh đem con đến gặp mình lần cuối!
Các con nhớ mình lắm, chúng không giận mẹ đâu, mình hãy thanh thản mà ra đi, các con anh sẽ nuôi dạy chúng nên người.
Nơi chín suối, mình phù hộ cho anh và con được mạnh khỏe, mọi sự bình an nhé!
Anh Toàn bình tĩnh đến lạ, khác với sự đau khổ lúc ở nhà, đến đây, trước linh cữu của vợ, anh không khóc, không rơi giọt nước mắt nào, bình thản như chia tay một cố hữu về nơi xa. Riêng ba đứa nhỏ, tình máu mủ ruột già cộng thêm cảm xúc ngây thơ của trẻ nhỏ nên chúng kích động, đặc biệt là con bé Út, nhìn thấy mẹ nó nằm im trong quan tài, nó gào lên, đòi chui vào nằm với mẹ. Cảnh tượng ấy khiến cho những người chứng kiến ai cũng đau lòng, nước mắt tự nhiên rơi xuống...
Hạnh và Dương đứng cạnh nhau, dù mới gặp lại trong thời gian ngắn ngủi nhưng cảm giác như đã thân quen lắm. Thắp cho chị dâu nén nhang, Hạnh lặng lẽ quan sát khuôn mặt chị, có chỗ da thâm tím, trên trán còn có những vết trầy xước. Quan tài cỡ lớn vì không chỉ có mình chị dâu xấu số, bên trong cơ thể người phụ nữ ấy còn có thêm một sinh linh bé nhỏ chưa kịp chào đời. Chị qua đời vì tai nạn giao thông.
... Ngược thời gian trở lại lúc anh Toàn và chị dâu chọn cách ly hôn để giải thoát cho cuộc sống không hạnh phúc, anh vẫn ở vậy nuôi dạy các con. Còn chị, được thoải mái bay bổng, chị dâu công khai cặp kè với gã Thìn. Hắn ta lắm tiền nhiều của vì mạnh tay tham ô, nhà giàu nhất cái xóm Đình, trong khi xung quanh còn lụp xụp những ngôi nhà tranh, nhà lá đơn sơ thì ngôi nhà ba tầng to oạch khang trang của hắn nổi bật lên khiến mọi người ai nấy đều ghen tỵ.
Tiền nhiều nhưng hắn lại không có con trai, vợ không đẻ thêm được nên gã ra sức cặp bồ. Ban đầu chỉ là nhu cầu bóc bánh trả tiền, sau nhiều người khích bác vì chuyện không có con nối dõi hắn bực lắm. Quyết yêu cô nào chấp nhận đẻ con cho hắn, tiền bao nhiêu hắn cũng chu cấp cho được. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại gặp chị dâu.
Lấy anh Toàn với hai bàn tay trắng, cuộc sống mưu sinh khốn khổ, người lao động chân chất thật thà lại không khéo miệng. Lâu dần tình cảm cũng không còn như xưa, gã Thìn mồm miệng nhanh nhẹn, khéo tán tỉnh đò đưa, dần già chị dâu chết mê chết mệt hắn, đi theo tiếng gọi của con tim mà bất chấp tất cả.
Hơn hai năm cặp kè với nhau, không danh phận, không ràng buộc, không dưới ba lần chị dâu mang thai với gã Thìn. Khi cái thai chỉ còn là những cục máu đỏ, siêu âm xét nghiệm biết giới tính là con gái, hắn không ngại bắt chị bỏ thai, hắn cần là cần con trai, cần người nối dõi. Đến lần thứ 4, chị dâu có thai, may mắn đã mỉm cười với người phụ nữ độc ác và ngu muội này.
Lần này chị ấy mang thai một đứa con trai, gã Thìn cưng chị hết nấc, chiều chuộng chăm bẵm không khác gì bà hoàng. Đỉnh điểm là ngày hôm qua, gã chở chị trên con xe tay ga mới cứng mua tặng chị vì có thằng cu, hai người lai nhau đi khám thai, hắn háo hức muốn xem con trai đã lớn đến nhường nào, "của nợ" có to giống bố hay không... thì bất ngờ gặp tai nạn.
Chiếc xe tải nặng do lái xe say rượu điều khiển phóng như bay trên đường một chiều đâm phải xe máy của hai người. Gã Thìn bẹp dí dưới bánh xe tải, còn chị dâu, xe máy nằm đè lên người, toàn thân bẹp rúm, chết tức tưởi, cái thai chưa kịp chào đời cũng vì thế mà ra đi theo bố mẹ. Kết thúc cho đôi tình nhân tội đồ, nhân quả báo ứng cuối cùng cũng linh nghiệm.
Suy nghĩ hồi lâu, tổng kết lại những chuyện đã qua, Hạnh khẽ mỉm cười, nụ cười thanh thản hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô cũng có thể đứng trước người phụ nữ ấy mà nở nụ cười tiễn biệt. Nếu như chị ấy còn là chị dâu Hạnh, dù không ưa nhau nhưng giây phút biệt ly sinh tử thế này ít nhiều cũng có thể động lòng mà rơi giọt nước mắt... Còn bây giờ, cô chỉ có thể mỉm cười, thanh thản tiễn biệt một kiếp người, chỉ là không ngờ kết cục của người phụ nữ như chị ấy lại đến nhanh thế!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook