Cơn Gió Đến Muộn
-
Chương 7
Sở Từ cau mày, bắt đầu lo lắng, hơn 130 người, còn là người dân thành phố Dương.
“Lão Kim tên đầy đủ là gì?”
Trương Đống lắc đầu: “Tôi không biết, mọi người trong nhóm đều gọi ông ấy là lão Kim.”
“Cậu có thể cho tôi biết cách thức nào liên lạc được với ông ta không?”
“Tôi chỉ có số QQ của ông ta, bình thường cha tôi và ông ta đều liên hệ bằng cách này.”
Cảnh Nguyệt lấy giấy bút đưa cho Trương Đống.
Trương Đống viết xong thì trả lại cho Cảnh Nguyệt, cậu ta suy nghĩ một lát rồi quay sang Sở Từ: “Cảnh sát Sở, Lão Kim là người rất tốt, chăm sóc rất nhiều người trong nhóm. Sau khi ông ta biết được tình trạng của tôi, ông ta vẫn luôn cổ vũ tôi, mong tôi đừng từ bỏ việc học, bệnh viêm gan chỉ cần làm phẫu thuật cấy ghép, xong vẫn có thể quay lại trường. Nếu như mọi người nghi ngờ ông ấy… vậy lại càng không chính xác.”
*
Trên đường về bầu không khí trong xe khá ngột ngạt.
Trước khi làm pháp y, Cảnh Nguyệt đã từng là bác sĩ khoa ngoại của một trong ba bệnh viện lớn nhất nước. Theo cô biết việc lên danh sách và chọn mua dược phẩm trước tiên phảo được thảo luận và thông qua biểu quyết, quyền lực phân tán, không dễ dàng do một người hay một nhóm người quyết định. Thứ hai, ở một số bệnh viện lớn còn có một đội thanh tra dược phẩm định kỳ, theo dõi những số thuốc đạt tiêu chuẩn và loại những thuốc hết hạn hoặc có những phản ứng bất thường. Do đó, rất khó có chuyện hợp tác lâu dài giữa công ty cung cấp dược phẩm và người chịu trách nhiệm thu mua thuốc của bệnh viện.
Thế nhưng bệnh viện Nhân dân Đệ Tam lại xuất hiện nhiều người bị hại như vậy, còn có thể giấu nhẹm được tin tức này, không một báo đài nào dám đưa tin chứng tỏ không chỉ một chủ nhiệm khoa bình thường có thể làm được.
Cô liếc mắt nhìn Sở Từ, không biết vị thần thám đầy nhiệt huyết trong truyền thuyết này có thể dũng cảm điều tra đến cùng hay không.
“Giáo sư Cảnh yên tâm, chuyện cô lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra.” Cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Cảnh Nguyệt, Sở Từ lên tiếng khẳng định với cô.
Cảnh Nguyệt lôi truyện đọc tiếp, xe cán lên mấy hòn đá, chòng chành… Cô thầm nghĩ thành phố Dương e rằng không yên bình rồi.
*
Trở về Cục Cảnh Sát, Sở Từ lập tức tổ chức cuộc họp toàn đội.
Sở Từ phát biểu trước, anh thuật lại toàn bộ thông tin mình thu thập được ở chỗ Trương Đống cho mọi người nghe, sau đó viết những điểm quan trọng lên bảng trắng: hai lần nổ bom độc cyanua đều gần khu vực phòng khám; lần thứ ba tại sảnh bệnh viện, gần khoa dược; Vương Văn Hạo - vấn đề dược phẩm; Trương Đại Vĩ - hung thủ thần bí; bệnh nhân và công ty TNHH dược phẩm sinh học Trường Sinh.
Khi mọi người biết được vì nguồn thuốc của bệnh viện số người bị hại đã lên đến hơn 130 người, mọi người không khỏi hoảng sợ và tức giận, hi vọng đội hình sự sớm ngày phá án, lấy lại công bằng cho tất cả mọi người.
“Lão đại! Nếu Trương Đại Vĩ không phải là người ném bom như vậy khả năng hung thủ cũng là người bị hại giống Trương Đại Vĩ, trả thù thay cho người thân hoặc bạn bè.” Tần Hàm sắp xếp thông tin trong đầu, cố nén cảm giác đồng tình với hành động ném bom này của hung thủ, “Hung thủ nhất định hay đến bệnh viện này khám bệnh giống Trương Đống; vì vậy, chúng ta phải chú ý đến nhân vật tên Lão Kim.”
Tiểu Tề gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Trần Thần nhìn chằm chằm bảng trắng: “Lão đại, hai vụ nổ bom độc cyanua trước đó không có ai tử vong. Em đã xem qua báo cáo giám định, lần thứ hai lượng cyanua có nhiều hơn. Khẩu cung của nhân chứng và vật chứng đều cho thấy địa điểm ném bom chính là nhà thuốc của bệnh viện. Em cảm thấy hung thủ chỉ muốn giết mục tiêu của hắn, hắn không muốn sát hại nhiều người.”
Trần Thần chỉ lên bảng dòng chữ công ty dược phẩm sinh học Trường Sinh, bạo gan nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu như hung thủ muốn báo thù, như vậy từ đầu vụ án đến giờ công ty dược phẩm sinh học Trường Sinh chưa chịu trừng phạt… Em hoài nghi hung thủ sẽ tiếp tục gây án.”
Mọi người càng nghe càng thấy tâm trạng thêm nặng nề.
Sở Từ đồng ý với suy đoán của Trần Thần, anh bổ sung thêm: “Suy luận của Trần Thần rất chính xác, nhưng công ty Trường Sinh có hơn ba ngàn nhân công, phạm vi quá lớn, không phải là địa điểm gây án thích hợp. Tôi kiến nghị chúng ta đặt trọng tâm lên phòng nghiên cứu vắc xin, cùng với Lâm Hiểu Hi vợ của nạn nhân Đinh Hoành và Hàn Chí Viễn, hôn phu của Hoắc Nhu. Mặt khác lấy lời khai của thân nhân bốn nạn nhân thêm một lần nữa, sẽ hỏi kỹ càng về vấn đề kinh tế của các nạn nhân.”
*
Trương Đống khai ra một người đàn ông tên Lão Kim, nhưng Trương Đại Vĩ thì không chịu nói chi tiết, lần thẩm vấn thứ hai cũng không thuận lợi.
Sở Từ ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm những tia nắng phía ngoài cửa sổ.
Anh đã phác họa được chân dung của kẻ tình nghi trong đầu, nhưng thời gian có hạn, không thể ngồi điều tra từng người xem có phù hợp với phác họa chân dung ấy không. Do đó, anh cần xác định chính xác phác họa này dựa vào nhân thân nạn nhân.
Trong đầu không ngừng kết nối các manh mối của vụ án, nhưng nó như lẫn trong lớp sương mù, chỉ sểnh tay một chút liền bị gió thổi bay.
Ùng ục… Ùng ục.
Tâm tư còn đang chạy loạn thì bụng anh bắt đầu kháng nghị.
Sở Từ liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 4 giờ chiều. Lúc này anh mới nhớ ra cả ngày hôm nay anh chỉ có mỗi chiếc bánh bao ăn cùng với giáo sư Cảnh.
Anh cầm điện thoại đang tính đặt thức ăn cho cả đội thì Trần Thần nhấc theo một túi nilon nhảy chân sáo đi vào phòng làm việc của anh.
“Lão đại, phần ăn của anh!”
“Cô trúng số à?” Sở Từ nhìn ba chữ Thúy Hiên Cư mạ vàng, hơi kinh ngạc.
Cảnh sát là công chức nhà nước, mỗi tháng chỉ được mấy ngàn tệ, hằng ngày Trần Thần chỉ dám đặt phần ăn giá khoảng chừng 20 tệ.
Thúy Hiên Cư là một nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành phố Dương, một bữa cơm có thể bay mất một tháng tiền lương của bọn họ.
“Sao có thể chứ?! Đây gọi là hưởng ké hào quang từ giáo sư Cảnh.”
Sở Từ nhíu mày.
Trần Thần tiếp lời: “Bạn trai của giáo sư Cảnh mời chị ấy ăn ở Thuy Hiên Cư, thuận tiện cũng mời mọi người trong cảnh đội luôn.”
Hộp cơm có ba tầng, tầng trên cùng có thể thấy rõ được thức ăn được bày biện khá tinh xảo và đẹp mắt bên trong, hương thơm ngào ngạt câu dẫn dạ dày của người ta.
Sở Từ buông đũa, nhất thời không còn cảm giác đói bụng.
Suốt ngày hôm nay thần kinh căng thẳng, hiếm có được lúc thư thả ăn một bữa ngon… Trần Thần bắt đầu tám chuyện.
Cô ấy kéo cái ghế bắt đầu khí thế tuôn trào: “Lão đại, anh nói xem bạn trai giáo sư Cảnh làm nghề gì lại có nhiều tiền như vậy chứ. Đặt cơm Thúy Hiên Cư cho toàn cảnh đội, chỉ cần bữa này thôi cũng mất cả năm tiền lương của em đó!”
Sắc mặt Sở Từ xụ xuống.
“Nhưng mà… giáo sư Cảnh vừa đẹp vừa học thức thì bạn trai chị ấy chắc chắn cũng sẽ rất lợi hại, có thể là tổng tài bá đạo của một tập đoàn nào đó hoặc một Hoa kiều phú nhị đại, vì bạn gái mà bao luôn nhà hàng. Quả thực quá lãng mạn. Lão đại cảm thấy thế nào?”
Sở Từ nghe Trần Thần nói, thanh âm lạnh lùng: “Ăn cơm no rồi? Manh mối điều tra rõ ràng chưa? Bắt được hung thủ chưa?”
Trần Thần bắn khỏi ghế, đứng bật dậy như chim non đậu cành cong, mau chóng thoát khỏi đây: “Vậy em đi làm việc tiếp!”
- - Mẹ nó, sao mình lại hóng hớt thế này.
Trần Thần vừa đi, gian phòng khôi phục lại sự yên tĩnh như trước.
… Ấy vậy mà tâm trạng của Sở Từ không thể khôi phục sự bình yên như trước.
Anh cầm di động trên bàn, mở weibo, nhìn chằm chằm weibo của mình ba giây, tâm tư xoay chuyển, rồi lập tức sửa tên weibo của mình thành “Ánh Trăng Treo Đầu Giường”.
Tiện tay tìm một tấm hình anh mặc cảnh phục được chụp trong lễ thăng ba cấp vào đầu năm nay thay cho ảnh avatar đã ba năm chưa đổi.
Anh mở weibo của Cảnh Nguyệt, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, nhắn tin:
- - Lại để giáo sư Cảnh tiêu pha, sau khi phá án thành công sẽ mời giáo sư một bữa cảm ơn.
Cảnh Nguyệt vừa nhờ Tân Yến mua giúp cô sạc điện thoại, cả một ngày không mở máy nên weibo vang lên liên tiếp âm báo tin nhắn.
Là tin nhắn của một nick là Ánh Trăng Treo Đầu Giường.
Không quen.
Cô sững người vài giây.
Nhìn rõ gương mặt anh tuấn trên avatar, cô mới nhớ ra ngày hôm qua đã đồng ý kết bạn với anh nhưng quên sửa tên trên danh bạ.
Cô nhanh tay sửa chữa thông tin, sau đó nhắn trả lời: Không cần đâu!
Suy nghĩ một chút, cô bổ sung thêm: Nằm trong chức trách.
Rồi cũng không nhìn vào điện thoại, vùi đầu vào công việc.
Sở Từ chăm chú nhìn ba chữ “Không cần đâu” trên màn hình, anh hận mắt mình không thể hóa thánh lưỡi dao đâm nát những từ ngữ ấy. Anh im lặng, cất điện thoại vào lại túi, rồi tiện tay ném luôn hộp thức ăn vào thùng rác, không ăn.
Anh đứng dậy quyết định qua phòng xem băng ghi hình, coi lại toàn bộ camera khu vực quanh bệnh viện một lần nữa.
Phòng xem băng hình khá nhỏ, không có điều hòa, rất nóng và oi bức. Tiểu Tề mặc chiếc áo thun ngắn tay vừa ăn cơm vừa nhìn mười mấy màn hình thật lớn không chớp mắt.
Sở Từ đứng sau lưng vỗ vai anh ấy một cái: “Cậu ra ngoài ăn đi, tôi coi cho!”
Tiểu Tề xem băng ghi hình cả ngày, mắt hoa hết lên, bây giờ được giải phóng anh ấy ba chân bốn cẳng cầm hộp cơm phóng ra ngoài.
“Máy lạnh ơi, anh tới đây!”
Sở Từ điều khiển băng ghi hình khu vực quanh bệnh viện tua nhanh gấp mười lần, lướt mắt nhìn. Sau đó dường như anh nhớ ra điều gì đó liền lấy đoạn clip ở khu vực gần phòng khám bệnh trong vụ nổ bom cyanua hai lần trước ra xem lại.
Cũng tua nhanh 10 lần.
Hình ảnh nhanh chóng lướt qua, Sở Từ nhìn không chớp mắt. Bỗng nhiên anh bấm nút tạm dừng.
Bên phía phòng khám xuất hiện một người đàn ông mặc áo jacket đen, đeo balo cũ, đầu đội mũ lưỡi trai đen.
Chính là hắn.
Sở Từ phóng to hình ảnh, hàng lông mày khẽ nhíu lại, tầm mắt nhìn vào logo trên chiếc balo ấy, không rõ.
Tiểu học Dương Thành gì đó, mấy chữ quan trọng nhất thì bị nhăn nheo, không thấy rõ ràng.
Sở Từ gọi Tần Hàm vào phòng xem băng, dựa vào kỹ thuật công nghệ Tần Hàm nhanh chóng có thể làm lộ ra góc viền. Ơ thành phố Dương có mấy trường tiểu học, khả năng nhiều nhất là:
- Dương Thành Nhất Tiểu, Dương Thành Thất Tiểu, Dương Thành Thập Tiểu.
“Đồng hồ báo thức” của Sở Từ lóe sáng, giọng anh trùng xuống, hỏi Tần Hàm: “Vợ của Vương Văn Hạo dạy học ở Dương Thành Nhất Tiểu.”
Tần Hàm gật đầu xác nhận: “Vâng!”
“Lão Kim tên đầy đủ là gì?”
Trương Đống lắc đầu: “Tôi không biết, mọi người trong nhóm đều gọi ông ấy là lão Kim.”
“Cậu có thể cho tôi biết cách thức nào liên lạc được với ông ta không?”
“Tôi chỉ có số QQ của ông ta, bình thường cha tôi và ông ta đều liên hệ bằng cách này.”
Cảnh Nguyệt lấy giấy bút đưa cho Trương Đống.
Trương Đống viết xong thì trả lại cho Cảnh Nguyệt, cậu ta suy nghĩ một lát rồi quay sang Sở Từ: “Cảnh sát Sở, Lão Kim là người rất tốt, chăm sóc rất nhiều người trong nhóm. Sau khi ông ta biết được tình trạng của tôi, ông ta vẫn luôn cổ vũ tôi, mong tôi đừng từ bỏ việc học, bệnh viêm gan chỉ cần làm phẫu thuật cấy ghép, xong vẫn có thể quay lại trường. Nếu như mọi người nghi ngờ ông ấy… vậy lại càng không chính xác.”
*
Trên đường về bầu không khí trong xe khá ngột ngạt.
Trước khi làm pháp y, Cảnh Nguyệt đã từng là bác sĩ khoa ngoại của một trong ba bệnh viện lớn nhất nước. Theo cô biết việc lên danh sách và chọn mua dược phẩm trước tiên phảo được thảo luận và thông qua biểu quyết, quyền lực phân tán, không dễ dàng do một người hay một nhóm người quyết định. Thứ hai, ở một số bệnh viện lớn còn có một đội thanh tra dược phẩm định kỳ, theo dõi những số thuốc đạt tiêu chuẩn và loại những thuốc hết hạn hoặc có những phản ứng bất thường. Do đó, rất khó có chuyện hợp tác lâu dài giữa công ty cung cấp dược phẩm và người chịu trách nhiệm thu mua thuốc của bệnh viện.
Thế nhưng bệnh viện Nhân dân Đệ Tam lại xuất hiện nhiều người bị hại như vậy, còn có thể giấu nhẹm được tin tức này, không một báo đài nào dám đưa tin chứng tỏ không chỉ một chủ nhiệm khoa bình thường có thể làm được.
Cô liếc mắt nhìn Sở Từ, không biết vị thần thám đầy nhiệt huyết trong truyền thuyết này có thể dũng cảm điều tra đến cùng hay không.
“Giáo sư Cảnh yên tâm, chuyện cô lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra.” Cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Cảnh Nguyệt, Sở Từ lên tiếng khẳng định với cô.
Cảnh Nguyệt lôi truyện đọc tiếp, xe cán lên mấy hòn đá, chòng chành… Cô thầm nghĩ thành phố Dương e rằng không yên bình rồi.
*
Trở về Cục Cảnh Sát, Sở Từ lập tức tổ chức cuộc họp toàn đội.
Sở Từ phát biểu trước, anh thuật lại toàn bộ thông tin mình thu thập được ở chỗ Trương Đống cho mọi người nghe, sau đó viết những điểm quan trọng lên bảng trắng: hai lần nổ bom độc cyanua đều gần khu vực phòng khám; lần thứ ba tại sảnh bệnh viện, gần khoa dược; Vương Văn Hạo - vấn đề dược phẩm; Trương Đại Vĩ - hung thủ thần bí; bệnh nhân và công ty TNHH dược phẩm sinh học Trường Sinh.
Khi mọi người biết được vì nguồn thuốc của bệnh viện số người bị hại đã lên đến hơn 130 người, mọi người không khỏi hoảng sợ và tức giận, hi vọng đội hình sự sớm ngày phá án, lấy lại công bằng cho tất cả mọi người.
“Lão đại! Nếu Trương Đại Vĩ không phải là người ném bom như vậy khả năng hung thủ cũng là người bị hại giống Trương Đại Vĩ, trả thù thay cho người thân hoặc bạn bè.” Tần Hàm sắp xếp thông tin trong đầu, cố nén cảm giác đồng tình với hành động ném bom này của hung thủ, “Hung thủ nhất định hay đến bệnh viện này khám bệnh giống Trương Đống; vì vậy, chúng ta phải chú ý đến nhân vật tên Lão Kim.”
Tiểu Tề gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Trần Thần nhìn chằm chằm bảng trắng: “Lão đại, hai vụ nổ bom độc cyanua trước đó không có ai tử vong. Em đã xem qua báo cáo giám định, lần thứ hai lượng cyanua có nhiều hơn. Khẩu cung của nhân chứng và vật chứng đều cho thấy địa điểm ném bom chính là nhà thuốc của bệnh viện. Em cảm thấy hung thủ chỉ muốn giết mục tiêu của hắn, hắn không muốn sát hại nhiều người.”
Trần Thần chỉ lên bảng dòng chữ công ty dược phẩm sinh học Trường Sinh, bạo gan nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu như hung thủ muốn báo thù, như vậy từ đầu vụ án đến giờ công ty dược phẩm sinh học Trường Sinh chưa chịu trừng phạt… Em hoài nghi hung thủ sẽ tiếp tục gây án.”
Mọi người càng nghe càng thấy tâm trạng thêm nặng nề.
Sở Từ đồng ý với suy đoán của Trần Thần, anh bổ sung thêm: “Suy luận của Trần Thần rất chính xác, nhưng công ty Trường Sinh có hơn ba ngàn nhân công, phạm vi quá lớn, không phải là địa điểm gây án thích hợp. Tôi kiến nghị chúng ta đặt trọng tâm lên phòng nghiên cứu vắc xin, cùng với Lâm Hiểu Hi vợ của nạn nhân Đinh Hoành và Hàn Chí Viễn, hôn phu của Hoắc Nhu. Mặt khác lấy lời khai của thân nhân bốn nạn nhân thêm một lần nữa, sẽ hỏi kỹ càng về vấn đề kinh tế của các nạn nhân.”
*
Trương Đống khai ra một người đàn ông tên Lão Kim, nhưng Trương Đại Vĩ thì không chịu nói chi tiết, lần thẩm vấn thứ hai cũng không thuận lợi.
Sở Từ ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm những tia nắng phía ngoài cửa sổ.
Anh đã phác họa được chân dung của kẻ tình nghi trong đầu, nhưng thời gian có hạn, không thể ngồi điều tra từng người xem có phù hợp với phác họa chân dung ấy không. Do đó, anh cần xác định chính xác phác họa này dựa vào nhân thân nạn nhân.
Trong đầu không ngừng kết nối các manh mối của vụ án, nhưng nó như lẫn trong lớp sương mù, chỉ sểnh tay một chút liền bị gió thổi bay.
Ùng ục… Ùng ục.
Tâm tư còn đang chạy loạn thì bụng anh bắt đầu kháng nghị.
Sở Từ liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 4 giờ chiều. Lúc này anh mới nhớ ra cả ngày hôm nay anh chỉ có mỗi chiếc bánh bao ăn cùng với giáo sư Cảnh.
Anh cầm điện thoại đang tính đặt thức ăn cho cả đội thì Trần Thần nhấc theo một túi nilon nhảy chân sáo đi vào phòng làm việc của anh.
“Lão đại, phần ăn của anh!”
“Cô trúng số à?” Sở Từ nhìn ba chữ Thúy Hiên Cư mạ vàng, hơi kinh ngạc.
Cảnh sát là công chức nhà nước, mỗi tháng chỉ được mấy ngàn tệ, hằng ngày Trần Thần chỉ dám đặt phần ăn giá khoảng chừng 20 tệ.
Thúy Hiên Cư là một nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành phố Dương, một bữa cơm có thể bay mất một tháng tiền lương của bọn họ.
“Sao có thể chứ?! Đây gọi là hưởng ké hào quang từ giáo sư Cảnh.”
Sở Từ nhíu mày.
Trần Thần tiếp lời: “Bạn trai của giáo sư Cảnh mời chị ấy ăn ở Thuy Hiên Cư, thuận tiện cũng mời mọi người trong cảnh đội luôn.”
Hộp cơm có ba tầng, tầng trên cùng có thể thấy rõ được thức ăn được bày biện khá tinh xảo và đẹp mắt bên trong, hương thơm ngào ngạt câu dẫn dạ dày của người ta.
Sở Từ buông đũa, nhất thời không còn cảm giác đói bụng.
Suốt ngày hôm nay thần kinh căng thẳng, hiếm có được lúc thư thả ăn một bữa ngon… Trần Thần bắt đầu tám chuyện.
Cô ấy kéo cái ghế bắt đầu khí thế tuôn trào: “Lão đại, anh nói xem bạn trai giáo sư Cảnh làm nghề gì lại có nhiều tiền như vậy chứ. Đặt cơm Thúy Hiên Cư cho toàn cảnh đội, chỉ cần bữa này thôi cũng mất cả năm tiền lương của em đó!”
Sắc mặt Sở Từ xụ xuống.
“Nhưng mà… giáo sư Cảnh vừa đẹp vừa học thức thì bạn trai chị ấy chắc chắn cũng sẽ rất lợi hại, có thể là tổng tài bá đạo của một tập đoàn nào đó hoặc một Hoa kiều phú nhị đại, vì bạn gái mà bao luôn nhà hàng. Quả thực quá lãng mạn. Lão đại cảm thấy thế nào?”
Sở Từ nghe Trần Thần nói, thanh âm lạnh lùng: “Ăn cơm no rồi? Manh mối điều tra rõ ràng chưa? Bắt được hung thủ chưa?”
Trần Thần bắn khỏi ghế, đứng bật dậy như chim non đậu cành cong, mau chóng thoát khỏi đây: “Vậy em đi làm việc tiếp!”
- - Mẹ nó, sao mình lại hóng hớt thế này.
Trần Thần vừa đi, gian phòng khôi phục lại sự yên tĩnh như trước.
… Ấy vậy mà tâm trạng của Sở Từ không thể khôi phục sự bình yên như trước.
Anh cầm di động trên bàn, mở weibo, nhìn chằm chằm weibo của mình ba giây, tâm tư xoay chuyển, rồi lập tức sửa tên weibo của mình thành “Ánh Trăng Treo Đầu Giường”.
Tiện tay tìm một tấm hình anh mặc cảnh phục được chụp trong lễ thăng ba cấp vào đầu năm nay thay cho ảnh avatar đã ba năm chưa đổi.
Anh mở weibo của Cảnh Nguyệt, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, nhắn tin:
- - Lại để giáo sư Cảnh tiêu pha, sau khi phá án thành công sẽ mời giáo sư một bữa cảm ơn.
Cảnh Nguyệt vừa nhờ Tân Yến mua giúp cô sạc điện thoại, cả một ngày không mở máy nên weibo vang lên liên tiếp âm báo tin nhắn.
Là tin nhắn của một nick là Ánh Trăng Treo Đầu Giường.
Không quen.
Cô sững người vài giây.
Nhìn rõ gương mặt anh tuấn trên avatar, cô mới nhớ ra ngày hôm qua đã đồng ý kết bạn với anh nhưng quên sửa tên trên danh bạ.
Cô nhanh tay sửa chữa thông tin, sau đó nhắn trả lời: Không cần đâu!
Suy nghĩ một chút, cô bổ sung thêm: Nằm trong chức trách.
Rồi cũng không nhìn vào điện thoại, vùi đầu vào công việc.
Sở Từ chăm chú nhìn ba chữ “Không cần đâu” trên màn hình, anh hận mắt mình không thể hóa thánh lưỡi dao đâm nát những từ ngữ ấy. Anh im lặng, cất điện thoại vào lại túi, rồi tiện tay ném luôn hộp thức ăn vào thùng rác, không ăn.
Anh đứng dậy quyết định qua phòng xem băng ghi hình, coi lại toàn bộ camera khu vực quanh bệnh viện một lần nữa.
Phòng xem băng hình khá nhỏ, không có điều hòa, rất nóng và oi bức. Tiểu Tề mặc chiếc áo thun ngắn tay vừa ăn cơm vừa nhìn mười mấy màn hình thật lớn không chớp mắt.
Sở Từ đứng sau lưng vỗ vai anh ấy một cái: “Cậu ra ngoài ăn đi, tôi coi cho!”
Tiểu Tề xem băng ghi hình cả ngày, mắt hoa hết lên, bây giờ được giải phóng anh ấy ba chân bốn cẳng cầm hộp cơm phóng ra ngoài.
“Máy lạnh ơi, anh tới đây!”
Sở Từ điều khiển băng ghi hình khu vực quanh bệnh viện tua nhanh gấp mười lần, lướt mắt nhìn. Sau đó dường như anh nhớ ra điều gì đó liền lấy đoạn clip ở khu vực gần phòng khám bệnh trong vụ nổ bom cyanua hai lần trước ra xem lại.
Cũng tua nhanh 10 lần.
Hình ảnh nhanh chóng lướt qua, Sở Từ nhìn không chớp mắt. Bỗng nhiên anh bấm nút tạm dừng.
Bên phía phòng khám xuất hiện một người đàn ông mặc áo jacket đen, đeo balo cũ, đầu đội mũ lưỡi trai đen.
Chính là hắn.
Sở Từ phóng to hình ảnh, hàng lông mày khẽ nhíu lại, tầm mắt nhìn vào logo trên chiếc balo ấy, không rõ.
Tiểu học Dương Thành gì đó, mấy chữ quan trọng nhất thì bị nhăn nheo, không thấy rõ ràng.
Sở Từ gọi Tần Hàm vào phòng xem băng, dựa vào kỹ thuật công nghệ Tần Hàm nhanh chóng có thể làm lộ ra góc viền. Ơ thành phố Dương có mấy trường tiểu học, khả năng nhiều nhất là:
- Dương Thành Nhất Tiểu, Dương Thành Thất Tiểu, Dương Thành Thập Tiểu.
“Đồng hồ báo thức” của Sở Từ lóe sáng, giọng anh trùng xuống, hỏi Tần Hàm: “Vợ của Vương Văn Hạo dạy học ở Dương Thành Nhất Tiểu.”
Tần Hàm gật đầu xác nhận: “Vâng!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook