Cơn Gió Đến Muộn
-
Chương 10
Từ khi Hàn Chí Viễn biết được chuyện bốn nạn nhân tử vong trong vụ ném bom độc cyanua đều là nhân viên khoa dược, hắn đã linh cảm được chuyện chọn mua dược phẩm sớm muộn cũng bị bại lộ.
Hắn là người thông minh, lại nắm chắc được vận hội, ở thời điểm thích hợp nhất chọn theo đuổi nhân viên nhà thuốc tây bệnh viện - Hoắc Nhu, rồi cố gắng nắm chặt không buông chủ nhiệm khoa dược Vương Văn Hạo, “há miệng chờ sung” đợi đến khi hoàn tất hợp đồng mua bán thuốc với bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam, hắn đã thành công từ một nhân viên nghiệp vụ sơ cấp trở thành quản lý kênh bán hàng của ba khu vực thành phố Dương.
Hắn tự nhận mình là một cao thủ trong việc đoán được thời thế, nghe lời đoán ý; vì vậy, khi từ Cục Cảnh Sát ra về, hắn không chọn trở về công ty mà nhanh chóng chuyển toàn bộ tiền bạc ra một tài khoản ở nước ngoài, sau đó lén lút nhờ người làm visa, bất cứ khi nào cũng có thể cao chạy xa bay ra nước ngoài.
Hàn Chí Viễn bật toàn bộ đèn phòng, mở nhạc lớn tối đa, hắn đứng trước cửa sổ nhìn xuyên qua khe hở của rèm cửa, im lặng đứng nhìn bên trong chiếc xe màu đen ở con đường đối diện, hai cảnh sát mặc thường phục đã theo dõi hắn suốt ngày hôm nay.
Sắc trời tối dần, ánh đèn ngũ sắc nhấp nháy tô thêm sắc màu cho thành phố về đêm, Hàn Chí Viễn nở nụ cười khinh bỉ, hắn xoay người nhấc chiếc vali màu đen đặt trên bàn trà.
Xoạt…
Mấy tờ giấy A4 trên bàn bị rơi xuống đất.
Hàn Chí Viễn liếc mắt, ngồi xổm xuống nhặt những tin nhắn đe dọa tầm mười ngày trở lại đây lên. Hắn lật từng tờ từng tờ, tâm trạng tốt đến mức còn đọc to lên:
“Tờ thứ nhất, giết người đền mạng!”
“Tờ thứ hai, tao đã biết hết bí mật của chúng mày!”
“Tờ thứ ba, con tao chết rồi, chúng mày cũng đừng mong được sống sót!”
“Tờ thứ tư, tất cả bọn chúng mày đều đáng chết!”
…
“Tờ thứ mười, giờ chết của mày đến rồi!”
Tổng cộng có mười tờ, khi Hàn Chí Viễn nhận được những tin nhắn đe dọa này còn sợ sệt, nhưng ngay lúc này đây hắn lại chưa bao giờ cảm giác ung dung như thế, tựa như một chú chim bị nhốt trong lồng lâu ngày nay được thả ra bầu trời tự do. Hắn rút bật lửa, nhen lên: “Biết thì thế nào, mày cũng đâu làm gì được tao… Muốn giết tao à? Hừm….”
Những tờ giấy nhanh chóng bị cháy xém, Hàn Chí Viễn tiện tay ném chúng đi, nhẹ nhàng bước chân ra cánh cửa bí mật ở phòng ngủ.
Hắn mua lại căn nhà này từ mấy ngày trước, đây là cũng một trong những kế hoạch chuẩn bị cho đường lui của hắn. Căn nhà này xây cách đây mấy thế kỷ, trước đó là văn phòng của chính quyền thành phố lâm thời, có một lối đi ngầm để rút lui khi xảy ra chính biến. “Ha Ha Ha!”
Địa đạo vừa tối lại vừa ẩm, vì đã qua nhiều năm không ai sử dụng nên bốn phía vách tường mọc đầy rêu xanh, nước thấm từ các vết nứt tạo thành những giọt nước rơi xuống nền vang những tiếng tích tích trong không gian yên tĩnh rồi biến thành từng nhịp trống gõ mạnh vào trái tim của Hàn Chí Viễn.
“Hơ…..”
Vừa ra khỏi cửa hang, Hàn Chí Viễn rốt cục cũng có thể thở phào một hơi dài. Hắn thoát ra ngoài từ cổng thoát nước ngầm phía sau một quán bar, một con chuột chạy vòng vèo đến phía hắn, rồi biến mất trong đường cống ngầm.
Đây là hẻm sau của một dãy quán bar, rất ít có người qua lại, phía xa xa ánh đèn đủ màu sắc sáng rực, bên tai có thể nghe được tiếng nhạc tiếng cười đùa đinh tai nhức óc. Hàn Chí Viễn nheo mắt, nở nụ cười đắc ý, vẩy vẩy chiếc túi xách đen trong tay rồi rời đi.
Chỉ cần qua ngày hôm nay hắn sẽ được hít thở bầu không khí tự do, được sống biệt thự, đi xe sang, có mỹ nữ, tiền của xài không hết.
Hàn Chí Viễn không nhịn được bật cười: “Ha ha ha…”
Hoắc Nhu gì chứ, công trạng gì chứ, chuyện dược phẩm gì chứ… rồi còn cả báo thù… Hãy để những thứ quái đản ấy biến mất!
Trong bóng tối chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Cộp cộp…
Hàn Chí Viễn siết chặt tay cầm túi xách, giọng hồi hộp, hỏi lớn: “Là ai?”
Phía sau tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, không ai đáp lại câu hỏi của hắn.
Hàn Chí Viễn cho rằng vì hắn quá căng thẳng nên xuất hiện ảo giác, nhưng hắn vẫn thận trọng nhặt một khúc cây ven đường để phòng trường hợp xấu.
Phía sau lại vang lên tiếng bước chân.
Hàn Chí Viễn xác định mình không nghe nhầm, hắn quay đầu lại, chỉ trông thấy một bóng đen từ từ đi theo sau lưng hắn: “Con mẹ nó! Mày theo ông làm gì?”
Bóng đen không trả lời, mà vẫn chậm rãi tiến về phía hắn.
Từ ánh sáng lờ mờ hắn có thể nhìn được một người có vóc dáng trung bình, đội mũ lưỡi trai, khoác áo jacket đen.
Hàn Chí Viễn nổi cơn giận giơ tay cầm khúc gỗ đánh về phía người đàn ông.
Người đàn ông nhạy bén kịp thời né tránh, thừa dịp Hàn Chí Viễn lơ đễnh, gã rút dùi cui điện dí vào gáy Hàn Chí Viễn. Chiếc dùi cui điện này đã được cải tiến, cường độ điện năng gấp hai lần loại bình thường, Hàn Chí Viễn không phản ứng kịp bị điện giật bất tỉnh.
*
Khi tỉnh lại, Hàn Chí Viễn phát hiện mình ở trong một gian phòng trống rỗng và cực kỳ chật hẹp. Trong phòng chỉ có một cái giường, hình như có ai đó đang năm trên giường nhưng không trông rõ mặt. Phía đỉnh đầu của hắn có một chiếc đèn, ánh đèn rất sáng, chói vào tầm mắt của hắn.
Hắn nằm trên đất, toàn thân và tay chân vô lực mềm nhũn, không làm được gì: “Tên Trương Đại Vĩ khốn kiếp này, mày ra đây cho tao!”
“Đi ra mau lên!”
…
Hàn Chí Viễn rống cả nửa ngày trời nhưng chẳng có ai đáp lời, trong lòng hắn bỗng chốc cảm thấy sợ hãi: “Trương Đại Vĩ, tao biết là mày. Chỉ cần mày thả tao ra, tao sẽ đưa hết tiền cho mày để mày chữa bệnh cho con trai. Mày muốn bao nhiêu cũng được, tao thề. Tao có rất nhiều tiền, Trương Đại Vĩ…”
Trong không gian vẫn tĩnh lặng, dường như căn phòng này chỉ có một mình hắn.
Hắn nheo mắt nhìn bóng đen đang nằm trên giường kia, hàng lông mày nhíu chặt.
Hình như đó là dáng người của một đứa bé.
*
Sau khi Tương Đào đi công tác về mới đọc được tin tức bệnh viện thông báo: hi vọng những người có mặt tại bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam vào sáng ngày 13 tháng 7 trở lại bệnh viện tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần. Tim anh ta đập thình thịch, vội vàng chạy qua nhà cha mẹ đón con trai Tương Tiểu An rồi chạy đến bệnh viện.
Vì vụ bom độc cyanua mà bệnh viện đệ tam chẳng có bao người dám đến khám bệnh, Tương Đào hỏi hộ lý mới tìm được gian phòng kiểm tra sức khỏe theo thông báo.
Trong phòng đang có người, bên ngoài cũng có hai người ngồi chờ. Tương Đào ôm Tương Tiểu An ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm.
“Chào bác, mấy ngày nay tôi không ở thành phố Dương, có người dân nào bị trúng độc không bác?” Tương Đào hỏi thăm một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh.
“Không biết nữa! Mà nếu có chắc chắn cũng bí mật đưa đi chữa trị làm gì dám nói cho chúng ta biết.”
“Ờ, ờ!” Tương Đào cực kỳ tán đồng cách lý luận này của ông ta, nếu không phải tình huống nghiêm trọng nhà nước nhất định sẽ không bao giờ công khai với dân chúng.
Tương Đào càng siết chặt cậu con trai Tiểu An vào lòng, anh ta càng lo lắng hơn.
“Ba à… Ba ôm chặt quá!” Tương Tiểu An giãy dụa, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cha mình.
“Á! … Ba xin lỗi!” Tương Đào tự an ủi bản thân, anh ta và con trai nhất định không sao, dù sao bom nổ khi cha con anh ta đã rời khỏi bệnh viện.
Nhất định sẽ không có chuyện!
Nửa tiếng sau rốt cục cũng đến lượt Tương Đào.
Anh ta nắm tay Tiểu An đẩy cửa phòng, trong phòng có một chiếc máy vi tính, một vị bác sĩ mặc áo blouse và hai cảnh sát mặc đồng phục.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ trước, sau đó đến phiên cảnh sát thẩm tra.
Người lấy khẩu cung ngày hôm nay chính là Trần Thần và Tần Hàm, Trần Thần ghi lời khai, Tần Hàm chịu trách nhiệm đặt câu hỏi.
Đầu tiên sẽ hỏi vấn đề cơ bản, rồi mới hỏi đến sự việc liên quan đến vụ án.
Tương Đào rút một que kẹo cho Tương Tiểu An để cậu bé ngồi yên một bên rồi mới trả lời: “Ngày hôm đó cũng không có gì đặc biệt. Tiểu An bị sốt cao nên sáng sớm tôi chở thằng bé đến bệnh viện khám bệnh. Hôm đó đông lắm, rất nhiều người đứng xếp hàng, phía bệnh viện có xảy ra xô xát gì đó, nhưng lúc ấy tôi đứng ở khá xa nên không trông thấy rõ. Lúc sau có một vị đại ca rất tốt bụng khuyên tôi qua bác sĩ Trương ở phòng khám đối diện khám bệnh trước. Tôi lo con trai mình sốt cao quá sẽ co giật nên nghe theo. Đợi đến khi tôi qua phòng khám bên kia mới nghe thấy tiếng nổ rất lớn, ngay lập tức có rất nhiều ùa ra khỏi bệnh viện.”
“Nói như vậy nghĩa là khi vụ án phát sinh anh không có mặt ở bệnh viện?”
Tương Đào gật đầu, sau đó nhìn sang phía bác sĩ hỏi: “Bác sĩ tôi và Tiểu An không hít phải khí độc chứ?”
Bản thân độc cyanua sẽ không lưu ở cơ thể con người mà người bị trúng độc ngay lập tức sẽ xảy ra phản ứng. Nói là kiểm tra nhưng thực chất chỉ kiếm cớ để tập trung những nhân chứng có mặt trong thời điểm ấy mà thôi.
Bác sĩ gật đầu an ủi: “Không sao đâu, anh và cháu bé rất khỏe.”
Tương Đào thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cám ơn người đàn ông xa lạ kia, anh ta thở dài: “Tôi nghe nói có hơn trăm người trúng độc, cũng may tôi nghe lời vị đại ca ấy đi qua phòng khám tư.”
Trần Thần và Tần Hàm đều chú ý đến “vị đại ca” trong câu nói của Tương Đào: “Anh còn nhớ dáng vẻ của vị đại ca tốt bụng đó không?”
Tương Đào lắc đầu: “Ông ta đội mũ, tóc che khuất nửa khuôn mặt nên tôi không nhìn rõ tướng mạo.”
Hai mắt Tần Hàm sáng lên, hỏi tiếp: “Mũ? Là mũ loại gì?”
“Mũ lưỡi trai đen!” Tương Đào nhớ rất rõ vì anh ta cũng đang tính mua một cái.
“Có đặc điểm nào khác không, thí dụ như mặc quần áo màu gì, dáng vẻ như thế nào, hoặc có món đồ gì đặc biệt không? Anh cố gắng suy nghĩ thật kỹ.”
Tương Đào hồi tưởng sự việc xảy ra vào ngày 13 tháng 7: “Tôi nhớ ông ấy mặc áo jacket đen, đeo một chiếc balo cũ lắm rồi, phía trên có huy hiệu Dương Thành Nhất Tiểu, còn những chuyện khác không thể nhớ được.”
“Không phải các đồng chí hoài nghi ông ấy chứ?” Giọng Tương Đào kinh ngạc, “Vị đại ca ấy chắc chắn không phải là người ném bom đâu, nếu không ông ấy nhất định sẽ chẳng khuyên tôi qua phòng khám bác sĩ Trương.”
“Anh Tương đừng quá lo lắng, chúng tôi chỉ hỏi theo lệ thôi. Bây giờ tôi xin phép được tổng kết lại lời khai của anh xem có sai sót gì không nhé!” Tần Hàm cầm bản khẩu cung của Trần Thần đọc lại, “Anh rời đi trước khi bom cyanua phát nổ, trước khi rời đi có một người đàn ông khuyên anh mang con trai sang phòng khám bệnh bác sĩ Trương đối diện, người đàn ông ấy mặc áo jacket đen, đội mũ lưỡi trai đen, đeo balo có huy hiệu Dương Thành Nhất Tiểu, có đúng không?”
“Đúng!”
Tương Tiểu An đang ngồi trên đùi của Tương Đào, nhìn chiếc ống nghe với đôi mắt tò mò, cũng lên tiếng nói xen vào: “Bác ấy là người biến dị.”
“Mặt bác ấy như con rắn lột da.” Tương Tiểu An luôn cho rằng người đàn ông ấy nhất định ẩn giấu một tài năng đặc biệt nào đó, âm thầm bảo vệ địa cầu.
Spider Man có thể phun tơ, còn bác ấy sẽ lột da… tất cả đều rất ghê gớm.
Tần Hàm yên lặng đứng dậy, ra ngoài gọi điện thoại cho Sở Từ.
“Lão đại có nhân chứng nhìn thấy… Xác định là Kim Việt Thanh …. Vâng….”
Hắn là người thông minh, lại nắm chắc được vận hội, ở thời điểm thích hợp nhất chọn theo đuổi nhân viên nhà thuốc tây bệnh viện - Hoắc Nhu, rồi cố gắng nắm chặt không buông chủ nhiệm khoa dược Vương Văn Hạo, “há miệng chờ sung” đợi đến khi hoàn tất hợp đồng mua bán thuốc với bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam, hắn đã thành công từ một nhân viên nghiệp vụ sơ cấp trở thành quản lý kênh bán hàng của ba khu vực thành phố Dương.
Hắn tự nhận mình là một cao thủ trong việc đoán được thời thế, nghe lời đoán ý; vì vậy, khi từ Cục Cảnh Sát ra về, hắn không chọn trở về công ty mà nhanh chóng chuyển toàn bộ tiền bạc ra một tài khoản ở nước ngoài, sau đó lén lút nhờ người làm visa, bất cứ khi nào cũng có thể cao chạy xa bay ra nước ngoài.
Hàn Chí Viễn bật toàn bộ đèn phòng, mở nhạc lớn tối đa, hắn đứng trước cửa sổ nhìn xuyên qua khe hở của rèm cửa, im lặng đứng nhìn bên trong chiếc xe màu đen ở con đường đối diện, hai cảnh sát mặc thường phục đã theo dõi hắn suốt ngày hôm nay.
Sắc trời tối dần, ánh đèn ngũ sắc nhấp nháy tô thêm sắc màu cho thành phố về đêm, Hàn Chí Viễn nở nụ cười khinh bỉ, hắn xoay người nhấc chiếc vali màu đen đặt trên bàn trà.
Xoạt…
Mấy tờ giấy A4 trên bàn bị rơi xuống đất.
Hàn Chí Viễn liếc mắt, ngồi xổm xuống nhặt những tin nhắn đe dọa tầm mười ngày trở lại đây lên. Hắn lật từng tờ từng tờ, tâm trạng tốt đến mức còn đọc to lên:
“Tờ thứ nhất, giết người đền mạng!”
“Tờ thứ hai, tao đã biết hết bí mật của chúng mày!”
“Tờ thứ ba, con tao chết rồi, chúng mày cũng đừng mong được sống sót!”
“Tờ thứ tư, tất cả bọn chúng mày đều đáng chết!”
…
“Tờ thứ mười, giờ chết của mày đến rồi!”
Tổng cộng có mười tờ, khi Hàn Chí Viễn nhận được những tin nhắn đe dọa này còn sợ sệt, nhưng ngay lúc này đây hắn lại chưa bao giờ cảm giác ung dung như thế, tựa như một chú chim bị nhốt trong lồng lâu ngày nay được thả ra bầu trời tự do. Hắn rút bật lửa, nhen lên: “Biết thì thế nào, mày cũng đâu làm gì được tao… Muốn giết tao à? Hừm….”
Những tờ giấy nhanh chóng bị cháy xém, Hàn Chí Viễn tiện tay ném chúng đi, nhẹ nhàng bước chân ra cánh cửa bí mật ở phòng ngủ.
Hắn mua lại căn nhà này từ mấy ngày trước, đây là cũng một trong những kế hoạch chuẩn bị cho đường lui của hắn. Căn nhà này xây cách đây mấy thế kỷ, trước đó là văn phòng của chính quyền thành phố lâm thời, có một lối đi ngầm để rút lui khi xảy ra chính biến. “Ha Ha Ha!”
Địa đạo vừa tối lại vừa ẩm, vì đã qua nhiều năm không ai sử dụng nên bốn phía vách tường mọc đầy rêu xanh, nước thấm từ các vết nứt tạo thành những giọt nước rơi xuống nền vang những tiếng tích tích trong không gian yên tĩnh rồi biến thành từng nhịp trống gõ mạnh vào trái tim của Hàn Chí Viễn.
“Hơ…..”
Vừa ra khỏi cửa hang, Hàn Chí Viễn rốt cục cũng có thể thở phào một hơi dài. Hắn thoát ra ngoài từ cổng thoát nước ngầm phía sau một quán bar, một con chuột chạy vòng vèo đến phía hắn, rồi biến mất trong đường cống ngầm.
Đây là hẻm sau của một dãy quán bar, rất ít có người qua lại, phía xa xa ánh đèn đủ màu sắc sáng rực, bên tai có thể nghe được tiếng nhạc tiếng cười đùa đinh tai nhức óc. Hàn Chí Viễn nheo mắt, nở nụ cười đắc ý, vẩy vẩy chiếc túi xách đen trong tay rồi rời đi.
Chỉ cần qua ngày hôm nay hắn sẽ được hít thở bầu không khí tự do, được sống biệt thự, đi xe sang, có mỹ nữ, tiền của xài không hết.
Hàn Chí Viễn không nhịn được bật cười: “Ha ha ha…”
Hoắc Nhu gì chứ, công trạng gì chứ, chuyện dược phẩm gì chứ… rồi còn cả báo thù… Hãy để những thứ quái đản ấy biến mất!
Trong bóng tối chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Cộp cộp…
Hàn Chí Viễn siết chặt tay cầm túi xách, giọng hồi hộp, hỏi lớn: “Là ai?”
Phía sau tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, không ai đáp lại câu hỏi của hắn.
Hàn Chí Viễn cho rằng vì hắn quá căng thẳng nên xuất hiện ảo giác, nhưng hắn vẫn thận trọng nhặt một khúc cây ven đường để phòng trường hợp xấu.
Phía sau lại vang lên tiếng bước chân.
Hàn Chí Viễn xác định mình không nghe nhầm, hắn quay đầu lại, chỉ trông thấy một bóng đen từ từ đi theo sau lưng hắn: “Con mẹ nó! Mày theo ông làm gì?”
Bóng đen không trả lời, mà vẫn chậm rãi tiến về phía hắn.
Từ ánh sáng lờ mờ hắn có thể nhìn được một người có vóc dáng trung bình, đội mũ lưỡi trai, khoác áo jacket đen.
Hàn Chí Viễn nổi cơn giận giơ tay cầm khúc gỗ đánh về phía người đàn ông.
Người đàn ông nhạy bén kịp thời né tránh, thừa dịp Hàn Chí Viễn lơ đễnh, gã rút dùi cui điện dí vào gáy Hàn Chí Viễn. Chiếc dùi cui điện này đã được cải tiến, cường độ điện năng gấp hai lần loại bình thường, Hàn Chí Viễn không phản ứng kịp bị điện giật bất tỉnh.
*
Khi tỉnh lại, Hàn Chí Viễn phát hiện mình ở trong một gian phòng trống rỗng và cực kỳ chật hẹp. Trong phòng chỉ có một cái giường, hình như có ai đó đang năm trên giường nhưng không trông rõ mặt. Phía đỉnh đầu của hắn có một chiếc đèn, ánh đèn rất sáng, chói vào tầm mắt của hắn.
Hắn nằm trên đất, toàn thân và tay chân vô lực mềm nhũn, không làm được gì: “Tên Trương Đại Vĩ khốn kiếp này, mày ra đây cho tao!”
“Đi ra mau lên!”
…
Hàn Chí Viễn rống cả nửa ngày trời nhưng chẳng có ai đáp lời, trong lòng hắn bỗng chốc cảm thấy sợ hãi: “Trương Đại Vĩ, tao biết là mày. Chỉ cần mày thả tao ra, tao sẽ đưa hết tiền cho mày để mày chữa bệnh cho con trai. Mày muốn bao nhiêu cũng được, tao thề. Tao có rất nhiều tiền, Trương Đại Vĩ…”
Trong không gian vẫn tĩnh lặng, dường như căn phòng này chỉ có một mình hắn.
Hắn nheo mắt nhìn bóng đen đang nằm trên giường kia, hàng lông mày nhíu chặt.
Hình như đó là dáng người của một đứa bé.
*
Sau khi Tương Đào đi công tác về mới đọc được tin tức bệnh viện thông báo: hi vọng những người có mặt tại bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam vào sáng ngày 13 tháng 7 trở lại bệnh viện tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần. Tim anh ta đập thình thịch, vội vàng chạy qua nhà cha mẹ đón con trai Tương Tiểu An rồi chạy đến bệnh viện.
Vì vụ bom độc cyanua mà bệnh viện đệ tam chẳng có bao người dám đến khám bệnh, Tương Đào hỏi hộ lý mới tìm được gian phòng kiểm tra sức khỏe theo thông báo.
Trong phòng đang có người, bên ngoài cũng có hai người ngồi chờ. Tương Đào ôm Tương Tiểu An ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm.
“Chào bác, mấy ngày nay tôi không ở thành phố Dương, có người dân nào bị trúng độc không bác?” Tương Đào hỏi thăm một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh.
“Không biết nữa! Mà nếu có chắc chắn cũng bí mật đưa đi chữa trị làm gì dám nói cho chúng ta biết.”
“Ờ, ờ!” Tương Đào cực kỳ tán đồng cách lý luận này của ông ta, nếu không phải tình huống nghiêm trọng nhà nước nhất định sẽ không bao giờ công khai với dân chúng.
Tương Đào càng siết chặt cậu con trai Tiểu An vào lòng, anh ta càng lo lắng hơn.
“Ba à… Ba ôm chặt quá!” Tương Tiểu An giãy dụa, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cha mình.
“Á! … Ba xin lỗi!” Tương Đào tự an ủi bản thân, anh ta và con trai nhất định không sao, dù sao bom nổ khi cha con anh ta đã rời khỏi bệnh viện.
Nhất định sẽ không có chuyện!
Nửa tiếng sau rốt cục cũng đến lượt Tương Đào.
Anh ta nắm tay Tiểu An đẩy cửa phòng, trong phòng có một chiếc máy vi tính, một vị bác sĩ mặc áo blouse và hai cảnh sát mặc đồng phục.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ trước, sau đó đến phiên cảnh sát thẩm tra.
Người lấy khẩu cung ngày hôm nay chính là Trần Thần và Tần Hàm, Trần Thần ghi lời khai, Tần Hàm chịu trách nhiệm đặt câu hỏi.
Đầu tiên sẽ hỏi vấn đề cơ bản, rồi mới hỏi đến sự việc liên quan đến vụ án.
Tương Đào rút một que kẹo cho Tương Tiểu An để cậu bé ngồi yên một bên rồi mới trả lời: “Ngày hôm đó cũng không có gì đặc biệt. Tiểu An bị sốt cao nên sáng sớm tôi chở thằng bé đến bệnh viện khám bệnh. Hôm đó đông lắm, rất nhiều người đứng xếp hàng, phía bệnh viện có xảy ra xô xát gì đó, nhưng lúc ấy tôi đứng ở khá xa nên không trông thấy rõ. Lúc sau có một vị đại ca rất tốt bụng khuyên tôi qua bác sĩ Trương ở phòng khám đối diện khám bệnh trước. Tôi lo con trai mình sốt cao quá sẽ co giật nên nghe theo. Đợi đến khi tôi qua phòng khám bên kia mới nghe thấy tiếng nổ rất lớn, ngay lập tức có rất nhiều ùa ra khỏi bệnh viện.”
“Nói như vậy nghĩa là khi vụ án phát sinh anh không có mặt ở bệnh viện?”
Tương Đào gật đầu, sau đó nhìn sang phía bác sĩ hỏi: “Bác sĩ tôi và Tiểu An không hít phải khí độc chứ?”
Bản thân độc cyanua sẽ không lưu ở cơ thể con người mà người bị trúng độc ngay lập tức sẽ xảy ra phản ứng. Nói là kiểm tra nhưng thực chất chỉ kiếm cớ để tập trung những nhân chứng có mặt trong thời điểm ấy mà thôi.
Bác sĩ gật đầu an ủi: “Không sao đâu, anh và cháu bé rất khỏe.”
Tương Đào thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cám ơn người đàn ông xa lạ kia, anh ta thở dài: “Tôi nghe nói có hơn trăm người trúng độc, cũng may tôi nghe lời vị đại ca ấy đi qua phòng khám tư.”
Trần Thần và Tần Hàm đều chú ý đến “vị đại ca” trong câu nói của Tương Đào: “Anh còn nhớ dáng vẻ của vị đại ca tốt bụng đó không?”
Tương Đào lắc đầu: “Ông ta đội mũ, tóc che khuất nửa khuôn mặt nên tôi không nhìn rõ tướng mạo.”
Hai mắt Tần Hàm sáng lên, hỏi tiếp: “Mũ? Là mũ loại gì?”
“Mũ lưỡi trai đen!” Tương Đào nhớ rất rõ vì anh ta cũng đang tính mua một cái.
“Có đặc điểm nào khác không, thí dụ như mặc quần áo màu gì, dáng vẻ như thế nào, hoặc có món đồ gì đặc biệt không? Anh cố gắng suy nghĩ thật kỹ.”
Tương Đào hồi tưởng sự việc xảy ra vào ngày 13 tháng 7: “Tôi nhớ ông ấy mặc áo jacket đen, đeo một chiếc balo cũ lắm rồi, phía trên có huy hiệu Dương Thành Nhất Tiểu, còn những chuyện khác không thể nhớ được.”
“Không phải các đồng chí hoài nghi ông ấy chứ?” Giọng Tương Đào kinh ngạc, “Vị đại ca ấy chắc chắn không phải là người ném bom đâu, nếu không ông ấy nhất định sẽ chẳng khuyên tôi qua phòng khám bác sĩ Trương.”
“Anh Tương đừng quá lo lắng, chúng tôi chỉ hỏi theo lệ thôi. Bây giờ tôi xin phép được tổng kết lại lời khai của anh xem có sai sót gì không nhé!” Tần Hàm cầm bản khẩu cung của Trần Thần đọc lại, “Anh rời đi trước khi bom cyanua phát nổ, trước khi rời đi có một người đàn ông khuyên anh mang con trai sang phòng khám bệnh bác sĩ Trương đối diện, người đàn ông ấy mặc áo jacket đen, đội mũ lưỡi trai đen, đeo balo có huy hiệu Dương Thành Nhất Tiểu, có đúng không?”
“Đúng!”
Tương Tiểu An đang ngồi trên đùi của Tương Đào, nhìn chiếc ống nghe với đôi mắt tò mò, cũng lên tiếng nói xen vào: “Bác ấy là người biến dị.”
“Mặt bác ấy như con rắn lột da.” Tương Tiểu An luôn cho rằng người đàn ông ấy nhất định ẩn giấu một tài năng đặc biệt nào đó, âm thầm bảo vệ địa cầu.
Spider Man có thể phun tơ, còn bác ấy sẽ lột da… tất cả đều rất ghê gớm.
Tần Hàm yên lặng đứng dậy, ra ngoài gọi điện thoại cho Sở Từ.
“Lão đại có nhân chứng nhìn thấy… Xác định là Kim Việt Thanh …. Vâng….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook