Bước đi đúng rồi.

Đúng đấy, bước đúng đấy.

Tất cả đều tốt đẹp!

Điều gì cũng phải giải quyết được mà!

Đi đến bậc cuối cùng, đột nhiên Minh Quân ngồi bệt xuống và khóc nức nở, nước mắt tuôn tràn, cô đâm ra lo sợ cho những ngày sắp tới.

Vấn đề hiện thực là cái ăn, cái mặc, chỗ ở.

Trước mắt cô, cần phải có tiền để tự nuôi sống mình.

Khi Minh Quân ra khỏi nhà dì, đến chỗ ở mới, mỗi tháng Tư Trình đều cấp cho cô một khoản tiền chi dùng.

Lúc đó, cô đang tập sự hành chánh tại hãng hằng Phát, lương tháng không quá bốn ngàn nguyên. M.e của bạn học Từ Ngọc Viên không phải là người khó tính, họ để cô ở một phòng cuối nhà, giá thật rẻ. Nhưng mỗi ngày phải cần ăn uống, quần áo - phải có thu vào mới xuất ra được.

Nay không còn Tư Trình giúp đỡ, khó khăn đã bày ra đấy, nghĩ đến nửa năm sau, khi sinh con, khó khăn càng gấp bội. Trên đời, dịp may ít đến còn tai hoạ luôn rình mò.

Minh Quân đến sở làm, cô bắt đầu nhận ra áp lực của moị người.

Hãng Hằng Phát là công ty xuất nhập khẩu rất quy mô, họ chuyển vận hàng hoá đến các nước Âu Mỹ, cho nên từ chủ cả đến các bề tôi đều có tư tưởng, hành vi, ăn diện, tác phong đều rất bảo thủ.

Thực ra thì chẳng có ai thẳng thắn phê bình, Minh Quân, nhưng cấp trên và đồng nghiệp luôn nhìn cô xa lạ, quái dị, khinh miệt, ngoại trừ chuyện trò công việc thì họ đều xa lánh cô.

Chẳng hạn lần nọ, công ty có cuộc họp liên tịnh, thư ký Trương Chỉ Linh - chủ quản bộ môi, đến bên Minh Quân, baỏ:

− Lão Tổng có dặn, nếu cô không có đề xuất gì đặc biệt để thảo luận thì hội nghị liên tịch chiều nay cô khỏi đến, nếu không thì chẳng có ai nghe điện thoại, rất bất tiện.

Minh Quân bực mình, hỏi:

− Tôi sao? Nghe điện thoại không phải là trách nhiệm của bí thư à?

Trong lòng cô khi ấy rất phức tạp, may mà cô ráng kềm chế được mình; trái lại, bà ta không chịu buông tha cô. Thư ký cuả mụ ấy nói:

− Chắc là lão Tổng quan tâm đến chị, muốn cho chị nghỉ ngơi đấy.

Câu nói châm chích ấy khiến Minh Quân thấy đau nhói.

Vì cuộc sống tất phải nhẫn nhịn.

Chỉ đáng tiếc, thế giới là thế giới áp bức người hiền sợ sệt kẻ ác.

Người ta thích thú nhìn thấy kẻ khác sa cơ đau khổ.

Đến một ngày, việc lại xảy: Minh Quân nhận được điện tín từ Mỹ gửi đến, trên có đóng dấu khẩn, cô vội đến giao Trương Chỉ Linh, dặn bà ta giaó gấp cho tổng chủ quản Dương Kỳ Tân.

Văn kiện từ Mỹ cho biết bao bì không thích hợp, phải chỉnh lại màu sắc, cần gửi gấp để kịp lễ Giáng Sinh.

Rốt cục, đến chiều tối, Dương Kỳ Tân mới nhận được điện tín. Ông ta đùng đùng nổi giận tìm Minh Quân, hỏi:

− Cô phụ trách việc này phải không? Tại sao không đưa cho tôi ngay?

− Thưa lão tổng, tôi đã báo với chị Trương. Vả lại, thường ngày các văn kiện khẩn đều giao cho thư Ký xử lý.

Trương Chỉ Linh đứng bên liền phân bua:

− Các đồng nghiệp khi đưa văn kiện cho tôi đều có báo để tôi biết, nhưng tôi không nghe cô nói gì cả.

Lời nói như lửa đổ thêm dầu.

Dương Kỳ Tân hết sức tức tối:

− Ai làm ở đây cũng đều biết, thư ký của tôi mỗi ngày hai lần sáng chiều đều đưa văn kiện đến bàn tôi, nếu có chuyện khẩn thì báo ngay.- Ông ta cầm điện tín trên tay - Người ta baó màu săc" bao bì không đúng, chúng ta phải gấp điều chỉnh lại, chuyện lỡ ra thì ai chịu trách nhiệm đây chứ?

Minh Quân chẳNg còn lời bào chữa.

Cô nghĩ kỹ, rõ ràng mình đã đưa bức điện cho Trương chỉ Linh và có báo là phải giao gấp cho lão Tổng. Nay bà đổ lỗi cho cô - thât. là oan uổng. Hay tại tâm trí mình hồ đồ làm ảnh hưởng đến việc làm.

Kỳ Tân vẫn tiếp tục lớn tiếng quở trách:

− Đời bây giờ thật khó nói, thanh niên chỉ biêt" sợ thất tình, thất ý mà không biết sợ thất nghiệp, thât" lễ!

Minh Quân tự biết chỉ còn cách xin nghỉ việc mới mong giữ được thể diện của mình.

Ra khỏi hãng Hằng Phát, trở về căn phòng nhỏ, trong phút chốc, Minh Quân chợt đâm ra tỉnh ngộ, sau này làm gì để sống? Cô nằm dài trên giường khóc tức tưởi.

Bàng hoàng vì thât" nghiệp, điều mà Minh Quân không hề nghĩ đến.

Cô chỉ còn đủ tư cách để khóc suốt đêm. Trong căn phòng này, biết bao ngọt ngào và cay đắng đã lần lượt hiện diện. Từ rày về sau, cô phải tự mình chống đỡ, phải cần có cái ăn cái uống để nuôi dưỡng đưá con trong bụng.

Minh Quân mệt mỏi rã rời thân thể, cô đi vào phố.

Ánh mặt trời, như tuổi của cô - đang trưởng thành.

Tại sao dễ dàng buông xuôi chứ? Cô cắn chặt răng, quyết định chịu đựng.

Bước đầu chịu đựng là gắng sức để ăn, cô đến một cửa hàng ăn hai bát cháo.

Cô đến ngân hàng kiểm tra lại tiền, thấy còn hơn sáu ngày nguyên.

Số tiền ấy đủ sống độ hai tháng. Tât" nhiên, phải tiếp làm ra tiền trước khi số tiền đó cạn kiệt.

Cô mua tờ baó, đọc chỗ tìm việc, đoạn viêt" hết thư này đến thư khác, gửi đi xin việc các nơi.

Minh Quân cầm xấp thư trên tay đi đến bưu điện, khi nhìn lại, thấy địa chỉ ở ngay khu chính phố xá. Cô nghĩ không nên tiêu phí tiền, vả lại, cô còn có thời gian; thế là đích thân cô mang thư đến các nơi, khỏi phải tốn tiền tem.

Đi hơn một ngày, đỡ tiền tem, đủ sống được một ngày.

Đến tối, trên đường về nhà, Minh Quên mua một hộp cơm, vừa ngồi trên giường ăn, vưà nói với đứa con trong bụng.

− Xin lỗi, mẹ không muốn làm khổ con, chỉ cần hoàn cảnh khá lên là nhất định con sẽ được ăn no, mặc ấm, ở chỗ thích hợp. Nhất định rồi, con yêy, hãy yên tâm đi!

Nhưng, hoàn cảnh ngày một tệ.

Không tìm được việc làm, có một hai nơi đến gặp gỡ, trao đổi, nhưng họ đều từ chối, sau đó dùng người khác, họ không giải thích lý do, nhưng cô biết.

Một thiếu nữ chưa kêt" hôn đã làm mẹ, liệu một người như vậy có làm tốt công việc?

Hoặc sẽ gây ảnh hưởng không tốt với các nhân viên khác? Nếu có vì thông cảm lắm mà cho làm việc thì năm ba tháng sau phải nghỉ phép để sinh đẻ, có người chủ nào chịu vậy.

Nhưng, ngày nào Minh Quân cũng đi đến các nơi hỏi xin việc, ròng rã cả tháng trời cũng không đâu chịu nhận.

Cô rất chán nản, mỗi sáng ngủ dậy, lòng buồn bã đến không muốn keó dài cuộc sống.

Nếu không có đứa bé trong bụng cựa quyậ đánh thức, nhắc nhở trách nhiệm của cô thì Minh Quân bỏ ăn, bỏ ngủ, chết quách đi cho rồi.

Khi Tư Trình biêt" cô mang thai, anh ta bảo cô phá bỏ đi. Lúc đó Minh Quân ôm chặt lấy bụng quyêt" ý giữ lấy. Tư Trình lạnh lùng noí:

− Ngay cả bản thân còn lo liệu không xong, lại còn muốn làm liên luỵ đến đời sau, muốn chứng tỏ chính mình, thật chẳng có chút lý trí.

Có thể là Tư Trình đã quở đúng, Minh Quân đã mât" trí nên mới có ngày cùng tận như vầy. Lại đến ngày trả tiền thuê nhà, tiền ngân hàng không còn bao nhiêu, nếu trả mấy trăm cho bá Từ thì tiền còn lại không đủ sống một tháng.

Minh Quân đâm ra sợ hãi.

Chỉ còn cách là cầu cứu cha mẹ ở Canada.

Nhưng, phải giải th"ch thế nào cho phải đây?

Cha mẹ đã bằng lòng để cô tự lập mưu sinh, huống hồ chuyện quan hệ với Tư Trình đã khiến bà dì rât" bực mình! Lúc cô dọn đồ đạc ra đi, bà đã nói:

− Không phải là dì chửi rủa, nhưng nếu đi ra ngoài có khổ sở gì thì ráng mà chịu, đừng trở về đây mà khóc lóc van xin. Dì sẽ nói cho cha mẹ cháu biết đấy.

Khi cánh cổng nhà dì khép lại, Minh Quân thấy mình đã hy sinh vì tình yêu, vì lý tưởng chẳng chút gì phải tức tối.

Mỗi lần nhớ lại, cô đều mỉm cười khổ não. Thật là quá ngây thơ!

Minh Quân đi lên phòng khách tìm bác Từ, lại gặp Từ Ngọc Viên.

Tên Ngọc Viên thực đúng như người, cô ta đầy đặn, tròn tiạ, khuôn mặt tròn, tướng người đôn hậu, hiền lành.

− Minh Quân, thế nào? Tìm được việc làm chưa?

Minh Quân lắc đầu, cô lấy trong xách ra năm trăm nguyên, giao cho cô bạn hoc..

− Nhờ đưa hộ cho bác, đây là tiền nhà.

Ngọc Viên nhận lấy tiền. Cô nhìn Minh Quân chăm chú, đoạn dúi tiền trả vào xách tay của bạn.

− Sao thế? Minh Quân hỏi.

− Bởi vì cậu đã trả rồi.

− Khi nào?

− Cậu đã trả cho mẹ mình nguyên năm rồi. Mẹ tôi nói, nếu cậu trả một lần như vậy, mẹ tôi sẽ bớt 10 phần trăm. Minh Quân, tôi xin lỗi vì không hỏi ý kiến của cậu, tôi đã đồng ý đề nghị của mẹ, và tôi đã lo liệu xong cho cậu, bất qúa, tôi bớt chi tiêu lại là được.

Đôi mắt Minh Quân nóng bừng lên, nước mắt không ngăn được.

− Đừng như thế chứ! - Ngọc Viên đưa tay sờ bụng Minh Quân - Cháu của tôi phải lớn lên trong không khí không lo lắng, buồn bã, phải dưỡng thai cho thật cẩn thận. Thế kỷ này không còn lưu hành tính cách ưu uất, đau buồn, cậu nhớ lấy.

Minh Quân lau lệ, vừa gât. đầu, nói:

− Tôi định cùng đường qúa thì trở lại dì tôi nhờ giúp đỡ.

− Đừng ngốc như thế, liệu có được không chứ?

Mắt nhoà lệ, đột nhiên cô chăm chú nhìn người bạn cũ thời trung hoc..

Từ Ngọc Viên không phải là một học sinh xuât" sắc, cô hiền hậu, có duyên với Minh Quân, cho nên sau khi Minh Quân theo cha mẹ sang Canada, cả hai vẫn thư từ qua lại. Tình cảm giữa cả hai nhân đó mà thêm gắn bó, gần gũi. Nói cho cùng, khi Minh Quân hoc. ở Vancouver, không có bạn thân người Trung Quốc.

Lúc Minh Quân được học bổng vào đại học Columbia thì Ngoc. Viên đã đi làm việc rồi.

Trong thư gửi Minh Quân, Ngọc Viên viết:

Con đường nào cũng tới La Mã, huống hồ, trong lòng mình chính là La Mã rồi, điều kiện cũng chẳng lấy gì làm cao sang. Cho nên, đứng bán hàng ở một cửa hàng trang phục nho nhỏ, mình cũng thấy vừa lòng. Chị chủ của mình là chị Quần, một người đàn bà có tính tự lập, rất khoáng đạt

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương