Con Gái Gian Thần
-
Chương 61: Chiến tranh của phụ nữ
NGƯỜI KHÔNG HUNG TÀN UỔNG THIẾU NIÊN.
“Ngày mai sẽ về lại kinh thành, Trì lang đã chuẩn bị xong chưa?” Lý thừa tươi cười hỏi, tay cầm hương nang chậm rãi hít từng hơi, một bộ rất nhàn hạ.
Trì Tu Chi ngồi phê một số tạp vụ trong Đại Lý tự, gác bút, đứng dậy, thẳng thắt lưng, trả lời đầy đủ câu hỏi của Lý thừa: “Hành lý của ta không nhiều, thu dọn cũng tiện.”
“Cái gì đang làm thì bỏ trong một rương riêng, đóng lại dán giấy lên, trở về tìm cũng dễ hơn.” Lý thừa rộng rãi truyền kinh nghiệm.
Trì Tu Chi gật đầu cười: “Cám ơn.”
Trì Tu Chi hai trận toàn thắng, bắt đầu xác định địa vị ‘không dễ chọc vào’. Một thu hoạch khác nữa là quan hệ của chàng với các đồng nghiệp cũng trở nên gần gũi hơn, mặc dù là không thân thiết, nhưng cũng muốn dựa hơi. Từ khi Trì Tu Chi giúp Trương đồng nghiệp thoát khỏi nguy khốn, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn chàng cũng hiền lành hơn hẳn.
Làm việc nghiêm túc, nghiệp vụ thông thạo, tướng mạo đoan chính, đoàn kết với đồng nghiệp, hữu ái thân bằng… những từ ngữ khen ngợi thế này càng lúc càng tăng, chàng hẵng còn là thiếu niên, lại chưa cưới, sao không có cô nào thích cho được? Quận chúa Tân Xương cũng là một cô gái như thế.
Nhưng không biết sửa cái nghiệt duyên cả đời kia thế nào, dù đã biết chàng là Trì Tu Chi, quận chúa Tân Xương cũng chẳng thể vứt bỏ được tình cảm trong lòng.
Mối tình đầu lúc nào cũng khó cắt đứt nhất, trong Thanh Huy các, quận chúa Tân Xương nằm ngồi không yên.
Hôm nay cô không phải mặc trang phục cưỡi ngựa mà đổi thành một thân cung trang, tay áo rộng, váy dài, tóc mây cài trâm phượng, quận chúa Tân Xương cũng là một tiểu mỹ nhân xinh xắn lắm. Người đẹp khẽ nhíu mày, cắn ngón tay… thật là nóng nảy. Cắn móng tay một chốc lại cắn môi, quận chúa Tân Xương vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Nhưng cô biết, mình không thể ngồi chờ chết. Nghĩ mình đã mười bảy, nhưng hôn sự vẫn chẳng có tin tức gì, quận chúa Tân Xương rất phiền lòng. Phải tìm một biện pháp, phải nghĩ ra được một biện pháp…
“Quận chúa, Thái tử phi đang gọi người.”
“Hả? Sao cơ? À, Đặc sứ của mẹ, Dung nương đến đây, có chuyện lớn gì không ổn à?” Quận chúa Tân Xương nhận ra người nói chuyện với mình là một tâm phúc rất đắc lực của Trần thị, A Dung. A Dung đã ba mươi tuổi, vẫn theo hầu hạ bên Thái tử phi. Nếu không phải chuyện quan trọng, thì cũng không cần bà ta chạy đến đây là gì.
Trên mặt A Dung nở một nụ cười hao hao với Trần thị: “Nô tì nào phải đại nhân vật, ra ngoài mang theo việc lớn gì đâu. Nương tử có việc phân phó thì kẻ hèn này cũng liền chạy đi làm thôi.”
[Mụ giảo hoạt!] Quận chúa Tân Xương oán thầm một câu, đứng trước gương, chỉnh sơ dung nhan một chút: “Đi thôi.” A Dung xuất hiện, cho dù không báo tin gì nhưng đó cũng là lời ngầm của Thái tử phi, nhanh tới đây mau lên! Đừng tự tìm phiền phức.
Có thể là chuyện gì nhỉ? Quận chúa Tân Xương quận chúa tự thấy gần đây mình đâu có cử chỉ vô lễ nào, chỉ có chuyện vẽ chân dung kia, mặc dù bị Hoàng đế nhắc nhở, Thái tử phi cũng đã chấn chỉnh quy củ của cô rồi, trong đầu vẫn không cho là chuyện gì quá quan trọng – nếu Miêu phi không nói, thì chuyện này đâu tính là gì! Gần đây cô cũng không đánh chết hay đập tàn phế cung tì nào, cũng chẳng nói gì khó nghe, có thể có chuyện gì quan hệ với cô được?
Suy nghĩ suốt đường đi, chẳng ngờ đã đến trước cửa phòng Trần thị lúc nào không hay. Quận chúa Tân Xương đứng lại, nghe thông báo xong mới từ từ bước vào. Trần thị rất đặt nặng chuyện lễ pháp quy củ, quận chúa Tân Xương ở trước mặt cô ta cũng không dám lỗ mãng, đi mà ngọc bội không vang, bước từng bước nhỏ, đến trước mặt Trần thị, dịu dàng hạ bái: “Con kính chào mẹ.”
Nghe Trần thị nói: “Lại đây ngồi này.” Quận chúa Tân Xương ngẩng đầu lên, nghi ngờ trong lòng càng nhiều hơn, ánh mắt của Trần thị, có vẻ hơi quá hiền lành.
Thái tử phi không phải mẹ ruột của cô, mẹ đẻ của quận chúa Tân Xương mất sớm, nhờ Thái tử phi chăm sóc mà trưởng thành. Con gái ruột của Thái tử phi là Tam muội của quận chúa Tân Xương, năm nay lên mười, chưa có phong hào. Có con ruột, có con ghẻ, bên ngoài thì đối xử công bằng, nhưng quận chúa Tân Xương vẫn cảm thấy ánh mắt Thái tử phi nhìn Tam nương dịu dàng hơn hẳn. Hôm nay Trần thị dùng ánh mắt nhìn Tam nương đối với cô, khiến bản năng quận chúa Tân Xương lập tức cảm thấy hẳn là có nguyên do gì đấy.
“Đại nương đã trưởng thành,” Trần thị mào đầu, “Cũng nên nói chuyện cưới gả, để quá lứa lỡ thì, chính là do lỗi cha mẹ không tròn bổn phận.”
Quận chúa Tân Xương chợt ngẩng phắt đầu lên, gương mặt có dặm phấn mỏng trở nên trắng nhợt: “Sao bỗng mẹ nói chuyện này?”
Trần thị nắm tay quận chúa Tân Xương, chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn nà của cô đang đổ mồ hôi lạnh, cũng hơi bất ngờ: “Con làm sao thế?”
“Không, không có gì, bỗng nghe mẹ nói vậy, làm con sợ đến giật cả mình. Chẳng biết cha nói thế nào ạ?”
Trần thị lấy khăn, dịu dàng lau mồ hôi tay của quận chúa Tân Xương, giọng điệu mềm mỏng: “Sợ gì chứ, con gái thì đến lúc nào đó cũng phải xuất giá thôi. Việc này do cha con quyết định, ông ấy nhìn trúng con trai của Viên Mạn Đạo, Viên Thủ Thành.”
Quận chúa Tân Xương không thích Viên Thủ Thành, rất không thích. Bộ dạng Viên Thủ Thành cũng bảnh đấy, nhưng tính cách rất tệ, thích đùa giỡn ca kỹ! Tuổi cũng không còn trẻ nữa. Nói thẳng ra, làm tình nhân thì còn được, làm chồng, quận chúa Tân Xương cảm thấy anh ta không có tư cách.
Thái tử coi trọng Viên Mạn Đạo, sẽ gả con gái cho con người ta.
“Mẹ nói trước với con một tiếng, hai ngày nữa cha sẽ đưa con đi nói chuyện với Viên Mạn Đạo.”
Quận chúa Tân Xương giât mình, cố tình bĩu môi nói: “Viên thị không phải là dòng họ danh giá.”
“Nếp sống Viên gia đoan chính, nhân phẩm tốt là được. Đây là người cha con xem trọng, sẽ không để con chịu thiệt thòi, con chớ suy nghĩ tung tung.”
Quận chúa Tân Xương tâm loạn như ma, đáp qua quýt: “Ôi.”
A Dung cũng góp thêm một câu: “Quận chúa đang thẹn đấy.” Quay mặt lại, nụ cười của đôi chủ tớ biến đâu mất.
A Dung đi tới đấm chân cho Trần thị: “Nương tử, nô tì thấy hình như Quận chúa không tập trung, hay là không thích Viên lang?”
“Ta thấy nó thế là không được!” Trần thị chém đinh chặt sắt nói, “Không thích thì nói ra, sao lại sợ như thế, không chừng nó đang có tâm sự. Gả sớm là tốt. Lẳng lặng đem vài người hầu bên Quận chúa tới đây tra hỏi, ắt có dấu vết!”
Trần thị rất đau đầu trong vấn đề giáo dục con gái, cô là một người xem trọng lễ pháp, tuy biểu hiện trước mặt mọi người khá ngoan, nhưng quay lưng một cái thì không biết ra dạng gì. Nếu chủ mẫu trong nhà trọng lễ pháp mà có thể khiến con gái ngoan ngoãn hơn, thì công chúa hoàng thất đâu phải là một quần thể khiến mọi người nhức đầu đến vậy – thế hệ nào có quốc mẫu không phải là con gái thế gia? Ai mà chẳng xem trọng lễ pháp? Nhưng không phải đủ thể loại công chúa thử thách suy nghĩ của nhân loại đời nào cũng xuất hiện đây sao?
“Nó kén chọn, người khác không soi mói nó chắc,” đối với tâm phúc, Trần thị nhịn không được oán trách vài câu, “Căn bản con gái hoàng thất đã khó gả, như nó thì càng khó! Đừng thấy bây giờ nó là quận chúa…”
A Dung thêm một câu ‘về sau sẽ là công chúa’ trong bụng. Bây giờ dựa theo tiêu chuẩn chọn chồng cho quận chúa, Đông cung sẽ cảm thấy ủy khuất; dựa theo tiêu chuẩn chọn chồng cho công chúa, trong khi ngay cả công chúa, thế gia còn dám từ chối, huống chi là một quận chúa? Lại còn là thứ xuất.
Quận chúa Tân Xương trở về Thanh Huy các, cảm thấy rất ấm ức, gạt hết bình ly xuống đất. Vì trên bàn có trải thảm, lại đa số là đồ sơn mài nên không có tổn thất gì lớn. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, quay người, nằm sấp lên giường khóc lớn.
Cung tì thái giám cũng không dám gọi, chỉ nháy mắt cho nhau, rón rén ra ngoài chuẩn bị nước ấm để cô khóc xong thì rửa mặt.
Quận chúa Tân Xương khóc lóc một hồi, hờn giận trong lòng cũng vơi đi không ít, cảm thấy da mặt căng lên, kiểm tra, do nước mắt khô. Hít hít mũi: “Người đâu?”
Một nô tì bưng chậu đi vào, quỳ gối trước mặt cô, hai tay giơ chậu nước lên, lại có hai cung tì đi đến hầu hạ quận chúa Tân Xương rửa mặt, thay quần áo. Thay quần áo mới xong, cung tì lại hầu quận chúa Tân Xương trang điểm, còn khen: “Da của quận chúa vốn trắng, mặc cái gì cũng đẹp.”
Quận chúa Tân Xương bị cô ta chọc cười:”Đẹp thôi thì có ích lợi gì?” Lại nhớ tới chuyện thương tâm, không khỏi lo lắng, một là oán cha mẹ chọn mối hôn nhân cô ta không thích, hai là buồn bực vì Trì Tu Chi không hiểu tâm tình mình, ba là giận tên Viên Thủ Thành kia tại sao lại chưa kết hôn!Anh ta kết hôn rồi thì không phải ta khỏi cần gả sao?
Càng nghĩ càng giận, muốn tìm người trút.
Cô ta không đành làm Trì Tu Chi khó xử, không dám cứng chọi cứng với cha mẹ, hành tung Viên Thủ Thành bí hiểm đến nỗi cần Viên Mạn Đạo tự tìm. Thế là người khác chịu họa.
Phải chọn một người xúi quẩy thì đương nhiên là Trịnh Diễm, ai bảo Trì Tu Chi có vẻ có ý với nàng? Ai bảo Trịnh thị là đối thủ Đông cung? Lúc không vui thì kiếm kẻ địch là trút giận, kiếm niềm vui trên nỗi thống khổ của kẻ thù là chuyện rất bình thường.
Làm sao để gây phiền phức cho Trịnh Diễm, quận chúa Tân Xương chưa nghĩ ra thì đoàn người bắt đầu dời về kinh. Trở lại Đông cung, cung cấm càng nghiêm, cô ta càng bị quản chặt hơn. Trần thị lẳng lặng bắt một cung tì bên cạnh quận chúa Tân Xương để tra hỏi, quận chúa Tân Xương không hề phát hiện ra. Cung tì đang lo không có đường sống, thành thật nhận tội: “Hôm đó Quận chúa đi ngang qua cung Thúy Vi, đột nhiên đứng lại, sau đó ngày nào cũng đến… Theo chúng nô tì thì chỗ đó hướng về Đại Lý tự, nhìn suốt một canh giờ… Đến ngày nghỉ, Trì lang không có ở đấy thì Quận chúa cũng không đi.”
Trần thị nghe như thế thì sao không quản chặt cho được?
***
Quận chúa Tân Xương sốt ruột chết được, cơn tức giận cũng tăng lên. Mãi đến đến khi nghe được tin nọ, thì lệnh cấm của Trần thị cũng không quản được cô ta.
Tân Xương quận chúa không muốn gả, Viên Thủ Thành cũng chẳng thèm kết hôn! Nghe cha nói xong, anh ta chuyển đến giáo phường ở. Chiêu này rất hay, khiến hai người cha đang bàn chuyện với nhau trợn tròn mắt. Thái tử rất muốn kéo Viên Mạn Đạo thành người phe mình, thanh danh Viên Mạn Đạo tốt, hơn nữa lại rất chính nghĩa, có một nhóm người trong triều đình lẫn dân gian rất khâm phục thái độ làm người của ông ta. Nếu Viên Mạn Đạo chịu bênh vực cho Đông cung, ai cũng sẽ cân nhắc một chút. Đại khái đó là sức mạnh của đạo đức.
(*) Giáo phường: nơi dạy dỗ ca hát nhảy múa hí kịch, từ sau thời Tống Nguyên, trong các kĩ viện ở dân gian, thỉnh thoảng cũng được gọi là giáo phường.
Chính vì đạo đức của Viên Mạn Đạo quá tốt, nghe con trai mình đến giáo phường thuê phòng dài hạn, ông xấu hổ: “Thần không có cách dạy con, xin lỗi với Điện hạ, hôn sự này không cần nhắc lại.”
Thái tử: …
Tiêu Lệnh Hành đỡ Viên Mạn Đạo dậy rồi thở dài: “Xem ra là không có duyên phận.” Quận chúa không phải là cải trắng, Viên Thủ Thành như thế, Tiêu Lệnh Hành cũng không có mặt mũi nào mà giữ lại.
Thấy hai bên đều xấu hổ, Viên Mạn Đạo nhanh chóng cáo từ, để Tiêu Lệnh Hành ở lại đập bàn. Đập bàn xong, anh ta đi tìm Trần thị, không thể trông vào Viên Thủ Thành, phải tìm cho quận chúa Tân Xương một mái nhà mới.
Trần thị do dự một chút, cũng nói: “Mau gả nó đi, cũng là để kiềm chế tính tình. Ta thấy, nó coi trọng Trì Tu Chi…”
“Cái gì?!” Tiêu Lệnh Hành cao giọng, “Chuyện này không thể nói bừa!”
Trần thị từ từ kể lại những biểu hiện khác thường của Tân Xương, Tiêu Lệnh Hành cũng thấy việc này chính xác đến bảy phần, trầm mặc một chút, bỗng nói: “Cũng không phải không được.”
“!” Trần thị sợ hãi.
Biểu tình của vợ khiến Tiêu Lệnh Hành cảm giác có thành tựu, cười thần bí: “Nàng nói chuyện với Tân Xương đi, xem con bé có thực sự có ý này không.”
Trần thị nói: “Chỉ sợ việc này sẽ khó khăn. Tuy Trì thị là danh môn, nhưng, hắn ta và con nhà Trịnh gia đều là học trò của Cố Ích Thuần.”
“Không sao, đây cũng là chuyện ta đã nghĩ qua. Có thể cùng Trịnh Tĩnh Nghiệp, há sao không thể phục vụ Đông cung?” Anh ta vẫn phạm vào một sai lầm lớn: mở rộng nhầm đối tượng. Bây giờ được người nhắc nhở, đương nhiên sau này sẽ không tự đâm đầu vào tường nữa.
“Để ta đi hỏi nó.”
Trần thị lại sai A Dung tìm Tân Xương, nhưng Tân Xương đã rời khỏi Đông cung.
Không cần gả cho Viên Thủ Thành là mong muốn của Tân Xương, nhưng không thể bằng cách mất mặt đến thế được! Quận chúa Tân Xương chưa thay đồ, tay áo rộng thì bó lại, cột váy, xách roi ngựa, một đường người ngựa ra khỏi cửa cung đến giáo phường.
Nửa đường lại gặp một kẻ thù khác.
Trịnh Diễm thường đi dạo loanh quanh, Trương Lượng (một trong ba người đến ở nhà Trịnh Diễm, chương 36) ở nhà Trịnh gia một hai năm, vì tuổi còn nhỏ nên không có chức vị thích hợp, nhưng lại rành rẽ kinh thành, ra ngoài dạo phố với Trịnh Diễm.
Trịnh Diễm rất buồn bực: “Huynh còn rành nơi này hơn ta nữa.”
Trương Lượng mày rậm mắt to, bắt đầu có khí phách đàn ông, hào sảng nói: “Đi nhiều biết biết thôi,” nhìn xung quanh, “Đồ ăn trong tiệm phía trước cũng ngon lắm, tiếc là không có rượu ngon. À! Chỗ kia chợ cũng hay, bên kia…”
Chỉ ngón tay rồi cố tình quẹo sang: “Bên kia, bên kia là khu vực các thương lái người Hồ tụ họp.”
Mình đúng là dở hơi! Bên cạnh là… làng chơi! Nếu để Trịnh Tĩnh Nghiệp biết thì… Trán Trương Lượng bắt đầu rịn mồ hôi.
Đoàn ngựa của quận chúa Tân Xương dừng lại bên cạnh Trịnh Diễm, tạo thành một lớp bụi mỏng trên đường. Quận chúa Tân Xương nhìn từ trên cao xuống: “A Trịnh rảnh nhỉ.”
Trịnh Diễm không biết cái thái độ của quận chúa Tân Xương khi đến trước mặt mình là thế nào, vẫn theo phản xạ có điều kiện mà trả lời: “Quận chúa cũng ra đây giải sầu à?” Không phải cô ta có trang bị hệ thống định vị trên người mình đấy chứ? Một bộ tìm kẻ địch báo thù, Trịnh Diễm ngờ vực nhìn quận chúa Tân Xương.
Bấy giờ xung quanh đã bắt đầu có không ít quần chúng vây lại xem.
“Không phải ta đi giải sầu!” Quận chúa Tân Xương lạnh lùng nói, “Phải có bạn đi cùng như A Trịnh mới là giải sầu,” hất cằm, “Vị tiểu lang quân này là ai thế? Không giống như người bên cạnh cô lần trước, A Trịnh luôn có người đi theo nhỉ. Không biết lần tới là ai nữa đây?”
Nghe quận chúa Tân Xương ám chỉ mình ‘vờn hoa ghẹo bướm’, Trịnh Diễm xanh mặt, trước giờ nàng chưa từng bị người nào công kích vấn đề tác phong cá nhân. Vô cùng tàn nhẫn, trước đến nay, bạn Trịnh Diễm chưa từng bị công kích, nay lại bị đập trực tiếp vào mặt, nát tươm.
Trịnh Diễm như cảm thấy mình đang ở trong cái lồng pha lê, cảnh sắc xung quanh nhìn thấy, tiếng động khắp nơi cũng nghe, nhưng rất mông lung. Trịnh Diễm ngã người, chân phải lùi sau nửa bước mới có thể chống đỡ cơ thể.
Cô ta muốn cắn người! Ở đây là giữa phố, khắp nơi đều là người! Ngươi không nên sắc nhọn như thế chứ?!
Trịnh Diễm ngây ngốc hoàn toàn không biết mình đã đắc tội gì đến quận chúa Tân Xương, chỉ nghĩ hai nhà có quan hệ đối thủ, gặp nhau liều mạng là bản tính bẩm sinh, nhưng không ngờ lại là cái kiểu ‘tình địch’ thế này.
Năm nay nàng mười một tuổi, năm xuyên qua tuổi đã gấp hai, sớm đã quên hết những tình cảm mông lung của năm tháng cao đẳng và trung học. Con người đúng là động vật dễ quên, tính theo như những gì nàng nhớ được, mười, mười một tuổi không còn là một đứa bé không biết gì. Lại chưa nói xuyên tới thời đại này, tục tảo hôn phổ biến, cũng hiểu biết những chuyện như thế từ sớm.
Nếu bạn nói với một đứa nhóc thế này, hẳn cô bé sẽ rất đắc ý nói: ‘Nhà ta có nhiều anh trai’, nhưng tâm hồn Trịnh Diễm không phải là con nít, nàng nghe hiểu hoàn toàn! Nếu không qua cửa này, thanh danh sẽ bị phá hỏng! Ai thèm để tâm bạn bao nhiêu tuổi, chỉ cần bạn là nữ, chỉ cần bạn còn muốn lặn lộn với thanh danh đứng cmn đắn, thì không thể gánh cái danh‘nay Tần mai Sở’ thế này. Tuy rằng trong lịch sử Tiêu gia cũng có mấy cô công chúa hung hãn nuôi trai lơ, nhưng đây là một ‘bí mật công khai’, là sự thật không được truyền bá.
Ra sức nắm chặt bàn tay, móng tay ấn vào hiện lên bốn vệt trăng lưỡi liền trong lòng bàn tay, Trịnh Diễm cười cứng ngắc: “Chuyện khi nào, ta cũng không nhớ rõ nữa.”
“Tiểu lang quân này trông cũng được lắm, lần tới A Trịnh đừng quên.”
Hít sâu một hơi, Trịnh Diễm đứng che trước mặt Trương Lượng, ra vẻ sợ hãi lớn tiếng nói: “Trông cũng được… Chị không thể… lại cưỡng đoạt trai nhà lành giữa đường thế này được! Cho dù có là quận chúa cũng vậy…” sau đó lớn tiếng nói với Trương Lượng, “Đừng sợ, cha huynh gửi huynh đến nhà ta để học, nhà ta không để huynh bị cướp đi đâu!”
Nhìn cái điệu bộ này đi, ác bá (Tân Xương quận chúa) ngồi trên cao, lập tức nhìn trai nhà lành bộ dạng tốt (Trương Lượng) được hiệp sĩ làm việc nghĩa(Trịnh Diễm) che chắn đằng sau, rất hợp với vẻ mặt tái nhợt của Trịnh Diễm, giống như sợ Trương Lượng sẽ bị cướp mất thật.
Hay hơn chính là, vị hiệp sĩ này là một bé con, lời nói ra có vài phần ngộ nghĩnh của con nít.
Những người rảnh rỗi đứng vây quanh xem kịch đồng loạt cười ồ lên.
Đây vẫn còn là một tiểu nha đầu thôi, nhưng ở đây có một cô nọ – loại chuyện như quận chúa cưỡng đoạt mỹ thiếu niên, nghe thì khó bề tưởng tượng, nhưng cũng không phải không có khả năng. Con gái Tiêu gia ấy à, chuyện này đó hả, hí hí~, nhỉ nhỉ?
Hết thảy mọi chuyện, cũng nhờ Trịnh Diễm vẫn còn là một cô nhóc, và năm chữ ‘lời trẻ con không chấp’ ở bên.
Người không hung tạn uổng thiếu niên.
Quận chúa Tân Xương tiến thoái lưỡng nan, Trịnh Diễm cũng có mang theo hộ vệ đi cùng, không thể xảy ra xung đột. Căm hận nói: “Cô hiểu lầm!” Tại sao mình lại nói chuyện với nó chứ?! Cái miệng này không nói được lời hay!
Quả nhiên, Trịnh Diễm vẫn dang hai tay che chắn như cũ: “Chị về hả?”
Quận chúa Tân Xương tiến lùi đều khó, muốn nói gì đó nhưng lại quá sợ cái miệng của Trịnh Diễm, bây giờ đổi lại, cô ta cũng cảm nhận được cảm giác ở trong lồng thủy tinh trong suốt. Đi, mau đi nhanh, không đánh Viên Thủ Thành nữa, tránh sát tinh mới là đúng đắn.
Trịnh Diễm nhìn bóng đoàn người quận chúa Tân Xương biến mất nơi góc đường, nắm tay chặt hơn.
Bây giờ chị đây chưa nghĩ ra cách tránh làm gian thần, tránh đi về hướng diệt vong, nhưng chị biết ít nhất chín mươi chín phương pháp mà hại chết Hoàng Thái tử! Cưng còn dám tới chọc chị!
Cưng có biết mình đã tự rước lấy phiền toái rồi không?
“Ngày mai sẽ về lại kinh thành, Trì lang đã chuẩn bị xong chưa?” Lý thừa tươi cười hỏi, tay cầm hương nang chậm rãi hít từng hơi, một bộ rất nhàn hạ.
Trì Tu Chi ngồi phê một số tạp vụ trong Đại Lý tự, gác bút, đứng dậy, thẳng thắt lưng, trả lời đầy đủ câu hỏi của Lý thừa: “Hành lý của ta không nhiều, thu dọn cũng tiện.”
“Cái gì đang làm thì bỏ trong một rương riêng, đóng lại dán giấy lên, trở về tìm cũng dễ hơn.” Lý thừa rộng rãi truyền kinh nghiệm.
Trì Tu Chi gật đầu cười: “Cám ơn.”
Trì Tu Chi hai trận toàn thắng, bắt đầu xác định địa vị ‘không dễ chọc vào’. Một thu hoạch khác nữa là quan hệ của chàng với các đồng nghiệp cũng trở nên gần gũi hơn, mặc dù là không thân thiết, nhưng cũng muốn dựa hơi. Từ khi Trì Tu Chi giúp Trương đồng nghiệp thoát khỏi nguy khốn, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn chàng cũng hiền lành hơn hẳn.
Làm việc nghiêm túc, nghiệp vụ thông thạo, tướng mạo đoan chính, đoàn kết với đồng nghiệp, hữu ái thân bằng… những từ ngữ khen ngợi thế này càng lúc càng tăng, chàng hẵng còn là thiếu niên, lại chưa cưới, sao không có cô nào thích cho được? Quận chúa Tân Xương cũng là một cô gái như thế.
Nhưng không biết sửa cái nghiệt duyên cả đời kia thế nào, dù đã biết chàng là Trì Tu Chi, quận chúa Tân Xương cũng chẳng thể vứt bỏ được tình cảm trong lòng.
Mối tình đầu lúc nào cũng khó cắt đứt nhất, trong Thanh Huy các, quận chúa Tân Xương nằm ngồi không yên.
Hôm nay cô không phải mặc trang phục cưỡi ngựa mà đổi thành một thân cung trang, tay áo rộng, váy dài, tóc mây cài trâm phượng, quận chúa Tân Xương cũng là một tiểu mỹ nhân xinh xắn lắm. Người đẹp khẽ nhíu mày, cắn ngón tay… thật là nóng nảy. Cắn móng tay một chốc lại cắn môi, quận chúa Tân Xương vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Nhưng cô biết, mình không thể ngồi chờ chết. Nghĩ mình đã mười bảy, nhưng hôn sự vẫn chẳng có tin tức gì, quận chúa Tân Xương rất phiền lòng. Phải tìm một biện pháp, phải nghĩ ra được một biện pháp…
“Quận chúa, Thái tử phi đang gọi người.”
“Hả? Sao cơ? À, Đặc sứ của mẹ, Dung nương đến đây, có chuyện lớn gì không ổn à?” Quận chúa Tân Xương nhận ra người nói chuyện với mình là một tâm phúc rất đắc lực của Trần thị, A Dung. A Dung đã ba mươi tuổi, vẫn theo hầu hạ bên Thái tử phi. Nếu không phải chuyện quan trọng, thì cũng không cần bà ta chạy đến đây là gì.
Trên mặt A Dung nở một nụ cười hao hao với Trần thị: “Nô tì nào phải đại nhân vật, ra ngoài mang theo việc lớn gì đâu. Nương tử có việc phân phó thì kẻ hèn này cũng liền chạy đi làm thôi.”
[Mụ giảo hoạt!] Quận chúa Tân Xương oán thầm một câu, đứng trước gương, chỉnh sơ dung nhan một chút: “Đi thôi.” A Dung xuất hiện, cho dù không báo tin gì nhưng đó cũng là lời ngầm của Thái tử phi, nhanh tới đây mau lên! Đừng tự tìm phiền phức.
Có thể là chuyện gì nhỉ? Quận chúa Tân Xương quận chúa tự thấy gần đây mình đâu có cử chỉ vô lễ nào, chỉ có chuyện vẽ chân dung kia, mặc dù bị Hoàng đế nhắc nhở, Thái tử phi cũng đã chấn chỉnh quy củ của cô rồi, trong đầu vẫn không cho là chuyện gì quá quan trọng – nếu Miêu phi không nói, thì chuyện này đâu tính là gì! Gần đây cô cũng không đánh chết hay đập tàn phế cung tì nào, cũng chẳng nói gì khó nghe, có thể có chuyện gì quan hệ với cô được?
Suy nghĩ suốt đường đi, chẳng ngờ đã đến trước cửa phòng Trần thị lúc nào không hay. Quận chúa Tân Xương đứng lại, nghe thông báo xong mới từ từ bước vào. Trần thị rất đặt nặng chuyện lễ pháp quy củ, quận chúa Tân Xương ở trước mặt cô ta cũng không dám lỗ mãng, đi mà ngọc bội không vang, bước từng bước nhỏ, đến trước mặt Trần thị, dịu dàng hạ bái: “Con kính chào mẹ.”
Nghe Trần thị nói: “Lại đây ngồi này.” Quận chúa Tân Xương ngẩng đầu lên, nghi ngờ trong lòng càng nhiều hơn, ánh mắt của Trần thị, có vẻ hơi quá hiền lành.
Thái tử phi không phải mẹ ruột của cô, mẹ đẻ của quận chúa Tân Xương mất sớm, nhờ Thái tử phi chăm sóc mà trưởng thành. Con gái ruột của Thái tử phi là Tam muội của quận chúa Tân Xương, năm nay lên mười, chưa có phong hào. Có con ruột, có con ghẻ, bên ngoài thì đối xử công bằng, nhưng quận chúa Tân Xương vẫn cảm thấy ánh mắt Thái tử phi nhìn Tam nương dịu dàng hơn hẳn. Hôm nay Trần thị dùng ánh mắt nhìn Tam nương đối với cô, khiến bản năng quận chúa Tân Xương lập tức cảm thấy hẳn là có nguyên do gì đấy.
“Đại nương đã trưởng thành,” Trần thị mào đầu, “Cũng nên nói chuyện cưới gả, để quá lứa lỡ thì, chính là do lỗi cha mẹ không tròn bổn phận.”
Quận chúa Tân Xương chợt ngẩng phắt đầu lên, gương mặt có dặm phấn mỏng trở nên trắng nhợt: “Sao bỗng mẹ nói chuyện này?”
Trần thị nắm tay quận chúa Tân Xương, chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn nà của cô đang đổ mồ hôi lạnh, cũng hơi bất ngờ: “Con làm sao thế?”
“Không, không có gì, bỗng nghe mẹ nói vậy, làm con sợ đến giật cả mình. Chẳng biết cha nói thế nào ạ?”
Trần thị lấy khăn, dịu dàng lau mồ hôi tay của quận chúa Tân Xương, giọng điệu mềm mỏng: “Sợ gì chứ, con gái thì đến lúc nào đó cũng phải xuất giá thôi. Việc này do cha con quyết định, ông ấy nhìn trúng con trai của Viên Mạn Đạo, Viên Thủ Thành.”
Quận chúa Tân Xương không thích Viên Thủ Thành, rất không thích. Bộ dạng Viên Thủ Thành cũng bảnh đấy, nhưng tính cách rất tệ, thích đùa giỡn ca kỹ! Tuổi cũng không còn trẻ nữa. Nói thẳng ra, làm tình nhân thì còn được, làm chồng, quận chúa Tân Xương cảm thấy anh ta không có tư cách.
Thái tử coi trọng Viên Mạn Đạo, sẽ gả con gái cho con người ta.
“Mẹ nói trước với con một tiếng, hai ngày nữa cha sẽ đưa con đi nói chuyện với Viên Mạn Đạo.”
Quận chúa Tân Xương giât mình, cố tình bĩu môi nói: “Viên thị không phải là dòng họ danh giá.”
“Nếp sống Viên gia đoan chính, nhân phẩm tốt là được. Đây là người cha con xem trọng, sẽ không để con chịu thiệt thòi, con chớ suy nghĩ tung tung.”
Quận chúa Tân Xương tâm loạn như ma, đáp qua quýt: “Ôi.”
A Dung cũng góp thêm một câu: “Quận chúa đang thẹn đấy.” Quay mặt lại, nụ cười của đôi chủ tớ biến đâu mất.
A Dung đi tới đấm chân cho Trần thị: “Nương tử, nô tì thấy hình như Quận chúa không tập trung, hay là không thích Viên lang?”
“Ta thấy nó thế là không được!” Trần thị chém đinh chặt sắt nói, “Không thích thì nói ra, sao lại sợ như thế, không chừng nó đang có tâm sự. Gả sớm là tốt. Lẳng lặng đem vài người hầu bên Quận chúa tới đây tra hỏi, ắt có dấu vết!”
Trần thị rất đau đầu trong vấn đề giáo dục con gái, cô là một người xem trọng lễ pháp, tuy biểu hiện trước mặt mọi người khá ngoan, nhưng quay lưng một cái thì không biết ra dạng gì. Nếu chủ mẫu trong nhà trọng lễ pháp mà có thể khiến con gái ngoan ngoãn hơn, thì công chúa hoàng thất đâu phải là một quần thể khiến mọi người nhức đầu đến vậy – thế hệ nào có quốc mẫu không phải là con gái thế gia? Ai mà chẳng xem trọng lễ pháp? Nhưng không phải đủ thể loại công chúa thử thách suy nghĩ của nhân loại đời nào cũng xuất hiện đây sao?
“Nó kén chọn, người khác không soi mói nó chắc,” đối với tâm phúc, Trần thị nhịn không được oán trách vài câu, “Căn bản con gái hoàng thất đã khó gả, như nó thì càng khó! Đừng thấy bây giờ nó là quận chúa…”
A Dung thêm một câu ‘về sau sẽ là công chúa’ trong bụng. Bây giờ dựa theo tiêu chuẩn chọn chồng cho quận chúa, Đông cung sẽ cảm thấy ủy khuất; dựa theo tiêu chuẩn chọn chồng cho công chúa, trong khi ngay cả công chúa, thế gia còn dám từ chối, huống chi là một quận chúa? Lại còn là thứ xuất.
Quận chúa Tân Xương trở về Thanh Huy các, cảm thấy rất ấm ức, gạt hết bình ly xuống đất. Vì trên bàn có trải thảm, lại đa số là đồ sơn mài nên không có tổn thất gì lớn. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, quay người, nằm sấp lên giường khóc lớn.
Cung tì thái giám cũng không dám gọi, chỉ nháy mắt cho nhau, rón rén ra ngoài chuẩn bị nước ấm để cô khóc xong thì rửa mặt.
Quận chúa Tân Xương khóc lóc một hồi, hờn giận trong lòng cũng vơi đi không ít, cảm thấy da mặt căng lên, kiểm tra, do nước mắt khô. Hít hít mũi: “Người đâu?”
Một nô tì bưng chậu đi vào, quỳ gối trước mặt cô, hai tay giơ chậu nước lên, lại có hai cung tì đi đến hầu hạ quận chúa Tân Xương rửa mặt, thay quần áo. Thay quần áo mới xong, cung tì lại hầu quận chúa Tân Xương trang điểm, còn khen: “Da của quận chúa vốn trắng, mặc cái gì cũng đẹp.”
Quận chúa Tân Xương bị cô ta chọc cười:”Đẹp thôi thì có ích lợi gì?” Lại nhớ tới chuyện thương tâm, không khỏi lo lắng, một là oán cha mẹ chọn mối hôn nhân cô ta không thích, hai là buồn bực vì Trì Tu Chi không hiểu tâm tình mình, ba là giận tên Viên Thủ Thành kia tại sao lại chưa kết hôn!Anh ta kết hôn rồi thì không phải ta khỏi cần gả sao?
Càng nghĩ càng giận, muốn tìm người trút.
Cô ta không đành làm Trì Tu Chi khó xử, không dám cứng chọi cứng với cha mẹ, hành tung Viên Thủ Thành bí hiểm đến nỗi cần Viên Mạn Đạo tự tìm. Thế là người khác chịu họa.
Phải chọn một người xúi quẩy thì đương nhiên là Trịnh Diễm, ai bảo Trì Tu Chi có vẻ có ý với nàng? Ai bảo Trịnh thị là đối thủ Đông cung? Lúc không vui thì kiếm kẻ địch là trút giận, kiếm niềm vui trên nỗi thống khổ của kẻ thù là chuyện rất bình thường.
Làm sao để gây phiền phức cho Trịnh Diễm, quận chúa Tân Xương chưa nghĩ ra thì đoàn người bắt đầu dời về kinh. Trở lại Đông cung, cung cấm càng nghiêm, cô ta càng bị quản chặt hơn. Trần thị lẳng lặng bắt một cung tì bên cạnh quận chúa Tân Xương để tra hỏi, quận chúa Tân Xương không hề phát hiện ra. Cung tì đang lo không có đường sống, thành thật nhận tội: “Hôm đó Quận chúa đi ngang qua cung Thúy Vi, đột nhiên đứng lại, sau đó ngày nào cũng đến… Theo chúng nô tì thì chỗ đó hướng về Đại Lý tự, nhìn suốt một canh giờ… Đến ngày nghỉ, Trì lang không có ở đấy thì Quận chúa cũng không đi.”
Trần thị nghe như thế thì sao không quản chặt cho được?
***
Quận chúa Tân Xương sốt ruột chết được, cơn tức giận cũng tăng lên. Mãi đến đến khi nghe được tin nọ, thì lệnh cấm của Trần thị cũng không quản được cô ta.
Tân Xương quận chúa không muốn gả, Viên Thủ Thành cũng chẳng thèm kết hôn! Nghe cha nói xong, anh ta chuyển đến giáo phường ở. Chiêu này rất hay, khiến hai người cha đang bàn chuyện với nhau trợn tròn mắt. Thái tử rất muốn kéo Viên Mạn Đạo thành người phe mình, thanh danh Viên Mạn Đạo tốt, hơn nữa lại rất chính nghĩa, có một nhóm người trong triều đình lẫn dân gian rất khâm phục thái độ làm người của ông ta. Nếu Viên Mạn Đạo chịu bênh vực cho Đông cung, ai cũng sẽ cân nhắc một chút. Đại khái đó là sức mạnh của đạo đức.
(*) Giáo phường: nơi dạy dỗ ca hát nhảy múa hí kịch, từ sau thời Tống Nguyên, trong các kĩ viện ở dân gian, thỉnh thoảng cũng được gọi là giáo phường.
Chính vì đạo đức của Viên Mạn Đạo quá tốt, nghe con trai mình đến giáo phường thuê phòng dài hạn, ông xấu hổ: “Thần không có cách dạy con, xin lỗi với Điện hạ, hôn sự này không cần nhắc lại.”
Thái tử: …
Tiêu Lệnh Hành đỡ Viên Mạn Đạo dậy rồi thở dài: “Xem ra là không có duyên phận.” Quận chúa không phải là cải trắng, Viên Thủ Thành như thế, Tiêu Lệnh Hành cũng không có mặt mũi nào mà giữ lại.
Thấy hai bên đều xấu hổ, Viên Mạn Đạo nhanh chóng cáo từ, để Tiêu Lệnh Hành ở lại đập bàn. Đập bàn xong, anh ta đi tìm Trần thị, không thể trông vào Viên Thủ Thành, phải tìm cho quận chúa Tân Xương một mái nhà mới.
Trần thị do dự một chút, cũng nói: “Mau gả nó đi, cũng là để kiềm chế tính tình. Ta thấy, nó coi trọng Trì Tu Chi…”
“Cái gì?!” Tiêu Lệnh Hành cao giọng, “Chuyện này không thể nói bừa!”
Trần thị từ từ kể lại những biểu hiện khác thường của Tân Xương, Tiêu Lệnh Hành cũng thấy việc này chính xác đến bảy phần, trầm mặc một chút, bỗng nói: “Cũng không phải không được.”
“!” Trần thị sợ hãi.
Biểu tình của vợ khiến Tiêu Lệnh Hành cảm giác có thành tựu, cười thần bí: “Nàng nói chuyện với Tân Xương đi, xem con bé có thực sự có ý này không.”
Trần thị nói: “Chỉ sợ việc này sẽ khó khăn. Tuy Trì thị là danh môn, nhưng, hắn ta và con nhà Trịnh gia đều là học trò của Cố Ích Thuần.”
“Không sao, đây cũng là chuyện ta đã nghĩ qua. Có thể cùng Trịnh Tĩnh Nghiệp, há sao không thể phục vụ Đông cung?” Anh ta vẫn phạm vào một sai lầm lớn: mở rộng nhầm đối tượng. Bây giờ được người nhắc nhở, đương nhiên sau này sẽ không tự đâm đầu vào tường nữa.
“Để ta đi hỏi nó.”
Trần thị lại sai A Dung tìm Tân Xương, nhưng Tân Xương đã rời khỏi Đông cung.
Không cần gả cho Viên Thủ Thành là mong muốn của Tân Xương, nhưng không thể bằng cách mất mặt đến thế được! Quận chúa Tân Xương chưa thay đồ, tay áo rộng thì bó lại, cột váy, xách roi ngựa, một đường người ngựa ra khỏi cửa cung đến giáo phường.
Nửa đường lại gặp một kẻ thù khác.
Trịnh Diễm thường đi dạo loanh quanh, Trương Lượng (một trong ba người đến ở nhà Trịnh Diễm, chương 36) ở nhà Trịnh gia một hai năm, vì tuổi còn nhỏ nên không có chức vị thích hợp, nhưng lại rành rẽ kinh thành, ra ngoài dạo phố với Trịnh Diễm.
Trịnh Diễm rất buồn bực: “Huynh còn rành nơi này hơn ta nữa.”
Trương Lượng mày rậm mắt to, bắt đầu có khí phách đàn ông, hào sảng nói: “Đi nhiều biết biết thôi,” nhìn xung quanh, “Đồ ăn trong tiệm phía trước cũng ngon lắm, tiếc là không có rượu ngon. À! Chỗ kia chợ cũng hay, bên kia…”
Chỉ ngón tay rồi cố tình quẹo sang: “Bên kia, bên kia là khu vực các thương lái người Hồ tụ họp.”
Mình đúng là dở hơi! Bên cạnh là… làng chơi! Nếu để Trịnh Tĩnh Nghiệp biết thì… Trán Trương Lượng bắt đầu rịn mồ hôi.
Đoàn ngựa của quận chúa Tân Xương dừng lại bên cạnh Trịnh Diễm, tạo thành một lớp bụi mỏng trên đường. Quận chúa Tân Xương nhìn từ trên cao xuống: “A Trịnh rảnh nhỉ.”
Trịnh Diễm không biết cái thái độ của quận chúa Tân Xương khi đến trước mặt mình là thế nào, vẫn theo phản xạ có điều kiện mà trả lời: “Quận chúa cũng ra đây giải sầu à?” Không phải cô ta có trang bị hệ thống định vị trên người mình đấy chứ? Một bộ tìm kẻ địch báo thù, Trịnh Diễm ngờ vực nhìn quận chúa Tân Xương.
Bấy giờ xung quanh đã bắt đầu có không ít quần chúng vây lại xem.
“Không phải ta đi giải sầu!” Quận chúa Tân Xương lạnh lùng nói, “Phải có bạn đi cùng như A Trịnh mới là giải sầu,” hất cằm, “Vị tiểu lang quân này là ai thế? Không giống như người bên cạnh cô lần trước, A Trịnh luôn có người đi theo nhỉ. Không biết lần tới là ai nữa đây?”
Nghe quận chúa Tân Xương ám chỉ mình ‘vờn hoa ghẹo bướm’, Trịnh Diễm xanh mặt, trước giờ nàng chưa từng bị người nào công kích vấn đề tác phong cá nhân. Vô cùng tàn nhẫn, trước đến nay, bạn Trịnh Diễm chưa từng bị công kích, nay lại bị đập trực tiếp vào mặt, nát tươm.
Trịnh Diễm như cảm thấy mình đang ở trong cái lồng pha lê, cảnh sắc xung quanh nhìn thấy, tiếng động khắp nơi cũng nghe, nhưng rất mông lung. Trịnh Diễm ngã người, chân phải lùi sau nửa bước mới có thể chống đỡ cơ thể.
Cô ta muốn cắn người! Ở đây là giữa phố, khắp nơi đều là người! Ngươi không nên sắc nhọn như thế chứ?!
Trịnh Diễm ngây ngốc hoàn toàn không biết mình đã đắc tội gì đến quận chúa Tân Xương, chỉ nghĩ hai nhà có quan hệ đối thủ, gặp nhau liều mạng là bản tính bẩm sinh, nhưng không ngờ lại là cái kiểu ‘tình địch’ thế này.
Năm nay nàng mười một tuổi, năm xuyên qua tuổi đã gấp hai, sớm đã quên hết những tình cảm mông lung của năm tháng cao đẳng và trung học. Con người đúng là động vật dễ quên, tính theo như những gì nàng nhớ được, mười, mười một tuổi không còn là một đứa bé không biết gì. Lại chưa nói xuyên tới thời đại này, tục tảo hôn phổ biến, cũng hiểu biết những chuyện như thế từ sớm.
Nếu bạn nói với một đứa nhóc thế này, hẳn cô bé sẽ rất đắc ý nói: ‘Nhà ta có nhiều anh trai’, nhưng tâm hồn Trịnh Diễm không phải là con nít, nàng nghe hiểu hoàn toàn! Nếu không qua cửa này, thanh danh sẽ bị phá hỏng! Ai thèm để tâm bạn bao nhiêu tuổi, chỉ cần bạn là nữ, chỉ cần bạn còn muốn lặn lộn với thanh danh đứng cmn đắn, thì không thể gánh cái danh‘nay Tần mai Sở’ thế này. Tuy rằng trong lịch sử Tiêu gia cũng có mấy cô công chúa hung hãn nuôi trai lơ, nhưng đây là một ‘bí mật công khai’, là sự thật không được truyền bá.
Ra sức nắm chặt bàn tay, móng tay ấn vào hiện lên bốn vệt trăng lưỡi liền trong lòng bàn tay, Trịnh Diễm cười cứng ngắc: “Chuyện khi nào, ta cũng không nhớ rõ nữa.”
“Tiểu lang quân này trông cũng được lắm, lần tới A Trịnh đừng quên.”
Hít sâu một hơi, Trịnh Diễm đứng che trước mặt Trương Lượng, ra vẻ sợ hãi lớn tiếng nói: “Trông cũng được… Chị không thể… lại cưỡng đoạt trai nhà lành giữa đường thế này được! Cho dù có là quận chúa cũng vậy…” sau đó lớn tiếng nói với Trương Lượng, “Đừng sợ, cha huynh gửi huynh đến nhà ta để học, nhà ta không để huynh bị cướp đi đâu!”
Nhìn cái điệu bộ này đi, ác bá (Tân Xương quận chúa) ngồi trên cao, lập tức nhìn trai nhà lành bộ dạng tốt (Trương Lượng) được hiệp sĩ làm việc nghĩa(Trịnh Diễm) che chắn đằng sau, rất hợp với vẻ mặt tái nhợt của Trịnh Diễm, giống như sợ Trương Lượng sẽ bị cướp mất thật.
Hay hơn chính là, vị hiệp sĩ này là một bé con, lời nói ra có vài phần ngộ nghĩnh của con nít.
Những người rảnh rỗi đứng vây quanh xem kịch đồng loạt cười ồ lên.
Đây vẫn còn là một tiểu nha đầu thôi, nhưng ở đây có một cô nọ – loại chuyện như quận chúa cưỡng đoạt mỹ thiếu niên, nghe thì khó bề tưởng tượng, nhưng cũng không phải không có khả năng. Con gái Tiêu gia ấy à, chuyện này đó hả, hí hí~, nhỉ nhỉ?
Hết thảy mọi chuyện, cũng nhờ Trịnh Diễm vẫn còn là một cô nhóc, và năm chữ ‘lời trẻ con không chấp’ ở bên.
Người không hung tạn uổng thiếu niên.
Quận chúa Tân Xương tiến thoái lưỡng nan, Trịnh Diễm cũng có mang theo hộ vệ đi cùng, không thể xảy ra xung đột. Căm hận nói: “Cô hiểu lầm!” Tại sao mình lại nói chuyện với nó chứ?! Cái miệng này không nói được lời hay!
Quả nhiên, Trịnh Diễm vẫn dang hai tay che chắn như cũ: “Chị về hả?”
Quận chúa Tân Xương tiến lùi đều khó, muốn nói gì đó nhưng lại quá sợ cái miệng của Trịnh Diễm, bây giờ đổi lại, cô ta cũng cảm nhận được cảm giác ở trong lồng thủy tinh trong suốt. Đi, mau đi nhanh, không đánh Viên Thủ Thành nữa, tránh sát tinh mới là đúng đắn.
Trịnh Diễm nhìn bóng đoàn người quận chúa Tân Xương biến mất nơi góc đường, nắm tay chặt hơn.
Bây giờ chị đây chưa nghĩ ra cách tránh làm gian thần, tránh đi về hướng diệt vong, nhưng chị biết ít nhất chín mươi chín phương pháp mà hại chết Hoàng Thái tử! Cưng còn dám tới chọc chị!
Cưng có biết mình đã tự rước lấy phiền toái rồi không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook