Con Gái Gian Thần
Chương 79: Mọi người bận đào hầm

BA NGƯỜI KHÔNG MƯU MÀ HỢP, ĐÀO BA CÁI HỐ THIỆT TO, LẠI CÒN NỐI THÀNH MỘT CHIẾN HÀO.

Nghe đâu, khi già con người sẽ đa nghi, ít nhất Hoàng đế nào cũng thế.

Nghe đâu, hiện giờ Thiên tử không mắc bệnh này.

Nhưng có, thì nhanh.

Nguyên nhân chuyện xảy ra nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ – bỗng nhiên Hoàng đế lại mắc bệnh phong hàn. Tuy thân thể luôn khỏe mạnh, lại chú ý giữ gìn, nhưng năm tháng nào buông tha con người, thanh niên trai tráng thi thoảng còn mắc vài bệnh vặt, huống chi lão Hoàng đế? Đây thật ra cũng là chuyện bình thường, trừ khi bung bét thành chuyện lớn, thường thì cả việc để nhân vật chính hắt hơi một cái tác giả cũng chẳng thèm viết. Nhưng mà, bệnh tình sinh ra trên người Hoàng đế, việc nhỏ cũng thành to.

Vốn dĩ thi thoảng Hoàng đế cũng mắc bệnh vặt, nhưng đều rất nhanh khỏi. Thế nhưng trời tối rồi mà có thư từ cung truyền ra như thế này, đúng là lần đầu.

Xẩm tối Trịnh Tĩnh Nghiệp dẫn đầu đoàn Tể tướng xông thẳng vào cung Thúy Vi, các thư kí riêng như Trì Tu Chi còn chưa kịp bưng chén cơm liền vội vàng thay đồng phục chạy đến báo danh trước mặt Hoàng đế. Các vị có quan hệ huyết thống trong vòng ba đời với Hoàng đế ngoài cung cũng bắt đầu rục rịch.

Nếu đứng chỗ đủ cao, nhìn xuống toàn cảnh Hi Sơn, có thể thấy cảnh tượng đồ sộ, nào đuốc, nào đèn lồng tạo thành con rồng lửa thật dài hướng đến cung Thúy Vi.

Trong lòng người nào cũng sốt ruột, hận không thể mọc ra hai cánh, hận không thể học theo Thuấn Di, chớp mắt liền xuất hiện trước giường Hoàng đế, hận mình không phải thần y, liếc mắt là biết được bệnh tình của ngài, hận mình không phải thần toán, bấm ngón tay một phát tính ngay được rốt cuộc Hoàng đế còn sống được bao lâu.

Hoàng đế làm người vẫn rất thành công, những người vội vàng đến cung Thúy Vi, mười người hết chín đều rất muốn Hoàng đế tiếp tục được sống vui.

Trưởng công chúa Khánh Lâm mặc kệ mình đang có thai, vợ chồng Cố Ích Thuần ngồi xe chạy vào cung Thúy Vi, Trì Tu Chi cưỡi ngựa đến trước một bước. Lúc Trịnh Tĩnh Nghiệp đến, Trì Tu Chi đã tới rồi. Tối hôm nay không phải ngày Trì Tu Chi trực, chàng đi theo sư phụ, sư mẫu, Trưởng công chúa Khánh Lâm được Miêu phi quyết đoán sai người báo tin từ trước, xem như là nhóm đến đầu tiên.

Trì Tu Chi đứng bật dậy tại chỗ: “Sư phụ, sư mẫu, để học trò đi trước dò đường cho sư mẫu.” Xem mình như cây đinh cắm bên cạnh Hoàng đế, hoàn toàn không để ý chưa tới phiên trực của mình.

Hai vợ chồng Cố thị phản ứng cũng nhanh, Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Con mau đi, nói với Thánh nhân, ta sẽ đến ngay. Con xem chừng Ngự y, đừng để bọn họ nói lung tung. Nếu canh cửa cung ngăn cản, chỉ cần đi tìm Tân An hầu gia Quách Tĩnh, nó đã vào Ngự lâm, có người trong tay. Nếu trong cung có rối loạn gì, trước hết hãy ngăn Đông cung, nói trong cung không yên, xin Thái tử tạm tránh nguy hiểm! Nếu không cứu được, chờ Trịnh tướng công, chắc chắn ông ấy sẽ vào cung.”

Sắc mặt Trì Tu Chi tái nhợt: “Học trò lĩnh mệnh.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm sai người đi liên lạc với chị bà là Trưởng công chúa Nghi Hòa, tự mình lên xe. Trưởng công chúa Nghi Hòa và Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng sắp xếp tương tự nhau, suy nghĩ một chút, thay chồng ra quyết định: “Sai người truyền tin đến Trịnh thông gia, chúng ta vào cung, ta đi gặp Thánh nhân, ông đi tìm A Tĩnh.”

Hai người phụ nữ làm việc không ngơi tay,Trịnh Tĩnh Nghiệp hạ lệnh: “Sai người báo cho Kinh Triệu doãn, trông coi Kim Ngô, không để người đi lung tung, không được phép để lộ tin tức ra ngoài khiến thần dân thiên hạ hoang mang. Thánh nhân mắc bệnh nhẹ, đại thần vào thăm, chư vương cũng vậy, ngoài ra mệnh phụ không được phép vào. Ta thấy nhất định Công chúa sẽ đi, nhưng Công chúa cần người chăm sóc, phu nhân và A Diễm có quen biết với người, để hai người chuẩn bị chăm sócCcông chúa. Trong nhà có chuyện gì, nghe theo phu nhân và A Diễm. Những việc còn lại, chờ ta thăm Thánh nhân về sẽ nói sau, bất kể tình hình thế nào, ta cũng sẽ đích thân viết tín thư sai người mang về.”

Trịnh Diễm cảm thấy trong lòng bất an, Hoàng đế từng này tuổi, chết trong mộng cũng là bình thường. Nhưng mà Hoàng đế tuyệt đối không thể chết bây giờ được! Liền nói ngay: “Cha yên tâm, nhưng xin cha cẩn thận. Chẳng biết tình hình phù tỷ (ngọc tỉ, ấn vua) thế nào?”

Trịnh Tĩnh Nghiệp trầm giọng nói: “Chớ hành động thiếu suy nghĩ!”

Trịnh Diễm gật đầu nói: “Con hiểu rồi. Người tốt như Thánh nhân tự có thiên tướng.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Vậy mới đúng.”

Cũng chỉ có thể nói nhiêu đó, Trịnh Tĩnh Nghiệp phải lập tức vào cung. Lúc Trịnh Tĩnh Nghiệp tới cung Thúy Vi, Trì Tu Chi đã thăm dò được tình hình, chẳng những thế, còn tranh thủ không có ai sờ ‘long mạch’. Sờ xong chau mày, trong lòng thở phào.

Hoàng đế chỉ cảm mạo phát sốt thôi, người lớn tuổi cố chấp, ngài lại không nghe người khác khuyên, cậy mạnh tắm nước lạnh, lại nằm mát. Gió núi ban đêm rất lạnh, bản thân ngài cảm thấy hắt hơi một cái cũng chẳng sao, chẳng chịu uống thuốc, giận dỗi với người hầu, càng nói không được thì ngài càng làm tàng. Cuối cùng phát sốt, đầu hơi choáng, Miêu phi tới trò chuyện, ngài chỉ rầm rầm rì rì, dọa Miêu phi sợ đến mức hồn vía lên mây.

Nhà mẹ đẻ Miêu phi không dùng được, tuyệt đối không thể tin đám tình địch hậu cung và lũ anh em của con trai mình, liền sai người truyền tin cho Trịnh gia, nhà của Trưởng công chúa Khánh Lâm. Chuyện này coi như cũng thích hợp, Hoàng đế đổ bệnh, báo cho Tể tướng, hoàng thân cũng là thủ tục chính quy.

Chỉ là lúc Hoàng đế vừa bị bệnh, Miêu phi bối rối, không thể nhanh chóng phong tỏa tin tức, vẫn để người khác hay tin, sau đó liều mạng truyền ra ngoài, Thục phi, Hiền phi muốn thăm Hoàng đế, Miêu phi không cản được. Chẳng qua, mọi người đều chung chí hướng không muốn kinh động Thái tử, chuyện chạy sang phe địch thế này, chưa đến bị dồn đến cùng thì không ai chịu làm.

Cho nên mới nói, bên cạnh lãnh đạo nhất định phải có người phe mình!

Các chư phi tránh sau trướng, đều muốn phe thân cận của mình đến đầu tiên, khi Trì Tu Chi tới trước, Miêu phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vén rèm mỏng nhìn trộm ra ngoài, thấy Trì Tu Chi đang xem mạch, tim mọi người như mắc nghẹn nơi cuống họng. Lúc nãy Ngự y có báo là không sao, nhưng thấy Hoàng đế phát sốt đến mơ hồ như vậy, đâu ai chịu tin?

Các phi tần cô nhìn ta, ta nhìn cô, không ai chịu mở miệng hỏi câu đầu tiên, lúc này, Trịnh Tĩnh Nghiệp tới. Trì Tu Chi ra khỏi cửa đón, tóm tắt ngắn gọn: “Thánh nhân mắc bệnh nhẹ, không lo ngại, từ từ điều dưỡng là ổn.” Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng thở phào nhẹ nhõm: “Con tới đúng lúc. Thay mặt Trưởng công chúa Khánh Lâm? Vậy thì tốt, cứ theo vai trò đệ tử mà làm. Cho người đi báo cho Đông cung chưa?”

Trì Tu Chi đáp: “Tiểu tế (con rể) đi làm ngay.”

Vừa ra khỏi cửa, mọi người đều đã đến, nghiêng người thi lễ: “Điện hạ, Tướng công.”

Ngụy vương vội hỏi: “Thánh nhân thế nào rồi?”

Trì Tu Chi thưa: “Có lẽ không sao.”

Tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi: Thế thì không cần tạo phản.

Nhờ đám phụ nữ lắm mồm tặng cho, gần đây Hoàng thái tử hễ say rượu lại đánh người, còn bị cào xước mặt, sự tích này, được truyền rộng lắm. Mà lời đồn càng lúc càng bị biến tấu, huống chi sau lưng các chị em phụ nữ lắm mồm kia còn có các anh nam đứng sau màn thúc đẩy. Ngay cả những người như Triệu vương, Tần vương vốn đứng trung lập cũng bắt đầu qua phe đối đầu, sợ rằng, hễ ông anh ‘bạo ngược thành tính’ của mình đăng cơ sẽ chém đầu cả nhà ra chơi mất. Thế là càng dồn sức chế biến các lời đồn về Thái tử, chuyện này cũng có phần nhờ công bọn họ, sau khi gia công chế biến xong, thì hoàn toàn quên sạch sẽ hình ảnh Thái tử ngày trước.

Vào điện, chào hỏi nhau, ép ngự y báo cáo bệnh tình – không khác Trì Tu Chi nói là mấy – đều rất yên tâm.

Trịnh Tĩnh Nghiệp đề nghị: “Thánh nhân không còn gì đáng lo nữa, chi bằng mọi người hãy xếp hàng lần lượt hầu bệnh, thế nào?”

Người nào đi thì đó là kẻ ngốc! Đã là bệnh nhẹ, mai tỉnh, nếu không phải đến phiên mình trực thì chẳng phải là để kẻ khác ăn trắng à. Chẳng ai chịu đi, Trịnh Tĩnh Nghiệp đành dùng vị trí của Tể tướng mình hạ lệnh: “Chuẩn bị vài bộ chăn đệm, để mọi người ra ngoài nằm nghỉ trên đất.”

Sau rèm mờ là thân ảnh phụ nữ, đám đàn ông tránh đi, vừa hay mời các cung phi hồi cung. Các cung phi yên lòng, thấy ngoại thần đã đến, không tiện ở lâu, lũ lượt rời đi, các công chúa lại đến. Lại dày vò một phen.

Chờ khi ổn cả rồi, Trì Tu Chi mới từ từ đưa Hoàng thái tử thong thả đi tới.

Cuối cùng Hoàng thái tử đã đến, rõ ràng, anh ta bị người ta gài. Nhìn thấy ánh mắt mọi người rất không vui, công chúa Vinh An lắc lắc đầu, nói thầm, huynh đắc cmn ý! Có tin bệnh cha khỏe rồi, ta nói bộ dạng của huynh hôm nay cho cha biết không? Ta là con gái ngoan, ta không nói dối cha! Trên người huynh toàn mùi rượu phớ hôn?

Phụ nữ đúng là dễ sợ!

***

Lúc Hoàng đế ngủ bị trút biết bao là thuốc, vừa tỉnh lại, tuy cơ thể hơi yếu nhưng đầu óc rất tỉnh táo, nhìn thấy quanh giường ngần này người vây quanh, mặc kệ, hỏi người thân trước. Sau khi biết dở khóc dở cười, đầu tiên không trách Miêu phi cư xử thất thố, mà hỏi trọng thần trước, đến chư vương, rồi các công chúa.

Trịnh Tĩnh Nghiệp thay mặt chư thần bày tỏ thái độ: “Chúng thần vẫn chưa để lộ ra, cũng không hề truyền ra ngoài, tất cả đều như cũ.” Lần này Hoàng đế tỏ vẻ rất hài lòng.

Thái tử thay mặt chư vương trình bày, anh ta cũng thông minh, vẻ mặt thành khẩn: “Chúng con nghe tin cha mắc bệnh, ngũ tạng như bị thiêu đốt, hận không thể chịu thay. Thấy Thánh thiên tử được thần linh phù hộ, liền cảm thấy yên tâm.”

Lời chưa dứt, công chúa Vinh An liền hừ lạnh một tiếng.

Vốn không định hỏi các công chúa nhanh như vậy, vì tiếng hừ của công chúa Vinh An, Hoàng đế liền nói với chư vương, các triều thần: “Vất vả cho các khanh, chính vụ không thể bỏ bê, các khanh đi sắp xếp, quay về nghỉ ngơi đi, thay phiên tại chính, chậm nhất năm ba ngày sau, ta sẽ lên triều. Nghi Hòa đã có tuổi, Khánh Lâm còn mang thai, không cần chịu khổ nữa.”

Sau đó, công chúa Vinh An quả quyết cáo trạng, còn tiện thể dụ dỗ Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Cách nhau có một bức tường, các mẫu phi lúng túng ở cung Thúy Vi, Hoàng thái tử lại yên tâm kê cao gối mà ngủ trong Đông cung! Trịnh Tướng công bảo Trì xá nhân đi mời Hoàng thái tử thì Hoàng thái tử mới say khướt mò tới.”

Khụ khụ, đây chỉ mới sơ cấp thôi.

Sau đó, buổi chiều, Trưởng công chúa Nghi Hòa, Trưởng công chúa Khánh Lâm lần lượt được gọi vào cung nói chuyện với anh trai. Trước câu hỏi của Hoàng đế, Trưởng công chúa Nghi Hòa không do dự đâm Thái tử một dao.

Trung cấp là Trưởng công chúa Nghi Hòa. Ngày hôm sau nghe huynh trưởng nhà mình hỏi, trả lời như thể rất khó xử: “Có lẽ Thái tử mệt mỏi nên ngủ quá say thôi, huynh đừng để trong lòng, dù gì cũng là con trai của huynh, nhất định không phải cố ý đâu. Việc gì phải hỏi tới cùng? Hỏi tới bến, khiến trong lòng không thoải mái, mà Thái tử đang không có ý gì sẽ thành ra lo lắng, Thái tử biết phải làm thế nào đây? Thánh nhân rộng lòng, không nên trách nặng. Chư vương đến sớm hơn, chậc, cái này… chắc cũng giống chúng muội, tình tình nóng nảy ấy mà.”

Hiểm độc cấp cao là như Trưởng công chúa Khánh Lâm, nghe Hoàng đế trách: “Lớn tuổi vậy rồi, lại như tụi trẻ, mang thai mà còn đi đường đêm!”

Trưởng công chúa Khánh Lâm rất chân tình tha thiết nói: “Muội mồ côi mẹ từ nhỏ, nhờ Tiền thái hậu, anh trai và chị dâu nuôi dưỡng, nhọc lòng vì muội suốt hơn ba mươi năm, nay muội có chồng có con, đều nhờ mọi người yêu thương. Huynh bị bệnh, sao muội có thể tiếc rẻ bản thân được? Không phải Trì Tu Chi vẫn ở bên muội suốt đó sao? Nghe muội muốn tới, liền giành ngựa cưỡi đi dò đường trước. Đến khi muội về nhà, A Diễm đã thu xếp chuyện trong nhà thỏa đáng, nước rửa chân cũng đã đun sôi. Từ lúc đi đến khi về, đều thuận lợi trôi chảy cả. Hai đứa học trò này, có hiếu như là con ruột mình, tụi nó huynh cũng thấy rồi đấy, có hai đứa nó, muội không sao, có thể chăm sóc huynh nhiều hơn.” Nói xong còn kéo tay ông anh Hoàng đế lấy lòng.

Không đụng đến ân oán với Trần thị nữa, bây giờ Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chẳng định gặp Đông cung. Khi bà trở về oán giận nói với Cố Ích Thuần: “Nó còn chậm hơn cả ta!” Vua không thấy trước đây Trưởng công chúa Khánh Lâm làm như chẳng thấy Đông cung, giẫm giẫm Trần thị vậy thôi, sau khi kết hôn rồi, ngay cả thằng cháu Thái tử cũng chán ghét. Chuyện này tuy do lập trường của Cố Ích Thuần, nhưng phần nhiều vì mấy năm gần đây Thái tử ngày càng kì cục. Đối với Trưởng công chúa Khánh Lâm, Hoàng đế hiện diện với vai trò như cha ruột, một ‘huynh trưởng như cha’, Thái tử có nghi ngờ bất hiếu thế, đương nhiên Trưởng công chúa Khánh Lâm phải chộp ngay.

Trưởng công chúa Khánh Lâm so sánh như vậy, không hề nhắc một chữ về Đông cung mà đã bôi đen Đông cung không còn gì. Hoàng đế cũng chưa hỏi bà những câu như ‘Đông cung thế nào’. Hai cô em gái trước nay thành thật, Hoàng đế luôn cho rằng bọn họ khá khách quan, ngài không gọi chư vương vào hỏi, cũng vì sợ có kẻ bỏ đá xuống giếng.

Ở đây phải long trọng giới thiệu một chút bạn học Trịnh Diễm, hung tàn cấp đặc biệt, nàng không nói chuyện với Hoàng đế, một cô nhóc, là mệnh phụ bên ngoài, nào có thể dễ dàng nói chuyện với Hoàng đế như thế? Nàng đi gặp Miêu phi, Miêu phi vừa yên lòng chuyện kia, thấy nàng tới nên rất vui: “Từ lúc con định thân thì ít tới chỗ ta quá. Với ta mà còn thẹn nữa à!”

Trịnh Diễm nói: “Ít chỗ nào, con không tới mà?”

Miêu phi xếp trà bánh, Trịnh Diễm nói: “Quý phi cứ tự nhiên đi ạ, con theo sư mẫu đến, lát nữa phải theo người về rồi.”

Miêu phi chỉa vào trán nàng: “Đúng là có sư mẫu rồi thì quên người khác ngay!”

“Khụ khụ, phi tử thế này con thấy còn mê, thảo nào …” Đúng là dấu chấm lửng rất có ý hàm xúc!

Miêu phi hận không làm được gì, cù lét nàng một trận.

Tóc Trịnh Diễm rối bù, xin tha: “Con đến giúp Quý phi đó.”

“Ồ, con giúp ta chuyện gì?”

“Hoảng loạn lần này, thật ra là vì dù phi tần có phân chia cao thấp, nhưng không ai có thể danh chính ngôn thuận thống nhất hậu cung, kỉ luật nghiêm minh. Quý phi đừng ngại nói với Thánh nhân, nhưng nhất định không được đề cử bản thân, phải bảo, người còn trẻ, không đủ kinh nghiệm, trong hậu cung có rất nhiều thục nữ các nhà, thế thì nhất định không ai có thể thắng mà đảm nhiệm được. Người muốn đẩy nhanh chuyện này, không chỉ thuyết phục Thánh nhân, mà còn phải thuyết phục Đông cung, mời bọn họ tới góp ý kiến.”

Miêu phi biến sắc, giọng nói cứng ngắc: “Chuyện này phải nói từ đâu? Sao Thánh nhân lại nghe ta được?” Miêu phi là Quý phi, tuy rằng Thiên tử có tứ phi ngang hàng, nhưng Quý phi là người đứng đầu tứ phi, nếu Miêu phi tự nhận mình không có tư cách, thì có tư cách hơn cô, chỉ mỗi Hoàng hậu. Đẩy người khác lên làm hậu, Miêu phi cảm thấy mình chưa ngốc vậy.

Trịnh Diễm cười có vẻ rất sâu xa, nhoài người đến bên lỗ tai Miêu phi nói: “Không nghe thì càng phải nói. Chỉ cần người khác biết, chẳng phải xong rồi?”

Miêu phi lờ mờ nhận ra chuyện này có huyền cơ khác, trong một chốc không đoán ra, nhỏ giọng hỏi: “Ta ngu ngốc, con nói rõ ra xem nào.”

“Sao Quý phi lại ngốc được?” Trịnh Diễm cười dài, “Nếu Thánh nhân lập hậu, thế sẽ lập ai?”

Miêu phi ngẫm nghi, cô chẳng nghĩ ra ai cả! Cũng biết mình là niềm vui duy nhất của Hoàng đế, nếu không phải mình, là kẻ khác, cô nhất định phải hạ kéo người ta xuống ngựa. Quả quyết nói: “Không có.”

“Vậy còn chưa xong sao?” Nhưng chắc chắn Hoàng thái tử sẽ lo lắng, những phi tần trong hậu cung có tư cách thăng làm Hoàng hậu đều có con, và không chỉ một. Còn mẹ ruột của Hoàng thái tử, bà ấy không được lên phi nữa là! Đến lúc đó, hí hí.

“Chuyện ngày hôm qua, không ít kẻ sẽ xuyên tạc Quý phi là người kích động, chẳng lẽ Quý phi chịu trận? Phải lấp liếm cho qua. Vừa can gián xong, Quý phi sẽ được hiền danh. Cho dù Thánh nhân cố tình, mặc kệ ai được lợi, ít ra Quý phi cũng có công khởi xướng. Bao nhiêu năm thế rồi, chẳng lẽ Quý phi không tin con? Chắc chắn không để Quý phi chịu thiệt đâu.”

Câu Trịnh Diễm nói vẫn rất có sức thuyết phục, ít ra nàng sẽ không hại đồng minh phe mình.

Miêu phi gật đầu thật mạnh: “Để ta thử.” Dù gì cô cũng là phi tử của Hoàng đế, là trưởng bối của chư vương, dẫu thế nào, cô còn hai đứa con, một là con ruột, không thể rơi vào tay kẻ thù – vì sợ chuyện này, nên cô mới thông báo cho đồng minh mình trước, cuối cùng lại xảy ra như tình hình tối qua. Trịnh gia không hại người, vậy thì cứ thử làm theo lời Trịnh Diễm nói xem sao.

Đây là Trịnh Diễm trực tiếp đào hố, mặc kệ có xấu xa thật hay không, thẳng tay mang chôn.

***

Lúc trước thì không cần, Hoàng đế vẫn rất bảo vệ Thái tử, có gì cần để Thái tử biết thì Hoàng đế đều báo cho anh ta hay. Hơn nữa trước đây Hoàng đế không bệnh như vậy, bên cạnh cũng không có Miêu phi vì quá sợ hãi mà gây chuyện náo loại, Thái tử cũng không nôn nóng như bây giờ.

Nay thì không như xưa, Hoàng thái tử say rượu tuy hơi mất điểm, nhưng trực giác của dã thú lại nhạy bén lên nhiều, anh ta có cảm giác ‘Bị nhiều người đào hố’. Vì không thể tiếp tục bị gài, tất nhiên phải làm tốt công tác tình báo.

Vừa đúng lúc, chẳng biết là vô tình hay cố ý, lúc Trì Tu Chi đi mời Thái tử có nói một câu: “Thái tử không biết chuyện của Thánh nhân sao? Thánh nhân mắc bệnh, Thái tử là con, sao chẳng ai báo thế?”

Thế là xung quanh Thái tử lại bị Trì Tu Chi đào thêm cái hố thật to!

Mà cái hố này Tiêu Lệnh Hành không thể không nhảy, anh ta không thể yên lặng chờ người ta vây quanh cha mình còn bản thân lại ở ngoài vòng tròn được. Tiêu Lệnh Hành bàn bạc với Triệu Dật. Triệu Dật hơi không hứng thú cho lắm, nếu không phải cháu gái của y gả cho Quảng Bình quận vương, bằng hành động có mới nới cũ của Tiêu Lệnh Hành với Lý Thần Sách, y có thể quẳng gánh rồi. (Triệu Dật vốn là cố vấn của Tiêu Lệnh Hành trước Lý Thần Sách – chương 35)

Nghe Tiêu Lệnh Hành muốn sắp xếp một Trung Thư xá nhân, Triệu Dật lập tức phản đối: “Chuyện này không thể thành công trong một chốc!” Chẳng hạn như Trì Tu Chi đang không rõ thế nào, nhưng chắc chắn không phải phe Thái tử, lại là Trung Thư xá nhân, đã sớm biết hướng về đâu. Mà quan trọng nhất, yêu cầu lớn nhất dành cho Trung Thư xá nhân chính là – kín miệng. Bọn họ bị quy định không được phép tiết lộ bí mật, nếu làm không tốt, đi báo ngược lại với Hoàng đế, tình hình càng tệ hơn!

Không bằng mua chuộc nội giám hoặc cung tì, đây là biện pháp đơn giản nhất. Trung Thư xá nhân thì có người chống lưng, chứ hoạn quan, cung tì thì chưa chắc, bọn họ chủ yếu phải dựa vào chủ tử, mà tuổi tác Hoàng thượng đã cao, cành ô liu của Thái tử rất có sức cám dỗ.

Ý kiến rất hay, đào sao cho thành một cái hố thiệt to!

Trì Tu Chi rất hại người mà đề nghị với Hoàng thượng: “Hôm trước trong cung rối loạn như vậy, là do có kẻ không cẩn thận, để lộ tin tức, trong ngoài không yên, phải nghiêm túc chỉnh đốn trong cung.” Phải kỷ luật thật nghiêm.

Trì Tu Chi dám nói vậy, chính là vì biết Trịnh Diễm đã đào hố, Miêu phi đã khóc lóc thỉnh tội với Hoàng đế như sau: “Đều do thiếp không tốt, hễ chút đã hoảng hồn, gây ra trò cười như thế, xin Thánh nhân trách phạt,” lại xin Hoàng đế chỉ thị một người để quản lí trong cung, “Thiếp không tốt, chỉ biết đi báo với Trưởng công chúa, Trịnh tướng công, không áp chế được tin tức.”

“Nàng cho người báo với Trịnh Tĩnh Nghiệp?”

“Không phải Thánh nhân tin ông ấy à? Không phải thì sao để ông ấy làm Tể tướng? Thiếp chẳng biết cái gì cả, Thái tử là thanh niên, trước nay không qua lại. Thiếp cũng hoảng, quên mất sức khỏe hai vị Trưởng công chúa không tốt. Thiếp, thiếp chỉ biết có nhiêu đấy chỗ, Thánh nhân với Trịnh tướng công có ơn tri ngộ, với Trưởng công chúa có ơn nuôi dưỡng, dù gì, dù gì cũng sẽ không có chuyện xấu. Các Tể tướng khác đều là danh môn, bình thường cũng nào bắt chuyện.”

Hoàng đế gật đầu: “Không cần lo, nàng làm tốt lắm.”

Sau đó, liền có tin tức truyền ra, Hoàng đế muốn lập tân hậu, các triều thần còn đề nghị truy phong cho mẹ của Thái tử làm Hoàng hậu để ‘Chấp hành kỉ cương’. Hoàng đế dở khóc dở cười, ngài còn chưa quyết định gì cơ mà.

Sau đó, Trì Tu Chi có thu hoạch, làm thư kí riêng của người, thường tiếp xúc nhiều với Hoàng đế, lúc Hoàng đế rất tức giận vì triều thần đã gây phiền cho ngài: “Trẫm lập hậu hay không mà bọn chúng cũng om sòm!” thì Trì Tu Chi lập tức góp lời.

Virus đa nghi ngủ say trong người Hoàng đế đã bị đánh thức, lần trước vì chuyện ngài sinh bệnh, kì này lại là vấn đề lập hậu, càng nghĩ càng tức. Trong lòng liệt ra một loạt nghi vấn: Một, ai đã tiết lộ tin tức cho Trịnh Tĩnh Nghiệp, em gái mình hay người ngoài? Hai, đứa nào đã truyền cmntin ta muốn lập tân hậu? Ba, xin phong cho mẹ của Thái tử, là chủ ý của ai?

Chấn chỉnh! Nhất định phải chấn chỉnh lại! Xem người bên cạnh có tiếp xúc với ai! Ngài còn trịnh trọng tuyên bố với mọi người: Ông đây xem trọng Miêu phi, sau này các ngươi phải nghe lời của nàng, cho dù không phải Hoàng hậu thì cấp bậc của nàng vẫn là cao nhất trong cung, không nghe thì chết hết đi!

Trịnh Diễm, Trì Tu Chi, tính cả Vinh An công chúa, ba người không mưu mà hợp, đào ba cái hố thiệt to, lại còn nối với nhau một đường thành chiến hào, chờ bên còn lại đào tiếp, để mặc Thái tử tự hướng về phía kia, tõm, hại chết anh ta!

Đáng thương cho Đông cung, trước đây không mua chuộc người bên cạnh Hoàng đế, không cần thiết, sợ vẽ rắn thêm chân khiến Hoàng đế phản cảm. Bây giờ vừa định làm, vừa tiếp xúc, chưa làm chuyện xấu gì, thì đã bị Hoàng đế theo dõi.

Hoàng đế vẫn im lặng không nói, nhưng, những kẻ bên cạnh Hoàng đế có qua lại với Thái tử đều biến mất, đây là sự thật.

Sau đó, còn ‘sau đó’ nào nữa đâu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương